Người Ở Rể

Chương 1085: Phù Du Nào Sánh Bằng Thiên Địa, Vạn Trượng So Với Cả Chúng Sinh (4)

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

22/06/2024

Chuế tuế (Ở rể)

Editor: Lương Lam Lâm

Bắt đầu dịch: từ chương 1065:

Nguồn convert: Tangthuvien

Gió thu ào ào.

Buổi trưa còn chưa qua, hiện tại “Chuyển Luân Vương” Hứa Chiêu Nam cùng “Giáo chủ Đại Quang Minh” Lâm Tông Ngô tại Giang Ninh đang ở Tân Hổ Cung, người đi tới đưa thiếp bái phỏng đã xếp thành một hàng dài như đầu rồng. Còn đội ngũ đến thỉnh an giáo chủ cũng tụ tập trong cả con phố dài.

Đội ngũ những “Thần minh” ăn mặc quái dị múa rồng, múa sư tử, quỳ xuống đất cúng bái, thổi kèn kéo đàn hát, làm ra một tràng diện phụ trợ vô cùng náo nhiệt.

Đây là cảnh tượng sôi nổi sau khi Lâm Tông Ngô đánh Ngũ Phương Lôi Đài. Tuy rằng thủ hạ của tên điên Chu Thương ngày hôm qua lập tức triển khai trả thù, nhưng thổi lên kèn lệnh lại là Hứa Chiêu Nam ở một phương, hơn nữa sau khi đã cùng Chu Thương ‘ chém giết lẫn nhau’, tựa như đang từng bước chuẩn bị trước để đánh “Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài”, như vậy liền đủ để chứng minh thế lực của “Chuyển Luân Vương” ở trong thành sức mạnh đủ nhiều.

Vốn dựa vào việc cuồng nhiệt thúc đẩy giáo chúng nhất thời nhiệt huyết sôi trào, một bộ phận phần tử tích cực có võ nghệ nhất định hận không thể lập tức nghênh chiến, lại có thánh giáo chủ đánh đâu thắng đó dẫn dắt, trực tiếp lật toàn bộ các thế lực tà ma ngoại đạo ở Giang Ninh lên, sau đó nắm trong tay tên tuổi của “Công Bình Đảng”.

Mà lúc này dĩ nhiên các trung tiểu thế lực ở trong thành chỉ cần là nhìn trúng Hứa Chiêu Nam đều chen lấn nhau mà truyền danh thiếp qua, Hứa Chiêu Nam nhanh chóng bắt đầu tiếp kiến từng người một, để những người này xếp hàng trên đường khiến toàn bộ “Người quan sát” thấy được ra lực lượng của bản thân.

Cách nửa đường phố bên ngoài nơi này, đối diện với một bộ phận trạch viện của Tân Hổ Cung nơi mà lúc này đều đã dùng để làm chỗ tiếp khách của “Chuyển Luân Vương”. Một võ trường được xây lên ở giữa gian nhà lớn, “Thiên đao” Đàm Chính ngồi trên ghế bên cạnh võ trường, nhìn cách đó không xa có một đạo thân ảnh đang đứng trong một mảng cọc gỗ dài ngắn tập trung lại, xuyên đó mà di chuyển xê dịch, cánh tay vung vẩy, quyền cước khi thì linh động khi thì cương mãnh, đánh những cọc gỗ rắn chắc kia tới mức vụn gỗ bay lượn..

Bên trong đám cọc gỗ đạo thân ảnh đang xuyên chúng qua để trần nửa trên người, thân thể chừng ba mươi tuổi đang trong trạng thái đỉnh phong cơ bắp bên trên từng mảng rắn chắc, không có nửa điểm sẹo lồi, đưa hai đặc tính lực lượng và linh động hoàn mỹ kết hợp lại, chính là từ người đi từ Thông Sơn tới Giang Ninh “Hầu vương” Lý Ngạn Phong.

Đàm Chính và Lý Ngạn Phong đến Giang Ninh là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trải qua sự tình qua rạng sáng ngày mười bảy kia sau đó còn liên tục kề vai chiến đấu, đối với thiên phú võ nghệ cả hai đều thấy khâm phục lẫn nhau, lại tăng thêm Đàm Chính cùng với hầu vương Lý Nhược Khuyết ở đời trước có quan hệ sâu xa, vậy nên lúc này sau khi qua lại liền trở nên thân cận, Lý Ngạn Phong xưng Đàm Chính là thúc, Đàm Chính cũng rất hài lòng mà công nhận võ nghệ cao cường của người cháu này.

Lý Ngạn Phong lúc này đánh ra chính là tinh hoa trọng yếu bên trong Đại Tiểu Hầu Quyền, Bạch Viên Thông Tí Quyền. Hắn đến Giang Ninh mấy ngày nay cùng Lâm Tông Ngô có trải hai lần luận bàn, mà lần thứ hai còn được chỉ đạo giao thủ, đối phương chỉ điểm không ít về kỹ xảo cũng như vài thủ đoạn tăng lực phá hoại của Bạch Viên Thông Tí Quyền, lúc này sự nhận thức của hắn đối với quyền pháp này, lại lên một bậc.

Đánh xong một vòng quyền trước mắt, Đàm Chính nhịn không được đứng dậy vỗ tay: “Được! Có được một lần cải tiến như vậy Bạch Viên Thông Tí nhất định có thể ở trong tay hiền chất phát dương quan đại, sau này có thể trở thành nhất đại tông sư, soi sáng cho đời sau.”

Lý Ngạn Phong lau một chút mồ hôi trán, không hề kiêu ngạo, mà là chắp tay nói: “Chính thúc khen nhầm rồi, lần này tới đến Giang Ninh, nhờ có giáo chủ cùng chư vị tiền bối không câu nệ bè phái hết lòng chỉ đạo, về sau nếu thật có thể lưu lại chút gì đó ghi chép lại cũng nhất định là chư vị tiền bối lòng dạ rộng lớn mới khiến cho võ lâm có sự hưng thịnh như ngày hôm nay.”

Trước khi Lý Ngạn Phong đánh quyền, Đàm Chính cũng đã thể hiện một lần lý giải đao pháp của bản thân, lúc này cười cười vẫy tay.

“Một người một đường không câu nệ tiểu tiết phá huỷ thiên kiến bè phái, vốn là một chiều hướng phát triển. Hơn mười năm trước Trung Nguyên luân hãm, Lâm An võ lâm nói cái gì mà nam bắc hợp lưu, cuối cùng chẳng qua là một ít mánh lới, rồi xảy ra sự kiện Nữ Chân lần thứ tư xuôi nam dễ như trở bàn tay. Đây là cho người võ lâm trong thiên hạ một lời giáo huấn, bây giờ không thể làm như vậy, vừa lúc lại có vị giáo chủ đại tông sư này đến áp trận, về sau nhất định có thể truyền thành ‘mỹ danh’.”

Lý Ngạn Phong gật gật đầu: “Nghe nói giáo chủ lần này xuôi nam, trừ sự tình Giang Ninh ra, chủ yếu là vì thay Hứa tiên sinh bên này luyện ra một đội tinh binh, để về sau cùng cái gọi là” binh lính Đặc chủng “của Hắc Kỳ tranh phong. Chuyện này, Chính thúc có tham dự trong đó sao?”

Ngoại hiệu của Đàm Chính vốn là “Hà Sóc Thiên Đao”, trong quá khứ từng hoạt động mạnh ở vùng Tấn Địa, sau này Lâm đại giáo chủ kháng Kim bị mất đi một số lợi ích lại cùng vị “Hàng Thế Huyền Nữ” kia tranh quyền thất bại bị chèn ép, mới liên tục chiến đấu ở các chiến trường Giang Nam. Bởi vì khi đến Giang Nam, hai chữ Hà Sóc khiến người khác cười nhạo vì thế dứt khoát đổi thành “Thiên đao” càng hiển lộ bá khí, cũng đã đi theo dưới trướng Hứa Chiêu Nam một thời gian lâu. Lúc này gật đầu.

“Sự tình triều đình xưa nay luôn cao hơn giang hồ, một khi vào quân đội thì sẽ không có được nơi ẩn nấp riêng. Hứa tiên sinh lòng dạ rộng rãi, đối với người giang hồ từ trước tới nay đều vô cùng hậu đãi, hơn một năm trước trong quá khứ, mọi người ở cùng một chỗ giao với nhau lưu trong thời gian lâu, chỗ có được đương nhiên là nhiều hơn lúc đầu, lần này giáo chủ đi tới mọi người càng quyết tâm hơn, ta nhất định sẽ tham dự vào trong đó. Ngược lại là không biết hiền chất có suy nghĩ như thế nào đối với chuyện này.”

“Ta tại Thông Sơn kỳ thật cũng đã mở môn hộ, truyền thụ võ nghệ cho hương dân. Là hy vọng lúc bị quân xâm lược đánh tới mọi người có thể có sức phản kháng, lần này ta lại tiếp nhận lấy vị trí hộ pháp của Đại Quang Minh Giáo, Hứa tiên sinh tạo ra đại thế một thành ta phải tại Thông Sơn cùng hô ứng lẫn nhau với ngài ấy, song phương nếu có ngày gặp lại, có thể là Chính thúc hoặc là giáo chủ, ở tại nơi này nghĩ ra được điều tâm đắc trong biện pháp luyện binh thì mong rằng sẽ không quên mất tiểu chất. Tinh tuý trọng yếu của Đại Tiểu Hầu Quyền cùng Bạch Viên Thông Tí tiểu chất lúc này có thể viết xuống, giao lại cho Chính thúc.”

Hắn ôm quyền, lời nói khẳng khái, Đàm Chính ở một bên cười vỗ vỗ nắm tay hắn, thấp giọng nói: “Cho ta làm chi? Ngươi tìm thời cơ, giao cho giáo chủ, giáo chủ sẽ không tham quyền pháp của ngươi, ngược lại là ngươi có cái tâm chân thành này, có thể được giáo chủ một phen hết lòng đề cử, há không phải chuyện tốt hay sao.”

Hắn dừng lại, lại nói: “.. Chuyện này có thể trước hết làm như vậy, lực chú ý bây giờ của mọi người cũng đều ở tại thế cuộc Giang Ninh, đối với chuyện ngày sau mở rộng môn hộ, giao lưu luyện binh còn chưa để bụng, ngươi nếu như đợi đến lúc giáo chủ mở miệng tuyên bố chuyện này, thời điểm mà mọi người nhao nhao trình lên bí tịch rồi tính tiếp thì đã muộn.”

Đàm Chính vô tư chỉ điểm, Lý Ngạn Phong cũng nghiêm túc cảm tạ, qua chốc lát, nghe được bên ngoài truyền tới từng trận náo nhiệt, mới thấp giọng nói:

“Chỉ là Chính thúc, bây giờ cục diện trong thành làm tiểu chất thật sự có một ít khó hiểu. Ngài xem, binh pháp còn có thuyết pháp hợp tung liên hoành, bây giờ trong thành có năm cỗ thế lực lớn của Công Bình Đảng, tăng thêm sáu bảy nhà” Đại long đầu “đang chờ để được thượng vị, ‘Chuyển Luân Vương’ chúng ta ở một phương tuy rằng binh hùng tướng mạnh, có thể theo lý thuyết cũng đánh không lại nếu bốn nhà còn lại liên thủ, giáo chủ đánh Chu Thương cũng liền thôi, dù sao nhà nào cũng đều cùng với hắn không hợp nhau, nhưng tại sao lại còn muốn giẫm lên từng nhà từng nhà một. Người này vừa xuất thủ, liền đem tất cả sự tình ôm vào thân, cũng không biết Hứa tiên sinh rốt cuộc là có cách nghĩ như thế nào. Chẳng lẽ còn có nội tình gì đó mà chúng ta không biết hay sao?

Lý Ngạn Phong nói xong những nghi vấn này, khóe mắt để ý phản ứng của Đàm Chính, Đàm Chính ngược lại mỉm cười lắc đầu:” Chuyện này ta cũng không thể nói rõ ràng, giáo chủ dùng thần công, từng cái lôi đài một của từng nhà đều đánh tới, vốn là không người người nào có thể địch nổi. Nhưng tại sao lại muốn đánh như vậy, vậy thật sự khiến người khác có một chút khó hiểu, có lẽ là Hứa tiên sinh có sức mạnh một địch bốn, có hoặc là.. Là hắn đã sớm liên hợp với mấy nhà còn lại, làm một ra một màn đùa giỡn như vậy chỉ là để tê liệt những người khác?”

Đao pháp của Đàm Chính không tệ, nhưng hiển nhiên đối chuyện này chưa từng tìm hiểu sâu, Lý Ngạn Phong thấy được điều đó, đáy mắt hơi có chút thất vọng. Hắn cùng phó sứ sứ đoàn của Lưu Quang Thế đi tới Giang Ninh, tuy rằng chưa chắc chắn sẽ quyết tâm trung thành với Lưu Quang Thế, nhưng nhất định là sẽ luôn trung thành với bản thân. Hứa Chiêu Nam vừa vào thành liền bắt đầu làm việc, cử chỉ lỗ mãng có được sức mạnh không rõ lai lịch, hắn không nắm giữ được hoàn cảnh toàn diện liền sẽ có chút bận tâm. Đương nhiên, Đàm Chính nếu đã không hiểu, hắn liền phải cân nhắc đi hỏi người khác.

Hai người nói chủ đề này tới đây, sau khi diễn võ Lý Ngạn Phong đã mặc lên đồng phục võ sĩ. Lúc này có hạ nhân đi tới, thấp giọng báo cáo cho Đàm Chính một sự kiện, Đàm Chính hơi hơi kinh ngạc, ngay sau đó ha hả cười lên, nhìn về phía Lý Ngạn Phong.

“Chính thúc, chuyện gì?”

“Ngươi mấy ngày trước nhờ người ở trong thành thả ra tin tức?

“.. Ừm. “Lý Ngạn Phong nghĩ một chút, gật gật đầu,” Chỉ là một chuyện nhỏ, chính là nhờ Hứa Long Biểu Hứa đại nhân thủ hạ một vị huynh đệ. Có chuyện gì? “

” Hôm nay có hai nhóm người tìm đến hỏi thăm chuyện này, gây ra một ít tai vạ. Nhóm thứ nhất có ba người, hai nam một nữ, trong đó còn có một người còn bị thọt, ép hỏi tin tức, có hỏi đến ngươi. Mấy người kia tự xưng là thủ hạ của Thời Bảo Phong. “

” Thời Bảo Phong.. “Lý Ngạn Phong nhíu mày, ngay sau đó giãn ra,”.. Tiểu chất đã biết đại khái là xảy ra chuyện gì. Chính thúc, chúng ta bên này muốn nhường bọn họ hay không? “

” Không cần. “Đàm Chính lập tức lắc đầu,” Ở giữa năm thế lực lớn của Công Bình Đảng luôn có hiềm khích, bây giờ lấy thân phận của hiền chất ngươi, có cho Thời Bảo Phong thể diện hay không đều không đáng ngại. Nếu như là người bình thường ta sẽ khuyên hắn đề phòng đối phương trả thù, nhưng với võ nghệ của hiền chất ta cảm thấy cũng không có chuyện gì. “

Đàm Chính nói tới đây, lại dừng lại:” Đương nhiên, nếu như hiền chất với bên kia chẳng qua là có chút hiểu lầm muốn bày bàn rượu giảng hòa, ta có thể thay ngươi ra mặt một phen. “

Hắn nói ra lời này là đã đề cập đến tất cả khả năng, một mặt cho rằng Lý Ngạn Phong có tư cách cùng bên kia xảy ra va chạm, về phương diện khác thì nói đến biện pháp giải quyết nếu không muốn xảy ra va chạm, đối với sự tính phát sinh cụ thể như thế nào thì hắn cũng không hỏi thăm. Lý Ngạn Phong cười cười lắc đầu:” Chuyện này cũng không giấu diếm Chính thúc, chính là tại Thông Sơn xuất hiện một vài vấn đề.. “

Về sự tình phát sinh ở Thông Sơn cùng với mục đích hắn ở trên báo chí thả ra tin tức, trước sau đều không tính là chuyện quá lớn cơ mật, hắn chẳng qua là tiện tay làm việc, lúc này cũng thuận miệng nói ra. Đàm Chính bỗng nhiên tỉnh ngộ:” Khó trách.. Vậy thì người thứ hai tìm tới cửa là ai, hiền chất chắc là có khả năng đoán được? “

” Ừm? “



” Người này tự xưng là Long Ngạo Thiên. “Đàm Chính cười,” Báo ngoại hiệu, nói mình gọi là.. Minh chủ võ lâm, ha ha ha ha. “

Lý Ngạn Phong hơi sững sờ, ngay sau đó liền cũng cười ha hả, từ khi tiểu thuyết võ hiệp trở nên phổ biến tràn lan, trên thiên hạ xuất hiện nơi này nơi kia mở đại hội tự xưng là đại hội võ lâm, người trong tối ngông cuồng xoa tay tự xưng minh chủ võ lâm không có một ngàn cũng có tám trăm, đều hạng cuồng vọng không biết trời cao đất dày.

Hai người vì vậy cười to một trận, Đàm Chính nói:” Người này theo như lời hiền chất thì tuổi không lớn lắm, nhưng công phu quả thật không tệ, sau này hắn một đường chạy trốn, người đuổi theo hắn còn phát hiện hắn có một gã đồng bọn, chính là một tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi, gọi là ‘Ngộ Không’.. Người này ngông cuồng tự gọi mình minh chủ võ lâm, khả năng hắn đi ra từ Tây Nam mang theo nhiệm vụ trên người là vô cùng cực nhỏ, nhưng mà một người mười hai mười ba tuổi, một người mười bốn mười lăm tuổi liền dám xông xáo bên ngoài, khả năng có gia học sâu xa. “

Lý Ngạn Phong nói:” Bên trong tin tức trong nhà gửi đến có nói, thiếu niên này muốn tới tự mình đến Giang Ninh tìm ta tính sổ, vốn tưởng rằng chỉ là mạnh miệg, ha hả, không nghĩ hắn ta thật sự sẽ đến đây. Thật sự là thiếu niên anh hùng.. “

Hắn trong miệng nói lời như vậy nhưng trong mắt lại mơ hồ có hung mang cuồn cuộn. Thiếu niên cuồng vọng này tại Thông Sơn giết một nhà muội muội và muội phu của hắn, giết hai gã khách khanh của hắn, hắn còn đang lo tìm không thấy người, nhưng không ngờ đối phương lại vẫn rất có can đảm đi tới Giang Ninh. Đây là dấu hiệu cho thấy thiếu niên này không để” Hầu vương “Lý Ngạn Phong hắn – một nhân vật lừng lẫy một phương vào mắt. Hắn lúc này liền hận không thể tìm tới cửa thiếu niên kia, đến lúc đó nếu không lột da để khiến thiếu niên thống khổ ba ngày ba đêm, hắn liền uổng phí một thân danh dự này.

Hung lệ trong lòng không muốn để cho Đàm Chính nhìn thấy, Đàm Chính chắp hai tay sau lưng, ha hả lắc đầu:” Người trẻ tuổi mười bốn mười lăm tuổi, đúng là ngút trời kỳ tài, bây giờ đối với ngươi cũng khó có uy hiếp. Ngược lại đối với vài vị Thời gia kia, ngươi cũng không dự định hòa đàm, sau này sẽ khiến cho người ta chú ý. Đương nhiên cũng không cần quá mức để ý, ngươi nhớ kĩ, bất kỳ việc gì đều có giáo chủ và huynh đệ giáo chúng bên trong làm chỗ dựa cho ngươi, dù có là Thời Bảo Phong đích thân đến trước mặt ngươi, hắn cũng không làm được gì.”

Đàm Chính nói lời khẳng khái đoạn gật đầu, Lý Ngạn Phong cũng gật đầu theo.

“Vâng, Ngạn Phong chắc chắn sẽ không hạ thấp thể diện của Đại Quang Minh Giáo ta.. Đương nhiên nếu là thật sự muốn ám sát hoặc là đánh nhau, bọn họ cứ việc đến là được. Chính thúc ngươi xem, ngươi cũng nói là hai nam một nữ, ở giữa còn có một người thọt, ta để ba người bọn họ cùng lên, có thể có chuyện gì được?”

“Đúng vậy.” Đàm Chính nghĩ một chút, cũng cười cười, “Hai nam một nữ, một người thọt.”

“Ha ha.”

“Ha ha ha ha..”

Tiếng cười của hai người khí phách lại vui vẻ.

Đương nhiên sau khi quay đầu đi, Lý Ngạn Phong liền lén lút tìm một mối quan hệ khác, nhờ người khác đưa tin tức “Ngũ Thước Dâm Ma” Long Ngạo Thiên kia đến Giang Ninh cho người của “Bình Đẳng Vương” bên kia truyền đi. Hắn võ nghệ cao cường, sau lưng cũng có thế lực, sợ đương nhiên là không sợ, chẳng qua có thể làm cho địch nhân dính thêm nhiều chuyện phiền phức thì sẽ khiến cho bên mình gia tăng thêm lực lượng. Đây chính là nguyên tắc từ trước đến giờ của hắn.

Dù sao vào thời khắc này, người trong thành Giang Ninh muốn ra Long Ngạo Thiên kia nhất chính là lực lượng thủ hạ của Thời Bảo Phong– chuyện này có quan hệ đến thể diện của Thời gia. Bản thân đợi đến khi bọn họ đánh tới, rồi mới ra tay xử lý tốt thiếu niên kia, cũng không muộn.

Mà cho dù sự tình không phát triển như vậy, Thời Bảo Phong nhất định sẽ truy cứu việc hắn truyền tin mờ ám, muốn đánh thì cứ việc đánh. Dù sao hai nam một nữ một người thọt..

Trên con đường võ đạo, hắn ngoại trừ hiện tại đứng trước mặt Lâm giáo chủ có hơi thua kém, cả đời này đã sợ ai bao giờ?

** ** **

Đương, đương, đương, đương..

Thời gian buổi chiều, thanh âm binh khí va chạm vang lên trong sân nhỏ cũ nát.

Lương Tư Ất trong tay đao kiếm vung vẩy, “Khổng tước minh vương Thất Triển Vũ” tay múa cương cuồng phong rít gào, Du Hồng Trác ngự sử đơn đao, ở một bên vừa đi vừa khán chiêu. Cứ như thế đánh xong một trận, trên trán Lương Tư Ất hơi hơi đổ mồ hôi, Du Hồng Trác lại không hiện ra vẻ gì mệt mỏi, chân bước hắn nhẹ nhàngchiêu nào tới đều có thế tiếp, hắn thu đao đi qua một bên, Lương Tư Ất dừng lại, điều hòa hô hấp.

Du Hồng Trác rót một chén nước, đưa cho Lương Tư Ất.

“Khổng Tước Minh Vương kiếm này của ngươi quá mức bá đạo, chỉ thích hợp dùng một chút trên chiến trường, nếu là gặp phải người chơi xấu, đánh thêm một trận liền không có lực. Ngoài ra, Khổng Tước Minh Vương kiếm vốn là song kiếm, ngươi đổi thành đao, kỳ thật ngược lại suy yếu kiếm pháp bên trong.. Ừm, kỳ thật, cũng là vì phải ra chiến trường nên mới phải thay đổi như vậy?”

Sau khi Du Hồng Trác cùng An Tích Phúc gặp mặt, tối qua từng đi thăm dò nơi đóng quân hành động của Vệ Húc Văn một lần, nhưng nhất thời không thể tìm ra tung tích của Miêu Tranh bị Vệ Húc Văn bắt giữ.

Lúc này song phương mặc dù có sự tín nhiệm nhất định nhưng dù sao đều là người lão luyện đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, thủ hạ chủ lực của mình An Tích Phúc sẽ không để cho Du Hồng Trác nhìn thấy toàn bộ, hắn cũng không có khả năng vì nghĩ cách cứu viện Miêu Tranh mà mặc kệ những chuyện khác. Bởi vậy hiện tại liên lạc Du Hồng Trác cùng với cùng hắn cộng tác vẫn như cũ là cái người mặt lành không hay nói chuyện – Lương Tư Ất, sau buổi chiều gặp mặt ngày hôm đó, song phương ngược lại đã giao thủ thoáng qua để đối với võ nghệ của nhau có chút lý giải đơn giản thuận tiện cho việc hợp tác về sau.

Du Hồng Trác nói dứt lời, Lương Tư Ất gật đầu: “Thời điểm luyện kiếm, không nghĩ tới đơn đấu, kỳ thật Khổng Tước Minh Vương kiếm khi dùng song kiếm cũng càng tiêu hao thể lực.”

Nàng đại khái giới thiệu một lượt Khổng Tước Minh Vương kiếm, trên thực tế song kiếm ở trong tay Vương Dần đều có chút trầm trọng, lúc đối địch một đường chém vung vẩy, giống như khổng tước xòe đuôi, khiến người không kịp nhìn. Mà xen lẫn tại trong đó là vài cái sát chiêu, chém chuyển thành chọc, đâm, chích, vạch, khổng tước xòe đuôi sau đó thu lại sát chiêu, tuy rằng thường khiến người khác trở tay không kịp, nhưng thói quen để luyện ra được như vậy ở dưới các tình huống sẽ yêu cầu lực lượng lớn hơn.

Vóc người Lương Tư Ất cao hơn nữ tử thông thường, hai tay cũng xem như rắn chắc mạnh mẽ, nhưng Khổng Tước Minh Vương kiếm trong quá khứ là nhất mạch đơn truyền, hoặc nhiều nhất là truyền cho một vài người tâm phúc. Vương Dần thời điểm ở phương bắc vì muốn có người để dùng nên đã thu nhận vài chục đến hơn vài trăm nghĩa tử nghĩa nữ, lúc đó có lẽ sự giám sát võ nghệ của mọi người không quá tỉ mỉ chặt chẽ, đành phải đơn giản hóa Khổng Tước Minh Vương kiếm chọn lọc một ít tinh tế sát chiêu bên trong, thậm chí dứt khoát dùng đao pháp phụ trợ.

“Nội lực của ngươi so với nữ tử thông thường ngược lại là mạnh hơn rất nhiều, chẳng qua đao pháp bên trên ta cảm thấy có thể cải tiến vài chỗ.. Nếu Lương cô nương không cảm thấy ta mạo muội, ta lần này xuôi nam đi đến Hoa Hạ Quân ở Tây Nam bên kia, học một ít chiêu thức của Bá Đao, nên có một chút lý giải, chúng ta có thể giao lưu một chút..” Hai người ngồi bên dưới hiên nhà của viện nát, bàn về đao pháp, Du Hồng Trác liền có chút cảm giác ‘thao thao bất tuyệt’.

“Được.” Lương Tư Ất lời ít mà ý nhiều.

“Ừ, ta liền nói một chút cái nhìn của ta, ta cảm thấy Vương soái để các ngươi đổi kiếm thành đao, là vì để các ngươi càng dễ dàng học thuộc chiêu thức bổ chém của kiếm pháp, nhưng tinh túy của đao pháp không phải dùng như vậy.. Nếu mà muốn lý giải kỹ càng điểm ấy, ta cảm thấy ngươi trong ngày thường nếu không ngại thì hãy thử một lần bỏ kiếm xuống, luyện một lần đơn đao.. Ngươi xem, ngươi vừa rồi dùng một thức này, là như thế này..”

Du Hồng Trác cầm đơn đao trong tay đứng trong sân múa mây một phen, qua một lúc, lại lấy một cây gậy gỗ làm kiếm dùng hai tay làm mẫu. Lương Tư Ất luyện tập Khổng Tước Minh Vương kiếm nhiều năm, võ nghệ cùng ngộ tính của bản thân đều cực cao, ngẫu nhiên quang sát liền có chỗ động tâm, cánh tay, cổ tay cũng bắt đầu chuyển động theo, hoặc là theo Du Hồng Trác làm mẫu diễn luyện lại một phen. Mặc dù nàng nói không nhiều, nhưng diễn luyện lại chiêu thức rất đúng chỗ, làm cho Du Hồng Trác vô cùng cao hứng.

Hai người cứ như thế giao lưu hồi lâu, tự nhiên võ nghệ song phương đều có chỗ tăng lên, sau đó cùng nhau ngồi xuống uống nước ở trong sân.

Lương Tư Ất nhìn hắn: “Đao pháp của ngươi.. Làm sao luyện ra?”

“Ta?”

“Ừ.” Lương Tư Ất gật đầu, “Thứ cho ta mạo muội.”

“À, không có gì.” Du Hồng Trác cười lên, “Ta kỳ thật.. Đều là bản thân tự luyện mà thành..”

“Nội công là có từ nhỏ.” Lương Tư Ất nói.

“Ừ.” Du Hồng Trác gật gật đầu, hơi hơi trầm mặc, “.. Nhà chúng ta.. Trước kia luyện Du gia đao pháp, kỳ thật đều là dã chiêu, cha ta.. Trước khi chết cũng không nói cho ta đao pháp sâu xa gì, dù sao ta từ nhỏ thiên phú không cao, thời điểm hơn mười tuổi kỳ thật còn chưa từng đánh ai, chưa từng làm ai bị thương, chẳng qua sau này.. Xảy ra một chút chuyện, ta nhớ được.. Đó là sự năm Kiến Sóc thứ tám..”



Du Hồng Trác hồi tưởng lại ký ức trong quá khứ, lúc này ngược lại lời nói hời hợt nhẹ nhàng kể về việc cha mẹ hắn chết, hắn lần đầu tiên giết người, cảm giác thời điểm ‘khai khiếu’, rồi đến sau này hành tẩu giang hồ, được một ít cao nhân chỉ điểm, ví như vợ chồng “Hắc phong song sát” Triệu tiên sinh, lại về sau lại trải qua các loại chuyện đánh đấm, đều là từ bên trong huyết tinh giết chóc tích lũy ra kinh nghiệm.

Vì nguyên nhân nào đó, hắn ngược lại không nói đến những chuyện cùng kết nghĩa với Loan Phi kia. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào bên trong sân viện cũ nát, Lương Tư Ất lẳng lặng nghe, trong mắt như có gợn sóng nổi lên, có vài lần dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Lúc sau bọn họ đứng lên, lại đơn giản mà giao chiến một hồi..

** ** **

Long Ngạo Thiên mang theo tiểu hòa thượng đi dạo trong thành, bọn họ đi thăm khu nhà cũ Tô gia nơi tâm ma từng ở, ăn vài món bình dân đơn giản ở các quán ven đường, đến thời điểm hoàng hôn buông xuống tiểu Ngạo Thiên mới trở về khách điếm Ngũ Hồ.

Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên ra tay hoang phí, ba bàn thức ăn lớn, một con cá cực to, một miếng đậu hũ, một món rau xanh và không ít cơm. Hắn xài tiền như nước khiến cho tiểu hòa thượng đứng chết lặng, còn làm cho chưởng quỹ khách điếm phải đi qua khuyên bảo: “Nếu ăn không hết có thể ăn ít một chút, cá thì sẽ làm cho ngươi một con nhỏ thôi..”

Long Ngạo Thiên vỗ bàn một tiếng to: “Chúng ta là người tập võ, lượng cơm ăn là lớn, cho ngươi tiền ngươi liền mang thức ăn lên, lại lên mặt lão tử phá luôn cửa tiệm này của nhà ngươi.”

Khuôn mặt hắn đáng yêu, tuy rằng trong thời đại này cũng đã đến tuổi “trưởng thành”, nhưng lúc hắn không có ý định giết người thì hỉ mũi trừng mắt kỳ thật không có bao nhiêu lực uy hiếp. Chưởng quỹ khách điếm ‘mặt nóng dán mông lạnh’, cười cười bỏ đi.

Kỳ thật lão bản khách điếm chủ yếu sợ hắn lộ ra tiền tài sẽ làm cho người khác mơ ước. Chẳng qua Long Ngạo Thiên của chúng ta cũng đã nghĩ thông suốt — hắn lúc trước đã nghĩ tới chuyện mình sẽ tại khách điếm này đánh một vòng, lập uy phong, lúc này cũng không để tâm lắm bản thân chỉ muốn bộc lộ ra thân phận “Võ lâm cao thủ”.

Chẳng qua diện mạo hắn thiện lương, tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi ở đối diện càng thêm khâm phục, lúc này hắn phát tác một phen, một bộ phận người lục lâm từ xa tới ở trong khách sạn cũn quay đầu nhìn chỉ cảm thấy bọn họ có thể là tiểu bằng hữu được trưởng bối có bối cảnh mang theo, người có dự định đến tìm phiền toái thì một người cũng không có — chủ yếu là bởi vì nếu tìm đến bọn họ gây phiền toái, thật sự cũng có chút mất mặt.

Hai người gió cuốn mây tan mà ăn hết hơn phân nữa đồ ăn, thời điểm chậm rãi hưởng thụ phần đồ ăn cuối cùng hào quang ánh chiều tà từ một bên khách sạn ngoài cửa sổ chiếu vào, Long Ngạo Thiên mới thoáng nói đến sự tình buổi sáng: “Hừ, thủ hạ Chuyển Luân Vương đều là những tên côn đồ xấu xa!”

Bọn họ buổi chiều du ngoạn một phen, bởi vì vừa mới chạm mặt, tiểu hòa thượng không dám nói đến chủ đề quá mức mẫn cảm, bởi vậy chuyện liên quan đến sự tình giữa trưa đều chưa từng hỏi thăm. Lúc này “Long đại ca” đột nhiên nói đến, bả vai tiểu hòa thượng bị dọa tới lui lui, hắn cúi đầu xúc cơm, không dám để đối phương phát hiện ra việc sư phụ của mình có thể là người cùng phe với một đám người “Chuyển Luân Vương”.

Cũng may Long Ngạo Thiên bá khí cũng không dừng lại mắng chửi thêm câu nào nữa.

“Buổi chiều ngươi cũng thấy được đi, cái gì mà Công Bình Đảng, năm cái tên ngốc bên trong một người tốt cũng không có, không nói đạo lý, lạm sát kẻ vô tội, làm bẩn trong sạch của người khác.. Ừ, đúng, ngươi lần này vào thành, chủ yếu là muốn làm chuyện gì? Là đi thăm một lượt toàn nhà của Tô gia sao?”

Long Ngạo Thiên đối với Công Bình Đảng quở trách một trận, tiểu hòa thượng gật đầu phụ họa, tới khi bị hỏi đến một câu sau, mới lắc đầu.

“Kỳ thật lại cũng không có chuyện gì khác.”

“Muốn đi gặp sư phụ ngươi?”

“Ở Giang Ninh cũng không thấy, đây là tiểu nạp đi tu hành.”

“Ờ..” Long Ngạo Thiên gật gật đầu, “Vậy ta thấy võ nghệ của ngươi cũng tạm được, à ừ, theo ta lăn lộn một đoạn thời gian đi.”

Hắn đại từ đại bi mà nói ra lời mời, tiểu hòa thượng ở đối diện nuốt cơm trong miệng xuống, ngay sau đó có một ít sợ hãi mà chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, kỳ thật.. Tiểu nạp có một vấn đề, cũng muốn hỏi hỏi long đại ca..”

“Hỏi à.”

“Tiểu nạp muốn hỏi.. Long đại ca tại sao phải làm cái người năm, năm thước.. Dâm Ma a..”

Hắn cũng không biết từ chỗ nào nghe được cái tin đồn này, nhẫn nhịn đến lúc này cuối cùng cũng hỏi ra miệng, lời nói còn chưa dứt Ninh Kỵ ở đối diện hạ một chưởng hạ xuống trên bàn, cái bàn vang lên một tiếng đã bị hắn đánh ra một cái dấu tay.

Tiểu hòa thượng cũng không vì công lực bậc này mà kinh thán hắn chỉ là sợ đắc tội người, lúc này nhỏ giọng nói: “Kỳ thật.. Tiểu nạp lại không có ý kiến gì đối với yếu thích của Long đại ca, chỉ là.. Chẳng qua sư phụ của tiểu nạp từng nói, trên đầu chữ sắc có một cây đao, nữ nhân không phải người tốt, chủ yếu là.. Sẽ tổn hại đến thân thể..”

“Đó đều là vu oan!” Long Ngạo Thiên ổn định lại tâm tình, dứt khoát nói.

“À? Là vu oan?”

“Hừ, đây đều là đám gia hỏa ở Thông Sơn kia làm ra, ta đã lường trước!”

Long Ngạo Thiên ánh mắt nghiêm túc, lúc này liền bắt đầu nói đến chuyện bản thân đi dọc theo con đường lữ trình, hắn ly khai Tây Nam, cùng một đám thư sinh và một đôi cha con bán nghệ quen biết, sau đó đến Thông Sơn, phát sinh một loạt sự tình kia.. Ánh mắt tiểu hòa thượng rõ ràng trở nên thoải mái hơn, tới khi nghe đến chuyện của Vương Tú Nương ở Thông Sơn, tao ngộ của đám người Lục Văn Kha, bên trong mắt cũng để lộ ra một ít huyết khí, liên tục gật đầu: “Những người này bại hoại, nên giết bọn họ!”

“Hừ, bọn họ biết rõ ta muốn đến Giang Ninh, liền phái người đến Giang Ninh bịa đặt sinh sự, lấy cho ta.. Cái loại ngoại hiệu này. Ta là chắc chắn sẽ không để bọn họ thực hiện được, ly khai Giang Ninh ta liền muốn giết về Thông Sơn, giết cả nhà bọn họ! Đương nhiên, bây giờ đang ở Giang Ninh, ta muốn làm thêm vài việc tốt, đem tên tuổi ‘Minh chủ võ lâm’ của ta đánh ra..”

“Ừ, long đại ca, ta giúp ngươi.”

“Tốt, về sau ngươi chính là Võ Lâm Minh phó minh chủ ‘Tề Thiên Tiểu Thánh’ Tôn Ngộ Không.”

“A Di Đà Phật, tiểu nạp gọi gì cũng không quan trọng lắm.”

“Ta đã nghĩ kỹ, lần này Công Bình Đảng trong thành đều không phải là người tốt lành gì, còn về chuyện Thông Sơn này Lý Tiện Phong đang ở trong thành, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hắn, chẳng qua, Lâm Đại Bàn Tử Đại Quang Minh Giáo bảo hộ cho Hứa Chiêu Nam gây chuyện, vì để những tên ngốc này chó cắn chó, chúng ta trước tiên buông tha hắn một lần. Vài ngày này ta ở trong thành dạo quanh, có một tên đại ác tặc, chúng ta trước tiên có thể tìm đến hắn, giết hắn để dương danh.”

“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.” Tiểu hòa thượng nháy mắt mấy cái, nhìn tới hắn.

“Chính là cái tên gì mà ‘Thiên phạt’ Vệ Húc Văn, chúng ta đêm nay lập tức đi tìm hắn, sau đó theo kế hoạch của ta đem hắn xử lý”

Bên trong ánh chiều tà, Long Ngạo Thiên vỗ vỗ ngực.

Đối diện là tiểu hòa thượng đang nhai nuốt đồ ăn trong miệng, hắn vào thành mấy ngày cũng đã biết ác danh của Vệ Húc Văn, ngay sau đó cố sức gật đầu:

“– ừm.”

Kế hoạch dương danh của Minh chủ võ lâm bên trong ánh chiều tà như lửa, đã được vạch ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Ở Rể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook