Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 241: Bí mật khiến anh sụp đổ
Minh Châu Hoàn
19/07/2014
“Không cần thiết, Tô Lai, bất kể em bây giờ nhu nhược hay khóc lóc cầu xin, hoặc hận anh tới thấu xương, anh cũng sẽ không nghĩ lại.”
Kiêu ngạo của cô đã trở lại nhưng anh đã bắt đầu mệt mỏi, người phụ nữ này, ở trước mặt anh đeo quá nhiều mặt nạ, nhu nhược cũng là cô, gây sự cũng là cô, khéo léo ẩn nhẫn cũng là cô, bây giờ lại còn kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng dù cô đeo bất kì mặt nạ nào anh cũng không muốn.
“Em đã biết.” Tô Lai gật đầu một cái, bước lên một bước, nhìn anh lập tức lùi về sau tránh né, cô nâng lên nụ cười nhạt: “Có thể nói cho em biết, nếu em cầm lấy tiền của anh đi rồi, anh có phải muốn đi tìm Hứa Hoan Nhan.”
Thân Tống Hạo khẽ híp mắt một cái, dường như có chút đau đớn thoáng qua, anh quay mặt, đôt một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, sau vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng đau đớn, không có người, không muốn nói cho anh…. “Anh muốn tìm cô ta về đúng không?” Tô Lai cười lạnh, em muốn nói cho anh, cô ấy còn có con của anh, bây giờ chỉ sợ đứa nhỏ này đã biết goi ba ba, anh sẽ nổi điên lên không?
Nhưng em không nói, em chính là không muốn nói cho anh, Thân Tống Hạo, em muốn để anh tiếc nuối cả đời.
Thân Tống Hạo gật đầu một cái: “Tô Lai, anh không muốn lừa dối em, anh muốn tìm cô ấy trở lại, ý nghĩ này, chưa luôn ở trong lòng, chưa từng rời bỏ.”
“A Hạo, nhìn lại chuyện tình cảm của chúng ta, em muốn nói cho anh biết một chuyện…”
Cô thở dài một hơi, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cũng tìm một điếu thuốc đốt lên, khói trong mà đêm tỏa ra, hai người đứng trong bóng tối giằng co, lại không nhìn thấy mặt đối phương.
“Tô Lai… vô dụng thôi…” Anh nghĩ cô lại muốn nhắc lại chuyện đã qua, không khỏi phiền não cắt đứt.
“Là chuyện của Hứa Hoan Nhan.” Tô Lai tự giễu cười khẽ, thành thạo nhả khói, liếc xéo anh: “A Hạo, em khuyên anh nên thôi đi, Hoan Nhan sẽ không để anh tìm thấy được cô ấy, dù anh có thần thông quảng đại tìm được, cô ấy cũng nhất quyết không trở về.”
Nhìn vẻ mặt của anh nghi ngờ, Tô Lai cười thấp một tiếng: “Anh còn nhớ rõ chuyện em nói với anh, Hứa Hoan Nhan chạy đi tìm em, cho em tiền để rời khỏi anh sao?”
Thân Tống Hạo hơi suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngày đó cô ấy vẫn theo sau chúng ta, chúng ta đi đâu, cô ấy cũng đi tới đó, chúng ta làm cái gì, cô ấy cũng biết, thậm chí, lúc anh ở trong căn hộ lần đầu tiên lên giường với em, cô ấy cũng đang ở dưới lầu…”
“Làm sao em biết những chuyện này?” Thân Tống Hạo nghe xong mày nhíu chặt, Tô Lai nói lại từng chuyện, giống như là một đoạn phim ngắn rõ ràng tái hiện trong đầu anh, anh chợt nhớ tới, một đêm đó, cô nói muốn kí tên, sau đó Duy An gặp chuyện không may… “Chuyện này có gì khó khăn đâu? Anh vừa từ trên giường em rời đi, cô ấy lập tức xuất hiện trong căn hộ, em vừa nghĩ biết đâu cô ta xuất hiện không phải trùng hợp, có thể, cả ngày cô ta đều đi theo anh, lúc em tới chung cư, đúng là có xe taxi vẫn đi theo xe anh….”
“Đừng nói!” Tô Lai vẫn thao thao bất tuyệt, Thân Tống Hạo lập tức khàn giọng ngắt lời, anh giật mình lùi về sau một bước, hơi thở tỏa ra đau thương.
Cô phải có dững khí lớn thế nào để cho mình chết tâm, để cho mình đồng ý li hôn, để cho mình rời khỏi sinh mạng của anh.
Những chuyện này, là anh đã cố ý làm, không phải là vô tâm.
Những chuyện này, không phải chỉ một câu xin lỗi là giải thích rõ, là cầu được sự tha thứ cùa cô. Chuyện này chính là một loại tổn thương tàn nhẫn, dù anh có muốn làm cái gì hay sám hối thế nào, làm chính là làm, anh không thể thay đổi được những tổn thương đã gây ra cho cô, cũng không thể thay đổi được tất cả nỗi đau của cô.
Tìm được cô, cho dù quỳ trên mặt đất cầu xin cô tha thứ, thì thế nào? Thân Tống Hạo không khỏi cười nhẹ ra tiếng, anh xoay người rời khỏi phòng khách, chỉ cảm thấy đau đớn… Trước còn có thể có hi vọng, ảo tưởng có ngày tìm được cô, sẽ thương cô thật nhiều, yêu cô, hai người ở chung một chỗ, thiên trường địa cửu, nhưng bây giờ anh không còn một chút dũng khí.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
Anh rốt cuộc cảm nhận được, chuyện trên đời này thật sự có nhiều điều, bản thân muốn làm muốn đi cứu vãn lại lại không thể làm được, có đôi khi ngay cả dũng khí đứng trước mặt người đó nói một câu thật xin lỗi cũng không có.
Một giọng nữ dịu dàng yêu thương chậm rãi vang lên một lát sau, có một giọng nói non nớt của trẻ con cũng nói theo: “Đói, đói đói, con đói bụng…”
“Nha đầu hư!” Hoan Nhan bật cười, làm bộ muốn đánh lên cái mông nhỏ của cô bé, Thiên Tình lắc lắc cái mình, bò xuống ghế ngồi, cọ bụng của cô: “Mẹ, Noãn Noãn muốn ăn…”
Kiêu ngạo của cô đã trở lại nhưng anh đã bắt đầu mệt mỏi, người phụ nữ này, ở trước mặt anh đeo quá nhiều mặt nạ, nhu nhược cũng là cô, gây sự cũng là cô, khéo léo ẩn nhẫn cũng là cô, bây giờ lại còn kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng dù cô đeo bất kì mặt nạ nào anh cũng không muốn.
“Em đã biết.” Tô Lai gật đầu một cái, bước lên một bước, nhìn anh lập tức lùi về sau tránh né, cô nâng lên nụ cười nhạt: “Có thể nói cho em biết, nếu em cầm lấy tiền của anh đi rồi, anh có phải muốn đi tìm Hứa Hoan Nhan.”
Thân Tống Hạo khẽ híp mắt một cái, dường như có chút đau đớn thoáng qua, anh quay mặt, đôt một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, sau vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng đau đớn, không có người, không muốn nói cho anh…. “Anh muốn tìm cô ta về đúng không?” Tô Lai cười lạnh, em muốn nói cho anh, cô ấy còn có con của anh, bây giờ chỉ sợ đứa nhỏ này đã biết goi ba ba, anh sẽ nổi điên lên không?
Nhưng em không nói, em chính là không muốn nói cho anh, Thân Tống Hạo, em muốn để anh tiếc nuối cả đời.
Thân Tống Hạo gật đầu một cái: “Tô Lai, anh không muốn lừa dối em, anh muốn tìm cô ấy trở lại, ý nghĩ này, chưa luôn ở trong lòng, chưa từng rời bỏ.”
“A Hạo, nhìn lại chuyện tình cảm của chúng ta, em muốn nói cho anh biết một chuyện…”
Cô thở dài một hơi, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cũng tìm một điếu thuốc đốt lên, khói trong mà đêm tỏa ra, hai người đứng trong bóng tối giằng co, lại không nhìn thấy mặt đối phương.
“Tô Lai… vô dụng thôi…” Anh nghĩ cô lại muốn nhắc lại chuyện đã qua, không khỏi phiền não cắt đứt.
“Là chuyện của Hứa Hoan Nhan.” Tô Lai tự giễu cười khẽ, thành thạo nhả khói, liếc xéo anh: “A Hạo, em khuyên anh nên thôi đi, Hoan Nhan sẽ không để anh tìm thấy được cô ấy, dù anh có thần thông quảng đại tìm được, cô ấy cũng nhất quyết không trở về.”
Nhìn vẻ mặt của anh nghi ngờ, Tô Lai cười thấp một tiếng: “Anh còn nhớ rõ chuyện em nói với anh, Hứa Hoan Nhan chạy đi tìm em, cho em tiền để rời khỏi anh sao?”
Thân Tống Hạo hơi suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngày đó cô ấy vẫn theo sau chúng ta, chúng ta đi đâu, cô ấy cũng đi tới đó, chúng ta làm cái gì, cô ấy cũng biết, thậm chí, lúc anh ở trong căn hộ lần đầu tiên lên giường với em, cô ấy cũng đang ở dưới lầu…”
“Làm sao em biết những chuyện này?” Thân Tống Hạo nghe xong mày nhíu chặt, Tô Lai nói lại từng chuyện, giống như là một đoạn phim ngắn rõ ràng tái hiện trong đầu anh, anh chợt nhớ tới, một đêm đó, cô nói muốn kí tên, sau đó Duy An gặp chuyện không may… “Chuyện này có gì khó khăn đâu? Anh vừa từ trên giường em rời đi, cô ấy lập tức xuất hiện trong căn hộ, em vừa nghĩ biết đâu cô ta xuất hiện không phải trùng hợp, có thể, cả ngày cô ta đều đi theo anh, lúc em tới chung cư, đúng là có xe taxi vẫn đi theo xe anh….”
“Đừng nói!” Tô Lai vẫn thao thao bất tuyệt, Thân Tống Hạo lập tức khàn giọng ngắt lời, anh giật mình lùi về sau một bước, hơi thở tỏa ra đau thương.
Cô phải có dững khí lớn thế nào để cho mình chết tâm, để cho mình đồng ý li hôn, để cho mình rời khỏi sinh mạng của anh.
Những chuyện này, là anh đã cố ý làm, không phải là vô tâm.
Những chuyện này, không phải chỉ một câu xin lỗi là giải thích rõ, là cầu được sự tha thứ cùa cô. Chuyện này chính là một loại tổn thương tàn nhẫn, dù anh có muốn làm cái gì hay sám hối thế nào, làm chính là làm, anh không thể thay đổi được những tổn thương đã gây ra cho cô, cũng không thể thay đổi được tất cả nỗi đau của cô.
Tìm được cô, cho dù quỳ trên mặt đất cầu xin cô tha thứ, thì thế nào? Thân Tống Hạo không khỏi cười nhẹ ra tiếng, anh xoay người rời khỏi phòng khách, chỉ cảm thấy đau đớn… Trước còn có thể có hi vọng, ảo tưởng có ngày tìm được cô, sẽ thương cô thật nhiều, yêu cô, hai người ở chung một chỗ, thiên trường địa cửu, nhưng bây giờ anh không còn một chút dũng khí.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
Anh rốt cuộc cảm nhận được, chuyện trên đời này thật sự có nhiều điều, bản thân muốn làm muốn đi cứu vãn lại lại không thể làm được, có đôi khi ngay cả dũng khí đứng trước mặt người đó nói một câu thật xin lỗi cũng không có.
Một giọng nữ dịu dàng yêu thương chậm rãi vang lên một lát sau, có một giọng nói non nớt của trẻ con cũng nói theo: “Đói, đói đói, con đói bụng…”
“Nha đầu hư!” Hoan Nhan bật cười, làm bộ muốn đánh lên cái mông nhỏ của cô bé, Thiên Tình lắc lắc cái mình, bò xuống ghế ngồi, cọ bụng của cô: “Mẹ, Noãn Noãn muốn ăn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.