Chương 51: Tốt xấu
Tại Ngôn Ngoại
22/07/2021
Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Kế hoạch ngủ nướng ngày chủ nhật của Tang Như xem như đã tan thành mây khói. Vốn lúc đầu cô có hơi không vui thật, nhưng cứ nghĩ đến qua buổi sáng này thôi cuộc thi kia sẽ kết thúc, với cả buổi trưa có thể thuận chân ghé vào nhà Chu Đình Trạo ăn cơm, một chút không vui kia đã lập tức tan biến.
Vừa đến cổng thi quy định, Tang Như bỗng nghe thấy có ai đó ở phía sau gọi tên mình, cô vô thức quay đầu, hóa ra là người quen đã lâu rồi không gặp.
“Đúng thật là cậu rồi, vừa nãy tôi còn chưa dám chắc. Tang Như, lâu rồi không gặp cậu.” Lam Đình chào cô, rồi nở một nụ cười tươi tựa nắng xuân.
Tang Như cũng mỉm cười đáp lại, rồi hỏi han: “Lâu không gặp, cậu cũng tham gia cuộc thi này à?”
“Ừm, luyện tay một chút.”
Tang Như đang định nói gì đó thì bỗng thấy có một bóng người đang lon ton chạy tới từ sau lưng Lam Đình.
Tằng An Vũ chống eo thở dốc: “Cậu đi nhanh thế, không đợi tớ đỗ xe gì cả.”
Dường như nói xong Tằng An Vũ mới nhận ra có người đang đứng trước mặt. Cô kinh ngạc nhìn Tang Như vài giây, đợi Tang Như lên tiếng chào hỏi trước, cô mới định thần, đáp lại một tiếng “Hi”.
Bầu không khí bỗng nhiên yên ắng đến lạ, mãi đến khi có một giọng nói khác vang lên: “Sao còn chưa vào?”
Tang Như quay đầu, nhìn thấy Chu Đình Trạo đang đi về phía mình.
“Chào hỏi với Lam Đình và An Vũ xong, rồi lập tức vào ngay đây.”
Trong trí nhớ của Chu Đình Trạo hình như anh cũng quen biết hai người này, tầm mắt anh nhìn qua Lam Đình, rồi gật đầu chào hỏi: “Chào.”
Ánh mắt Tằng An Vũ đã sớm sáng lên, cô cố nén hơi thở hổn hển lại, đáp: “Chào cậu.”
Chu Đình Trạo nở một nụ cười xa cách, bỗng nhiên bả vai anh bị người nào đó ôm lấy. Lam Đình tỏ ra thân thiết, khoác vai anh vừa đi vào trong vừa nói: “Thi xong chúng ta cùng nhau đi ăn cùng nhau đi.”
Tang Như và Tằng An Vũ đối mặt nhìn nhau vài giây rồi cũng cất bước đi theo vào trong. Bỗng nghe Chu Đình Trạo đi phía trước, nói: “Xem ý của cô ấy thế nào.”
Ý của cô ấy?
Còn có thể là ý ai nữa chứ.
Lúc này, bước chân của hai người phía trước bỗng dừng lại, tình địch nhỏ bên cạnh cũng quay đầu nhìn sang, Tang Như bình tĩnh nhận lấy ánh mắt bọn họ.
Lam Đình quay đầu lại, hỏi: “Cùng đi ăn cơm nhé?”
Bây giờ nếu cô trả lời thì hệt như đang quyết định thay Chu Đình Trạo.
Tang Như khẽ cười, đáp: “Ừm.”
-
Đề bài không quá khó, sau khi viết xong Tang Như vẫn còn thời gian kiểm tra lại bài thêm hai lần. Cô là thí sinh đầu tiên lên nộp bài, lúc từ bục giảng đi xuống vừa vặn cũng đối diện với Chu Đình Trạo đang đi lên. Trong giây phút lướt qua nhau, Tang Như lặng lẽ lấy ngón tay út của mình móc vào ngón tay út của anh.
Vốn là một động tác trêu chọc trong vô thức thế nên Tang Như cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ định móc nhẹ một cái rồi đi. Nào ngờ lúc tay đang định thu về, thì bỗng bị một lực mạnh móc ngược trở lại.
Tang Như kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thì thấy đôi môi đang mím chặt cùng với vẻ mặt thờ ơ như không có việc gì xảy ra của Chu Đình Trạo.
Ngón tay quấn quít một thoáng rồi tách ra, cả hai người tiếp tục bước tiếp. Trong phòng âm thanh viết lách vẫn vang lên như cũ, cũng có vài người ngẩng đầu lên xem người vừa nộp bài sớm nhất kia là ai, sau đó lại vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục viết. Không ai chú ý trong một khắc kim giây đồng hồ vừa rơi xuống này đã có những chuyện gì xảy ra.
Tang Như thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi lớp. Lúc đến hàng lang cô thoáng đứng lại một lát, đợi đến khi nghe được bước chân quen thuộc ở phía sau cô mới cất bước đi tiếp.
Bước chân kia không nhanh không chậm đi theo sau, Tang Như không quay đầu, anh cũng không gọi cô lại. Nhìn bóng dáng người phía trước sắp biến mất ở lối rẽ, Chu Đình Trạo vẫn cứ thế tiếp tục đi theo sau.
Mà không biết rằng sắp có chuyện sẽ xảy ra ở lỗi rẽ ấy.
Anh vừa rẽ vào thì cánh tay đột nhiên bị ai đó níu lại, Chu Đình Trạo không kịp đề phòng đã bất ngờ bị kéo về sau nên vô thức chống tay vào bức tường trước mặt.
“Làm gì đấy?”
“Có làm gì đâu,” Kẻ chủ mưu ra vẻ vô tội, nghiêng đầu ghé vào cánh tay anh tựa như con thú nhỏ tự nguyện rơi vào bẫy: “Mẹ tôi dặn những người cứ bám theo sau người khác khả năng cao đều là kẻ xấu có mưu đồ bất chính đấy.”
Chu Đình Trạo cúi người đến gần cô: “Tôi có phải không?”
Tang Như một chút cũng không chịu thiệt, ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại anh: “Có phải cậu không nhỉ?”
Hai người giằng co qua lại một hồi, ánh mắt sáng lấp lánh của cô như có ma lực, tước đoạt hết mũ giáp khiến Chu Đình Trạo phải nhận đầu hàng. Anh đột nhiên cúi người dán môi mình vào sát gáy cô, cười nói: “Không phải đâu.”
Tang Như nâng tay xoa xoa đầu anh, cười hỏi: “Không phải sao?”
Một tiếng “Ừm” trầm thấp vang lên bên tai, anh vẫn như cũ chôn đầu mình trêи vai cô, trông chẳng khác nào một con cún lớn đang làm nũng khiến lòng Tang Như cũng theo đó mà mềm nhũn cả đi. Cô nghiêng đầu hôn khẽ lên vành tai anh một cái.
Cảm nhận được anh đang khẽ run lên, Tang Như liền nổi ý xấu, hết lần này đến lần khác hôn vào vị trí cũ.
Nơi vừa được hôn thoáng chốc đã nóng rực, Chu Đình Trạo vô thức lùi lại một chút, khoảng cách từ vành tai đến môi cô lúc này còn chưa tới ba centimet.
Cảm giác này không giống với lúc ɖu͙ƈ vọng quấn quít. Cô cứ như cá gặp nước thỏa sức trêu chọc anh, mỗi một cái hôn của cô là mỗi một lần anh cảm nhận được sự âu yếm mà cô dành cho mình. Không cần phải mang trêи mình lớp mặt nạ của một con thú khát tình nơi đô thành nữa, được nhìn người mình yêu đứng trước mặt thế này, anh thật lòng chỉ muốn được đường đường chính chính khiến cô hạnh phúc.
Khoảng cách gần thế này khiến hơi thở của hai người xen lẫn vào nhau nhưng không ai trong cả hai chủ động tiến thêm một bước nữa, bỗng người trong ngực khẽ “Hữm?” một tiếng hoài nghi bằng giọng mũi.
Trái tim Chu Đình Trạo cũng loạn nhịp theo, anh trầm giọng nói: “Cũng có thể là phải đấy.”
Không đợi Tang Như kịp phản ứng, anh đã bất ngờ khóa chặt lấy môi cô.
Môi chạm môi, cảnh tượng này thật thuần khiết biết bao. Mãi đến khi Tang Như bắt đầu khẽ ʍút̼, nụ hôn ấy mới dần dần trở nên nóng bỏng hơn.
Ở trước mặt em, nếu em thích anh sẽ là người tốt nhưng nếu chỉ vì hôn em khi chưa có cho phép của em mà trở thành kẻ xấu, thế thì anh cũng cam lòng.
Nhưng kẻ xấu khi đứng trước người mình yêu thì sẽ như thế nào nhỉ?
Thì cũng chỉ là một kẻ xấu thích ra vẻ giỏi kiềm chế mà thôi.
Beta: Bưởi vắt
Kế hoạch ngủ nướng ngày chủ nhật của Tang Như xem như đã tan thành mây khói. Vốn lúc đầu cô có hơi không vui thật, nhưng cứ nghĩ đến qua buổi sáng này thôi cuộc thi kia sẽ kết thúc, với cả buổi trưa có thể thuận chân ghé vào nhà Chu Đình Trạo ăn cơm, một chút không vui kia đã lập tức tan biến.
Vừa đến cổng thi quy định, Tang Như bỗng nghe thấy có ai đó ở phía sau gọi tên mình, cô vô thức quay đầu, hóa ra là người quen đã lâu rồi không gặp.
“Đúng thật là cậu rồi, vừa nãy tôi còn chưa dám chắc. Tang Như, lâu rồi không gặp cậu.” Lam Đình chào cô, rồi nở một nụ cười tươi tựa nắng xuân.
Tang Như cũng mỉm cười đáp lại, rồi hỏi han: “Lâu không gặp, cậu cũng tham gia cuộc thi này à?”
“Ừm, luyện tay một chút.”
Tang Như đang định nói gì đó thì bỗng thấy có một bóng người đang lon ton chạy tới từ sau lưng Lam Đình.
Tằng An Vũ chống eo thở dốc: “Cậu đi nhanh thế, không đợi tớ đỗ xe gì cả.”
Dường như nói xong Tằng An Vũ mới nhận ra có người đang đứng trước mặt. Cô kinh ngạc nhìn Tang Như vài giây, đợi Tang Như lên tiếng chào hỏi trước, cô mới định thần, đáp lại một tiếng “Hi”.
Bầu không khí bỗng nhiên yên ắng đến lạ, mãi đến khi có một giọng nói khác vang lên: “Sao còn chưa vào?”
Tang Như quay đầu, nhìn thấy Chu Đình Trạo đang đi về phía mình.
“Chào hỏi với Lam Đình và An Vũ xong, rồi lập tức vào ngay đây.”
Trong trí nhớ của Chu Đình Trạo hình như anh cũng quen biết hai người này, tầm mắt anh nhìn qua Lam Đình, rồi gật đầu chào hỏi: “Chào.”
Ánh mắt Tằng An Vũ đã sớm sáng lên, cô cố nén hơi thở hổn hển lại, đáp: “Chào cậu.”
Chu Đình Trạo nở một nụ cười xa cách, bỗng nhiên bả vai anh bị người nào đó ôm lấy. Lam Đình tỏ ra thân thiết, khoác vai anh vừa đi vào trong vừa nói: “Thi xong chúng ta cùng nhau đi ăn cùng nhau đi.”
Tang Như và Tằng An Vũ đối mặt nhìn nhau vài giây rồi cũng cất bước đi theo vào trong. Bỗng nghe Chu Đình Trạo đi phía trước, nói: “Xem ý của cô ấy thế nào.”
Ý của cô ấy?
Còn có thể là ý ai nữa chứ.
Lúc này, bước chân của hai người phía trước bỗng dừng lại, tình địch nhỏ bên cạnh cũng quay đầu nhìn sang, Tang Như bình tĩnh nhận lấy ánh mắt bọn họ.
Lam Đình quay đầu lại, hỏi: “Cùng đi ăn cơm nhé?”
Bây giờ nếu cô trả lời thì hệt như đang quyết định thay Chu Đình Trạo.
Tang Như khẽ cười, đáp: “Ừm.”
-
Đề bài không quá khó, sau khi viết xong Tang Như vẫn còn thời gian kiểm tra lại bài thêm hai lần. Cô là thí sinh đầu tiên lên nộp bài, lúc từ bục giảng đi xuống vừa vặn cũng đối diện với Chu Đình Trạo đang đi lên. Trong giây phút lướt qua nhau, Tang Như lặng lẽ lấy ngón tay út của mình móc vào ngón tay út của anh.
Vốn là một động tác trêu chọc trong vô thức thế nên Tang Như cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ định móc nhẹ một cái rồi đi. Nào ngờ lúc tay đang định thu về, thì bỗng bị một lực mạnh móc ngược trở lại.
Tang Như kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thì thấy đôi môi đang mím chặt cùng với vẻ mặt thờ ơ như không có việc gì xảy ra của Chu Đình Trạo.
Ngón tay quấn quít một thoáng rồi tách ra, cả hai người tiếp tục bước tiếp. Trong phòng âm thanh viết lách vẫn vang lên như cũ, cũng có vài người ngẩng đầu lên xem người vừa nộp bài sớm nhất kia là ai, sau đó lại vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục viết. Không ai chú ý trong một khắc kim giây đồng hồ vừa rơi xuống này đã có những chuyện gì xảy ra.
Tang Như thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi lớp. Lúc đến hàng lang cô thoáng đứng lại một lát, đợi đến khi nghe được bước chân quen thuộc ở phía sau cô mới cất bước đi tiếp.
Bước chân kia không nhanh không chậm đi theo sau, Tang Như không quay đầu, anh cũng không gọi cô lại. Nhìn bóng dáng người phía trước sắp biến mất ở lối rẽ, Chu Đình Trạo vẫn cứ thế tiếp tục đi theo sau.
Mà không biết rằng sắp có chuyện sẽ xảy ra ở lỗi rẽ ấy.
Anh vừa rẽ vào thì cánh tay đột nhiên bị ai đó níu lại, Chu Đình Trạo không kịp đề phòng đã bất ngờ bị kéo về sau nên vô thức chống tay vào bức tường trước mặt.
“Làm gì đấy?”
“Có làm gì đâu,” Kẻ chủ mưu ra vẻ vô tội, nghiêng đầu ghé vào cánh tay anh tựa như con thú nhỏ tự nguyện rơi vào bẫy: “Mẹ tôi dặn những người cứ bám theo sau người khác khả năng cao đều là kẻ xấu có mưu đồ bất chính đấy.”
Chu Đình Trạo cúi người đến gần cô: “Tôi có phải không?”
Tang Như một chút cũng không chịu thiệt, ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại anh: “Có phải cậu không nhỉ?”
Hai người giằng co qua lại một hồi, ánh mắt sáng lấp lánh của cô như có ma lực, tước đoạt hết mũ giáp khiến Chu Đình Trạo phải nhận đầu hàng. Anh đột nhiên cúi người dán môi mình vào sát gáy cô, cười nói: “Không phải đâu.”
Tang Như nâng tay xoa xoa đầu anh, cười hỏi: “Không phải sao?”
Một tiếng “Ừm” trầm thấp vang lên bên tai, anh vẫn như cũ chôn đầu mình trêи vai cô, trông chẳng khác nào một con cún lớn đang làm nũng khiến lòng Tang Như cũng theo đó mà mềm nhũn cả đi. Cô nghiêng đầu hôn khẽ lên vành tai anh một cái.
Cảm nhận được anh đang khẽ run lên, Tang Như liền nổi ý xấu, hết lần này đến lần khác hôn vào vị trí cũ.
Nơi vừa được hôn thoáng chốc đã nóng rực, Chu Đình Trạo vô thức lùi lại một chút, khoảng cách từ vành tai đến môi cô lúc này còn chưa tới ba centimet.
Cảm giác này không giống với lúc ɖu͙ƈ vọng quấn quít. Cô cứ như cá gặp nước thỏa sức trêu chọc anh, mỗi một cái hôn của cô là mỗi một lần anh cảm nhận được sự âu yếm mà cô dành cho mình. Không cần phải mang trêи mình lớp mặt nạ của một con thú khát tình nơi đô thành nữa, được nhìn người mình yêu đứng trước mặt thế này, anh thật lòng chỉ muốn được đường đường chính chính khiến cô hạnh phúc.
Khoảng cách gần thế này khiến hơi thở của hai người xen lẫn vào nhau nhưng không ai trong cả hai chủ động tiến thêm một bước nữa, bỗng người trong ngực khẽ “Hữm?” một tiếng hoài nghi bằng giọng mũi.
Trái tim Chu Đình Trạo cũng loạn nhịp theo, anh trầm giọng nói: “Cũng có thể là phải đấy.”
Không đợi Tang Như kịp phản ứng, anh đã bất ngờ khóa chặt lấy môi cô.
Môi chạm môi, cảnh tượng này thật thuần khiết biết bao. Mãi đến khi Tang Như bắt đầu khẽ ʍút̼, nụ hôn ấy mới dần dần trở nên nóng bỏng hơn.
Ở trước mặt em, nếu em thích anh sẽ là người tốt nhưng nếu chỉ vì hôn em khi chưa có cho phép của em mà trở thành kẻ xấu, thế thì anh cũng cam lòng.
Nhưng kẻ xấu khi đứng trước người mình yêu thì sẽ như thế nào nhỉ?
Thì cũng chỉ là một kẻ xấu thích ra vẻ giỏi kiềm chế mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.