Chương 1078: Ra Đi - Hạ (3)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
18/02/2024
Vệ Húc Văn ở phía bắc thành thị phát động tập kích giống như châm một ngòi nổ, một khắc này, các thế lực còn lại rải rác ở giữa thành trì ỷ vào cờ xí "Diêm La Vương" kiếm cơm trải qua nửa ngày lẫn trốn về sau cũng nhao nhao đốt lửa lên, cầm lấy đao thương, hướng tới các thế lực phụ cận khác địa bàn thậm chí còn nhắm vào dân chúng phổ thông trong nhà có chút tiền mà phát động tập kích.
Một ít phường thị dựa vào việc lúc trước đã xây dựng tốt chướng ngại vật phòng ngự phong bế con đường. Ở giữa thành thị, đội chấp pháp dưới trướng "Công Bình Vương" bắt đầu xuất động lực lượng khống chế cục diện, nhưng trong khoảng thời gian ngắn tự nhiên còn không cách nào khống chế hoàn toàn thế cuộc, thủ hạ của Hà Văn "Long hiền" Phó Bình Ba tự mình xuất thủ tìm kiếm Vệ Húc Văn, nhưng lúc này cũng căn bản tìm không thấy tung tích của cái này kẻ đầu têu này.
Hỏa diễm lốm đốm điểm sáng thành trì.
Một kẻ thù khác nữa mà Nghiêm Vân Chi trong lòng nhớ mãi không quên, cũng chính là tiểu hiệp tên Long Ngạo Thiên - kẻ đầu têu của chuyện nào đó, không lâu trước đây mới nhận được ngoại hiệu đầu tiên khi vừa mới bước chân vào giang hồ của mình, lúc này đang ngơ ngác ngây ngốc mà ngồi trong bóng tối trên nóc nhà, nhìn một mảnh cảnh tượng hỗn loạn ngẩn người.
Nếu mà thời gian thụt lùi mấy canh giờ chuyện này xảy ra vào buổi trưa hôm nay, trong tâm hắn tất nhiên sẽ vô cùng hưng phấn, hắn sẽ hứng trí bừng bừng mà chạy nhanh xung quanh, xem xét náo nhiệt hoặc là hành hiệp trượng nghĩa, hoặc là... Bởi vì thời điểm buổi sáng kích thích, hắn sẽ tính toán dứt khoát đi giết đại lão Công Bình Đảng nào đó, sau đó lưu danh trên tường, để phát dương tên tuổi của bản thân.
Nhưng một khắc này, rất nhiều cách nghĩ đều giống như biến mất...
Chuyện kia rõ ràng là giả, là ai đưa nó lên báo chí...
Rõ ràng bản thân tại Thông Sơn Huyện là đánh giết người xấu cùng cẩu quan, còn lưu lại lời nhắn vô cùng soái khí, nào có khi dễ cô nương gì đó...
Nha đầu xấu kia có cái gì tốt mà khi dễ chứ…
Cả đời tự nhận chỉ bị nữ nhân khi dễ - tiểu ngạo thiên vô cùng ủy khuất, hắn đã có thể nghĩ đến tình cảnh cái tên này rơi vào tai người quen, thật giống như hai ngày trước khi gặp tiểu đầu trọc, bản thân còn vô cùng bá khí theo sát hắn nói có phiền toái liền báo cái tên Long Ngạo Thiên ra, làm sao bây giờ, hắn nghe được mấy cái tin tức này sẽ có biểu cảm gì... Phiền toái nhất vẫn là Tây Nam, một khi tin tức này truyền về, bộ dáng phụ thân cùng ca ca đứng chết lặng, hắn đã có thể tưởng tượng, còn những người khác thì cười ha ha...
Hắn sở dĩ đi ra hành hiệp trượng nghĩa, là hy vọng có một ngày tên tuổi vang xa, để người ở quê hương quên đi chuyện khó xử hắn bị Vu Tiêu Nhi đùa bỡn, bản thân rõ ràng là hành hiệp trượng nghĩa, làm sao có thể để tên tuổi "Dâm Ma" lên báo...
Rốt cuộc là ai ghi, ta giết cả nhà hắn…
Từng trải qua chiến trường, giết không ít quân lính Nữ Chân, cả một đời tiểu hiệp khách đây vẫn là lần đầu gặp phải cục diện như vậy, nghe được hỗn loạn bên ngoài, hắn leo nóc nhà nhìn ra, tâm trí vô tri vô giác du đãng một trận, trong lòng dường như sắp khóc tới nơi.
Long Ngạo Thiên, cái tên này không thể dùng...
Nhưng nếu không dùng cái tên này...
Dư âm hỗn loạn xa xa khuếch tán đến nơi này. Hắn ngồi trên nóc nhà, không phân rõ phương hướng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khi thì chua xót khi thì nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nghĩ đến tờ báo kia, ngày mai đầu tiên liền đi tìm đến nơi làm ra tờ báo đó, bắt người ghi ra cái loại văn chương kia sau đó từng miếng từng miếng mà… từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ mà ăn hắn!
Trong lòng, lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Cho tới khi dưới đường phố xuất hiện sáu bảy người nắm lấy bó đuốc giơ cờ xí "Diêm La Vương", thành viên trong đó cao giọng hô to đi qua hướng bên này, nhìn thấy một ngôi nhà lẻ loi nằm sát đường, bắt đầu thét lên đi qua gõ cửa, đập phá cửa sổ cùng vách tường được gia cố.
"U —— "
"Đi ra, đi ra.. ."
"Nơi này là địa bàn của 'Diêm La Vương'..."
"Đi ra a.. ."
"Ha ha ha ha, ai có thể trốn được.. ."
Vài người tìm một khúc gỗ, bắt đầu cố sức mà xô cửa, người ở bên trong cánh cửa kia dùng sức chặn cửa gỗ lại sau đó là truyền đến nữ nhân gọi cùng tiếng khóc, người bên ngoài trái lại càng hưng phấn, cười ha ha.
"Đi ra! Đi ra.. ."
"Nếu chúng ta sẽ châm lửa đốt phòng.. ."
"Mau đi ra để lão tử sung sướng.. ."
Mọi người cuồng hoan, có người đã cầm lấy bó đuốc bắt đầu thử đốt cửa sổ, phen này vui sướng ở giữa, thân ảnh thiếu niên từ trong bóng tối đi tới, bởi vì bị chút ít vẫn đề nào đó quấy nhiễu, tâm tình của hắn lúc này không cao hứng lắm, ánh mắt biến thành màu xám: "Ê." Hắn gọi một tiếng.
Một ít phường thị dựa vào việc lúc trước đã xây dựng tốt chướng ngại vật phòng ngự phong bế con đường. Ở giữa thành thị, đội chấp pháp dưới trướng "Công Bình Vương" bắt đầu xuất động lực lượng khống chế cục diện, nhưng trong khoảng thời gian ngắn tự nhiên còn không cách nào khống chế hoàn toàn thế cuộc, thủ hạ của Hà Văn "Long hiền" Phó Bình Ba tự mình xuất thủ tìm kiếm Vệ Húc Văn, nhưng lúc này cũng căn bản tìm không thấy tung tích của cái này kẻ đầu têu này.
Hỏa diễm lốm đốm điểm sáng thành trì.
Một kẻ thù khác nữa mà Nghiêm Vân Chi trong lòng nhớ mãi không quên, cũng chính là tiểu hiệp tên Long Ngạo Thiên - kẻ đầu têu của chuyện nào đó, không lâu trước đây mới nhận được ngoại hiệu đầu tiên khi vừa mới bước chân vào giang hồ của mình, lúc này đang ngơ ngác ngây ngốc mà ngồi trong bóng tối trên nóc nhà, nhìn một mảnh cảnh tượng hỗn loạn ngẩn người.
Nếu mà thời gian thụt lùi mấy canh giờ chuyện này xảy ra vào buổi trưa hôm nay, trong tâm hắn tất nhiên sẽ vô cùng hưng phấn, hắn sẽ hứng trí bừng bừng mà chạy nhanh xung quanh, xem xét náo nhiệt hoặc là hành hiệp trượng nghĩa, hoặc là... Bởi vì thời điểm buổi sáng kích thích, hắn sẽ tính toán dứt khoát đi giết đại lão Công Bình Đảng nào đó, sau đó lưu danh trên tường, để phát dương tên tuổi của bản thân.
Nhưng một khắc này, rất nhiều cách nghĩ đều giống như biến mất...
Chuyện kia rõ ràng là giả, là ai đưa nó lên báo chí...
Rõ ràng bản thân tại Thông Sơn Huyện là đánh giết người xấu cùng cẩu quan, còn lưu lại lời nhắn vô cùng soái khí, nào có khi dễ cô nương gì đó...
Nha đầu xấu kia có cái gì tốt mà khi dễ chứ…
Cả đời tự nhận chỉ bị nữ nhân khi dễ - tiểu ngạo thiên vô cùng ủy khuất, hắn đã có thể nghĩ đến tình cảnh cái tên này rơi vào tai người quen, thật giống như hai ngày trước khi gặp tiểu đầu trọc, bản thân còn vô cùng bá khí theo sát hắn nói có phiền toái liền báo cái tên Long Ngạo Thiên ra, làm sao bây giờ, hắn nghe được mấy cái tin tức này sẽ có biểu cảm gì... Phiền toái nhất vẫn là Tây Nam, một khi tin tức này truyền về, bộ dáng phụ thân cùng ca ca đứng chết lặng, hắn đã có thể tưởng tượng, còn những người khác thì cười ha ha...
Hắn sở dĩ đi ra hành hiệp trượng nghĩa, là hy vọng có một ngày tên tuổi vang xa, để người ở quê hương quên đi chuyện khó xử hắn bị Vu Tiêu Nhi đùa bỡn, bản thân rõ ràng là hành hiệp trượng nghĩa, làm sao có thể để tên tuổi "Dâm Ma" lên báo...
Rốt cuộc là ai ghi, ta giết cả nhà hắn…
Từng trải qua chiến trường, giết không ít quân lính Nữ Chân, cả một đời tiểu hiệp khách đây vẫn là lần đầu gặp phải cục diện như vậy, nghe được hỗn loạn bên ngoài, hắn leo nóc nhà nhìn ra, tâm trí vô tri vô giác du đãng một trận, trong lòng dường như sắp khóc tới nơi.
Long Ngạo Thiên, cái tên này không thể dùng...
Nhưng nếu không dùng cái tên này...
Dư âm hỗn loạn xa xa khuếch tán đến nơi này. Hắn ngồi trên nóc nhà, không phân rõ phương hướng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khi thì chua xót khi thì nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nghĩ đến tờ báo kia, ngày mai đầu tiên liền đi tìm đến nơi làm ra tờ báo đó, bắt người ghi ra cái loại văn chương kia sau đó từng miếng từng miếng mà… từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ mà ăn hắn!
Trong lòng, lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Cho tới khi dưới đường phố xuất hiện sáu bảy người nắm lấy bó đuốc giơ cờ xí "Diêm La Vương", thành viên trong đó cao giọng hô to đi qua hướng bên này, nhìn thấy một ngôi nhà lẻ loi nằm sát đường, bắt đầu thét lên đi qua gõ cửa, đập phá cửa sổ cùng vách tường được gia cố.
"U —— "
"Đi ra, đi ra.. ."
"Nơi này là địa bàn của 'Diêm La Vương'..."
"Đi ra a.. ."
"Ha ha ha ha, ai có thể trốn được.. ."
Vài người tìm một khúc gỗ, bắt đầu cố sức mà xô cửa, người ở bên trong cánh cửa kia dùng sức chặn cửa gỗ lại sau đó là truyền đến nữ nhân gọi cùng tiếng khóc, người bên ngoài trái lại càng hưng phấn, cười ha ha.
"Đi ra! Đi ra.. ."
"Nếu chúng ta sẽ châm lửa đốt phòng.. ."
"Mau đi ra để lão tử sung sướng.. ."
Mọi người cuồng hoan, có người đã cầm lấy bó đuốc bắt đầu thử đốt cửa sổ, phen này vui sướng ở giữa, thân ảnh thiếu niên từ trong bóng tối đi tới, bởi vì bị chút ít vẫn đề nào đó quấy nhiễu, tâm tình của hắn lúc này không cao hứng lắm, ánh mắt biến thành màu xám: "Ê." Hắn gọi một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.