Chương 4: Xung Đột Đầu Tiên
Lý Thảo Nhã
29/05/2016
Từ đó, tôi giống như xác chết, như đồ bị thịt! không, quả thật đây là quá trình đau khổ nhất từ trước đến nay, cũng có thể nói là sống dở chết dở!
Đã hai ngày liên tục, tôi uống rượu với Tú Nhi và Thái Nguyên. Bây giờ, lục phủ ngũ tạn chống lại tôi.
Thái Nguyên không cùng trường với chúng tôi. Nghe nói cạnh tôi có thêm người giám sát, hắn tỏ vẻ thương hại. Có điều, hắn thương hại Ngân Hách, người giám sát của tôi. Những người chung quanh tôi sao lại như thế. Tôi đã sống 19 năm vô ích?
“Không khỏe à?”
“Hả? Không có, vẫn khỏe.”
Tú Nhi lại chọc giận tôi…
“Đau chết cũng đáng, chịu cực hình hai ngày liên tục.”
“Tú Nhi!”
Tôi trừng mắt, Tú Nhi dẩu môi. Tú Nhi à! Chỉ có trẻ con làm thế mới là nũng nịu đáng yêu, cậu làm thế quả thật giống như đang nói: “Kéo miệng tôi đi.”
Tôi nằm nhoài trên bàn. Ngân Hách có lạc đường không nhỉ? Hay là đến trường rồi?
May mà hôm qua về nhà trễ, nên mới không chạm mặt Ngân Hách. Sáng hôm nay, tôi đi học sớm như bình thường, bởi vì, nếu lọt vào tay bố thì rắc rối to. Bắt đầu từ hôm nay, tôi phải sống cuộc sống bị giám sát.
Tôi muốn biết Ngân Hách rốt cuộc có đến trường không, thế là, ra ngoài thăm dò tình hình. Thánh thần ơi! Tôi hy vọng biết bao, khi mở cửa hắn sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Trời ạ…
Cạch!
“Trò Hạ Ngân Hách, ở trường cũ thành tích học tập rất xuất sắc.”
Vừa mở cửa là nhìn tấy hắn. Ông trời ơi! Rốt cuộc là sao? Không chỉ để tôi nhìn thấy hắn, lại thêm thấy thầy giáo đang khen ngợi hắn! Xem ra tên này không tệ, đến trường sớm thế, lại không bị lạc đường. Tôi nhìn sững Ngân Hách.
“A, đến đúng lúc quá, mau vào đi.”
Tôi được thầy giáo chào đón nồng nhiệt, đến đứng cạnh Ngân Hách. Cậu ta làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Thầy nhìn tôi và Ngân Hách , nói: “Nghe nói hai em là chị em họ, nhưng không giống nhau chút nào.”
“Cho nên, em cảm thấy may mắn vô cùng.”
Ngân Hách trả lời thế đấy! Tên vô lại này. Có đem bắn tôi, tôi cũng hận hắn.
“Huệ Bân may thật, có thể học cùng trường với em họ.”
“Dạ phải…cái gì?”
Tôi chưa kịp hỏi lại, thầy đã nhìn hắn: “Ngân Hách, em học lớp 4 khối 11.”
*******
Ô, sao có thể như thế được. Người “hiền lành, yếu đuối” như tôi lại bị hắn đùa giỡn? Hắn không phải học lớp 4 khối 12 mà là lớp 4 khối 11. Hóa ra hắn nhỏ hơn tôi 1 tuổi.
“Ưm…”
Rắc!
“Huệ Bân. Có việc gì không vui à? Sao lại làm hư bút chì?”
“Hả? À, không có, ruột bút chì không biết sao bấm không ra.”
May là sáng nay, hắn học 3 tiết liền. Lúc thầy cô giảng bài, tôi không nghe lọt chữ nào cả, lại thêm cây bút chì cũng bị hư. Tôi đưa ra một quyết định trọng đại: trốn học! Tuy nếu không may gặp phải giám thị thì tôi chế chắc, nhưng với tâm trạng như thế này, tôi quả thật không thể kiên trì đến hết tiết học thứ 8.
Xong tiết thứ 3, tôi xách cặp đi tìm thầy chủ nhiệm. Thật không may.
“Thầy chủ nhiệm của em ra ngoài rồi.”
Hết cách, tôi đành phải mang cặp đi xuống lầu. Tôi căm giận nhìn bức tường. Nữ sinh bình thường không trèo qua được. Nhưng đừng quên, tôi có phải nữ sinh bình thường đâu.
Tôi dũng cảm bước ra.
Để leo lên, tôi với hai tay lên tường, nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi rung.
“Chết tiệt…”
Lấy ra xem, tin nhắn của “số máy cá nhân”. Tôi mở nội dung.
“Nhìn lên trên. Ngân Hách”
Tôi lạnh cả sống lưng, từ từ ngẩn đẩu lên nhìn. Hắn đang đứng bên cửa sổ hành lang, chăm chú quan sát nhất cử nhất đông của tôi. Cảm giác của tôi lúc này giống như một tên gián điệp bị phát hiên. Lạy trời, sao lại đáng sợ đến thế?!
Tôi muốn hét to lên, nhưng sợ thầy giáo phát hiện, im lặng và quyết định gửi tin nhắn thật cay độc cho hắn. Nhưng vì số máy của hắn không nhận. Lúc tôi định mở miệng nói gì đó với hắn thì hắn đã nói trước:
“Đi lên!”
“Này! Sao cậu biết?”
“Không có cặp cậu trong lớp”
“Đồ chết tiệt.” Tôi nói thầm trong miệng, đứng ngẩn ra nhìn điện thoại một hồi lâu, Sau đó, đóng nó lại vì không có cách nào cả.
Dù sao, tôi cũng là đến chỗ bố mà?
Tôi kiên quyết với tay lên tường. Quên chưa nói với các bạn là, tôi đang mặt váy. Chính lúc đang tôi leo lên, phía sau có tiếng.
“Người đang leo tường là em à!”
Giọng nói này nghe rất quen, không cần quay đầu lại cũng đoán ra được, chính là thầy hiệu phó, nổi tiếng khắp trường, có biệt danh là “cẩu”.
Tôi quay người lại, đứng đối mặt với thầy, Ngân Hách đứng trên kia nhìn xuống. Trong tình hình khẩn cấp này, tôi lại nghĩ: nếu như bị mắng ở chỗ không có mặt Ngân Hách thì hay quá.
“Ồ! Lớp 12 à? Sắp bắt đầu tiết 4 rồi,học sinh lớp 12 lại mang cặp? Không thể tha thứ được! Khoan đã, em chẳng phải là Lý Huệ Bân sao? Tôi cứ tưởng em là học sinh ngoan.
Ai ngờ lại muốn trèo tường à, chẳng ra thể thống gì!”
“Em thật sự có chuyện gấp.”
“Đi theo tôi!”
Tim như đang rỉ máu, nhưng tôi còn có thể làm được gì chứ?
Tôi đi theo “cẩu” hiệu phó đến hành lang và quy ở đó.
Theo tính cách của tôi, nhất định sẽ gào lên “có nhiều cách phạt như vậy, sao lại cứ bắt em quỳ trên hành lang lạnh lẽo này. Em không cảm thấy hành vi này là phạm lỗi, trái lại, việc làm này của thầy là chà đạp lên lòng tự trọng của em”. Nếu là bình thường, tôi sẽ lớn tiếng phản khản lại như thế, sự việc sẽ truyền đến tai bố. Nếu bố biết, cuộc đời mình sẽ chấm dứt tại đây.
“Viết kiểm điểm vào đây!”
Tờ giấy vừa trắng, vừa rộng đặt trước mặt tôi không phải khổ A4 mà là B4. Theo tôi thấy, một con ngựa hoàn toàn có thể chạy được trên đó. Tôi cố gắng đè nén cơn giận, không ngờ dường như có ai đang đứng trước mặt tôi. Ngẩng đầu lên, ra là Ngân Hách đẹp trai.
“Là cậu mách thầy phải không?”
“Căn bản không phải, tôi đang chuẩn bị”
“Chuẩn bị gì?”
“Chuẩn bị nhắn tin cho chủ tịch”
“Đều tại cậu việc mới không thuận lợi. Nếu cậu không nhắn tin cho tôi, tôi đã có đủ thời gian rồi! Tóm lại, tôi bị “cẩu” hiệu phó bắt tại trận rồi, không cần báo với bố tôi đâu. Hử?”
“Ừm. Tất nhiên không phải báo cáo.”
“Này. Tên nhóc kia!”
“Tớ chỉ nói với chủ tịch chuyện cậu định trèo tường, kết quả gặp phải “cẩu” hiệu phó, thế là, phải ngồi chơi ở hành lang và viết kiểm điểm trên giấy B4”
“Đồ…”
Tôi sắp văng tục, nhưng kịp thời nhịn. Ôi, bố! Lẽ ra bố phải là chỗ dựa cho con, sao lại trở thành người cản trở đường tiến của con.
“Ưm… cũng không phải không có cách.” Hắn nở nụ cười nham hiểm.
“Sao? Tôi phải làm sao thì cậu mới không nói với bố tôi?”
Ngân Hách nhìn tôi. Với khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có chút nham hiểm, hắn nói một câu chẳng khác “nằm mơ giữa ban ngày” : “Cậu cầm cặp của tớ, nếu về nhà trước chín giờ rưỡi thì tớ sẽ giữ bí mật.”
*******
“Lấy máy may khâu miệng cậu lại được không?”
“Không chịu thì thôi”
“Không!”
Trong từ điển sống của tôi không có từ thấp kém này. Từ nhỏ, tôi có niềm tin rất mãnh liệt, lại ganh đua hiếu thắng hơn cả con trai, để trở nên mạnh mẽ hơn, tôi đã cố gắng không biết mệt mỏi. Cho nên, trong 19 năm qua, người duy nhất trị được tôi, không ai ngoài bố. Trong cuộc đời hy hoàng của con người, việc lặt vặt này có đáng là gì.
“Rốt cuộc có cầm không? Tối, giờ tự học kết thúc lúc 9 giờ, thế thì trước 9 giờ 10 phút đứng đợi tôi ở cổng trường.”
“Này, khoan đã. Cậu chẳng phải bảo tớ về nhà trước 9 giờ rưỡi sao?vậy thời gian tôi về đến nhà chỉ có 20 phút?”
“Không chịu à?”
Chuyện quỳ gối trước phòng giáo vụ đã đủ làm tôi buồn bực rồi. Nhưng… tên này không học tiết thứ 4 hay sao? Sao cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi! Chuông vào lớp reo rồi mà! Tôi cũng có lòng tự trọng, trong 20 phút làm sao có thể về tới nhà? A? Không thể, tuyệt đối không thể…
“Phù, phù... Phù…”
“Cũng nhanh thật.”
“Mấy phút?”
“29 phút.”
Cuối cùng, vì sợ bố, tôi chạy băng băng về nhà trong 20 phút. Quãng đường này bình thường phải đi mất 40 phút đấy! Đây là lần đầu tiên trong 19 năm qua, tôi chạy nhanh như bay. Tôi mệt quá, ngồi bệt xuống nền nhà…
“Đồ khốn khiếp, bàn chân tôi sắp cháy rồi.” Tôi lầm bầm trong miệng, mắt nhìn chằm chằm cái tên đang đi vào bếp. Loại người này lúc bái kiến thần thánh, chắc cũng sẽ đùa giỡn tới sáng, tôi hoàn toàn tin tưởng điều này. Tôi vừa thở dốc, vừa cởi giày. Ngân Hách đột nhiên đưa cho tôi cái gì đó.
“Gì thế?”
“Uống nước đi. Tớ thấy cậu thở không ra hơi nữa.”
“ừ…”
Hắn cũng có chút lương tâm? Nhưng vừa cầm ly nước hắn đưa, tôi trố mắt nhìn: “tên khốn kiếp này!”
“Để cậu uống từ từ.”
“Này, nước nóng vậy bảo tôi làm sao uống!”
“Từ từ vừa thổi vừa uống, uống nước lạnh bị sặc thì sao.”
Tôi thà bị sặc chết vì uống nước lạnh, còn hơn nổi giận đến nỗi sinh bệnh vì vừa thổi, vừa uống nước nóng. Nhưng vẫn cầm ly nước hắn đưa và thôi phù hù, bởi vì, quả thật không còn sức để đi vào bếp.
Rồi tôi hỏi: “Phải rồi. Trong cặp cậu có gì thế? Trọng lượng đó tuyệt đối không phải trọng lượng cặp sách mà người mang.”
“Một hộp bút chì.”
“Ừ, phù phù… bút chì? Phù phù… một hộp?”
“Một cái muỗng, một đôi đũa.”
“Một đôi đũa, một cái muỗng? Phù phù…” sau đó, chính là lúc tôi muốn uống một hơi nước mà khó khăn lắm mới thổi nguội được.
“… Hai quả tạ tay.”
“Phù! Này! Cặp vở mà bỏ tạ làm gì! Tạ đó phải 4 kg không?”
“Không, 5 kg.”
“Hả! Hai quả tạ 5 kg? Tôi cứ thắc mắc sao nặng thế?”
Lúc tôi định tuôn ra sự bất mãn của mình nữa thì cửa mở, hóa ra là bố về.
“Bố! Bố về sớm vậy?”
“Ừ. Con ở đó làm gì thế?”
“Bố! Con có chuyện muốn nói với bố. Thật ra là…”
Đột nhiên máu dồn xuống hai nắm tay tôi! Tôi đứng dậy, bất chấp mình đã hao tổn sức lực mang hai quả tạ 5 kg chạy quãng đường dai. Tôi noí bố đợi một lát để tôi lên lầu thay quần áo rồi trở xuống.
Bố đang trò chuyện với Ngân Hách. Hắn không còn vẻ mặt lạnh lùng như khi đối mặt với tôi và cả nụ cười sảo trá thích hành hạ tôi cũng biến mất. Bây giờ trên mặt hắn chỉ có hai chữ “dịu dàng”. Các bạn mà nhìn thấy tên xảo trá này cũng nghĩ như tôi.
“Bố!”
“Gì thế?”
Tôi ngồi xuống ghế.để kìm nén cơn giận đang sôi sùng sục, tôi đã đến thầm hơn 10 lần chữ “nhịn”, sau đó, điềm đạm nói: “Bố, cái tên… không, hóa ra Ngân Hách nhỏ hơn con một tuổi. Là em con.”
“Tất nhiên, thế thì sao?”
“Bố, bất luận thế nào, bố cũng không thể đem sự an toàn của con gái mình giao cho tên nhóc nhỏ tuổi hơn con chứ?thật ra, bảo vệ chỉ là bề ngoài, cho dù là giám sát đi, bố sao có thể tên nhóc nhỏ hơn con làm người giám sát chứ?”
“Tìm người cỡ tuổi con thì cũng đang học lớp 12, cũng chuẩn bị thi tốt nghiệp, cho nên không dễ gì tìm được. Tìm người lớn tuổi hơn con thì là sinh viên, sinh viên thì người giả tạo quá nhiều, phiền phức lắm. Cho nên, bố quyết định chọn cậu ấy. Con có chỗ nào không vừa ý?”
“Nói thế nào cũng được, lại giao con cho tên nhóc nhỏ hơn 1 tuổi ! Bố có biết hắn hành hạ con thế nào không trong đầu hắn toàn là những biện pháp xấu xa. Thật đó. Trước khi đến trường con, hắn chẳng nói tiếng nào chuyện hắn nhỏ hơn con 1 tuổi. Hắn giấu nhẹm đi, thật là người đáng sợ!”
Ngân Hách ngồi im nghe, không nói tiếng nào. Không, thật ra là không để ý, không quan tâm đến. Tôi hận không thể huơ mái chèo, đánh hắn rơi xuống nước.
Bố chậm rãi uống hớp trà, nói: “Đó chẳng phải là đương nhiên sao? Muốn bảo vệ con, nếu không bình tĩnh, không can đảm, không có thực lực thì được sao?”
Đúng, nói thế nào cũng là bảo vệ, hắn nên có sự bình tĩnh và khả năng áp chế được tôi. Chỉ có điều, tôi không muốn ở cạnh một người giống như kẻ thù không đội trời chung một giây một phút nào!
“Bố! Cứ xem như… cứ xem như… a! Phải rồi! Tìm bạn nữ thì được rồi! Giống như Tú Nhi vậy, học cùng lớp, lại có thể làm bạn con. Bố tìm bạn nữ bằng tuổi con thì tốt quá! Con là con gái mà, bố không thấy quá đáng sao! Hắn cúng ở lầu 1 với con, lại là con trai. Bố, lẽ nào bố không lo lắng cho đứa con gái yếu đuối của bố chút nào ?”
“Ồ…”
Bố “ồ” lên một tiếng, sau đó nhìn tôi, bình thản đáp: “Không lo, không lo chút nào.”
Tôi nghe lùng bùng lỗ tai.
Hóa ra, tôi đây chính là đứa con bị bỏ rơi trong truyền thuyết. Đem một tên con trai lạ hoắc đến ở chung tầng, bảo ở cùng giống như sống chung nhà bình thường, sau đó, nói không lo lắng chút nào?
“Bố…”
“Lên lầu đi. Bố không nghĩ sẽ đổi người khác. Nghe con nói như thế, ngược lại, bố cảm thấy tính cách anh ta, thật thẳng thắn. Trong 7 tháng, bố sẽ không đổi người khác, cho nên con hãy tập trung vào việc học đi, chăm chỉ học hành.”
Nghe giọng bố cương quyết như thế, tôi biết mình không còn hy vọng gì nữa, ngơ ngác nhìn theo bố đang đi vào vòng sách. Tôi dựa vào ghế mà trái tim như sắp vỡ vụn, rồi nhìn Ngân Hách chằm chằm.
Tên xấu xa, tôi hận không tìm được những lời khó nghe nhất trên đời để chửi hắn, vì thế, đành phải thể hiện tâm trạng đó qua ánh mắt. Không ngờ, Ngân Hách nhìn lại tôi bằng ánh mắt hung dữ, nói: “Thứ con gái như cậu, tôi cảm thấy không có gì đáng để lo lắng cả.”
Đã hai ngày liên tục, tôi uống rượu với Tú Nhi và Thái Nguyên. Bây giờ, lục phủ ngũ tạn chống lại tôi.
Thái Nguyên không cùng trường với chúng tôi. Nghe nói cạnh tôi có thêm người giám sát, hắn tỏ vẻ thương hại. Có điều, hắn thương hại Ngân Hách, người giám sát của tôi. Những người chung quanh tôi sao lại như thế. Tôi đã sống 19 năm vô ích?
“Không khỏe à?”
“Hả? Không có, vẫn khỏe.”
Tú Nhi lại chọc giận tôi…
“Đau chết cũng đáng, chịu cực hình hai ngày liên tục.”
“Tú Nhi!”
Tôi trừng mắt, Tú Nhi dẩu môi. Tú Nhi à! Chỉ có trẻ con làm thế mới là nũng nịu đáng yêu, cậu làm thế quả thật giống như đang nói: “Kéo miệng tôi đi.”
Tôi nằm nhoài trên bàn. Ngân Hách có lạc đường không nhỉ? Hay là đến trường rồi?
May mà hôm qua về nhà trễ, nên mới không chạm mặt Ngân Hách. Sáng hôm nay, tôi đi học sớm như bình thường, bởi vì, nếu lọt vào tay bố thì rắc rối to. Bắt đầu từ hôm nay, tôi phải sống cuộc sống bị giám sát.
Tôi muốn biết Ngân Hách rốt cuộc có đến trường không, thế là, ra ngoài thăm dò tình hình. Thánh thần ơi! Tôi hy vọng biết bao, khi mở cửa hắn sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Trời ạ…
Cạch!
“Trò Hạ Ngân Hách, ở trường cũ thành tích học tập rất xuất sắc.”
Vừa mở cửa là nhìn tấy hắn. Ông trời ơi! Rốt cuộc là sao? Không chỉ để tôi nhìn thấy hắn, lại thêm thấy thầy giáo đang khen ngợi hắn! Xem ra tên này không tệ, đến trường sớm thế, lại không bị lạc đường. Tôi nhìn sững Ngân Hách.
“A, đến đúng lúc quá, mau vào đi.”
Tôi được thầy giáo chào đón nồng nhiệt, đến đứng cạnh Ngân Hách. Cậu ta làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Thầy nhìn tôi và Ngân Hách , nói: “Nghe nói hai em là chị em họ, nhưng không giống nhau chút nào.”
“Cho nên, em cảm thấy may mắn vô cùng.”
Ngân Hách trả lời thế đấy! Tên vô lại này. Có đem bắn tôi, tôi cũng hận hắn.
“Huệ Bân may thật, có thể học cùng trường với em họ.”
“Dạ phải…cái gì?”
Tôi chưa kịp hỏi lại, thầy đã nhìn hắn: “Ngân Hách, em học lớp 4 khối 11.”
*******
Ô, sao có thể như thế được. Người “hiền lành, yếu đuối” như tôi lại bị hắn đùa giỡn? Hắn không phải học lớp 4 khối 12 mà là lớp 4 khối 11. Hóa ra hắn nhỏ hơn tôi 1 tuổi.
“Ưm…”
Rắc!
“Huệ Bân. Có việc gì không vui à? Sao lại làm hư bút chì?”
“Hả? À, không có, ruột bút chì không biết sao bấm không ra.”
May là sáng nay, hắn học 3 tiết liền. Lúc thầy cô giảng bài, tôi không nghe lọt chữ nào cả, lại thêm cây bút chì cũng bị hư. Tôi đưa ra một quyết định trọng đại: trốn học! Tuy nếu không may gặp phải giám thị thì tôi chế chắc, nhưng với tâm trạng như thế này, tôi quả thật không thể kiên trì đến hết tiết học thứ 8.
Xong tiết thứ 3, tôi xách cặp đi tìm thầy chủ nhiệm. Thật không may.
“Thầy chủ nhiệm của em ra ngoài rồi.”
Hết cách, tôi đành phải mang cặp đi xuống lầu. Tôi căm giận nhìn bức tường. Nữ sinh bình thường không trèo qua được. Nhưng đừng quên, tôi có phải nữ sinh bình thường đâu.
Tôi dũng cảm bước ra.
Để leo lên, tôi với hai tay lên tường, nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi rung.
“Chết tiệt…”
Lấy ra xem, tin nhắn của “số máy cá nhân”. Tôi mở nội dung.
“Nhìn lên trên. Ngân Hách”
Tôi lạnh cả sống lưng, từ từ ngẩn đẩu lên nhìn. Hắn đang đứng bên cửa sổ hành lang, chăm chú quan sát nhất cử nhất đông của tôi. Cảm giác của tôi lúc này giống như một tên gián điệp bị phát hiên. Lạy trời, sao lại đáng sợ đến thế?!
Tôi muốn hét to lên, nhưng sợ thầy giáo phát hiện, im lặng và quyết định gửi tin nhắn thật cay độc cho hắn. Nhưng vì số máy của hắn không nhận. Lúc tôi định mở miệng nói gì đó với hắn thì hắn đã nói trước:
“Đi lên!”
“Này! Sao cậu biết?”
“Không có cặp cậu trong lớp”
“Đồ chết tiệt.” Tôi nói thầm trong miệng, đứng ngẩn ra nhìn điện thoại một hồi lâu, Sau đó, đóng nó lại vì không có cách nào cả.
Dù sao, tôi cũng là đến chỗ bố mà?
Tôi kiên quyết với tay lên tường. Quên chưa nói với các bạn là, tôi đang mặt váy. Chính lúc đang tôi leo lên, phía sau có tiếng.
“Người đang leo tường là em à!”
Giọng nói này nghe rất quen, không cần quay đầu lại cũng đoán ra được, chính là thầy hiệu phó, nổi tiếng khắp trường, có biệt danh là “cẩu”.
Tôi quay người lại, đứng đối mặt với thầy, Ngân Hách đứng trên kia nhìn xuống. Trong tình hình khẩn cấp này, tôi lại nghĩ: nếu như bị mắng ở chỗ không có mặt Ngân Hách thì hay quá.
“Ồ! Lớp 12 à? Sắp bắt đầu tiết 4 rồi,học sinh lớp 12 lại mang cặp? Không thể tha thứ được! Khoan đã, em chẳng phải là Lý Huệ Bân sao? Tôi cứ tưởng em là học sinh ngoan.
Ai ngờ lại muốn trèo tường à, chẳng ra thể thống gì!”
“Em thật sự có chuyện gấp.”
“Đi theo tôi!”
Tim như đang rỉ máu, nhưng tôi còn có thể làm được gì chứ?
Tôi đi theo “cẩu” hiệu phó đến hành lang và quy ở đó.
Theo tính cách của tôi, nhất định sẽ gào lên “có nhiều cách phạt như vậy, sao lại cứ bắt em quỳ trên hành lang lạnh lẽo này. Em không cảm thấy hành vi này là phạm lỗi, trái lại, việc làm này của thầy là chà đạp lên lòng tự trọng của em”. Nếu là bình thường, tôi sẽ lớn tiếng phản khản lại như thế, sự việc sẽ truyền đến tai bố. Nếu bố biết, cuộc đời mình sẽ chấm dứt tại đây.
“Viết kiểm điểm vào đây!”
Tờ giấy vừa trắng, vừa rộng đặt trước mặt tôi không phải khổ A4 mà là B4. Theo tôi thấy, một con ngựa hoàn toàn có thể chạy được trên đó. Tôi cố gắng đè nén cơn giận, không ngờ dường như có ai đang đứng trước mặt tôi. Ngẩng đầu lên, ra là Ngân Hách đẹp trai.
“Là cậu mách thầy phải không?”
“Căn bản không phải, tôi đang chuẩn bị”
“Chuẩn bị gì?”
“Chuẩn bị nhắn tin cho chủ tịch”
“Đều tại cậu việc mới không thuận lợi. Nếu cậu không nhắn tin cho tôi, tôi đã có đủ thời gian rồi! Tóm lại, tôi bị “cẩu” hiệu phó bắt tại trận rồi, không cần báo với bố tôi đâu. Hử?”
“Ừm. Tất nhiên không phải báo cáo.”
“Này. Tên nhóc kia!”
“Tớ chỉ nói với chủ tịch chuyện cậu định trèo tường, kết quả gặp phải “cẩu” hiệu phó, thế là, phải ngồi chơi ở hành lang và viết kiểm điểm trên giấy B4”
“Đồ…”
Tôi sắp văng tục, nhưng kịp thời nhịn. Ôi, bố! Lẽ ra bố phải là chỗ dựa cho con, sao lại trở thành người cản trở đường tiến của con.
“Ưm… cũng không phải không có cách.” Hắn nở nụ cười nham hiểm.
“Sao? Tôi phải làm sao thì cậu mới không nói với bố tôi?”
Ngân Hách nhìn tôi. Với khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có chút nham hiểm, hắn nói một câu chẳng khác “nằm mơ giữa ban ngày” : “Cậu cầm cặp của tớ, nếu về nhà trước chín giờ rưỡi thì tớ sẽ giữ bí mật.”
*******
“Lấy máy may khâu miệng cậu lại được không?”
“Không chịu thì thôi”
“Không!”
Trong từ điển sống của tôi không có từ thấp kém này. Từ nhỏ, tôi có niềm tin rất mãnh liệt, lại ganh đua hiếu thắng hơn cả con trai, để trở nên mạnh mẽ hơn, tôi đã cố gắng không biết mệt mỏi. Cho nên, trong 19 năm qua, người duy nhất trị được tôi, không ai ngoài bố. Trong cuộc đời hy hoàng của con người, việc lặt vặt này có đáng là gì.
“Rốt cuộc có cầm không? Tối, giờ tự học kết thúc lúc 9 giờ, thế thì trước 9 giờ 10 phút đứng đợi tôi ở cổng trường.”
“Này, khoan đã. Cậu chẳng phải bảo tớ về nhà trước 9 giờ rưỡi sao?vậy thời gian tôi về đến nhà chỉ có 20 phút?”
“Không chịu à?”
Chuyện quỳ gối trước phòng giáo vụ đã đủ làm tôi buồn bực rồi. Nhưng… tên này không học tiết thứ 4 hay sao? Sao cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi! Chuông vào lớp reo rồi mà! Tôi cũng có lòng tự trọng, trong 20 phút làm sao có thể về tới nhà? A? Không thể, tuyệt đối không thể…
“Phù, phù... Phù…”
“Cũng nhanh thật.”
“Mấy phút?”
“29 phút.”
Cuối cùng, vì sợ bố, tôi chạy băng băng về nhà trong 20 phút. Quãng đường này bình thường phải đi mất 40 phút đấy! Đây là lần đầu tiên trong 19 năm qua, tôi chạy nhanh như bay. Tôi mệt quá, ngồi bệt xuống nền nhà…
“Đồ khốn khiếp, bàn chân tôi sắp cháy rồi.” Tôi lầm bầm trong miệng, mắt nhìn chằm chằm cái tên đang đi vào bếp. Loại người này lúc bái kiến thần thánh, chắc cũng sẽ đùa giỡn tới sáng, tôi hoàn toàn tin tưởng điều này. Tôi vừa thở dốc, vừa cởi giày. Ngân Hách đột nhiên đưa cho tôi cái gì đó.
“Gì thế?”
“Uống nước đi. Tớ thấy cậu thở không ra hơi nữa.”
“ừ…”
Hắn cũng có chút lương tâm? Nhưng vừa cầm ly nước hắn đưa, tôi trố mắt nhìn: “tên khốn kiếp này!”
“Để cậu uống từ từ.”
“Này, nước nóng vậy bảo tôi làm sao uống!”
“Từ từ vừa thổi vừa uống, uống nước lạnh bị sặc thì sao.”
Tôi thà bị sặc chết vì uống nước lạnh, còn hơn nổi giận đến nỗi sinh bệnh vì vừa thổi, vừa uống nước nóng. Nhưng vẫn cầm ly nước hắn đưa và thôi phù hù, bởi vì, quả thật không còn sức để đi vào bếp.
Rồi tôi hỏi: “Phải rồi. Trong cặp cậu có gì thế? Trọng lượng đó tuyệt đối không phải trọng lượng cặp sách mà người mang.”
“Một hộp bút chì.”
“Ừ, phù phù… bút chì? Phù phù… một hộp?”
“Một cái muỗng, một đôi đũa.”
“Một đôi đũa, một cái muỗng? Phù phù…” sau đó, chính là lúc tôi muốn uống một hơi nước mà khó khăn lắm mới thổi nguội được.
“… Hai quả tạ tay.”
“Phù! Này! Cặp vở mà bỏ tạ làm gì! Tạ đó phải 4 kg không?”
“Không, 5 kg.”
“Hả! Hai quả tạ 5 kg? Tôi cứ thắc mắc sao nặng thế?”
Lúc tôi định tuôn ra sự bất mãn của mình nữa thì cửa mở, hóa ra là bố về.
“Bố! Bố về sớm vậy?”
“Ừ. Con ở đó làm gì thế?”
“Bố! Con có chuyện muốn nói với bố. Thật ra là…”
Đột nhiên máu dồn xuống hai nắm tay tôi! Tôi đứng dậy, bất chấp mình đã hao tổn sức lực mang hai quả tạ 5 kg chạy quãng đường dai. Tôi noí bố đợi một lát để tôi lên lầu thay quần áo rồi trở xuống.
Bố đang trò chuyện với Ngân Hách. Hắn không còn vẻ mặt lạnh lùng như khi đối mặt với tôi và cả nụ cười sảo trá thích hành hạ tôi cũng biến mất. Bây giờ trên mặt hắn chỉ có hai chữ “dịu dàng”. Các bạn mà nhìn thấy tên xảo trá này cũng nghĩ như tôi.
“Bố!”
“Gì thế?”
Tôi ngồi xuống ghế.để kìm nén cơn giận đang sôi sùng sục, tôi đã đến thầm hơn 10 lần chữ “nhịn”, sau đó, điềm đạm nói: “Bố, cái tên… không, hóa ra Ngân Hách nhỏ hơn con một tuổi. Là em con.”
“Tất nhiên, thế thì sao?”
“Bố, bất luận thế nào, bố cũng không thể đem sự an toàn của con gái mình giao cho tên nhóc nhỏ tuổi hơn con chứ?thật ra, bảo vệ chỉ là bề ngoài, cho dù là giám sát đi, bố sao có thể tên nhóc nhỏ hơn con làm người giám sát chứ?”
“Tìm người cỡ tuổi con thì cũng đang học lớp 12, cũng chuẩn bị thi tốt nghiệp, cho nên không dễ gì tìm được. Tìm người lớn tuổi hơn con thì là sinh viên, sinh viên thì người giả tạo quá nhiều, phiền phức lắm. Cho nên, bố quyết định chọn cậu ấy. Con có chỗ nào không vừa ý?”
“Nói thế nào cũng được, lại giao con cho tên nhóc nhỏ hơn 1 tuổi ! Bố có biết hắn hành hạ con thế nào không trong đầu hắn toàn là những biện pháp xấu xa. Thật đó. Trước khi đến trường con, hắn chẳng nói tiếng nào chuyện hắn nhỏ hơn con 1 tuổi. Hắn giấu nhẹm đi, thật là người đáng sợ!”
Ngân Hách ngồi im nghe, không nói tiếng nào. Không, thật ra là không để ý, không quan tâm đến. Tôi hận không thể huơ mái chèo, đánh hắn rơi xuống nước.
Bố chậm rãi uống hớp trà, nói: “Đó chẳng phải là đương nhiên sao? Muốn bảo vệ con, nếu không bình tĩnh, không can đảm, không có thực lực thì được sao?”
Đúng, nói thế nào cũng là bảo vệ, hắn nên có sự bình tĩnh và khả năng áp chế được tôi. Chỉ có điều, tôi không muốn ở cạnh một người giống như kẻ thù không đội trời chung một giây một phút nào!
“Bố! Cứ xem như… cứ xem như… a! Phải rồi! Tìm bạn nữ thì được rồi! Giống như Tú Nhi vậy, học cùng lớp, lại có thể làm bạn con. Bố tìm bạn nữ bằng tuổi con thì tốt quá! Con là con gái mà, bố không thấy quá đáng sao! Hắn cúng ở lầu 1 với con, lại là con trai. Bố, lẽ nào bố không lo lắng cho đứa con gái yếu đuối của bố chút nào ?”
“Ồ…”
Bố “ồ” lên một tiếng, sau đó nhìn tôi, bình thản đáp: “Không lo, không lo chút nào.”
Tôi nghe lùng bùng lỗ tai.
Hóa ra, tôi đây chính là đứa con bị bỏ rơi trong truyền thuyết. Đem một tên con trai lạ hoắc đến ở chung tầng, bảo ở cùng giống như sống chung nhà bình thường, sau đó, nói không lo lắng chút nào?
“Bố…”
“Lên lầu đi. Bố không nghĩ sẽ đổi người khác. Nghe con nói như thế, ngược lại, bố cảm thấy tính cách anh ta, thật thẳng thắn. Trong 7 tháng, bố sẽ không đổi người khác, cho nên con hãy tập trung vào việc học đi, chăm chỉ học hành.”
Nghe giọng bố cương quyết như thế, tôi biết mình không còn hy vọng gì nữa, ngơ ngác nhìn theo bố đang đi vào vòng sách. Tôi dựa vào ghế mà trái tim như sắp vỡ vụn, rồi nhìn Ngân Hách chằm chằm.
Tên xấu xa, tôi hận không tìm được những lời khó nghe nhất trên đời để chửi hắn, vì thế, đành phải thể hiện tâm trạng đó qua ánh mắt. Không ngờ, Ngân Hách nhìn lại tôi bằng ánh mắt hung dữ, nói: “Thứ con gái như cậu, tôi cảm thấy không có gì đáng để lo lắng cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.