Chương 34: Trò chuyện (2)
Nhật Nhật Nguyệt
17/05/2021
“Từ Ca! Cuối cùng anh cũng xuống! Anh làm em đợi hơi lâu rồi đó!”
Cô ta ôm chặt tay anh, cạ bộ ngực của mình vào cơ bắp được che phủ bởi lớp áo sơ mi, cất giọng nũng nịu.
“Anh không biết mấy năm qua bên Ý em nhớ anh đến nỗi ăn không ngon ngủ không đủ giấc, chỉ mong đến ngày trở về gặp lại anh mà thôi!”
Chân mày Huyết Từ Ca nhíu lại, đôi mắt ghét bỏ nhìn xuống mái tóc nhuộm màu nâu khói, không một chút do dự nào anh nhẫn tâm đẩy cô ta ra, lấy từ trong túi một chiếc khăn tay ra lau chùi lại khắp ngực, nơi mà Tân Tiểu Khả ôm lấy anh, sau đó anh vứt chiếc khăn đó cho giản gia đang đứng gần đó, song bước chân anh có chút nhanh nhẹn, đến gần bàn uống nước, ngồi hai chân vắt chéo trên chiếc sofa, ánh mắt không vui nhìn vào Huyết phu nhân.
“Nay ở công ty làm phiền con không đủ hay sao mà giờ này lại đến tìm?”
Tân Tiểu Khả cảm thấy phẫn nộ trước thái độ khi nãy của anh, gương mặt tỏ ra giận hờn mà ngồi gần cạnh anh.
“Anh thật nhẫn tâm! Em vất vả từ bên Ý về mong sao được gặp anh, vậy mà nỡ lòng nào anh lại tính cho em leo cây như vậy chứ?”
“Leo cây?”
Huyết Từ Ca né tránh cô ta, giọng nói lạnh nhạt mà đối với cô.
“Tôi không hề hẹn cô, là cô tự tìm đến làm phiền đến công việc của tôi! Nể tình ngày xưa hai ta là bạn nên tôi đã để cô ở lại, nếu không vì lý do đó thì hiện tại cô không có ngồi đây mà nói những lời sến súa đâu!”
Lời nói của Huyết Từ Ca làm cho Huyết phu nhân thêm phần tức giận. Bà đập mạnh tay xuống mặt bàn, tay còn lại đưa lên trước mặt trỏ về phía anh.
“Ăn nói hàm hồ! Con có biết mình đang nói gì không? Khả Khả là vợ tương lai của con, sao con có thể ăn nói với vợ mình như vậy được chứ?”
Huyết Từ Ca ngả tấm thân mình về phía sau ghế sofa, khóe môi khẽ nhếch lên mà cười nhạt.
“Vợ ư? Con đồng ý cưới con gái Tân gia từ bao giờ?”
Lời nói của Huyết Từ Ca như một gáo nước lạnh tạt vào hai người khiến cho Huyết phu nhân nổi giận ninh đình.
“Con làm việc nhiều quá đến nỗi quên đi bản thân mình sao? Huyết gia ta đã năm đời cha truyền con nối gia sản, đến đời con là phải kế thừa gia sản mà ba con đã để lại và phải kết hôn với Tân gia, hôn ước này đã được hai bên thống nhất!”
Huyết Từ Ca không để tâm vào những lời nói của Huyết phu nhân, anh vẫn ung dung nghĩ đến việc chính của mình.
“Hôn ước chỉ là ghi trên giấy thôi mà có thể huỷ được! Huyết Từ Ca này chỉ lấy người con gái mình yêu về làm vợ, tuyệt đối không bao giờ lấy người mình không yêu để làm ấm giường!”
“Anh...”
Tân Tiểu Khả tức cái nồng ngực không nói thành câu. Cô ta cảm thấy khó hiểu, cô đã yêu anh ta từ khi còn là một cô bé chín tuổi, suốt bao năm qua cô du học ở nước Ý không thèm bận tâm đến lời tỏ tình của hotboy bên Ý, vẫn một lòng một dạ chung thuỷ tình yêu dành cho anh, hoá ra bấy lâu nay cô chỉ là người yêu đơn phương thôi sao?
Tân Tiểu Khả nghẹn ngào đưa ánh mắt cầu xin mà nhìn lấy Huyết phu nhân.
Huyết phu nhân nhìn ánh mắt của cô ta hiểu được ý, giọng bà bắt đầu đổi.
“Ta không quan tâm con nghĩ gì, hôn ước của con và Khả Khả đã định sẵn nên chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ, mẹ mong có cháu để bế lắm rồi!”
Huyết Từ Ca cười tựa như không cười.
“Ha, kết hôn sao? Con không kết hôn!”
“Tại sao lại không kết hôn? Con đã đến tuổi lập gia đình rồi!”
Huyết phu nhân ngạc nhiên mà hỏi anh.
“Con thấy mình không phù hợp để kết hôn vào thời điểm này!”
“Con năm nay bao nhiêu rồi mà không có ý định kết hôn? Hai sáu tuổi rồi vẫn là trai tân thì thử hỏi sao con có thể kế thừa sản nghiệp của ba con đây?”
Huyết Từ Ca im lặng không nói gì thêm, trong đầu anh chỉ nghĩ đến hình ảnh người con gái mà anh vẫn yêu thương, không biết giờ đây cô đang làm gì? Đang chìm sâu vào giấc ngủ hay vẫn đang thao thức đợi chờ anh? Nghĩ đến cô tâm trạng anh có chút hưng phấn, đôi môi khẽ mỉm cười càng làm tăng sức quyến rũ vẻ đẹp trai của anh. Anh căn bản không nghe lời than trách của mẹ mình.
Sau một hồi lâu, nói đã mỏi, nước bọt đã cạn, Huyết phu nhân cảm thấy khô cổ họng liền nhấc chén trà lên uống, song bà vẫn nói tiếp.
“Con không chịu kết hôn cũng phải chịu. Ngày mai ta sẽ quay lại Anh Quốc bàn bạc việc hôn sự với ba con. Mai Khả Khả sẽ đến công ty con làm việc. Hai con cứ từ từ mà gây dựng lại mối quan hệ với nhau. Hôn ước của con và Khả Khả đã được ba con quyết định cùng với Tân gia, con từ chối cũng vô ích thôi!”
Huyết Từ Ca đứng dậy khỏi ghế sofa rồi hướng đến phía cầu thang, tay anh đặt trên lan can, thân ảnh anh khẽ quay lại, thanh âm thoát ra có chút khinh bỉ.
“Con sẽ không lấy người phụ nữ suốt ngày son son phấn phấn, người như vậy chắc gì đã dám để mặt mộc đến công ty để làm? Cũng tốt thôi, vậy thì mẹ mau trở về sớm chuẩn bị hành lý mà bay sớm, con sợ ông già ở bên đó nhớ mẹ quá lại tìm người phụ nữ bên đường mang về để giải sầu....”
Anh chưa nói hết câu Huyết phu nhân giận giữ toàn thân mình run lên đến nỗi làm rơi chén trà trên tay.
“Con nói ai là ‘ông già’? Con nói ba mình như vậy sao? Được rồi! Được rồi! Mai ta sẽ nói cho ba con biết con dám hỗn láo với ông ta!”
Vừa bước chậm rãi trên bậc thang, anh vẫn không ngừng nói mát.
“Ồ vậy sao? Con rất mong chờ! Giờ thì cũng muộn rồi, cửa ở phía trước! Quản gia, phiền ông thay tôi tiễn họ về!”
Quản gia cúi đầu đồng ý lệnh của anh.
“Con!”
Huyết phu nhân chỉ biết tức giận nhìn theo bóng lưng khuất dạng sau phía lan can cầu thang. Bà đứng dậy cầm lấy tay Tân Tiểu Khả mà kéo về hướng cửa lớn mà ra về.
“Bác... bác gái! Mình cứ đi như vậy sao?”
Tân Tiểu Khả có chút không nỡ rời khỏi căn biệt thự này, bởi từ đầu đến cuối cô chưa kịp trò chuyện với anh thì cuộc tranh cãi giữa hai mẹ con họ xảy ra khiến cho cô không kịp phản ứng lại.
“Kệ nó đi! Hiện tại não nó vẫn chưa thông, có gì ngày mai con đến công ty nó làm việc, sẽ có có hội lấy lòng nó, giờ thì nên quay về nhà nghỉ ngơi đi, cũng đã muộn rồi!”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết!”
Huyết phu nhân dắt cô ta lên xe, chiếc xe cứ thế chạy băng băng dưới ánh đèn đường không biết bao lâu thì dừng lại trước biệt thự Tân gia.
Tân Tiểu Khả mang tâm trạng uể oải bước bước xuống xe, nói lời tạm biệt với Huyết phu nhân rồi lặng lẽ bước vào cánh cửa biệt thự lớn.
Cô ta ôm chặt tay anh, cạ bộ ngực của mình vào cơ bắp được che phủ bởi lớp áo sơ mi, cất giọng nũng nịu.
“Anh không biết mấy năm qua bên Ý em nhớ anh đến nỗi ăn không ngon ngủ không đủ giấc, chỉ mong đến ngày trở về gặp lại anh mà thôi!”
Chân mày Huyết Từ Ca nhíu lại, đôi mắt ghét bỏ nhìn xuống mái tóc nhuộm màu nâu khói, không một chút do dự nào anh nhẫn tâm đẩy cô ta ra, lấy từ trong túi một chiếc khăn tay ra lau chùi lại khắp ngực, nơi mà Tân Tiểu Khả ôm lấy anh, sau đó anh vứt chiếc khăn đó cho giản gia đang đứng gần đó, song bước chân anh có chút nhanh nhẹn, đến gần bàn uống nước, ngồi hai chân vắt chéo trên chiếc sofa, ánh mắt không vui nhìn vào Huyết phu nhân.
“Nay ở công ty làm phiền con không đủ hay sao mà giờ này lại đến tìm?”
Tân Tiểu Khả cảm thấy phẫn nộ trước thái độ khi nãy của anh, gương mặt tỏ ra giận hờn mà ngồi gần cạnh anh.
“Anh thật nhẫn tâm! Em vất vả từ bên Ý về mong sao được gặp anh, vậy mà nỡ lòng nào anh lại tính cho em leo cây như vậy chứ?”
“Leo cây?”
Huyết Từ Ca né tránh cô ta, giọng nói lạnh nhạt mà đối với cô.
“Tôi không hề hẹn cô, là cô tự tìm đến làm phiền đến công việc của tôi! Nể tình ngày xưa hai ta là bạn nên tôi đã để cô ở lại, nếu không vì lý do đó thì hiện tại cô không có ngồi đây mà nói những lời sến súa đâu!”
Lời nói của Huyết Từ Ca làm cho Huyết phu nhân thêm phần tức giận. Bà đập mạnh tay xuống mặt bàn, tay còn lại đưa lên trước mặt trỏ về phía anh.
“Ăn nói hàm hồ! Con có biết mình đang nói gì không? Khả Khả là vợ tương lai của con, sao con có thể ăn nói với vợ mình như vậy được chứ?”
Huyết Từ Ca ngả tấm thân mình về phía sau ghế sofa, khóe môi khẽ nhếch lên mà cười nhạt.
“Vợ ư? Con đồng ý cưới con gái Tân gia từ bao giờ?”
Lời nói của Huyết Từ Ca như một gáo nước lạnh tạt vào hai người khiến cho Huyết phu nhân nổi giận ninh đình.
“Con làm việc nhiều quá đến nỗi quên đi bản thân mình sao? Huyết gia ta đã năm đời cha truyền con nối gia sản, đến đời con là phải kế thừa gia sản mà ba con đã để lại và phải kết hôn với Tân gia, hôn ước này đã được hai bên thống nhất!”
Huyết Từ Ca không để tâm vào những lời nói của Huyết phu nhân, anh vẫn ung dung nghĩ đến việc chính của mình.
“Hôn ước chỉ là ghi trên giấy thôi mà có thể huỷ được! Huyết Từ Ca này chỉ lấy người con gái mình yêu về làm vợ, tuyệt đối không bao giờ lấy người mình không yêu để làm ấm giường!”
“Anh...”
Tân Tiểu Khả tức cái nồng ngực không nói thành câu. Cô ta cảm thấy khó hiểu, cô đã yêu anh ta từ khi còn là một cô bé chín tuổi, suốt bao năm qua cô du học ở nước Ý không thèm bận tâm đến lời tỏ tình của hotboy bên Ý, vẫn một lòng một dạ chung thuỷ tình yêu dành cho anh, hoá ra bấy lâu nay cô chỉ là người yêu đơn phương thôi sao?
Tân Tiểu Khả nghẹn ngào đưa ánh mắt cầu xin mà nhìn lấy Huyết phu nhân.
Huyết phu nhân nhìn ánh mắt của cô ta hiểu được ý, giọng bà bắt đầu đổi.
“Ta không quan tâm con nghĩ gì, hôn ước của con và Khả Khả đã định sẵn nên chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ, mẹ mong có cháu để bế lắm rồi!”
Huyết Từ Ca cười tựa như không cười.
“Ha, kết hôn sao? Con không kết hôn!”
“Tại sao lại không kết hôn? Con đã đến tuổi lập gia đình rồi!”
Huyết phu nhân ngạc nhiên mà hỏi anh.
“Con thấy mình không phù hợp để kết hôn vào thời điểm này!”
“Con năm nay bao nhiêu rồi mà không có ý định kết hôn? Hai sáu tuổi rồi vẫn là trai tân thì thử hỏi sao con có thể kế thừa sản nghiệp của ba con đây?”
Huyết Từ Ca im lặng không nói gì thêm, trong đầu anh chỉ nghĩ đến hình ảnh người con gái mà anh vẫn yêu thương, không biết giờ đây cô đang làm gì? Đang chìm sâu vào giấc ngủ hay vẫn đang thao thức đợi chờ anh? Nghĩ đến cô tâm trạng anh có chút hưng phấn, đôi môi khẽ mỉm cười càng làm tăng sức quyến rũ vẻ đẹp trai của anh. Anh căn bản không nghe lời than trách của mẹ mình.
Sau một hồi lâu, nói đã mỏi, nước bọt đã cạn, Huyết phu nhân cảm thấy khô cổ họng liền nhấc chén trà lên uống, song bà vẫn nói tiếp.
“Con không chịu kết hôn cũng phải chịu. Ngày mai ta sẽ quay lại Anh Quốc bàn bạc việc hôn sự với ba con. Mai Khả Khả sẽ đến công ty con làm việc. Hai con cứ từ từ mà gây dựng lại mối quan hệ với nhau. Hôn ước của con và Khả Khả đã được ba con quyết định cùng với Tân gia, con từ chối cũng vô ích thôi!”
Huyết Từ Ca đứng dậy khỏi ghế sofa rồi hướng đến phía cầu thang, tay anh đặt trên lan can, thân ảnh anh khẽ quay lại, thanh âm thoát ra có chút khinh bỉ.
“Con sẽ không lấy người phụ nữ suốt ngày son son phấn phấn, người như vậy chắc gì đã dám để mặt mộc đến công ty để làm? Cũng tốt thôi, vậy thì mẹ mau trở về sớm chuẩn bị hành lý mà bay sớm, con sợ ông già ở bên đó nhớ mẹ quá lại tìm người phụ nữ bên đường mang về để giải sầu....”
Anh chưa nói hết câu Huyết phu nhân giận giữ toàn thân mình run lên đến nỗi làm rơi chén trà trên tay.
“Con nói ai là ‘ông già’? Con nói ba mình như vậy sao? Được rồi! Được rồi! Mai ta sẽ nói cho ba con biết con dám hỗn láo với ông ta!”
Vừa bước chậm rãi trên bậc thang, anh vẫn không ngừng nói mát.
“Ồ vậy sao? Con rất mong chờ! Giờ thì cũng muộn rồi, cửa ở phía trước! Quản gia, phiền ông thay tôi tiễn họ về!”
Quản gia cúi đầu đồng ý lệnh của anh.
“Con!”
Huyết phu nhân chỉ biết tức giận nhìn theo bóng lưng khuất dạng sau phía lan can cầu thang. Bà đứng dậy cầm lấy tay Tân Tiểu Khả mà kéo về hướng cửa lớn mà ra về.
“Bác... bác gái! Mình cứ đi như vậy sao?”
Tân Tiểu Khả có chút không nỡ rời khỏi căn biệt thự này, bởi từ đầu đến cuối cô chưa kịp trò chuyện với anh thì cuộc tranh cãi giữa hai mẹ con họ xảy ra khiến cho cô không kịp phản ứng lại.
“Kệ nó đi! Hiện tại não nó vẫn chưa thông, có gì ngày mai con đến công ty nó làm việc, sẽ có có hội lấy lòng nó, giờ thì nên quay về nhà nghỉ ngơi đi, cũng đã muộn rồi!”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết!”
Huyết phu nhân dắt cô ta lên xe, chiếc xe cứ thế chạy băng băng dưới ánh đèn đường không biết bao lâu thì dừng lại trước biệt thự Tân gia.
Tân Tiểu Khả mang tâm trạng uể oải bước bước xuống xe, nói lời tạm biệt với Huyết phu nhân rồi lặng lẽ bước vào cánh cửa biệt thự lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.