Người Phụ Nữ Nông Thôn Hung Hãn
Chương 5
Nam Đảo Anh Đào
03/12/2022
“Gia đình nàng ấy khá giả, ngoại hình đẹp, lại có năng lực làm việc. Ở bên kia có rất nhiều người ghen tị với nàng, cố tình tìm cơ hội để phá hư thanh danh, muốn làm hỏng mối hôn sự, để nàng không được hạnh phúc thì mới hài lòng. Vì thế nàng mới bị kéo dài tới năm nay mà chưa định ra hôn sự, tất cả đều là vì bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại ấy."
Phí bà tử còn nói rằng, con trai Trịnh gia không cần dựa dẫm vào vợ, nhưng lấy một người có năng lực thì tốt hơn là lấy một người chân yếu tay mềm.
Có cô con dâu như vậy thì người khổ nhất là ai?
Thứ nhất là con trai ngươi, sau khi hắn lo xong việc bên ngoài rồi thì còn phải vội vàng làm việc trong nhà, thứ hai là khổ cho bản thân mình, mỗi ngày ngươi đều phải nai lưng ra để thu dọn cho nàng, ngươi có thấy mệt hay không?
Lời này đúng là đụng đến tâm can của Hoàng thị.
Đứa con trai thứ ba này của bà cứ lông bông như vậy, đối với người bên ngoài thì là chưa thành thân, nhưng sau này thành thân lập gia đình rồi sẽ khác. Thật sự mà nói, người có thể thay đổi tính nết hay không, trong lòng Hoàng thị không dám chắc chắn, nếu Gia Hưng mà vẫn như cũ, còn con dâu không có năng lực thì sau này cuộc sống sẽ ra sao đây?
Nói như vậy thì mối hôn sự với Hà gia này thật sự rất khả quan, lại nghĩ da mặt của Gia Hưng dày, xuống nước trước một bậc, xin cưới hỏi Hà Kiều Hạnh thì sau này hẳn sẽ không đến mức vợ chồng náo loạn đánh nhau.
Hoàng thị nghe lời Phí bà tử nói, ngẫm lại cảm thấy có lý, cho nên trong lòng đã có vài phần vừa lòng, vẻ lưỡng lự trên mặt cũng phai đi không ít.
Phí bà tử thấy sắc mặt nàng không còn cứng nhắc như trước nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: ”Nếu ngươi cảm thấy không sao, có thể kết đôi, thì ta sẽ phải sang bên kia sông thêm hai lần nữa, ngươi cũng biết cô nương Hà gia này không phải tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể cưới được."
“Thì bởi vậy! Sau này còn phải làm phiền Phí tẩu tử nữa, ta nghe tẩu tử nói như vậy, cảm thấy nàng và Gia Hưng nhà chúng ta cũng hợp nhau, chẳng qua là việc này một người nói không tính, ta còn phải thương lượng với cha hắn một chút đã, hôm nay chỉ sợ gấp quá nên không đưa ra được lời chắc chắn."
Phí bà tử vỗ mông đứng dậy, nói hai ngày nữa nàng sẽ quay lại để nhận câu trả lời chắc chắn từ Hoàng thị.
Hoàng thị không giữ người ở lại ăn cơm, nên quay trở vào trong phòng, nhặt mấy quả trứng gà rồi đem tiễn người đi ra ngoài.
Thấy người ngoài đã đi xa, hai cô con dâu Trình gia chạy đến hỏi mẹ chồng là nhìn trúng cô nương nhà nào cho tam đệ? Vì lúc nãy bọn họ tận mắt thấy bà mối đến nhà mình.
“Bát tự còn chưa có, hỏi thăm làm gì? Hai ngươi quay lại phòng bếp đi, đúng rồi, bảo Thiết Ngưu chạy đi ra ngoài đồng kêu mọi người về ăn cơm."
Thiết Ngưu là cháu trai lớn của Trình Gia Hưng, hắn năm nay chưa tròn năm tuổi, là một tiểu tử mập mạp. Vừa nghe nương căn dặn liền bỏ chạy đi ra ngoài, từ xa đã thấy ông nội đang vác cuốc ngoài đồng, nên gân cổ họng hét lên, nói về ăn cơm.
Trình Lai Hỉ cũng gân cổ lên đáp lại, nói đã biết, bảo hắn trở về nhà trước đi.
Đáp lời xong, ông quay lại kêu mấy người con ở ruộng bên cạnh, liền thấy lão đại lão nhị đang làm việc dưới ruộng, còn lão tam thì ngủ cho đến khi mặt trời lên cao tới mông mới từ trong nhà ra ruộng, ra tới ruộng lại biếng nhác ngáp ngắn ngáp dài không chịu làm việc đàng hoàng, vừa nghe nói đến giờ về ăn cơm, người đã nhanh nhẹn trèo lên bờ ruộng chuẩn bị đi về nhà.
“Trình Gia Hưng, ngươi đúng là muốn chọc ta tức chết mà!”
Đột nhiên bị điểm danh gọi tên, Trình Gia Hưng ngơ ngác nhìn cha mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Mùa đông vừa rồi thiếu chút nữa làm hắn ngây người vì nhàm chán, thật vất vả mới đợi được đến đầu mùa xuân, vốn dĩ muốn dẫn hai người lên núi đi dạo một vòng thử vận may, nhưng kế hoạch còn chưa có thực hiện được thì bị lão cha phát hiện, nói ngày đầu mùa xuân bận rộn bắt hắn xuống ruộng.
Nếu chưa bị gọi thì không sao, nhưng đã bị điểm danh thì chẳng lẽ lại bỏ lại cha và hai huynh đệ chạy lên núi.
Vì thế Trình Gia Hưng liền gác lại chuyện lên núi bắt gà, chim thỏ hoang, vác cuốc đi theo xuống ruộng, mấy ngày nay làm mệt sống mệt chết thế mà lão cha vẫn không hài lòng là sao?
Nhìn thấy dáng vẻ vô tội của hắn, trong lòng Trình Lai Hỉ nghẹn tức một đống, sau đó quay đầu lại nhìn việc hắn làm cả buổi sáng: ”Ngươi nói xem, ngươi xuống đất để làm gì? Cả buổi sáng mà ngươi làm được có từng này, còn không bằng lão tử ta làm nửa canh giờ."
Trình Gia Hưng nghe xong gật đầu, đáp: ”Đúng vậy, con đã nói là cho con xuống ruộng đất còn không bằng để con lên núi thử vận may, là chính cha nói cày bừa gieo trồng vụ xuân bận rộn quá nên phải kéo con đi xuống đây bằng được còn gì?"
Phí bà tử còn nói rằng, con trai Trịnh gia không cần dựa dẫm vào vợ, nhưng lấy một người có năng lực thì tốt hơn là lấy một người chân yếu tay mềm.
Có cô con dâu như vậy thì người khổ nhất là ai?
Thứ nhất là con trai ngươi, sau khi hắn lo xong việc bên ngoài rồi thì còn phải vội vàng làm việc trong nhà, thứ hai là khổ cho bản thân mình, mỗi ngày ngươi đều phải nai lưng ra để thu dọn cho nàng, ngươi có thấy mệt hay không?
Lời này đúng là đụng đến tâm can của Hoàng thị.
Đứa con trai thứ ba này của bà cứ lông bông như vậy, đối với người bên ngoài thì là chưa thành thân, nhưng sau này thành thân lập gia đình rồi sẽ khác. Thật sự mà nói, người có thể thay đổi tính nết hay không, trong lòng Hoàng thị không dám chắc chắn, nếu Gia Hưng mà vẫn như cũ, còn con dâu không có năng lực thì sau này cuộc sống sẽ ra sao đây?
Nói như vậy thì mối hôn sự với Hà gia này thật sự rất khả quan, lại nghĩ da mặt của Gia Hưng dày, xuống nước trước một bậc, xin cưới hỏi Hà Kiều Hạnh thì sau này hẳn sẽ không đến mức vợ chồng náo loạn đánh nhau.
Hoàng thị nghe lời Phí bà tử nói, ngẫm lại cảm thấy có lý, cho nên trong lòng đã có vài phần vừa lòng, vẻ lưỡng lự trên mặt cũng phai đi không ít.
Phí bà tử thấy sắc mặt nàng không còn cứng nhắc như trước nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: ”Nếu ngươi cảm thấy không sao, có thể kết đôi, thì ta sẽ phải sang bên kia sông thêm hai lần nữa, ngươi cũng biết cô nương Hà gia này không phải tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể cưới được."
“Thì bởi vậy! Sau này còn phải làm phiền Phí tẩu tử nữa, ta nghe tẩu tử nói như vậy, cảm thấy nàng và Gia Hưng nhà chúng ta cũng hợp nhau, chẳng qua là việc này một người nói không tính, ta còn phải thương lượng với cha hắn một chút đã, hôm nay chỉ sợ gấp quá nên không đưa ra được lời chắc chắn."
Phí bà tử vỗ mông đứng dậy, nói hai ngày nữa nàng sẽ quay lại để nhận câu trả lời chắc chắn từ Hoàng thị.
Hoàng thị không giữ người ở lại ăn cơm, nên quay trở vào trong phòng, nhặt mấy quả trứng gà rồi đem tiễn người đi ra ngoài.
Thấy người ngoài đã đi xa, hai cô con dâu Trình gia chạy đến hỏi mẹ chồng là nhìn trúng cô nương nhà nào cho tam đệ? Vì lúc nãy bọn họ tận mắt thấy bà mối đến nhà mình.
“Bát tự còn chưa có, hỏi thăm làm gì? Hai ngươi quay lại phòng bếp đi, đúng rồi, bảo Thiết Ngưu chạy đi ra ngoài đồng kêu mọi người về ăn cơm."
Thiết Ngưu là cháu trai lớn của Trình Gia Hưng, hắn năm nay chưa tròn năm tuổi, là một tiểu tử mập mạp. Vừa nghe nương căn dặn liền bỏ chạy đi ra ngoài, từ xa đã thấy ông nội đang vác cuốc ngoài đồng, nên gân cổ họng hét lên, nói về ăn cơm.
Trình Lai Hỉ cũng gân cổ lên đáp lại, nói đã biết, bảo hắn trở về nhà trước đi.
Đáp lời xong, ông quay lại kêu mấy người con ở ruộng bên cạnh, liền thấy lão đại lão nhị đang làm việc dưới ruộng, còn lão tam thì ngủ cho đến khi mặt trời lên cao tới mông mới từ trong nhà ra ruộng, ra tới ruộng lại biếng nhác ngáp ngắn ngáp dài không chịu làm việc đàng hoàng, vừa nghe nói đến giờ về ăn cơm, người đã nhanh nhẹn trèo lên bờ ruộng chuẩn bị đi về nhà.
“Trình Gia Hưng, ngươi đúng là muốn chọc ta tức chết mà!”
Đột nhiên bị điểm danh gọi tên, Trình Gia Hưng ngơ ngác nhìn cha mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Mùa đông vừa rồi thiếu chút nữa làm hắn ngây người vì nhàm chán, thật vất vả mới đợi được đến đầu mùa xuân, vốn dĩ muốn dẫn hai người lên núi đi dạo một vòng thử vận may, nhưng kế hoạch còn chưa có thực hiện được thì bị lão cha phát hiện, nói ngày đầu mùa xuân bận rộn bắt hắn xuống ruộng.
Nếu chưa bị gọi thì không sao, nhưng đã bị điểm danh thì chẳng lẽ lại bỏ lại cha và hai huynh đệ chạy lên núi.
Vì thế Trình Gia Hưng liền gác lại chuyện lên núi bắt gà, chim thỏ hoang, vác cuốc đi theo xuống ruộng, mấy ngày nay làm mệt sống mệt chết thế mà lão cha vẫn không hài lòng là sao?
Nhìn thấy dáng vẻ vô tội của hắn, trong lòng Trình Lai Hỉ nghẹn tức một đống, sau đó quay đầu lại nhìn việc hắn làm cả buổi sáng: ”Ngươi nói xem, ngươi xuống đất để làm gì? Cả buổi sáng mà ngươi làm được có từng này, còn không bằng lão tử ta làm nửa canh giờ."
Trình Gia Hưng nghe xong gật đầu, đáp: ”Đúng vậy, con đã nói là cho con xuống ruộng đất còn không bằng để con lên núi thử vận may, là chính cha nói cày bừa gieo trồng vụ xuân bận rộn quá nên phải kéo con đi xuống đây bằng được còn gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.