Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 145: Ở riêng

Minh Châu Hoàn

23/05/2014

Cô nằm trong ngực anh vô cùng yên tĩnh, chỉ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào nhẫn nhịn khiến cho lòng anh chua xót.

Anh ôm chặt cô, cảm thấy thân thể cô khẽ run, anh có chút đau lòng, cô nói rất đúng, từ đầu đến cuối, bức bách cô, lăng nhục cô, thao túng cô, là anh, cô không hề có lỗi, là anh quá đáng.

Cái ôm này, Hoan Nhan cảm giác mình sống 22 năm, chính là chờ người này, chờ anh ôm cô như vậy.

Nhưng nếu là hai ngày trước, cô se vui mừng kích động, bây giờ, cô sẽ không… “Tôi cho anh một tháng, nếu anh muốn li hôn, chúng ta sẽ chia tay, nếu anh chưa muốn, tôi chỉ có cách đi tìm ông nội…”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cũng cảm thấy bàn tay ôm cô siết chặt, cô cắn môi dưới, cười thấp một tiếng: “A Hạo.”

“Không có lựa chọn nào khác?” Anh mở miệng, rất muốn ghì cô sát vào cơ thể mình.

“Lòng tôi đã chết, còn có thể sống ở đây sao? Giống như anh, anh có thể quên được Tô Lai sao? A Hạo, chúng ta không cần hành hạ nhau nữa,…”

Cô đẩy nhẹ cánh tay anh, đôi mắt đầy lưu luyến, cánh tay anh theo bờ vai nhẹ nhàng buông xuống, anh muốn đưa tay giữ chặt lấy cô, nhưng cánh tay lại giống như không nghe theo lời sai khiến.

“Tôi đi dọn phòng khách, một tháng này, chúng ta ở riêng đi.” Cô đứng lên cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô yêu anh, nhưng lại không thể không rời khỏi anh.

“Tôi không đồng ý!”

Anh tức giận mở miệng, thân hình cao lớn áp sát vào cô hơn.

Cô không ngừng bước đi tới tủ tùy tiện cầm vài bộ quần áo quay người, dáng vẻ yếu đuối vừa nãy hoàn toàn không còn, kiên định nói: “Anh phải đồng ý.”

“Tôi nói cho tôi thời gian…” Anh ngăn cô lại, cảm thấy lửa giận dâng trào.

“Sau đó thì sao, nếu anh mười năm, hai mươi năm vẫn không quên được cô ấy, đến lúc đó tôi đã già bị anh đuổi khỏi Thân gia, tôi phải làm thế nào?”



Anh bị lời nói của cô làm nghẹn, có chút thất bại, nhưng vẫn cãi lại: “Sẽ không lâu như vậy…”

“Như thế không công bằng.” Đau đớn trong lòng bàn tay không bằng nỗi đau trong tâm, cô nhíu mày, trong phòng mờ tối, không ai mở đèn, cũng chẳng thẫy rõ mặt đối phương.

“Mời anh, tôn trọng tôi một lần, tôi cũng là con người.” Cô quay người, chạy giống như là gặp cướp, tới phòng khách cách phòng ngủ xa nhất, nhanh chóng đóng cửa, khí lực toàn thân lập tức tiêu tán, cô xuội lơ ngồi trên mặt đất….

Cô ở cuối hành lang, cách phòng ngủ anh rất xa, sáng sớm anh dậy, cô đã đi làm, tối anh trở về, cô đã đi ngủ, cứ như vậy, bọn họ ở chung một nhà, nhưng không hề chạm mặt nhau. Anh rất muốn gặp cô, tất nhiên, chỉ vì lo lắng cho vết thương của cô.

Tiệc ăn mừng con gái thị trưởng lấy chồng, trên bàn làm việc của Thân Tống Hạo có một thiếp mời mạ vàng, anh bốn giờ đã đi về, ở trong phòng khách uống cà phê lên mạng, chờ cô về.

Ông nội rất sĩ diện, anh không thể tùy tiện mang một cô gái khác tới.

Hoan Nhan đi vào biệt thự, kinh ngạc phát hiện xe anh đã ở trong nhà xe, hơi do dự, một lát sau bước chân không nhanh không chậm đi vào trong biệt thự.

“Tan làm?” Anh chủ động chào hỏi, Hoan Nhan sững sờ sau đó cũng mở miệng: “Ừ, anh hôm nay về sớm.”

“Bởi vì có chuyện.” Anh tắt latop, quay mặt sang nhẹ nhàng nói.

“À” cô gật đầu, trực tiếp đi vào phòng bếp: “Chị Tần, em giúp chị nấu cơm…”

Á? Chị Tần sao lại không có trong bếp!

“Tối nay có thể đi tham gia tiệc với tôi không?” Anh thái độ khác thường, thương lượng, Hoan Nhan không biết nên từ chối thế nào.

“Chỉ là một bữa tiệc, đi một chút, em cũng biết, chúng ta đã kết hôn, mang người khác đến, ông nội cũng có ở đó…”



Anh có chút lo lắng sợ cô từ chối, cuống quýt đưa ra lí do không cho phép cô cự tuyệt.

“Được.” Cô mở miệng, sau đó suy nghĩ một chút nói: “Tôi có cần thay quần áo không?”

“Chuyện này giao cho tôi.” Anh cười nhạt, anh tuấn như vậy, khiến cho cô không khống chế được hơi hoảng hốt, lập tức quay mặt đi.

“Tay em?” Anh đến gần cô, mùi nước hoa nhàn nhạt say lòng người, mặt cô ửng hồng, bối rối lùi ra sau một bước: “Đã tốt hơn.”

Thế nhưng anh vẫn cầm lấy tay cô, nhìn kĩ: “Có sẹo.” Giọng nói có vẻ không hài lòng.

“Không có gì đáng ngại, cũng không phải ở trên mặt….”

“Khôn gcho nói bậy!” Anh cáu giận trừng mắt nhìn cô, cô dí dỏm cười, giống như, hai người là bạn bè thân mật.

“Trước tham gia bữa tiệc, tôi sẽ nghĩ biện pháp xóa đi vết sẹo, con gái quan trọng nhất là tay thứ hai là mặt, em có biết không?”

Cô lùi về phía sau nửa bước, bàn tay bị anh nắm đổ mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn anh, bỗng rơi vào khung cảnh mầu hồng, dáng vẻ anh mỉm cười, rất mê người.

Đây chính là người đàn ông cô yêu, Hoan Nhan nghĩ thầm trong lòng, cảm thấy ngọt ngào và chua xót, ngọt ngào vì anh đang nắm tay cô, chua xót vì vĩnh viễn cô không có được anh.

“Anh thích Kỷ Phạm Hi.” Anh dừng xe không để ý nói, đã sớm gọi cho cửa hàng t rưởng, vì vậy lúc này đi vào, trong cửa hàng chỉ có hai người.

Hoan Nhan thật ra rất muốn hỏi, bởi vì Tô Lai thích phải không? Thôi, cũng chỉ rước lấy thương tâm mà thôi.

Anh chọn một lúc, mới lấy một cái váy, kiểu dáng đơn giản, trên gấu váy thêu bức tranh sơn thủy, cô không cao, vì vậy anh mới cố ý chọn lễ phục dưới gầu gối tầm mười centimet, để chánh lễ phục chạm đất sẽ khó đi lại.

“Đi thay.” Anh mím môi cười một tiếng, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng, khiến nhân viên đứng ở một bên sững sờ nhìn không rời mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook