Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế
Chương 11:
Nhàn Thời Thính Vũ
26/08/2024
Bình luận dường như đông cứng lại, sau một lúc lâu mới có người thăm dò để lại bình luận.
“Cái kia... không phải là mắt tôi có vấn đề chứ?”
“Không rõ, hình như mắt tôi cũng đột nhiên có vấn đề rồi.”
“Đột nhiên bị mù +1”
“Tránh ra hết, mắt tôi tốt tôi nói cho! Cô bé này chính là người chạy rất nhanh đã đi ngang qua vào hồi sáng sớm! Con dã thú trong tay cô bé, chính là con đã đuổi theo các học viên của Học viện quân sự đến nỗi hồn bay phách lạc cách đây nửa giờ! Cô bé mạnh đến vậy, nghiền ép đám thiên tài của Đế Quốc trở thành cặn!”
Ngay khi lời này được nói ra, lập tức có người phản bác: [Ai có thể chứng minh con dã thú là do cô ta săn được? Có lẽ chỉ là may mắn nhặt được, căn bản không thể chứng minh được thực lực của cô ta.]
[Nếu không phải cô ấy giết chẳng lẽ ông giết? Lại đây, lại đây biểu diễn xem nào!]
[Ai cãi nhau xê ra chỗ khác, chúng ta hãy phân tích một cách lý tính. Từ khi các học viên vào sa mạc, đến nay đã ròng rã hai ngày, chỉ gặp một mình cô gái đó. Mà các học viên gặp phải dã thú, đến khi cô gái kéo xác dã thú xuất hiện, giữa hai thời điểm này cách nhau 38 phút. Trong 38 phút này, khả năng có người khác xuất hiện trong sa mạc rõ ràng là rất nhỏ. Vì vậy, khả năng cao nhất là con dã thú đã chết dưới tay cô gái.]
[Tôi thấy con dã thú trên người không có vết thương rõ ràng, có phải đã sử dụng chất độc nào đó không?]
[Đây không phải là trọng điểm các vị ơi! Các vị không thấy à, cô gái đó dùng tay kéo một con dã thú nặng cả nghìn cân! Dùng tay đấy!]
[Cô ấy thực sự rất mạnh, chạy rất nhanh, sức lực lại lớn, quả nhiên những người có thể tồn tại ở nơi như Hoang Tinh này, đều không phải là người bình thường.]
Những động tĩnh trong buổi phát sóng trực tiếp cũng đã thu hút sự chú ý của Học viện quân sự Đế quốc.
Người dân Đế quốc quan tâm đến kỳ thi tốt nghiệp của trường quân đội, còn đối với nhà trường, bọn họ càng coi trọng hơn.
Nhiều quan chức cấp cao, giáo quan của trường quân đội ngồi trong một phòng họp lớn, trên màn hình 3D ở giữa phòng họp đang phát trực tiếp tình hình thi của hàng chục nhóm học viên.
Lúc này, màn hình của đội Hoang Tinh được phóng to, hình ảnh ba chiều về cô gái Tống Xuân Thời kéo xác dã thú đi qua được dừng lại.
Một nữ giáo quan mặt đầy vẻ tán thưởng: “Bị thương ở mắt trái, dùng một loại vũ khí sắc nhọn nào đó đâm xuyên hộp sọ, một kích trí mạng, rất đẹp.”
“Cái kia... không phải là mắt tôi có vấn đề chứ?”
“Không rõ, hình như mắt tôi cũng đột nhiên có vấn đề rồi.”
“Đột nhiên bị mù +1”
“Tránh ra hết, mắt tôi tốt tôi nói cho! Cô bé này chính là người chạy rất nhanh đã đi ngang qua vào hồi sáng sớm! Con dã thú trong tay cô bé, chính là con đã đuổi theo các học viên của Học viện quân sự đến nỗi hồn bay phách lạc cách đây nửa giờ! Cô bé mạnh đến vậy, nghiền ép đám thiên tài của Đế Quốc trở thành cặn!”
Ngay khi lời này được nói ra, lập tức có người phản bác: [Ai có thể chứng minh con dã thú là do cô ta săn được? Có lẽ chỉ là may mắn nhặt được, căn bản không thể chứng minh được thực lực của cô ta.]
[Nếu không phải cô ấy giết chẳng lẽ ông giết? Lại đây, lại đây biểu diễn xem nào!]
[Ai cãi nhau xê ra chỗ khác, chúng ta hãy phân tích một cách lý tính. Từ khi các học viên vào sa mạc, đến nay đã ròng rã hai ngày, chỉ gặp một mình cô gái đó. Mà các học viên gặp phải dã thú, đến khi cô gái kéo xác dã thú xuất hiện, giữa hai thời điểm này cách nhau 38 phút. Trong 38 phút này, khả năng có người khác xuất hiện trong sa mạc rõ ràng là rất nhỏ. Vì vậy, khả năng cao nhất là con dã thú đã chết dưới tay cô gái.]
[Tôi thấy con dã thú trên người không có vết thương rõ ràng, có phải đã sử dụng chất độc nào đó không?]
[Đây không phải là trọng điểm các vị ơi! Các vị không thấy à, cô gái đó dùng tay kéo một con dã thú nặng cả nghìn cân! Dùng tay đấy!]
[Cô ấy thực sự rất mạnh, chạy rất nhanh, sức lực lại lớn, quả nhiên những người có thể tồn tại ở nơi như Hoang Tinh này, đều không phải là người bình thường.]
Những động tĩnh trong buổi phát sóng trực tiếp cũng đã thu hút sự chú ý của Học viện quân sự Đế quốc.
Người dân Đế quốc quan tâm đến kỳ thi tốt nghiệp của trường quân đội, còn đối với nhà trường, bọn họ càng coi trọng hơn.
Nhiều quan chức cấp cao, giáo quan của trường quân đội ngồi trong một phòng họp lớn, trên màn hình 3D ở giữa phòng họp đang phát trực tiếp tình hình thi của hàng chục nhóm học viên.
Lúc này, màn hình của đội Hoang Tinh được phóng to, hình ảnh ba chiều về cô gái Tống Xuân Thời kéo xác dã thú đi qua được dừng lại.
Một nữ giáo quan mặt đầy vẻ tán thưởng: “Bị thương ở mắt trái, dùng một loại vũ khí sắc nhọn nào đó đâm xuyên hộp sọ, một kích trí mạng, rất đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.