Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 314: GIÓ MƯA SẮP ĐẾN
Minh Châu Hoàn
08/10/2014
Đả tự: webtruyen.com
"Hứa tỷ tỷ..." Vũ Hinh sắc mặt lại bừng đỏ, ánh mắt cầu cứu không tự chủ nhìn về hướng Hoan Nhan đang được Thân Tống Hạo ôm trong lòng.
"Được rồi, Vũ Hinh cùng Á Hi còn chưa kết hôn đâu, anh đừng trêu chọc cô ấy." Hoan Nhan nhìn Vũ Hinh khuôn mặt đỏ hồng vẻ xấu hổ, liền cười hùa theo, cố làm cho không khí sôi nổi lên một chút.
"Ai nha.... Hứa tỷ tỷ, hai người thật xấu, em không để ý tới hai người nữa....." Vũ Hinh dậm chân mạnh một cái, xoay người bỏ chạy đến ban công, mở cửa kính chạy ra bên ngoài. Hoan Nhan và Thân Tống Hạo thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi xoay lại nhìn Á Hi vẫn đang trầm lặng như trước nói: "Á Hi, Vũ Hinh thực sự yêu mến anh đấy."
Á Hi chậm rãi buông ly cà phê trong tay xuống, đôi mắt anh đen láy, sáng lạ thường nhìn thẳng vào Hoan Nhan: "Bệnh của tôi còn chưa khỏi hoàn toàn, về sau cũng chưa biết có chuyển biến ra sao, vẫn không nên làm liên lụy nhiều đến cô ấy."
"Á Hi... Không phải là bệnh của anh đã chuyển biến tốt rồi sao?" Hoan Nhan nụ cười chợt cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh nói.
" Hứa tiểu thư, cô thực sự quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của tôi sao?" Giọng nói của Á Hi trầm thấp lại dịu dàng thật dễ nghe, nhưng Hoan Nhan nghe thấy bên trong những lời nói đó đầy sự chua xót.
"....Á Hi, chúng ta là bạn tốt của nhau không phải sao?" Hoan Nhan cảm thấy không khí như đông cứng lại, cô không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không dám nhìn Á Hi, nhìn đến anh sẽ không tự chủ được cảm thấy xấu hổ, cảm thấy lòng thật chua xót.
"Tôi đã chết một lần, cuộc đời không biết còn có thể sống được bao nhiêu lâu, việc gì lại đi làm phiền người khác? Trước kia đã không nên, bây giờ lại càng không thể." Á Hi bỗng nhiên đứng lên nói một câu lập lờ nước đôi, như lọt vào màn sương mù, nhưng làm cho Hoan Nhan ngay lập tức rơi nước mắt. "Á Hi....."
"Thân tiên sinh, Thân phu nhân, bây giờ tôi và Vũ Hinh xin cáo từ. "
Á Hi cúi đầu, nói xong câu đó, xoay người nhìn sang Vũ Hinh đang đứng ở ban công, thân hình cứng ngắc như đang lưu luyến cái cửa đó.
"Anh Á Hi." Vũ Hinh cố nén nước mắt, giả bộ cười thật to: "Anh Á Hi, chúng ta bây giờ đã phải đi rồi sao?"
" Đúng vậy, chúng ta không nên quấy rầy Thân tiên sinh và Thân phu nhân nữa." Á Hi đi qua vuốt vuốt mái tóc của Vũ Hinh, trước sau vẫn giữ giọng nói mềm mỏng. Vũ Hinh lại cảm thấy vẻ mềm mỏng này giờ đây lại trở nên xa cách, lòng cô chợt lạnh đi, ánh mắt cô lướt qua sắc mặt trắng bệch của Hoan Nhan, lại nhìn đến khuôn mặt Thân Tống Hạo nét mặt không được tự nhiên, Vũ Hinh mơ hồ cảm thấy giữa Á Hi và bọn họ nhất định là có chuyện gì đó mà cô không biết.
" Hứa tỷ tỷ, Thân tiên sinh hẹn gặp lại!" Vũ Hinh cái gì cũng không nói, chỉ ngoan ngoãn chào hỏi Hoan Nhan và Thân Tống Hạo rồi theo sau Á Hi đi ra khỏi phòng.
Sau tiếng đóng cửa rất nhỏ, căn phòng lập tức trở lại yên ắng, Hoan Nhan ngồi ngơ ngẩn trên ghế sô pha, còn Thân Tống Hạo đi ra ngoài ban công hút thuốc, hai người không ai nói câu gì, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.
Cô đã sai rồi, cô không nên tới nước Mỹ, cô chỉ nên ở đó lén nhìn Á Hi đã bình phục, sau đó cùng Thân Tống Hào rời khỏi nơi này, về sau một nhà ba người bọn họ cả đời cũng không xuất hiện ở trước mặt Á Hi. Như vậy Á Hi vẫn luôn là Á Hi giống như ngày đó cô đến thăm anh, vui vẻ sống cùng với Vũ Hinh, mọi việc sẽ không có gì thay đổi.
Nhưng bây giờ tất cả mọi việc đều như rối loạn hết cả lên, vẻ mặt bình thản của Á Hi hôm nay chỉ là che dấu những lời nói như thật mà lại giả đó, dường như những lời nói ấy anh đang nói cho cô biết anh vẫn nhớ đến cô.
Cô không dám khẳng định toàn bộ, nhưng có thể suy đoán ra chút ít, trí nhớ của Á Hi đã bắt đầu khôi phục.
************************************** Những ngày tiếp theo hoàn toàn yên tĩnh, Á Hi cũng không đến chơi nữa, còn Thân Tống Hạo thương thế cũng dần tốt lên. Trước hôm hai người chuẩn bị về nước Thân Tống Hạo đi gặp một số bạn cũ đang ở nước Mỹ, Hoan Nhan cũng không muốn đi theo, bởi vậy cô một mình đi dạo vài nơi gần khách sạn. Thời điểm cô trở về, vừa đến cửa ra vào sảnh lớn cô lại gặp Tống Gia Minh.
Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhỏ trong quán cà phê "Thời gian mùa hè" gần khách sạn, ly cà phê trước mặt bốc khói mù mịt, hương thơm say lòng người, ánh mặt trời không bị ngăn cản xuyên qua lớp kính cửa sổ, bao phủ trên khuôn mặt của hai người tỏa ra một vầng sáng ấm áp. "Vì sao suốt thời gian qua em không gọi điện cho anh?”
"Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận nên đã đánh mất danh thiếp". Hoan Nhan khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt, cụp mi nói nhỏ.
Tống Gia Minh không nói lại, anh ta tháo mắt kính xuống, xoa nhẹ sống mũi, khẽ thở dài: "Anh biết, em thật sự không muốn gặp anh."
Hoan Nhan khẽ mỉm cười không nói, cô cúi đầu uống một ngụm cà phê: " Tống tiên sinh, anh chắc còn có việc, tôi cần phải trở về rồi."
"Anh còn nhớ, chúng ta khi đó còn chưa tốt nghiệp, cũng có nghe qua biết quan hệ của em với Văn Tĩnh và Kaka rất tốt, bây giờ bọn em còn liên lạc với nhau không?"
Tống Gia Minh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, bỗng nhiên chuyển hướng đề tài hỏi cô.
"Đương nhiên, hai người đó với tôi là bạn tốt nhất, chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau." Hoan Nhan không chút do dự trả lời, nhướng mày liếc anh ta một cái tựa hồ khó hiểu, tại sao tự nhiên anh ta lại có hứng thú nghe kể về Văn Tĩnh và Kaka.
"Các cô ấy hiện giờ ở đâu?" Tống Gia Minh dường như càng lúc càng thích thú, tiếp tục hỏi
"Nghe nói Văn Tĩnh có khả năng định cư ở Singapore, Kaka đi bán hàng ở chợ B, có chuyện gì vậy?" Hoan Nhan càng tăng thêm nghi hoặc.
Tống Gia Minh đặt ly cà phê xuống, ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái: "Nhan nhi, nếu em tin lời của anh thì em cũng định cư ở nước ngoài đi, nước Mỹ, Singapore, chỗ nào cũng được, còn Văn Tĩnh, em nói với cô ấy đừng trở về nước, cả Kaka nữa, tốt nhất là bọn em nên ở cùng một nơi.
"Vì sao vậy?" Hoan Nhan sửng sốt, ngơ ngác nhìn lên mặt Tống Gia Minh, tại sao anh ta lại tốt bụng nói những lời quan tâm đến cô như vậy nhỉ?
"Trước đây không lâu, anh đã nhìn thấy Lâm Thiến ở ngay nước Mỹ." Tống Gia Minh chậm rãi nói, chỗ mi tâm tựa hồ có chút thần sắc bất an.
"Vậy thì sao? Tôi và cô ấy từ lâu đã không còn quan hệ gì với nhau!" Hoan Nhan thoáng thở dài nhẹ nhõm, chuyện năm đó đã trôi qua rồi, Lâm Thiến ở trong bệnh viện làm tổn thương cô, sau đó cũng nghe thấy Văn Tĩnh và Kaka kể lại đã phạt nhẹ cô ta một lần, mọi ân oán của các cô trong thời gian đó cũng đều đã thanh toán xong xuôi hết rồi.
"Cô ấy trước đây một thời gian ngắn đã về nước, hơn nữa địa vị của cô ấy hiện giờ cũng không tồi, nghe nói được thị trưởng thành phố A rất tin cậy, cho giữ vị trí thư ký cấp cao". Tống Gia Minh hai tay đan vào nhau, lại liếc nhìn cô một cái: "Nhan nhi, cái cô Lâm Thiến kia em không nên xem thường cô ta, bây giờ cô ấy đã trở về nước, trong lòng nhất định có chủ ý gì đó!"
"Hứa tỷ tỷ..." Vũ Hinh sắc mặt lại bừng đỏ, ánh mắt cầu cứu không tự chủ nhìn về hướng Hoan Nhan đang được Thân Tống Hạo ôm trong lòng.
"Được rồi, Vũ Hinh cùng Á Hi còn chưa kết hôn đâu, anh đừng trêu chọc cô ấy." Hoan Nhan nhìn Vũ Hinh khuôn mặt đỏ hồng vẻ xấu hổ, liền cười hùa theo, cố làm cho không khí sôi nổi lên một chút.
"Ai nha.... Hứa tỷ tỷ, hai người thật xấu, em không để ý tới hai người nữa....." Vũ Hinh dậm chân mạnh một cái, xoay người bỏ chạy đến ban công, mở cửa kính chạy ra bên ngoài. Hoan Nhan và Thân Tống Hạo thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi xoay lại nhìn Á Hi vẫn đang trầm lặng như trước nói: "Á Hi, Vũ Hinh thực sự yêu mến anh đấy."
Á Hi chậm rãi buông ly cà phê trong tay xuống, đôi mắt anh đen láy, sáng lạ thường nhìn thẳng vào Hoan Nhan: "Bệnh của tôi còn chưa khỏi hoàn toàn, về sau cũng chưa biết có chuyển biến ra sao, vẫn không nên làm liên lụy nhiều đến cô ấy."
"Á Hi... Không phải là bệnh của anh đã chuyển biến tốt rồi sao?" Hoan Nhan nụ cười chợt cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh nói.
" Hứa tiểu thư, cô thực sự quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của tôi sao?" Giọng nói của Á Hi trầm thấp lại dịu dàng thật dễ nghe, nhưng Hoan Nhan nghe thấy bên trong những lời nói đó đầy sự chua xót.
"....Á Hi, chúng ta là bạn tốt của nhau không phải sao?" Hoan Nhan cảm thấy không khí như đông cứng lại, cô không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không dám nhìn Á Hi, nhìn đến anh sẽ không tự chủ được cảm thấy xấu hổ, cảm thấy lòng thật chua xót.
"Tôi đã chết một lần, cuộc đời không biết còn có thể sống được bao nhiêu lâu, việc gì lại đi làm phiền người khác? Trước kia đã không nên, bây giờ lại càng không thể." Á Hi bỗng nhiên đứng lên nói một câu lập lờ nước đôi, như lọt vào màn sương mù, nhưng làm cho Hoan Nhan ngay lập tức rơi nước mắt. "Á Hi....."
"Thân tiên sinh, Thân phu nhân, bây giờ tôi và Vũ Hinh xin cáo từ. "
Á Hi cúi đầu, nói xong câu đó, xoay người nhìn sang Vũ Hinh đang đứng ở ban công, thân hình cứng ngắc như đang lưu luyến cái cửa đó.
"Anh Á Hi." Vũ Hinh cố nén nước mắt, giả bộ cười thật to: "Anh Á Hi, chúng ta bây giờ đã phải đi rồi sao?"
" Đúng vậy, chúng ta không nên quấy rầy Thân tiên sinh và Thân phu nhân nữa." Á Hi đi qua vuốt vuốt mái tóc của Vũ Hinh, trước sau vẫn giữ giọng nói mềm mỏng. Vũ Hinh lại cảm thấy vẻ mềm mỏng này giờ đây lại trở nên xa cách, lòng cô chợt lạnh đi, ánh mắt cô lướt qua sắc mặt trắng bệch của Hoan Nhan, lại nhìn đến khuôn mặt Thân Tống Hạo nét mặt không được tự nhiên, Vũ Hinh mơ hồ cảm thấy giữa Á Hi và bọn họ nhất định là có chuyện gì đó mà cô không biết.
" Hứa tỷ tỷ, Thân tiên sinh hẹn gặp lại!" Vũ Hinh cái gì cũng không nói, chỉ ngoan ngoãn chào hỏi Hoan Nhan và Thân Tống Hạo rồi theo sau Á Hi đi ra khỏi phòng.
Sau tiếng đóng cửa rất nhỏ, căn phòng lập tức trở lại yên ắng, Hoan Nhan ngồi ngơ ngẩn trên ghế sô pha, còn Thân Tống Hạo đi ra ngoài ban công hút thuốc, hai người không ai nói câu gì, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.
Cô đã sai rồi, cô không nên tới nước Mỹ, cô chỉ nên ở đó lén nhìn Á Hi đã bình phục, sau đó cùng Thân Tống Hào rời khỏi nơi này, về sau một nhà ba người bọn họ cả đời cũng không xuất hiện ở trước mặt Á Hi. Như vậy Á Hi vẫn luôn là Á Hi giống như ngày đó cô đến thăm anh, vui vẻ sống cùng với Vũ Hinh, mọi việc sẽ không có gì thay đổi.
Nhưng bây giờ tất cả mọi việc đều như rối loạn hết cả lên, vẻ mặt bình thản của Á Hi hôm nay chỉ là che dấu những lời nói như thật mà lại giả đó, dường như những lời nói ấy anh đang nói cho cô biết anh vẫn nhớ đến cô.
Cô không dám khẳng định toàn bộ, nhưng có thể suy đoán ra chút ít, trí nhớ của Á Hi đã bắt đầu khôi phục.
************************************** Những ngày tiếp theo hoàn toàn yên tĩnh, Á Hi cũng không đến chơi nữa, còn Thân Tống Hạo thương thế cũng dần tốt lên. Trước hôm hai người chuẩn bị về nước Thân Tống Hạo đi gặp một số bạn cũ đang ở nước Mỹ, Hoan Nhan cũng không muốn đi theo, bởi vậy cô một mình đi dạo vài nơi gần khách sạn. Thời điểm cô trở về, vừa đến cửa ra vào sảnh lớn cô lại gặp Tống Gia Minh.
Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhỏ trong quán cà phê "Thời gian mùa hè" gần khách sạn, ly cà phê trước mặt bốc khói mù mịt, hương thơm say lòng người, ánh mặt trời không bị ngăn cản xuyên qua lớp kính cửa sổ, bao phủ trên khuôn mặt của hai người tỏa ra một vầng sáng ấm áp. "Vì sao suốt thời gian qua em không gọi điện cho anh?”
"Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận nên đã đánh mất danh thiếp". Hoan Nhan khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt, cụp mi nói nhỏ.
Tống Gia Minh không nói lại, anh ta tháo mắt kính xuống, xoa nhẹ sống mũi, khẽ thở dài: "Anh biết, em thật sự không muốn gặp anh."
Hoan Nhan khẽ mỉm cười không nói, cô cúi đầu uống một ngụm cà phê: " Tống tiên sinh, anh chắc còn có việc, tôi cần phải trở về rồi."
"Anh còn nhớ, chúng ta khi đó còn chưa tốt nghiệp, cũng có nghe qua biết quan hệ của em với Văn Tĩnh và Kaka rất tốt, bây giờ bọn em còn liên lạc với nhau không?"
Tống Gia Minh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, bỗng nhiên chuyển hướng đề tài hỏi cô.
"Đương nhiên, hai người đó với tôi là bạn tốt nhất, chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau." Hoan Nhan không chút do dự trả lời, nhướng mày liếc anh ta một cái tựa hồ khó hiểu, tại sao tự nhiên anh ta lại có hứng thú nghe kể về Văn Tĩnh và Kaka.
"Các cô ấy hiện giờ ở đâu?" Tống Gia Minh dường như càng lúc càng thích thú, tiếp tục hỏi
"Nghe nói Văn Tĩnh có khả năng định cư ở Singapore, Kaka đi bán hàng ở chợ B, có chuyện gì vậy?" Hoan Nhan càng tăng thêm nghi hoặc.
Tống Gia Minh đặt ly cà phê xuống, ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái: "Nhan nhi, nếu em tin lời của anh thì em cũng định cư ở nước ngoài đi, nước Mỹ, Singapore, chỗ nào cũng được, còn Văn Tĩnh, em nói với cô ấy đừng trở về nước, cả Kaka nữa, tốt nhất là bọn em nên ở cùng một nơi.
"Vì sao vậy?" Hoan Nhan sửng sốt, ngơ ngác nhìn lên mặt Tống Gia Minh, tại sao anh ta lại tốt bụng nói những lời quan tâm đến cô như vậy nhỉ?
"Trước đây không lâu, anh đã nhìn thấy Lâm Thiến ở ngay nước Mỹ." Tống Gia Minh chậm rãi nói, chỗ mi tâm tựa hồ có chút thần sắc bất an.
"Vậy thì sao? Tôi và cô ấy từ lâu đã không còn quan hệ gì với nhau!" Hoan Nhan thoáng thở dài nhẹ nhõm, chuyện năm đó đã trôi qua rồi, Lâm Thiến ở trong bệnh viện làm tổn thương cô, sau đó cũng nghe thấy Văn Tĩnh và Kaka kể lại đã phạt nhẹ cô ta một lần, mọi ân oán của các cô trong thời gian đó cũng đều đã thanh toán xong xuôi hết rồi.
"Cô ấy trước đây một thời gian ngắn đã về nước, hơn nữa địa vị của cô ấy hiện giờ cũng không tồi, nghe nói được thị trưởng thành phố A rất tin cậy, cho giữ vị trí thư ký cấp cao". Tống Gia Minh hai tay đan vào nhau, lại liếc nhìn cô một cái: "Nhan nhi, cái cô Lâm Thiến kia em không nên xem thường cô ta, bây giờ cô ấy đã trở về nước, trong lòng nhất định có chủ ý gì đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.