Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế
Chương 41:
Nhàn Thời Thính Vũ
31/08/2024
Nói xong nó trượt đến bên Carol, quẹt vòng tay của hắn, âm lượng tăng lên rõ rệt: “Người ngoài xin dừng lại để đăng ký! Người ngoài xin dừng lại để đăng ký!”
Lúc này trên quảng trường có không ít người qua lại, đều là những người chưa thành niên đang sống trong nhà phúc lợi, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, ánh mắt của một đám nhóc con nhìn Carol giống nhìn cái gì đại phôi đản.
Carol lúng túng không thôi, sắc mặt sắp cùng màu với mái tóc, bực bội nói: “Đừng kêu nữa đừng kêu nữa, tôi đăng ký là được chứ gì!”
Tống Xuân Thời nhịn cười: “Hay là em tự lên đi, một đường cảm ơn anh đã chăm sóc.”
Con rô bốt vẫn đứng chắn trước mặt Carol không buông tha, bị nhiều đứa trẻ chú ý như vậy hắn cũng có chút không chịu nổi, nghĩ hẳn là không có chuyện phiền phức gì bèn nói: “Được thôi, em có phương thức liên lạc của tôi, có chuyện gì thì cứ liên hệ.”
Tống Xuân Thời gật đầu, tiện tay ném một thứ gì đó sang rồi quay người đi.
Carol tiễn cô vào tòa chung cư, trong lòng còn có chút phiền muộn nhàn nhạt, cảm giác như một ông già nhìn đứa con rời khỏi tổ.
Đợi hắn cúi đầu nhìn rõ thứ cô gái ném cho mình thì chút đa sầu đa cảm đó lập tức bay biến.
Cô thế mà lại gói Tinh Quang thạch trong vải rách, cứ thế tùy tiện ném qua! Tinh Quang thạch từ bao giờ chịu tủi hờn như vậy!
Nếu không phải con rô bốt chắn trước mặt, hắn thật sự phải đuổi theo giáo huấn đứa trẻ đó một trận cho ra trò!
Carol thậm chí còn không về nhà, trực tiếp lái phi thuyền đến Học viện quân sự Đế Quốc.
Bên kia, Tống Xuân Thời theo sự chỉ dẫn của quang não, nhanh chóng tìm thấy phòng của mình.
Nói là phòng nhưng lại có phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng khách riêng biệt, thậm chí còn có một gian bếp nhỏ, tất cả đồ nội thất được điều khiển thông minh, rô bốt gia dụng luôn luôn cung cấp dịch vụ.
Tống Xuân Thời tham quan xong chỉ có một cảm nhận, Đế Quốc thật giàu có.
Nếu không có tiền thì làm sao có thể chống đỡ được hệ thống phúc lợi khổng lồ hoàn thiện như vậy.
Vừa cảm thán xong Carol đã gửi đến một tin tức, một phiên bản thu nhỏ của Carol xuất hiện trên quang não.
Tống Xuân Thời thấy rất thú vị, đưa tay chọc chọc, phát hiện hình chiếu có thể di chuyển, còn có thể phóng to thu nhỏ, cô chiếu Carol xuống đất, phóng to thành kích thước người thật, vậy mà vẫn là hình ảnh ba chiều.
Lúc này trên quảng trường có không ít người qua lại, đều là những người chưa thành niên đang sống trong nhà phúc lợi, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, ánh mắt của một đám nhóc con nhìn Carol giống nhìn cái gì đại phôi đản.
Carol lúng túng không thôi, sắc mặt sắp cùng màu với mái tóc, bực bội nói: “Đừng kêu nữa đừng kêu nữa, tôi đăng ký là được chứ gì!”
Tống Xuân Thời nhịn cười: “Hay là em tự lên đi, một đường cảm ơn anh đã chăm sóc.”
Con rô bốt vẫn đứng chắn trước mặt Carol không buông tha, bị nhiều đứa trẻ chú ý như vậy hắn cũng có chút không chịu nổi, nghĩ hẳn là không có chuyện phiền phức gì bèn nói: “Được thôi, em có phương thức liên lạc của tôi, có chuyện gì thì cứ liên hệ.”
Tống Xuân Thời gật đầu, tiện tay ném một thứ gì đó sang rồi quay người đi.
Carol tiễn cô vào tòa chung cư, trong lòng còn có chút phiền muộn nhàn nhạt, cảm giác như một ông già nhìn đứa con rời khỏi tổ.
Đợi hắn cúi đầu nhìn rõ thứ cô gái ném cho mình thì chút đa sầu đa cảm đó lập tức bay biến.
Cô thế mà lại gói Tinh Quang thạch trong vải rách, cứ thế tùy tiện ném qua! Tinh Quang thạch từ bao giờ chịu tủi hờn như vậy!
Nếu không phải con rô bốt chắn trước mặt, hắn thật sự phải đuổi theo giáo huấn đứa trẻ đó một trận cho ra trò!
Carol thậm chí còn không về nhà, trực tiếp lái phi thuyền đến Học viện quân sự Đế Quốc.
Bên kia, Tống Xuân Thời theo sự chỉ dẫn của quang não, nhanh chóng tìm thấy phòng của mình.
Nói là phòng nhưng lại có phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng khách riêng biệt, thậm chí còn có một gian bếp nhỏ, tất cả đồ nội thất được điều khiển thông minh, rô bốt gia dụng luôn luôn cung cấp dịch vụ.
Tống Xuân Thời tham quan xong chỉ có một cảm nhận, Đế Quốc thật giàu có.
Nếu không có tiền thì làm sao có thể chống đỡ được hệ thống phúc lợi khổng lồ hoàn thiện như vậy.
Vừa cảm thán xong Carol đã gửi đến một tin tức, một phiên bản thu nhỏ của Carol xuất hiện trên quang não.
Tống Xuân Thời thấy rất thú vị, đưa tay chọc chọc, phát hiện hình chiếu có thể di chuyển, còn có thể phóng to thu nhỏ, cô chiếu Carol xuống đất, phóng to thành kích thước người thật, vậy mà vẫn là hình ảnh ba chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.