Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 412: Tham dự hôn lễ
Minh Châu Hoàn
01/04/2015
"Mạt Mạt, Mạt Mạt. . ." Âu Lạc Ninh càng nóng ruột, không kiềm chế nổi liền đẩy Hàn Tư Sở muốn đuổi theo ra. . .
"Lạc Ninh!" Âu Tử Di bỗng nhiên mở miệng, cô nghiêm mặt có chút nghiêm túc nói: "Ngày thường em muốn chơi đùa thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ ai dè em lại đưa loại con gái như vậy về nhà mình, ba ba mà biết được, ít nhất là em sẽ bị mắng!"
"Mạt Mạt không phải là cô gái hư hỏng!" Âu Lạc Ninh nói vậy, nhưng bước chân cũng ngừng lại. Nói cho đúng, quả thật cậu vốn bị vẻ đẹp mạnh mẽ của Mạt Mạt hấp dẫn. Bây giờ nghĩ lại, đúng là vừa rồi hành động của cô thật sự hơi thái quá. . .
Âu Tử Di nhìn cậu ta có chút buông lơi, liền rèn sắt khi còn nóng nói: "Tư Sở vừa mới về nước, không phải lúc trước hai người có quan hệ rất tốt sao? Huống chi ba ba và bác Hàn cũng đã có ý định này, đã nói chỉ chờ em tốt nghiệp sẽ cho hai người đính hôn. . ."
Âu Lạc Ninh liền cảm thấy trong đầu dội lên tiếng ong ong, cuối cùng cậu buột miệng thốt ra: "Từ trước đến nay em đều coi Tư Sở như em gái mà thôi, làm sao em có thể đính hôn cùng em gái đây?"
Một câu vừa nói ra, Hàn Tư Sở thoáng giật mình ngay tại chỗ, sau đó vài giây, cô ta nhào vào lòng Âu Tử Di khóc òa lên . . .
Âu Tử Di hung hăng trừng mắt nhìn Âu Lạc Ninh, vừa vỗ vỗ lưng Hàn Tư Sở vừa mắng Âu Lạc Ninh: "Nhìn xem, em đã làm chuyện tốt gì đây? Em nói bừa bãi cái gì đấy hả, chuyện hôn nhân còn không phải do ba ba quyết định sao, có cưới hay không em nói cũng vô ích. Tóm lại một cô gái giống Chu Mạt Mạt như thế, nhất định ba ba không đồng ý để em và cô ta qua lại với nhau!"
Âu Lạc Ninh nghe xong lời này, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói lại: "Em ra ngoài trước."
Cậu ta chạy vài bước ra phòng khách, nghĩ đến vừa rồi Mạt Mạt giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lại không khỏi có chút hối hận. Nếu như biết trước rằng mọi chuyện sẽ trở nên ầm ĩ như vậy, hôm nay cậu ta sẽ không mang Mạt Mạt đến nhà.
"Muốn làm cái gì thì làm sao! Cả một lũ bệnh hoạn! Đồ biến thái! Đồ khốn nạn!" Mạt Mạt vừa mắng vừa cố ý đi lên thảm cỏ được cắt sửa ngay ngắn chỉnh tề, ra sức giẫm đạp lên trên mặt cỏ.
"Mạt Mạt, cậu muốn phát tiết thì tìm chàng trai kia chứ, đừng có chà đạp hỏng hết mặt cỏ như vậy." Thiên Tình kéo Mạt Mạt trở lại, giữ cánh tay nhìn bạn nói: "Nghe tớ nói này, cậu cũng đừng quá kích động, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng cậu đã ầm ĩ trở mặt với Âu Lạc Ninh rồi, cũng không chừa chút đường sống cho chính mình nữa!"
"Bà đây đã bị làm cho tức chết rồi, còn lưu đường sống làm quái gì? Tớ không đập cho cậu ta đã là tốt lắm rồi !" Mạt Mạt vùng ra khỏi Thiên Tình, tiếp tục giày xéo đám cỏ.
Thiên Tình thoáng nở nụ cười lạnh lẽo. Cô chợt phát hiện ra khoảng thời gian này mình hay có nụ cười lạnh như vậy, cả người đều đã trở nên thay đổi giống như không có chút ánh nắng vậy. Đây chính là một vấn đề rất nghiêm trọng!
"Liệu cậu có bi thảm bằng tớ không? Cậu có biết Âu tiểu thư vừa nhìn thấy lúc nãy là ai không?" Thiên Tình nhìn Mạt Mạt, tròng mắt đen láy không hề chớp một cái, thần thái kiên định khiến lòng người lay động.
Mạt Mạt không khỏi bình tĩnh trở lại, trong lòng hồi hộp hỏi một câu: "Là ai vậy?"
"Là vị hôn thê của Mộ Cẩn Hiên, là tình địch số một của tớ." Nói xong, Thiên Tình xoay người bỏ chạy ra ngoài. "Tớ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn bọn họ kết hôn, Mạt Mạt, tớ muốn liều mạng một lần xem sao."
"Thiên Tình, cậu muốn làm cái gì vậy?" Mạt Mạt hoảng sợ, thoáng cái đem một bụng tức giận vừa rồi ném lên chín tầng mây.
"Tớ muốn cướp người đàn ông của mình lại!" Thiên Tình nói xong, con ngươi xinh đẹp chợt cong lên, cô cười cười, vỗ vỗ tay: "Ai da, ai da, thật là mong cái ngày bọn họ kết hôn đến thật nhanh ."
"Cậu điên rồi." Mạt Mạt nhẹ nhàng phun ra ba chữ, hạ kết luận.
"Lúc tuổi còn trẻ không điên một lần, chẳng lẽ còn phải chờ tới tóc hoa râm mới lại đi khóc lóc nức nở vì hối hận sao? Tớ, Thân Thiên Tình này, từ trước đến nay chỉ tin tưởng một câu, cái gì là của tớ, bất cứ người nào cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp đi!"
"Các cậu đã tách ra 15 năm, làm sao cậu biết được người ấy liệu vẫn còn yêu thích cậu nữa hay là không đây."
Mạt Mạt thở dài một tiếng, có chút đồng tình nhìn bạn mình. So với cô, Thiên Tình có vẻ thảm thương hơn. Mười lăm năm chứ không phải là mười lăm ngày, cũng không phải mười lăm tháng, điều này người bình thường không phải ai cũng có khả năng làm được.
"Cho dù anh ấy có còn yêu mến tớ nữa hay không, tớ cũng phải đi thử một lần. Có yêu thích thì cũng cần phải yêu thích, mà không yêu thích cũng cần phải quấn đến khi anh ấy phải yêu thích!"
Hai tay Thiên Tình nắm chặt, bỗng nhiên cô nhắm mắt ngửa mặt lên trời kêu lên: "Thật sự không được, bà đây sẽ đánh anh ấy đến tàn phế rồi khiêng về nhà!"
Mạt Mạt không khỏi rùng mình một cái: "Cậu thật sự phát điên rồi, người bị tàn phế liên tục ở trên giường, mọi sinh hoạt không thể tự lo liệu. Sinh hoạt cũng không có, cậu định khi kết hôn xong lại muốn thành quả phụ a?"
"Vì sao sinh hoạt tình dục lại không có? Tớ sẽ không đánh phía dưới của anh ấy, tớ không ngốc như thế!" Thiên Tình liếc Mạt Mạt một cái, đang muốn bảo bạn đi, lại nhìn thấy Âu Lạc Ninh đuổi tới, cô cười bỡn cợt nói: "Lạc Ninh của cậu đuổi tới rồi, cậu định thế nào đây?"
"Không cần để ý tới cậu ta, chúng ta nhanh chóng đi thôi." Vẻ mặt của Mạt Mạt đầy suy sụp, tóm lấy tay Thiên Tình bỏ chạy đến phía đường cái đối diện. Vừa lúc có một xe taxi đi qua, hai người liền lên xe, lập tức nghênh ngang bỏ đi.
Âu Lạc Ninh nhìn thấy hai người lên xe rời đi, không khỏi chán nản, chỉ thở dài nhưng không hề lái xe đuổi theo.
Thời gian trôi qua phẳng lặng giống như mặt nước, người không hề nhìn thấy sự chuyển động của nước, nhưng thực ra nó đã lặng yên mà thay đổi rồi.
Mạt Mạt dường như đã khôi phục lại cuộc sống muôn màu muôn vẻ ngày trước. Vẫn như trước, cô có vô số người theo đuổi, nhưng cô vẫn vậy, chẳng hề động tâm. Âu Lạc Ninh có đến tìm cô vài lần, nhưng cô cũng chẳng hề quan tâm đến cậu ta. Dần dần trong sinh hoạt của cô, dường như bóng dáng Âu Lạc Ninh cũng bị xoá nhoà.
Ngày mùng năm tháng sáu, là ngày Mộ Cẩn Hiên và Âu Tử Di cử hành hôn lễ .
Tin tức được thông báo tràn ngập trời đất, ở khắp nơi trong thành phố. Đương nhiên Hoan Nhan và Thân Tống Hạo cũng nghe được tin này. Hai người cố ý gọi điện thoại về trong nước, nghe thím Trần nói những ngày qua Thiên Tình vẫn luôn rất vui vẻ , lúc này mới yên lòng trở lại, nghĩ rằng đã qua nhiều năm như vậy, chắc hẳn Thiên Tình đã sớm quên Mộ Cẩn Hiên. Đó cũng là chuyện tất nhiên, dù sao khi đó Thiên Tình vẫn còn là đứa trẻ, một vài câu nói trẻ con, làm sao có thể xem như là lời thề cả đời được đây.
Thiên Tình thay một bộ lễ phục màu trắng, lại chuẩn bị một tặng phẩm đẹp đẽ, tinh xảo xong xuôi, rồi mới phân phó cho tài xế lái xe đi đến giáo đường nơi cử hành hôn lễ .
Lúc tới nơi, đã nhìn thấy bảo vệ đứng kín nơi đó để phòng bị rồi. Giới truyền thông cùng phóng viên, còn có rất nhiều người qua đường đều bị chắn lại ở bên ngoài. Lúc xe của Thiên Tình dừng lại, mọi người chung quanh đều không khỏi ngoái nhìn. Đó là một chiếc xe thể thao Bentley siêu xa hoa, khiến cho mọi người hết sức chói mắt.
"Thật ngại quá, tôi là bạn cũ ngày xưa của cô dâu Âu Tử Di tiểu thư, tôi vừa mới từ nước ngoài trở về, nghe nói cô ấy kết hôn, cố ý tới chúc mừng, có thể cho tôi vào được không?" Bộ dáng xinh đẹp lẫn cử chỉ vừa tự nhiên thoải mái, lại vừa tao nhã, phía sau là một chiếc xe nổi tiếng, trang phục trên người có thể nhìn thấy cũng không giống như người bình thường, lát sau bảo vệ đã trở nên rộng rãi, nhưng khi nhìn đến trong tay cô không có thiệp mời, không khỏi khó xử nhăn nhíu mi: "Tiểu thư, cô không có thiệp mời. . ."
"Là thế này, tôi và Tử Di nhiều năm trước bị mất liên lạc, cho nên cô ấy mới không có cách nào biết địa chỉ của tôi để gửi thiệp mời. Nếu như anh cảm thấy có sự bất tiện, có thể đi vào thông báo một tiếng, tôi tên là Thân Thiên Tình, cha tôi là ông chủ của Thân thị, Thân Tống Hạo. . ."
"Ôi, là thiên kim tiểu thư của Thân thị. . . Tôi nhận ra rồi, giống y như ở trên báo, thật là xinh đẹp!"
Cô vừa dứt lời, phóng viên ở bên cạnh liền cất tiếng kêu lên, bắt đầu tới tấp nhấn play chụp ảnh. Bảo vệ vừa nghe thấy là tiểu thư của Thân thị, không khỏi liên tục mời: "Thân tiểu thư mau mời tiến vào... Cô có muốn tôi thông báo với Âu tiểu thư một tiếng không?"
Thiên Tình cười nhẹ: "Không cần đâu, tôi muốn cho cô ấy một sự bất ngờ."
"Vâng, vậy mời Thân tiểu thư đi tự nhiên."
Có thể lọt vào hiện trường nơi cử hành hôn lễ một cách thuận lợi, Thiên Tình không khỏi thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm. Nhìn thấy giáo đường thật trang trọng và nghiêm túc, bất giác trong ngực cô không khỏi bị co rút. Lẽ nào trước mặt Đức chúa vĩ đại, cô lại đi phá hoại hôn nhân của người khác? Liệu cô có thể bị trừng phạt hay không?
Nhưng mà cô lại không quản được nhiều như vậy. Mộ Cẩn Hiên là của cô, năm cô mới năm tuổi đã kéo tay anh, năm tuổi cô đã hôn anh, cả đời này, nhất định anh chỉ có thể là chồng của cô!
Thiên Tình đi vào trong giáo đường, lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế sau cùng. Hôn lễ đã bắt đầu.
Sau 15 năm, lần đầu tiên Thiên Tình thật sự nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên. Hốc mắt cô đột nhiên dâng lên sự chua xót, thiếu chút nữa không nhịn được muốn thốt ra tiếng gọi “anh Cẩn Hiên”.
Anh chính là Mộ Cẩn Hiên trưởng thành từ cậu bé Mộ Cẩn Hiên năm xưa, vẫn khuôn mặt tuấn dật ôn hòa như cũ, chỉ có vóc dáng cao lớn hơn nhiều... anh mặc bộ tây trang màu trắng đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong, giống như một cây Ngọc lan, phát sáng rạng rỡ ở giữa đám người.
"Lạc Ninh!" Âu Tử Di bỗng nhiên mở miệng, cô nghiêm mặt có chút nghiêm túc nói: "Ngày thường em muốn chơi đùa thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ ai dè em lại đưa loại con gái như vậy về nhà mình, ba ba mà biết được, ít nhất là em sẽ bị mắng!"
"Mạt Mạt không phải là cô gái hư hỏng!" Âu Lạc Ninh nói vậy, nhưng bước chân cũng ngừng lại. Nói cho đúng, quả thật cậu vốn bị vẻ đẹp mạnh mẽ của Mạt Mạt hấp dẫn. Bây giờ nghĩ lại, đúng là vừa rồi hành động của cô thật sự hơi thái quá. . .
Âu Tử Di nhìn cậu ta có chút buông lơi, liền rèn sắt khi còn nóng nói: "Tư Sở vừa mới về nước, không phải lúc trước hai người có quan hệ rất tốt sao? Huống chi ba ba và bác Hàn cũng đã có ý định này, đã nói chỉ chờ em tốt nghiệp sẽ cho hai người đính hôn. . ."
Âu Lạc Ninh liền cảm thấy trong đầu dội lên tiếng ong ong, cuối cùng cậu buột miệng thốt ra: "Từ trước đến nay em đều coi Tư Sở như em gái mà thôi, làm sao em có thể đính hôn cùng em gái đây?"
Một câu vừa nói ra, Hàn Tư Sở thoáng giật mình ngay tại chỗ, sau đó vài giây, cô ta nhào vào lòng Âu Tử Di khóc òa lên . . .
Âu Tử Di hung hăng trừng mắt nhìn Âu Lạc Ninh, vừa vỗ vỗ lưng Hàn Tư Sở vừa mắng Âu Lạc Ninh: "Nhìn xem, em đã làm chuyện tốt gì đây? Em nói bừa bãi cái gì đấy hả, chuyện hôn nhân còn không phải do ba ba quyết định sao, có cưới hay không em nói cũng vô ích. Tóm lại một cô gái giống Chu Mạt Mạt như thế, nhất định ba ba không đồng ý để em và cô ta qua lại với nhau!"
Âu Lạc Ninh nghe xong lời này, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói lại: "Em ra ngoài trước."
Cậu ta chạy vài bước ra phòng khách, nghĩ đến vừa rồi Mạt Mạt giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lại không khỏi có chút hối hận. Nếu như biết trước rằng mọi chuyện sẽ trở nên ầm ĩ như vậy, hôm nay cậu ta sẽ không mang Mạt Mạt đến nhà.
"Muốn làm cái gì thì làm sao! Cả một lũ bệnh hoạn! Đồ biến thái! Đồ khốn nạn!" Mạt Mạt vừa mắng vừa cố ý đi lên thảm cỏ được cắt sửa ngay ngắn chỉnh tề, ra sức giẫm đạp lên trên mặt cỏ.
"Mạt Mạt, cậu muốn phát tiết thì tìm chàng trai kia chứ, đừng có chà đạp hỏng hết mặt cỏ như vậy." Thiên Tình kéo Mạt Mạt trở lại, giữ cánh tay nhìn bạn nói: "Nghe tớ nói này, cậu cũng đừng quá kích động, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng cậu đã ầm ĩ trở mặt với Âu Lạc Ninh rồi, cũng không chừa chút đường sống cho chính mình nữa!"
"Bà đây đã bị làm cho tức chết rồi, còn lưu đường sống làm quái gì? Tớ không đập cho cậu ta đã là tốt lắm rồi !" Mạt Mạt vùng ra khỏi Thiên Tình, tiếp tục giày xéo đám cỏ.
Thiên Tình thoáng nở nụ cười lạnh lẽo. Cô chợt phát hiện ra khoảng thời gian này mình hay có nụ cười lạnh như vậy, cả người đều đã trở nên thay đổi giống như không có chút ánh nắng vậy. Đây chính là một vấn đề rất nghiêm trọng!
"Liệu cậu có bi thảm bằng tớ không? Cậu có biết Âu tiểu thư vừa nhìn thấy lúc nãy là ai không?" Thiên Tình nhìn Mạt Mạt, tròng mắt đen láy không hề chớp một cái, thần thái kiên định khiến lòng người lay động.
Mạt Mạt không khỏi bình tĩnh trở lại, trong lòng hồi hộp hỏi một câu: "Là ai vậy?"
"Là vị hôn thê của Mộ Cẩn Hiên, là tình địch số một của tớ." Nói xong, Thiên Tình xoay người bỏ chạy ra ngoài. "Tớ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn bọn họ kết hôn, Mạt Mạt, tớ muốn liều mạng một lần xem sao."
"Thiên Tình, cậu muốn làm cái gì vậy?" Mạt Mạt hoảng sợ, thoáng cái đem một bụng tức giận vừa rồi ném lên chín tầng mây.
"Tớ muốn cướp người đàn ông của mình lại!" Thiên Tình nói xong, con ngươi xinh đẹp chợt cong lên, cô cười cười, vỗ vỗ tay: "Ai da, ai da, thật là mong cái ngày bọn họ kết hôn đến thật nhanh ."
"Cậu điên rồi." Mạt Mạt nhẹ nhàng phun ra ba chữ, hạ kết luận.
"Lúc tuổi còn trẻ không điên một lần, chẳng lẽ còn phải chờ tới tóc hoa râm mới lại đi khóc lóc nức nở vì hối hận sao? Tớ, Thân Thiên Tình này, từ trước đến nay chỉ tin tưởng một câu, cái gì là của tớ, bất cứ người nào cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp đi!"
"Các cậu đã tách ra 15 năm, làm sao cậu biết được người ấy liệu vẫn còn yêu thích cậu nữa hay là không đây."
Mạt Mạt thở dài một tiếng, có chút đồng tình nhìn bạn mình. So với cô, Thiên Tình có vẻ thảm thương hơn. Mười lăm năm chứ không phải là mười lăm ngày, cũng không phải mười lăm tháng, điều này người bình thường không phải ai cũng có khả năng làm được.
"Cho dù anh ấy có còn yêu mến tớ nữa hay không, tớ cũng phải đi thử một lần. Có yêu thích thì cũng cần phải yêu thích, mà không yêu thích cũng cần phải quấn đến khi anh ấy phải yêu thích!"
Hai tay Thiên Tình nắm chặt, bỗng nhiên cô nhắm mắt ngửa mặt lên trời kêu lên: "Thật sự không được, bà đây sẽ đánh anh ấy đến tàn phế rồi khiêng về nhà!"
Mạt Mạt không khỏi rùng mình một cái: "Cậu thật sự phát điên rồi, người bị tàn phế liên tục ở trên giường, mọi sinh hoạt không thể tự lo liệu. Sinh hoạt cũng không có, cậu định khi kết hôn xong lại muốn thành quả phụ a?"
"Vì sao sinh hoạt tình dục lại không có? Tớ sẽ không đánh phía dưới của anh ấy, tớ không ngốc như thế!" Thiên Tình liếc Mạt Mạt một cái, đang muốn bảo bạn đi, lại nhìn thấy Âu Lạc Ninh đuổi tới, cô cười bỡn cợt nói: "Lạc Ninh của cậu đuổi tới rồi, cậu định thế nào đây?"
"Không cần để ý tới cậu ta, chúng ta nhanh chóng đi thôi." Vẻ mặt của Mạt Mạt đầy suy sụp, tóm lấy tay Thiên Tình bỏ chạy đến phía đường cái đối diện. Vừa lúc có một xe taxi đi qua, hai người liền lên xe, lập tức nghênh ngang bỏ đi.
Âu Lạc Ninh nhìn thấy hai người lên xe rời đi, không khỏi chán nản, chỉ thở dài nhưng không hề lái xe đuổi theo.
Thời gian trôi qua phẳng lặng giống như mặt nước, người không hề nhìn thấy sự chuyển động của nước, nhưng thực ra nó đã lặng yên mà thay đổi rồi.
Mạt Mạt dường như đã khôi phục lại cuộc sống muôn màu muôn vẻ ngày trước. Vẫn như trước, cô có vô số người theo đuổi, nhưng cô vẫn vậy, chẳng hề động tâm. Âu Lạc Ninh có đến tìm cô vài lần, nhưng cô cũng chẳng hề quan tâm đến cậu ta. Dần dần trong sinh hoạt của cô, dường như bóng dáng Âu Lạc Ninh cũng bị xoá nhoà.
Ngày mùng năm tháng sáu, là ngày Mộ Cẩn Hiên và Âu Tử Di cử hành hôn lễ .
Tin tức được thông báo tràn ngập trời đất, ở khắp nơi trong thành phố. Đương nhiên Hoan Nhan và Thân Tống Hạo cũng nghe được tin này. Hai người cố ý gọi điện thoại về trong nước, nghe thím Trần nói những ngày qua Thiên Tình vẫn luôn rất vui vẻ , lúc này mới yên lòng trở lại, nghĩ rằng đã qua nhiều năm như vậy, chắc hẳn Thiên Tình đã sớm quên Mộ Cẩn Hiên. Đó cũng là chuyện tất nhiên, dù sao khi đó Thiên Tình vẫn còn là đứa trẻ, một vài câu nói trẻ con, làm sao có thể xem như là lời thề cả đời được đây.
Thiên Tình thay một bộ lễ phục màu trắng, lại chuẩn bị một tặng phẩm đẹp đẽ, tinh xảo xong xuôi, rồi mới phân phó cho tài xế lái xe đi đến giáo đường nơi cử hành hôn lễ .
Lúc tới nơi, đã nhìn thấy bảo vệ đứng kín nơi đó để phòng bị rồi. Giới truyền thông cùng phóng viên, còn có rất nhiều người qua đường đều bị chắn lại ở bên ngoài. Lúc xe của Thiên Tình dừng lại, mọi người chung quanh đều không khỏi ngoái nhìn. Đó là một chiếc xe thể thao Bentley siêu xa hoa, khiến cho mọi người hết sức chói mắt.
"Thật ngại quá, tôi là bạn cũ ngày xưa của cô dâu Âu Tử Di tiểu thư, tôi vừa mới từ nước ngoài trở về, nghe nói cô ấy kết hôn, cố ý tới chúc mừng, có thể cho tôi vào được không?" Bộ dáng xinh đẹp lẫn cử chỉ vừa tự nhiên thoải mái, lại vừa tao nhã, phía sau là một chiếc xe nổi tiếng, trang phục trên người có thể nhìn thấy cũng không giống như người bình thường, lát sau bảo vệ đã trở nên rộng rãi, nhưng khi nhìn đến trong tay cô không có thiệp mời, không khỏi khó xử nhăn nhíu mi: "Tiểu thư, cô không có thiệp mời. . ."
"Là thế này, tôi và Tử Di nhiều năm trước bị mất liên lạc, cho nên cô ấy mới không có cách nào biết địa chỉ của tôi để gửi thiệp mời. Nếu như anh cảm thấy có sự bất tiện, có thể đi vào thông báo một tiếng, tôi tên là Thân Thiên Tình, cha tôi là ông chủ của Thân thị, Thân Tống Hạo. . ."
"Ôi, là thiên kim tiểu thư của Thân thị. . . Tôi nhận ra rồi, giống y như ở trên báo, thật là xinh đẹp!"
Cô vừa dứt lời, phóng viên ở bên cạnh liền cất tiếng kêu lên, bắt đầu tới tấp nhấn play chụp ảnh. Bảo vệ vừa nghe thấy là tiểu thư của Thân thị, không khỏi liên tục mời: "Thân tiểu thư mau mời tiến vào... Cô có muốn tôi thông báo với Âu tiểu thư một tiếng không?"
Thiên Tình cười nhẹ: "Không cần đâu, tôi muốn cho cô ấy một sự bất ngờ."
"Vâng, vậy mời Thân tiểu thư đi tự nhiên."
Có thể lọt vào hiện trường nơi cử hành hôn lễ một cách thuận lợi, Thiên Tình không khỏi thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm. Nhìn thấy giáo đường thật trang trọng và nghiêm túc, bất giác trong ngực cô không khỏi bị co rút. Lẽ nào trước mặt Đức chúa vĩ đại, cô lại đi phá hoại hôn nhân của người khác? Liệu cô có thể bị trừng phạt hay không?
Nhưng mà cô lại không quản được nhiều như vậy. Mộ Cẩn Hiên là của cô, năm cô mới năm tuổi đã kéo tay anh, năm tuổi cô đã hôn anh, cả đời này, nhất định anh chỉ có thể là chồng của cô!
Thiên Tình đi vào trong giáo đường, lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế sau cùng. Hôn lễ đã bắt đầu.
Sau 15 năm, lần đầu tiên Thiên Tình thật sự nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên. Hốc mắt cô đột nhiên dâng lên sự chua xót, thiếu chút nữa không nhịn được muốn thốt ra tiếng gọi “anh Cẩn Hiên”.
Anh chính là Mộ Cẩn Hiên trưởng thành từ cậu bé Mộ Cẩn Hiên năm xưa, vẫn khuôn mặt tuấn dật ôn hòa như cũ, chỉ có vóc dáng cao lớn hơn nhiều... anh mặc bộ tây trang màu trắng đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong, giống như một cây Ngọc lan, phát sáng rạng rỡ ở giữa đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.