Chương 26: Món Quà (H)
Tại Ngôn Ngoại
24/05/2023
Sao lại không nhớ được?
Nhưng ngay cả trong mơ anh cũng không dám mơ đến cảm giác nơi thành cổ ấy, vì vầng trăng sáng trong này không nên bị vấy bẩn bởi những ao ước vẩn đυ.c trong anh. Nếu trên đời thật sự có phép màu, thì chỉ cần cho anh một giấc mộng nơi mà vầng trăng ấy nằm trọn trong vòng tay của anh thôi, thế là đủ rồi.
Chu Đình Trạo vòng tay qua eo cô, ôm cô lại gần mình hơn, nhỏ giọng “Ừm.” một tiếng.
Tang Như bật cười, rồi lại cúi đầu hôn anh một cái: “Thật ra hôm nay tôi đến đây là vì có món quà muốn tặng cậu.”
“Gì thế?”
“Đưa tay ra đây.”
Chu Đình Trạo đưa tay còn lại ra, tay trái thì vẫn như cũ ôm chặt lấy eo cô.
“Nhắm mắt lại đi.”
Chu Đình Trạo làm theo lời cô, mắt nhắm nhưng không cách nào kiềm được sự mong đợi trong lòng, Cổ tay bỗng truyền đến độ ấm của cô, dường như cô đang đeo thứ gì đó lên cổ tay anh.
“Xong rồi, mở mắt ra đi.” Tang Như gãi gãi lòng bàn tay anh.
Chu Đình Trạo cúi đầu nhìn rồi thoáng chốc ngây người.
Trên cổ tay là một sợi dây bện đỏ, nhìn rất quen, hệt như sợi dây mà anh đã tặng cho cô hôm trước.
“Không biết có cùng loại với sợi này không,” Tang Như nâng tay trái lên, áp tay cô lên tay anh, hại sợ dây đỏ cũng kề sát bên nhau: “Cậu đeo cái này đẹp lắm.”
Chu Đình Trạo nhìn cô đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay anh, khoảng khắc đốt ngón tay chạm vào nhau trái tim anh cũng theo đó mà run lên từng nhịp.
Dường như cô luôn biết cách khiến anh mềm lòng.
Tang Như lắc lắc tay, hỏi anh: “Thích không?”
Tay cô nhỏ hơn tay anh một chút, lòng bàn tay rất mềm. Chu Đình Trạo không nhịn được cầm lấy tay cô, đáp: “Thích.”
Tang Như hài lòng khẽ cười, tay phải bỗng ôm lấy cổ anh, cái mông bên dưới không yên phận cọ qua cọ lại, khẽ hỏi bên tai anh: “Thế này cũng thích hả?”
Hôm nay anh mặc đồ mỏng, chưa kể cô lại còn mặc váy đến đây, lúc ngồi lên người anh tà váy tự động vén lên, nơi đó chỉ cách anh một lớp vải qυầи ɭóŧ. Hết thảy những ấm áp và xúc cảm mềm mại trong nháy mắt truyền đến dây thần kinh cảm giác của cả hai.
Được thứ mềm mại như thế cọ xát khiến Chu Đình Trạo ngay lập tức ‘cứng đờ’, giọng nói khàn khàn đầy chịu đựng: “Thích.”
Nghe được câu trả lời, Tang Như quay đầu sang ngậm lấy dái tai anh, mông vẫn tiếp tục cọ, mập mờ hỏi: “Thế này thì sao?”
Hơi thở của Chu Đình Trạo nặng nề đi, câu trả lời vẫn giống hệt như cũ: “Thích.”
Chu Đình Trạo quả thật không từ chối cô điều gì, nghe anh hết lần này đến lần khác lặp lại cùng một đáp án khiến lòng cô mềm đi như hóa vũng nước. Bàn tay đang định chui vào áo anh ‘tác oai tác quái’, thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô dừng tay lại, ngồi thẳng dậy trao đổi ánh mắt với Chu Đình Trạo .
Chu Đình Trạo hoàn hồn, nâng tay lên lau đi vệt nước bên môi cô, nhỏ giọng nói: “Để tôi ra mở cửa xem, cậu vào phòng tôi ngồi đi.”
Tang Như cong khóe môi, cười nói: “Giống ‘Kim ốc tàng kiều’* nhỉ?”
(*)"Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.
Gương mặt Chu Đình Trạo hơi hơi ửng hồng, anh nâng mông cô lên ôm cả người cô đứng dậy rồi ôm bế người trong lòng đi vào phòng mình. Theo từng bước chân, hạ thân cả hai không ngừng va chạm vào nhau. Tang Như bị đυ.ng chạm đến ngứa ngáy cả người, cố tình nhỏ giọng thở dốc thành tiếng bên tai anh.
Chu Đình Trạo dừng lại, rồi đặt cô ngồi xuống mép giường: “Ngoan, đợi ở đây một lát.”
Tang Như gật đầu, trước lúc anh quay người rời đi cô nhanh chóng kéo anh lại gần, ngẩng đầu khẽ hôn một cái lên môi anh: “Nhanh lên nha.”
Chu Đình Trạo nhìn cô, sau đó như đang chạy trốn, nhanh chóng cất bước ra ngoài.
Tang Như nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng vui vẻ không nhịn được muốn cười ra thành tiếng. Quay đầu nhìn lại thấy trên đầu giường có một cuốn sách đang nằm ở đó, có lẽ lúc nãy anh ra mở cửa cho cô rồi thuận tay đặt cuốn sách này ở đây. Tang Như cầm cuốn sách lên, nằm xấp trên giường lật xem vài trang, nhàn rỗi nằm đợi anh.
Loáng thoáng nghe thấy được đoạn nói chuyện ngoài cửa, hình như là giáo viên nhà bên cạnh đến tìm bố mẹ Chu Đình Trạo. Bố mẹ anh hôm nay đi thăm ông bà, nếu không phải đã hỏi rõ, cô nào dám tùy tiện đến đây.
Tang Như gập chân lên lắc qua lắc lại, càng đọc càng thấy cuốn sách này cũng khá thú vị. Mãi tập trung đọc, cô không nhận ra Chu Đình Trạo đã quay lại từ bao giờ.
Chu Đình Trạo chỉnh lại quần áo trước khi ra mở cửa, không thể để đối phương phát hiện sự khác thường của anh. Mở cửa giải thích rõ rồi tiễn người kia đi. Lúc trở về phòng, anh không khỏi ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ lúc này của cô.
Tang Như nằm sấp trên giường, hai chân gập lên không an phận lắc qua lắc lại. Vạt váy cũng theo đó mà trượt xuống dưới đầu gối lộ ra làn da trắng mịn bên trong, cảnh tượng này như đang thêm dầu vào ngọn lửa du͙© vọиɠ trong anh.
Chu Đình Trạo siết chặt tay, đè nén ý nghĩ muốn đè cô dưới thân, giọng anh khàn khàn lên tiếng gọi cô.
Lúc này, Tang Như mới hoàn hồn. Cô trở mình co chân định ngồi dậy, bổng dưng cổ chân bị anh nắm lấy.
Có trời mới biết dáng vẻ của cô lúc này mê người đến nhường nào. Cổ chân bị tay anh nắm lấy nên càng rộng mở, gấu váy trượt xuống thấp hơn theo động tác của cô, ngay cả qυầи ɭóŧ của cô anh cũng chỉ cần liếc mắt là dễ dàng nhìn thấy.
Màu trắng, dường như còn thấm ra chút nước.
Chu Đình Trạo sắp điên rồi, không khống chế được chính mình nữa, vô thức đè tay gập chân cô lên.
Tang Như ngước mắt nhìn anh, thấy tầm mắt của anh đang chăm chú nhìn vào giữa hai chân mình hồi lâu. Bên dưới không khỏi ngứa ngáy, tiểu huyệt bắt đầu mấp máy, không kiềm được mà chảy ra dâm thủy̠.
Chu Đình Trạo nhìn thấy vệt nước thấm ra kia càng lúc càng lan rộng, hô hấp của anh cũng theo đó mà nặng nề. Tầm mắt nâng lên nhìn thẳng vào mắt cô, trong không khí như có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt.
Anh cúi người tiến lại gần, như một tín đồ ngoan đạo: “Tôi có thể…nhìn nơi này không?”
Nhưng ngay cả trong mơ anh cũng không dám mơ đến cảm giác nơi thành cổ ấy, vì vầng trăng sáng trong này không nên bị vấy bẩn bởi những ao ước vẩn đυ.c trong anh. Nếu trên đời thật sự có phép màu, thì chỉ cần cho anh một giấc mộng nơi mà vầng trăng ấy nằm trọn trong vòng tay của anh thôi, thế là đủ rồi.
Chu Đình Trạo vòng tay qua eo cô, ôm cô lại gần mình hơn, nhỏ giọng “Ừm.” một tiếng.
Tang Như bật cười, rồi lại cúi đầu hôn anh một cái: “Thật ra hôm nay tôi đến đây là vì có món quà muốn tặng cậu.”
“Gì thế?”
“Đưa tay ra đây.”
Chu Đình Trạo đưa tay còn lại ra, tay trái thì vẫn như cũ ôm chặt lấy eo cô.
“Nhắm mắt lại đi.”
Chu Đình Trạo làm theo lời cô, mắt nhắm nhưng không cách nào kiềm được sự mong đợi trong lòng, Cổ tay bỗng truyền đến độ ấm của cô, dường như cô đang đeo thứ gì đó lên cổ tay anh.
“Xong rồi, mở mắt ra đi.” Tang Như gãi gãi lòng bàn tay anh.
Chu Đình Trạo cúi đầu nhìn rồi thoáng chốc ngây người.
Trên cổ tay là một sợi dây bện đỏ, nhìn rất quen, hệt như sợi dây mà anh đã tặng cho cô hôm trước.
“Không biết có cùng loại với sợi này không,” Tang Như nâng tay trái lên, áp tay cô lên tay anh, hại sợ dây đỏ cũng kề sát bên nhau: “Cậu đeo cái này đẹp lắm.”
Chu Đình Trạo nhìn cô đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay anh, khoảng khắc đốt ngón tay chạm vào nhau trái tim anh cũng theo đó mà run lên từng nhịp.
Dường như cô luôn biết cách khiến anh mềm lòng.
Tang Như lắc lắc tay, hỏi anh: “Thích không?”
Tay cô nhỏ hơn tay anh một chút, lòng bàn tay rất mềm. Chu Đình Trạo không nhịn được cầm lấy tay cô, đáp: “Thích.”
Tang Như hài lòng khẽ cười, tay phải bỗng ôm lấy cổ anh, cái mông bên dưới không yên phận cọ qua cọ lại, khẽ hỏi bên tai anh: “Thế này cũng thích hả?”
Hôm nay anh mặc đồ mỏng, chưa kể cô lại còn mặc váy đến đây, lúc ngồi lên người anh tà váy tự động vén lên, nơi đó chỉ cách anh một lớp vải qυầи ɭóŧ. Hết thảy những ấm áp và xúc cảm mềm mại trong nháy mắt truyền đến dây thần kinh cảm giác của cả hai.
Được thứ mềm mại như thế cọ xát khiến Chu Đình Trạo ngay lập tức ‘cứng đờ’, giọng nói khàn khàn đầy chịu đựng: “Thích.”
Nghe được câu trả lời, Tang Như quay đầu sang ngậm lấy dái tai anh, mông vẫn tiếp tục cọ, mập mờ hỏi: “Thế này thì sao?”
Hơi thở của Chu Đình Trạo nặng nề đi, câu trả lời vẫn giống hệt như cũ: “Thích.”
Chu Đình Trạo quả thật không từ chối cô điều gì, nghe anh hết lần này đến lần khác lặp lại cùng một đáp án khiến lòng cô mềm đi như hóa vũng nước. Bàn tay đang định chui vào áo anh ‘tác oai tác quái’, thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô dừng tay lại, ngồi thẳng dậy trao đổi ánh mắt với Chu Đình Trạo .
Chu Đình Trạo hoàn hồn, nâng tay lên lau đi vệt nước bên môi cô, nhỏ giọng nói: “Để tôi ra mở cửa xem, cậu vào phòng tôi ngồi đi.”
Tang Như cong khóe môi, cười nói: “Giống ‘Kim ốc tàng kiều’* nhỉ?”
(*)"Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.
Gương mặt Chu Đình Trạo hơi hơi ửng hồng, anh nâng mông cô lên ôm cả người cô đứng dậy rồi ôm bế người trong lòng đi vào phòng mình. Theo từng bước chân, hạ thân cả hai không ngừng va chạm vào nhau. Tang Như bị đυ.ng chạm đến ngứa ngáy cả người, cố tình nhỏ giọng thở dốc thành tiếng bên tai anh.
Chu Đình Trạo dừng lại, rồi đặt cô ngồi xuống mép giường: “Ngoan, đợi ở đây một lát.”
Tang Như gật đầu, trước lúc anh quay người rời đi cô nhanh chóng kéo anh lại gần, ngẩng đầu khẽ hôn một cái lên môi anh: “Nhanh lên nha.”
Chu Đình Trạo nhìn cô, sau đó như đang chạy trốn, nhanh chóng cất bước ra ngoài.
Tang Như nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng vui vẻ không nhịn được muốn cười ra thành tiếng. Quay đầu nhìn lại thấy trên đầu giường có một cuốn sách đang nằm ở đó, có lẽ lúc nãy anh ra mở cửa cho cô rồi thuận tay đặt cuốn sách này ở đây. Tang Như cầm cuốn sách lên, nằm xấp trên giường lật xem vài trang, nhàn rỗi nằm đợi anh.
Loáng thoáng nghe thấy được đoạn nói chuyện ngoài cửa, hình như là giáo viên nhà bên cạnh đến tìm bố mẹ Chu Đình Trạo. Bố mẹ anh hôm nay đi thăm ông bà, nếu không phải đã hỏi rõ, cô nào dám tùy tiện đến đây.
Tang Như gập chân lên lắc qua lắc lại, càng đọc càng thấy cuốn sách này cũng khá thú vị. Mãi tập trung đọc, cô không nhận ra Chu Đình Trạo đã quay lại từ bao giờ.
Chu Đình Trạo chỉnh lại quần áo trước khi ra mở cửa, không thể để đối phương phát hiện sự khác thường của anh. Mở cửa giải thích rõ rồi tiễn người kia đi. Lúc trở về phòng, anh không khỏi ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ lúc này của cô.
Tang Như nằm sấp trên giường, hai chân gập lên không an phận lắc qua lắc lại. Vạt váy cũng theo đó mà trượt xuống dưới đầu gối lộ ra làn da trắng mịn bên trong, cảnh tượng này như đang thêm dầu vào ngọn lửa du͙© vọиɠ trong anh.
Chu Đình Trạo siết chặt tay, đè nén ý nghĩ muốn đè cô dưới thân, giọng anh khàn khàn lên tiếng gọi cô.
Lúc này, Tang Như mới hoàn hồn. Cô trở mình co chân định ngồi dậy, bổng dưng cổ chân bị anh nắm lấy.
Có trời mới biết dáng vẻ của cô lúc này mê người đến nhường nào. Cổ chân bị tay anh nắm lấy nên càng rộng mở, gấu váy trượt xuống thấp hơn theo động tác của cô, ngay cả qυầи ɭóŧ của cô anh cũng chỉ cần liếc mắt là dễ dàng nhìn thấy.
Màu trắng, dường như còn thấm ra chút nước.
Chu Đình Trạo sắp điên rồi, không khống chế được chính mình nữa, vô thức đè tay gập chân cô lên.
Tang Như ngước mắt nhìn anh, thấy tầm mắt của anh đang chăm chú nhìn vào giữa hai chân mình hồi lâu. Bên dưới không khỏi ngứa ngáy, tiểu huyệt bắt đầu mấp máy, không kiềm được mà chảy ra dâm thủy̠.
Chu Đình Trạo nhìn thấy vệt nước thấm ra kia càng lúc càng lan rộng, hô hấp của anh cũng theo đó mà nặng nề. Tầm mắt nâng lên nhìn thẳng vào mắt cô, trong không khí như có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt.
Anh cúi người tiến lại gần, như một tín đồ ngoan đạo: “Tôi có thể…nhìn nơi này không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.