Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế
Chương 48:
Nhàn Thời Thính Vũ
02/09/2024
Khoảng cách giữa A và S quá lớn, không phải người thường cố gắng là có thể bù đắp được.
“Với thực lực của em ấy, phá kỷ lục chắc chắn không thành vấn đề. Đáng tiếc là năm nay còn có hai tân sinh viên tinh thần lực đạt đến cấp S, tiểu hắc mã của cậu chắc chắn sẽ bị bọn họ lấn át hào quang.”
Cùng là cấp S, thiên tài tinh thần lực được coi trọng hơn, bởi vì bọn họ có thể điều khiển cơ giáp, còn thể chất cấp S thì dù cơ thể có cường tráng đến đâu, chẳng lẽ còn có thể chống lại được cơ giáp?
Mặc dù một hai trăm năm gần đây, liên tục có người đưa ra quan điểm, tinh thần lực của con người đã phát triển đến cực hạn, thể chất cường đại có tiềm năng hơn tinh thần lực, người luyện thể thuật đến mức cao nhất, có lẽ còn mạnh hơn cơ giáp tiên tiến nhất. Nhưng rất nhiều người coi thuyết pháp này là vô lý, bởi vì người có thể luyện thể thuật đến mức cao nhất chưa từng xuất hiện, còn sự cường hãn của cơ giáp thì có thể thấy rõ.
Carol nhướng mày, nói: “Ai lấn át hào quang của ai thì cứ chờ xem là biết.”
Nếu là trước khi gặp cô nhóc kia thì có lẽ hắn cũng có chung quan điểm với các đồng nghiệp, nhưng bây giờ hắn luôn cảm thấy, thiếu nữ đó sau này sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
“Có tân sinh viên tới rồi.” Một huấn luyện viên nhắc nhở.
Những huấn luyện viên khác cũng nhận ra: “Nghe âm thanh thì là hai người, nhưng mà——”
Tiếng bước chân của hai người này sao lại kỳ lạ thế nhỉ?
Một tiếng thì nhanh mạnh mẽ, một tiếng hỗn loạn lung tung, theo lý mà nói, học viên có thể đến nhanh như vậy thực lực hẳn là không yếu, tiếng bước chân hoàn toàn không có nhịp điệu kia là sao?
Mang theo nghi hoặc, mấy huấn luyện viên hướng tầm mắt về phía cửa vào sân huấn luyện.
Rất nhanh, bọn họ thấy một bóng người, không đúng, là hai bóng người chạy như bay tới.
Cô gái chạy ở phía trước với dáng vẻ nhanh nhẹn, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, chỉ có khuôn mặt hơi đỏ lên. Một tay cô nắm lấy tay của một cậu nhóc phía sau như thả diều, cậu nhóc gần như chân không chạm đất bị cô kéo suốt dọc đường!
Tống Xuân Thời bước vào sân, liếc mắt thấy mấy huấn luyện viên, cô kéo Allen chạy đến đứng trước mặt các huấn luyện viên.
Vì không biết phải nói gì nên cô im lặng đứng đó, còn Allen hoàn toàn không đứng vững, cả người mềm nhũn ngã về phía trước, cô đành túm lấy cổ áo kéo cậu dậy.
Nhìn tư thế kỳ quái của hai người, các huấn luyện viên một lời khó nói hết.
Carol hắng giọng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Học viên Tống Xuân Thời, Allen Garcia vào hàng.”
“Với thực lực của em ấy, phá kỷ lục chắc chắn không thành vấn đề. Đáng tiếc là năm nay còn có hai tân sinh viên tinh thần lực đạt đến cấp S, tiểu hắc mã của cậu chắc chắn sẽ bị bọn họ lấn át hào quang.”
Cùng là cấp S, thiên tài tinh thần lực được coi trọng hơn, bởi vì bọn họ có thể điều khiển cơ giáp, còn thể chất cấp S thì dù cơ thể có cường tráng đến đâu, chẳng lẽ còn có thể chống lại được cơ giáp?
Mặc dù một hai trăm năm gần đây, liên tục có người đưa ra quan điểm, tinh thần lực của con người đã phát triển đến cực hạn, thể chất cường đại có tiềm năng hơn tinh thần lực, người luyện thể thuật đến mức cao nhất, có lẽ còn mạnh hơn cơ giáp tiên tiến nhất. Nhưng rất nhiều người coi thuyết pháp này là vô lý, bởi vì người có thể luyện thể thuật đến mức cao nhất chưa từng xuất hiện, còn sự cường hãn của cơ giáp thì có thể thấy rõ.
Carol nhướng mày, nói: “Ai lấn át hào quang của ai thì cứ chờ xem là biết.”
Nếu là trước khi gặp cô nhóc kia thì có lẽ hắn cũng có chung quan điểm với các đồng nghiệp, nhưng bây giờ hắn luôn cảm thấy, thiếu nữ đó sau này sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
“Có tân sinh viên tới rồi.” Một huấn luyện viên nhắc nhở.
Những huấn luyện viên khác cũng nhận ra: “Nghe âm thanh thì là hai người, nhưng mà——”
Tiếng bước chân của hai người này sao lại kỳ lạ thế nhỉ?
Một tiếng thì nhanh mạnh mẽ, một tiếng hỗn loạn lung tung, theo lý mà nói, học viên có thể đến nhanh như vậy thực lực hẳn là không yếu, tiếng bước chân hoàn toàn không có nhịp điệu kia là sao?
Mang theo nghi hoặc, mấy huấn luyện viên hướng tầm mắt về phía cửa vào sân huấn luyện.
Rất nhanh, bọn họ thấy một bóng người, không đúng, là hai bóng người chạy như bay tới.
Cô gái chạy ở phía trước với dáng vẻ nhanh nhẹn, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, chỉ có khuôn mặt hơi đỏ lên. Một tay cô nắm lấy tay của một cậu nhóc phía sau như thả diều, cậu nhóc gần như chân không chạm đất bị cô kéo suốt dọc đường!
Tống Xuân Thời bước vào sân, liếc mắt thấy mấy huấn luyện viên, cô kéo Allen chạy đến đứng trước mặt các huấn luyện viên.
Vì không biết phải nói gì nên cô im lặng đứng đó, còn Allen hoàn toàn không đứng vững, cả người mềm nhũn ngã về phía trước, cô đành túm lấy cổ áo kéo cậu dậy.
Nhìn tư thế kỳ quái của hai người, các huấn luyện viên một lời khó nói hết.
Carol hắng giọng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Học viên Tống Xuân Thời, Allen Garcia vào hàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.