Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 387: Bệnh tình giống nhau.
Minh Châu Hoàn
26/01/2015
"Biểu hiện không tệ, lần sau tiếp tục cố gắng. . . . . ." Anh ở sau lưng cô miễn cưỡng mở miệng. Gương mặt đỏ bừng, cô tức giận quay lưng lại
với anh, không để ý tới anh nữa. Thế nhưng anh lại cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô.
"Anh tránh xa. . . . . ." Cô hất tay anh ra, ánh chiều tà trãi vàng như mật ong bao phủ khắp phòng. Cô cảm thấy minh như vừa được thay da đổi thịt, cô nên sớm thay đổi, tự do làm theo ý thích của mình, sống cuộc sống của mình.
“Tránh xa rồi, không cần hất anh như thế…” Anh lật người qua, rồi lại lật trở lại, ở sau lưng cô ôm lấy cô: “Bà xã, mau ngủ...”
Cô cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, nhắm hai mắt lại.
Ngoài cửa sổ chập chờn bóng cây dừa, lá cây kêu xào xạc. Biển không gợn sóng, trời đêm lặng gió, biển cũng ngủ rồi không nô đùa với bờ cát nữa. Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, sáng sớm lại phải ra sân bay sớm , buổi chiều lại đùa giỡn rất lâu như vậy. Cảm giác vừa nhắm mắt lại đã ngủ mê mệt, màn đêm đã buông xuống, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy, giấc ngủ này quả thật rất sâu...
Buổi sáng Hoan Nhan bị ánh mặt trời tràn vào mặt đánh thức , cô mở mắt ra, cảm giác một luồng hơi thở nhè nhẹ phả ngay cổ mình, khí nóng khiến cô cảm thấy hơi nhột, cô đưa tay đẩy nhẹ anh ra. . . . . .
“Đừng nháo nữa... Anh buồn ngủ.” Người đàn ông này nhìn ra vẻ thành thục, nhưng lại lầu bầu giống một đứa trẻ. Sau đó lật người lấy gối đầu che kín đầu mình lại.
Hoan Nhan cảm thấy buồn cười, cô chồm tới: "Này. . . . . . Thân Tống Hạo, cái người này nhìn thật giống heo ngốc mà, thức dậy thôi. . . . . ."
"Anh không muốn đi làm, hôm nay không cần đi làm, mệt quá, buồn ngủ quá, Nhan Nhan không cần nháo anh. . . . . ." Anh đè gối đầu lại chặn lỗ tai, rồi tiếp tục ngủ.
Hoan Nhan nghe giọng nói hơi mệt mõi của anh, không hiểu sao nỗi đau không nói nên lời dâng lên trong lòng. Anh cũng sẽ mệt mõi, thế mà sống chung với nhau được một thời gian khá lâu, cô giống như không có quan tâm đến phương diện sức khỏe của anh.
Cô ôm nhẹ thân hình anh, Hoan Nhan sợ gối đầu khiến anh khó thở ngủ không được ngon giấc, liền lấy ra, sau đó vỗ nhè nhẹ cô thì thầm nói: “Ngoan, ngủ đi, em không quấy rầy anh nữa…”
Anh xoay người lại, kéo cánh tay Hoan Nhan ôm vào trong ngực, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Cánh mũi Hoan Nhan chợt đau xót, bất chợt cô nhìn thấy trong mái tóc cắt cực ngắn bên thái dương của anh có một sợi tóc bạc. Hoan Nhan che miệng lại, anh mới vừa hơn ba mươi tuổi đã có tóc bạc rồi....
Là cô không tốt, giống như Văn Tĩnh nói. Vào lúc anh đang bị công kích nặng nề, rất cần sự tin tưởng và ủng hộ tuyệt đối của cô, thế mà cô lại lựa chọn bỏ đi, người trong lòng khó chịu, tổn thương nhất hiển nhiên là anh.
Hoan Nhan vươn tay ra vuốt ve gương mặt của anh, trong ánh nắng sớm mai vụng trộm ngắm nhìn anh. Thậm chí còn có thể thấy vài nếp nhăn mờ mờ ở đuôi mắt của anh. Cô vẫn cho rằng anh mãi mãi trẻ trung và anh tuấn, thế nhưng thời gian vẫn vô tình lướt qua mặt anh...
Hoan Nhan lặng lẽ xuống giường, cô để chân trần đi tới trước gương quan sát khuôn mặt của mình. Làn da vẫn đầy đặn mịn màng như trước, xem ra, thật giống một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, ông trời quả thật ưu ái cô rất nhiều.
Cô quay người lại, giật mình thấy anh đang lim dim mắt nhìn mình, cô hỏi: “Sao không ngủ tiếp nữa thế anh?”
“Vừa nằm mơ, sau đó chợt tỉnh quơ tay không thấy em đâu, không thể ngủ tiếp được...” Anh cực kỳ vô tội nhìn cô, tóc tai hơi bù xù. Hoan Nhan cười rộ lên: ‘Anh mơ thấy gì thế?”
Cô đi tới bên giường, dựa vào trong ngực của anh cười tít mắt hỏi.
Anh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ chăm chú: "Mơ thấy anh và em hai người chúng ta già đi, sau đó nắm tay cùng nhau tản bộ, đi theo phía sau mấy đứa cháu chắt. . . . . ."
"Giấc mơ thật đẹp biết bao." Cô tán thưởng thành tiếng.
"Đúng vậy, giấc mơ thật đẹp, nhưng anh càng hy vọng nó sẽ trở thành hiện thực."
Anh đưa tay sờ vào mặt cô, cảm giác chân thật tồn tại, khiến cho người ta không khỏi động lòng.
"Sẽ, sẽ. . . . . ." Cô lầm bầm lầu bầu như nỉ non, tận đáy lòng cũng kiên định ý niệm, sẽ không bao giờ buông tay anh ra.
Ở chỗ này chơi đùa gần mười ngày, hai người vui vẻ đến quên cả trời đất, thậm chí còn len lén chạy đi nhìn biệt thự nhìn ra cảnh biển. Bọn họ tính toán đợi đến khi về hưu, bỏ tất cả lại sau lưng tới nơi này ẩn cư, lấy trời làm chăn, lấy biển làm gối mà ngủ, cuộc sống như thế mới thật sự là hạnh phúc.
Sáng sớm thức dậy, Thân Tống Hạo bưng một ly cà phê đứng ở phía trước cửa sổ, còn Hoan Nhan đang chồm trên ban công tưới hoa. Anh quay lại nhìn, đập vào mắt là hình ảnh xinh đẹp, cô mặc váy ngủ màu trắng, tóc dài đen nhánh nhìn động lòng người cực kỳ. Chả trách gã ngoại quốc ngày đó khi gặp mặt đã ngạc nhiên kêu cô là bạn nhỏ Trung Quốc...
Đang trầm tư suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên. Anh thật không muốn nhận, vốn đã dặn dò thư ký và Kỳ Chấn mấy người họ, nếu không có chuyện gì quan trọng không nên quấy rầy anh.
Mấy ngày này điện thoại di động của anh vẫn tắt máy, bởi vì ngày mai trở về, cho nên mới vừa mở lên.
Anh tùy tiện liếc mắt nhìn, là Thích Dung Dung gọi điện tới, trong lòng không tránh khỏi chán ghét, tiện tay tắt đi. Nhưng không tới ba giây, chuông điện thoại lại réo lên không ngừng. . . . . .
Thân Tống Hạo hơi suy nghĩ, cau mày nhận điện. Vừa mới nối máy, liền nghe giọng nói đầy hốt hoảng luống cuống của Thích Dung Dung: "A Hạo, con mau mau quay về, xảy ra chuyện lớn rồi!"
“ Chuyện lớn gì?" Thân Tống Hạo không biết có thể tin được hay không, mẹ của anh luôn phóng đại câu chuyện gấp nhiều lần.
"Minh Tranh vẫn sốt mãi không giảm, hôn mê bất tỉnh đến bây giờ, mẹ sợ tiếp tục như vậy nữa, bảo bối sẽ xảy ra chuyện. . . . . ." Giọng nói Thích Dung Dung như sắp khóc.
"Ngã bệnh thì đưa đến bệnh viện, tôi cũng không phải là bác sĩ, bà gọi cho tôi làm gì?" Thân Tống Hạo cũng không vì nghe nói thế mà xúc động, chỉ lạnh lùng buông một câu, chuẩn bị cúp điện thoại.
"Bác sĩ cũng đã khám bệnh rồi, nhưng không dám cho con bé uống thuốc gì, trước mắt chỉ truyền nước biển thôi. Sốt đã ba ngày mà nhiệt độ vẫn không giảm, vạn nhất xảy ra chuyện cháu của mẹ cũng bị ảnh hưởng trở thành ngu ngốc thì sao đây. . . . . ."
"Bà nói với tôi thì có ích gì? Nói với tôi thì cô ta khỏe lên sao?” Thân Tống Hạo bực tức nhịn không nổi, Hoan Nhan tưới hoa sắp xong sẽ quay vào phòng, anh không muốn tiếp tục nói chuyện với bà nữa.
"Con mau quay lại xem một chút đi, ba con cũng đang bệnh, mẹ đây ngay cả một người để thương lượng cũng không có.” Thái độ Thích Dung Dung mềm mỏng khác với thường ngày, thận trọng cầu khẩn.
"Chúng tôi ngày mai trở về." Thân Tống Hạo ngừng lại một chút, rồi nói: "Đưa đến bệnh viện nhà Trần Nhị đi, cho kiểm tra cẩn thận một chút."
Anh cúp điện thoại, dù sao cũng hai mạng người, anh không phải là đàn ông lòng dạ ác độc, vẫn có chút không đành lòng.
"Thế nào? Điện thoại của ai vậy anh?" Nụ cười thò đầu vào , cười tủm tỉm nhìn anh.
"Là Thái Minh Tranh bị bệnh, muốn anh trở về." Thân Tống Hạo cười lạnh, bỏ điện thoại xuống bước tới: "Không cần để ý tới cô ta, ai biết lại giở trò quỷ gì !"
"Bệnh có nghiêm trọng không? Cô ta còn đang có thai đấy .” Hoan Nhan hơi lo lắng hỏi.
Thân Tống Hạo trừng mắt nhìn cô: "Cũng chỉ là sốt nhẹ không bớt, không chết người được, em không cần phải lo lắng cho người khác, chúng ta ngày mai sẽ bay về, em còn muốn làm cái gì?"
"Cần mua cái gì cũng mua hết rồi, chỉ tiếc không có đưa Noãn Noãn đến đây." Hoan Nhan vùi ở trong ngực của anh, "Có thể không đi được không, chúng ta ở đây thật vui vẻ.”
“Cho anh thời gian một năm đi, để anh xử lý mọi chuyện thỏa đáng, anh sẽ không làm gì nữa, chỉ ở cùng với em.”
Anh không nghĩ cô chỉ nũng nịu nói đùa, nghiêm túc cam kết một lời hứa hẹn với cô.
"Có thật không? Có thể không?" Hoan Nhan ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ cần một năm, sau đó bọn họ sẽ không cần quản, không cần lo lắng mọi chuyện tranh chấp gì nữa, hai người họ có thể vứt bỏ tất cả ngày ngày ở cùng một chỗ với nhau sao?
"Dĩ nhiên, anh nói được thì làm được." Anh ôm lấy cô: "Chỉ đáng tiếc, Thân thị ở trong tay anh không thể phát triển hơn nữa. . . . . ."
"Ông xã, anh không cần phải làm như thế, em không ngại, thật đấy." Cô nhìn nét mặt hơi buồn bã của anh, cuống quít mở miệng nói.
"Không, em cũng không phải là nguyên nhân chính, trong đó có một phần là do anh. Nhiều năm qua, anh cũng đã nhìn thấu mọi chuyện, trong lòng biết rõ mình muốn cái gì. Có bỏ mới có được, chuyện mà anh bỏ đi còn kém rất xa so với cái anh có được."
"Anh tránh xa. . . . . ." Cô hất tay anh ra, ánh chiều tà trãi vàng như mật ong bao phủ khắp phòng. Cô cảm thấy minh như vừa được thay da đổi thịt, cô nên sớm thay đổi, tự do làm theo ý thích của mình, sống cuộc sống của mình.
“Tránh xa rồi, không cần hất anh như thế…” Anh lật người qua, rồi lại lật trở lại, ở sau lưng cô ôm lấy cô: “Bà xã, mau ngủ...”
Cô cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, nhắm hai mắt lại.
Ngoài cửa sổ chập chờn bóng cây dừa, lá cây kêu xào xạc. Biển không gợn sóng, trời đêm lặng gió, biển cũng ngủ rồi không nô đùa với bờ cát nữa. Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, sáng sớm lại phải ra sân bay sớm , buổi chiều lại đùa giỡn rất lâu như vậy. Cảm giác vừa nhắm mắt lại đã ngủ mê mệt, màn đêm đã buông xuống, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy, giấc ngủ này quả thật rất sâu...
Buổi sáng Hoan Nhan bị ánh mặt trời tràn vào mặt đánh thức , cô mở mắt ra, cảm giác một luồng hơi thở nhè nhẹ phả ngay cổ mình, khí nóng khiến cô cảm thấy hơi nhột, cô đưa tay đẩy nhẹ anh ra. . . . . .
“Đừng nháo nữa... Anh buồn ngủ.” Người đàn ông này nhìn ra vẻ thành thục, nhưng lại lầu bầu giống một đứa trẻ. Sau đó lật người lấy gối đầu che kín đầu mình lại.
Hoan Nhan cảm thấy buồn cười, cô chồm tới: "Này. . . . . . Thân Tống Hạo, cái người này nhìn thật giống heo ngốc mà, thức dậy thôi. . . . . ."
"Anh không muốn đi làm, hôm nay không cần đi làm, mệt quá, buồn ngủ quá, Nhan Nhan không cần nháo anh. . . . . ." Anh đè gối đầu lại chặn lỗ tai, rồi tiếp tục ngủ.
Hoan Nhan nghe giọng nói hơi mệt mõi của anh, không hiểu sao nỗi đau không nói nên lời dâng lên trong lòng. Anh cũng sẽ mệt mõi, thế mà sống chung với nhau được một thời gian khá lâu, cô giống như không có quan tâm đến phương diện sức khỏe của anh.
Cô ôm nhẹ thân hình anh, Hoan Nhan sợ gối đầu khiến anh khó thở ngủ không được ngon giấc, liền lấy ra, sau đó vỗ nhè nhẹ cô thì thầm nói: “Ngoan, ngủ đi, em không quấy rầy anh nữa…”
Anh xoay người lại, kéo cánh tay Hoan Nhan ôm vào trong ngực, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Cánh mũi Hoan Nhan chợt đau xót, bất chợt cô nhìn thấy trong mái tóc cắt cực ngắn bên thái dương của anh có một sợi tóc bạc. Hoan Nhan che miệng lại, anh mới vừa hơn ba mươi tuổi đã có tóc bạc rồi....
Là cô không tốt, giống như Văn Tĩnh nói. Vào lúc anh đang bị công kích nặng nề, rất cần sự tin tưởng và ủng hộ tuyệt đối của cô, thế mà cô lại lựa chọn bỏ đi, người trong lòng khó chịu, tổn thương nhất hiển nhiên là anh.
Hoan Nhan vươn tay ra vuốt ve gương mặt của anh, trong ánh nắng sớm mai vụng trộm ngắm nhìn anh. Thậm chí còn có thể thấy vài nếp nhăn mờ mờ ở đuôi mắt của anh. Cô vẫn cho rằng anh mãi mãi trẻ trung và anh tuấn, thế nhưng thời gian vẫn vô tình lướt qua mặt anh...
Hoan Nhan lặng lẽ xuống giường, cô để chân trần đi tới trước gương quan sát khuôn mặt của mình. Làn da vẫn đầy đặn mịn màng như trước, xem ra, thật giống một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, ông trời quả thật ưu ái cô rất nhiều.
Cô quay người lại, giật mình thấy anh đang lim dim mắt nhìn mình, cô hỏi: “Sao không ngủ tiếp nữa thế anh?”
“Vừa nằm mơ, sau đó chợt tỉnh quơ tay không thấy em đâu, không thể ngủ tiếp được...” Anh cực kỳ vô tội nhìn cô, tóc tai hơi bù xù. Hoan Nhan cười rộ lên: ‘Anh mơ thấy gì thế?”
Cô đi tới bên giường, dựa vào trong ngực của anh cười tít mắt hỏi.
Anh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ chăm chú: "Mơ thấy anh và em hai người chúng ta già đi, sau đó nắm tay cùng nhau tản bộ, đi theo phía sau mấy đứa cháu chắt. . . . . ."
"Giấc mơ thật đẹp biết bao." Cô tán thưởng thành tiếng.
"Đúng vậy, giấc mơ thật đẹp, nhưng anh càng hy vọng nó sẽ trở thành hiện thực."
Anh đưa tay sờ vào mặt cô, cảm giác chân thật tồn tại, khiến cho người ta không khỏi động lòng.
"Sẽ, sẽ. . . . . ." Cô lầm bầm lầu bầu như nỉ non, tận đáy lòng cũng kiên định ý niệm, sẽ không bao giờ buông tay anh ra.
Ở chỗ này chơi đùa gần mười ngày, hai người vui vẻ đến quên cả trời đất, thậm chí còn len lén chạy đi nhìn biệt thự nhìn ra cảnh biển. Bọn họ tính toán đợi đến khi về hưu, bỏ tất cả lại sau lưng tới nơi này ẩn cư, lấy trời làm chăn, lấy biển làm gối mà ngủ, cuộc sống như thế mới thật sự là hạnh phúc.
Sáng sớm thức dậy, Thân Tống Hạo bưng một ly cà phê đứng ở phía trước cửa sổ, còn Hoan Nhan đang chồm trên ban công tưới hoa. Anh quay lại nhìn, đập vào mắt là hình ảnh xinh đẹp, cô mặc váy ngủ màu trắng, tóc dài đen nhánh nhìn động lòng người cực kỳ. Chả trách gã ngoại quốc ngày đó khi gặp mặt đã ngạc nhiên kêu cô là bạn nhỏ Trung Quốc...
Đang trầm tư suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên. Anh thật không muốn nhận, vốn đã dặn dò thư ký và Kỳ Chấn mấy người họ, nếu không có chuyện gì quan trọng không nên quấy rầy anh.
Mấy ngày này điện thoại di động của anh vẫn tắt máy, bởi vì ngày mai trở về, cho nên mới vừa mở lên.
Anh tùy tiện liếc mắt nhìn, là Thích Dung Dung gọi điện tới, trong lòng không tránh khỏi chán ghét, tiện tay tắt đi. Nhưng không tới ba giây, chuông điện thoại lại réo lên không ngừng. . . . . .
Thân Tống Hạo hơi suy nghĩ, cau mày nhận điện. Vừa mới nối máy, liền nghe giọng nói đầy hốt hoảng luống cuống của Thích Dung Dung: "A Hạo, con mau mau quay về, xảy ra chuyện lớn rồi!"
“ Chuyện lớn gì?" Thân Tống Hạo không biết có thể tin được hay không, mẹ của anh luôn phóng đại câu chuyện gấp nhiều lần.
"Minh Tranh vẫn sốt mãi không giảm, hôn mê bất tỉnh đến bây giờ, mẹ sợ tiếp tục như vậy nữa, bảo bối sẽ xảy ra chuyện. . . . . ." Giọng nói Thích Dung Dung như sắp khóc.
"Ngã bệnh thì đưa đến bệnh viện, tôi cũng không phải là bác sĩ, bà gọi cho tôi làm gì?" Thân Tống Hạo cũng không vì nghe nói thế mà xúc động, chỉ lạnh lùng buông một câu, chuẩn bị cúp điện thoại.
"Bác sĩ cũng đã khám bệnh rồi, nhưng không dám cho con bé uống thuốc gì, trước mắt chỉ truyền nước biển thôi. Sốt đã ba ngày mà nhiệt độ vẫn không giảm, vạn nhất xảy ra chuyện cháu của mẹ cũng bị ảnh hưởng trở thành ngu ngốc thì sao đây. . . . . ."
"Bà nói với tôi thì có ích gì? Nói với tôi thì cô ta khỏe lên sao?” Thân Tống Hạo bực tức nhịn không nổi, Hoan Nhan tưới hoa sắp xong sẽ quay vào phòng, anh không muốn tiếp tục nói chuyện với bà nữa.
"Con mau quay lại xem một chút đi, ba con cũng đang bệnh, mẹ đây ngay cả một người để thương lượng cũng không có.” Thái độ Thích Dung Dung mềm mỏng khác với thường ngày, thận trọng cầu khẩn.
"Chúng tôi ngày mai trở về." Thân Tống Hạo ngừng lại một chút, rồi nói: "Đưa đến bệnh viện nhà Trần Nhị đi, cho kiểm tra cẩn thận một chút."
Anh cúp điện thoại, dù sao cũng hai mạng người, anh không phải là đàn ông lòng dạ ác độc, vẫn có chút không đành lòng.
"Thế nào? Điện thoại của ai vậy anh?" Nụ cười thò đầu vào , cười tủm tỉm nhìn anh.
"Là Thái Minh Tranh bị bệnh, muốn anh trở về." Thân Tống Hạo cười lạnh, bỏ điện thoại xuống bước tới: "Không cần để ý tới cô ta, ai biết lại giở trò quỷ gì !"
"Bệnh có nghiêm trọng không? Cô ta còn đang có thai đấy .” Hoan Nhan hơi lo lắng hỏi.
Thân Tống Hạo trừng mắt nhìn cô: "Cũng chỉ là sốt nhẹ không bớt, không chết người được, em không cần phải lo lắng cho người khác, chúng ta ngày mai sẽ bay về, em còn muốn làm cái gì?"
"Cần mua cái gì cũng mua hết rồi, chỉ tiếc không có đưa Noãn Noãn đến đây." Hoan Nhan vùi ở trong ngực của anh, "Có thể không đi được không, chúng ta ở đây thật vui vẻ.”
“Cho anh thời gian một năm đi, để anh xử lý mọi chuyện thỏa đáng, anh sẽ không làm gì nữa, chỉ ở cùng với em.”
Anh không nghĩ cô chỉ nũng nịu nói đùa, nghiêm túc cam kết một lời hứa hẹn với cô.
"Có thật không? Có thể không?" Hoan Nhan ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ cần một năm, sau đó bọn họ sẽ không cần quản, không cần lo lắng mọi chuyện tranh chấp gì nữa, hai người họ có thể vứt bỏ tất cả ngày ngày ở cùng một chỗ với nhau sao?
"Dĩ nhiên, anh nói được thì làm được." Anh ôm lấy cô: "Chỉ đáng tiếc, Thân thị ở trong tay anh không thể phát triển hơn nữa. . . . . ."
"Ông xã, anh không cần phải làm như thế, em không ngại, thật đấy." Cô nhìn nét mặt hơi buồn bã của anh, cuống quít mở miệng nói.
"Không, em cũng không phải là nguyên nhân chính, trong đó có một phần là do anh. Nhiều năm qua, anh cũng đã nhìn thấu mọi chuyện, trong lòng biết rõ mình muốn cái gì. Có bỏ mới có được, chuyện mà anh bỏ đi còn kém rất xa so với cái anh có được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.