Chương 7: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”
Nhật Nhật Nguyệt
25/04/2021
“Đôi mắt mình ư?”
Cô ngắt lời của Vy Tố Phi, tay cô nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt sau cặp kính to kia, đôi mắt chơm chớm mà nhìn cô bạn thân.
“Mặt cậu là biểu hiện cho từng cung bậc cảm xúc của cậu. Cậu có thể giấu tâm trạng buồn vui của mình trước mặt người khác nhưng không giấu được bằng đôi mắt của mình.”
“Thật vậy sao, đôi mắt của mình....”
Lâm Phi Đào có chút không hiểu lời nói của Vy Tố Phi. Cô có cảm giác như Phi Phi đã nhận ra hành động khác thường của mình.
“Nhìn vào mắt cậu mình có thể đoán ra cậu đang giấu mình một chuyện vô cùng trọng đại.
“Mình... mình đâu có giấu gì đâu!”
Lâm Phi Đào giật mình hoảng hốt, cô đã bị nói trúng tim đen, chân tay cô luống cuống mà vội vàng giải thích.
“No no no!”
Vy Tố Phi khua khua ngón tay trỏ trên không trung ra hiệu phủ định lời nói của cô.
“Mắt cậu nói lên tất cả!”
Người ta hay nói “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, hôm nay Lâm Phi Đào cô có thể che giấu mọi tâm tư bằng ngàn lời nói dối nhưng làm sao có thể che đậy bằng ánh mắt. Đôi mắt không chỉ để nhìn đời mà nó còn là một bộ phận để ta bày tỏ cảm xúc. Một ngàn lời nói đau lòng cũng không bằng một lần đôi mắt rơi lệ, độ sát thương từ ánh mắt không lời lẻ nào có thể diễn tả.
“Há há há, nhìn khuôn mặt bối rối không hề giả chân của cậu kìa!”
Vy Tố Phi nở ra một nụ cười đắc ý, cười lớn như chưa được cười bao giờ. Trong lúc cô cười bỗng nhiên điện thoại của Lâm Phi Đào reo lên. Vy Tố Phi theo tiếng động đó mà ngừng cười lài, đưa ánh mắt tò mà của mình nhìn vào dòng chữ đang hiển thị trên màn hình: “Bác sĩ Sảnh”
Lâm Phi Đào vội vàng nhấc máy lên, bên tai cô truyền đến một giọng nói quen thuộc, dịu dàng pha chút trầm mặc. Vy Tố Phi không chịu ngồi yên, tính hóng hớt của cô thêm phần cực điểm, lén lút dỏm tay vào nghe cuộc trò chuyện.
“Bác sĩ Sảnh, mọi chuyện sao rồi?”
Sau một hồi, đầu dây bên kia truyền tới với giọng nói thở dài ngao ngán.
“Lâm tiểu thư, tình trạng sức khoẻ hiện tại của cô không được tốt. Xem qua gia cảnh nhà cô có thêm phần khó khăn, tôi đã bàn bạc và được hội đồng bệnh viện thông qua, chí phí viện phí phẫu thuật của mẹ cô lần này sẽ được giảm 30%...”
“Bác sĩ Sảnh, xin anh hãy tiến hành ca phẫu thuật cho mẹ tôi! Tiền viện phí phẫu thuật, sau trưa nay tôi đến thăm mẹ sẽ thanh toán.”
Cô không chờ bác sĩ nói hết câu mà ngắt lời. Cô còn gì thời gian để mẹ mình chịu những cơn đau tim tra tấn, hành hạ. Một năm rồi, đủ để mẹ cô chịu đựng rồi, đã đến lúc phải loại phải khối u ở tim đi. Những lần cơn đau tim của mẹ cô tái phát là y như rằng mẹ cô mặt mày nhăn nhó, nỗi đau mà mẹ cô chịu đựng được thể hiện rõ trên gương mặt đã ngoài tuổi năm mươi. Mỗi một cơn đau tái phát là mẹ cô phải chịu đựng cơn đau sống không bằng chết.
Những lúc như vậy mẹ cô chỉ muốn chết đi cho rồi, nhưng khi nghĩ tới đứa con gái bé bỏng của mình sẽ phải làm sao khi mình chết đi, chắc nó cũng buồn mà nghĩ đến những hành động ngu xuẩn. Cứ mỗi lần chịu đau như vậy, nghĩ đến cô là mẹ cô lại có thêm động lực để sống, cô là người duy nhất động lực cho mẹ cô qua những cơn đau này.
“Vậy ba mươi phút nữa mẹ cô sẽ được đưa đến phòng mổ để thực hiện ca phẫu thuật này!”
“Bác sĩ, xin anh hãy cứu sống mẹ tôi! Tôi không muốn mẹ phải chịu cơn đau sống không bằng chết như này...”
Đầu bên kia truyền đến một lời nói an ủi.
“Lâm tiểu thư, xin cô hãy tin vào tay nghề của tôi và các bác sĩ phẫu thuật khác. Chúng tôi sẽ cố gắng hết mình để vượt qua cuộc phẫu thuật này, cô đừng quá lo lắng.”
Lâm Phi Đào thở dài nhẹ nhõm.
Cuộc điện thoại kết thúc, Lâm Phi Đào giật bắn người khi thấy khuôn mắt của Vy Tố Phi kề sát bên tai mình từ bao giờ không biết.
“Phi Phi, cậu dám nghe lén điện thoại của mình?”
Vy Tố Phi không những xấu hổ về hành động của mình, ngược lại cô còn tức giận với Lâm Phi Đào.
“Đào Đào, hoá ra một tuần nay cậu đứng ngồi không yên là do mẹ cậu nằm vậy sao?”
Lâm Phi Đào khuôn mặt ủ rũ. Cô hiện tại rất đang buồn! Cô sợ rằng nếu mẹ cô không qua khỏi ca phẫu thuật này, có lẽ cô mất đi người thân mãi mãi.
Ba cô đã mất tích trong vụ tai nạn xe hơi từ bốn năm về trước, vụ xe hơi ấy thật kì lạ khác thường, những người có mặt trong xe hơi rơi xuống vực thẳm đều không qua khỏi ấy vậy mà không hề tìm thấy thân xác của ba cô.
Bốn năm nay, mẹ cô đơn thân nuôi hai chị em cô ăn học, giờ đây lại mắc căn bệnh khối u ở tim, may thay khối ác tính ấy mới ở cuối giai đoạn đầu, có thể lược bỏ được và khả năng sống sót là cao.
“Tiền viện phí cậu kiếm đâu ra? Mình nghe nói cuộc phẫu thuật dù lớn hay bé đều trên dưới mười vạn, số tiền như vậy sinh viên năm nhất như cậu còn nghèo túng, cậu kiêm đâu ra số tiền to lớn như vậy?”
Cô ngắt lời của Vy Tố Phi, tay cô nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt sau cặp kính to kia, đôi mắt chơm chớm mà nhìn cô bạn thân.
“Mặt cậu là biểu hiện cho từng cung bậc cảm xúc của cậu. Cậu có thể giấu tâm trạng buồn vui của mình trước mặt người khác nhưng không giấu được bằng đôi mắt của mình.”
“Thật vậy sao, đôi mắt của mình....”
Lâm Phi Đào có chút không hiểu lời nói của Vy Tố Phi. Cô có cảm giác như Phi Phi đã nhận ra hành động khác thường của mình.
“Nhìn vào mắt cậu mình có thể đoán ra cậu đang giấu mình một chuyện vô cùng trọng đại.
“Mình... mình đâu có giấu gì đâu!”
Lâm Phi Đào giật mình hoảng hốt, cô đã bị nói trúng tim đen, chân tay cô luống cuống mà vội vàng giải thích.
“No no no!”
Vy Tố Phi khua khua ngón tay trỏ trên không trung ra hiệu phủ định lời nói của cô.
“Mắt cậu nói lên tất cả!”
Người ta hay nói “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, hôm nay Lâm Phi Đào cô có thể che giấu mọi tâm tư bằng ngàn lời nói dối nhưng làm sao có thể che đậy bằng ánh mắt. Đôi mắt không chỉ để nhìn đời mà nó còn là một bộ phận để ta bày tỏ cảm xúc. Một ngàn lời nói đau lòng cũng không bằng một lần đôi mắt rơi lệ, độ sát thương từ ánh mắt không lời lẻ nào có thể diễn tả.
“Há há há, nhìn khuôn mặt bối rối không hề giả chân của cậu kìa!”
Vy Tố Phi nở ra một nụ cười đắc ý, cười lớn như chưa được cười bao giờ. Trong lúc cô cười bỗng nhiên điện thoại của Lâm Phi Đào reo lên. Vy Tố Phi theo tiếng động đó mà ngừng cười lài, đưa ánh mắt tò mà của mình nhìn vào dòng chữ đang hiển thị trên màn hình: “Bác sĩ Sảnh”
Lâm Phi Đào vội vàng nhấc máy lên, bên tai cô truyền đến một giọng nói quen thuộc, dịu dàng pha chút trầm mặc. Vy Tố Phi không chịu ngồi yên, tính hóng hớt của cô thêm phần cực điểm, lén lút dỏm tay vào nghe cuộc trò chuyện.
“Bác sĩ Sảnh, mọi chuyện sao rồi?”
Sau một hồi, đầu dây bên kia truyền tới với giọng nói thở dài ngao ngán.
“Lâm tiểu thư, tình trạng sức khoẻ hiện tại của cô không được tốt. Xem qua gia cảnh nhà cô có thêm phần khó khăn, tôi đã bàn bạc và được hội đồng bệnh viện thông qua, chí phí viện phí phẫu thuật của mẹ cô lần này sẽ được giảm 30%...”
“Bác sĩ Sảnh, xin anh hãy tiến hành ca phẫu thuật cho mẹ tôi! Tiền viện phí phẫu thuật, sau trưa nay tôi đến thăm mẹ sẽ thanh toán.”
Cô không chờ bác sĩ nói hết câu mà ngắt lời. Cô còn gì thời gian để mẹ mình chịu những cơn đau tim tra tấn, hành hạ. Một năm rồi, đủ để mẹ cô chịu đựng rồi, đã đến lúc phải loại phải khối u ở tim đi. Những lần cơn đau tim của mẹ cô tái phát là y như rằng mẹ cô mặt mày nhăn nhó, nỗi đau mà mẹ cô chịu đựng được thể hiện rõ trên gương mặt đã ngoài tuổi năm mươi. Mỗi một cơn đau tái phát là mẹ cô phải chịu đựng cơn đau sống không bằng chết.
Những lúc như vậy mẹ cô chỉ muốn chết đi cho rồi, nhưng khi nghĩ tới đứa con gái bé bỏng của mình sẽ phải làm sao khi mình chết đi, chắc nó cũng buồn mà nghĩ đến những hành động ngu xuẩn. Cứ mỗi lần chịu đau như vậy, nghĩ đến cô là mẹ cô lại có thêm động lực để sống, cô là người duy nhất động lực cho mẹ cô qua những cơn đau này.
“Vậy ba mươi phút nữa mẹ cô sẽ được đưa đến phòng mổ để thực hiện ca phẫu thuật này!”
“Bác sĩ, xin anh hãy cứu sống mẹ tôi! Tôi không muốn mẹ phải chịu cơn đau sống không bằng chết như này...”
Đầu bên kia truyền đến một lời nói an ủi.
“Lâm tiểu thư, xin cô hãy tin vào tay nghề của tôi và các bác sĩ phẫu thuật khác. Chúng tôi sẽ cố gắng hết mình để vượt qua cuộc phẫu thuật này, cô đừng quá lo lắng.”
Lâm Phi Đào thở dài nhẹ nhõm.
Cuộc điện thoại kết thúc, Lâm Phi Đào giật bắn người khi thấy khuôn mắt của Vy Tố Phi kề sát bên tai mình từ bao giờ không biết.
“Phi Phi, cậu dám nghe lén điện thoại của mình?”
Vy Tố Phi không những xấu hổ về hành động của mình, ngược lại cô còn tức giận với Lâm Phi Đào.
“Đào Đào, hoá ra một tuần nay cậu đứng ngồi không yên là do mẹ cậu nằm vậy sao?”
Lâm Phi Đào khuôn mặt ủ rũ. Cô hiện tại rất đang buồn! Cô sợ rằng nếu mẹ cô không qua khỏi ca phẫu thuật này, có lẽ cô mất đi người thân mãi mãi.
Ba cô đã mất tích trong vụ tai nạn xe hơi từ bốn năm về trước, vụ xe hơi ấy thật kì lạ khác thường, những người có mặt trong xe hơi rơi xuống vực thẳm đều không qua khỏi ấy vậy mà không hề tìm thấy thân xác của ba cô.
Bốn năm nay, mẹ cô đơn thân nuôi hai chị em cô ăn học, giờ đây lại mắc căn bệnh khối u ở tim, may thay khối ác tính ấy mới ở cuối giai đoạn đầu, có thể lược bỏ được và khả năng sống sót là cao.
“Tiền viện phí cậu kiếm đâu ra? Mình nghe nói cuộc phẫu thuật dù lớn hay bé đều trên dưới mười vạn, số tiền như vậy sinh viên năm nhất như cậu còn nghèo túng, cậu kiêm đâu ra số tiền to lớn như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.