Quyển 2 - Chương 31: Lăng Hoa Của Loli
Twentine
06/08/2016
Viên Phi Phi rời đi vào lúc Kim Lâu bắt đầu mở cửa hoạt động. Nàng vừa bước ra khỏi cổng thì chợt nghe loáng thoáng tiếng cười ríu ra ríu rít vọng
lại từ nhà trên, dường như còn có cả tiếng đàn tranh réo rắt.
Viên Phi Phi đứng trước cổng của Bùi phủ suy nghĩ một chút, sau đó quành lại quẹo một khúc quanh, bước lên nửa tầng. Trước mắt là một hành lang dài. Khi Bùi Vân còn nhỏ, mẫu thân của hắn là Kim Lan Châu vẫn thường vừa xử lý công việc của Kim Lâu vừa chăm sóc hắn. Để tiện cho việc này, bà ta đã trực tiếp xây phủ ngay sau Kim Lâu, sau đó dứt khoát xây thêm một hành lang dài trên lầu nối Kim Lâu vào với Bùi Phủ, tiện cho việc tới lui.
Viên Phi Phi thuận theo hành lang đi về phía trước, con đường này bài trí vẫn giữ y như cũ, theo phong cách của Bùi mẫu Kim Lan Châu, đặt rất nhiều bồn cây kiểng. Viên Phi Phi đi mãi đi mãi, tuỳ tiện nhặt một chiếc lá khô héo bên đường, cầm chơi trong tay.
Điểm cuối của hành lang này là một chiếc cửa tinh tế, Viên Phi Phi đẩy ra, tức thời ngửi thấy mùi thơm phát ngấy của hương liệu xộc vào mũi. Viên Phi Phi hít hà say mê, sau đó đóng cửa lại, xoay người, đi về phía bên trái.
Kim Lâu vừa mở cửa, tiểu nhị và đầy tớ đang cắm cúi lo thu xếp công việc, không ai để ý đến Viên Phi Phi vừa bước vào từ chiếc cửa nhỏ trên lầu hai. Viên Phi Phi đi đi nửa vòng đến cầu thang, bước lên tầng thứ ba.
Bước chân của nàng nhanh nhẹn, lúc đi lúc ngừng, cuối cùng cũng đến trước cửa của căn phòng cuối dãy trên lầu ba.
Kim Lâu có một tập tục rất lạ, đó là trên cửa của mỗi gian phòng, đều đính dải lụa.
Theo quy tắc, khi khách đến Kim Lâu, sẽ có hoa nương chiêu đãi, sau đó nếu vừa ý, sẽ để lại trên cửa của hoa nương một dải lụa. Cho nên, càng nhiều dải lụa có nghĩa là chủ nhân của căn phòng đó càng được hoan nghênh.
Giờ đây căn phòng ở trước mặt Viên Phi Phi, chiếu theo số lượng của dải lụa giắt trên cửa, có thể nói là Thiên Nữ Tán Hoa(1), sào gỗ đã tải không nổi nữa rồi, xanh xanh đỏ đỏ, tím tím vàng vàng, chồng chất lên nhau.
(1)rút từ điển tích, có nghĩa là như tuyết rơi đầy trời, nhiều không đếm xuể.
Cánh cửa tròn sơn màu đỏ dán giấy hoa xinh đẹp, thêm một mớ dây lụa phất phơ, khó khăn lắm mới tìm ra trong mớ xanh đỏ trắng vàng này một chiếc biển nhỏ bên mé cửa, trên đó viết một chữ ——
Lăng
Lúc Viên Phi Phi lần đầu tiên biết ý nghĩa của đống lụa đủ màu này trước cửa phòng, nàng đã không khỏi cảm khái vạn ngàn.
Nàng hỏi Lăng Hoa: “Mỗi người một dải?”
Lăng Hoa đang thoa thêm son lên môi, “Ờ.”
“Không gặp trường hợp người ta không cho ngươi?”
Lăng Hoa ngoái đầu lại, sờ cặp chân trắng nõn, híp mắt nói: “Dựa vào đâu mà không cho?”
Viên Phi Phi hiểu ý, gật gù.
Giờ đây, Viên Phi Phi đang đứng trước cửa ngây người, đang còn nhìn đến nhập thần thì nắm cửa hơi chuyển rồi cửa bật mở. Do động tác quá nhanh, vài dải lụa trên cửa rơi xuống đất.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa thì đưa tiền đây!”
Viên Phi Phi liếc người trước mặt, “Ồ, muốn lấy tiền của ta, ngươi không sợ phỏng tay.”
Lăng Hoa dường như còn đang trang điểm, tóc để xoã, trên người chỉ tuỳ tiện khoác một chiếc khăn sa mỏng, từ ngoài nhìn vô thấy sạch sẽ toàn bộ. Viên Phi Phi liếc nàng ta từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi khỏi phải mặc cái này luôn cho rồi.”
Lăng Hoa đảo mắt tỏ ý xem thường, “Ngươi biết cái gì.” Nói xong, nghiêng người bỏ đi vào lại trong phòng.
Viên Phi Phi cũng vào theo, đóng cửa lại.
Lăng Hoa ngồi xuống trước bàn, tiếp tục trang điểm.
Viên Phi Phi ngồi bên một chiếc bàn trong phòng, tựa vào bàn lấy trái cây trên đó ăn.
“Ngươi có nghe hay chưa.” Viên Phi Phi cắn một miếng trám, tuỳ tiện nói.
Lăng Hoa không nóng không lạnh nói: “Cái gì.”
Viên Phi Phi: “Năm ngày nữa, nhà dưới sẽ đổi chủ.”
Lăng Hoa tay không ngừng, “Phải không.”
Viên Phi Phi ăn đủ rồi, đứng lên, đến bên cạnh Lăng Hoa. Nàng dựa vào bên hông chiếc bàn trang điểm của Lăng Hoa, thú vị nhìn nàng ta cầm từng món lên cài vào tóc.
Lăng Hoa lớn hơn Viên Phi Phi hai tuổi, cao hơn Viên Phi Phi một chút, nước da trắng nõn, tóc vừa đen lại vừa mảnh, búi lên thành một búi dày. Chiếc cổ của Lăng Hoa mảnh mai mềm mại, chống đỡ lấy đầu tóc dày đặc càng lúc càng có nhiều thứ được gắn lên.
Viên Phi Phi: “Nhiều đồ như thế, nặng hay không?”
Lăng Hoa lườm nàng một cái, “Không nặng.”
Viên Phi Phi: “Ha, không nặng vậy xoay đầu một cái ta xem xem.”
Lăng Hoa để kệ nàng, đảo mắt, tiếp tục nhìn gương cài tóc.
Viên Phi Phi đứng bên cạnh nhìn đầy hứng thú.
Lăng Hoa vừa cài tóc vừa nói: “Ngươi thì biết cái gì, tiểu nương dưới lầu muốn cài cũng không cài được, chậc.”
Viên Phi Phi: “Đúng nha.”
Lăng Hoa cài xong cây trâm ngọc cuối cùng lên, chỉnh lý dây kết một chút, rồi mới dừng tay.
“Phi Phi, tới đây.”
Viên Phi Phi nhướn mày, nói: “Hai ta đứng gần nhau như vầy, ngươi còn kêu ta tới cái gì.”
Lăng Hoa hơi xoay đầu, nhếch đuôi mắt liếc Viên Phi Phi.
“Giúp ta kẻ chân mày mà.”
Viên Phi Phi bĩu môi, lặng lẽ nhìn Lăng Hoa.
Số lần nàng đến Kim Lâu không ít, trừ vị hoa khôi trên tầng thượng không thể tuỳ tiện nhìn ra, bao nhiêu oanh oanh yến yến còn lại đều đã gặp gần hết.
Nàng cảm thấy, Lăng Hoa không giống họ.
Dường như ngay từ lúc đầu, lúc tiểu cô nương này từng chạy đến đại viện trong Bùi phủ để luyện giọng bằng một khúc dâm ca, nàng đã cảm thấy nàng ta không giống họ.
Đại đa số hoa nương của Kim Lâu đều lưu lạc phong trần từ bé, thân thế thê thảm vô cùng, ưu buồn đau khổ, ngày ngày than khóc đến đứt ruột.
Lăng Hoa không như vậy.
Nàng ta tự bán mình vào Kim Lâu.
Theo như lời nàng ta nói, là để cho bản thân có một nơi dừng chân.
“Mấy trò hoa lê đẫm mưa đó ta học không nổi.” Lăng Hoa từng nói với vậy với nàng, “Ngươi đừng coi mấy tên đàn ông đó suốt ngày lo dỗ kẻ này, dỗ kẻ kia, ta nói cho ngươi biết, kỳ thực trong lòng bọn họ đã phiền chết được. Tới chốn này chính là muốn hưởng thụ, ai hơi đâu đi dỗ một đám tiện nữ.”
Viên Phi Phi cắn hạt dưa, nói: “Cũng có người ưa chuộng cái khoản kia thì sao.”
“Xớ!” Lăng Hoa lấy hai tay phanh một cái, phô ra phần ngực trắng nõn của mình cho Viên Phi Phi xem, cười rộ lên nói: “Chuộng khoản nào hả, chuộng khoản nào hả ! Ngươi đi ra cửa mà xem, ai nhiều dải lụa nhất, ai nhiều nhất! Ha ha ha ——!”
Nàng ta vừa cười lên, nơi mềm mại trên người nàng ta rung rinh, sắc hương ngây ngất.
Viên Phi Phi đi đến, đứng trước người Lăng Hoa.
Lăng Hoa như cười như không nhìn nàng.
Lăng Hoa xưa giờ không dùng phấn son trên mặt, nàng ta chỉ thích mỗi lần trước khi đón khách vào phòng, sẽ dùng hai ngón tay chính giữa của hai bàn tay, cùng chấm vào trong bồn son, sau đó bôi một chút dưới đuôi mắt, rồi lại bôi lên môi.
Nước da của nàng ta vốn trắng ngần, lại có một đôi mắt đào hoa trời sinh, bôi một chút sắc đỏ như thế, tức khắc như tu luyện thành yêu tinh, vẻ quyết rũ toát ra từ tận trong xương.
Viên Phi Phi cầm than kẻ mắt bên bàn lên, xoay người lại nói với Lăng Hoa: “Ngẩng đầu.”
Lăng Hoa ngẩng đầu lên, Viên Phi Phi giữ yên mặt nàng ta, cánh tay vững chắc, cổ tay thoăn thoắt, chỉ trong chớp mắt đã vẽ xong một chân mày cong cong.
Nàng ngúc ngoắc tay một chút, chuẩn bị vẽ bên kia.
“Hôm nay là ngày quan trọng đối với ta.” Lăng Hoa chậm rãi mở miệng, hơi thở phà lên cánh tay của Viên Phi Phi, nhồn nhột.
“Hả?”
Viên Phi Phi đã vẽ xong bên kia, nàng lui mình về phía sau một chút, xoay mặt của Lăng Hoa bên này bên kia vài lần, sau đó buông than vẽ xuống.
Lăng Hoa nhìn bản thân trong gương, quay qua quay lại thưởng thức.
“Hôm nay là ngày quan trọng đối với ta.” Lăng Hoa lại nói.
Viên Phi Phi: “Quan trọng cái gì.”
Lăng Hoa nhìn Viên Phi Phi, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Có người bảo, tối nay thiếu gia của Khuất gia sẽ tới.”
Viên Phi Phi khựng lại.
“Ai nói.”
Lăng Hoa thu dọn đồ đạc trên bàn, sau đó đứng lên, đến gần bên Viên Phi Phi, khẽ thì thầm: “Tên đầy tớ nhỏ ngoài cửa của bọn ta, ngươi biết chứ.”
Viên Phi Phi nghĩ một chút, nói: “Ngươi đang nói kẻ tên Đậu Nha?”
Trong Kim Lâu có không ít đầy tớ nhỏ tuổi theo hầu hạ hoa nương, đều là trẻ tuổi, tuy nhiên do bởi hoa nương trong Kim Lâu quá nhiều, cho nên không phải tất cả mọi hoa nương đều được chia cho một người hầu, những tên đầy tớ nhỏ tuổi này suốt ngày chạy tới chạy lui đầy trong lầu, trông thấy tên nào thì gọi tên đó là được.
Chỉ có cái kẻ Viên Phi Phi gọi là “Đậu Nha,” tên đầy tớ trẻ tuổi đó khác người, chỉ cần hắn rảnh rỗi một chút, sẽ chạy đến trước cửa của Lăng Hoa hầu hạ, khi thì thu xếp lại mớ lụa rối rắm trước cửa, khi thì quét dọn.
Tuy nhiên, điều làm Viên Phi Phi chân chính chú ý đến hắn, là do hắn cũng giống như Trương Bình, cũng là một người câm.
“Cái món Đậu Nha kia của ngươi thì sao rồi.” (2)
(2) Đậu Nha: giá đỗ (beansprouts).
Lăng Hoa nói: “Hôm bữa lúc Kim lão gia tới, Đậu Nha nghe ông ta nói với tuỳ tùng, tối nay hai tên nhóc của Khuất gia sẽ tới.”
Viên Phi Phi: “Là cặp song sinh đó?”
Lăng Hoa liếm liếm môi, “Bọn họ tất nhiên là vì danh tiếng của cái ả trên tầng thượng mà đến……” Tay của Lăng Hoa khoát lên bả vai của Viên Phi Phi, chiếc cằm mảnh mảnh của nàng ta kề ngay bên tai của Viên Phi Phi, thì thầm: “Phi Phi, ngươi phải giúp ta.”
Viên Phi Phi: “Ngươi muốn làm gì.”
Lăng Hoa ngẩng đầu, nhìn Viên Phi Phi, lạnh lùng nói: “Ả ta năm nay đã sắp ba mươi tuổi rồi, ngồi cao như vậy không khỏi lạnh sao.”
Viên Phi Phi cười rộ lên, bắt lấy khuôn mặt của Lăng Hoa nói: “Ranh con, ngươi thì biết cái gì, ta nghe nói cái vị Cầm Sắt đó ôm danh hiệu hoa khôi của Kim lâu đã mười mấy năm rồi, vô địch của thành Kỳ Thuỷ, ngươi lấy cái gì đòi đi so với người ta.”
Lăng Hoa đặt tay lên cánh tay của Viên Phi Phi, nhẹ nhàng ve vuốt, cũng không nói gì, chỉ dùng đôi đồng tử chậm rãi đảo đến khoé mắt nhìn nàng, bao nhiêu quyến rũ bao nhiêu cám dỗ trong chút cử động ấy đều lộ hết ra.
Viên Phi Phi sửng sốt, sau đó cười lên một tiếng, buông tay.
Lăng Hoa sáp lại gần, thì thầm: “Phi Phi, ta trời sinh ra liền đã biết……”
Viên Phi Phi: “Biết cái gì.”
Lăng Hoa cười, chậm rãi nói: “Biết thế nào để lấy lòng đàn ông.”
Viên Phi Phi đảo mắt khinh bỉ.
Lăng Hoa đứng qua một bên, lạnh mặt bảo: “Cái thứ giống như ngươi dĩ nhiên sẽ không hiểu được.”
Viên Phi Phi nhướn mày, “Cái thứ giống như ta?”
Lăng Hoa chuyện chú săm soi móng tay của mình, “Ờ……”
Viên Phi Phi: “Nói rõ coi.”
Lăng Hoa ngẩng đầu.
“Phi Phi, ngươi có từng muốn đàn ông chưa?”
Viên Phi Phi nhìn nàng ta không nói.
Đôi mắt đào hoa của Lăng Hoa híp lại thành hai đường kẻ, giống như mắt của rắn Thanh Xà, quấn quanh Viên Phi Phi.
“Muốn đàn ông, muốn có được đàn ông…… làm cho hắn từ đầu đến chân, mỗi một tấc đều thuộc về ngươi.” Lăng Hoa chậm rãi bước đến bên người Viên Phi Phi, khẽ nói: “Toàn bộ, đều thuộc về ngươi…..”
Viên Phi Phi cúi đầu không nói, Lăng Hoa nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Viên Phi Phi, nói: “Ta đã từng.”
Viên Phi Phi: “Ai.”
Lăng Hoa: “Không còn nữa rồi.”
Viên Phi Phi: “Chết rồi?”
Lăng Hoa chầm chậm nhìn xuống mặt đất, thản nhiên nói: “Không khác gì mấy so với chết.”
Viên Phi Phi đứng nhích ra, nói với Lăng Hoa: “Khi nào thì bọn họ tới.”
Lăng Hoa cười bảo: “Không biết.”
Viên Phi Phi gật gù, nói: “Khuất phủ cách nơi này không xa, nhưng mà loại hành vi đến thanh lâu vui chơi này, người nhà của Khuất gia khẳng định sẽ không làm một cách quang minh chính đại……” Viên Phi Phi ngẫm nghĩ, nói, “Theo ta nghĩ, bọn họ nhất định sẽ đi cửa sau.”
Lăng Hoa chụp lấy cánh tay của Viên Phi Phi: “Phải làm thế nào!”
Viên Phi Phi: “Ngươi muốn chặn đường họ?”
Lăng Hoa không nói gì, Viên Phi Phi lại bảo: “Bọn họ nhất định sẽ có tuỳ tùng bên người.” Lăng Hoa tiếp lời: “Trong Lầu nhất định cũng sẽ cử người ra đón.” Viên Phi Phi nhìn Lăng Hoa một cái, nói: “Không thể làm chuyện dư thừa.”
Lăng Hoa nhấc tay, nhè nhàng xoa chiếc cổ trắng ngần của mình, nói: “Cái gì cũng không làm được.” Nàng ta nhìn Viên Phi Phi, lại thấp giọng, thì thầm thêm một lần nữa ——
“Việc gì, cũng-không-cần-làm…….”
……
Đêm khuya thanh vắng, lối nhỏ không người.
Ngõ nhỏ vắt ngang Kim Lâu, ẩn mình trong lùm cây xum xuê hoa lá.
So với mặt tiền của Kim Lâu, nơi đây yên tịnh hơn nhiều.
Lúc này, ở cuối hẻm nhỏ loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
“Con ngóng hai vị từ nãy đến giờ…….” Người nói chuyện khoảng chừng đâu đó ba mươi tuổi, quần áo trên người tốt hơn quần áo của đầy tớ trong Kim Lâu không ít, vẻ mặt tươi cười, cung kính chắp tay đón vài người trước cửa vào trong.
Bước vào trước tiên là hai thiếu niên, lạ cái là hai thiếu niên này giống nhau như đúc, đều cầm theo quạt trong tay, lưng đeo ngọc bội, một người mặc áo màu xanh lam, một người mặc áo màu xanh lá thẫm, đều mắt sáng mày rậm như nhau, bộ dạng chính nhân quân tử.
Công tử mặc áo màu xanh lam nói với người còn đang đứng bên cửa: “Lưu quản sự, phiền ông đợi lâu rồi.”
Quản sự vội vã xua tay, nói: “Hai vị thiếu gia, xin mời qua bên này.”
Hai vị công tử chậm rãi mon theo hẻm nhỏ đi về phía trước, vừa đi vừa nói cười.
“Hai vị thiếu gia, Cầm Sắt cô nương đang đợi hầu hạ.”
“Cảm phiền.”
Hai vị thiếu gia của Khuất gia để tuỳ tùng của mình ở lại bên ngoài, hai người kẻ trước người sau tiến vào trong sân.
“Con đã nhận được tin tức từ đại thiếu gia, đã đợi một ngày một đêm rồi, thưa hai vị.”
Thiếu niên mặc áo màu xanh lam khoát tay, nói: “Ta và Tử Quang cũng là lầu đầu tiên đến đây, cũng mong Lưu quản sự chiếu cố.”
Quản gia vội vã khom người: “Nhất định nhất định.”
Thiếu niên mặc áo màu xanh lá thẫm chậm rãi nói: “Lưu quản sự, hai anh em chúng ta có một yêu cầu, không biết Trúc Đường đã thông báo hay chưa.”
Quản sự vẻ mặt đã hiểu chuyện, nói: “Đại thiếu gia đã phân phó rồi, xin hai vị yên tâm.”
Hai người thiếu niên cùng nhìn nhau, thản nhiên cười.
“Đã sớm nghe danh thơm nức trời của Cầm Sắt cô nương, thậm chí khi còn ở kinh thành, cũng có người hay nhắc tới tiếng thơm của cô nương.”
Quản sự cười nói: “Hân hạnh được hai vị đến thưởng thức.”
Khuất Tử Quang nhấc tay, dùng quạt lụa gạt cành hoa đang rũ trước mắt xuống.
“Nào có, được chiêm ngưỡng dung nhan của cô nương, anh em chúng ta chính là ——“
Khuất Tử Quang nói giữa chừng, đột nhiên hoá đá. Tay của hắn duy trì ở tư thế gạt hoa, đôi mắt thì nhìn phía trước ngây ngẩn, không nhúc nhích.
Khuất Tử Như ở phía sau không hiểu, đi vòng đến bên người Khuất Tử Quang.
“Huynh vầy là ——“
Kết quả, hắn đang hỏi giữa chừng, cũng nói không hết lời.
Nơi cuối rừng hoa lá, bóng đêm mông lung
Nàng ngồi duyên dáng, hoa đào ẩn mỹ dung
Mày như xuân liễu, mắt như ráng thu hồng.
Quản sự run rẩy lắp bắp cúi mặt, “Hai, hai vị……. bên này, mời đi bên này…….”
Khuất Tử Quang và Khuất Tử Như cùng một lúc phất quạt lên.
Này có một đoá lăng hoa nhỏ, lặng lẽ nở sau bức rèm xuân..
Viên Phi Phi đứng trước cổng của Bùi phủ suy nghĩ một chút, sau đó quành lại quẹo một khúc quanh, bước lên nửa tầng. Trước mắt là một hành lang dài. Khi Bùi Vân còn nhỏ, mẫu thân của hắn là Kim Lan Châu vẫn thường vừa xử lý công việc của Kim Lâu vừa chăm sóc hắn. Để tiện cho việc này, bà ta đã trực tiếp xây phủ ngay sau Kim Lâu, sau đó dứt khoát xây thêm một hành lang dài trên lầu nối Kim Lâu vào với Bùi Phủ, tiện cho việc tới lui.
Viên Phi Phi thuận theo hành lang đi về phía trước, con đường này bài trí vẫn giữ y như cũ, theo phong cách của Bùi mẫu Kim Lan Châu, đặt rất nhiều bồn cây kiểng. Viên Phi Phi đi mãi đi mãi, tuỳ tiện nhặt một chiếc lá khô héo bên đường, cầm chơi trong tay.
Điểm cuối của hành lang này là một chiếc cửa tinh tế, Viên Phi Phi đẩy ra, tức thời ngửi thấy mùi thơm phát ngấy của hương liệu xộc vào mũi. Viên Phi Phi hít hà say mê, sau đó đóng cửa lại, xoay người, đi về phía bên trái.
Kim Lâu vừa mở cửa, tiểu nhị và đầy tớ đang cắm cúi lo thu xếp công việc, không ai để ý đến Viên Phi Phi vừa bước vào từ chiếc cửa nhỏ trên lầu hai. Viên Phi Phi đi đi nửa vòng đến cầu thang, bước lên tầng thứ ba.
Bước chân của nàng nhanh nhẹn, lúc đi lúc ngừng, cuối cùng cũng đến trước cửa của căn phòng cuối dãy trên lầu ba.
Kim Lâu có một tập tục rất lạ, đó là trên cửa của mỗi gian phòng, đều đính dải lụa.
Theo quy tắc, khi khách đến Kim Lâu, sẽ có hoa nương chiêu đãi, sau đó nếu vừa ý, sẽ để lại trên cửa của hoa nương một dải lụa. Cho nên, càng nhiều dải lụa có nghĩa là chủ nhân của căn phòng đó càng được hoan nghênh.
Giờ đây căn phòng ở trước mặt Viên Phi Phi, chiếu theo số lượng của dải lụa giắt trên cửa, có thể nói là Thiên Nữ Tán Hoa(1), sào gỗ đã tải không nổi nữa rồi, xanh xanh đỏ đỏ, tím tím vàng vàng, chồng chất lên nhau.
(1)rút từ điển tích, có nghĩa là như tuyết rơi đầy trời, nhiều không đếm xuể.
Cánh cửa tròn sơn màu đỏ dán giấy hoa xinh đẹp, thêm một mớ dây lụa phất phơ, khó khăn lắm mới tìm ra trong mớ xanh đỏ trắng vàng này một chiếc biển nhỏ bên mé cửa, trên đó viết một chữ ——
Lăng
Lúc Viên Phi Phi lần đầu tiên biết ý nghĩa của đống lụa đủ màu này trước cửa phòng, nàng đã không khỏi cảm khái vạn ngàn.
Nàng hỏi Lăng Hoa: “Mỗi người một dải?”
Lăng Hoa đang thoa thêm son lên môi, “Ờ.”
“Không gặp trường hợp người ta không cho ngươi?”
Lăng Hoa ngoái đầu lại, sờ cặp chân trắng nõn, híp mắt nói: “Dựa vào đâu mà không cho?”
Viên Phi Phi hiểu ý, gật gù.
Giờ đây, Viên Phi Phi đang đứng trước cửa ngây người, đang còn nhìn đến nhập thần thì nắm cửa hơi chuyển rồi cửa bật mở. Do động tác quá nhanh, vài dải lụa trên cửa rơi xuống đất.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa thì đưa tiền đây!”
Viên Phi Phi liếc người trước mặt, “Ồ, muốn lấy tiền của ta, ngươi không sợ phỏng tay.”
Lăng Hoa dường như còn đang trang điểm, tóc để xoã, trên người chỉ tuỳ tiện khoác một chiếc khăn sa mỏng, từ ngoài nhìn vô thấy sạch sẽ toàn bộ. Viên Phi Phi liếc nàng ta từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi khỏi phải mặc cái này luôn cho rồi.”
Lăng Hoa đảo mắt tỏ ý xem thường, “Ngươi biết cái gì.” Nói xong, nghiêng người bỏ đi vào lại trong phòng.
Viên Phi Phi cũng vào theo, đóng cửa lại.
Lăng Hoa ngồi xuống trước bàn, tiếp tục trang điểm.
Viên Phi Phi ngồi bên một chiếc bàn trong phòng, tựa vào bàn lấy trái cây trên đó ăn.
“Ngươi có nghe hay chưa.” Viên Phi Phi cắn một miếng trám, tuỳ tiện nói.
Lăng Hoa không nóng không lạnh nói: “Cái gì.”
Viên Phi Phi: “Năm ngày nữa, nhà dưới sẽ đổi chủ.”
Lăng Hoa tay không ngừng, “Phải không.”
Viên Phi Phi ăn đủ rồi, đứng lên, đến bên cạnh Lăng Hoa. Nàng dựa vào bên hông chiếc bàn trang điểm của Lăng Hoa, thú vị nhìn nàng ta cầm từng món lên cài vào tóc.
Lăng Hoa lớn hơn Viên Phi Phi hai tuổi, cao hơn Viên Phi Phi một chút, nước da trắng nõn, tóc vừa đen lại vừa mảnh, búi lên thành một búi dày. Chiếc cổ của Lăng Hoa mảnh mai mềm mại, chống đỡ lấy đầu tóc dày đặc càng lúc càng có nhiều thứ được gắn lên.
Viên Phi Phi: “Nhiều đồ như thế, nặng hay không?”
Lăng Hoa lườm nàng một cái, “Không nặng.”
Viên Phi Phi: “Ha, không nặng vậy xoay đầu một cái ta xem xem.”
Lăng Hoa để kệ nàng, đảo mắt, tiếp tục nhìn gương cài tóc.
Viên Phi Phi đứng bên cạnh nhìn đầy hứng thú.
Lăng Hoa vừa cài tóc vừa nói: “Ngươi thì biết cái gì, tiểu nương dưới lầu muốn cài cũng không cài được, chậc.”
Viên Phi Phi: “Đúng nha.”
Lăng Hoa cài xong cây trâm ngọc cuối cùng lên, chỉnh lý dây kết một chút, rồi mới dừng tay.
“Phi Phi, tới đây.”
Viên Phi Phi nhướn mày, nói: “Hai ta đứng gần nhau như vầy, ngươi còn kêu ta tới cái gì.”
Lăng Hoa hơi xoay đầu, nhếch đuôi mắt liếc Viên Phi Phi.
“Giúp ta kẻ chân mày mà.”
Viên Phi Phi bĩu môi, lặng lẽ nhìn Lăng Hoa.
Số lần nàng đến Kim Lâu không ít, trừ vị hoa khôi trên tầng thượng không thể tuỳ tiện nhìn ra, bao nhiêu oanh oanh yến yến còn lại đều đã gặp gần hết.
Nàng cảm thấy, Lăng Hoa không giống họ.
Dường như ngay từ lúc đầu, lúc tiểu cô nương này từng chạy đến đại viện trong Bùi phủ để luyện giọng bằng một khúc dâm ca, nàng đã cảm thấy nàng ta không giống họ.
Đại đa số hoa nương của Kim Lâu đều lưu lạc phong trần từ bé, thân thế thê thảm vô cùng, ưu buồn đau khổ, ngày ngày than khóc đến đứt ruột.
Lăng Hoa không như vậy.
Nàng ta tự bán mình vào Kim Lâu.
Theo như lời nàng ta nói, là để cho bản thân có một nơi dừng chân.
“Mấy trò hoa lê đẫm mưa đó ta học không nổi.” Lăng Hoa từng nói với vậy với nàng, “Ngươi đừng coi mấy tên đàn ông đó suốt ngày lo dỗ kẻ này, dỗ kẻ kia, ta nói cho ngươi biết, kỳ thực trong lòng bọn họ đã phiền chết được. Tới chốn này chính là muốn hưởng thụ, ai hơi đâu đi dỗ một đám tiện nữ.”
Viên Phi Phi cắn hạt dưa, nói: “Cũng có người ưa chuộng cái khoản kia thì sao.”
“Xớ!” Lăng Hoa lấy hai tay phanh một cái, phô ra phần ngực trắng nõn của mình cho Viên Phi Phi xem, cười rộ lên nói: “Chuộng khoản nào hả, chuộng khoản nào hả ! Ngươi đi ra cửa mà xem, ai nhiều dải lụa nhất, ai nhiều nhất! Ha ha ha ——!”
Nàng ta vừa cười lên, nơi mềm mại trên người nàng ta rung rinh, sắc hương ngây ngất.
Viên Phi Phi đi đến, đứng trước người Lăng Hoa.
Lăng Hoa như cười như không nhìn nàng.
Lăng Hoa xưa giờ không dùng phấn son trên mặt, nàng ta chỉ thích mỗi lần trước khi đón khách vào phòng, sẽ dùng hai ngón tay chính giữa của hai bàn tay, cùng chấm vào trong bồn son, sau đó bôi một chút dưới đuôi mắt, rồi lại bôi lên môi.
Nước da của nàng ta vốn trắng ngần, lại có một đôi mắt đào hoa trời sinh, bôi một chút sắc đỏ như thế, tức khắc như tu luyện thành yêu tinh, vẻ quyết rũ toát ra từ tận trong xương.
Viên Phi Phi cầm than kẻ mắt bên bàn lên, xoay người lại nói với Lăng Hoa: “Ngẩng đầu.”
Lăng Hoa ngẩng đầu lên, Viên Phi Phi giữ yên mặt nàng ta, cánh tay vững chắc, cổ tay thoăn thoắt, chỉ trong chớp mắt đã vẽ xong một chân mày cong cong.
Nàng ngúc ngoắc tay một chút, chuẩn bị vẽ bên kia.
“Hôm nay là ngày quan trọng đối với ta.” Lăng Hoa chậm rãi mở miệng, hơi thở phà lên cánh tay của Viên Phi Phi, nhồn nhột.
“Hả?”
Viên Phi Phi đã vẽ xong bên kia, nàng lui mình về phía sau một chút, xoay mặt của Lăng Hoa bên này bên kia vài lần, sau đó buông than vẽ xuống.
Lăng Hoa nhìn bản thân trong gương, quay qua quay lại thưởng thức.
“Hôm nay là ngày quan trọng đối với ta.” Lăng Hoa lại nói.
Viên Phi Phi: “Quan trọng cái gì.”
Lăng Hoa nhìn Viên Phi Phi, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Có người bảo, tối nay thiếu gia của Khuất gia sẽ tới.”
Viên Phi Phi khựng lại.
“Ai nói.”
Lăng Hoa thu dọn đồ đạc trên bàn, sau đó đứng lên, đến gần bên Viên Phi Phi, khẽ thì thầm: “Tên đầy tớ nhỏ ngoài cửa của bọn ta, ngươi biết chứ.”
Viên Phi Phi nghĩ một chút, nói: “Ngươi đang nói kẻ tên Đậu Nha?”
Trong Kim Lâu có không ít đầy tớ nhỏ tuổi theo hầu hạ hoa nương, đều là trẻ tuổi, tuy nhiên do bởi hoa nương trong Kim Lâu quá nhiều, cho nên không phải tất cả mọi hoa nương đều được chia cho một người hầu, những tên đầy tớ nhỏ tuổi này suốt ngày chạy tới chạy lui đầy trong lầu, trông thấy tên nào thì gọi tên đó là được.
Chỉ có cái kẻ Viên Phi Phi gọi là “Đậu Nha,” tên đầy tớ trẻ tuổi đó khác người, chỉ cần hắn rảnh rỗi một chút, sẽ chạy đến trước cửa của Lăng Hoa hầu hạ, khi thì thu xếp lại mớ lụa rối rắm trước cửa, khi thì quét dọn.
Tuy nhiên, điều làm Viên Phi Phi chân chính chú ý đến hắn, là do hắn cũng giống như Trương Bình, cũng là một người câm.
“Cái món Đậu Nha kia của ngươi thì sao rồi.” (2)
(2) Đậu Nha: giá đỗ (beansprouts).
Lăng Hoa nói: “Hôm bữa lúc Kim lão gia tới, Đậu Nha nghe ông ta nói với tuỳ tùng, tối nay hai tên nhóc của Khuất gia sẽ tới.”
Viên Phi Phi: “Là cặp song sinh đó?”
Lăng Hoa liếm liếm môi, “Bọn họ tất nhiên là vì danh tiếng của cái ả trên tầng thượng mà đến……” Tay của Lăng Hoa khoát lên bả vai của Viên Phi Phi, chiếc cằm mảnh mảnh của nàng ta kề ngay bên tai của Viên Phi Phi, thì thầm: “Phi Phi, ngươi phải giúp ta.”
Viên Phi Phi: “Ngươi muốn làm gì.”
Lăng Hoa ngẩng đầu, nhìn Viên Phi Phi, lạnh lùng nói: “Ả ta năm nay đã sắp ba mươi tuổi rồi, ngồi cao như vậy không khỏi lạnh sao.”
Viên Phi Phi cười rộ lên, bắt lấy khuôn mặt của Lăng Hoa nói: “Ranh con, ngươi thì biết cái gì, ta nghe nói cái vị Cầm Sắt đó ôm danh hiệu hoa khôi của Kim lâu đã mười mấy năm rồi, vô địch của thành Kỳ Thuỷ, ngươi lấy cái gì đòi đi so với người ta.”
Lăng Hoa đặt tay lên cánh tay của Viên Phi Phi, nhẹ nhàng ve vuốt, cũng không nói gì, chỉ dùng đôi đồng tử chậm rãi đảo đến khoé mắt nhìn nàng, bao nhiêu quyến rũ bao nhiêu cám dỗ trong chút cử động ấy đều lộ hết ra.
Viên Phi Phi sửng sốt, sau đó cười lên một tiếng, buông tay.
Lăng Hoa sáp lại gần, thì thầm: “Phi Phi, ta trời sinh ra liền đã biết……”
Viên Phi Phi: “Biết cái gì.”
Lăng Hoa cười, chậm rãi nói: “Biết thế nào để lấy lòng đàn ông.”
Viên Phi Phi đảo mắt khinh bỉ.
Lăng Hoa đứng qua một bên, lạnh mặt bảo: “Cái thứ giống như ngươi dĩ nhiên sẽ không hiểu được.”
Viên Phi Phi nhướn mày, “Cái thứ giống như ta?”
Lăng Hoa chuyện chú săm soi móng tay của mình, “Ờ……”
Viên Phi Phi: “Nói rõ coi.”
Lăng Hoa ngẩng đầu.
“Phi Phi, ngươi có từng muốn đàn ông chưa?”
Viên Phi Phi nhìn nàng ta không nói.
Đôi mắt đào hoa của Lăng Hoa híp lại thành hai đường kẻ, giống như mắt của rắn Thanh Xà, quấn quanh Viên Phi Phi.
“Muốn đàn ông, muốn có được đàn ông…… làm cho hắn từ đầu đến chân, mỗi một tấc đều thuộc về ngươi.” Lăng Hoa chậm rãi bước đến bên người Viên Phi Phi, khẽ nói: “Toàn bộ, đều thuộc về ngươi…..”
Viên Phi Phi cúi đầu không nói, Lăng Hoa nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Viên Phi Phi, nói: “Ta đã từng.”
Viên Phi Phi: “Ai.”
Lăng Hoa: “Không còn nữa rồi.”
Viên Phi Phi: “Chết rồi?”
Lăng Hoa chầm chậm nhìn xuống mặt đất, thản nhiên nói: “Không khác gì mấy so với chết.”
Viên Phi Phi đứng nhích ra, nói với Lăng Hoa: “Khi nào thì bọn họ tới.”
Lăng Hoa cười bảo: “Không biết.”
Viên Phi Phi gật gù, nói: “Khuất phủ cách nơi này không xa, nhưng mà loại hành vi đến thanh lâu vui chơi này, người nhà của Khuất gia khẳng định sẽ không làm một cách quang minh chính đại……” Viên Phi Phi ngẫm nghĩ, nói, “Theo ta nghĩ, bọn họ nhất định sẽ đi cửa sau.”
Lăng Hoa chụp lấy cánh tay của Viên Phi Phi: “Phải làm thế nào!”
Viên Phi Phi: “Ngươi muốn chặn đường họ?”
Lăng Hoa không nói gì, Viên Phi Phi lại bảo: “Bọn họ nhất định sẽ có tuỳ tùng bên người.” Lăng Hoa tiếp lời: “Trong Lầu nhất định cũng sẽ cử người ra đón.” Viên Phi Phi nhìn Lăng Hoa một cái, nói: “Không thể làm chuyện dư thừa.”
Lăng Hoa nhấc tay, nhè nhàng xoa chiếc cổ trắng ngần của mình, nói: “Cái gì cũng không làm được.” Nàng ta nhìn Viên Phi Phi, lại thấp giọng, thì thầm thêm một lần nữa ——
“Việc gì, cũng-không-cần-làm…….”
……
Đêm khuya thanh vắng, lối nhỏ không người.
Ngõ nhỏ vắt ngang Kim Lâu, ẩn mình trong lùm cây xum xuê hoa lá.
So với mặt tiền của Kim Lâu, nơi đây yên tịnh hơn nhiều.
Lúc này, ở cuối hẻm nhỏ loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
“Con ngóng hai vị từ nãy đến giờ…….” Người nói chuyện khoảng chừng đâu đó ba mươi tuổi, quần áo trên người tốt hơn quần áo của đầy tớ trong Kim Lâu không ít, vẻ mặt tươi cười, cung kính chắp tay đón vài người trước cửa vào trong.
Bước vào trước tiên là hai thiếu niên, lạ cái là hai thiếu niên này giống nhau như đúc, đều cầm theo quạt trong tay, lưng đeo ngọc bội, một người mặc áo màu xanh lam, một người mặc áo màu xanh lá thẫm, đều mắt sáng mày rậm như nhau, bộ dạng chính nhân quân tử.
Công tử mặc áo màu xanh lam nói với người còn đang đứng bên cửa: “Lưu quản sự, phiền ông đợi lâu rồi.”
Quản sự vội vã xua tay, nói: “Hai vị thiếu gia, xin mời qua bên này.”
Hai vị công tử chậm rãi mon theo hẻm nhỏ đi về phía trước, vừa đi vừa nói cười.
“Hai vị thiếu gia, Cầm Sắt cô nương đang đợi hầu hạ.”
“Cảm phiền.”
Hai vị thiếu gia của Khuất gia để tuỳ tùng của mình ở lại bên ngoài, hai người kẻ trước người sau tiến vào trong sân.
“Con đã nhận được tin tức từ đại thiếu gia, đã đợi một ngày một đêm rồi, thưa hai vị.”
Thiếu niên mặc áo màu xanh lam khoát tay, nói: “Ta và Tử Quang cũng là lầu đầu tiên đến đây, cũng mong Lưu quản sự chiếu cố.”
Quản gia vội vã khom người: “Nhất định nhất định.”
Thiếu niên mặc áo màu xanh lá thẫm chậm rãi nói: “Lưu quản sự, hai anh em chúng ta có một yêu cầu, không biết Trúc Đường đã thông báo hay chưa.”
Quản sự vẻ mặt đã hiểu chuyện, nói: “Đại thiếu gia đã phân phó rồi, xin hai vị yên tâm.”
Hai người thiếu niên cùng nhìn nhau, thản nhiên cười.
“Đã sớm nghe danh thơm nức trời của Cầm Sắt cô nương, thậm chí khi còn ở kinh thành, cũng có người hay nhắc tới tiếng thơm của cô nương.”
Quản sự cười nói: “Hân hạnh được hai vị đến thưởng thức.”
Khuất Tử Quang nhấc tay, dùng quạt lụa gạt cành hoa đang rũ trước mắt xuống.
“Nào có, được chiêm ngưỡng dung nhan của cô nương, anh em chúng ta chính là ——“
Khuất Tử Quang nói giữa chừng, đột nhiên hoá đá. Tay của hắn duy trì ở tư thế gạt hoa, đôi mắt thì nhìn phía trước ngây ngẩn, không nhúc nhích.
Khuất Tử Như ở phía sau không hiểu, đi vòng đến bên người Khuất Tử Quang.
“Huynh vầy là ——“
Kết quả, hắn đang hỏi giữa chừng, cũng nói không hết lời.
Nơi cuối rừng hoa lá, bóng đêm mông lung
Nàng ngồi duyên dáng, hoa đào ẩn mỹ dung
Mày như xuân liễu, mắt như ráng thu hồng.
Quản sự run rẩy lắp bắp cúi mặt, “Hai, hai vị……. bên này, mời đi bên này…….”
Khuất Tử Quang và Khuất Tử Như cùng một lúc phất quạt lên.
Này có một đoá lăng hoa nhỏ, lặng lẽ nở sau bức rèm xuân..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.