Chương 12:
blackrosewinwin
04/08/2021
Đầu Mộ Khanh Trần vẫn rất đau đớn. Cơn đau này chưa từng xảy ra kể từ lúc y nhập xác đến bây giờ.
Vào phòng dưới khoan thuyền y lập tức khóa trái cửa lại, cố đi về phía chiếc bàn, tay run run rót cho mình một ly trà.
Nhưng khi đưa đến miệng non nửa nước trà trong ly đổ ra ngoài dính đầy trên y phục màu trắng mà y đang mặc.
Kể từ lúc Bạch Ức Quân mất đi, toàn bộ y phục của Mộ Khanh Trần được thay bằng màu trắng như để nhắc y từng giờ từng khắc vẫn luôn nhớ đến sư phụ của mình.
Trí não y bây giờ không thể điều khiển được cơ thể đi một bước đã là muôn vạn khó khăn.
Mộ Khanh Trần cố gắng di chuyển cơ thể ngồi xếp bằng tịnh tâm điều tức. Nhắm mắt lại y thấy mình đang đứng trong một không gian trắng xóa.
Không phải tuyết cũng chẳng phải cát. Nó giống như một không gian trống trải chẳng có sự sống và thứ gì tồn tại.
Tiếng ong ong vẫn dồn dập đập vào màng nhĩ Mộ Khanh Trần. Bước chân y lảo đảo chực ngã, y lập tức ngồi xuống định thần.
Khi Mộ Khanh Trần mở mắt ra lần nữa đã trở lại căn phòng dưới khoan thuyền.
Tiếng ồn bên tai đã hoàn toàn biến mất. Cơ thể y khỏe mạnh không có bất kì cảm giác khó chịu nào.
Y nghĩ thầm”Có lẽ do thời gian này ngủ không đủ giấc nên cơ thể suy nhược”. Chứ không biết rằng linh hồn y đang có dấu hiệu bị đẩy ra khỏi cơ thể này.
Cuối cùng thuyền cũng cập bến. Bốn kẻ bị bắt đã được Lục Thủy thả đi.
Lục Thủy chọn một quán trà nhỏ nhưng rất trang nhã. Bên trong bày trí theo kiểu vùng biển. Ngăn cách từng nhã gian nhỏ bởi tấm lưới đánh cá trên lưới điểm xuyết bằng những vỏ sò, san hô, ốc biển…màu sắc sặc sỡ.
“Bây giờ ngươi muốn làm gì?”
Lục Thủy phân phó tiểu nhị mang đến một ấm trà và vài loại bánh.
“Ta phải đi Giang Nam một chuyến”
Mộ Khanh Trần ăn một miếng bánh không biết làm bằng gì lại có vị hơi mặn. Lạ miệng nhưng rất ngon.
Lục Thủy cũng nhón một miếng bánh sau đó hớp một ngụm trà nóng”Đúng là mỹ vị nhân gian”
“Ta còn tưởng ngươi muốn lập tức đến Thiên Hương Lầu cơ đấy”
Biết Lục Thủy đã lờ mờ đoán ra một vài chuyện. Mộ Khanh Trần cũng không dấu diếm làm gì.
Y kể lại việc phụ mẫu bị sát hại ở quê nhà duy chỉ có chuyện nhập hồn là y không hề nói với Lục Thủy.
Dù Mộ Khanh Trần không nghi kỵ Lục Thủy nhưng cố tình phụ thân của y lại là gia chủ của Lục Nguyệt Sơn Trang.
Mộ Khanh Trần không thể không đề phòng.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện của Mộ Khanh Trần, hứng thú ăn uống của Lục Thủy cũng không còn.
Hắn từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa. Phụ thân tuy có đôi chút hà khắc nhưng rất yêu thương hắn. Có thể nói quãng đời hắn trưởng thành cho đến nay chỉ toàn vui vẻ hạnh phúc. Thật trái ngược với Mộ Khanh Trần.
“Vậy Bạch tiền bối là người đã cứu ngươi sau đó đem ngươi về đỉnh Xuy Vũ”
“Uh”
Bạch Ức Quân uống thêm một ngụm trà. Cổ họng y có hơi khát.
Thấy Lục Thủy vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện y kể, khuôn mặt lại mang vẻ bi thương.
“Chuyện cũng xảy ra lâu rồi. Ngươi không cần mang bộ mặt như thế nhìn ta”
Mộ Khanh Trần biết Lục Thủy tuy là công tử thế gia nhưng tính tình rất chân thật. Đối đãi với y thật lòng thật dạ. Nên y mới kể cho hắn biết câu chuyện chôn dấu trong lòng suốt mấy mười mấy năm qua.
“Ngươi đã điều tra được những gì?”
“Chẳng điều tra được gì. Người đã chết cả rồi”
Trông thấy Mộ Khanh Trần có vẻ chán nản Lục Thủy bèn quyết định cùng y đến Giang Nam nhưng Mộ Khanh Trần lại nhất quyết từ chối.
“Ta cần ngươi quay về Lục Nguyệt Sơn Trang âm thầm điều tra cho ta một việc”
“Việc gì?”
Hứng thú trong lòng Lục Thủy lại được Mộ Khanh Trần khơi gợi.
“Ngươi có biết một vật tên là Phệ Hồn Trâm?”
“Cái này ta biết nè. Nghe nói là là một vật rất âm tà. Chỉ cầm nó nhắm vào ai thì người đó sẽ chết ngay lập tức. Nhưng mà đã từ rất lâu rồi chưa ai thấy qua nó. Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ta quên nói cho ngươi biết tên hung thủ đó dùng Phệ Hồn Trâm để đối phó với ta”
“Cái tên kiệm lời họ Mộ nhà ngươi có thể nói luôn một lần cho ta hiểu được không? Thật là”
“Cộp”
Theo tiếng động Lục Thủy nhìn xuống bàn đã thấy một cây trâm bằng ngọc màu xanh lá. Không biết làm bằng chất liệu gì mà toàn thân trên dưới bóng nhẩy. Hình dáng như một chiếc trâm bình thường không có gì đặc biệt.
“Oa ngươi đừng nói với ta đây là Phệ Hồn Trâm nha”
Mộ Khanh Trần để cây trâm xuống bàn sau đó nhìn Lục Thủy bằng ánh mắt”Biết rồi còn hỏi”
“Này, ta có thể cầm nó lên không? Ngươi đừng có mà lừa người lương thiện như ta nhá”
Tay y cầm lấy cây trâm dò xét một lúc lâu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Tại sao trông nó còn tầm thường hơn cây trâm mà bọn nha hoàn nhà tay hay mang vậy?”
“Đó là do ngươi chưa nhìn thấy lúc nó thi triển Thuật Phệ Hồn thôi”
“Làm sao để nó thi triển?”
“Sao ta biết được”
“Là Bạch lão tiền bối đưa nó cho ngươi sao?
“Ừ”
“Người có nói phải sử dụng như thế nào không?”
“Người chỉ căn dặn ta cây trâm này mỗi lần nó phệ hồn xong là sẽ trở thành cây trâm bình thường trong mười năm”
Lục Thủy lại cầm cây trâm lên ngắm nghía
“Thế từ lúc nó phệ hồn ngươi đã qua bao lâu rồi?”
“Vừa tròn mười năm”
“Kì lạ, hay là nó cần có câu thần chú gì để khởi động?”
“Cái này sư phụ vẫn chưa nói với ta. Vì thế ngươi cần tra cho ta cây trâm này trước đây ở trong tay gia tộc nào?”Mộ Khanh Trần cất cây trâm vào trước ngực.
“Yên tâm ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngươi chuyến này đi Giang Nam ngàn lần cẩn thận”
Lục Thủy cũng không rề rà nữa sau khi trả cho tiểu nhị nén bạc không lấy tiền thừa mà theo chân Mộ Khanh Trần đi ra đường lớn.
Tới ngã ba chia tay mỗi người đi một hướng.
Hai người ước định ngày mười lăm tháng sau sẽ hội ngộ tại trấn Nhã U dưới chân đỉnh núi Xuy Vũ ngày xưa.
Mất một ngày phi hành Mộ Khanh Trần đã lại đặt chân đến Giang Nam lúc này trời cũng đã tối.
Y không vội quay lại chốn cũ mà thuê một gian phòng nhỏ trong trấn. Vừa chợp mắt y lại thấy mình quay về thời điểm cùng sư phụ ăn mì tại phòng bếp nhỏ trên đỉnh Xuy Vũ.
Lúc ấy Bạch Ức Quân mới xuất quan người vẫn còn hơi yếu và gầy gò nhưng vẫn không che được đường nét tuấn tú trên khuôn mặt.
Mộ Khanh Trần đứng đó nhìn sư phụ nô đùa cùng y lúc nhỏ.
Hai người ngồi cạnh nhau trong căn bếp xì xụp ăn tô mì nghi ngút khói.
Mộ Khanh Trần biết đây chỉ là giấc mơ. Do y quá nhớ sư phụ nên mới mượn giấc mơ này mà hồi tưởng lại quá khứ.
Nhưng y vẫn không làm thế nào có thể bình tâm được.
Trông thấy Bạch Ức Quân và Mộ Khanh Trần lúc nhỏ đi xa, y hấp tấp chạy theo đến khi dừng lại đã thấy mình đứng trong ngôi nhà cũ ở Giang Nam.
Lại thấy gia đình ba người phụ thân, mẫu thân và hắn đang quây quần bên nhau nô đùa. Giấc mơ cứ liên tục thay đổi khi thì mẫu thân dạy Mộ Khanh Trần viết chữ sau lại là lúc phụ thân đến trường học đón hắn về. Tuyết rơi đầy trời phụ thân của y cầm cây dù toàn tâm che chở cho y, mà không quan tâm một bên vai mình tuyết đã đọng thành mảng lớn.
Giờ phút này Mộ Khanh Trần đã hoàn toàn ý thức được rằng tất cả những người thân yêu của mình đều đã ra đi.
Trong mơ Mộ Khanh Trần ngồi xuống bên vệ đường úp mặt vào đầu gối khóc nức nở.
Sáng hôm sau khi y thức dậy quanh gối ướt đẫm một mảng lớn.
Y sờ khuôn mặt vẫn còn dính chút nước mắt của mình.
Lúc y mất đi phụ mẫu, đã có sư phụ bầu bạn bên cạnh mình, đến khi mất đi Bạch Ức Quân y mới bắt đầu dò dẫm cách tự mình vượt qua nỗi đau.
Mà động lực để Mộ Khanh Trần sống đến ngày hôm nay chính là tìm ra hung thủ giết hại phụ mẫu của mình. Sau đó y sẽ về lại ngọn Xuy Vũ ở bên cạnh Bạch Ức Quân không bao giờ đặt chân đến hồng trần nữa.
Nghĩ đến đây Mộ Khanh Trần xốc lại tinh thần, thay một bộ y phục mới rửa mặt chải đầu sau đó lần theo đường cũ tìm về ngôi nhà khi xưa của mình.
Nhưng mà đã trải qua mười tám năm ngôi nhà giờ chỉ còn là đống phế liệu. Mái nhà bị mưa nắng làm đổ xuống một góc. Mạng nhện giăng khắp nơi, cỏ lau mọc cao bằng đầu người.
Y phải vén từng ngọn cỏ để có thể đi lần ra sau nhà. Chiếc bàn mà phụ thân đã từng ngồi pha trà vẫn còn, bụi thời gian phủ dày một lớp.
Ấy vậy mà trong một góc nhỏ dưới tàn cây Ngọc Lan lại tồn tại hai ngôi mộ.
Mộ Khanh Trần không dùng pháp thuật mà tự mình dọn dẹp sạch sẽ nơi này.
Trước hai ngôi mộ có đặt đĩa trái cây nhỏ và hai chung rượu. Theo thời gian dài trôi qua trái cây đã bị thâm đen khô héo, chung rượu chỉ còn đóng một lớp đất dày dưới đáy ly.
Thì ra trong thời gian Bạch Ức Quân còn sống y đã chôn cất phụ mẫu của Mộ Khanh Trần.
Mộ Khanh Trần ngồi thẫn thờ bên hai ngôi mộ đầu óc trống rỗng, cho đến khi tiếng quạ kêu quan quác làm y hồi tỉnh thì phát hiện trời đã tối rồi. Vậy mà y đã ngồi trọn một ngày ở nơi này.
Trăng đã bắt đầu lên cao chiếu rọi toàn bộ ngôi nhà tiêu điều hoang phế.
“Ra đây đi”
Mộ Khanh Trần mắt lạnh nhìn về phía khoảng tối trong sân.
Cố Thiên Nham bước ra từ trong bóng tối, hắn không hề lo lắng khi bị Mộ Khanh Trần phát hiện, mà vẫn thong thả giống như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình.
Đi cùng hắn là một người trung niên dấu mình trong tấm áo choàng đen, có mũ trùm từ đầu đến chân chỉ lộ ra ngoài đôi mắt.
Mộ Khanh Trần rõ ràng người thần bí đi bên cạnh Cố Thiên Nham chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Có lời đồn rằng Ma Thần Cung có hai vị hộ pháp tả hữu, võ công cao không lường được.
Tả hộ pháp luôn âm thầm trong bóng tối bảo vệ cung chủ Cố Triều, hữu hộ pháp hiện tại lãnh nhiệm vụ bảo vệ thiếu cung chủ Cố Thiên Nham.
Không nghi ngờ gì đây chính là tả hộ pháp.
E rằng phen này Cố Thiên Nham dẫn theo hắn đến đây rõ ràng có ý đồ không tốt.
“Cố Ngạn biểu ca! Ta tìm ngươi thật vất vả a”
Từ lúc sống lại cuộc đời thứ hai cho đến bây giờ lần đầu tiên có người gọi Mộ Khanh Trần bằng cái tên này.
Lâu quá rồi Mộ Khanh Trần đã hầu như quên mất khối thân thể mà linh hồn y đang trú ẩn là Cố Ngạn cháu trai của Cố Triều cung chủ Ma Thần Cung.
Mà Cố Thiên Nham này lại chính là đứa cháu thứ hai của Cố Triều.
“Thì ra đến đây để diệt cỏ tận gốc”
Suy nghĩ của Mộ Khanh Trần xoay chuyển mấy vòng, y thừa biết mình không phải là đối thủ của tên hộ pháp này. Chỉ còn cách lừa Cố Thiên Nham một mình đối chiến y mới có cơ hội chiến thắng.
“Biểu đệ còn nhớ đến ta thật làm ta hoảng sợ. Thế nào sợ ta về tranh chức thiếu cung chủ với ngươi sao?”
“Ta nói cho ngươi biết ngươi đã bị trục xuất khỏi tộc từ lâu rồi đừng có vọng tưởng trở lại Ma Thần Cung làm gì”
“Đáng ra ta cũng chưa có ý định về Ma Thần Cung đâu, nhưng gặp ngươi ở đây làm ta chợt nhớ đến phụ thân và gia gia... của ta”
Mộ Khanh Trần để ý khi y chậm chạp nói ra câu này mặt Cố Thiên Nham đã bắt đầu thay đổi. Thế là Mộ Khanh Trần lại bồi thêm một câu chí mạng
“Biết đâu gia gia cũng đang nhớ đến ta”
“Gia gia không bao giờ thèm nhắc đến ngươi nói gì đến nhớ. Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày hả?”
Mộ Khanh Trần tiếp tục khuấy động sự tức giận của Cố Thiên Nham.
“Ta không thường nằm mơ. Chỉ là ngươi lại quên mất ta mới là thiếu cung chủ danh chính ngôn thuận của Ma Thần Cung”
“Ngươi đã chết từ rất lâu rồi”giọng nói Cố Thiên Nham bắt đầu dồn dập.
“Một đứa cháu trai tưởng đâu đã chết nay bất ngờ tìm lại được. Ta nghĩ gia gia sẽ rất vui đi!”
Kèm theo câu nói Mộ Khanh Trần nặn ra một nụ cười rực rỡ giống như đang tưởng tượng về một tương lai hạnh phúc.
“Ngươi…”
Bằng mắt thường đều có thể trông thấy cơn giận đang sôi trào trong mắt Cố Thiên Nham nhưng Mộ Khanh Trần vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Nhìn ngươi đi giận đến như thế. Muốn giết ta lắm đúng không? Đáng tiếc ngươi lại từng là thủ hạ bại tướng dưới tay ta”
Cố Thiên Nham đã hoàn toàn bị chọc giận, y không kịp suy nghĩ mà xui theo lời bóng gió của Mộ Khanh Trần.
“Ngươi dám khinh thường ta. Được lắm ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái”
Cố Thiên Nham xông tới toan đánh Mộ Khanh Trần nhưng Mộ Khanh Trần đã lùi về sau vài bước.
“Khoan đã, vậy là ngươi muốn đơn đả độc đấu với ta?”
“Đúng vậy”Cố Thiên Nham khinh thường ra mặt.
“Vậy ngươi dẫn theo thủ vệ làm gì?”Muốn đánh lén ta sao?”
Mộ Khanh Trần nhìn về phía hữu hộ pháp, vừa vặn vị hữu hộ pháp đang đứng nhắm mắt im lặng như pho tượng nãy giờ, nghe nhắc đến mình hơi hé mắt nhìn về phía Mộ Khanh Trần bằng ánh nhìn âm u.
“Ta sẽ bảo hắn đi ra chỗ khác”
“Không cần. Cứ để hắn ở nơi này ta và người hãy quyết đấu dưới chân núi”
Sau khi dặn dò tên hộ pháp không được phép theo mình Cố Thiên Nham đã cùng Mộ Khanh Trần dời đến chân núi cách trấn Giang Nam không xa.
Thật ra trước đây Cố Thiên Nham đã từng thua dưới tay Mộ Khanh Trần, điều đó đã từng ám ảnh Cố Thiên Nham một thời gian dài.
Nhưng sau khi biết Bạch Ức Quân đã chết, Cố Thiên Nham lại vô tình điều tra được Mộ Khanh Trần chính là Cố Ngạn vị biểu ca tưởng rằng đã chết từ lâu.
Y bắt đầu lo lắng cho chức vị thiếu cung chủ của mình.
Hiển nhiên y đã không biết Cố Ngạn chết là do Cố Triều tự tay giết hại.
Do đó trong mấy năm qua y liên tục cho người đi dò la tung tích Mộ Khanh Trần.
Cuối cùng cũng đợi được Mộ Khanh Trần xuất hiện trở lại, không nhân cơ hội này mà giết hắn thì còn đợi đến khi nào. Vả lại còn có hữu hộ pháp ở đây hắn làm sao dám để y chết.
Dù vị hộ pháp này không thích Cố Thiên Nham nhưng cũng không thể để y chết nên tuy y đồng ý với quyết định của Cố Thiên Nham nhưng vẫn âm thầm theo dõi động tĩnh bên này.
Mộ Khanh Trần biết tên hộ pháp này vẫn đang giám thị hành động của y nhưng y không thể quản nhiều hơn.
Đến dưới chân núi Mộ Khanh Trần và Cố Thiên Nham bắt đầu thật sự đánh nhau. Mỗi đòn tung ra đều là sát chiêu ai cũng muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Trước đây Cố Thiên Nham đã từng thua Mộ Khanh Trần.
Nhưng hiện tại đã năm năm trôi qua Mộ Khanh Trần mất đi sư phụ một mình tự trưởng thành toàn bộ thời gian của y đều dành cho việc luyện tập võ công.
Nhưng Cố Thiên Nham từ sau khi thua Mộ Khanh Trần cũng đã toàn tâm toàn ý tu luyện. Vả lại Ma Thần Cung không thiếu gì linh đan diệu dược để nâng cao tu vi. Đến bây giờ hai người gặp lại một lần nữa rất khó để có thể đoán trước được kết quả thắng thua.
Nhưng chỉ sau một trăm chiêu thân thể Cố Thiên Nham đã như con diều đứt dây đập vào thân cây rơi xuống mặt đất.
Cố Thiên Nham nhịn đau lồm cồm ngồi dậy tức giận nhìn Mộ Khanh Trần.
“Bạch Ức Quân chết rồi mà võ công của người lại tăng lên như thế xem ra, ngươi đã tìm được sư phụ mới của mình rồi”
“Chát”
Nhận một cái bạt tai từ Mộ Khanh Trần làm cho hắn phải phun ra một búng máu.
“Ngươi không xứng nhắc đến tên của người”
“Bạch Ức Quân là cái thá gì chỉ một con hung thú cũng đã giết được y rồi. Y chết rồi chẳng còn ai bảo vệ được ngươi đâu. Ngươi dám giết ta Ma Thần Cung sẽ không tha cho ngươi”
Liên hoàn cước tung đến trên người Cố Thiên Nham. Y đã nằm bò xuống đất không thể gượng dậy nhưng vẫn cố kêu gào cứu mạng.
Đúng lúc này tên hữu hộ pháp đang yên lặng theo dõi trận đấu đột ngột xuất hiện đánh một chưởng vào ngực Mộ Khanh Trần nhưng Mộ Khanh Trần đã nhanh chóng tránh được.
Trông thấy cứu tinh Cố Thiên Nham lê lết cơ thể về phía gã hộ pháp.
“Giết hắn, ngươi phải giết hắn cho ta”
Gã hộ pháp chỉ liếc nhìn xác nhận Cố Thiên Nham vẫn còn sống sau đó xông đến Mộ Khanh Trần.
Lời đồn tả hữu hộ pháp của Ma Thần Cung võ công cực kỳ cao hoàn toàn là sự thật. Mộ Khanh Trần vất vả đỡ sát chiêu của hắn nhưng dù thế nào võ công của y vẫn thua hắn một bậc.
Sau một nén nhang vai của Mộ Khanh Trần đã bị thanh đao của gã chém chảy máu. Vết thương khá sâu máu chảy đầm đìa.
“Chịu chết đi”
Giọng hắn ồm ồm như người lâu năm không nói chuyện.
“Ngươi đừng mơ”
Vũ khí Mộ Khanh Trần sử dụng là thanh nhuyễn kiếm Phi Tuyết. Y vận dụng nó một cách rất linh hoạt. Linh lực chảy xuôi theo lưỡi kiếm đã cắt được vài đường trên ngực gã hộ pháp.
Nhưng hắn giống như người không cảm giác vết thương đối với hắn chẳng là gì. Dường như nhìn thấy máu hắn càng hưng phấn hơn. Linh lực hắn càng ngày càng mạnh.
Cơ thể Mộ Khanh Trần bắt đầu yếu dần thanh kiếm Phi Tuyết đã ảm đạm đi trông thấy.
Từ đầu đến giờ tất cả pháp thuật Mộ Khanh Trần học được từ sư phụ y đã dùng hết nhưng vẫn không hạ được gã hộ pháp. Gã vẫn đứng sừng sững như một quả núi bất chấp nhiều vết thương đang chảy máu trước ngực.
Lại qua nửa nén nhang Mộ Khanh Trần đã bắt đầu thở dốc, y khuỵa một chân xuống nền đất tay lau vệt máu tràn ra trên khóe môi.
Lúc này được nghĩ ngơi đôi chút Cố Thiên Nham đã lấy lại được chút hơi tàn. Hắn chỉ tay vào Mộ Khanh Trần.
“Giết hắn cho ta, ngươi không giết hắn ta sẽ báo với gia gia ngươi không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ ta để ta bị thương. Gia gia sẽ không tha cho ngươi”
Mộ Khanh Trần đang có ý định tha chết cho Cố Thiên Nham, nhưng nghe hắn nói như thế y biết kẻ này nếu tha cho hắn tức là thả hổ về rừng.
“Muốn giết ta”
“Để mạng ngươi lại”
Vừa dứt lời Mộ Khanh Trần chuyển lưỡi kiếm về phía Cố Thiên Nham.
Gã hộ pháp lập tức bay đến chắn trước người Cố Thiên Nham đồng thời chưởng phong như núi ép về phía Mộ Khanh Trần.
Mộ Khanh Trần chỉ còn cách dùng một tay đỡ lấy, đồng thời tay kia thả Phi Tuyết rơi xuống đất. Rồi búng mạnh cây trâm đã giấu trong lòng bàn tay về phía Cố Thiên Nham.
Cây Phệ Hồn Trâm chuẩn xác cắm vào giữa trán Cố Thiên Nham khiến hắn lập tức tắt thở.
Nhưng Mộ Khanh Trần cũng bị lãnh trọn chưởng phong của gã hộ pháp. Cả cơ thể Mộ Khanh Trần bị đập mạnh xuống nền đất hộc ra một miệng toàn máu. E là nội tạng của y đã bị vỡ rồi.
Nhìn thấy Cố Thiên Nham đã chết, Mộ Khanh Trần cảm thấy đòn hy sinh này của y thật sự rất xứng đáng.
Cố Thiên Nham đã chết gã hộ pháp biết mình cũng không còn con đường sống.
Từng bước chân gã đến gần Mộ Khanh Trần cộng thêm áp lực ẩn chứa làm y liên tục nôn ra máu. Gã kéo cổ áo Mộ Khanh Trần ném mạnh y về phía trước.
“Bịch”
Mộ Khanh Trần bị đập vào tảng đá lớn bộ áo trắng y mặc lúc sáng bây giờ đã hoàn toàn thành màu đỏ. Nhưng y vẫn kiên cường cố gắng đứng dậy.
“Muốn giết ta sao?”
“Còn chờ gì nữa đến đây”
Mộ Khanh Trần gân cổ hét lớn.
“Ta sẽ phanh thây ngươi ra như làm thịt một con chó”
Giọng nói ồm ồm của gã vang lên.
Tên hộ pháp trông thấy vết thương của Mộ Khanh Trần biết y đã là nỏ mạnh hết đà, nhất thời khinh địch cầm thanh đao đến định chém chết Mộ Khanh Trần.
Ai mà ngờ đâu khi gã vừa đến gần, Mộ Khanh Trần đã lại tung một chiếc phi tiêu về phía gã.
Nhưng gã đã nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được, phi tiêu cắm phập vào thân cây không xa.
“Một cách mà ngươi định dùng hai lần sao, ta... “
Chưa kịp dứt câu thấy Mộ Khanh Trần búng ra ngọn lửa nhỏ bằng ngón tay điểm vào ngực gã.
Cơ thể gã ngay lập tức bốc cháy.
Chỉ một tích tắc, trước mặt Mộ Khanh Trần chỉ còn lại đống tro đen.
Hỏa liên là vũ khí cuối cùng của Mộ Khanh Trần. Nhưng bằng cách gọi ra hỏa liên toàn bộ linh lực của Mộ Khanh Trần hoàn đã toàn biến mất.
Đệ tử của Bạch Ức Quân không chỉ là danh xưng. Ngọn hỏa liên này là lửa từ cõi U Minh. Nó có thể đốt cháy tất cả mọi thứ. Nhưng với năng lực có hạn của Mộ Khanh Trần y chỉ có thể làm được đến như thế.
Nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ giết chết gã hộ pháp rồi.
Mộ Khanh Trần chưa kịp thở ra một hơi thì trước mắt đã lại xuất hiện một tên áo đen.
“Ngươi dám giết sư huynh của ta. Ta sẽ cho người bồi táng theo”
Chưởng phong đánh vào đầu Mộ Khanh Trần.
Một ánh tím lóe lên, viên ngọc mà Bạch Ức Quân cho y đã tự động nổ tung.
Ngay sau đó hình bóng Bạch Ức Quân mặc trường bào màu trắng xuất hiện. Y đưa lưng về phía Mộ Khanh Trần.
“Đệ tử của ta mà ngươi cũng dám động tới”
Tiếng nói hùng hồn vang khắp ngọn núi.
Một cái phất tay tên áo đen đã bị đánh văng đi rất xa.
Trước ngực gã xuất hiện một lỗ thủng liên tục chảy máu. Linh lực của gã theo đó mà tứ tán ra ngoài.
“Bạch Ức Quân”
Quá sợ hãi gã ôm ngực bỏ chạy thục mạng.
Vào phòng dưới khoan thuyền y lập tức khóa trái cửa lại, cố đi về phía chiếc bàn, tay run run rót cho mình một ly trà.
Nhưng khi đưa đến miệng non nửa nước trà trong ly đổ ra ngoài dính đầy trên y phục màu trắng mà y đang mặc.
Kể từ lúc Bạch Ức Quân mất đi, toàn bộ y phục của Mộ Khanh Trần được thay bằng màu trắng như để nhắc y từng giờ từng khắc vẫn luôn nhớ đến sư phụ của mình.
Trí não y bây giờ không thể điều khiển được cơ thể đi một bước đã là muôn vạn khó khăn.
Mộ Khanh Trần cố gắng di chuyển cơ thể ngồi xếp bằng tịnh tâm điều tức. Nhắm mắt lại y thấy mình đang đứng trong một không gian trắng xóa.
Không phải tuyết cũng chẳng phải cát. Nó giống như một không gian trống trải chẳng có sự sống và thứ gì tồn tại.
Tiếng ong ong vẫn dồn dập đập vào màng nhĩ Mộ Khanh Trần. Bước chân y lảo đảo chực ngã, y lập tức ngồi xuống định thần.
Khi Mộ Khanh Trần mở mắt ra lần nữa đã trở lại căn phòng dưới khoan thuyền.
Tiếng ồn bên tai đã hoàn toàn biến mất. Cơ thể y khỏe mạnh không có bất kì cảm giác khó chịu nào.
Y nghĩ thầm”Có lẽ do thời gian này ngủ không đủ giấc nên cơ thể suy nhược”. Chứ không biết rằng linh hồn y đang có dấu hiệu bị đẩy ra khỏi cơ thể này.
Cuối cùng thuyền cũng cập bến. Bốn kẻ bị bắt đã được Lục Thủy thả đi.
Lục Thủy chọn một quán trà nhỏ nhưng rất trang nhã. Bên trong bày trí theo kiểu vùng biển. Ngăn cách từng nhã gian nhỏ bởi tấm lưới đánh cá trên lưới điểm xuyết bằng những vỏ sò, san hô, ốc biển…màu sắc sặc sỡ.
“Bây giờ ngươi muốn làm gì?”
Lục Thủy phân phó tiểu nhị mang đến một ấm trà và vài loại bánh.
“Ta phải đi Giang Nam một chuyến”
Mộ Khanh Trần ăn một miếng bánh không biết làm bằng gì lại có vị hơi mặn. Lạ miệng nhưng rất ngon.
Lục Thủy cũng nhón một miếng bánh sau đó hớp một ngụm trà nóng”Đúng là mỹ vị nhân gian”
“Ta còn tưởng ngươi muốn lập tức đến Thiên Hương Lầu cơ đấy”
Biết Lục Thủy đã lờ mờ đoán ra một vài chuyện. Mộ Khanh Trần cũng không dấu diếm làm gì.
Y kể lại việc phụ mẫu bị sát hại ở quê nhà duy chỉ có chuyện nhập hồn là y không hề nói với Lục Thủy.
Dù Mộ Khanh Trần không nghi kỵ Lục Thủy nhưng cố tình phụ thân của y lại là gia chủ của Lục Nguyệt Sơn Trang.
Mộ Khanh Trần không thể không đề phòng.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện của Mộ Khanh Trần, hứng thú ăn uống của Lục Thủy cũng không còn.
Hắn từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa. Phụ thân tuy có đôi chút hà khắc nhưng rất yêu thương hắn. Có thể nói quãng đời hắn trưởng thành cho đến nay chỉ toàn vui vẻ hạnh phúc. Thật trái ngược với Mộ Khanh Trần.
“Vậy Bạch tiền bối là người đã cứu ngươi sau đó đem ngươi về đỉnh Xuy Vũ”
“Uh”
Bạch Ức Quân uống thêm một ngụm trà. Cổ họng y có hơi khát.
Thấy Lục Thủy vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện y kể, khuôn mặt lại mang vẻ bi thương.
“Chuyện cũng xảy ra lâu rồi. Ngươi không cần mang bộ mặt như thế nhìn ta”
Mộ Khanh Trần biết Lục Thủy tuy là công tử thế gia nhưng tính tình rất chân thật. Đối đãi với y thật lòng thật dạ. Nên y mới kể cho hắn biết câu chuyện chôn dấu trong lòng suốt mấy mười mấy năm qua.
“Ngươi đã điều tra được những gì?”
“Chẳng điều tra được gì. Người đã chết cả rồi”
Trông thấy Mộ Khanh Trần có vẻ chán nản Lục Thủy bèn quyết định cùng y đến Giang Nam nhưng Mộ Khanh Trần lại nhất quyết từ chối.
“Ta cần ngươi quay về Lục Nguyệt Sơn Trang âm thầm điều tra cho ta một việc”
“Việc gì?”
Hứng thú trong lòng Lục Thủy lại được Mộ Khanh Trần khơi gợi.
“Ngươi có biết một vật tên là Phệ Hồn Trâm?”
“Cái này ta biết nè. Nghe nói là là một vật rất âm tà. Chỉ cầm nó nhắm vào ai thì người đó sẽ chết ngay lập tức. Nhưng mà đã từ rất lâu rồi chưa ai thấy qua nó. Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ta quên nói cho ngươi biết tên hung thủ đó dùng Phệ Hồn Trâm để đối phó với ta”
“Cái tên kiệm lời họ Mộ nhà ngươi có thể nói luôn một lần cho ta hiểu được không? Thật là”
“Cộp”
Theo tiếng động Lục Thủy nhìn xuống bàn đã thấy một cây trâm bằng ngọc màu xanh lá. Không biết làm bằng chất liệu gì mà toàn thân trên dưới bóng nhẩy. Hình dáng như một chiếc trâm bình thường không có gì đặc biệt.
“Oa ngươi đừng nói với ta đây là Phệ Hồn Trâm nha”
Mộ Khanh Trần để cây trâm xuống bàn sau đó nhìn Lục Thủy bằng ánh mắt”Biết rồi còn hỏi”
“Này, ta có thể cầm nó lên không? Ngươi đừng có mà lừa người lương thiện như ta nhá”
Tay y cầm lấy cây trâm dò xét một lúc lâu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Tại sao trông nó còn tầm thường hơn cây trâm mà bọn nha hoàn nhà tay hay mang vậy?”
“Đó là do ngươi chưa nhìn thấy lúc nó thi triển Thuật Phệ Hồn thôi”
“Làm sao để nó thi triển?”
“Sao ta biết được”
“Là Bạch lão tiền bối đưa nó cho ngươi sao?
“Ừ”
“Người có nói phải sử dụng như thế nào không?”
“Người chỉ căn dặn ta cây trâm này mỗi lần nó phệ hồn xong là sẽ trở thành cây trâm bình thường trong mười năm”
Lục Thủy lại cầm cây trâm lên ngắm nghía
“Thế từ lúc nó phệ hồn ngươi đã qua bao lâu rồi?”
“Vừa tròn mười năm”
“Kì lạ, hay là nó cần có câu thần chú gì để khởi động?”
“Cái này sư phụ vẫn chưa nói với ta. Vì thế ngươi cần tra cho ta cây trâm này trước đây ở trong tay gia tộc nào?”Mộ Khanh Trần cất cây trâm vào trước ngực.
“Yên tâm ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngươi chuyến này đi Giang Nam ngàn lần cẩn thận”
Lục Thủy cũng không rề rà nữa sau khi trả cho tiểu nhị nén bạc không lấy tiền thừa mà theo chân Mộ Khanh Trần đi ra đường lớn.
Tới ngã ba chia tay mỗi người đi một hướng.
Hai người ước định ngày mười lăm tháng sau sẽ hội ngộ tại trấn Nhã U dưới chân đỉnh núi Xuy Vũ ngày xưa.
Mất một ngày phi hành Mộ Khanh Trần đã lại đặt chân đến Giang Nam lúc này trời cũng đã tối.
Y không vội quay lại chốn cũ mà thuê một gian phòng nhỏ trong trấn. Vừa chợp mắt y lại thấy mình quay về thời điểm cùng sư phụ ăn mì tại phòng bếp nhỏ trên đỉnh Xuy Vũ.
Lúc ấy Bạch Ức Quân mới xuất quan người vẫn còn hơi yếu và gầy gò nhưng vẫn không che được đường nét tuấn tú trên khuôn mặt.
Mộ Khanh Trần đứng đó nhìn sư phụ nô đùa cùng y lúc nhỏ.
Hai người ngồi cạnh nhau trong căn bếp xì xụp ăn tô mì nghi ngút khói.
Mộ Khanh Trần biết đây chỉ là giấc mơ. Do y quá nhớ sư phụ nên mới mượn giấc mơ này mà hồi tưởng lại quá khứ.
Nhưng y vẫn không làm thế nào có thể bình tâm được.
Trông thấy Bạch Ức Quân và Mộ Khanh Trần lúc nhỏ đi xa, y hấp tấp chạy theo đến khi dừng lại đã thấy mình đứng trong ngôi nhà cũ ở Giang Nam.
Lại thấy gia đình ba người phụ thân, mẫu thân và hắn đang quây quần bên nhau nô đùa. Giấc mơ cứ liên tục thay đổi khi thì mẫu thân dạy Mộ Khanh Trần viết chữ sau lại là lúc phụ thân đến trường học đón hắn về. Tuyết rơi đầy trời phụ thân của y cầm cây dù toàn tâm che chở cho y, mà không quan tâm một bên vai mình tuyết đã đọng thành mảng lớn.
Giờ phút này Mộ Khanh Trần đã hoàn toàn ý thức được rằng tất cả những người thân yêu của mình đều đã ra đi.
Trong mơ Mộ Khanh Trần ngồi xuống bên vệ đường úp mặt vào đầu gối khóc nức nở.
Sáng hôm sau khi y thức dậy quanh gối ướt đẫm một mảng lớn.
Y sờ khuôn mặt vẫn còn dính chút nước mắt của mình.
Lúc y mất đi phụ mẫu, đã có sư phụ bầu bạn bên cạnh mình, đến khi mất đi Bạch Ức Quân y mới bắt đầu dò dẫm cách tự mình vượt qua nỗi đau.
Mà động lực để Mộ Khanh Trần sống đến ngày hôm nay chính là tìm ra hung thủ giết hại phụ mẫu của mình. Sau đó y sẽ về lại ngọn Xuy Vũ ở bên cạnh Bạch Ức Quân không bao giờ đặt chân đến hồng trần nữa.
Nghĩ đến đây Mộ Khanh Trần xốc lại tinh thần, thay một bộ y phục mới rửa mặt chải đầu sau đó lần theo đường cũ tìm về ngôi nhà khi xưa của mình.
Nhưng mà đã trải qua mười tám năm ngôi nhà giờ chỉ còn là đống phế liệu. Mái nhà bị mưa nắng làm đổ xuống một góc. Mạng nhện giăng khắp nơi, cỏ lau mọc cao bằng đầu người.
Y phải vén từng ngọn cỏ để có thể đi lần ra sau nhà. Chiếc bàn mà phụ thân đã từng ngồi pha trà vẫn còn, bụi thời gian phủ dày một lớp.
Ấy vậy mà trong một góc nhỏ dưới tàn cây Ngọc Lan lại tồn tại hai ngôi mộ.
Mộ Khanh Trần không dùng pháp thuật mà tự mình dọn dẹp sạch sẽ nơi này.
Trước hai ngôi mộ có đặt đĩa trái cây nhỏ và hai chung rượu. Theo thời gian dài trôi qua trái cây đã bị thâm đen khô héo, chung rượu chỉ còn đóng một lớp đất dày dưới đáy ly.
Thì ra trong thời gian Bạch Ức Quân còn sống y đã chôn cất phụ mẫu của Mộ Khanh Trần.
Mộ Khanh Trần ngồi thẫn thờ bên hai ngôi mộ đầu óc trống rỗng, cho đến khi tiếng quạ kêu quan quác làm y hồi tỉnh thì phát hiện trời đã tối rồi. Vậy mà y đã ngồi trọn một ngày ở nơi này.
Trăng đã bắt đầu lên cao chiếu rọi toàn bộ ngôi nhà tiêu điều hoang phế.
“Ra đây đi”
Mộ Khanh Trần mắt lạnh nhìn về phía khoảng tối trong sân.
Cố Thiên Nham bước ra từ trong bóng tối, hắn không hề lo lắng khi bị Mộ Khanh Trần phát hiện, mà vẫn thong thả giống như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình.
Đi cùng hắn là một người trung niên dấu mình trong tấm áo choàng đen, có mũ trùm từ đầu đến chân chỉ lộ ra ngoài đôi mắt.
Mộ Khanh Trần rõ ràng người thần bí đi bên cạnh Cố Thiên Nham chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Có lời đồn rằng Ma Thần Cung có hai vị hộ pháp tả hữu, võ công cao không lường được.
Tả hộ pháp luôn âm thầm trong bóng tối bảo vệ cung chủ Cố Triều, hữu hộ pháp hiện tại lãnh nhiệm vụ bảo vệ thiếu cung chủ Cố Thiên Nham.
Không nghi ngờ gì đây chính là tả hộ pháp.
E rằng phen này Cố Thiên Nham dẫn theo hắn đến đây rõ ràng có ý đồ không tốt.
“Cố Ngạn biểu ca! Ta tìm ngươi thật vất vả a”
Từ lúc sống lại cuộc đời thứ hai cho đến bây giờ lần đầu tiên có người gọi Mộ Khanh Trần bằng cái tên này.
Lâu quá rồi Mộ Khanh Trần đã hầu như quên mất khối thân thể mà linh hồn y đang trú ẩn là Cố Ngạn cháu trai của Cố Triều cung chủ Ma Thần Cung.
Mà Cố Thiên Nham này lại chính là đứa cháu thứ hai của Cố Triều.
“Thì ra đến đây để diệt cỏ tận gốc”
Suy nghĩ của Mộ Khanh Trần xoay chuyển mấy vòng, y thừa biết mình không phải là đối thủ của tên hộ pháp này. Chỉ còn cách lừa Cố Thiên Nham một mình đối chiến y mới có cơ hội chiến thắng.
“Biểu đệ còn nhớ đến ta thật làm ta hoảng sợ. Thế nào sợ ta về tranh chức thiếu cung chủ với ngươi sao?”
“Ta nói cho ngươi biết ngươi đã bị trục xuất khỏi tộc từ lâu rồi đừng có vọng tưởng trở lại Ma Thần Cung làm gì”
“Đáng ra ta cũng chưa có ý định về Ma Thần Cung đâu, nhưng gặp ngươi ở đây làm ta chợt nhớ đến phụ thân và gia gia... của ta”
Mộ Khanh Trần để ý khi y chậm chạp nói ra câu này mặt Cố Thiên Nham đã bắt đầu thay đổi. Thế là Mộ Khanh Trần lại bồi thêm một câu chí mạng
“Biết đâu gia gia cũng đang nhớ đến ta”
“Gia gia không bao giờ thèm nhắc đến ngươi nói gì đến nhớ. Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày hả?”
Mộ Khanh Trần tiếp tục khuấy động sự tức giận của Cố Thiên Nham.
“Ta không thường nằm mơ. Chỉ là ngươi lại quên mất ta mới là thiếu cung chủ danh chính ngôn thuận của Ma Thần Cung”
“Ngươi đã chết từ rất lâu rồi”giọng nói Cố Thiên Nham bắt đầu dồn dập.
“Một đứa cháu trai tưởng đâu đã chết nay bất ngờ tìm lại được. Ta nghĩ gia gia sẽ rất vui đi!”
Kèm theo câu nói Mộ Khanh Trần nặn ra một nụ cười rực rỡ giống như đang tưởng tượng về một tương lai hạnh phúc.
“Ngươi…”
Bằng mắt thường đều có thể trông thấy cơn giận đang sôi trào trong mắt Cố Thiên Nham nhưng Mộ Khanh Trần vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Nhìn ngươi đi giận đến như thế. Muốn giết ta lắm đúng không? Đáng tiếc ngươi lại từng là thủ hạ bại tướng dưới tay ta”
Cố Thiên Nham đã hoàn toàn bị chọc giận, y không kịp suy nghĩ mà xui theo lời bóng gió của Mộ Khanh Trần.
“Ngươi dám khinh thường ta. Được lắm ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái”
Cố Thiên Nham xông tới toan đánh Mộ Khanh Trần nhưng Mộ Khanh Trần đã lùi về sau vài bước.
“Khoan đã, vậy là ngươi muốn đơn đả độc đấu với ta?”
“Đúng vậy”Cố Thiên Nham khinh thường ra mặt.
“Vậy ngươi dẫn theo thủ vệ làm gì?”Muốn đánh lén ta sao?”
Mộ Khanh Trần nhìn về phía hữu hộ pháp, vừa vặn vị hữu hộ pháp đang đứng nhắm mắt im lặng như pho tượng nãy giờ, nghe nhắc đến mình hơi hé mắt nhìn về phía Mộ Khanh Trần bằng ánh nhìn âm u.
“Ta sẽ bảo hắn đi ra chỗ khác”
“Không cần. Cứ để hắn ở nơi này ta và người hãy quyết đấu dưới chân núi”
Sau khi dặn dò tên hộ pháp không được phép theo mình Cố Thiên Nham đã cùng Mộ Khanh Trần dời đến chân núi cách trấn Giang Nam không xa.
Thật ra trước đây Cố Thiên Nham đã từng thua dưới tay Mộ Khanh Trần, điều đó đã từng ám ảnh Cố Thiên Nham một thời gian dài.
Nhưng sau khi biết Bạch Ức Quân đã chết, Cố Thiên Nham lại vô tình điều tra được Mộ Khanh Trần chính là Cố Ngạn vị biểu ca tưởng rằng đã chết từ lâu.
Y bắt đầu lo lắng cho chức vị thiếu cung chủ của mình.
Hiển nhiên y đã không biết Cố Ngạn chết là do Cố Triều tự tay giết hại.
Do đó trong mấy năm qua y liên tục cho người đi dò la tung tích Mộ Khanh Trần.
Cuối cùng cũng đợi được Mộ Khanh Trần xuất hiện trở lại, không nhân cơ hội này mà giết hắn thì còn đợi đến khi nào. Vả lại còn có hữu hộ pháp ở đây hắn làm sao dám để y chết.
Dù vị hộ pháp này không thích Cố Thiên Nham nhưng cũng không thể để y chết nên tuy y đồng ý với quyết định của Cố Thiên Nham nhưng vẫn âm thầm theo dõi động tĩnh bên này.
Mộ Khanh Trần biết tên hộ pháp này vẫn đang giám thị hành động của y nhưng y không thể quản nhiều hơn.
Đến dưới chân núi Mộ Khanh Trần và Cố Thiên Nham bắt đầu thật sự đánh nhau. Mỗi đòn tung ra đều là sát chiêu ai cũng muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Trước đây Cố Thiên Nham đã từng thua Mộ Khanh Trần.
Nhưng hiện tại đã năm năm trôi qua Mộ Khanh Trần mất đi sư phụ một mình tự trưởng thành toàn bộ thời gian của y đều dành cho việc luyện tập võ công.
Nhưng Cố Thiên Nham từ sau khi thua Mộ Khanh Trần cũng đã toàn tâm toàn ý tu luyện. Vả lại Ma Thần Cung không thiếu gì linh đan diệu dược để nâng cao tu vi. Đến bây giờ hai người gặp lại một lần nữa rất khó để có thể đoán trước được kết quả thắng thua.
Nhưng chỉ sau một trăm chiêu thân thể Cố Thiên Nham đã như con diều đứt dây đập vào thân cây rơi xuống mặt đất.
Cố Thiên Nham nhịn đau lồm cồm ngồi dậy tức giận nhìn Mộ Khanh Trần.
“Bạch Ức Quân chết rồi mà võ công của người lại tăng lên như thế xem ra, ngươi đã tìm được sư phụ mới của mình rồi”
“Chát”
Nhận một cái bạt tai từ Mộ Khanh Trần làm cho hắn phải phun ra một búng máu.
“Ngươi không xứng nhắc đến tên của người”
“Bạch Ức Quân là cái thá gì chỉ một con hung thú cũng đã giết được y rồi. Y chết rồi chẳng còn ai bảo vệ được ngươi đâu. Ngươi dám giết ta Ma Thần Cung sẽ không tha cho ngươi”
Liên hoàn cước tung đến trên người Cố Thiên Nham. Y đã nằm bò xuống đất không thể gượng dậy nhưng vẫn cố kêu gào cứu mạng.
Đúng lúc này tên hữu hộ pháp đang yên lặng theo dõi trận đấu đột ngột xuất hiện đánh một chưởng vào ngực Mộ Khanh Trần nhưng Mộ Khanh Trần đã nhanh chóng tránh được.
Trông thấy cứu tinh Cố Thiên Nham lê lết cơ thể về phía gã hộ pháp.
“Giết hắn, ngươi phải giết hắn cho ta”
Gã hộ pháp chỉ liếc nhìn xác nhận Cố Thiên Nham vẫn còn sống sau đó xông đến Mộ Khanh Trần.
Lời đồn tả hữu hộ pháp của Ma Thần Cung võ công cực kỳ cao hoàn toàn là sự thật. Mộ Khanh Trần vất vả đỡ sát chiêu của hắn nhưng dù thế nào võ công của y vẫn thua hắn một bậc.
Sau một nén nhang vai của Mộ Khanh Trần đã bị thanh đao của gã chém chảy máu. Vết thương khá sâu máu chảy đầm đìa.
“Chịu chết đi”
Giọng hắn ồm ồm như người lâu năm không nói chuyện.
“Ngươi đừng mơ”
Vũ khí Mộ Khanh Trần sử dụng là thanh nhuyễn kiếm Phi Tuyết. Y vận dụng nó một cách rất linh hoạt. Linh lực chảy xuôi theo lưỡi kiếm đã cắt được vài đường trên ngực gã hộ pháp.
Nhưng hắn giống như người không cảm giác vết thương đối với hắn chẳng là gì. Dường như nhìn thấy máu hắn càng hưng phấn hơn. Linh lực hắn càng ngày càng mạnh.
Cơ thể Mộ Khanh Trần bắt đầu yếu dần thanh kiếm Phi Tuyết đã ảm đạm đi trông thấy.
Từ đầu đến giờ tất cả pháp thuật Mộ Khanh Trần học được từ sư phụ y đã dùng hết nhưng vẫn không hạ được gã hộ pháp. Gã vẫn đứng sừng sững như một quả núi bất chấp nhiều vết thương đang chảy máu trước ngực.
Lại qua nửa nén nhang Mộ Khanh Trần đã bắt đầu thở dốc, y khuỵa một chân xuống nền đất tay lau vệt máu tràn ra trên khóe môi.
Lúc này được nghĩ ngơi đôi chút Cố Thiên Nham đã lấy lại được chút hơi tàn. Hắn chỉ tay vào Mộ Khanh Trần.
“Giết hắn cho ta, ngươi không giết hắn ta sẽ báo với gia gia ngươi không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ ta để ta bị thương. Gia gia sẽ không tha cho ngươi”
Mộ Khanh Trần đang có ý định tha chết cho Cố Thiên Nham, nhưng nghe hắn nói như thế y biết kẻ này nếu tha cho hắn tức là thả hổ về rừng.
“Muốn giết ta”
“Để mạng ngươi lại”
Vừa dứt lời Mộ Khanh Trần chuyển lưỡi kiếm về phía Cố Thiên Nham.
Gã hộ pháp lập tức bay đến chắn trước người Cố Thiên Nham đồng thời chưởng phong như núi ép về phía Mộ Khanh Trần.
Mộ Khanh Trần chỉ còn cách dùng một tay đỡ lấy, đồng thời tay kia thả Phi Tuyết rơi xuống đất. Rồi búng mạnh cây trâm đã giấu trong lòng bàn tay về phía Cố Thiên Nham.
Cây Phệ Hồn Trâm chuẩn xác cắm vào giữa trán Cố Thiên Nham khiến hắn lập tức tắt thở.
Nhưng Mộ Khanh Trần cũng bị lãnh trọn chưởng phong của gã hộ pháp. Cả cơ thể Mộ Khanh Trần bị đập mạnh xuống nền đất hộc ra một miệng toàn máu. E là nội tạng của y đã bị vỡ rồi.
Nhìn thấy Cố Thiên Nham đã chết, Mộ Khanh Trần cảm thấy đòn hy sinh này của y thật sự rất xứng đáng.
Cố Thiên Nham đã chết gã hộ pháp biết mình cũng không còn con đường sống.
Từng bước chân gã đến gần Mộ Khanh Trần cộng thêm áp lực ẩn chứa làm y liên tục nôn ra máu. Gã kéo cổ áo Mộ Khanh Trần ném mạnh y về phía trước.
“Bịch”
Mộ Khanh Trần bị đập vào tảng đá lớn bộ áo trắng y mặc lúc sáng bây giờ đã hoàn toàn thành màu đỏ. Nhưng y vẫn kiên cường cố gắng đứng dậy.
“Muốn giết ta sao?”
“Còn chờ gì nữa đến đây”
Mộ Khanh Trần gân cổ hét lớn.
“Ta sẽ phanh thây ngươi ra như làm thịt một con chó”
Giọng nói ồm ồm của gã vang lên.
Tên hộ pháp trông thấy vết thương của Mộ Khanh Trần biết y đã là nỏ mạnh hết đà, nhất thời khinh địch cầm thanh đao đến định chém chết Mộ Khanh Trần.
Ai mà ngờ đâu khi gã vừa đến gần, Mộ Khanh Trần đã lại tung một chiếc phi tiêu về phía gã.
Nhưng gã đã nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được, phi tiêu cắm phập vào thân cây không xa.
“Một cách mà ngươi định dùng hai lần sao, ta... “
Chưa kịp dứt câu thấy Mộ Khanh Trần búng ra ngọn lửa nhỏ bằng ngón tay điểm vào ngực gã.
Cơ thể gã ngay lập tức bốc cháy.
Chỉ một tích tắc, trước mặt Mộ Khanh Trần chỉ còn lại đống tro đen.
Hỏa liên là vũ khí cuối cùng của Mộ Khanh Trần. Nhưng bằng cách gọi ra hỏa liên toàn bộ linh lực của Mộ Khanh Trần hoàn đã toàn biến mất.
Đệ tử của Bạch Ức Quân không chỉ là danh xưng. Ngọn hỏa liên này là lửa từ cõi U Minh. Nó có thể đốt cháy tất cả mọi thứ. Nhưng với năng lực có hạn của Mộ Khanh Trần y chỉ có thể làm được đến như thế.
Nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ giết chết gã hộ pháp rồi.
Mộ Khanh Trần chưa kịp thở ra một hơi thì trước mắt đã lại xuất hiện một tên áo đen.
“Ngươi dám giết sư huynh của ta. Ta sẽ cho người bồi táng theo”
Chưởng phong đánh vào đầu Mộ Khanh Trần.
Một ánh tím lóe lên, viên ngọc mà Bạch Ức Quân cho y đã tự động nổ tung.
Ngay sau đó hình bóng Bạch Ức Quân mặc trường bào màu trắng xuất hiện. Y đưa lưng về phía Mộ Khanh Trần.
“Đệ tử của ta mà ngươi cũng dám động tới”
Tiếng nói hùng hồn vang khắp ngọn núi.
Một cái phất tay tên áo đen đã bị đánh văng đi rất xa.
Trước ngực gã xuất hiện một lỗ thủng liên tục chảy máu. Linh lực của gã theo đó mà tứ tán ra ngoài.
“Bạch Ức Quân”
Quá sợ hãi gã ôm ngực bỏ chạy thục mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.