Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế
Chương 1:
Nhàn Thời Thính Vũ
21/07/2024
Hoang Tinh ban đêm u ám biến hoá kỳ lạ, những loài động vật vô danh kêu gào thảm thiết ở phía xa.
Bên trong hang động, Tống Xuân Thời bị tiếng động đánh thức, chỉ nhấc mí mắt lên, lại quấn chăn ngủ thiếp đi.
Cho đến khi bầu trời hửng sáng, chim muông ồn ào, cô mới ngáp dài bò dậy, đẩy tảng đá chắn cửa, đi ra ngoài động duỗi lưng một cái.
Ánh nắng tắm trên người, không khí buổi sáng trong lành và mát mẻ, vụ giết chóc đêm qua thậm chí không để lại một giọt máu.
“Hả?”
Bên dưới hang động xuất hiện một loạt dấu chân mới, Tống Xuân Thời nhìn kỹ vài lần, dựa vào kích thước và hình dạng để phán đoán thì đó là dấu vết do một kẻ săn mồi cỡ lớn nào đó để lại.
Cô lẩm bẩm, có chút đau đầu: “Lại phải đánh nhau rồi.”
Ốc đảo nhỏ xung quanh hang động này là lãnh địa của cô, thú săn mồi gần đó đều biết điều này, bình thường thì nước sông không phạm nước giếng, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một số loài dã thú từ nơi khác đến, không biết luật lệ, ngang nhiên để lại tín hiệu khiêu khích, khiến cô không ít lần phải ra tay.
Thực ra giải quyết vấn đề này cũng không khó, dã thú sẽ để lại mùi trên lãnh địa của mình, để răn đe những kẻ xâm nhập, Tống Xuân Thời chỉ cần học theo cách làm của chúng là được.
Nhưng cô thực sự không làm được.
Việc dùng phân nước tiểu để đánh dấu lãnh địa, cô cả đời này cũng không làm được.
Đi theo dấu chân, Tống Xuân Thời nhanh chóng lần theo dấu vết đến chỗ con dã thú lạ mặt.
Đối phương đang ở trong đầm nước tùy ý lăn lộn, bọt nước từ trên thân thú to lớn kia lăn xuống, theo những lớp vảy sáng bóng, lướt qua chiếc lưng rộng, mông sau đẫy đà, chân to khỏe mạnh.
Tống Xuân Thời: “Hít hà——”
Xuyên qua Hoang Tinh năm năm, nếu nói đến ảnh hưởng xấu với cô thì chắc là ở điểm này.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy một con mãnh thú to lớn săn mồi, bị cảnh tượng đẫm máu đó dọa đến chân run rẩy, còn bị ám ảnh trong hai ngày.
Còn bây giờ thì sao?
Cô chỉ biết nhìn người ta toàn thân mập mạp đầy mỡ mà chảy nước miếng.
Dã thú trong nước nhanh chóng nhận ra động tĩnh trên bờ, đó là một con thú đực trẻ mới trưởng thành, cao hơn hai mét, có được nanh vuốt đáng sợ cùng lân giáp dữ tợn, Tống Xuân Thời đứng trước mặt nó, nhỏ bé và vô hại như một con thỏ.
Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Tống Xuân Thời, cả người dã thú liền đề phòng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Bên trong hang động, Tống Xuân Thời bị tiếng động đánh thức, chỉ nhấc mí mắt lên, lại quấn chăn ngủ thiếp đi.
Cho đến khi bầu trời hửng sáng, chim muông ồn ào, cô mới ngáp dài bò dậy, đẩy tảng đá chắn cửa, đi ra ngoài động duỗi lưng một cái.
Ánh nắng tắm trên người, không khí buổi sáng trong lành và mát mẻ, vụ giết chóc đêm qua thậm chí không để lại một giọt máu.
“Hả?”
Bên dưới hang động xuất hiện một loạt dấu chân mới, Tống Xuân Thời nhìn kỹ vài lần, dựa vào kích thước và hình dạng để phán đoán thì đó là dấu vết do một kẻ săn mồi cỡ lớn nào đó để lại.
Cô lẩm bẩm, có chút đau đầu: “Lại phải đánh nhau rồi.”
Ốc đảo nhỏ xung quanh hang động này là lãnh địa của cô, thú săn mồi gần đó đều biết điều này, bình thường thì nước sông không phạm nước giếng, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một số loài dã thú từ nơi khác đến, không biết luật lệ, ngang nhiên để lại tín hiệu khiêu khích, khiến cô không ít lần phải ra tay.
Thực ra giải quyết vấn đề này cũng không khó, dã thú sẽ để lại mùi trên lãnh địa của mình, để răn đe những kẻ xâm nhập, Tống Xuân Thời chỉ cần học theo cách làm của chúng là được.
Nhưng cô thực sự không làm được.
Việc dùng phân nước tiểu để đánh dấu lãnh địa, cô cả đời này cũng không làm được.
Đi theo dấu chân, Tống Xuân Thời nhanh chóng lần theo dấu vết đến chỗ con dã thú lạ mặt.
Đối phương đang ở trong đầm nước tùy ý lăn lộn, bọt nước từ trên thân thú to lớn kia lăn xuống, theo những lớp vảy sáng bóng, lướt qua chiếc lưng rộng, mông sau đẫy đà, chân to khỏe mạnh.
Tống Xuân Thời: “Hít hà——”
Xuyên qua Hoang Tinh năm năm, nếu nói đến ảnh hưởng xấu với cô thì chắc là ở điểm này.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy một con mãnh thú to lớn săn mồi, bị cảnh tượng đẫm máu đó dọa đến chân run rẩy, còn bị ám ảnh trong hai ngày.
Còn bây giờ thì sao?
Cô chỉ biết nhìn người ta toàn thân mập mạp đầy mỡ mà chảy nước miếng.
Dã thú trong nước nhanh chóng nhận ra động tĩnh trên bờ, đó là một con thú đực trẻ mới trưởng thành, cao hơn hai mét, có được nanh vuốt đáng sợ cùng lân giáp dữ tợn, Tống Xuân Thời đứng trước mặt nó, nhỏ bé và vô hại như một con thỏ.
Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Tống Xuân Thời, cả người dã thú liền đề phòng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.