Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất
Chương 22: Mọi Thứ Vẫn Bình Thường Cho Đến Khi Một Cái Hộp Khổng Lồ Rơi Xuống Từ Trên Trời (6)
Đăng Nhân
05/05/2023
"Vronsky. Anh có rảnh chút không?"
Giọng nói khan khan của Thiếu úy Petrov vang lên sau lưng tôi khi tôi đang lau nước dãi của Mặt lừa khỏi nắm đấm của mình. Đó là điều khiến tôi bất ngờ, vì mọi người đã được cho phép giải tán, và tất cả thường sẽ chui trở lại phòng ngay khi họ có thể để họ có thể có được vài giờ ngủ quý giá như vàng bạc. Tôi chọn ở lại với gã Mặt lừa cho tới khi hắn bị khiêng đi trên cáng, nhưng chắc chắn Petrov không có lý do gì để nán lại cả.
Tôi quay lại và thấy tay anh ta vuốt sống mũi mình khi nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
Petrov có thể thiếu năng lực khi nói đến khía cạnh chiến thuật, nhưng tất nhiên rằng có lý do mà anh ta được thăng chức. Anh là một trong số ít những người thực sự theo sát những người khác trong đội của mình và cố gắng tìm hiểu những gì đang xảy ra với họ. Người ta có thể đánh giá cao điều đó, nhưng bản thân tôi thì không. Tôi không thích việc mọi người cứ xía vào chuyện của tôi như kiểu họ bị ép buộc phải có nghĩa vụ làm điều đó.
"Gì vậy?" Tôi đáp, tay khoanh trước ngực. Khỉ thật, có cả trăm người để hắn ta làm phiền mà. Sao lại là tôi?
"Anh cảm thấy sao rồi, đồng chí?"
"Ổn."
"Anh có chắc là anh ổn không? Tôi sẽ không cảm thấy quá ổn nếu tôi bị ép phải đánh đập một đồng đội của mình đâu." Anh ta nở một nụ cười nhỏ, một nụ cười mà bạn có thể thấy rõ là không có sự chân thành trong đó. Tôi không thể tin một kẻ mà khi cười đôi mắt còn không hẹp lại.
"Thật sao? Tôi cứ tưởng anh đã cổ vũ vui mừng lắm chứ."
"Anh nghĩ tôi là người như nào vậy?" Anh nhếch mép, "Anh biết Chỉ huy là người thế nào mà. Đôi khi, ông ấy cũng nóng tính lắm. Anh cũng sẽ vậy thôi, nếu như anh là ông ta."
"Được rồi, hãy nói thật đi xem nào. Tại sao anh đột nhiên nói chuyện với tôi?" Tôi kịp dừng mình lại để không trót hỏi rằng anh ta đã ở đâu khi Roman chết, trong khi anh ta phải làm công việc của một đội trưởng. Bình tĩnh đi nào, thằng đầu đất. Đừng làm loạn lên ở đây.
Có thể tôi chỉ đơn giản là không thích sự hiện diện của Petrov nói chung mà thôi. Có lẽ tôi không thích sắc da nhợt nhạt, ốm yếu của anh ta; có thể là cái mũi hếch của anh ta; có thể là đôi mắt hơi xếch lên của anh ta. Có cái gì đó về anh ta dường như không ổn, nhưng tôi không thể nói chắc được.
"Chỉ muốn kiểm tra xem anh sao rồi thôi mà. Mà này, anh nghĩ rằng anh sẽ đảm nhiệm được vị trí Đội trưởng chứ? Anh chắc chắn có sự can đảm, và cũng chắc chắn là có tài năng đó!" Petrov nâng giọng một cách hứng thú.
À, chiến thuật 'tôi sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho một người khác' vô cùng kinh điển đây mà.
"Tôi chưa nghĩ tới chuyện đó."
Petrov thở dài.
"Anh nên đó. Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày Tái tổ chức. Họ dự định sẽ biến tôi thành người chỉ huy Trung đội chính thức, nhưng tôi nghĩ anh mới là một..."
Ngay khi tôi nghe thấy cụm từ "ba ngày", mọi âm thanh khác đều tù mù cả đi. Miệng của Petrov vẫn không ngừng di chuyển, nhưng tôi không còn nghe thấy giọng nói của anh ta nữa. Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng của chính tôi, dồn dập và gấp gáp.
Không, cái *** con mẹ nó, không! Không phải bây giờ, đừng để tao nhìn thấy ảo giác bây giờ!
Những điều mà tôi chưa bao giờ trải qua. Những ký ức chưa bao giờ tồn tại. Tất cả đều đến với tôi, sống động như ban ngày. Cảm giác như tôi đang xem câu chuyện của người khác qua tròng mắt của họ. Tôi không biết kẻ phải trải qua những điều này là ai, nhưng tôi biết chắc chắn rằng tôi không phải người đã thực hiện những hành động khủng khiếp mà tôi sắp sửa thấy.
Nhưng bọn chúng cứ nói rằng lỗi là của tôi.
Mày còn ba ngày nữa. Mày còn ba ngày nữa. Mày còn ba ngày nữa.
Ôi, nước Nga vĩ đại ơi, cho dù tôi có cố từ chối nghĩ về những sự kiện diễn ra trong đầu mình đến mức nào đi chăng nữa, chúng vẫn cứ bật cả dậy. Tôi không thể dừng chúng lại. Tôi có thể ngăn chặn mọi cuộc xông pha, tôi có thể ngăn chặn mọi cuộc tấn công, thậm chí tôi có thể ngăn chặn cả những viên đạn. Nhưng tôi không thể... dừng kí ức khủng khiếp này lại.
Những hình ảnh đang ập về với tôi một lần nữa như một con đê vỡ.
Tôi trở lại đường hầm dưới lòng đất đó, hàng dãy ống đèn huỳnh quang hắt ánh sáng của chúng lên bức tường thép đen như than, kéo dài đến vô tận. Nỗi sợ hãi và adrenaline thình thịch đập trong thái dương tôi.
Đứng cạnh tôi là hai người đàn ông, khuôn mặt bị che khuất bởi ánh đèn chói lòa. Người đàn ông bên phải rút khẩu súng lục ra rồi bắn vào đầu gã kia. Máu của anh ta tuôn ra qua kẽ răng, chảy lên môi tôi khi anh ta gục lên người tôi, não của anh phun tung tóe khắp mặt tôi. Tôi đá anh ta ra khỏi tôi, và xác anh ta bay vống không trung.
Một màu đỏ thẫm bao phủ tầm nhìn của tôi. Vị kim loại của máu tươi đọng lại trên đầu lưỡi tôi. Tôi đã ngụp lặn trong tuyết, tôi đã rửa mình bằng tất cả các loại chất lỏng tôi có thể tìm thấy. Nhưng kí ức đó sẽ không biến mất.
Tiếng hét kinh hoàng của người đàn ông với khẩu súng lục, đục thẳng vào lỗ tai của tôi, tấn công mọi giác quan của tôi. “Mày tưởng mày có thể sống như một người bình thường sao? Hãy nhìn lại chính mình đi! Mày là một tội nhân. Chúng ta là tội nhân. Tất cả chúng ta là những con quái vật!”
Tôi muốn những ký ức này cuốn xéo. Cuốn. Xéo.
Tôi thậm chí đã làm gì chứ? Tôi có tội tình gì mà phải chuộc lỗi? Tất cả những gì tôi có trong tâm trí là những mảnh vỡ của quá khứ.
Tôi là ai?
Tại sao tôi không thể nhớ một điều gì?
Khung cảnh trước mắt tôi tan thành mây khói. Một cảm giác râm ran chạy dọc sống lưng tôi. Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống mũi. Giọng nói của người đàn ông với khẩu súng lục vang lên trong đầu tôi, “Đừng quên, mày sẽ mắc kẹt trong vòng lặp này. Đây là mục tiêu tiếp theo của mày. Hoàn thành nhiệm vụ này đi, như mày đã luôn làm. Sau đó, có khi Cộng hòa sẽ để mày ra đi."
Không gian trước mặt tôi biến thành một màu đen hoàn toàn, như thể tôi bị kéo vào một căn phòng không trọng lực và không nguồn sáng. Khi mọi thứ định hình trở lại, tôi đang ở trong văn phòng của kẻ ra nhiệm vụ cho tôi, Tướng Kuznetsov. Ánh sáng từ những nguồn không xác định che khuất khuôn mặt ông ta giống cái cách nó che mặt hai người đàn ông trong ảo giác trước của tôi, nhưng tôi có thể nhận ra ông từ cách ông di dịch phần thân trên của mình trên chiếc ghế xoay mà lần nào bước vào văng phòng tôi cũng nhìn thấy ông ngồi, và nhờ lá cờ phía sau lưng ông, lá cờ có nền đỏ đậm với biểu tượng hình một gã đàn ông trên lưng ngựa hạ sát một con rồng, được bao quanh bởi một chiếc nhẫn vàng. Đó là lá cờ của Cộng hòa Moskva.
Đây là một phần lý do tại sao tôi không thể nói cho ai biết về công việc của mình. Không một người bình thường nào sẽ tôn trọng một kẻ làm những việc bẩn thỉu cho lực lượng phản diện áp bức nhất trên toàn nước Nga.
Giọng của Kuznetsov vẫn như mọi khi, đủ bình từ để ru ngủ một con voi. “Hãy nhìn kỹ mục tiêu của anh đi. Anh hoàn thành nhiệm vụ này và chúng tôi sẽ làm theo đúng thỏa thuận. Chúng tôi sẽ đưa anh đến Petrozavodsk, bên bờ sông Onega, và anh sẽ là người tự do ngay khi qua sông. Anh không phải lo gì về an toàn của mình hết. Chúng tôi sẽ cấp cho anh một danh tính mới, một cái tên hoàn toàn mới và anh sẽ có quyền làm bất kỳ công việc văn phòng nào trong các cơ quan hành chính ở bất kỳ tiểu bang nào thuộc Liên minh của chúng tôi. Mạng sống của anh sẽ được bảo toàn.”
Ông đẩy một tập tài liệu qua bàn về phía tôi. Đây là điều chắc chắn đã xảy ra trước đây. Tôi đã ở trong văn phòng này, chấp nhận nhiệm vụ này, nhận được chính xác những lời hướng dẫn này.
Tôi nhìn xuống bức ảnh đính kèm ở góc tài liệu. Trong giây đầu tiên, bức tranh hoàn toàn trống rỗng, nhưng chẳng mấy chốc, đường viền xám xịt của bóng người hiện ra trước mắt tôi—đầu tiên là một hình bóng sần sùi, sau đó là chân tay của họ. Rồi eo, ngực, cổ. Khuôn mặt của họ vẫn chưa thành hình, nhưng tôi không cần xác nhận thêm nữa.
Tôi biết người này là ai.
Không gian trước mặt tôi lại một lần nữa biến thành một màu đen kịt.
“Và đừng bao giờ quên,” giọng nói của người đàn ông với khẩu súng lục lại vang lên. "Chúng tao chết là lỗi của mày."
Một tiếng búng tay vang lên, rồi hình ảnh trước mặt tan thành mây khói. Tôi chớp mắt, và một lần nữa Petrov xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
"Anh không sao chứ?" Anh nheo mắt, bước một bước lại gần.
“Ồ, à, ừ.” Tôi lùi lại một bước, liên tục dụi mắt.
“Anh hơi lơ đãng một chút đấy.”
"Tôi ổn." Tôi nhún vai. “Chỉ là tôi mệt quá, thế thôi. Cứ tưởng giờ tôi đã phải quen với mấy việc ngoài chiến trường thế này rồi."
“Những việc vừa xảy ra vẫn làm phiền anh chứ gì? Anh bảo rằng mấy thứ đó không ảnh hưởng gì tới anh đâu, nhưng nhìn mặt anh thì rõ ràng là không đúng mà. Thôi thì sao cũng được. Hôm nay là một ngày khó khăn cho tất cả mọi người ở đây. Hãy chắc chắn rằng anh đừng đơ ra giữa trận tiền là được. Ồ, và còn nữa, chỉ huy Dzyuba vừa triệu tập anh đến phòng của ông ta đấy."
"Ngay bây giờ sao?" Tại sao chứ? Dù lý do là gì thì việc phải gặp Dzyuba nghe có vẻ là tin xấu, nhất là sau vụ lùm xùm vừa rồi.
"Không. Chỉ huy sẽ cho anh biết ngày giờ cụ thể. Cứ để ý kĩ đi."
"Được thôi." Anh ta có thể nói bất cứ điều gì anh ta thích. Tôi không muốn nghe nữa.
“Và hãy giữ tỉnh táo.” Anh vỗ vai tôi. “Mọi thứ có thể sẽ trở nên khá điên rồ trong vài ngày tới đấy.” Rồi anh ta rời đi.
Tôi nhìn cái bóng của Petrov xa dần. Ngay khi không còn ai xung quanh nữa, tôi gục xuống như một con rô-bốt hết pin.
“*** mẹ. Tao nhớ . . . Tao nhớ ra rồi. Mẹ nó nữa," tôi lẩm bẩm một mình.
Tôi biết mình ở đây để làm gì rồi. Tôi cần bắt được một mục tiêu cấp cao. Tôi chắc chắn rằng tôi đã được cung cấp thông tin chi tiết về người này, nhưng tôi chỉ đơn giản là . . . đã quên.
Làm thế nào tôi có thể quên một điều quan trọng như thế trong một thời gian dài như vậy? Tôi cứ nghĩ rằng Cộng hòa có tay trong nào đó ở Izhevsk để phổ biến nhiệm vụ cho tôi. Chẳng lẽ họ không biết tôi hay quên đến mức không có biện pháp nhắc nhở sao? Lẽ ra họ có thể đưa cho tôi một mảnh giấy để ghi chú vào nếu việc mang tài liệu nhiệm vụ theo là bất khả thi. Mẹ nó nữa, lẽ ra tôi cũng tự nên ghi chú mới phải. Có lẽ tôi cũng quên luôn điều đó.
Hoặc có thể . . . bọn họ đang chơi đùa với trí nhớ của tôi. Việc nhiệm vụ này tự nhiên hiện ra trong đầu tôi có phải thuận tiện quá không? Loại lính đánh thuê nào lại quên mục tiêu của chính mình chứ? Trước đây tôi đều làm tốt nhiệm vụ, và bọn họ đã không tin cẩn giao cho tôi một nhiệm vụ nữa nếu tôi kém đến mức này. Cái bọn Cộng hòa này thì việc gì cũng có thể làm được, nên việc can thiệp vào trí nhớ kẻ khác cũng không phải bất khả thi đâu nhỉ. Nếu như tôi biết sớm hơn rằng nhiệm vụ này thực chất là gì thì tôi cũng đã rút lui rồi.
Tôi không muốn bất cứ ai làm rối tung tâm trí của mình. Tôi không muốn thực hiện nhiệm vụ chết tiệt này. Tôi không thể làm điều này nữa.
Nhưng thực ra tôi có lựa chọn hay không?
Khi lấy điếu thuốc ra từ trong túi áo khoác, tôi thấy tay mình run cầm cập.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Giọng nói khan khan của Thiếu úy Petrov vang lên sau lưng tôi khi tôi đang lau nước dãi của Mặt lừa khỏi nắm đấm của mình. Đó là điều khiến tôi bất ngờ, vì mọi người đã được cho phép giải tán, và tất cả thường sẽ chui trở lại phòng ngay khi họ có thể để họ có thể có được vài giờ ngủ quý giá như vàng bạc. Tôi chọn ở lại với gã Mặt lừa cho tới khi hắn bị khiêng đi trên cáng, nhưng chắc chắn Petrov không có lý do gì để nán lại cả.
Tôi quay lại và thấy tay anh ta vuốt sống mũi mình khi nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
Petrov có thể thiếu năng lực khi nói đến khía cạnh chiến thuật, nhưng tất nhiên rằng có lý do mà anh ta được thăng chức. Anh là một trong số ít những người thực sự theo sát những người khác trong đội của mình và cố gắng tìm hiểu những gì đang xảy ra với họ. Người ta có thể đánh giá cao điều đó, nhưng bản thân tôi thì không. Tôi không thích việc mọi người cứ xía vào chuyện của tôi như kiểu họ bị ép buộc phải có nghĩa vụ làm điều đó.
"Gì vậy?" Tôi đáp, tay khoanh trước ngực. Khỉ thật, có cả trăm người để hắn ta làm phiền mà. Sao lại là tôi?
"Anh cảm thấy sao rồi, đồng chí?"
"Ổn."
"Anh có chắc là anh ổn không? Tôi sẽ không cảm thấy quá ổn nếu tôi bị ép phải đánh đập một đồng đội của mình đâu." Anh ta nở một nụ cười nhỏ, một nụ cười mà bạn có thể thấy rõ là không có sự chân thành trong đó. Tôi không thể tin một kẻ mà khi cười đôi mắt còn không hẹp lại.
"Thật sao? Tôi cứ tưởng anh đã cổ vũ vui mừng lắm chứ."
"Anh nghĩ tôi là người như nào vậy?" Anh nhếch mép, "Anh biết Chỉ huy là người thế nào mà. Đôi khi, ông ấy cũng nóng tính lắm. Anh cũng sẽ vậy thôi, nếu như anh là ông ta."
"Được rồi, hãy nói thật đi xem nào. Tại sao anh đột nhiên nói chuyện với tôi?" Tôi kịp dừng mình lại để không trót hỏi rằng anh ta đã ở đâu khi Roman chết, trong khi anh ta phải làm công việc của một đội trưởng. Bình tĩnh đi nào, thằng đầu đất. Đừng làm loạn lên ở đây.
Có thể tôi chỉ đơn giản là không thích sự hiện diện của Petrov nói chung mà thôi. Có lẽ tôi không thích sắc da nhợt nhạt, ốm yếu của anh ta; có thể là cái mũi hếch của anh ta; có thể là đôi mắt hơi xếch lên của anh ta. Có cái gì đó về anh ta dường như không ổn, nhưng tôi không thể nói chắc được.
"Chỉ muốn kiểm tra xem anh sao rồi thôi mà. Mà này, anh nghĩ rằng anh sẽ đảm nhiệm được vị trí Đội trưởng chứ? Anh chắc chắn có sự can đảm, và cũng chắc chắn là có tài năng đó!" Petrov nâng giọng một cách hứng thú.
À, chiến thuật 'tôi sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho một người khác' vô cùng kinh điển đây mà.
"Tôi chưa nghĩ tới chuyện đó."
Petrov thở dài.
"Anh nên đó. Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày Tái tổ chức. Họ dự định sẽ biến tôi thành người chỉ huy Trung đội chính thức, nhưng tôi nghĩ anh mới là một..."
Ngay khi tôi nghe thấy cụm từ "ba ngày", mọi âm thanh khác đều tù mù cả đi. Miệng của Petrov vẫn không ngừng di chuyển, nhưng tôi không còn nghe thấy giọng nói của anh ta nữa. Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng của chính tôi, dồn dập và gấp gáp.
Không, cái *** con mẹ nó, không! Không phải bây giờ, đừng để tao nhìn thấy ảo giác bây giờ!
Những điều mà tôi chưa bao giờ trải qua. Những ký ức chưa bao giờ tồn tại. Tất cả đều đến với tôi, sống động như ban ngày. Cảm giác như tôi đang xem câu chuyện của người khác qua tròng mắt của họ. Tôi không biết kẻ phải trải qua những điều này là ai, nhưng tôi biết chắc chắn rằng tôi không phải người đã thực hiện những hành động khủng khiếp mà tôi sắp sửa thấy.
Nhưng bọn chúng cứ nói rằng lỗi là của tôi.
Mày còn ba ngày nữa. Mày còn ba ngày nữa. Mày còn ba ngày nữa.
Ôi, nước Nga vĩ đại ơi, cho dù tôi có cố từ chối nghĩ về những sự kiện diễn ra trong đầu mình đến mức nào đi chăng nữa, chúng vẫn cứ bật cả dậy. Tôi không thể dừng chúng lại. Tôi có thể ngăn chặn mọi cuộc xông pha, tôi có thể ngăn chặn mọi cuộc tấn công, thậm chí tôi có thể ngăn chặn cả những viên đạn. Nhưng tôi không thể... dừng kí ức khủng khiếp này lại.
Những hình ảnh đang ập về với tôi một lần nữa như một con đê vỡ.
Tôi trở lại đường hầm dưới lòng đất đó, hàng dãy ống đèn huỳnh quang hắt ánh sáng của chúng lên bức tường thép đen như than, kéo dài đến vô tận. Nỗi sợ hãi và adrenaline thình thịch đập trong thái dương tôi.
Đứng cạnh tôi là hai người đàn ông, khuôn mặt bị che khuất bởi ánh đèn chói lòa. Người đàn ông bên phải rút khẩu súng lục ra rồi bắn vào đầu gã kia. Máu của anh ta tuôn ra qua kẽ răng, chảy lên môi tôi khi anh ta gục lên người tôi, não của anh phun tung tóe khắp mặt tôi. Tôi đá anh ta ra khỏi tôi, và xác anh ta bay vống không trung.
Một màu đỏ thẫm bao phủ tầm nhìn của tôi. Vị kim loại của máu tươi đọng lại trên đầu lưỡi tôi. Tôi đã ngụp lặn trong tuyết, tôi đã rửa mình bằng tất cả các loại chất lỏng tôi có thể tìm thấy. Nhưng kí ức đó sẽ không biến mất.
Tiếng hét kinh hoàng của người đàn ông với khẩu súng lục, đục thẳng vào lỗ tai của tôi, tấn công mọi giác quan của tôi. “Mày tưởng mày có thể sống như một người bình thường sao? Hãy nhìn lại chính mình đi! Mày là một tội nhân. Chúng ta là tội nhân. Tất cả chúng ta là những con quái vật!”
Tôi muốn những ký ức này cuốn xéo. Cuốn. Xéo.
Tôi thậm chí đã làm gì chứ? Tôi có tội tình gì mà phải chuộc lỗi? Tất cả những gì tôi có trong tâm trí là những mảnh vỡ của quá khứ.
Tôi là ai?
Tại sao tôi không thể nhớ một điều gì?
Khung cảnh trước mắt tôi tan thành mây khói. Một cảm giác râm ran chạy dọc sống lưng tôi. Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống mũi. Giọng nói của người đàn ông với khẩu súng lục vang lên trong đầu tôi, “Đừng quên, mày sẽ mắc kẹt trong vòng lặp này. Đây là mục tiêu tiếp theo của mày. Hoàn thành nhiệm vụ này đi, như mày đã luôn làm. Sau đó, có khi Cộng hòa sẽ để mày ra đi."
Không gian trước mặt tôi biến thành một màu đen hoàn toàn, như thể tôi bị kéo vào một căn phòng không trọng lực và không nguồn sáng. Khi mọi thứ định hình trở lại, tôi đang ở trong văn phòng của kẻ ra nhiệm vụ cho tôi, Tướng Kuznetsov. Ánh sáng từ những nguồn không xác định che khuất khuôn mặt ông ta giống cái cách nó che mặt hai người đàn ông trong ảo giác trước của tôi, nhưng tôi có thể nhận ra ông từ cách ông di dịch phần thân trên của mình trên chiếc ghế xoay mà lần nào bước vào văng phòng tôi cũng nhìn thấy ông ngồi, và nhờ lá cờ phía sau lưng ông, lá cờ có nền đỏ đậm với biểu tượng hình một gã đàn ông trên lưng ngựa hạ sát một con rồng, được bao quanh bởi một chiếc nhẫn vàng. Đó là lá cờ của Cộng hòa Moskva.
Đây là một phần lý do tại sao tôi không thể nói cho ai biết về công việc của mình. Không một người bình thường nào sẽ tôn trọng một kẻ làm những việc bẩn thỉu cho lực lượng phản diện áp bức nhất trên toàn nước Nga.
Giọng của Kuznetsov vẫn như mọi khi, đủ bình từ để ru ngủ một con voi. “Hãy nhìn kỹ mục tiêu của anh đi. Anh hoàn thành nhiệm vụ này và chúng tôi sẽ làm theo đúng thỏa thuận. Chúng tôi sẽ đưa anh đến Petrozavodsk, bên bờ sông Onega, và anh sẽ là người tự do ngay khi qua sông. Anh không phải lo gì về an toàn của mình hết. Chúng tôi sẽ cấp cho anh một danh tính mới, một cái tên hoàn toàn mới và anh sẽ có quyền làm bất kỳ công việc văn phòng nào trong các cơ quan hành chính ở bất kỳ tiểu bang nào thuộc Liên minh của chúng tôi. Mạng sống của anh sẽ được bảo toàn.”
Ông đẩy một tập tài liệu qua bàn về phía tôi. Đây là điều chắc chắn đã xảy ra trước đây. Tôi đã ở trong văn phòng này, chấp nhận nhiệm vụ này, nhận được chính xác những lời hướng dẫn này.
Tôi nhìn xuống bức ảnh đính kèm ở góc tài liệu. Trong giây đầu tiên, bức tranh hoàn toàn trống rỗng, nhưng chẳng mấy chốc, đường viền xám xịt của bóng người hiện ra trước mắt tôi—đầu tiên là một hình bóng sần sùi, sau đó là chân tay của họ. Rồi eo, ngực, cổ. Khuôn mặt của họ vẫn chưa thành hình, nhưng tôi không cần xác nhận thêm nữa.
Tôi biết người này là ai.
Không gian trước mặt tôi lại một lần nữa biến thành một màu đen kịt.
“Và đừng bao giờ quên,” giọng nói của người đàn ông với khẩu súng lục lại vang lên. "Chúng tao chết là lỗi của mày."
Một tiếng búng tay vang lên, rồi hình ảnh trước mặt tan thành mây khói. Tôi chớp mắt, và một lần nữa Petrov xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
"Anh không sao chứ?" Anh nheo mắt, bước một bước lại gần.
“Ồ, à, ừ.” Tôi lùi lại một bước, liên tục dụi mắt.
“Anh hơi lơ đãng một chút đấy.”
"Tôi ổn." Tôi nhún vai. “Chỉ là tôi mệt quá, thế thôi. Cứ tưởng giờ tôi đã phải quen với mấy việc ngoài chiến trường thế này rồi."
“Những việc vừa xảy ra vẫn làm phiền anh chứ gì? Anh bảo rằng mấy thứ đó không ảnh hưởng gì tới anh đâu, nhưng nhìn mặt anh thì rõ ràng là không đúng mà. Thôi thì sao cũng được. Hôm nay là một ngày khó khăn cho tất cả mọi người ở đây. Hãy chắc chắn rằng anh đừng đơ ra giữa trận tiền là được. Ồ, và còn nữa, chỉ huy Dzyuba vừa triệu tập anh đến phòng của ông ta đấy."
"Ngay bây giờ sao?" Tại sao chứ? Dù lý do là gì thì việc phải gặp Dzyuba nghe có vẻ là tin xấu, nhất là sau vụ lùm xùm vừa rồi.
"Không. Chỉ huy sẽ cho anh biết ngày giờ cụ thể. Cứ để ý kĩ đi."
"Được thôi." Anh ta có thể nói bất cứ điều gì anh ta thích. Tôi không muốn nghe nữa.
“Và hãy giữ tỉnh táo.” Anh vỗ vai tôi. “Mọi thứ có thể sẽ trở nên khá điên rồ trong vài ngày tới đấy.” Rồi anh ta rời đi.
Tôi nhìn cái bóng của Petrov xa dần. Ngay khi không còn ai xung quanh nữa, tôi gục xuống như một con rô-bốt hết pin.
“*** mẹ. Tao nhớ . . . Tao nhớ ra rồi. Mẹ nó nữa," tôi lẩm bẩm một mình.
Tôi biết mình ở đây để làm gì rồi. Tôi cần bắt được một mục tiêu cấp cao. Tôi chắc chắn rằng tôi đã được cung cấp thông tin chi tiết về người này, nhưng tôi chỉ đơn giản là . . . đã quên.
Làm thế nào tôi có thể quên một điều quan trọng như thế trong một thời gian dài như vậy? Tôi cứ nghĩ rằng Cộng hòa có tay trong nào đó ở Izhevsk để phổ biến nhiệm vụ cho tôi. Chẳng lẽ họ không biết tôi hay quên đến mức không có biện pháp nhắc nhở sao? Lẽ ra họ có thể đưa cho tôi một mảnh giấy để ghi chú vào nếu việc mang tài liệu nhiệm vụ theo là bất khả thi. Mẹ nó nữa, lẽ ra tôi cũng tự nên ghi chú mới phải. Có lẽ tôi cũng quên luôn điều đó.
Hoặc có thể . . . bọn họ đang chơi đùa với trí nhớ của tôi. Việc nhiệm vụ này tự nhiên hiện ra trong đầu tôi có phải thuận tiện quá không? Loại lính đánh thuê nào lại quên mục tiêu của chính mình chứ? Trước đây tôi đều làm tốt nhiệm vụ, và bọn họ đã không tin cẩn giao cho tôi một nhiệm vụ nữa nếu tôi kém đến mức này. Cái bọn Cộng hòa này thì việc gì cũng có thể làm được, nên việc can thiệp vào trí nhớ kẻ khác cũng không phải bất khả thi đâu nhỉ. Nếu như tôi biết sớm hơn rằng nhiệm vụ này thực chất là gì thì tôi cũng đã rút lui rồi.
Tôi không muốn bất cứ ai làm rối tung tâm trí của mình. Tôi không muốn thực hiện nhiệm vụ chết tiệt này. Tôi không thể làm điều này nữa.
Nhưng thực ra tôi có lựa chọn hay không?
Khi lấy điếu thuốc ra từ trong túi áo khoác, tôi thấy tay mình run cầm cập.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.