Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất
Chương 18: Mọi Thứ Vẫn Bình Thường Cho Đến Khi Một Cái Hộp Khổng Lồ Rơi Xuống Từ Trên Trời (2)
Đăng Nhân
20/02/2023
Một két sắt hình khối lớn khổng lồ được đặt ngay giữa phòng với một ánh đèn xanh lá nhấp nháy trên bảng điều khiến điện tử phía trước. Nó lớn đến mức tôi chắc chắn rằng tôi có thể cải tạo cho mình một căn phòng nhỏ trong đó nếu tôi có một vài món đồ nội thất và một hộp sơn tường.
Tôi thề rằng lần trước thứ này không ở đây!
Tôi mò mẫm quanh căn phòng, nhưng không thấy chiếc nhẫn đâu. Tôi thậm chí còn đào một ít tuyết lên, nhưng rõ ràng là tôi không thể đào cả căn phòng được. Chỉ mới một vài ngày thôi, nhưng bây giờ tuyết đã phải ngập hơn vài phân so với hôm qua rồi.
Điều đó nghĩa là tôi chỉ còn một nơi để tìm kiếm: chiếc két đó.
"Con mẹ nó, cái thứ chết tiệt đó trông hơi đáng nghi thì phải." Tôi lẩm bẩm với chính mình, nhưng sau đó nhún vai. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với tôi là gì chứ? Một cuộc phục kích toàn diện như con ngựa thành Troy ư?
Tôi nhận thấy rằng cánh cửa đã được mở hờ, nhưng vẫn đang che chắn tầm nhìn của tôi. Khi tôi bước sang một bên, tôi thoáng thấy một ánh sáng mờ ảo màu xanh ngọc bích tỏa sáng từ bên trong.
Đó phải là chiếc nhẫn rồi. Tôi hiếm khi nhìn thấy một chiếc nhẫn trước đây trong đời, nhưng chỉ có kim cương mới tỏa sáng rực rỡ như vậy, phải không?
Càng bước gần nó, tôi càng hồi hộp. Cánh cửa bên ngoài bị khóa. Có một chiếc két khổng lồ xuất hiện chả biết từ đâu. Một cái gì đó đang lấp lánh bên trong chiếc két này.
Tôi có cảm giác tôi không nên ở đây. Khá chắc là trên thang điểm 10 trong hệ đáng nghi, chuyện này phải đáng điểm 9.
Ngay khi tôi chuẩn bị nhìn vào két, một giọng nói vang lên từ bên ngoài, "Mở cửa ra đi."
Cái quái gì thế? Giờ có cả lính tuần tra ở đây sao? Kẻ quái nào đi tuần tra một căn phòng khóa chứ?
"Chìa khóa còn lại. Chìa khóa còn lại ấy, đồ đần!" Người đó lặp lại, có lẽ là với bất cứ ai đang ở với anh ta.
Đợi đã. Tôi nhận ra giọng nói đó. Đó là từ Maksim Maksimov, cấp dưới trực tiếp của Chỉ huy Dzyuba. Tôi không biết chính xác anh ta lãnh trách nhiệm gì—anh ta không phụ trách tiền tuyến như Smolov, anh ta cũng không đảm nhiệm các nhiệm vụ tuần tra như Dzyuba. Chỉ là nếu Dzyuba có tình cờ lộ mặt ra ngoài, Maksimov sẽ đi cùng ông ta.
Tôi làm gì bây giờ? Tôi có nên trốn trong chiếc két này không?
Không, tôi không thể làm điều đó. Rõ ràng là họ đang kiểm tra nó. Điều đó có nghĩa là họ sẽ nhìn vào bên trong.
"Mau lên. Ta không muốn lỡ giờ ăn trưa đâu."
Giọng nói của họ nghe như đang vội vã, và tôi cũng vậy. Tôi đi lang thang khắp phòng và nhìn thấy một cỗ máy lắp ráp súng thực sự cũ kỹ, phủ đầy những tuyết. Họ sẽ không kiểm tra đằng sau thứ này đâu, phải không?
"Vâng, làm như em sẽ bỏ bữa ấy! Em đói quá rồi sếp ơi! Ngay cả phân ngựa cũng sắp sửa có hương kẹo bơ đường và mật ong mất!"
"Thế thì giữ năng lượng đi và đừng kêu ca nữa! Ta phải tìm được thứ đó. Khi nào kiếm được rồi thì tao sẽ cho mày chút bơ, được không?"
"Bơ sao?" Giọng nói còn lại vui vẻ hơn vài phần.
"Bơ."
Tôi không nhận ra giọng nói kia, nhưng tôi đoán anh ta là tay sai của Maksim. Một điểm dễ nhận thấy về tay sai là họ cũng muốn tuyển dụng mấy tên sai vặt của riêng mình, để họ có thể cảm thấy như một ông chủ nhỏ.
Tôi đánh mắt quanh phòng và thấy một máy lắp ráp súng cũ mèm được bao phủ bởi đống tuyết. Một nơi ẩn náu!
Tôi chạy vội qua đó để nép mình. Một âm thanh ọp ẹp vang lên, và cánh cửa mở ra. Hai người vội vã chạy vào phòng. Tôi chỉ có thể liếc nhìn họ trước khi giấu mình đằng sau cỗ máy. Maksim vẫn là Maksim—thân hình mảnh khảnh nghiêng về phía trước, lông mày dốc về phía sau, nhỏ bé một đôi mắt ranh mãnh. Anh chàng kia có một thân hình hộ vệ và khuôn mặt của một con lừa bị thiến. Tôi sẽ gọi tạm cậu ta là 'mặt lừa'.
Có phải họ cũng đang tìm kiếm chiếc nhẫn kim cương? Chính xác thì chiếc nhẫn kim cương này quan trọng tới mức nào?
"Thôi nào, đi nào!" Maksim hét về phía anh chàng kia. "Mày chẳng ăn gì ngoài bánh mì! Tại sao mày vẫn cồng kềnh như vậy?"
"Em đâu kiểm soát được em to lớn thế nào đâu sếp."
"Chắc chắn mày có thể. Chỉ cần ra ngoài đó và lĩnh một vài viên đạn thôi. Mỡ của mày sẽ chảy ra như đài phun nước! Ở đây, đến đây. Tao cần mày đặt một lớp vải lên trên này."
Rồi tôi nghe thấy tiếng giày Kirza giẫm lên bề mặt kim loại. Cái két.
"Tốt, tốt." Maksim nói, "Rồi mày tiếp tục che cho tao, được chứ? Chúng ta không thể để bất cứ ai nhìn thấy thứ này. Đây rốt cuộc là cái gì? Một cánh tay giả sao? Ít nhất nó đỡ vô dụng hơn chiếc nhẫn kia."
Thế tức là Dzyuba đã kiếm được chiếc nhẫn và thứ phát sáng kia không phải là thứ tôi đang tìm kiếm. Nhưng một cánh tay giả ư? Giống như chiếc T-6 của Silver Vanguard mà bắn ra laser sao? Còn cái quái gì khác bên trong cái két đó vậy?
Nếu cánh tay đó thực ra là một loại vũ khí cực kỳ tiên tiến và chiếc nhẫn đến từ cùng một lô với cánh tay, thì nó cũng có khả năng là một loại vũ khí. Đương nhiên là mấy thứ này phải rơi vào tay Dzyuba rồi.
Chẳng lẽ chiếc nhẫn này thấm đẫm máu của Lãnh tụ tối cao của chúng ta hay sao? Dù nó có là gì, tôi cũng không mạo hiểm mạng sống của mình vì nó đâu. Không phải bây giờ.
Tôi sẽ ở ẩn cho đến khi họ đi, sau đó quay lại nói với người phụ nữ rằng tôi không thể tìm thấy chiếc nhẫn.
Maksim nâng giọng. "Đợi đã. Những bước chân này đến từ đâu?"
Tuyệt thật. Tôi quên mất là mình có chân.
"Không phải nó là của chúng ta sao?" Mặt lừa trả lời.
"Không, đồ ngu! Đây rõ ràng không phải kích thước bàn chân của chúng ta. Hãy nhìn vào bàn chân khốn kiếp của chính mình đi, đồ thiểu não!"
"Vậy nó có phải... của Chỉ huy không?"
"Chúng ta sẽ phải hỏi ông ấy. Nhưng bây giờ, chúng ta cần tìm kiếm trong căn phòng cho chắc. Bất cứ ai đã ở đây, hắn ta vẫn có thể ở đây."
Chúng mày điên à? Sao chúng mày phải quan tâm tại sao có ai đó khác lại ở đây chứ?
"Những bước chân dẫn đến đó." Maksim nói, "Mày đi và kiểm tra xem."
Câu trả lời của Mặt lừa vô cùng yêu ớt. "Vâng . . ."
Đôi ủng của Mặt lừa loạt xoạt trên tuyết khi anh đến gần cỗ máy. Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của anh ta ngày càng gần hơn, từng giây, từng giây một. Vào lúc anh chàng lên tiếng, anh ta chỉ còn cách vài mét.
"Ai ở đó không?" Giọng anh ngập ngừng. Có lẽ điều đó khiến Maksim tức giận.
"Đừng hỏi nó! Chỉ cần đi kiểm tra thôi!"
Hai mét.
Tôi nhìn phía sau tôi. Tôi không còn nơi nào để trốn.
Một mét.
Tôi nhìn sang hai bên. Tôi không có nơi nào để chạy.
Nửa mét.
Tôi chỉ có một lựa chọn. Giết cả hai.
Giết gã thân tín của chỉ huy trong một nhà kho bỏ hoang chứa đầy bí mật ư? Đó chắc chắn không phải là hành động tốt nhất. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác đâu? Cũng đâu phải như họ sẽ đưa tôi về nhà, cho tôi ăn và che chở cho tôi như nuôi dưỡng một chú mèo con. Chỉ có tôi đủ ngu ngốc để làm điều đó thôi.
Tôi phải làm điều này. Tôi có thể nghĩ về việc xóa dấu vết của mình sau.
Hai mươi phân. Chiến thôi.
Ngay khi tôi chuẩn bị vùng ra, một tiếng nổ lớn phát ra từ bên ngoài chiến hào.
Tôi thề rằng lần trước thứ này không ở đây!
Tôi mò mẫm quanh căn phòng, nhưng không thấy chiếc nhẫn đâu. Tôi thậm chí còn đào một ít tuyết lên, nhưng rõ ràng là tôi không thể đào cả căn phòng được. Chỉ mới một vài ngày thôi, nhưng bây giờ tuyết đã phải ngập hơn vài phân so với hôm qua rồi.
Điều đó nghĩa là tôi chỉ còn một nơi để tìm kiếm: chiếc két đó.
"Con mẹ nó, cái thứ chết tiệt đó trông hơi đáng nghi thì phải." Tôi lẩm bẩm với chính mình, nhưng sau đó nhún vai. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với tôi là gì chứ? Một cuộc phục kích toàn diện như con ngựa thành Troy ư?
Tôi nhận thấy rằng cánh cửa đã được mở hờ, nhưng vẫn đang che chắn tầm nhìn của tôi. Khi tôi bước sang một bên, tôi thoáng thấy một ánh sáng mờ ảo màu xanh ngọc bích tỏa sáng từ bên trong.
Đó phải là chiếc nhẫn rồi. Tôi hiếm khi nhìn thấy một chiếc nhẫn trước đây trong đời, nhưng chỉ có kim cương mới tỏa sáng rực rỡ như vậy, phải không?
Càng bước gần nó, tôi càng hồi hộp. Cánh cửa bên ngoài bị khóa. Có một chiếc két khổng lồ xuất hiện chả biết từ đâu. Một cái gì đó đang lấp lánh bên trong chiếc két này.
Tôi có cảm giác tôi không nên ở đây. Khá chắc là trên thang điểm 10 trong hệ đáng nghi, chuyện này phải đáng điểm 9.
Ngay khi tôi chuẩn bị nhìn vào két, một giọng nói vang lên từ bên ngoài, "Mở cửa ra đi."
Cái quái gì thế? Giờ có cả lính tuần tra ở đây sao? Kẻ quái nào đi tuần tra một căn phòng khóa chứ?
"Chìa khóa còn lại. Chìa khóa còn lại ấy, đồ đần!" Người đó lặp lại, có lẽ là với bất cứ ai đang ở với anh ta.
Đợi đã. Tôi nhận ra giọng nói đó. Đó là từ Maksim Maksimov, cấp dưới trực tiếp của Chỉ huy Dzyuba. Tôi không biết chính xác anh ta lãnh trách nhiệm gì—anh ta không phụ trách tiền tuyến như Smolov, anh ta cũng không đảm nhiệm các nhiệm vụ tuần tra như Dzyuba. Chỉ là nếu Dzyuba có tình cờ lộ mặt ra ngoài, Maksimov sẽ đi cùng ông ta.
Tôi làm gì bây giờ? Tôi có nên trốn trong chiếc két này không?
Không, tôi không thể làm điều đó. Rõ ràng là họ đang kiểm tra nó. Điều đó có nghĩa là họ sẽ nhìn vào bên trong.
"Mau lên. Ta không muốn lỡ giờ ăn trưa đâu."
Giọng nói của họ nghe như đang vội vã, và tôi cũng vậy. Tôi đi lang thang khắp phòng và nhìn thấy một cỗ máy lắp ráp súng thực sự cũ kỹ, phủ đầy những tuyết. Họ sẽ không kiểm tra đằng sau thứ này đâu, phải không?
"Vâng, làm như em sẽ bỏ bữa ấy! Em đói quá rồi sếp ơi! Ngay cả phân ngựa cũng sắp sửa có hương kẹo bơ đường và mật ong mất!"
"Thế thì giữ năng lượng đi và đừng kêu ca nữa! Ta phải tìm được thứ đó. Khi nào kiếm được rồi thì tao sẽ cho mày chút bơ, được không?"
"Bơ sao?" Giọng nói còn lại vui vẻ hơn vài phần.
"Bơ."
Tôi không nhận ra giọng nói kia, nhưng tôi đoán anh ta là tay sai của Maksim. Một điểm dễ nhận thấy về tay sai là họ cũng muốn tuyển dụng mấy tên sai vặt của riêng mình, để họ có thể cảm thấy như một ông chủ nhỏ.
Tôi đánh mắt quanh phòng và thấy một máy lắp ráp súng cũ mèm được bao phủ bởi đống tuyết. Một nơi ẩn náu!
Tôi chạy vội qua đó để nép mình. Một âm thanh ọp ẹp vang lên, và cánh cửa mở ra. Hai người vội vã chạy vào phòng. Tôi chỉ có thể liếc nhìn họ trước khi giấu mình đằng sau cỗ máy. Maksim vẫn là Maksim—thân hình mảnh khảnh nghiêng về phía trước, lông mày dốc về phía sau, nhỏ bé một đôi mắt ranh mãnh. Anh chàng kia có một thân hình hộ vệ và khuôn mặt của một con lừa bị thiến. Tôi sẽ gọi tạm cậu ta là 'mặt lừa'.
Có phải họ cũng đang tìm kiếm chiếc nhẫn kim cương? Chính xác thì chiếc nhẫn kim cương này quan trọng tới mức nào?
"Thôi nào, đi nào!" Maksim hét về phía anh chàng kia. "Mày chẳng ăn gì ngoài bánh mì! Tại sao mày vẫn cồng kềnh như vậy?"
"Em đâu kiểm soát được em to lớn thế nào đâu sếp."
"Chắc chắn mày có thể. Chỉ cần ra ngoài đó và lĩnh một vài viên đạn thôi. Mỡ của mày sẽ chảy ra như đài phun nước! Ở đây, đến đây. Tao cần mày đặt một lớp vải lên trên này."
Rồi tôi nghe thấy tiếng giày Kirza giẫm lên bề mặt kim loại. Cái két.
"Tốt, tốt." Maksim nói, "Rồi mày tiếp tục che cho tao, được chứ? Chúng ta không thể để bất cứ ai nhìn thấy thứ này. Đây rốt cuộc là cái gì? Một cánh tay giả sao? Ít nhất nó đỡ vô dụng hơn chiếc nhẫn kia."
Thế tức là Dzyuba đã kiếm được chiếc nhẫn và thứ phát sáng kia không phải là thứ tôi đang tìm kiếm. Nhưng một cánh tay giả ư? Giống như chiếc T-6 của Silver Vanguard mà bắn ra laser sao? Còn cái quái gì khác bên trong cái két đó vậy?
Nếu cánh tay đó thực ra là một loại vũ khí cực kỳ tiên tiến và chiếc nhẫn đến từ cùng một lô với cánh tay, thì nó cũng có khả năng là một loại vũ khí. Đương nhiên là mấy thứ này phải rơi vào tay Dzyuba rồi.
Chẳng lẽ chiếc nhẫn này thấm đẫm máu của Lãnh tụ tối cao của chúng ta hay sao? Dù nó có là gì, tôi cũng không mạo hiểm mạng sống của mình vì nó đâu. Không phải bây giờ.
Tôi sẽ ở ẩn cho đến khi họ đi, sau đó quay lại nói với người phụ nữ rằng tôi không thể tìm thấy chiếc nhẫn.
Maksim nâng giọng. "Đợi đã. Những bước chân này đến từ đâu?"
Tuyệt thật. Tôi quên mất là mình có chân.
"Không phải nó là của chúng ta sao?" Mặt lừa trả lời.
"Không, đồ ngu! Đây rõ ràng không phải kích thước bàn chân của chúng ta. Hãy nhìn vào bàn chân khốn kiếp của chính mình đi, đồ thiểu não!"
"Vậy nó có phải... của Chỉ huy không?"
"Chúng ta sẽ phải hỏi ông ấy. Nhưng bây giờ, chúng ta cần tìm kiếm trong căn phòng cho chắc. Bất cứ ai đã ở đây, hắn ta vẫn có thể ở đây."
Chúng mày điên à? Sao chúng mày phải quan tâm tại sao có ai đó khác lại ở đây chứ?
"Những bước chân dẫn đến đó." Maksim nói, "Mày đi và kiểm tra xem."
Câu trả lời của Mặt lừa vô cùng yêu ớt. "Vâng . . ."
Đôi ủng của Mặt lừa loạt xoạt trên tuyết khi anh đến gần cỗ máy. Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của anh ta ngày càng gần hơn, từng giây, từng giây một. Vào lúc anh chàng lên tiếng, anh ta chỉ còn cách vài mét.
"Ai ở đó không?" Giọng anh ngập ngừng. Có lẽ điều đó khiến Maksim tức giận.
"Đừng hỏi nó! Chỉ cần đi kiểm tra thôi!"
Hai mét.
Tôi nhìn phía sau tôi. Tôi không còn nơi nào để trốn.
Một mét.
Tôi nhìn sang hai bên. Tôi không có nơi nào để chạy.
Nửa mét.
Tôi chỉ có một lựa chọn. Giết cả hai.
Giết gã thân tín của chỉ huy trong một nhà kho bỏ hoang chứa đầy bí mật ư? Đó chắc chắn không phải là hành động tốt nhất. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác đâu? Cũng đâu phải như họ sẽ đưa tôi về nhà, cho tôi ăn và che chở cho tôi như nuôi dưỡng một chú mèo con. Chỉ có tôi đủ ngu ngốc để làm điều đó thôi.
Tôi phải làm điều này. Tôi có thể nghĩ về việc xóa dấu vết của mình sau.
Hai mươi phân. Chiến thôi.
Ngay khi tôi chuẩn bị vùng ra, một tiếng nổ lớn phát ra từ bên ngoài chiến hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.