Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 460: Ngoại truyện: Anh trai và em gái
Minh Châu Hoàn
14/09/2015
Dật Tuyên rất hiếu động, chân tay không lúc nào để yên. Cậu rất thích trêu chọc cô em gái sinh đôi của mình. Tỷ như biết em gái sợ sâu, cậu ta liền tìm bắt dưới gốc cây hoa Hồng mấy con sâu, sau đó chạy đi tìm em gái đang ngồi chơi trên ghế xích đu: “Nữu Nữu, cho em cái kẹo này”. Nữu Nữu vừa xòe bàn tay xinh xinh ra, Dật Tuyên liền thả luôn con sâu vào đó. Nữu Nữu mặt mày tái mét, tay vẩy vẩy liên hồi, từ trên ghế xích đu ngã nhào xuống đất, khóc thét lên. Kẻ gây tội bĩu môi: “Đồ con gái nhát chết, con sâu mà cũng sợ...” nói xong cậu cười rất khoái chí, bỏ chạy biến mất. Nghe thấy tiếng khóc của Thiên Ái, Dật Lan chạy vội đến. Cậu đỡ em lên ôm vào lòng, rút khăn tay trong túi lau mặt mũi cho em, vừa dỗ dành: “Nữu Nữu ngoan, ngã đau lắm không, để anh thổi đau cho em nhé... Nín đi, khóc nữa mắt sưng lên nhìn xấu lắm... anh đưa em đi xem cá bơi nhé!”
Thiên Ái vẫn nức nở, xòe bàn tay xinh xinh: “Anh ơi, con sâu... nó cắn em... đau lắm!”
Dật Lan đau lòng xoa xoa bàn tay xinh xắn: “Không sao đâu. Đi nào, anh rửa tay cho em sẽ hết đau ngay.”
Dật Lan dỗ em rất giỏi, chỉ lát sau cô bé đã cười tít, thỏ thẻ nói chuyện: “Anh Dật Lan, đi học có vui không, ngày mai cho em đi học với anh nhé. Anh Dật Tuyên xấu lắm, toàn trêu em, ở lớp anh ấy còn bỏ em lại một mình rồi đi chơi với bạn khác. Em buồn ơi là buồn...”
Dật Lan ngồi trên chiếc ghế bên lối đi trong vườn, cậu vuốt ve mái tóc em gái phân tích: “Anh học tiểu học, khác lớp với em, nên không thể mang em đi cùng được, em mới 5 tuổi, chỉ đi nhà trẻ thôi. Sang năm em đi học tiểu học, chúng ta sẽ học chung một trường, lúc ấy anh sẽ dắt em cùng đi học, được không?”
Thiên Ái gật gật đầu:“Được, anh phải giữ lời nhé! Em không đi học với anh Dật Tuyên đâu, anh ấy sẽ lại bỏ em một mình để đi chơi với bạn mới thôi.”
“Ừ, anh hứa với em, anh không quên đâu. Mình nghoéo tay nào!”
Cứ như vậy, mỗi khi Thiên Ái gặp chuyện gì, Dật Lan đều ra tay bảo vệ, che chở cho cô bé. Ngược lại, có bất cứ vấn đề gì cần giải quyết, Thiên Ái đều tìm đến Dật Lan. Trong mắt cô bé, anh Dật Lan của cô thật là giỏi, chỉ cần được anh nắm tay, cô bé thấy thật vững dạ, không còn sợ hãi gì nữa.
Thiên Ái vẫn nức nở, xòe bàn tay xinh xinh: “Anh ơi, con sâu... nó cắn em... đau lắm!”
Dật Lan đau lòng xoa xoa bàn tay xinh xắn: “Không sao đâu. Đi nào, anh rửa tay cho em sẽ hết đau ngay.”
Dật Lan dỗ em rất giỏi, chỉ lát sau cô bé đã cười tít, thỏ thẻ nói chuyện: “Anh Dật Lan, đi học có vui không, ngày mai cho em đi học với anh nhé. Anh Dật Tuyên xấu lắm, toàn trêu em, ở lớp anh ấy còn bỏ em lại một mình rồi đi chơi với bạn khác. Em buồn ơi là buồn...”
Dật Lan ngồi trên chiếc ghế bên lối đi trong vườn, cậu vuốt ve mái tóc em gái phân tích: “Anh học tiểu học, khác lớp với em, nên không thể mang em đi cùng được, em mới 5 tuổi, chỉ đi nhà trẻ thôi. Sang năm em đi học tiểu học, chúng ta sẽ học chung một trường, lúc ấy anh sẽ dắt em cùng đi học, được không?”
Thiên Ái gật gật đầu:“Được, anh phải giữ lời nhé! Em không đi học với anh Dật Tuyên đâu, anh ấy sẽ lại bỏ em một mình để đi chơi với bạn mới thôi.”
“Ừ, anh hứa với em, anh không quên đâu. Mình nghoéo tay nào!”
Cứ như vậy, mỗi khi Thiên Ái gặp chuyện gì, Dật Lan đều ra tay bảo vệ, che chở cho cô bé. Ngược lại, có bất cứ vấn đề gì cần giải quyết, Thiên Ái đều tìm đến Dật Lan. Trong mắt cô bé, anh Dật Lan của cô thật là giỏi, chỉ cần được anh nắm tay, cô bé thấy thật vững dạ, không còn sợ hãi gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.