Người Phụ Nữ Nông Thôn Hung Hãn
Chương 10
Nam Đảo Anh Đào
12/05/2024
Vợ Trình Lai Tài lập tức gật đầu: “Ta đã nói mà, sớm muộn gì đàn ông con trai cũng sẽ hiểu chuyện. Giống như tiểu đệ nhà ta, nó là đứa nhỏ tuổi nhất nhà nên được mọi người trong gia đình cưng chiều, vì thế tính tình mấy năm trước cũng không tốt, sau đó lúc hắn thành thân, vợ chồng đại ca ta mới đưa ra một chủ ý.”
“Nàng ấy nói rằng ngay sau khi huynh đệ trong nhà lập gia đình thì điều đầu tiên họ nghĩ đến là vợ con của mình, huynh đệ trong gia đình sẽ có người có năng lực làm việc, có người sẽ ỷ lại, lười biếng, còn một số người sẽ bất bình, trách móc. Nghĩ lại mà xem, ở chung với cha nương không phân gia, các con kiếm được tiền bạc trở về đều do cha nương nắm trong tay, huynh đệ đều cư xử công bằng, chí phí ăn mặc sinh hoạt đều có không phải lo, như vậy thì tránh sao được người không có suy nghĩ khác?”
“Vợ của huynh đệ ta còn nói, nhà có thể không phân ra, nhưng có thể phân chia công việc làm riêng trong cuộc sống. Trước tiên đem mảnh đất chia ra, ví dụ như nói lão đại chăm sóc một mẫu đất, chỉ cần hắn làm xong một mẫu đó rồi có thời gian rảnh muốn đi đâu làm gì cũng được, tiền nong thì một nửa cấp trong nhà, một nửa giữ lại tích góp cho gia đình nhỏ của mình. Cho nên ta cũng học theo, rồi ta thấy như gia đình ta đây, ban đầu xuống ruộng làm việc thì ngươi trông cậy vào ta, ta trông cậy vào ngươi, cho nên ai cũng không chịu khó làm nhiều mà đùn đẩy lẫn nhau. Hiện tại thì không cần ta phải thúc xúc, có công việc là cứ đến giờ vội vàng đi làm, làm xong sớm thì có thời gian đi ra ngoài kiếm việc khác lấy tiền. Sau nhiều lần cọ sát như thế thì mấy đứa trong lòng đều có hi vọng, nỗ lực chịu khó hơn.”
Vợ của Trình Lai Tài nói đến điều này là muốn Hoàng thị học theo nàng, hiện tại thì Trình Gia Hưng không có vướng bận áp lực gì, mỗi ngày hắn nghĩ có thể làm được những gì hắn muốn, cho nên phải nghĩ đưa ra một chút áp buộc bên người để khiến hắn nghĩ ra biện pháp kiếm tiền trở về, đây là do ngươi bức ép mà ra cả thôi.
“Vậy lỡ bọn chúng chỉ nghĩ đến việc làm riêng mà làm trì hoãn đến việc thu hoạch dưới ruộng thì sao?”
“Cũng chưa phân ra ở riêng, ngươi là nương còn sợ không xử trí được bọn chúng sao?”
Hoàng thị nghĩ lại thì thấy đúng là như vậy thật!
Ngay cả khi trong nhà có đồ ăn thức uống, mà hắn lại thấy túi tiền của huynh đệ trong nhà càng ngày càng dày nặng thì sao có thể không thèm đỏ mắt? Chỉ cần hắn thèm đỏ mắt, tất yếu sẽ phải tìm cách kiếm tiền, vậy thì chuyện đã xong một nửa.
“Tẩu tử, chủ ý này của tẩu thật tốt, nhưng lúc này ta cũng không có tâm tư để sắp xếp, trước mắt vẫn là chuyện hôn nhân của Gia Hưng quan trọng hơn."
“Tại lúc này đang nhàn rỗi nên ta trò chuyện với ngươi vài câu thôi, nếu hắn thành thân rồi mà không có tiến bộ, thì ngươi hãy thử biện pháp này xem sao."
Hoàng thị cảm ơn nàng một tiếng, rồi lại dời chủ đề sang chuyện ôm heo con về nuôi, nàng cùng đại tẩu hẹn thời gian rồi cùng nhau đi xem.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, mà lúc đi qua bên kia sông, Hoàng thị cùng đại tẩu đi qua sân nhà Hà gia, vừa hay thấy Hà Kiều Hạnh dùng bột gạo nếp làm bánh trôi còn thừa lại dịp tết, làm một bồn chậu đậu phộng da cá, sau khi để nguội, nàng bưng một bát sang cho ông nội, ở lại nói vài câu rồi mới từ nhà đại bá đi trở về.
“Nàng ấy nói rằng ngay sau khi huynh đệ trong nhà lập gia đình thì điều đầu tiên họ nghĩ đến là vợ con của mình, huynh đệ trong gia đình sẽ có người có năng lực làm việc, có người sẽ ỷ lại, lười biếng, còn một số người sẽ bất bình, trách móc. Nghĩ lại mà xem, ở chung với cha nương không phân gia, các con kiếm được tiền bạc trở về đều do cha nương nắm trong tay, huynh đệ đều cư xử công bằng, chí phí ăn mặc sinh hoạt đều có không phải lo, như vậy thì tránh sao được người không có suy nghĩ khác?”
“Vợ của huynh đệ ta còn nói, nhà có thể không phân ra, nhưng có thể phân chia công việc làm riêng trong cuộc sống. Trước tiên đem mảnh đất chia ra, ví dụ như nói lão đại chăm sóc một mẫu đất, chỉ cần hắn làm xong một mẫu đó rồi có thời gian rảnh muốn đi đâu làm gì cũng được, tiền nong thì một nửa cấp trong nhà, một nửa giữ lại tích góp cho gia đình nhỏ của mình. Cho nên ta cũng học theo, rồi ta thấy như gia đình ta đây, ban đầu xuống ruộng làm việc thì ngươi trông cậy vào ta, ta trông cậy vào ngươi, cho nên ai cũng không chịu khó làm nhiều mà đùn đẩy lẫn nhau. Hiện tại thì không cần ta phải thúc xúc, có công việc là cứ đến giờ vội vàng đi làm, làm xong sớm thì có thời gian đi ra ngoài kiếm việc khác lấy tiền. Sau nhiều lần cọ sát như thế thì mấy đứa trong lòng đều có hi vọng, nỗ lực chịu khó hơn.”
Vợ của Trình Lai Tài nói đến điều này là muốn Hoàng thị học theo nàng, hiện tại thì Trình Gia Hưng không có vướng bận áp lực gì, mỗi ngày hắn nghĩ có thể làm được những gì hắn muốn, cho nên phải nghĩ đưa ra một chút áp buộc bên người để khiến hắn nghĩ ra biện pháp kiếm tiền trở về, đây là do ngươi bức ép mà ra cả thôi.
“Vậy lỡ bọn chúng chỉ nghĩ đến việc làm riêng mà làm trì hoãn đến việc thu hoạch dưới ruộng thì sao?”
“Cũng chưa phân ra ở riêng, ngươi là nương còn sợ không xử trí được bọn chúng sao?”
Hoàng thị nghĩ lại thì thấy đúng là như vậy thật!
Ngay cả khi trong nhà có đồ ăn thức uống, mà hắn lại thấy túi tiền của huynh đệ trong nhà càng ngày càng dày nặng thì sao có thể không thèm đỏ mắt? Chỉ cần hắn thèm đỏ mắt, tất yếu sẽ phải tìm cách kiếm tiền, vậy thì chuyện đã xong một nửa.
“Tẩu tử, chủ ý này của tẩu thật tốt, nhưng lúc này ta cũng không có tâm tư để sắp xếp, trước mắt vẫn là chuyện hôn nhân của Gia Hưng quan trọng hơn."
“Tại lúc này đang nhàn rỗi nên ta trò chuyện với ngươi vài câu thôi, nếu hắn thành thân rồi mà không có tiến bộ, thì ngươi hãy thử biện pháp này xem sao."
Hoàng thị cảm ơn nàng một tiếng, rồi lại dời chủ đề sang chuyện ôm heo con về nuôi, nàng cùng đại tẩu hẹn thời gian rồi cùng nhau đi xem.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, mà lúc đi qua bên kia sông, Hoàng thị cùng đại tẩu đi qua sân nhà Hà gia, vừa hay thấy Hà Kiều Hạnh dùng bột gạo nếp làm bánh trôi còn thừa lại dịp tết, làm một bồn chậu đậu phộng da cá, sau khi để nguội, nàng bưng một bát sang cho ông nội, ở lại nói vài câu rồi mới từ nhà đại bá đi trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.