Chương 68
Lý Thảo Nhã
29/05/2016
Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi….
“ Thật sự … tỉnh …. rồi chứ?”
“…”
“ Thật sự tỉnh lại rồi chứ?”
“ Cậu tự đi xem đi.” Tóc Xám lúc nào cũng ghét tôi, hắn nhìn tôi hầm hầm, rồi quay lưng ra ngoài. Tôi chạy ngay vào phòng cấp cứu. Lúc nãy, tôi còn mệt muốn xỉu, nhưng không biết lúc này mình lấy đâu ra sức để chạy nhanh như vậy?
Lúc bước vào phòng cấp cứu tìm kiếm, ánh mắt tôi dừng lại ở một nơi: Ngân Hách, người tôi yêu bằng tất cả trái tim và tâm hồn, anh ấy đang nói chuyện với y tá.
“ Anh cảm thấy thế nào?”
“ Rất tốt…”
“ Anh tỉnh lại quả là kỳ tích. Lát nữa sẽ đi chụp X-quang, anh đợi chút xíu.” Ngân Hách khẽ gật đầu.
Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngân Hách, anh ta cũng đã nhìn thầy tôi. Trong chớp mắt, mắt tôi đỏ lên, nước mắt tuôn ra.
Là tôi làm cậu ấy thành thế này, vì hai chữ “báo thù”, tôi làm Ngân Hách thành thế này.
Ngân Hách nhìn tôi rất lâu, sau đó, ngoắc tay với tôi. Ngân Hách tiều tuỵ đi nhiều, tới lúc mình sắp mất đi anh, tôi mới biết, mình đã gây ra họa rất lớn.
“…Ngân … Hách ..”
Tôi những tưởng, báo thù sẽ khiến cho mình dễ chịu hơn, cho rằng, thoát khỏi cảm giác có tội với mẹ trong sâu thẳm lòng tôi, sẽ khiến tôi hạnh phúc hơn, vết thương lòng sẽ lành lại?
“ Sao cậu khóc? Xảy ra chuyện gì à? Là ai làm?” Ngân Hách lấy tay ra hiệu cho hai tên mặc đồ đen đi chỗ khác.
Nhìn thấy cậu ấy, tim tôi lại đau. Vì người yêu, nước mắt có chảy thế nào cũng không hết….
“ Tại sao … để bị tôi đánh?...”
“ Cậu không phải muốn trả thù sao?”
“ Tại sao … cố ý để bị đánh?...”
“ Cậu từng nói, cậu muốn trả thù.”
“ Cậu thật sự cố ý để bị đánh.”
“ Có lẽ thế.”
Tôi và cậu ấy lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu. Rồi tôi lên tiếng :” Xin lỗi….xin lỗi….xin lỗi..hu hu..”
“ Không sao. Con người, ai rồi cũng phải chết mà.”
“ Xin lỗi, xin lỗi..”
Cho dù tôi nói rách cả cổ họng, cũng không thể bù đắp được lỗi lầm. Tôi bị ngọn lửa báo thù đốt cháy cả đầu óc nên mới làm ra những chuyện điên rồi như thế. Cho dù, tôi nó xin lỗi đến rách môi, cũng không thể lấy lại được những tổn thương tôi đã gây ra cho Ngân Hách.
“ Đừng khóc.” Ngân Hách kéo tôi lại gần và lấy tay không bị truyền nước biển vuốt tóc.
“ Hu hu….hu hu…Hu..hu..”
“ May là tớ còn có thể nhìn thấy cậu.”
“ Hu…Hu hu hu..”
“ Tớ nhớ cậu đến sắp chết.”
“ Thế, tại sao cậu không tỉnh lại sớm một chút? Tại sao?! Hu hu….”
“ Tớ sợ, tỉnh lại, cậu sẽ không ở bên cạnh tớ.”
“…”
Không cần nhìn, tôi cũng biết, trái tim cậu đã bị tôi làm tổn thương rất nhiều. Tôi cứ tưởng, tôi là người bị hại nên có thể thoải mái báo thù. Nhưng tôi lại không biết, người bị hại thực sự là cậu. Cậu không cách gì biểu lộ đau khổ nên kiềm chế tiếng rên và ôm tất cả mọi chuyện vào lòng.
“ Đau quá. Ngân Hách…tớ…rất đau…”
“ Cái gì? Đau ở đâu?...”
“ Bởi vì, tớ quá xấu hổ với cậu….Tớ đau đến sắp phát điên. Tớ trả cho cậu thế nào? Tớ nên lấy gì để trả cho cậu?”
“ Không cần trả. Cậu không hề có lỗi. Trái lại, trước đây, tớ làm nhiều chuỵên xấu. Đây chẳng qua là sự trừng phạt đối với tớ, chỉ là trả giá cho những tội ác đã phạm phải.”
Tấm lòng Ngân Hách bao la hơn tôi, có thể chôn giấu được tổn thương to lớn tôi mang lại cho cậu ấy.
“ Cậu...khoẻ không...?”
“ Ừ, vẫn khoẻ.Chỉ là....cánh tay hơi đau...” Ngân Hách nhìn cánh tay quấn băng trắng toát nói.
“ Đau... không ? Hả? ...”
“ Không sao. Tốt rồi.” Ngân Hách cười mông lung.
Tôi nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt vẫn trào ra. Ngân Hách lại giơ cánh tay không bị thương lau nước mắt cho tôi. Rồi tôi mở mắt nhìn Ngân Hách, sao có thể cho rằng, quên đi đôi mắt này, tôi vẫn có thể sống được chứ? Tôi nói với anh ngàn câu: “ Tớ yêu cậu” cũng không đủ, tại sao lại muốn tấn công anh chứ?
“ A! Đau quá.”
“ Hả? Đau ở đâu?” Tuy nước mắt làm mắt tôi nhoè đi, nhưng vẫn lấy tay xoa xoa Ngân Hách và vội hỏi.
“ Tim tớ đau. Bởi vì, cậu khóc nên tim tớ đau. Thật là....”
“ Xin lỗi....xin lỗi...”
“ Không có gì, đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ như thế...”
“ ...”
“ Tóm lại, tớ rất khoẻ, cậu đừng khóc. Cậu khóc, bệnh tình của tớ có thể sẽ nặng hơn. Nói không chừng, tớ sẽ ngất đi, không tỉnh lại.”
“ Cậu...”
“ Ê! Đây là phòng cấp cứu.” Ngân Hách cười hóm hỉnh. Sau đó, cậu ấy dịu dàng ôm lấy tôi. Mùi hương quen thuộc của Ngân Hách lại xoay quanh tôi, nước mắt tôi lúc này mới ngừng chảy.
“ Đừng khóc, cậu cũng đừng buồn...”
“ ... “
“ Chỉ cần cậu đừng bỏ tớ là được rồi.”
“ Cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?”
“ Ừ. Thế, mối thù của mẹ cậu thì làm sao? Tớ chết rồi, việc báo thù mới kết thúc phải không?” Ngân Hách đẩy tôi ra khỏi lòng mình và hỏi.
Tôi lắc đầu, nói :” Lúc Hạ Ngân Hách cố ý để tớ đánh trúng, việc báo thù đã kết thúc.”
“...”
“ Bây giờ, cậu không phải là người kết thừa Cường Thịnh Phái, mà là Hạ Ngân Hách, người tớ rất yêu.”
Ngân Hách nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối, tình tứ, nói :” Sao cậu không biết như thế sớm hơn một chút chứ?”
“ Là cậu quá tàn nhẫn...”
“ Là cậu quá vô tình.”
“ Thế, cậu cũng không thể trở nên lạnh lùng như thế.”
“ Thế cậu cũng không thể đột nhiên nói chia tay, cũng không thật lòng tâm sự với tớ một tiếng.”
Ai có thể địch lại miệng lưỡi Ngân Hách chứ?
Tôi lau những giọt nước mà bây giờ mới chảy ra, nhìn cánh tay Ngân Hách, hỏi : “ Ngoài chỗ này ra, còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“ Ừ. Có lẽ không có. Cậu cảm thấy có lỗi lắm phải không?”
“ Hử? Ừ. Xin lỗi...” Tôi cúi đầu. Ngân Hách lấy tay nâng cằm tôi lên và hôn nhẹ lên môi tôi.
“ Xin lỗi tớ phải không.?”
“ Cậu! Hơ? ừ.”
“ Có thật muốn xin lỗi tớ không?”
“ Này, tớ thành thật xin lỗi cậu, nhưng...”
Ngân Hách lại hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi sợ quá, tránh xa ra. “ Này, đừng đùa nữa!”
“ Lại đây!”
“ Cậu bảo tớ qua thì tớ qua à?”
“ Này, tớ bỗng cảm thấy rất đau.” Ngân Hách nằm trên giường, quay lưng lại. Tôi chạy lại.
“ Này, cậu....”
“ Bắt được rồi...”
“A..”
“ Thật sự … tỉnh …. rồi chứ?”
“…”
“ Thật sự tỉnh lại rồi chứ?”
“ Cậu tự đi xem đi.” Tóc Xám lúc nào cũng ghét tôi, hắn nhìn tôi hầm hầm, rồi quay lưng ra ngoài. Tôi chạy ngay vào phòng cấp cứu. Lúc nãy, tôi còn mệt muốn xỉu, nhưng không biết lúc này mình lấy đâu ra sức để chạy nhanh như vậy?
Lúc bước vào phòng cấp cứu tìm kiếm, ánh mắt tôi dừng lại ở một nơi: Ngân Hách, người tôi yêu bằng tất cả trái tim và tâm hồn, anh ấy đang nói chuyện với y tá.
“ Anh cảm thấy thế nào?”
“ Rất tốt…”
“ Anh tỉnh lại quả là kỳ tích. Lát nữa sẽ đi chụp X-quang, anh đợi chút xíu.” Ngân Hách khẽ gật đầu.
Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngân Hách, anh ta cũng đã nhìn thầy tôi. Trong chớp mắt, mắt tôi đỏ lên, nước mắt tuôn ra.
Là tôi làm cậu ấy thành thế này, vì hai chữ “báo thù”, tôi làm Ngân Hách thành thế này.
Ngân Hách nhìn tôi rất lâu, sau đó, ngoắc tay với tôi. Ngân Hách tiều tuỵ đi nhiều, tới lúc mình sắp mất đi anh, tôi mới biết, mình đã gây ra họa rất lớn.
“…Ngân … Hách ..”
Tôi những tưởng, báo thù sẽ khiến cho mình dễ chịu hơn, cho rằng, thoát khỏi cảm giác có tội với mẹ trong sâu thẳm lòng tôi, sẽ khiến tôi hạnh phúc hơn, vết thương lòng sẽ lành lại?
“ Sao cậu khóc? Xảy ra chuyện gì à? Là ai làm?” Ngân Hách lấy tay ra hiệu cho hai tên mặc đồ đen đi chỗ khác.
Nhìn thấy cậu ấy, tim tôi lại đau. Vì người yêu, nước mắt có chảy thế nào cũng không hết….
“ Tại sao … để bị tôi đánh?...”
“ Cậu không phải muốn trả thù sao?”
“ Tại sao … cố ý để bị đánh?...”
“ Cậu từng nói, cậu muốn trả thù.”
“ Cậu thật sự cố ý để bị đánh.”
“ Có lẽ thế.”
Tôi và cậu ấy lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu. Rồi tôi lên tiếng :” Xin lỗi….xin lỗi….xin lỗi..hu hu..”
“ Không sao. Con người, ai rồi cũng phải chết mà.”
“ Xin lỗi, xin lỗi..”
Cho dù tôi nói rách cả cổ họng, cũng không thể bù đắp được lỗi lầm. Tôi bị ngọn lửa báo thù đốt cháy cả đầu óc nên mới làm ra những chuyện điên rồi như thế. Cho dù, tôi nó xin lỗi đến rách môi, cũng không thể lấy lại được những tổn thương tôi đã gây ra cho Ngân Hách.
“ Đừng khóc.” Ngân Hách kéo tôi lại gần và lấy tay không bị truyền nước biển vuốt tóc.
“ Hu hu….hu hu…Hu..hu..”
“ May là tớ còn có thể nhìn thấy cậu.”
“ Hu…Hu hu hu..”
“ Tớ nhớ cậu đến sắp chết.”
“ Thế, tại sao cậu không tỉnh lại sớm một chút? Tại sao?! Hu hu….”
“ Tớ sợ, tỉnh lại, cậu sẽ không ở bên cạnh tớ.”
“…”
Không cần nhìn, tôi cũng biết, trái tim cậu đã bị tôi làm tổn thương rất nhiều. Tôi cứ tưởng, tôi là người bị hại nên có thể thoải mái báo thù. Nhưng tôi lại không biết, người bị hại thực sự là cậu. Cậu không cách gì biểu lộ đau khổ nên kiềm chế tiếng rên và ôm tất cả mọi chuyện vào lòng.
“ Đau quá. Ngân Hách…tớ…rất đau…”
“ Cái gì? Đau ở đâu?...”
“ Bởi vì, tớ quá xấu hổ với cậu….Tớ đau đến sắp phát điên. Tớ trả cho cậu thế nào? Tớ nên lấy gì để trả cho cậu?”
“ Không cần trả. Cậu không hề có lỗi. Trái lại, trước đây, tớ làm nhiều chuỵên xấu. Đây chẳng qua là sự trừng phạt đối với tớ, chỉ là trả giá cho những tội ác đã phạm phải.”
Tấm lòng Ngân Hách bao la hơn tôi, có thể chôn giấu được tổn thương to lớn tôi mang lại cho cậu ấy.
“ Cậu...khoẻ không...?”
“ Ừ, vẫn khoẻ.Chỉ là....cánh tay hơi đau...” Ngân Hách nhìn cánh tay quấn băng trắng toát nói.
“ Đau... không ? Hả? ...”
“ Không sao. Tốt rồi.” Ngân Hách cười mông lung.
Tôi nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt vẫn trào ra. Ngân Hách lại giơ cánh tay không bị thương lau nước mắt cho tôi. Rồi tôi mở mắt nhìn Ngân Hách, sao có thể cho rằng, quên đi đôi mắt này, tôi vẫn có thể sống được chứ? Tôi nói với anh ngàn câu: “ Tớ yêu cậu” cũng không đủ, tại sao lại muốn tấn công anh chứ?
“ A! Đau quá.”
“ Hả? Đau ở đâu?” Tuy nước mắt làm mắt tôi nhoè đi, nhưng vẫn lấy tay xoa xoa Ngân Hách và vội hỏi.
“ Tim tớ đau. Bởi vì, cậu khóc nên tim tớ đau. Thật là....”
“ Xin lỗi....xin lỗi...”
“ Không có gì, đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ như thế...”
“ ...”
“ Tóm lại, tớ rất khoẻ, cậu đừng khóc. Cậu khóc, bệnh tình của tớ có thể sẽ nặng hơn. Nói không chừng, tớ sẽ ngất đi, không tỉnh lại.”
“ Cậu...”
“ Ê! Đây là phòng cấp cứu.” Ngân Hách cười hóm hỉnh. Sau đó, cậu ấy dịu dàng ôm lấy tôi. Mùi hương quen thuộc của Ngân Hách lại xoay quanh tôi, nước mắt tôi lúc này mới ngừng chảy.
“ Đừng khóc, cậu cũng đừng buồn...”
“ ... “
“ Chỉ cần cậu đừng bỏ tớ là được rồi.”
“ Cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?”
“ Ừ. Thế, mối thù của mẹ cậu thì làm sao? Tớ chết rồi, việc báo thù mới kết thúc phải không?” Ngân Hách đẩy tôi ra khỏi lòng mình và hỏi.
Tôi lắc đầu, nói :” Lúc Hạ Ngân Hách cố ý để tớ đánh trúng, việc báo thù đã kết thúc.”
“...”
“ Bây giờ, cậu không phải là người kết thừa Cường Thịnh Phái, mà là Hạ Ngân Hách, người tớ rất yêu.”
Ngân Hách nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối, tình tứ, nói :” Sao cậu không biết như thế sớm hơn một chút chứ?”
“ Là cậu quá tàn nhẫn...”
“ Là cậu quá vô tình.”
“ Thế, cậu cũng không thể trở nên lạnh lùng như thế.”
“ Thế cậu cũng không thể đột nhiên nói chia tay, cũng không thật lòng tâm sự với tớ một tiếng.”
Ai có thể địch lại miệng lưỡi Ngân Hách chứ?
Tôi lau những giọt nước mà bây giờ mới chảy ra, nhìn cánh tay Ngân Hách, hỏi : “ Ngoài chỗ này ra, còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“ Ừ. Có lẽ không có. Cậu cảm thấy có lỗi lắm phải không?”
“ Hử? Ừ. Xin lỗi...” Tôi cúi đầu. Ngân Hách lấy tay nâng cằm tôi lên và hôn nhẹ lên môi tôi.
“ Xin lỗi tớ phải không.?”
“ Cậu! Hơ? ừ.”
“ Có thật muốn xin lỗi tớ không?”
“ Này, tớ thành thật xin lỗi cậu, nhưng...”
Ngân Hách lại hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi sợ quá, tránh xa ra. “ Này, đừng đùa nữa!”
“ Lại đây!”
“ Cậu bảo tớ qua thì tớ qua à?”
“ Này, tớ bỗng cảm thấy rất đau.” Ngân Hách nằm trên giường, quay lưng lại. Tôi chạy lại.
“ Này, cậu....”
“ Bắt được rồi...”
“A..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.