Chương 74: Hiếp bức
Lưu Vân
01/05/2021
Sau khi Lý Mạc Phi rời đi không bao lâu, Hoàn Ý Như lại nghe được âm thanh mở khóa cửa, ẩn ẩn cảm thấy không quá thích hợp.
Người mở cửa chính là một đại hán làn da ngăm đen, trong tay xách theo một cái rìu nặng trĩu, ánh mắt dại ra đi nhanh tới gần nàng.
Lúc này nàng bị xích sắt khóa trụ, hai tay hai chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại hán giơ rìu lên, lưỡi dao phiếm ra hàn quang hướng về phía nàng.
Hoàn Ý Như tuyệt vọng quay đầu đi, bỗng nhiên nghe rắc một tiếng, xích sắt trên tay phải theo tiếng mà đứt đoạn. Nàng kinh ngạc mà ngẩng đầu, liền thấy đại hán đem xích sắt bên tay phải nàng chém đứt xong liền vứt rìu cúi đầu đứng sang một bên.
Êm đẹp chém mấy cái xích sắt, là tính toán thả nàng đi sao?
Hoàn Ý Như cũng mặc kệ có âm mưu gì ở phía trước, xoa xoa cánh tay đau nhức lao ra cửa phòng. Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng một bước, một tiểu thân ảnh nguyệt bạch như lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai nàng.
Nàng bị bất ngờ này làm kinh hách một phen, theo bản nặng chộp tới hướng đầu vai, thân ảnh kia thuận thế tiến vào trong lòng ngực của nàng.
"Ý Như, là ta." Con rối nhỏ xoa gương mặt của nàng, thấp giọng cười.
Hoàn Ý Như trố mắt chớp chớp mắt, dường như mới phản ứng lại được: "Là ngươi đã cứu ta..."
"Trừ bỏ ra còn có thể là ai, người ngươi hy vọng chẳng lẽ là hắn? Nói lại người nọ cũng sắp tới rồi."
Hoàn Ý Như lộ vẻ mặt vui sướng, kích động nói: "Hắn hiện tại ở đâu?"
"Quả nhiên..." Môi mỏng của con rối nhỏ mím thành một đường, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu sau thở dài một tiếng, chỉ vào một phiến cổng vòm nói, "Hướng về phía kia là có thể gặp được hắn, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây."
Dứt lời, hắn khép lại mí mắt ngã vào trước ngực nàng, hai đại hán khác trong viện cũng giống như tử thi ngã xuống theo hắn.
Sau khi Hoàn Ý Như chọc chọc mặt hắn xác định hắn sẽ không tỉnh lại, cầm lên đoản đao trên thắt lưng đại hán làm vũ khí phòng thân, bỗng nhiên một bàn tay kéo lấy tóc nàng, hung tợn mà đem nàng túm đến chỗ âm u, hơi thở tràn đầy một cỗ xú vị hư thối gay mũi.
Bên tai truyền đến tiếng Lý Mạc Phi giận mắng: "Nói, ngươi chạy ra đây như thế nào, là ai dám can đảm thả ngươi? Con rối trong tay ngươi từ đâu ra?"
Hoàn Ý Như da đầu đau đớn bất kham, chém đoản đao hướng phía trái tim Lý Mạc Phi, nhwung nàng không am hiểu dùng đao kiếm, Lý Mạc Phi phản ứng lại cực kỳ tấn mãnh, nhanh nhẹn tránh khỏi công kích của nàng, lưỡi dao tuy có đâm vào ngực hắn nhưng không phải chỗ trí mạng.
"Tiện nhân..." Lý Mạc Phi bắt lấy cổ tay nàng, đem đoản đao đoạt lại, ngược lại kề lên cổ nàng. Khi đang chuẩn bị cắt vào da thịt nàng, cấp cho nữ nhân này một chút giáo huấn, một tiếng nói làm đánh gãy động tác của hắn.
"Thả nàng ra, Lý Mạc Phi." Từ trong lùm cây có một bóng người như thanh trúc nhanh chóng đi tới. Thân hình quen thuộc làm hốc mắt Hoàn Ý Như nóng lên. Người nọ mắt lạnh nhìn Lý Mạc Phi, trên khí thế hoàn toàn trấn áp hắn.
"Thái tử, đã lâu không thấy, người cư nhiên có thể liếc mắt liền nhận ra tiểu nhân, thật sự làm tiểu nhân cảm động rơi nước mắt." Lý Mạc Phi điên cuồng mà cười khanh khách nói, sau đó lui lại mấy bước, đao nhọn vẫn kề sát trên da thịt Hoàn Ý Như.
Ngọc Vô Hà nhìn chằm chằm vết máu trên cổ nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chỉ cần thả nàng, muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi."
Lý Mạc Phi lắc đầu mãnh liệt nói: "Thái tử cấp ra điều kiện cũng không thể ít được đâu, nàng hiện tại vô cùng đáng giá, nếu chết chính là một thi hai mệnh."
Ánh mặt Ngọc Vô Hà hiện lên một tia kinh ngạc, trố mắt nhìn về phía bụng Hoàn Ý Như: "Ý Như, ngươi..."
Hoàn Ý Như ôm con rối nhỏ gắt gao cắn môi đỏ, lúc này nàng không thể không coi trọng mạng của chính mình, bởi vì trong bụng nàng còn có cốt nhục của hai người.
Người mở cửa chính là một đại hán làn da ngăm đen, trong tay xách theo một cái rìu nặng trĩu, ánh mắt dại ra đi nhanh tới gần nàng.
Lúc này nàng bị xích sắt khóa trụ, hai tay hai chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại hán giơ rìu lên, lưỡi dao phiếm ra hàn quang hướng về phía nàng.
Hoàn Ý Như tuyệt vọng quay đầu đi, bỗng nhiên nghe rắc một tiếng, xích sắt trên tay phải theo tiếng mà đứt đoạn. Nàng kinh ngạc mà ngẩng đầu, liền thấy đại hán đem xích sắt bên tay phải nàng chém đứt xong liền vứt rìu cúi đầu đứng sang một bên.
Êm đẹp chém mấy cái xích sắt, là tính toán thả nàng đi sao?
Hoàn Ý Như cũng mặc kệ có âm mưu gì ở phía trước, xoa xoa cánh tay đau nhức lao ra cửa phòng. Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng một bước, một tiểu thân ảnh nguyệt bạch như lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai nàng.
Nàng bị bất ngờ này làm kinh hách một phen, theo bản nặng chộp tới hướng đầu vai, thân ảnh kia thuận thế tiến vào trong lòng ngực của nàng.
"Ý Như, là ta." Con rối nhỏ xoa gương mặt của nàng, thấp giọng cười.
Hoàn Ý Như trố mắt chớp chớp mắt, dường như mới phản ứng lại được: "Là ngươi đã cứu ta..."
"Trừ bỏ ra còn có thể là ai, người ngươi hy vọng chẳng lẽ là hắn? Nói lại người nọ cũng sắp tới rồi."
Hoàn Ý Như lộ vẻ mặt vui sướng, kích động nói: "Hắn hiện tại ở đâu?"
"Quả nhiên..." Môi mỏng của con rối nhỏ mím thành một đường, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu sau thở dài một tiếng, chỉ vào một phiến cổng vòm nói, "Hướng về phía kia là có thể gặp được hắn, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây."
Dứt lời, hắn khép lại mí mắt ngã vào trước ngực nàng, hai đại hán khác trong viện cũng giống như tử thi ngã xuống theo hắn.
Sau khi Hoàn Ý Như chọc chọc mặt hắn xác định hắn sẽ không tỉnh lại, cầm lên đoản đao trên thắt lưng đại hán làm vũ khí phòng thân, bỗng nhiên một bàn tay kéo lấy tóc nàng, hung tợn mà đem nàng túm đến chỗ âm u, hơi thở tràn đầy một cỗ xú vị hư thối gay mũi.
Bên tai truyền đến tiếng Lý Mạc Phi giận mắng: "Nói, ngươi chạy ra đây như thế nào, là ai dám can đảm thả ngươi? Con rối trong tay ngươi từ đâu ra?"
Hoàn Ý Như da đầu đau đớn bất kham, chém đoản đao hướng phía trái tim Lý Mạc Phi, nhwung nàng không am hiểu dùng đao kiếm, Lý Mạc Phi phản ứng lại cực kỳ tấn mãnh, nhanh nhẹn tránh khỏi công kích của nàng, lưỡi dao tuy có đâm vào ngực hắn nhưng không phải chỗ trí mạng.
"Tiện nhân..." Lý Mạc Phi bắt lấy cổ tay nàng, đem đoản đao đoạt lại, ngược lại kề lên cổ nàng. Khi đang chuẩn bị cắt vào da thịt nàng, cấp cho nữ nhân này một chút giáo huấn, một tiếng nói làm đánh gãy động tác của hắn.
"Thả nàng ra, Lý Mạc Phi." Từ trong lùm cây có một bóng người như thanh trúc nhanh chóng đi tới. Thân hình quen thuộc làm hốc mắt Hoàn Ý Như nóng lên. Người nọ mắt lạnh nhìn Lý Mạc Phi, trên khí thế hoàn toàn trấn áp hắn.
"Thái tử, đã lâu không thấy, người cư nhiên có thể liếc mắt liền nhận ra tiểu nhân, thật sự làm tiểu nhân cảm động rơi nước mắt." Lý Mạc Phi điên cuồng mà cười khanh khách nói, sau đó lui lại mấy bước, đao nhọn vẫn kề sát trên da thịt Hoàn Ý Như.
Ngọc Vô Hà nhìn chằm chằm vết máu trên cổ nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chỉ cần thả nàng, muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi."
Lý Mạc Phi lắc đầu mãnh liệt nói: "Thái tử cấp ra điều kiện cũng không thể ít được đâu, nàng hiện tại vô cùng đáng giá, nếu chết chính là một thi hai mệnh."
Ánh mặt Ngọc Vô Hà hiện lên một tia kinh ngạc, trố mắt nhìn về phía bụng Hoàn Ý Như: "Ý Như, ngươi..."
Hoàn Ý Như ôm con rối nhỏ gắt gao cắn môi đỏ, lúc này nàng không thể không coi trọng mạng của chính mình, bởi vì trong bụng nàng còn có cốt nhục của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.