Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất
Chương 2: Tao Là Con Sâu Rượu, Tao Muốn Ngủ Lúc Nào Chả Được!
Đăng Nhân
11/01/2023
Nhà máy cơ khí IZHMEK/pháo đài được phục chế, Izhevsk, Nga
Ngày 14 tháng 11 năm 1991, 10h41′
56.819 ° N, 53.2324 ° E
Âm thanh đôi giày Kirza chà sát trên sàn bê tông đánh thức Artem Dzyuba khỏi giấc ngủ say mèm của mình. Đôi mắt hốc hác của ông hướng về phía cửa khi ông ta lịu khịu đứng dậy từ bàn làm việc. Ông đã thiếp đi được bao lâu rồi? Ông không biết. Có một trận chiến đang xảy ra bên ngoài, ngay khi ông ta đang say ngủ trong căn phòng làm việc không cửa sổ của mình. Ông nghĩ rằng Phó Chỉ huy của mình—Thiếu tá Anton Smolov—sẽ xử lý được mọi việc mà thôi. Dzyuba bị ốm; ông còn không lết nổi ra khỏi giường—đó là những gì ông nói với mọi người để ngụy trang cho sự vắng mặt ngày hôm nay.
Những đôi giày Kirza kia thật là phiền phức. Những thứ giày nhái da lợn được dệt từ nhiều lớp vải rẻ tiền đó là một trong hàng ngàn thứ ông ghê tởm ở trong cơ sở này. Ông căm khẩu súng kết hợp IZh-56, một loại súng săn đáng lẽ không nên có chỗ trong thực chiến. Ông ghét miếng bánh mì khốc lãnh, vô vị mà ông phải nuốt mỗi đêm chỉ để giữ cho mình tiếp tục thở. Ông hận vụ hỏa hoạn Izhevsky Zavod vào ngày 18 tháng 5 năm 1980, những ngọn lửa đã nuốt trọn tới chiếc máy chế tạo súng cuối cùng của công xưởng, những chiếc máy đáng lẽ ra có thể được dùng để sản xuất những khẩu súng trường mà ông đang rất cần.
Ông ghét cuộc chiến này, một cuộc chiến mà ông sẽ không tránh khỏi thất bại.
Những tiếng gõ dồn dập vang lên ở bên kia căn phòng. "Chỉ huy! Chỉ huy Artem . . . Thưa Ngài!" Sau khi đánh giá sự hối thúc trong giọng nói của con người đó, Dzyuba kết luận rằng ông không còn có thể phớt lờ những cảnh báo nữa.
Anatoly, bạn tốt của ta. Đây là ngày chúng ta đoàn tụ dưới địa ngục.
Nhưng ta vẫn chưa xong kế hoạch B mà.
Ông không thể chết ở đây; không đời nào ông cho bản thân mình quyền quyên sinh trong căn phòng này. Không phải hôm nay. Ông liếc nhìn khẩu súng lục của mình, một khẩu súng đã nằm ở trong góc lâu đến nỗi bụi bắt đầu phủ lên nó. Ta thực sự sẽ phải chiến đấu để giành giật mạng sống của mình sao? Cánh phải phải đắc lực của ông—Maksim—vẫn chưa quay trở lại. Có tay sai để làm gì chứ nếu hắn không xuất hiện khi cần.
"Trung tá Artem, ông có ở đó không? Làm ơn, mở cửa ra! Đây là vấn đề cấp bách!" Giọng nói ở phía bên kia thậm chí còn bức bối hơn. Dzyuba gào lên trong lòng.
Trong ông là một trận chiến nội tâm, một trong vô số những tiếng gầm sấm sét khắc khổ và tai ương mà ông ta đã phải hứng chịu gần đây. Cuối cùng, ông thu hết can đảm, mọi chút can đảm còn sót lại trong tâm hồn cằn cỗi, ruỗng mục của mình.
"Tôi đang ra đây." Vơ lấy khẩu súng lục, ông đặt lòng bàn tay trước miệng, thở vào nó, rồi ngửi. Mùi vodka vẫn còn nồng nặc.
Ông lê bước mở cửa. Trước mặt ông là một viên sĩ quan trẻ mà ông mang máng nhớ mặt. Có lẽ ông đã nói chuyện với gã trai này trước đây. Có lẽ ông đã quên. Ông không nên quên mặt cấp dưới. Ông là một chỉ huy cơ mà, chính là vị chỉ huy mà đã sống sót tuyết ngục Vyazma. Cũng chả quan trọng gì. Kẻ thù đã phá vỡ chiến tuyến, Thiếu tá Smolov đã bị giết, chúng tôi cần ông chỉ huy một cuộc phản công, đó là những gì ông đang chờ đợi để nghe.
Nhưng thay vào đó, chàng trai trẻ chỉ đáp, "Chúng tôi phát hiện ra một . . . vật thể không xác định."
"Ồ. Ra chỉ là vậy thôi," Ông lầm bầm. "Tôi đã bảo anh đừng gọi tôi là Trung tá. Gọi là chỉ huy."
"Vâng, thưa chỉ huy. Nhưng chỉ huy nói 'chỉ là vậy' là có ý gì?" Viên sĩ quan trẻ đưa cho ông một cái nhìn thắc mắc. "Chúng ta chưa bao giờ phát hiện ra những vật thể không xác định bên trong căn cứ trước đây. Nó dường như đã được thả xuống từ một cuộc không kích." Anh chàng cứ liên tục liếm môi.
"Chúng ta cũng không phải chịu một cuộc không kích nào từ trước tới giờ," Dzyuba trả lời.
Cuối cùng, thời khắc đó đã đến.
Dzyuba luôn tự hỏi tại sao kẻ thù của mình—đội quân của Pavlyuchenko—chưa bao giờ tổ chức một vụ đánh bom nào trước đây. Có lẽ, cuối cùng, tên bất tài xuẩn ngốc đó cũng đã học được rằng việc cách ly Izhevsk trong nhiều tháng trời hóa ra cũng chỉ là một sự tiêu tốn tài lực vô giá trị.
"V-vâng . . ." Chàng trai lắp bắp như vừa cắn phải lưỡi của mình, "Nh-nhưng lần này thì khác! Không có một quả bom nào rơi xuống cả. Chỉ có . . . thứ này." Giọng anh lạc đi, "Chúng tôi không biết phải làm gì. Xin ngài đi cùng chúng tôi." Mặc dù chàng trai trông có vẽ bình tĩnh, Dzyuba có thể thấy những vết răng trên đầu móng tay anh ta. Anh ta đã cắn nó nãy giờ.
"Thế còn trận chiến bên ngoài kia? Nó vẫn đang diễn ra à?" Dzyuba giả vờ ho để gã trai trẻ không quên rằng ông đang bị bệnh.
"Vâng, thưa chỉ huy. Họ vẫn đang áp dụng trò 'chiến tranh tiêu hao' đó. Họ chỉ trả đũa những được tiến công của chúng ta, nhưng không làm gì khác."
"Được rồi. Hãy đưa tôi tới vật thể đó."
Họ rời phòng Dzyuba và tiến vào nhà máy sản xuất đơn cấp được cải tạo thành một doanh trại tạm thời. Hai dọc hành lang phủ lên mình một màu xám xịt, nồng nặc mùi máu và nước tiểu. Hầu hết các binh sĩ đang ở ngoài chiến trường. Những người ở lại là những người không có khả năng chiến đấu. Họ dựa vào những bức tường bê tông, hoặc chui rúc trong các phòng ngủ chật chội của mình, cố gắng hết sức tự chăm sóc vết thương. Xương sườn gãy, cánh tay cụt, dạ dày ứa máu. Họ ngước nhìn ông; một số với đôi mắt đau đớn, số khác vô hồn, nhưng không có gì khác thường. Những hương vị khác nhau của sự tuyệt vọng, Dzyuba nghĩ. Ông ta nhìn chằm chằm vào từng người lính mà ông đi qua, và một số cố gắng đứng dậy, hoặc nhận ra tầm quan trọng của ông ta hoặc đang cố gắng như thể họ sẽ tiếp tục nhiệm vụ của mình khi ông đang chứng kiến. Việc thấy những người lính của mình chểnh mảng—dù bị thương hay không—khiến Dzyuba tức điên lên, nhưng những lời chửi rủa và mắng mỏ sẽ phải đợi lúc khác.
Dzyuba rẽ vào một góc, rồi một góc khác, rồi một góc khác nữa. Hành lang nào cũng giống hành lang nào. Cơ sở này như một mê cung không lối thoát.
Dzyuba phải mất năm phút nữa mới đến được cửa—-một cánh cửa tối tăm bên rìa, dẫn đến một phòng máy bỏ hoang. Viên sĩ quan trẻ đi cùng đẩy cửa vào, và ánh sáng lờ mờ từ bầu trời u ám vẫn không ngăn được người chỉ huy phải nheo mắt để nhìn cho kĩ hơn. Mùi tanh nồng của nước tiểu đã tan biến, nhưng mùi kim loại của máu vẫn còn đọng lại.
"Thưa Ngài. Nó ở đây." Chàng sĩ quan lê bước qua lớp tuyết dày đến mắt cá chân, và Dzyuba đi theo sau.
Từ sau những bức tường ở phía xa, ông có thể nghe thấy tiếng hét của Anton Smolov với cấp dưới của mình, ngay trước khi một loạt tiếng súng khác được bắn ra. "Đại Nga kêu gọi các đồng chí hành động! Đây là thời gian để đánh trả! Hãy ra khỏi đó và tấn công lại ngay! Ngay, ngay, NGAY BÂY GIỜ!"
Viên sĩ quan dẫn Dzyuba đến địa điểm đó—bên trong một nhà kho không còn được sử dụng. Tuyết nằm thành từng lớp trên đỉnh của những bức tường bê tông không mái, chui lủi vào trong những hốc rỗng có kích thước bằng nắm tay, rải rác trên các bức tường. Tuyết đã giăng khắp trời suốt ba ngày qua; Do đó, tuyết phủ khắp các trang thiết bị cũ một màu trắng nhạt nhòa. Điều đó làm cho "vật thể không xác định" thật dễ dàng để trở nên nổi trội: Nó ngồi ngay giữa tòa nhà, lất phất có chút ít tuyết trên đỉnh, hoặc ít nhất là trên tấm vải bạt đang che nó. Quy trình vận hành tiêu chuẩn là phong tỏa khu vực cho đến khi Dzyuba hoặc một đội xử lý chuyên biệt có thể đến để gỡ quả bom chưa nổ, nhưng sau đó, chỉ huy đã nhắc nhở rằng các binh sĩ phải bao phủ mọi vật thể khả nghi để giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
Khi ông bước lại gần vật thể, một người lính khác, người đang đứng gần nó, đứng thẳng lưng và chào ông theo kiểu nhà binh. Tuyết lướt qua mặt cậu, nhưng cậu cố hết sức để không chớp mắt. Cậu trông mới khoảng mười lăm tuổi, với đôi mắt sắc bén và đôi lông mày nhíu lại. Còn trẻ quá.
Quả thực là vậy, chàng trai mười lăm tuổi Pavel còn quá trẻ để phân biệt được lẽ phải và lẽ trái, đạo đức và nhiễu nhương, khát vọng và bất cần. Anh ta đeo một cái túi nhỏ vắt ngang trên vai, mang trong đó tất cả những thứ cần thiết. Cái mở nắp hộp, túi sưởi nhiệt, dao bỏ túi, khẩu phần ăn trong ba ngày mà anh ta có thể nuốt trọn trong một bữa nếu được lựa chọn thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, và một lá thư viết tay, được gói gọn gàng bên trong một chiếc phong bì.
Pavel chỉ mới được điều chuyển đi từ Trại sản xuất nhân lực Perm mười lăm tháng trước, để gửi đến Izhevsk như một công sự khẩn cấp để chống lại mối đe dọa sắp tới từ Bang Ural. Cậu mới mười bốn tuổi khi nhận được thông báo nhập ngũ, và cậu đã nhảy lên trong niềm vui sướng trước cơ hội phục vụ đất nước. Pavel coi đó là một đặc ân, bởi vì Nhà nước chưa bao giờ chọn bất cứ ai dưới mười lăm tuổi vào quân đội cả. Người giám sát của anh ta—Leo—đã nhắc nhở cậu cẩn thận, và rằng chiến tranh không như như những gì cậu nghĩ đâu.
Đây là một điều khá bất thường: những người giám sát trại A để phát triển quân sự được hướng dẫn rằng chỉ được dạy những điều rực rỡ nhất về 'nghệ thuật chiến đấu' cho những đứa trẻ ở trong đó. Pavel đã mỉm cười với anh ta và nói, "Em là đứa trẻ mười bốn tuổi đầu tiên được nhập ngũ. Em chắc chắn rằng em có thể tự lo liệu được." Leo đã đích thân đến chiếc xe chở Pavel đi để tiễn anh, và đã đưa cho cậu ta một lá thư mà chàng đã dành cả đêm trước đó để viết. Lúc đó, Pavel nghĩ rằng Leo quá đa cảm.
Bức thư có nội dung, "Tôi ước tôi có thể ở đó vì cậu, nhưng tôi chắc rằng cậu sẽ ổn thôi. Cậu sinh ra để làm những điều vĩ đại, Pavel à. Hãy phục vụ đất nước này, và cậu sẽ thấy tất cả những tốt đẹp và xấu xa của nó. Hãy hôn đồng phục của cậu, hãy ngẩng cao đầu và đừng bao giờ quên cậu đặc biệt như thế nào. Tôi đợi tin cậu chiến thắng trở về. "
Pavel đã giữ bức thư bên mình ngay cả sau khi Leo được xác nhận đã tử trận trong Trận chiến thành Perm sáu tháng trước. Cậu mở nó ra và đọc nó bất cứ khi nào cậu cảm thấy tuyệt vọng. Lá thư của Leo là một nhu yếu phẩm, như một con dao bỏ túi, như một chai nước. Lá thư của Leo là hy vọng. Hy vọng là thứ giữ cho đôi mắt cậu vẫn rạng rỡ tới tận tới lúc này đây, khi cậu kéo tấm vải che vật thể không xác định trước mặt chỉ huy Dzyuba.
Một chiếc container, đó là điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí viên chỉ huy khi ông nhìn thấy vật thể hình khối đen tuyền, trông như một chiếc két sắt. Nhưng nó là quá lớn để là một chiếc két. Nhìn qua, Dzyuba suy đoán nó có thể nhét được ít nhất hai người bên trong. Ông gõ vào nó; Bề mặt giống như than lạnh lẽo, và tiếng kêu mà nó tạo ra chính xác là của kim loại. Anh quay sang nhìn bảng điều khiển điện tử được gắn giữa chiếc két, với các số từ 0 đến 9 được sắp xếp thành một hình chữ nhật và một ánh sáng nhỏ màu xanh lá cây nhấp nháy phía trên. Nó không giống như một công tắc kích hoạt bom, mà giống như một máy quét mật khẩu. Là một vệ binh có thâm niên, Dyzuba đã nhìn thấy những bảng điều khiển này một vài lần trong đời, không như những tân binh này.
Đèn xanh nhấp nháy có nghĩa là nó đã được mở sẵn rồi.
"Nói cho tôi biết tên của cậu, con trai," Ông hỏi người lính bên cạnh. Cậu trả lời, "Pavel Churlinov, thưa ngài. Tôi phát hiện ra vật thể này!" Đôi mắt cậu sáng lên; Có lẽ cậu ta đang nghĩ về phần thưởng hào phóng sẽ được trao cho cậu ta vì sự khám phá của mình.
"Tốt. Cậu có ở đây không khi thứ này rơi xuống đây?"
"Có, thưa chỉ huy! Em đang chạy vào bên trong để lấy thêm đạn, rồi nó bất ngờ rơi xuống từ trên trời. Tuyết văng khắp nơi, và khi em chạy đến chỗ này, thứ kỳ quặc hình lập phương này đã dí đít dưới mặt đất rồi!"
Lấy thêm đạn, hài hước thật. Anh ta chỉ không muốn phải chiến đấu thôi, Dzyuba tự nói với mình. Vị Tư lệnh tiếp tục hỏi, "Cậu có thấy được thứ mà đã thả cái này xuống không?"
"Em có! Đó là một chiếc máy bay ném bom, nhưng em chưa bao giờ nhìn thấy một thứ như vậy trước đây luôn! Nó bay nhanh hơn những chiếc chúng ta có ở Perm, và dường như phải cánh và thân máy bay được tích hợp với cái . . . cái . . ."
"Phần thân máy?"
“Em nghĩ đó là từ đó, thưa chỉ huy.” Cậu nhíu mày, cố nhớ lại những gì đã học được trong khóa huấn luyện bộ binh phòng không kéo dài hai ngày. "Dù thế nào thì em không nghĩ máy bay đó là từ Pavlyuchenko."
"Không tới từ Pavlyuchenko ư?" Dzyuba nhếch lông mày.
"Vâng, thưa chỉ huy. Nó bay từ hướng ngược lại với nơi Pavlyuchenko dựng trại."
"Xin hãy cẩn thận, thưa chỉ huy. Có thể có chất nổ bên trong đó," Viên sĩ quan còn lại xen vào. Tên anh ta là Igor. Không ai từng nói với Igor rằng anh ta đặc biệt, và anh ta cũng không được nhập ngũ khi anh ta mười bốn tuổi. Không có bất kỳ lá thư mùi mẫn nào trong chiếc túi quân sự của anh ta, chỉ có vài gram ma túy cho những đêm anh không thể đối mặt với thực tại nữa. Mới hôm qua, anh ta đã làm rớt phần lớn bột trắng xuống sàn và phải vật lộn trên mặt đất, cố gắng hít tất cả theo đường mũi bằng ống hút nhựa. Anh không thể lãng phí. Anh cần sự phê pha.
"Nếu họ muốn thả một quả bom, họ đã thả một quả bom rồi," Pavel nói. Tuy nhiên, Dzyuba vẫn lùi lại một bước.
"Cậu đã thử mở nó chưa?" Viên tư lệnh hỏi.
Pavel lắc đầu. "Chúng ta có nên đặt Semtex để mở nó không?"
"Không. Đây có thể là hàng viện trợ. Chúng ta có thể làm hư hỏng đồ bên trong." Họ có thể thu hút sự chú ý không mong muốn, đó là những gì Dzyuba đang nghĩ. "Có ai khác biết về thứ này không?"
"Không. Chỉ có hai bọn em thôi," Pavel đáp.
"Tốt," Dzyuba lấy khẩu súng lục ra khỏi bao da, lắc lư theo hướng bảng điều khiển khi ông lên tiếng, "Hai người. Tôi sẽ cần hai người làm một vài điều cho tôi. Tôi nghĩ rằng thứ này đã bị khóa bởi một mật khẩu. Trước đây, có một vài mật khẩu mà các cấp cao hơn được sử dụng để đặt cho kho bảo mật của họ. Bây giờ một trong số các cậu nhập mã, người còn lại sẽ cố gắng mở cửa. Thôi nào, hãy vào gần đi. Tốt, như thế. Bây giờ, để tôi nhớ lại cái mã đó đã nào . . ."
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này,” Pavel lẩm bẩm, mải mê nhìn ánh đèn xanh nhấp nháy. Igor huých khuỷu tay vào anh ta, đặt một ngón tay lên môi và thì thầm một tiếng 'Suỵt'.
"Đừng di chuyển," giọng nói mơ màng của ông ngủ rũ trong sự thinh lặng.
Sau vài giây, Pavel nói với giọng sốt ruột, "Thưa chỉ huy, bọn em đã sẵn sàng—"
Một tiếng nổ vang lên—tiếng súng lục. Viên đạn găm thẳng qua hộp sọ của Pavel. Anh ta đập mặt vào hầm, mặt anh ta cào lên bề mặt két sắt cho đến khi anh hoàn toàn rơi xuống mặt tuyết.
Viên sĩ quan còn lại vội quay người trong kinh hoàng. "Ông đang làm—"
Một tiếng súng khác vang lên. Người thứ hai ngã xuống.
Dzyuba tặc lưỡi. Đáng lẽ mấy đứa phiền phức đó không nên can dự vào việc này.
Ông chỉ cần chôn cất thi thể ở đâu đó và báo cáo họ mất tích, khả năng là do đã đào tẩu khỏi cơ sở. Thật quá dễ dàng để ông tạo ra một vỏ bọc lừa dối với quyền hạn của mình, trong một hệ thống được thiết kế cho những kẻ chóp bu lợi dụng. Cuộc sống của những kẻ vô danh thấp kém này không có giá trị với ông ta; Dù sao thì, tay ông đã vấy máu bọn họ quá nhiều lần rồi.
Nhưng thứ ở trước mặt ông thì không phải điều sẽ xảy ra thường xuyên.
Đó là một chiếc hộp sơ tán khẩn cấp, Dzyuba biết quá rõ. Nó sẽ chứa đầy đạn dược, thực phẩm đóng hộp khô, dao vạn năng, máy khoan cầm tay, xẻng . . . dành cho một người. Tất cả mọi thứ ông đang thiếu. Nó sẽ là của ông, TẤT CẢ SẼ LÀ CỦA ÔNG. Ông khẩn trương tăng tốc, biết rằng thời gian đang chống lại mình. Smolov sẽ sớm trở lại sau trận chiến.
Nếu ông thu thập được tất cả các thứ trong đó, ông có thể hoàn thành Kế hoạch B của mình mà không để nảy sinh nghi ngờ.
Sự kích động chiếm hữu tâm trí của Chỉ huy khi ông lao về phía chiếc hộp như một kẻ loạn trí. Có lẽ là do vodka, có lẽ là tại nỗi tuyệt vọng. Dù lý do có là gì, ông còn chẳng dừng lại một giây để tự hỏi tại sao két sắt đã được mở khóa sẵn.
Dzyuba mở tung cánh cửa. Không có gì bên trong.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Ngày 14 tháng 11 năm 1991, 10h41′
56.819 ° N, 53.2324 ° E
Âm thanh đôi giày Kirza chà sát trên sàn bê tông đánh thức Artem Dzyuba khỏi giấc ngủ say mèm của mình. Đôi mắt hốc hác của ông hướng về phía cửa khi ông ta lịu khịu đứng dậy từ bàn làm việc. Ông đã thiếp đi được bao lâu rồi? Ông không biết. Có một trận chiến đang xảy ra bên ngoài, ngay khi ông ta đang say ngủ trong căn phòng làm việc không cửa sổ của mình. Ông nghĩ rằng Phó Chỉ huy của mình—Thiếu tá Anton Smolov—sẽ xử lý được mọi việc mà thôi. Dzyuba bị ốm; ông còn không lết nổi ra khỏi giường—đó là những gì ông nói với mọi người để ngụy trang cho sự vắng mặt ngày hôm nay.
Những đôi giày Kirza kia thật là phiền phức. Những thứ giày nhái da lợn được dệt từ nhiều lớp vải rẻ tiền đó là một trong hàng ngàn thứ ông ghê tởm ở trong cơ sở này. Ông căm khẩu súng kết hợp IZh-56, một loại súng săn đáng lẽ không nên có chỗ trong thực chiến. Ông ghét miếng bánh mì khốc lãnh, vô vị mà ông phải nuốt mỗi đêm chỉ để giữ cho mình tiếp tục thở. Ông hận vụ hỏa hoạn Izhevsky Zavod vào ngày 18 tháng 5 năm 1980, những ngọn lửa đã nuốt trọn tới chiếc máy chế tạo súng cuối cùng của công xưởng, những chiếc máy đáng lẽ ra có thể được dùng để sản xuất những khẩu súng trường mà ông đang rất cần.
Ông ghét cuộc chiến này, một cuộc chiến mà ông sẽ không tránh khỏi thất bại.
Những tiếng gõ dồn dập vang lên ở bên kia căn phòng. "Chỉ huy! Chỉ huy Artem . . . Thưa Ngài!" Sau khi đánh giá sự hối thúc trong giọng nói của con người đó, Dzyuba kết luận rằng ông không còn có thể phớt lờ những cảnh báo nữa.
Anatoly, bạn tốt của ta. Đây là ngày chúng ta đoàn tụ dưới địa ngục.
Nhưng ta vẫn chưa xong kế hoạch B mà.
Ông không thể chết ở đây; không đời nào ông cho bản thân mình quyền quyên sinh trong căn phòng này. Không phải hôm nay. Ông liếc nhìn khẩu súng lục của mình, một khẩu súng đã nằm ở trong góc lâu đến nỗi bụi bắt đầu phủ lên nó. Ta thực sự sẽ phải chiến đấu để giành giật mạng sống của mình sao? Cánh phải phải đắc lực của ông—Maksim—vẫn chưa quay trở lại. Có tay sai để làm gì chứ nếu hắn không xuất hiện khi cần.
"Trung tá Artem, ông có ở đó không? Làm ơn, mở cửa ra! Đây là vấn đề cấp bách!" Giọng nói ở phía bên kia thậm chí còn bức bối hơn. Dzyuba gào lên trong lòng.
Trong ông là một trận chiến nội tâm, một trong vô số những tiếng gầm sấm sét khắc khổ và tai ương mà ông ta đã phải hứng chịu gần đây. Cuối cùng, ông thu hết can đảm, mọi chút can đảm còn sót lại trong tâm hồn cằn cỗi, ruỗng mục của mình.
"Tôi đang ra đây." Vơ lấy khẩu súng lục, ông đặt lòng bàn tay trước miệng, thở vào nó, rồi ngửi. Mùi vodka vẫn còn nồng nặc.
Ông lê bước mở cửa. Trước mặt ông là một viên sĩ quan trẻ mà ông mang máng nhớ mặt. Có lẽ ông đã nói chuyện với gã trai này trước đây. Có lẽ ông đã quên. Ông không nên quên mặt cấp dưới. Ông là một chỉ huy cơ mà, chính là vị chỉ huy mà đã sống sót tuyết ngục Vyazma. Cũng chả quan trọng gì. Kẻ thù đã phá vỡ chiến tuyến, Thiếu tá Smolov đã bị giết, chúng tôi cần ông chỉ huy một cuộc phản công, đó là những gì ông đang chờ đợi để nghe.
Nhưng thay vào đó, chàng trai trẻ chỉ đáp, "Chúng tôi phát hiện ra một . . . vật thể không xác định."
"Ồ. Ra chỉ là vậy thôi," Ông lầm bầm. "Tôi đã bảo anh đừng gọi tôi là Trung tá. Gọi là chỉ huy."
"Vâng, thưa chỉ huy. Nhưng chỉ huy nói 'chỉ là vậy' là có ý gì?" Viên sĩ quan trẻ đưa cho ông một cái nhìn thắc mắc. "Chúng ta chưa bao giờ phát hiện ra những vật thể không xác định bên trong căn cứ trước đây. Nó dường như đã được thả xuống từ một cuộc không kích." Anh chàng cứ liên tục liếm môi.
"Chúng ta cũng không phải chịu một cuộc không kích nào từ trước tới giờ," Dzyuba trả lời.
Cuối cùng, thời khắc đó đã đến.
Dzyuba luôn tự hỏi tại sao kẻ thù của mình—đội quân của Pavlyuchenko—chưa bao giờ tổ chức một vụ đánh bom nào trước đây. Có lẽ, cuối cùng, tên bất tài xuẩn ngốc đó cũng đã học được rằng việc cách ly Izhevsk trong nhiều tháng trời hóa ra cũng chỉ là một sự tiêu tốn tài lực vô giá trị.
"V-vâng . . ." Chàng trai lắp bắp như vừa cắn phải lưỡi của mình, "Nh-nhưng lần này thì khác! Không có một quả bom nào rơi xuống cả. Chỉ có . . . thứ này." Giọng anh lạc đi, "Chúng tôi không biết phải làm gì. Xin ngài đi cùng chúng tôi." Mặc dù chàng trai trông có vẽ bình tĩnh, Dzyuba có thể thấy những vết răng trên đầu móng tay anh ta. Anh ta đã cắn nó nãy giờ.
"Thế còn trận chiến bên ngoài kia? Nó vẫn đang diễn ra à?" Dzyuba giả vờ ho để gã trai trẻ không quên rằng ông đang bị bệnh.
"Vâng, thưa chỉ huy. Họ vẫn đang áp dụng trò 'chiến tranh tiêu hao' đó. Họ chỉ trả đũa những được tiến công của chúng ta, nhưng không làm gì khác."
"Được rồi. Hãy đưa tôi tới vật thể đó."
Họ rời phòng Dzyuba và tiến vào nhà máy sản xuất đơn cấp được cải tạo thành một doanh trại tạm thời. Hai dọc hành lang phủ lên mình một màu xám xịt, nồng nặc mùi máu và nước tiểu. Hầu hết các binh sĩ đang ở ngoài chiến trường. Những người ở lại là những người không có khả năng chiến đấu. Họ dựa vào những bức tường bê tông, hoặc chui rúc trong các phòng ngủ chật chội của mình, cố gắng hết sức tự chăm sóc vết thương. Xương sườn gãy, cánh tay cụt, dạ dày ứa máu. Họ ngước nhìn ông; một số với đôi mắt đau đớn, số khác vô hồn, nhưng không có gì khác thường. Những hương vị khác nhau của sự tuyệt vọng, Dzyuba nghĩ. Ông ta nhìn chằm chằm vào từng người lính mà ông đi qua, và một số cố gắng đứng dậy, hoặc nhận ra tầm quan trọng của ông ta hoặc đang cố gắng như thể họ sẽ tiếp tục nhiệm vụ của mình khi ông đang chứng kiến. Việc thấy những người lính của mình chểnh mảng—dù bị thương hay không—khiến Dzyuba tức điên lên, nhưng những lời chửi rủa và mắng mỏ sẽ phải đợi lúc khác.
Dzyuba rẽ vào một góc, rồi một góc khác, rồi một góc khác nữa. Hành lang nào cũng giống hành lang nào. Cơ sở này như một mê cung không lối thoát.
Dzyuba phải mất năm phút nữa mới đến được cửa—-một cánh cửa tối tăm bên rìa, dẫn đến một phòng máy bỏ hoang. Viên sĩ quan trẻ đi cùng đẩy cửa vào, và ánh sáng lờ mờ từ bầu trời u ám vẫn không ngăn được người chỉ huy phải nheo mắt để nhìn cho kĩ hơn. Mùi tanh nồng của nước tiểu đã tan biến, nhưng mùi kim loại của máu vẫn còn đọng lại.
"Thưa Ngài. Nó ở đây." Chàng sĩ quan lê bước qua lớp tuyết dày đến mắt cá chân, và Dzyuba đi theo sau.
Từ sau những bức tường ở phía xa, ông có thể nghe thấy tiếng hét của Anton Smolov với cấp dưới của mình, ngay trước khi một loạt tiếng súng khác được bắn ra. "Đại Nga kêu gọi các đồng chí hành động! Đây là thời gian để đánh trả! Hãy ra khỏi đó và tấn công lại ngay! Ngay, ngay, NGAY BÂY GIỜ!"
Viên sĩ quan dẫn Dzyuba đến địa điểm đó—bên trong một nhà kho không còn được sử dụng. Tuyết nằm thành từng lớp trên đỉnh của những bức tường bê tông không mái, chui lủi vào trong những hốc rỗng có kích thước bằng nắm tay, rải rác trên các bức tường. Tuyết đã giăng khắp trời suốt ba ngày qua; Do đó, tuyết phủ khắp các trang thiết bị cũ một màu trắng nhạt nhòa. Điều đó làm cho "vật thể không xác định" thật dễ dàng để trở nên nổi trội: Nó ngồi ngay giữa tòa nhà, lất phất có chút ít tuyết trên đỉnh, hoặc ít nhất là trên tấm vải bạt đang che nó. Quy trình vận hành tiêu chuẩn là phong tỏa khu vực cho đến khi Dzyuba hoặc một đội xử lý chuyên biệt có thể đến để gỡ quả bom chưa nổ, nhưng sau đó, chỉ huy đã nhắc nhở rằng các binh sĩ phải bao phủ mọi vật thể khả nghi để giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
Khi ông bước lại gần vật thể, một người lính khác, người đang đứng gần nó, đứng thẳng lưng và chào ông theo kiểu nhà binh. Tuyết lướt qua mặt cậu, nhưng cậu cố hết sức để không chớp mắt. Cậu trông mới khoảng mười lăm tuổi, với đôi mắt sắc bén và đôi lông mày nhíu lại. Còn trẻ quá.
Quả thực là vậy, chàng trai mười lăm tuổi Pavel còn quá trẻ để phân biệt được lẽ phải và lẽ trái, đạo đức và nhiễu nhương, khát vọng và bất cần. Anh ta đeo một cái túi nhỏ vắt ngang trên vai, mang trong đó tất cả những thứ cần thiết. Cái mở nắp hộp, túi sưởi nhiệt, dao bỏ túi, khẩu phần ăn trong ba ngày mà anh ta có thể nuốt trọn trong một bữa nếu được lựa chọn thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, và một lá thư viết tay, được gói gọn gàng bên trong một chiếc phong bì.
Pavel chỉ mới được điều chuyển đi từ Trại sản xuất nhân lực Perm mười lăm tháng trước, để gửi đến Izhevsk như một công sự khẩn cấp để chống lại mối đe dọa sắp tới từ Bang Ural. Cậu mới mười bốn tuổi khi nhận được thông báo nhập ngũ, và cậu đã nhảy lên trong niềm vui sướng trước cơ hội phục vụ đất nước. Pavel coi đó là một đặc ân, bởi vì Nhà nước chưa bao giờ chọn bất cứ ai dưới mười lăm tuổi vào quân đội cả. Người giám sát của anh ta—Leo—đã nhắc nhở cậu cẩn thận, và rằng chiến tranh không như như những gì cậu nghĩ đâu.
Đây là một điều khá bất thường: những người giám sát trại A để phát triển quân sự được hướng dẫn rằng chỉ được dạy những điều rực rỡ nhất về 'nghệ thuật chiến đấu' cho những đứa trẻ ở trong đó. Pavel đã mỉm cười với anh ta và nói, "Em là đứa trẻ mười bốn tuổi đầu tiên được nhập ngũ. Em chắc chắn rằng em có thể tự lo liệu được." Leo đã đích thân đến chiếc xe chở Pavel đi để tiễn anh, và đã đưa cho cậu ta một lá thư mà chàng đã dành cả đêm trước đó để viết. Lúc đó, Pavel nghĩ rằng Leo quá đa cảm.
Bức thư có nội dung, "Tôi ước tôi có thể ở đó vì cậu, nhưng tôi chắc rằng cậu sẽ ổn thôi. Cậu sinh ra để làm những điều vĩ đại, Pavel à. Hãy phục vụ đất nước này, và cậu sẽ thấy tất cả những tốt đẹp và xấu xa của nó. Hãy hôn đồng phục của cậu, hãy ngẩng cao đầu và đừng bao giờ quên cậu đặc biệt như thế nào. Tôi đợi tin cậu chiến thắng trở về. "
Pavel đã giữ bức thư bên mình ngay cả sau khi Leo được xác nhận đã tử trận trong Trận chiến thành Perm sáu tháng trước. Cậu mở nó ra và đọc nó bất cứ khi nào cậu cảm thấy tuyệt vọng. Lá thư của Leo là một nhu yếu phẩm, như một con dao bỏ túi, như một chai nước. Lá thư của Leo là hy vọng. Hy vọng là thứ giữ cho đôi mắt cậu vẫn rạng rỡ tới tận tới lúc này đây, khi cậu kéo tấm vải che vật thể không xác định trước mặt chỉ huy Dzyuba.
Một chiếc container, đó là điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí viên chỉ huy khi ông nhìn thấy vật thể hình khối đen tuyền, trông như một chiếc két sắt. Nhưng nó là quá lớn để là một chiếc két. Nhìn qua, Dzyuba suy đoán nó có thể nhét được ít nhất hai người bên trong. Ông gõ vào nó; Bề mặt giống như than lạnh lẽo, và tiếng kêu mà nó tạo ra chính xác là của kim loại. Anh quay sang nhìn bảng điều khiển điện tử được gắn giữa chiếc két, với các số từ 0 đến 9 được sắp xếp thành một hình chữ nhật và một ánh sáng nhỏ màu xanh lá cây nhấp nháy phía trên. Nó không giống như một công tắc kích hoạt bom, mà giống như một máy quét mật khẩu. Là một vệ binh có thâm niên, Dyzuba đã nhìn thấy những bảng điều khiển này một vài lần trong đời, không như những tân binh này.
Đèn xanh nhấp nháy có nghĩa là nó đã được mở sẵn rồi.
"Nói cho tôi biết tên của cậu, con trai," Ông hỏi người lính bên cạnh. Cậu trả lời, "Pavel Churlinov, thưa ngài. Tôi phát hiện ra vật thể này!" Đôi mắt cậu sáng lên; Có lẽ cậu ta đang nghĩ về phần thưởng hào phóng sẽ được trao cho cậu ta vì sự khám phá của mình.
"Tốt. Cậu có ở đây không khi thứ này rơi xuống đây?"
"Có, thưa chỉ huy! Em đang chạy vào bên trong để lấy thêm đạn, rồi nó bất ngờ rơi xuống từ trên trời. Tuyết văng khắp nơi, và khi em chạy đến chỗ này, thứ kỳ quặc hình lập phương này đã dí đít dưới mặt đất rồi!"
Lấy thêm đạn, hài hước thật. Anh ta chỉ không muốn phải chiến đấu thôi, Dzyuba tự nói với mình. Vị Tư lệnh tiếp tục hỏi, "Cậu có thấy được thứ mà đã thả cái này xuống không?"
"Em có! Đó là một chiếc máy bay ném bom, nhưng em chưa bao giờ nhìn thấy một thứ như vậy trước đây luôn! Nó bay nhanh hơn những chiếc chúng ta có ở Perm, và dường như phải cánh và thân máy bay được tích hợp với cái . . . cái . . ."
"Phần thân máy?"
“Em nghĩ đó là từ đó, thưa chỉ huy.” Cậu nhíu mày, cố nhớ lại những gì đã học được trong khóa huấn luyện bộ binh phòng không kéo dài hai ngày. "Dù thế nào thì em không nghĩ máy bay đó là từ Pavlyuchenko."
"Không tới từ Pavlyuchenko ư?" Dzyuba nhếch lông mày.
"Vâng, thưa chỉ huy. Nó bay từ hướng ngược lại với nơi Pavlyuchenko dựng trại."
"Xin hãy cẩn thận, thưa chỉ huy. Có thể có chất nổ bên trong đó," Viên sĩ quan còn lại xen vào. Tên anh ta là Igor. Không ai từng nói với Igor rằng anh ta đặc biệt, và anh ta cũng không được nhập ngũ khi anh ta mười bốn tuổi. Không có bất kỳ lá thư mùi mẫn nào trong chiếc túi quân sự của anh ta, chỉ có vài gram ma túy cho những đêm anh không thể đối mặt với thực tại nữa. Mới hôm qua, anh ta đã làm rớt phần lớn bột trắng xuống sàn và phải vật lộn trên mặt đất, cố gắng hít tất cả theo đường mũi bằng ống hút nhựa. Anh không thể lãng phí. Anh cần sự phê pha.
"Nếu họ muốn thả một quả bom, họ đã thả một quả bom rồi," Pavel nói. Tuy nhiên, Dzyuba vẫn lùi lại một bước.
"Cậu đã thử mở nó chưa?" Viên tư lệnh hỏi.
Pavel lắc đầu. "Chúng ta có nên đặt Semtex để mở nó không?"
"Không. Đây có thể là hàng viện trợ. Chúng ta có thể làm hư hỏng đồ bên trong." Họ có thể thu hút sự chú ý không mong muốn, đó là những gì Dzyuba đang nghĩ. "Có ai khác biết về thứ này không?"
"Không. Chỉ có hai bọn em thôi," Pavel đáp.
"Tốt," Dzyuba lấy khẩu súng lục ra khỏi bao da, lắc lư theo hướng bảng điều khiển khi ông lên tiếng, "Hai người. Tôi sẽ cần hai người làm một vài điều cho tôi. Tôi nghĩ rằng thứ này đã bị khóa bởi một mật khẩu. Trước đây, có một vài mật khẩu mà các cấp cao hơn được sử dụng để đặt cho kho bảo mật của họ. Bây giờ một trong số các cậu nhập mã, người còn lại sẽ cố gắng mở cửa. Thôi nào, hãy vào gần đi. Tốt, như thế. Bây giờ, để tôi nhớ lại cái mã đó đã nào . . ."
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này,” Pavel lẩm bẩm, mải mê nhìn ánh đèn xanh nhấp nháy. Igor huých khuỷu tay vào anh ta, đặt một ngón tay lên môi và thì thầm một tiếng 'Suỵt'.
"Đừng di chuyển," giọng nói mơ màng của ông ngủ rũ trong sự thinh lặng.
Sau vài giây, Pavel nói với giọng sốt ruột, "Thưa chỉ huy, bọn em đã sẵn sàng—"
Một tiếng nổ vang lên—tiếng súng lục. Viên đạn găm thẳng qua hộp sọ của Pavel. Anh ta đập mặt vào hầm, mặt anh ta cào lên bề mặt két sắt cho đến khi anh hoàn toàn rơi xuống mặt tuyết.
Viên sĩ quan còn lại vội quay người trong kinh hoàng. "Ông đang làm—"
Một tiếng súng khác vang lên. Người thứ hai ngã xuống.
Dzyuba tặc lưỡi. Đáng lẽ mấy đứa phiền phức đó không nên can dự vào việc này.
Ông chỉ cần chôn cất thi thể ở đâu đó và báo cáo họ mất tích, khả năng là do đã đào tẩu khỏi cơ sở. Thật quá dễ dàng để ông tạo ra một vỏ bọc lừa dối với quyền hạn của mình, trong một hệ thống được thiết kế cho những kẻ chóp bu lợi dụng. Cuộc sống của những kẻ vô danh thấp kém này không có giá trị với ông ta; Dù sao thì, tay ông đã vấy máu bọn họ quá nhiều lần rồi.
Nhưng thứ ở trước mặt ông thì không phải điều sẽ xảy ra thường xuyên.
Đó là một chiếc hộp sơ tán khẩn cấp, Dzyuba biết quá rõ. Nó sẽ chứa đầy đạn dược, thực phẩm đóng hộp khô, dao vạn năng, máy khoan cầm tay, xẻng . . . dành cho một người. Tất cả mọi thứ ông đang thiếu. Nó sẽ là của ông, TẤT CẢ SẼ LÀ CỦA ÔNG. Ông khẩn trương tăng tốc, biết rằng thời gian đang chống lại mình. Smolov sẽ sớm trở lại sau trận chiến.
Nếu ông thu thập được tất cả các thứ trong đó, ông có thể hoàn thành Kế hoạch B của mình mà không để nảy sinh nghi ngờ.
Sự kích động chiếm hữu tâm trí của Chỉ huy khi ông lao về phía chiếc hộp như một kẻ loạn trí. Có lẽ là do vodka, có lẽ là tại nỗi tuyệt vọng. Dù lý do có là gì, ông còn chẳng dừng lại một giây để tự hỏi tại sao két sắt đã được mở khóa sẵn.
Dzyuba mở tung cánh cửa. Không có gì bên trong.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.