Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 168: Quyến rũ đại soái ca
Minh Châu Hoàn
07/06/2014
“Hay, anh về nhà ăn bữa tối trước, em đi rất nhanh rồi về sau được không?” Cô có chút áy náy, cầm túi xách đứng lên, đi tới trước cửa sổ, quả nhiên thấy anh dựa vào xe, một tay cầm điếu thuốc đang nói điện thoại với cô.
“Không được.” Anh nhanh chóng trả lời, giọng vô cùng bất mãn: “Anh sắp phải đi ra nước ngoài, em còn có tâm trạng đi tụ hội.”
“Em đồng ý với Duy An rồi…” Hoan Nhan có chút hối hận, Duy An vẫn ở cạnh, nhưng anh lại lập tức phải đi, cô quả thật nên ở cạnh anh nhiều hơn.
“Được rồi…. Vậy anh đưa em đi.”
Anh thế nhưng lại thỏa hiệp, mặc dù giọng nói có chút không tình nguyện.
“Vâng, A Hạo em lập tức xuống ngay.” Hoan Nhan ngắt điện thoại, đi vào thang máy, chốc lát đã xuống dưới tầng chót, cô cầm túi xách đi ra ngoài, liếc nhìn anh, đứng ở đó giữa những người qua lại giống như là hạc giữa bầy gà.
Anh nhìn cô một cái, kéo cửa xe trực tiếp ngồi vào không lên tiếng, Hoan Nhan biết anh không vui, vội lên theo, kéo kéo tay anh cẩn thận nói: “Em sẽ trở về thật nhanh….”
“Ừ” Anh nhíu mày, im lặng không nói gì, khởi động xe: “Phải tới đâu?”
“Quán bar Khởi Vũ, em không biết, anh có biết ở đâu không?”
“A… chắc là ở đường Tê Hà.” Anh hơi suy nghĩ một chút, nhớ tới lần trước đã mua cho một cô gái nào đó.
“Anh thường đến đây?” Cô mở miệng cười, ánh mắt lóe lên.
Anh không có ý định lừa gạt cô, chỉ nghiêm túc mở miệng: “Đêm trước khi kết hôn, anh ở đó uống rượu.”
Hoan Nhan lập tức cứng đờ, nhớ tới giọng nói của cô gái ở bên cạnh anh lúc đó….. Cô lập tức dừng lại, không muốn tiếp tục nhớ nữa, đó chỉ là cơn ác mộng, cơn ác mộng.
“Nhan Nhan, anh không muốn lừa gạt em, vì vậy anh nói thật, anh cùng cô gái đó, không làm gì.” Anh hơi dừng lại, khẽ mím môi: “Cuối cùng, anh trở về tìm em….”
Hoan Nhan cười khổ, cái thành phố này sao lại nhỏ đến vậy? Bất kì ở đâu, cũng có thể thấy được có người được may mắn gặp gỡ anh.
“Không quan hệ.” Cô cười nhìn anh.
“Em cười so với khóc còn khó coi hơn, Nhan Nhan….” Anh buông tay lái, nắm nhẹ tay cô: “Tin tưởng anh, về sau sẽ không như vậy.”
“Anh là đang đảm bảo với em, sẽ chung thủy với em trong cuộc hôn nhân này sao?”
“Đúng, đúng, sau này anh sẽ không như vậy.”
“Được, em sẽ tin tưởng anh.” Cô gắng sức gật đầu, tại sao lại không, tranh cãi rồi lại cãi vã, không bằng cứ đơn giản như vậy, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn.
“Buổi tối lúc trở về gọi cho anh, anh tới đón em.”
Nhìn cô mở cửa xuống xe, anh dặn dò.
“Duy An sẽ đưa em về, em không muốn anh phải đi tới đi lui.”
Anh ôm eo cô, lôi cô trở lại, hôn một cái thật sâu: “Đưa đón lão bà là nhiệm vụ của anh.”
“Được, được, được….” Cô cười khẽ, cảm thấy thật hạnh phúc.
“Đi đi.” Anh săn sóc lau vệt nước trên môi cô dặn tiếp: “Uống rượu ít thôi.”
Hoan Nhan vẫy vẫy tay, nghĩ Văn Tĩnh và Ka Ka chắc cũng sắp tới, quả nhiên, sau năm phút, thì có một chiếc taxi dừng lại gần Hoan Nhan.
Hai người đi xuống là Văn Tĩnh và Ka Ka.
“Chà, kết hôn xong thì quên hẳn chị em, Hứa Hoan Nhan, bạn muốn ăn đòn đúng không!” Văn Tĩnh hô lớn, Ka Ka cũng mỉm cười hì hì nhìn hai người.
“Mình sai lầm rồi….’ Hoan Nhan thấy Văn Tĩnh cười vui vẻ, nắm tay áo của cô làm nũng.
Nhìn cô mặc quần áo sang trọng, lại còn làm nũng, Văn Tĩnh cũng cảm thấy vui vẻ mỉm cười: “Ái chà, làm thiếu phu nhân nhà giàu vẫn bộ dạng đức hạnh như vậy, mình tha cho bạn! Này, tối nay có an bài gì?”
“Giới thiệu trai đẹp cho hai bạn!” Hoan Nhan đi cùng hai người thần bí nói.
“Trai đẹp? Hoan Nhan, bạn vừa mới kết hôn đã muốn làm một cành hồng hạnh a!” Ka Ka ôm vai cô ranh mãnh mở miệng.
“A, mấy ngày không gặp, còn có khả năng này? Dám ở bên ngoài vụng trộm?” Văn Tĩnh đi theo cũng cảm thấy thú vị, vừa nói vừa nhéo Hoan Nhan kêu: “Còn dám thừa nước đục thả câu, nói mau, rốt cuộc trai đẹp là sao?”
“Ai… Buông tay Văn Tĩnh, đó là em trai, cùng mẹ khác cha của mình…”
“Có lầm không? Thế nhưng lại có một em trai tiểu bạch kiểm? Văn Tĩnh và Ka Ka ngạc nhiên, nghe xong Hoan Nhan giải thích liền bàn tán xôn xao.
“Có bạn gái không? Nếu không để chị đây đi quyến rũ một cái?” Văn Tĩnh nắm tay Hoan Nhan, dáng vẻ lưu mạnh mở miệng, đôi mắt phượng khẽ híp lại liếc nhìn khắp quán bar, rồi lại khinh thường cười một tiếng, vừa vặn một người đàn ông bê rượu đi qua cố ý chạm vào người cô, Văn Tĩnh tức giận vung một bạt tai, tức giận nhìn cửa lớn kêu là: “Mẹ nó, đậu hũ của cô nãi nãi ngươi cũng dám ăn?”
Người đàn ông kia có vẻ ngượng ngùng, nhưng đôi mắt vẫn quan sát nhìn Văn Tĩnh từ trên xuống dưới…. “Lại nhìn, có tin takhoét hai mắt của người đi không!” Văn Tĩnh hung dữ quát lớn, nháy mắt xung quanh có tiếng cười vang, hắn ta có chút xấu hổ nhưng vẫn kiên trì mở miệng trêu đùa: “Dữ như vậy, không sợ không có người nào muốn cô.”
Văn Tĩnh đang muốn mắng, Hoan Nhan lại giữ tay cô lại: “Được rồi, Duy An đã đến, đại tiểu thư của mình ơi….”
“Chị, chỗ này!” Quý Duy An từ xa nhìn thấy Hoan Nhan, lập tức mỉm cười giống như ánh mặt trời rực rỡ xen qua đám người đi về phía các cô!
“Oa, mẹ nó…. OM-LA-DY-GA-GA!” Văn Tĩnh và Ka Ka khoa trương ôm nhau kêu lớn, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn anh tuấn này!
“Không được.” Anh nhanh chóng trả lời, giọng vô cùng bất mãn: “Anh sắp phải đi ra nước ngoài, em còn có tâm trạng đi tụ hội.”
“Em đồng ý với Duy An rồi…” Hoan Nhan có chút hối hận, Duy An vẫn ở cạnh, nhưng anh lại lập tức phải đi, cô quả thật nên ở cạnh anh nhiều hơn.
“Được rồi…. Vậy anh đưa em đi.”
Anh thế nhưng lại thỏa hiệp, mặc dù giọng nói có chút không tình nguyện.
“Vâng, A Hạo em lập tức xuống ngay.” Hoan Nhan ngắt điện thoại, đi vào thang máy, chốc lát đã xuống dưới tầng chót, cô cầm túi xách đi ra ngoài, liếc nhìn anh, đứng ở đó giữa những người qua lại giống như là hạc giữa bầy gà.
Anh nhìn cô một cái, kéo cửa xe trực tiếp ngồi vào không lên tiếng, Hoan Nhan biết anh không vui, vội lên theo, kéo kéo tay anh cẩn thận nói: “Em sẽ trở về thật nhanh….”
“Ừ” Anh nhíu mày, im lặng không nói gì, khởi động xe: “Phải tới đâu?”
“Quán bar Khởi Vũ, em không biết, anh có biết ở đâu không?”
“A… chắc là ở đường Tê Hà.” Anh hơi suy nghĩ một chút, nhớ tới lần trước đã mua cho một cô gái nào đó.
“Anh thường đến đây?” Cô mở miệng cười, ánh mắt lóe lên.
Anh không có ý định lừa gạt cô, chỉ nghiêm túc mở miệng: “Đêm trước khi kết hôn, anh ở đó uống rượu.”
Hoan Nhan lập tức cứng đờ, nhớ tới giọng nói của cô gái ở bên cạnh anh lúc đó….. Cô lập tức dừng lại, không muốn tiếp tục nhớ nữa, đó chỉ là cơn ác mộng, cơn ác mộng.
“Nhan Nhan, anh không muốn lừa gạt em, vì vậy anh nói thật, anh cùng cô gái đó, không làm gì.” Anh hơi dừng lại, khẽ mím môi: “Cuối cùng, anh trở về tìm em….”
Hoan Nhan cười khổ, cái thành phố này sao lại nhỏ đến vậy? Bất kì ở đâu, cũng có thể thấy được có người được may mắn gặp gỡ anh.
“Không quan hệ.” Cô cười nhìn anh.
“Em cười so với khóc còn khó coi hơn, Nhan Nhan….” Anh buông tay lái, nắm nhẹ tay cô: “Tin tưởng anh, về sau sẽ không như vậy.”
“Anh là đang đảm bảo với em, sẽ chung thủy với em trong cuộc hôn nhân này sao?”
“Đúng, đúng, sau này anh sẽ không như vậy.”
“Được, em sẽ tin tưởng anh.” Cô gắng sức gật đầu, tại sao lại không, tranh cãi rồi lại cãi vã, không bằng cứ đơn giản như vậy, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn.
“Buổi tối lúc trở về gọi cho anh, anh tới đón em.”
Nhìn cô mở cửa xuống xe, anh dặn dò.
“Duy An sẽ đưa em về, em không muốn anh phải đi tới đi lui.”
Anh ôm eo cô, lôi cô trở lại, hôn một cái thật sâu: “Đưa đón lão bà là nhiệm vụ của anh.”
“Được, được, được….” Cô cười khẽ, cảm thấy thật hạnh phúc.
“Đi đi.” Anh săn sóc lau vệt nước trên môi cô dặn tiếp: “Uống rượu ít thôi.”
Hoan Nhan vẫy vẫy tay, nghĩ Văn Tĩnh và Ka Ka chắc cũng sắp tới, quả nhiên, sau năm phút, thì có một chiếc taxi dừng lại gần Hoan Nhan.
Hai người đi xuống là Văn Tĩnh và Ka Ka.
“Chà, kết hôn xong thì quên hẳn chị em, Hứa Hoan Nhan, bạn muốn ăn đòn đúng không!” Văn Tĩnh hô lớn, Ka Ka cũng mỉm cười hì hì nhìn hai người.
“Mình sai lầm rồi….’ Hoan Nhan thấy Văn Tĩnh cười vui vẻ, nắm tay áo của cô làm nũng.
Nhìn cô mặc quần áo sang trọng, lại còn làm nũng, Văn Tĩnh cũng cảm thấy vui vẻ mỉm cười: “Ái chà, làm thiếu phu nhân nhà giàu vẫn bộ dạng đức hạnh như vậy, mình tha cho bạn! Này, tối nay có an bài gì?”
“Giới thiệu trai đẹp cho hai bạn!” Hoan Nhan đi cùng hai người thần bí nói.
“Trai đẹp? Hoan Nhan, bạn vừa mới kết hôn đã muốn làm một cành hồng hạnh a!” Ka Ka ôm vai cô ranh mãnh mở miệng.
“A, mấy ngày không gặp, còn có khả năng này? Dám ở bên ngoài vụng trộm?” Văn Tĩnh đi theo cũng cảm thấy thú vị, vừa nói vừa nhéo Hoan Nhan kêu: “Còn dám thừa nước đục thả câu, nói mau, rốt cuộc trai đẹp là sao?”
“Ai… Buông tay Văn Tĩnh, đó là em trai, cùng mẹ khác cha của mình…”
“Có lầm không? Thế nhưng lại có một em trai tiểu bạch kiểm? Văn Tĩnh và Ka Ka ngạc nhiên, nghe xong Hoan Nhan giải thích liền bàn tán xôn xao.
“Có bạn gái không? Nếu không để chị đây đi quyến rũ một cái?” Văn Tĩnh nắm tay Hoan Nhan, dáng vẻ lưu mạnh mở miệng, đôi mắt phượng khẽ híp lại liếc nhìn khắp quán bar, rồi lại khinh thường cười một tiếng, vừa vặn một người đàn ông bê rượu đi qua cố ý chạm vào người cô, Văn Tĩnh tức giận vung một bạt tai, tức giận nhìn cửa lớn kêu là: “Mẹ nó, đậu hũ của cô nãi nãi ngươi cũng dám ăn?”
Người đàn ông kia có vẻ ngượng ngùng, nhưng đôi mắt vẫn quan sát nhìn Văn Tĩnh từ trên xuống dưới…. “Lại nhìn, có tin takhoét hai mắt của người đi không!” Văn Tĩnh hung dữ quát lớn, nháy mắt xung quanh có tiếng cười vang, hắn ta có chút xấu hổ nhưng vẫn kiên trì mở miệng trêu đùa: “Dữ như vậy, không sợ không có người nào muốn cô.”
Văn Tĩnh đang muốn mắng, Hoan Nhan lại giữ tay cô lại: “Được rồi, Duy An đã đến, đại tiểu thư của mình ơi….”
“Chị, chỗ này!” Quý Duy An từ xa nhìn thấy Hoan Nhan, lập tức mỉm cười giống như ánh mặt trời rực rỡ xen qua đám người đi về phía các cô!
“Oa, mẹ nó…. OM-LA-DY-GA-GA!” Văn Tĩnh và Ka Ka khoa trương ôm nhau kêu lớn, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn anh tuấn này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.