Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 162: Kết thúc ở riêng
Minh Châu Hoàn
01/06/2014
"Chị thật hạnh phúc, anh rể tốt như vậy, làm vợ của anh thật sự là quá hạnh phúc!" Mễ Dương lại nhẹ nhàng mở miệng, trong miệng không che giấu được hâm mộ.
Đi đến chỗ đỗ xe, anh lập tức đặt cô xuống, đi mở cửa xe, "Tiểu nha đầu, em đang suy nghĩ lung tung cái gì?" Anh chỉ cười tùy tiện nói một câu, khởi động xe.
"Anh rể em là nói thật !" Cô lại nũng nịu mở miệng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng anh tuấn kia.
"Nhanh lên xe thôi." Hoan Nhan nhẹ nhàng mở miệng, mở cửa xe đỡ cô đi lên, nhìn sắc mặt cô tựa hồ khá hơn một chút, lại hỏi: "Có phải đỡ một chút rồi không? Còn muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần đi, em cảm thấy tốt hơn nhiều, trở về uống một ít thuốc bao tử là tốt rồi." Mễ Dương hào hứng lắc đầu một cái, lưng dựa vào thành ghế, ngón tay di nhẹ trên tấm thảm bọc ghế, sự hư vinh từ dưới đáy lòng càng phát ra mạnh mẽ, từ giờ trở đi, cô Hứa Mễ Dương cũng coi như là một phần tử của xã hội thượng lưu đi!
Hơi hơi nghiêng mặt, liền nhìn thấy gò má không trang điểm của Hứa Hoan Nhan, chỉ là có chút nhan sắc, cũng không phải là xinh đẹp động lòng người, nhiều lắm là thanh tú đáng yêu, Hứa Mễ Dương cũng không đần, từ trên người Hoan Nhan cô cũng nhạy nhạy bén hiểu được sở thích của Thân Tống Hạo, cũng không phải cô từ trước đến giờ đều thích trang điểm đậm, vì vậy cô trở về liền đem tóc giả bỏ xuống, trên mặt trang điểm cũng tẩy sạch, quả nhiên, người đàn ông nào mà không có những ý nghĩ mập mờ?
Từ dưới đáy lòng Mễ Dương cười lạnh, cô cũng không phải là có ý với Thân Tống Hạo, chỉ là đi theo mẹ đi tới Hứa gia tám năm, từ trước đến giờ ở nhà cô vô pháp vô thiên, chưa bao giờ đem Hứa Hoan Nhan vào mắt, Hứa Hoan Nhan có, cô nhất định phải có, cô không có, cô cũng muốn dùng trăm phương pháp để đoạt được, trừ bỏ bản lĩnh thi đậu đại học của Hứa Hoan Nhan cô thật sự không làm được.
Mà bây giờ, cô ta lại có một cuộc sống sung túc như vậy, cô lại càng không thoải mái, chỉ là muốn làm cho hạnh phúc của cô ta có thêm một chút màu đen mà thôi.
"Anh rể. . . . . ." Mễ Dương nhẹ nhàng mở miệng, phá vỡ sự trầm muộn trong xe.
Hoan Nhan quay mặt nhìn cô, một khuôn mặt không trang điểm sạch sẽ, thoạt nhìn còn có chút trẻ con, coi như là thế nào đi nữa, thì có bao nhiêu ý xấu đây?
Nhưng cô lại quên mất, Mễ Dương từ lúc mười sáu tuổi đã cùng nam sinh lêu lổng ở cùng nhau, cô trước đó còn phải đưa nó đi phá thai! Tâm tư của cô ta, có thể sử dụng tâm tư của một cô gái mười bảy mười tám tuổi để cân nhắc sao? Không thể!
"Thế nào?" Thân Tống Hạo cũng không quay đầu lại, thật thấp mở miệng nói.
"Anh rốt yêu thích điểm nào ở chị gái, hai người làm thế nào mà quen biết nhau, nói cho em biết đi?" Mễ Dương mở miệng tán gẫu cùng Thân Tống Hạo, tựa hồ bọn họ đã quen biết từ rất lâu.
"Mễ Dương, em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng làm loạn nữa." Còn không đợi Thân Tống Hạo mở miệng, Hoan Nhan cũng đã đem lời nói của cô cắt đứt, có chút không vui .
Cô hỏi như vậy, không phải rõ ràng để khiến cho cô lúng túng sao? Người trong lòng Thân Tống Hạo căn bản không phải cô.
"Điểm nào cũng thích, nếu là tính khí của cô ấy không quá quật cường thì càng hoàn mỹ." Một bên anh đang lái xe thế nhưng lại quay lại nhìn Hứa Hoan Nhan một cái, đối diện với ánh mắt sững sờ của cô, khoé miệng bên trái của anh giương lên, cô nhìn thấy nụ cười lưu mang thật lâu rồi chưa được nhìn thấy . . . Hoan Nhan cúi đầu thật thấp, cũng là không tự chủ được nhếch môi lên: điểm nào cũng thích, thật sự là như vậy sao?
"Anh rể!" Mễ Dương trẻ con chu miệng lên, đang ngồi trên ghế nhưng cô nhoài người dán tới sau lưng Thân Tống Hạo mở miệng: "Anh rể, vậy anh có thích Mễ Dương không?"
Thân Tống Hạo cười nhạo một tiếng, cất giọng nói: "Anh thích em làm cái gì, để cho về sau bạn trai em thích đi!"
"Em mới không tìm bạn trai, bây giờ đàn ông mỗi một người đều có những cái không tốt, em muốn tìm một người anh tuấn như anh rể!" Vẻ mặt si mê của Mễ Dương làm cho Thân Tống Hạo nở nụ cười. . . . Hoan Nhan không lên tiếng, ánh mắt ảm đạm xuyên thấu qua ánh sáng nhìn Mễ Dương, cô cười hiền hoà, không có chút gian ác, nói ra những lời này làm cho người khác nghe không thoải mái, nhưng lại không thể mở miệng trách cứ cô, nghe thấy nụ cười sảng khoái của Thân Tống Hạo, cô chỉ cảm thấy trong lòng từng trận mệt mỏi, quay mặt sang, không muốn nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ, giữa cô và Thân Tống Hạo, hình như chưa bao giờ vui vẻ như vậy, giữa bọn họ, luôn nói rất ít, trừ cãi vả. . . . . . Thân Tống Hạo cũng không tiếp lời, cũng vừa vặn lúc này xe đã lái vào cửa chính, một bên anh dừng xe tử vừa lên tiếng nói: "Đến rồi, xuống xe thôi."
Mễ Dương chu miệng nhỏ, tuy có chút không tình nguyện, nhưng ánh mắt lại lập tức bị căn biệt thự xinh đẹp tinh xảo hấp dẫn, mở cửa xe nhảy xuống, mặt cô hâm mộ nhìn chung quanh, "Chị, chị thật hạnh phúc, đây là lần đầu tiên em thấy một căn nhà lớn như vậy, lại xinh đẹp như vậy!"
"Anh rể, anh thật có tiền!" Mễ Dương dí dỏm lè lưỡi, rồi khuôn mặt nhỏ lại sụp xuống: "Anh rể, em thật sự có thể ở đây sao?"
"Dĩ nhiên." Thân Tống Hạo đi tới kéo tay Hứa Hoan Nhan mở miệng cười nói.
"Quá tốt á..., em muốn đi chọn phòng!" Mễ Dương giống như một đứa bé vui mừng chạy vào trong biệt thự . . . Thân Tống Hạo đảo mắt một cái, cũng là thấy vẻ mặt không vui của Hứa Hoan Nhan, anh xoay người, ôm bả vai cô: "Nhan Nhan, Mễ Dương vào ở đây, em cũng không định vẫn ở riêng phòng với anh đấy chứ? Chuyển về phòng ở được không?" Lời nói của anh rất khẩn thiết, ánh mắt sáng quắc, hoàn toàn không thấy sự cợt nhả phóng túng thường ngày . . .Có lúc anh thật tốt, đối tốt với cô, rồi lại thu lại chút tâm tư ấy, anh thật sự muốn cùng cô tiếp tục cuộc hôn nhân thương mại này sao?
Chỉ là. . . . . . Cô đã quyết ly hôn làm sao lại đổi ý? Cô không dám bảo đảm, cuộc sống sau này cứ như vậy bình an hạnh phúc mà trôi qua không . . . . . Nhưng là, cô một chút cũng không muốn để cho Mễ Dương biết, cô và Thân Tống Hạo là thuỷ hoả bất dung, hơn nữa lại ở riêng, cô sợ thấy sự giễu cợt trong ánh mắt của Mễ Dương, cô ta từ trước đến giờ luôn cho rằng hơn cô, lần này nếu thật sự để cô ta phát hiện cái gì, không chừng sẽ cay nghiệt cười nhạo cô. . . . . . Nghĩ tới đây, cô hít thật sâu, rồi lại thở dài một cái, cô thật là khó chịu, tại sao da mặt mình luôn mỏng, cô cũng không phải là đang sống vì người khác?
"Anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên sofa." Hoan Nhan thật thấp mở miệng, đẩy anh ra đi vào biệt thự đi tới.
Thân Tống Hạo khóe môi nhếch lên, "Vợ à, em sợ anh sao?"
Anh mấy bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi một cái đã kéo chặt hông của cô, thân thể mỏng manh lập tức dán vào trong ngực của anh.
Đi đến chỗ đỗ xe, anh lập tức đặt cô xuống, đi mở cửa xe, "Tiểu nha đầu, em đang suy nghĩ lung tung cái gì?" Anh chỉ cười tùy tiện nói một câu, khởi động xe.
"Anh rể em là nói thật !" Cô lại nũng nịu mở miệng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng anh tuấn kia.
"Nhanh lên xe thôi." Hoan Nhan nhẹ nhàng mở miệng, mở cửa xe đỡ cô đi lên, nhìn sắc mặt cô tựa hồ khá hơn một chút, lại hỏi: "Có phải đỡ một chút rồi không? Còn muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần đi, em cảm thấy tốt hơn nhiều, trở về uống một ít thuốc bao tử là tốt rồi." Mễ Dương hào hứng lắc đầu một cái, lưng dựa vào thành ghế, ngón tay di nhẹ trên tấm thảm bọc ghế, sự hư vinh từ dưới đáy lòng càng phát ra mạnh mẽ, từ giờ trở đi, cô Hứa Mễ Dương cũng coi như là một phần tử của xã hội thượng lưu đi!
Hơi hơi nghiêng mặt, liền nhìn thấy gò má không trang điểm của Hứa Hoan Nhan, chỉ là có chút nhan sắc, cũng không phải là xinh đẹp động lòng người, nhiều lắm là thanh tú đáng yêu, Hứa Mễ Dương cũng không đần, từ trên người Hoan Nhan cô cũng nhạy nhạy bén hiểu được sở thích của Thân Tống Hạo, cũng không phải cô từ trước đến giờ đều thích trang điểm đậm, vì vậy cô trở về liền đem tóc giả bỏ xuống, trên mặt trang điểm cũng tẩy sạch, quả nhiên, người đàn ông nào mà không có những ý nghĩ mập mờ?
Từ dưới đáy lòng Mễ Dương cười lạnh, cô cũng không phải là có ý với Thân Tống Hạo, chỉ là đi theo mẹ đi tới Hứa gia tám năm, từ trước đến giờ ở nhà cô vô pháp vô thiên, chưa bao giờ đem Hứa Hoan Nhan vào mắt, Hứa Hoan Nhan có, cô nhất định phải có, cô không có, cô cũng muốn dùng trăm phương pháp để đoạt được, trừ bỏ bản lĩnh thi đậu đại học của Hứa Hoan Nhan cô thật sự không làm được.
Mà bây giờ, cô ta lại có một cuộc sống sung túc như vậy, cô lại càng không thoải mái, chỉ là muốn làm cho hạnh phúc của cô ta có thêm một chút màu đen mà thôi.
"Anh rể. . . . . ." Mễ Dương nhẹ nhàng mở miệng, phá vỡ sự trầm muộn trong xe.
Hoan Nhan quay mặt nhìn cô, một khuôn mặt không trang điểm sạch sẽ, thoạt nhìn còn có chút trẻ con, coi như là thế nào đi nữa, thì có bao nhiêu ý xấu đây?
Nhưng cô lại quên mất, Mễ Dương từ lúc mười sáu tuổi đã cùng nam sinh lêu lổng ở cùng nhau, cô trước đó còn phải đưa nó đi phá thai! Tâm tư của cô ta, có thể sử dụng tâm tư của một cô gái mười bảy mười tám tuổi để cân nhắc sao? Không thể!
"Thế nào?" Thân Tống Hạo cũng không quay đầu lại, thật thấp mở miệng nói.
"Anh rốt yêu thích điểm nào ở chị gái, hai người làm thế nào mà quen biết nhau, nói cho em biết đi?" Mễ Dương mở miệng tán gẫu cùng Thân Tống Hạo, tựa hồ bọn họ đã quen biết từ rất lâu.
"Mễ Dương, em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng làm loạn nữa." Còn không đợi Thân Tống Hạo mở miệng, Hoan Nhan cũng đã đem lời nói của cô cắt đứt, có chút không vui .
Cô hỏi như vậy, không phải rõ ràng để khiến cho cô lúng túng sao? Người trong lòng Thân Tống Hạo căn bản không phải cô.
"Điểm nào cũng thích, nếu là tính khí của cô ấy không quá quật cường thì càng hoàn mỹ." Một bên anh đang lái xe thế nhưng lại quay lại nhìn Hứa Hoan Nhan một cái, đối diện với ánh mắt sững sờ của cô, khoé miệng bên trái của anh giương lên, cô nhìn thấy nụ cười lưu mang thật lâu rồi chưa được nhìn thấy . . . Hoan Nhan cúi đầu thật thấp, cũng là không tự chủ được nhếch môi lên: điểm nào cũng thích, thật sự là như vậy sao?
"Anh rể!" Mễ Dương trẻ con chu miệng lên, đang ngồi trên ghế nhưng cô nhoài người dán tới sau lưng Thân Tống Hạo mở miệng: "Anh rể, vậy anh có thích Mễ Dương không?"
Thân Tống Hạo cười nhạo một tiếng, cất giọng nói: "Anh thích em làm cái gì, để cho về sau bạn trai em thích đi!"
"Em mới không tìm bạn trai, bây giờ đàn ông mỗi một người đều có những cái không tốt, em muốn tìm một người anh tuấn như anh rể!" Vẻ mặt si mê của Mễ Dương làm cho Thân Tống Hạo nở nụ cười. . . . Hoan Nhan không lên tiếng, ánh mắt ảm đạm xuyên thấu qua ánh sáng nhìn Mễ Dương, cô cười hiền hoà, không có chút gian ác, nói ra những lời này làm cho người khác nghe không thoải mái, nhưng lại không thể mở miệng trách cứ cô, nghe thấy nụ cười sảng khoái của Thân Tống Hạo, cô chỉ cảm thấy trong lòng từng trận mệt mỏi, quay mặt sang, không muốn nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ, giữa cô và Thân Tống Hạo, hình như chưa bao giờ vui vẻ như vậy, giữa bọn họ, luôn nói rất ít, trừ cãi vả. . . . . . Thân Tống Hạo cũng không tiếp lời, cũng vừa vặn lúc này xe đã lái vào cửa chính, một bên anh dừng xe tử vừa lên tiếng nói: "Đến rồi, xuống xe thôi."
Mễ Dương chu miệng nhỏ, tuy có chút không tình nguyện, nhưng ánh mắt lại lập tức bị căn biệt thự xinh đẹp tinh xảo hấp dẫn, mở cửa xe nhảy xuống, mặt cô hâm mộ nhìn chung quanh, "Chị, chị thật hạnh phúc, đây là lần đầu tiên em thấy một căn nhà lớn như vậy, lại xinh đẹp như vậy!"
"Anh rể, anh thật có tiền!" Mễ Dương dí dỏm lè lưỡi, rồi khuôn mặt nhỏ lại sụp xuống: "Anh rể, em thật sự có thể ở đây sao?"
"Dĩ nhiên." Thân Tống Hạo đi tới kéo tay Hứa Hoan Nhan mở miệng cười nói.
"Quá tốt á..., em muốn đi chọn phòng!" Mễ Dương giống như một đứa bé vui mừng chạy vào trong biệt thự . . . Thân Tống Hạo đảo mắt một cái, cũng là thấy vẻ mặt không vui của Hứa Hoan Nhan, anh xoay người, ôm bả vai cô: "Nhan Nhan, Mễ Dương vào ở đây, em cũng không định vẫn ở riêng phòng với anh đấy chứ? Chuyển về phòng ở được không?" Lời nói của anh rất khẩn thiết, ánh mắt sáng quắc, hoàn toàn không thấy sự cợt nhả phóng túng thường ngày . . .Có lúc anh thật tốt, đối tốt với cô, rồi lại thu lại chút tâm tư ấy, anh thật sự muốn cùng cô tiếp tục cuộc hôn nhân thương mại này sao?
Chỉ là. . . . . . Cô đã quyết ly hôn làm sao lại đổi ý? Cô không dám bảo đảm, cuộc sống sau này cứ như vậy bình an hạnh phúc mà trôi qua không . . . . . Nhưng là, cô một chút cũng không muốn để cho Mễ Dương biết, cô và Thân Tống Hạo là thuỷ hoả bất dung, hơn nữa lại ở riêng, cô sợ thấy sự giễu cợt trong ánh mắt của Mễ Dương, cô ta từ trước đến giờ luôn cho rằng hơn cô, lần này nếu thật sự để cô ta phát hiện cái gì, không chừng sẽ cay nghiệt cười nhạo cô. . . . . . Nghĩ tới đây, cô hít thật sâu, rồi lại thở dài một cái, cô thật là khó chịu, tại sao da mặt mình luôn mỏng, cô cũng không phải là đang sống vì người khác?
"Anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên sofa." Hoan Nhan thật thấp mở miệng, đẩy anh ra đi vào biệt thự đi tới.
Thân Tống Hạo khóe môi nhếch lên, "Vợ à, em sợ anh sao?"
Anh mấy bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi một cái đã kéo chặt hông của cô, thân thể mỏng manh lập tức dán vào trong ngực của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.