Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 158: Cảnh tượng mập mờ

Minh Châu Hoàn

01/06/2014

“Chị đã gả vào nhà giàu sao còn phải làm việc! Thân gia đối xử với chị không tốt sao? Nhìn xem cổ tay chị, trang sức cũng không có! Bọn họ cũng thật quá đáng, để tôi đi tìm họ tính sổ.”

“Em tỉnh lại đi!” Hoan Nhan lập tức kéo em gái lại, không hài lòng mở miệng: “Mễ Dương, em không ở nhà chăm sóc mẹ, tới tìm chị có việc sao?”

“Tôi tìm chị vì chuyện của mẹ, mẹ hôm qua chết rồi, đang nằm ở nhà, tôi không có tiền đưa mẹ đi hỏa táng!” Hứa Mễ Dương nhổ kẹo cao su ra, híp mắt cười chìa tay ra, móng tay đỏ chót, loang loang lổ lổ, làm mắt Hoan Nhan cũng nhói đau.

Giơ tay, một cái tát vung ra, Hoan Nhan tức giận run cầm cập: “Mễ Dương, em tại sao lại nói những lời ác độc như vậy? Đó là mẹ em!” Hoan Nhan không nghĩ ra, Hoàng Thư Quyên dù là người ác độc hẹp hòi nhưng với con gái duy nhất vô cùng yêu thương, Hứa Mễ Dương ở nhà có thể nói là công chúa, Hoàng Thư Quyên chưa bao giờ mắng Mễ Dương một câu, từ trước tới giờ muốn gì được đó, nhưng tại sao Mễ Dương lại đối xử với bà như một người xa lạ?

“A!” Mễ Dương cười lạnh, che gương mặt sưng đỏ, khinh thường nhìn vẻ mặt tức giận của Hoan Nhan: “Hứa Hoan Nhan, chị có tư cách gì đánh tôi? Tôi tất nhiên biết bà ấy là mẹ tôi! Bà ý bệnh như vậy ngày ngày đau đớn chết đi sống lại, nằm trên giường rên hừ hừ ngủ không yên, còn không bằng chết đi cho xong, tránh khỏi chịu tôi còn liên lụy tới mọi người!”

“Em chăm sóc mẹ ruột mà gọi là chịu tội sao? Hứa Mễ Dương em rốt cuộc có phải là người không, em có tâm không!” Hoan Nhan chỉ tay vào mặt Mễ Dương, không thể tưởng tượng có người như vậy, dù Hoàng Thư Quyên và cô không cùng máu mủ, dù bà ấy đối xử tệ bạc với cô, nhưng cô cũng không bao giờ nói ra những lời vô tình vô nghĩa! Huống hồ, có mẹ ở cạnh biết bao hạnh phúc? Mễ Dương tại sao không biết quý trọng?

“Tôi không nghĩ được nhiều như vậy!” Mễ Dương cười nhạt, đáy mắt có tràn lên bi thương không phù hợp với tuổi của cô: “Tôi không giống chị Hứa Hoan Nhan, có phúc khí gả vào nhà giàu như vậy, được ăn ngon mặc đẹp, tôi có cái gì? Tôi không có trình độ học vấn, không có kinh nghiệm làm việc, lại không chịu được vất vả đi làm thuê, còn có một người mẹ nằm lì trên giường không động dậy, một đồng tiền kiếm được cũng xài hết! Tôi vô tâm? Tôi chẳng lẽ không đau lòng? Tôi ước mình có tiền, trị bệnh cho bà, nhưng mà tôi không có, tôi không thể để bà liên lụy mình, không phải bắt tôi phải đi đập nói bán máu cứu bà chứ?”

“Sao em không tìm chị?” Hoan Nhan nói những lời này, cũng cảm thấy áy náy, trong khoảng thời gian này chuyện của ba, chuyện ông nội, cô gần như hận mình không có ba đầu sáu tay để giải quyết, nên cũng đem chuyện của Hoàng Thư Quyên ra sau đầu.

“Mẹ không muốn, bà nói nợ chị rất nhiều, sống chết không cho tôi đi, hơn nữa bác sĩ cũng nói, điều trị cũng không khỏi.” Hứa Mễ Dương chu môi, lắc đầu một cái, không muốn nhắc lại.

Hoan Nhan quay người cảm thấy hốc mắt chua xót, thôi, người cũng đã chết, hôm đó đi thăm bà, cô cũng thấy bà thật sự đau đớn, có lẽ chết, cũng là giải thoát.

“Chị sẽ tìm người, Mễ Dương, chị đã hứa với mẹ em, sẽ chăm sóc em thật tốt, em cũng đừng lăn lộn bên ngoài, chị sẽ cho em đi học, được không?”



Hoan Nhan thở dài, cô thì có thể có biện pháp gì, vẫn là phải nói với Thân Tống Hạo.

Sắc mặt Mễ Dương hơi thay đổi, mở miệng lấy lòng: “Chị, vậy em về sau sẽ ở cùng với chị sao?”

“Tất nhiên, một mình em ở nhà chị không yên tâm.” HoanNhan lấy điện thoại ra, vừa nói vừa chuẩn bị gọi điện.

“Nhưng mà, anh rể đồng ý sao? Em sẽ không làm ảnh hưởng thế giới hai người?” Hứa Mễ Dương nhướng mày, ánh mắt có chút mơ ước, cô nhìn thấy hôn lễ của Hoan Nhan trong ti vi, anh rể đúng là thật sự anh tuấn tràn đầy khí phách!

“Em không phải lo nhiều như vậy, dù sao chị và anh ấy sắp….” Hai chữ li hôn thiếu chút nữa bật thốt ra, Hoan Nhan cứng rắn nuốt xuống, “Không có việc gì, em chỉ cần an tâm ở.”

“Được, vậy em đi thu xếp đồ đạc.” Mễ Dương cao hứng vui vẻ, xoay người đi đón xe.

“Cũng đừng mang nhiều quần áo, mặc đồ của chị cũng được, vóc dáng hai chị em mình không sai biệt lắm, chị sẽ mua thêm giúp em.”

“Cám ơn chị!” Mễ Dương không hề phản đối, dứt khoát đồng ý!

Hoan Nhan gọi anh, bên kia lại truyền đến tiếng tổng đài báo tắt máy, cô cau mày, nhìn thời gian thấy chưa đến giờ anh tan việc, quyết định đi tìm anh, dù sao cũng cần anh giúp một tay, cô cũng nên biểu lộ một chút thành ý.

“Mễ Dương, em thuê xe về trước, chị sẽ đi xử lí chuyện này.” Hoan Nhan vẫy xe, lấy 100 đồng đưa cho Mễ Dương: “Đi về trước, ở nhà chờ chị.”

Để Mễ Dương đi, Hoan Nhan cũng tới đường đối diện gọi xe, tới tổng bộ Thân Thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook