Chương 36: Góc Khuất (H)
Tại Ngôn Ngoại
24/05/2023
Cố kiềm lại cảm xúc muốn ‘ra’ trong miệng cô, Chu Đình Trạo đưa tay nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn nói: “Đủ rồi.”
Tang Như còn đang say sưa ngậm lấy côn ŧhịŧ của anh, nghe anh nói thế liền mơ màng ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi hồng hồng còn vương chút hơi sương.
Dáng vẻ này đúng là thiếu ‘làm’ mà.
Không thể nhìn tiếp được nữa, Chu Đình Trạo vội rút côn ŧ ịŧ ra khỏi miệng cô, một tiếng “Phụt” vang lên đầy nóng bỏng. Tang Như thở dốc vài tiếng, phát ra giọng mũi tựa như một con vật nhỏ đang nức nở: “Ưm?”
Tay anh vẫn để dưới cằm cô, tơ nước trong suốt từ môi cô chảy xuống tay anh, khiến lòng bàn anh nóng rực vô cùng.
Chu Đình Trạo dùng ngón tay cái lau đi tơ nước trên miệng cô, nhìn dáng vẻ yếu mềm của cô lúc này, giọng nói anh cũng vô thức theo đó mà dịu dàng đi phần nào, anh nói: “Được rồi.”
Côn ŧhịŧ vừa to vừa cứng được anh nắm trong tay, bàn tay khớp xương rõ ràng bao bọc lấy nó, thoạt nhìn hệt như đang tự mình an ủi.
Vẫn chưa xong mà, anh định cứ để như thế sao?
Tang Như một chút cũng không tin, mặc kệ lời anh tiếp tục liếʍ một cái lên đầu côn ŧhịŧ ướt đẫm trên tay anh, rồi dùng giọng nhớp nháp nói: “Chưa đủ mà.”
Cảnh tượng lúc này thật giống như anh đang chủ động đút côn ŧ ịŧ vào miệng cô. Nghĩ thế côn ŧhịŧ anh không khỏi phát run vì hưng phấn, suýt chút nữa là đã ‘bắn’ ra ngoài.
“Đủ rồi,” Chu Đình Trạo trầm giọng nói, anh thò tay vào ngăn bàn của Lão Trịnh lấy ra hai tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau lên khóe miệng cô, tiếp đó lại quay sang lau lớp nước đang dính trên thân côn ŧ ịŧ của mình, định lau sạch rồi cất nó lại vào trong. Giọng nói nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, lạnh lùng nói, “Còn phải làm đề nữa.”
Thế này rồi mà còn muốn làm đề?
Tang Như dịch đầu về phía trước, dựa sát vào bụng dưới của anh, vì quần vẫn chưa kéo lên nên côn ŧ ịŧ vẫn lộ ra như cũ, trực tiếp dán vào mặt cô.
Làn da cô vốn rất trắng, nhưng vì chuyện hoang đường lúc này mà trở nên ửng hồng, kết hợp với màu đỏ thẫm của côn ŧ ịŧ, cảnh tượng này đã tạo ra một bản màu ướŧ áŧ.
Tang Như duỗi tay cầm lấy gốc côn ŧ ịŧ, bị đám lông cứng của anh cọ đến phát ngứa. Cô ma sát mặt mình lên thân côn ŧ ịŧ rồi nói: “Chu Đình Trạo, cậu chẳng thành thật gì cả.”
Nếu thành thật thì lúc này đây anh thật sự muốn cắm côn ŧ ịŧ mình vào sâu trong miệng cô, nhìn cô dùng sức liếʍ mυ"ŧ, rồi lại tiếp tục đâm rút côn ŧ ịŧ trong tiểu huyệt cô, nhìn cô vừa rêи ɾỉ vừa cao trào.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Vì cô vẫn còn ở độ tuổi này cộng thêm hoàn cảnh hiện tại của anh, nếu mà ‘làm’ thật thì hậu quả hẳn sẽ rất khôn lường, anh không thể để chuyện đó xảy ra được.
Nhưng cô lại không ngừng tra tấn anh, cứ cọ cọ má vào côn ŧ ịŧ anh, giọng mềm nhũn như đang bị thao : “Tôi ướt rồi, cậu giúp tôi với, được không?”
Chu Đình Trạo không đồng ý cũng chẳng từ chối, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.
Thật khó nhịn, thật quá khó nhịn mà.
Tang Như đột nhiên đứng lên, chống người lên mặt bàn, đưa lưng về phía anh, rồi tự cởϊ qυầи của mình ra. Cặp mông mẩy đang yêu giấu sau chiếc qυầи ɭóŧ hình dâu tây nhanh chóng lộ ra trước mắt anh.
Xuất hiện quá bất ngờ khiến Chu Đình Trạo dường như còn có thể ngửi được cả mùi hương dâu tây ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể cô.
Sau một lúc vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, Tang Như liền lắc lắc mông ra hiệu với anh.
Anh vốn là người giỏi kiềm chế nhưng sự xuất hiện của cô có lẽ chính là để phá tan năng lực tự khắc chế trong anh.
Chu Đình Trạo như bị bỏ bùa thuận theo lời cô, nâng tay sờ lên cặp mông căng tròn, ngón tay di chuyển từ kẽ mông tới tiểu huyệt, dâʍ ŧ ủy̠thấm ướt đáy qυầи ɭóŧ giờ đây lại tiếp tục vấy lên tay anh.
Anh nhanh chóng thu tay về, nói: “Thật ướt.”
Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy, thế mà động tác của anh lại hệt như đang thực hành nghiên cứu một vật thể lạ lẫm nào đó, chậm rãi làm từng bước từng bước một khiến Tang Như không khỏi bực mình, sự kiên nhẫn của anh từ khi nào lại lớn như vậy.
Cô nắm lấy phần chủ động tự vén đáy qυầи ɭóŧ giữa hai chân mình sang một bên, âm huyệt không còn che đậy lộ rõ ra ngoài. Môi tiểu huyệt như hai cánh hoa chen chúc vào nhau, khẽ ép vào khe huyệt, dâʍ ŧ ủy̠cũng mem theo đó mà chậm rãi rỉ ra. Nâng mắt nhìn lên là lớp lông tơ mềm mượt, không những không thể che chắn tiểu huyệt mà còn khiến người ta càng thêm hưng phấn muốn khám phá sâu hơn.
Bấy giờ, lý trí của Chu Đình Trạo đã trên bờ sụp đổ, nhìn cô không ngừng lắc lắc mông trước mặt mình, thậm chí còn chủ động duỗi tay ra sau, tự tách tiểu huyệt của mình ra cho anh xem.
“Chu Đình Trạo, Chu Đình Trạo. . .”
Cô khẽ gọi anh, như muốn đánh chìm con thuyền lý trí vốn đã lung lay của trong anh.
Như ma xui quỷ khiến, Chu Đình Trạo chậm rãi nâng một tay lên chạm vào mông cô, giây phút da thịt chạm vào nhau cả hai cơ thể đều run rẩy.
“Ưʍ. . .” Anh chỉ mới chạm vào thôi mà toàn thân Tang Như đã tê dại, hai tay quay lại chống lên bàn. Giây sau, cô cảm nhận được anh đã đặt cả hai tay lên mông mình.
Anh vẫn không lên tiếng nhưng hơi thở nặng nề thì khó mà giấu được. Anh bắt đầu xoa nắn khiến Tang Như không nhịn được mà nhỏ giọng thở gấp.
Dẫu bây giờ trước mắt có bày ra viên ngọc bích quý hiếm đền nhường nào thì Chu Đình Trạo cũng đều sẽ mặc kệ. Vì nào có thứ gì có thể sánh bằng bờ mông tròn trịa đẫy đà trong lòng bàn tay anh lúc này.
Những động tác cứ như cơn gió biển dữ dội, tốc độ xoa nắn cũng âm thầm tăng lên. Bỗng anh đột ngột cởϊ qυầи lót cô ra khiến cô không nhịn được mà rên ra thành tiếng.
Miệng huyệt hồng hào không ngừng co rút, sâu hút đầy mê người. Chu Đình Trạo co ngón tay lại nhẹ nhàng cọ cọ, nhìn Tang Như trong phút chốc run lên, miệng ngân ra tiếng nức nở vừa ấm ức vừa dâʍ đãиɠ làm sao.
Chu Đình Trạo không nhịn được nữa, từng bước từng bước cọ xát dọc theo khe hở kia, ngón tay anh khẽ cắm vào giữa hai cánh hoa, cảm giác thật giống như đang bị miệng nhỏ của cô ngậm lấy, nóng ẩm vô cùng. Chu Đình Trạo đẩy một đốt ngón tay vào như dự đoán nhìn cô run rẩy.
“Ưm ưm, muốn, muốn nữa. . .”
Sợi dây thừng trên cánh buồm vững chắc của anh đã đứt khiến cả thân thuyền bắt đầu lắc lư chấn động theo. Chu Đình Trạo cúi người liếʍ lên khe huyệt, mơ hồ còn ngửi được mùi dâu tây thơm ngọt của nơi này.
Tiếng chuông tan học vang lên như muốn đánh thức hai kẻ đang trong hồi vui sướиɠ.
Nhưng cả hai đều không muốn dừng lại. Chu Đình Trạo vẫn tiếp tục xoa nắn âm đế của cô, hạt đậu nhỏ bị chọc đến phát cứng mang đến cho Tang Như một kɧoáı ©ảʍ vô tận.
Toàn thân cô kịch liệt run rẩy, cặp mông mẩy cũng theo đó mà rung theo, sóng thịt không ngừng lắc lư trước mắt, Chu Đình Trạo hút sâu một ngụm dâʍ ŧ ủy̠của cô, tay vẫn như cũ xoa nắn lên âm đế. Bỗng anh chợt đứng dậy, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.
Tiếng ồn ào bên ngoài vang lên không dứt, còn cô thì lại lặng yên trong một góc tận hưởng cao trào.
Trong cơn lâng lâng, Tang Như ngã gục xuống bàn, ở phía sau Chu Đình Trạo khẽ cúi người xuống, dịu dàng hôn nhẹ một cái lêи đỉиɦ mông cô .
Tang Như còn đang say sưa ngậm lấy côn ŧhịŧ của anh, nghe anh nói thế liền mơ màng ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi hồng hồng còn vương chút hơi sương.
Dáng vẻ này đúng là thiếu ‘làm’ mà.
Không thể nhìn tiếp được nữa, Chu Đình Trạo vội rút côn ŧ ịŧ ra khỏi miệng cô, một tiếng “Phụt” vang lên đầy nóng bỏng. Tang Như thở dốc vài tiếng, phát ra giọng mũi tựa như một con vật nhỏ đang nức nở: “Ưm?”
Tay anh vẫn để dưới cằm cô, tơ nước trong suốt từ môi cô chảy xuống tay anh, khiến lòng bàn anh nóng rực vô cùng.
Chu Đình Trạo dùng ngón tay cái lau đi tơ nước trên miệng cô, nhìn dáng vẻ yếu mềm của cô lúc này, giọng nói anh cũng vô thức theo đó mà dịu dàng đi phần nào, anh nói: “Được rồi.”
Côn ŧhịŧ vừa to vừa cứng được anh nắm trong tay, bàn tay khớp xương rõ ràng bao bọc lấy nó, thoạt nhìn hệt như đang tự mình an ủi.
Vẫn chưa xong mà, anh định cứ để như thế sao?
Tang Như một chút cũng không tin, mặc kệ lời anh tiếp tục liếʍ một cái lên đầu côn ŧhịŧ ướt đẫm trên tay anh, rồi dùng giọng nhớp nháp nói: “Chưa đủ mà.”
Cảnh tượng lúc này thật giống như anh đang chủ động đút côn ŧ ịŧ vào miệng cô. Nghĩ thế côn ŧhịŧ anh không khỏi phát run vì hưng phấn, suýt chút nữa là đã ‘bắn’ ra ngoài.
“Đủ rồi,” Chu Đình Trạo trầm giọng nói, anh thò tay vào ngăn bàn của Lão Trịnh lấy ra hai tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau lên khóe miệng cô, tiếp đó lại quay sang lau lớp nước đang dính trên thân côn ŧ ịŧ của mình, định lau sạch rồi cất nó lại vào trong. Giọng nói nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, lạnh lùng nói, “Còn phải làm đề nữa.”
Thế này rồi mà còn muốn làm đề?
Tang Như dịch đầu về phía trước, dựa sát vào bụng dưới của anh, vì quần vẫn chưa kéo lên nên côn ŧ ịŧ vẫn lộ ra như cũ, trực tiếp dán vào mặt cô.
Làn da cô vốn rất trắng, nhưng vì chuyện hoang đường lúc này mà trở nên ửng hồng, kết hợp với màu đỏ thẫm của côn ŧ ịŧ, cảnh tượng này đã tạo ra một bản màu ướŧ áŧ.
Tang Như duỗi tay cầm lấy gốc côn ŧ ịŧ, bị đám lông cứng của anh cọ đến phát ngứa. Cô ma sát mặt mình lên thân côn ŧ ịŧ rồi nói: “Chu Đình Trạo, cậu chẳng thành thật gì cả.”
Nếu thành thật thì lúc này đây anh thật sự muốn cắm côn ŧ ịŧ mình vào sâu trong miệng cô, nhìn cô dùng sức liếʍ mυ"ŧ, rồi lại tiếp tục đâm rút côn ŧ ịŧ trong tiểu huyệt cô, nhìn cô vừa rêи ɾỉ vừa cao trào.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Vì cô vẫn còn ở độ tuổi này cộng thêm hoàn cảnh hiện tại của anh, nếu mà ‘làm’ thật thì hậu quả hẳn sẽ rất khôn lường, anh không thể để chuyện đó xảy ra được.
Nhưng cô lại không ngừng tra tấn anh, cứ cọ cọ má vào côn ŧ ịŧ anh, giọng mềm nhũn như đang bị thao : “Tôi ướt rồi, cậu giúp tôi với, được không?”
Chu Đình Trạo không đồng ý cũng chẳng từ chối, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.
Thật khó nhịn, thật quá khó nhịn mà.
Tang Như đột nhiên đứng lên, chống người lên mặt bàn, đưa lưng về phía anh, rồi tự cởϊ qυầи của mình ra. Cặp mông mẩy đang yêu giấu sau chiếc qυầи ɭóŧ hình dâu tây nhanh chóng lộ ra trước mắt anh.
Xuất hiện quá bất ngờ khiến Chu Đình Trạo dường như còn có thể ngửi được cả mùi hương dâu tây ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể cô.
Sau một lúc vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, Tang Như liền lắc lắc mông ra hiệu với anh.
Anh vốn là người giỏi kiềm chế nhưng sự xuất hiện của cô có lẽ chính là để phá tan năng lực tự khắc chế trong anh.
Chu Đình Trạo như bị bỏ bùa thuận theo lời cô, nâng tay sờ lên cặp mông căng tròn, ngón tay di chuyển từ kẽ mông tới tiểu huyệt, dâʍ ŧ ủy̠thấm ướt đáy qυầи ɭóŧ giờ đây lại tiếp tục vấy lên tay anh.
Anh nhanh chóng thu tay về, nói: “Thật ướt.”
Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy, thế mà động tác của anh lại hệt như đang thực hành nghiên cứu một vật thể lạ lẫm nào đó, chậm rãi làm từng bước từng bước một khiến Tang Như không khỏi bực mình, sự kiên nhẫn của anh từ khi nào lại lớn như vậy.
Cô nắm lấy phần chủ động tự vén đáy qυầи ɭóŧ giữa hai chân mình sang một bên, âm huyệt không còn che đậy lộ rõ ra ngoài. Môi tiểu huyệt như hai cánh hoa chen chúc vào nhau, khẽ ép vào khe huyệt, dâʍ ŧ ủy̠cũng mem theo đó mà chậm rãi rỉ ra. Nâng mắt nhìn lên là lớp lông tơ mềm mượt, không những không thể che chắn tiểu huyệt mà còn khiến người ta càng thêm hưng phấn muốn khám phá sâu hơn.
Bấy giờ, lý trí của Chu Đình Trạo đã trên bờ sụp đổ, nhìn cô không ngừng lắc lắc mông trước mặt mình, thậm chí còn chủ động duỗi tay ra sau, tự tách tiểu huyệt của mình ra cho anh xem.
“Chu Đình Trạo, Chu Đình Trạo. . .”
Cô khẽ gọi anh, như muốn đánh chìm con thuyền lý trí vốn đã lung lay của trong anh.
Như ma xui quỷ khiến, Chu Đình Trạo chậm rãi nâng một tay lên chạm vào mông cô, giây phút da thịt chạm vào nhau cả hai cơ thể đều run rẩy.
“Ưʍ. . .” Anh chỉ mới chạm vào thôi mà toàn thân Tang Như đã tê dại, hai tay quay lại chống lên bàn. Giây sau, cô cảm nhận được anh đã đặt cả hai tay lên mông mình.
Anh vẫn không lên tiếng nhưng hơi thở nặng nề thì khó mà giấu được. Anh bắt đầu xoa nắn khiến Tang Như không nhịn được mà nhỏ giọng thở gấp.
Dẫu bây giờ trước mắt có bày ra viên ngọc bích quý hiếm đền nhường nào thì Chu Đình Trạo cũng đều sẽ mặc kệ. Vì nào có thứ gì có thể sánh bằng bờ mông tròn trịa đẫy đà trong lòng bàn tay anh lúc này.
Những động tác cứ như cơn gió biển dữ dội, tốc độ xoa nắn cũng âm thầm tăng lên. Bỗng anh đột ngột cởϊ qυầи lót cô ra khiến cô không nhịn được mà rên ra thành tiếng.
Miệng huyệt hồng hào không ngừng co rút, sâu hút đầy mê người. Chu Đình Trạo co ngón tay lại nhẹ nhàng cọ cọ, nhìn Tang Như trong phút chốc run lên, miệng ngân ra tiếng nức nở vừa ấm ức vừa dâʍ đãиɠ làm sao.
Chu Đình Trạo không nhịn được nữa, từng bước từng bước cọ xát dọc theo khe hở kia, ngón tay anh khẽ cắm vào giữa hai cánh hoa, cảm giác thật giống như đang bị miệng nhỏ của cô ngậm lấy, nóng ẩm vô cùng. Chu Đình Trạo đẩy một đốt ngón tay vào như dự đoán nhìn cô run rẩy.
“Ưm ưm, muốn, muốn nữa. . .”
Sợi dây thừng trên cánh buồm vững chắc của anh đã đứt khiến cả thân thuyền bắt đầu lắc lư chấn động theo. Chu Đình Trạo cúi người liếʍ lên khe huyệt, mơ hồ còn ngửi được mùi dâu tây thơm ngọt của nơi này.
Tiếng chuông tan học vang lên như muốn đánh thức hai kẻ đang trong hồi vui sướиɠ.
Nhưng cả hai đều không muốn dừng lại. Chu Đình Trạo vẫn tiếp tục xoa nắn âm đế của cô, hạt đậu nhỏ bị chọc đến phát cứng mang đến cho Tang Như một kɧoáı ©ảʍ vô tận.
Toàn thân cô kịch liệt run rẩy, cặp mông mẩy cũng theo đó mà rung theo, sóng thịt không ngừng lắc lư trước mắt, Chu Đình Trạo hút sâu một ngụm dâʍ ŧ ủy̠của cô, tay vẫn như cũ xoa nắn lên âm đế. Bỗng anh chợt đứng dậy, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.
Tiếng ồn ào bên ngoài vang lên không dứt, còn cô thì lại lặng yên trong một góc tận hưởng cao trào.
Trong cơn lâng lâng, Tang Như ngã gục xuống bàn, ở phía sau Chu Đình Trạo khẽ cúi người xuống, dịu dàng hôn nhẹ một cái lêи đỉиɦ mông cô .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.