Chương 25: Cẩu lương khó trôi!
Nhật Nhật Nguyệt
25/04/2021
“Lâm Phi Đào, anh có điều muốn nói với em!”
Lâm Phi Đào có chút tò mò, nụ cười khờ dại có chút mê lòng người hiện ra trên nét mặt của cô. Thật sự nụ cười của cô lúc này không thể nào phân biệt được đây là nụ cười êm ái hay là nụ cười khiến người ta chìm đắm trong hơi men của tình yêu.
“Chuyện gì vậy?”
Nụ cười này dưới ánh nắng hoàng hôn tựa như một liều thuốc tinh thần cho những con người đang học cách yêu một ai đó.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ, thật sự hình bóng của cô thu vào đồng tử của anh, từng hành động, giọng nói, ánh nhìn đều khiến cho anh nhớ mãi không quên.
Anh đã yêu cô chăng?
Phải không nhỉ?
Lồng ngực của anh dường như giờ đây rất khó thở!
Rất, rất, rất là khó thở!
Tại sao vậy? Anh lặng lẽ đưa tay lên ôm lấy lồng ngực của mình, ép lấy con tim mình đang nhảy loạn nhịp, tựa như Tiểu Thỏ Tử không ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của anh, cứ bang bang nhảy lộng hành trong lồng ngực anh không có chút ngừng nghỉ.
Phải chăng thiên sứ tình yêu đã bắn mũi tên vào trái tim anh, khiến cho anh đem lòng ngày thương trộm nhớ người con gái tên Lâm Phi Đào này sao?
Anh thật sự đã biết tình yêu là gì sao?
Anh lần đầu tiên biết nhớ nhưng một ai đó, cảm giác nhớ đến ánh mắt, nhớ đến nụ cười, nhớ đến bóng lưng của ngày đó khiến cho trái tim anh như muốn bóp nghẹn lại!
Anh đã yêu người con gái tên Lâm Phi Đào, người mà ngày đầu tiên chạm mặt với anh cũng vào cảnh chiều hoàng hôn êm ấm giữa sân trường này, ngày mà cô nói câu “cảm ơn” khi anh nhặt được tấm thẻ sinh viên trả lại cho cô.
“Anh... anh...”
Phải biết nói sao đây? Anh thật sự rất muốn nói rằng: Lâm Phi Đào, thật ra anh đã yêu em ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chỉ là lâu nay anh vẫn luôn thầm giữ kín trong lòng không dám thổ lộ với em. Anh đã yêu em mất rồi, Lâm Phi Đào, làm người yêu anh nhé!
Anh thật sự rất muốn nói như vậy nhưng không hiểu sao anh lại khó thoát những cảm xúc ấy ra khỏi cuống họng của mình như vậy chứ?
“Chuyện khó nói đến vậy sao?”
Lâm Phi Đào hỏi anh, trong lòng có chút phân tâm.
“À, anh vừa mới thiết kế ra một món đồ này rất hấp dẫn, muốn được em chiêm ngưỡng, mau đi theo anh!”
“Hả?”
Lời nói vừa dứt, bàn tay to khoẻ của anh đã nắm lấy bàn tay của cô mà vội vàng kéo đi, cô chưa kịp hiểu ra sự việc đã bị kéo đi như vậy rồi, thật là khó hiểu!
“Thôi vậy, để khi khác hãy tỏ tình với cô ấy.”
Vừa đi anh vừa nghĩ thầm trong đầu. Vẫn nên chọn thời điểm thích hợp khác nói ra hết nỗi tâm tư tình cảm sâu lặng của mình cho cô biết, không biết lúc ấy cô có đồng ý không nhỉ?
Hay cô e dè vì ngoại hình của mình?
Trong đầu anh mông lung suy nghĩ.
Anh đây yêu cô vì con người cô chứ không vì nhan sắc của cô.
Anh hứa, hứa rằng sẽ có một ngày anh nhất định sẽ lấy hết dũng cảm có trong người mà nói lời này với cô, còn bây giờ thì nên tạo không khí gần gũi nhau thêm, biết đâu đế lúc tỏ tình lại dễ dàng hơn những gì anh tưởng thì sao?
Suy nghĩ có chút logic, anh mỉm cười trong gió mà dắt cô đến một nơi anh cho là “thú vị”.
Sau khi bóng lưng hai con người một nam một nữ khuất dạng, một chiếc xe ô tô Ferrari màu đen vừa mới ra mắt ngày hôm qua đỗ trước cổ trường từ bao giờ không biết, cánh cửa ô sau từ từ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên xe toát ra một khí thế lạnh lùng như những khối băng khổng lồ đang tan chảy ở hai cực khiến cho không khí bên trong xe giảm xuống âm vài độ C.
Là Huyết Từ Ca!
Chẳng qua có vài tiếng không gặp lại khuôn mặt thân thương mà trong lòng nhớ nhung da diết, nhớ đến nỗi anh phải nhanh chóng hoàn thành nhanh công việc trong tập đoàn để đến gặp cô, chỉ là khi vừa đến đã bị ăn một màn cẩu lương không hề nuốt trôi.
“Huyết... Huyết tổng!”
Tài xế lái xe nhìn tâm trạng không tốt của Huyết Từ Ca ở trong gương chiếu hậu mà trán anh không ngừng vã mồ hôi.
Huyết Từ Ca không đáp lại, tay anh chống dưới cằm kề vào ô cửa xe, ánh mắt nhìn xa xăm nơi hai bóng lưng đã khuất dạng.
“Về công ty! Sau đó đưa cô ấy về khu biệt thự riêng của tôi!”
Thanh âm thoát ra của Huyết Từ Ca khiến cho tài xế lái xe cảm thấy lạnh thấu xương. Không nói thêm lời nào, tài xế nhanh chóng lái xe một mạch chạy trên đường cao tốc.
Trong xe, tâm trạng không tốt của Huyết Từ Ca vẫn giữ nguyên, trái tim anh cảm thấy đớn đau khi nhìn thấy người con gái anh yêu đang cùng ai vội vàng tay nắm tay anh nghĩ mình đã nhìn sai. Anh nở một nụ cười thật phũ phàng.
“Hừ, Lâm Phi Đào! Đây là lý do em nói lời chia tay với tôi sao?”
“Ha, thật ngạc nhiên khi em lại thật sự cùng với hắn ta yêu nhau, tốt đấy nhỉ!”
“Để tôi chống mắt lên coi, em với hắn tay nắm tay, tình cảm thắm thiết được bao lâu?”
“Muốn thoát khỏi tôi sao? Vậy thì em nhầm rồi, tôi đây không dễ dãi tha thứ cho con mồi đã dâng lên tận miệng đâu!”
“Vẫn còn nhiều thời gian lắm, rồi từ từ em phải dần nghe theo mệnh lệnh của tôi thôi!”
Lâm Phi Đào có chút tò mò, nụ cười khờ dại có chút mê lòng người hiện ra trên nét mặt của cô. Thật sự nụ cười của cô lúc này không thể nào phân biệt được đây là nụ cười êm ái hay là nụ cười khiến người ta chìm đắm trong hơi men của tình yêu.
“Chuyện gì vậy?”
Nụ cười này dưới ánh nắng hoàng hôn tựa như một liều thuốc tinh thần cho những con người đang học cách yêu một ai đó.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ, thật sự hình bóng của cô thu vào đồng tử của anh, từng hành động, giọng nói, ánh nhìn đều khiến cho anh nhớ mãi không quên.
Anh đã yêu cô chăng?
Phải không nhỉ?
Lồng ngực của anh dường như giờ đây rất khó thở!
Rất, rất, rất là khó thở!
Tại sao vậy? Anh lặng lẽ đưa tay lên ôm lấy lồng ngực của mình, ép lấy con tim mình đang nhảy loạn nhịp, tựa như Tiểu Thỏ Tử không ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của anh, cứ bang bang nhảy lộng hành trong lồng ngực anh không có chút ngừng nghỉ.
Phải chăng thiên sứ tình yêu đã bắn mũi tên vào trái tim anh, khiến cho anh đem lòng ngày thương trộm nhớ người con gái tên Lâm Phi Đào này sao?
Anh thật sự đã biết tình yêu là gì sao?
Anh lần đầu tiên biết nhớ nhưng một ai đó, cảm giác nhớ đến ánh mắt, nhớ đến nụ cười, nhớ đến bóng lưng của ngày đó khiến cho trái tim anh như muốn bóp nghẹn lại!
Anh đã yêu người con gái tên Lâm Phi Đào, người mà ngày đầu tiên chạm mặt với anh cũng vào cảnh chiều hoàng hôn êm ấm giữa sân trường này, ngày mà cô nói câu “cảm ơn” khi anh nhặt được tấm thẻ sinh viên trả lại cho cô.
“Anh... anh...”
Phải biết nói sao đây? Anh thật sự rất muốn nói rằng: Lâm Phi Đào, thật ra anh đã yêu em ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chỉ là lâu nay anh vẫn luôn thầm giữ kín trong lòng không dám thổ lộ với em. Anh đã yêu em mất rồi, Lâm Phi Đào, làm người yêu anh nhé!
Anh thật sự rất muốn nói như vậy nhưng không hiểu sao anh lại khó thoát những cảm xúc ấy ra khỏi cuống họng của mình như vậy chứ?
“Chuyện khó nói đến vậy sao?”
Lâm Phi Đào hỏi anh, trong lòng có chút phân tâm.
“À, anh vừa mới thiết kế ra một món đồ này rất hấp dẫn, muốn được em chiêm ngưỡng, mau đi theo anh!”
“Hả?”
Lời nói vừa dứt, bàn tay to khoẻ của anh đã nắm lấy bàn tay của cô mà vội vàng kéo đi, cô chưa kịp hiểu ra sự việc đã bị kéo đi như vậy rồi, thật là khó hiểu!
“Thôi vậy, để khi khác hãy tỏ tình với cô ấy.”
Vừa đi anh vừa nghĩ thầm trong đầu. Vẫn nên chọn thời điểm thích hợp khác nói ra hết nỗi tâm tư tình cảm sâu lặng của mình cho cô biết, không biết lúc ấy cô có đồng ý không nhỉ?
Hay cô e dè vì ngoại hình của mình?
Trong đầu anh mông lung suy nghĩ.
Anh đây yêu cô vì con người cô chứ không vì nhan sắc của cô.
Anh hứa, hứa rằng sẽ có một ngày anh nhất định sẽ lấy hết dũng cảm có trong người mà nói lời này với cô, còn bây giờ thì nên tạo không khí gần gũi nhau thêm, biết đâu đế lúc tỏ tình lại dễ dàng hơn những gì anh tưởng thì sao?
Suy nghĩ có chút logic, anh mỉm cười trong gió mà dắt cô đến một nơi anh cho là “thú vị”.
Sau khi bóng lưng hai con người một nam một nữ khuất dạng, một chiếc xe ô tô Ferrari màu đen vừa mới ra mắt ngày hôm qua đỗ trước cổ trường từ bao giờ không biết, cánh cửa ô sau từ từ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên xe toát ra một khí thế lạnh lùng như những khối băng khổng lồ đang tan chảy ở hai cực khiến cho không khí bên trong xe giảm xuống âm vài độ C.
Là Huyết Từ Ca!
Chẳng qua có vài tiếng không gặp lại khuôn mặt thân thương mà trong lòng nhớ nhung da diết, nhớ đến nỗi anh phải nhanh chóng hoàn thành nhanh công việc trong tập đoàn để đến gặp cô, chỉ là khi vừa đến đã bị ăn một màn cẩu lương không hề nuốt trôi.
“Huyết... Huyết tổng!”
Tài xế lái xe nhìn tâm trạng không tốt của Huyết Từ Ca ở trong gương chiếu hậu mà trán anh không ngừng vã mồ hôi.
Huyết Từ Ca không đáp lại, tay anh chống dưới cằm kề vào ô cửa xe, ánh mắt nhìn xa xăm nơi hai bóng lưng đã khuất dạng.
“Về công ty! Sau đó đưa cô ấy về khu biệt thự riêng của tôi!”
Thanh âm thoát ra của Huyết Từ Ca khiến cho tài xế lái xe cảm thấy lạnh thấu xương. Không nói thêm lời nào, tài xế nhanh chóng lái xe một mạch chạy trên đường cao tốc.
Trong xe, tâm trạng không tốt của Huyết Từ Ca vẫn giữ nguyên, trái tim anh cảm thấy đớn đau khi nhìn thấy người con gái anh yêu đang cùng ai vội vàng tay nắm tay anh nghĩ mình đã nhìn sai. Anh nở một nụ cười thật phũ phàng.
“Hừ, Lâm Phi Đào! Đây là lý do em nói lời chia tay với tôi sao?”
“Ha, thật ngạc nhiên khi em lại thật sự cùng với hắn ta yêu nhau, tốt đấy nhỉ!”
“Để tôi chống mắt lên coi, em với hắn tay nắm tay, tình cảm thắm thiết được bao lâu?”
“Muốn thoát khỏi tôi sao? Vậy thì em nhầm rồi, tôi đây không dễ dãi tha thứ cho con mồi đã dâng lên tận miệng đâu!”
“Vẫn còn nhiều thời gian lắm, rồi từ từ em phải dần nghe theo mệnh lệnh của tôi thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.