Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 16:

blackrosewinwin

04/08/2021

Nhận được tin tức từ bướm tím Tử La. Sau khi bàn bạc bọn họ quyết định chia ra hai nhóm.

Một nhóm gồm Mộ Khanh Trần và Chiến Thần, hai người sẽ cùng nhau đi đến thành Nhạn Hồi.

Nhóm còn lại Lục Thủy sẽ đưa Phụng Miên về Thanh Vân Cốc.

Đáng lẽ Phụng Miên muốn theo Mộ Khanh Trần đến cùng. Dù bây giờ y vẫn chưa thích cô. Nhưng Phụng Miên hoàn toàn tin tưởng cô sẽ làm y động lòng.

Bởi vì lần đầu tiên khi trông thấy Mộ Khanh Trần cô đã ngay lập tức thích y.

Hôm ấy trời tối như thế, bên ngoài tuyết lại rơi nặng hạt. Mà Mộ Khanh Trần mang một thân thương tích, khuôn mặt y nhem nhuốc vì đất cát. Nhưng trong đôi mắt y lại sáng đến kinh người.

Phụng Miên còn nhớ rất rõ Mộ Khanh Trần hôn mê đúng ba ngày.

Trong ba ngày đó hình như y đã trải qua kí ức vô cùng đáng sợ. Y dãy dụa không ngừng, miệng liên tục lẩm nhẩm gọi”sư phụ”.

Sau khi sâu chuỗi lại những câu y nói khi hôn mê. Phụng Miên biết được vì lí do nào đó sư phụ của y đã chết.

Có lẽ lúc đầu xuất phát từ sự cảm thông cho một kẻ bơ vơ không nơi nương tựa

Phụng Miên đã quyết định đi theo y.

Nhưng hành trình đi cùng Mộ Khanh Trần không hề êm ả. Sau khi cùng nhau trải qua trận chiến sinh tử. Phụng Miên mới phát hiện ra rằng ẩn sâu trong vẻ ngoài thư sinh trầm tĩnh chính là một Mộ Khanh Trần trọng tình trọng nghĩa, dũng cảm và hết sức thông minh.

Cô rất thích im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Lục Thủy và y.

Tuy chỉ là những câu nói bình thường thậm chí họ còn hay chọc ghẹo nhau. Nhưng ý nghĩa trong những câu nói đó là sự quan tâm dành cho nhau như hai người bạn tri kỉ.

Nhưng mọi thứ lại bất ngờ thay đổi khi ba người gặp được Chiến Thần.

Khoảnh khắc Chiến Thần thay bộ y phục màu trắng quay về khách trọ, ánh mắt Mộ Khanh Trần nhìn hắn. Phụng Miên đã biết chính là lúc mình chấm dứt tình cảm dành cho Mộ Khanh Trần.

Cô phát hiện tình cảm Mộ Khanh Trần dành cho sư phụ của mình không chỉ đơn giản là tình thầy trò. Đôi mắt y khi nhầm lẫn Chiến Thần và sư phụ mình nó khác đôi mắt tinh tường bình tĩnh vẫn thường trực trên mặt Mộ Khanh Trần.

Đôi mắt đó chất chứa toàn bộ yêu thương và tôn thờ của y dành cho sư phụ.

Đến khi Lục Thủy kéo cô ra ngoài cô đã nghe loáng thoáng tiếng khóc của Mộ Khanh Trần.

Một người đàn ông đối diện với sinh tử vẫn không tỏ ra một chút sợ hãi. Vậy mà lại khóc thút thít như một đứa trẻ. Đủ để biết y dựa dẫm vào sư phụ như thế nào.

Vì thế cô quyết định về nhà, về Thanh Vân Cốc.

Nhưng Mộ Khanh Trần và Lục Thủy nhất quyết không chấp nhận việc cô đi một mình.

Bởi vậy mới chiA Thanh hai nhóm như thế.

“Sau khi hoàn thành tất cả mọi chuyện. Ta sẽ đến Thanh Vân Cốc báo đáp ơn cứu mạng của cô nương.”

Phụng Miên xua tay:

“Không cần, ta hiện tại rất tốt, ơn cứu mạng gì đó khi nào cần báo đáp ta sẽ cho ngươi biết.”

Nghe Phụng Miên liên tục từ chối như thế.

Mộ Khanh Trần cũng không tiện nói nhiều.

Y căn dặn cặn kẽ Lục Thủy một lần. Sau đó mới cùng với Chiến Thần đi về phíA Thanh Nhạn Hồi.

Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nếu Chiến Thần dùng thuật di chuyển đưa Mộ Khanh Trần đến thành Nhạn Hồi.

Nhưng khó ở chỗ Chiến Thần không biết thành Nhạn Hồi ở đâu nên thuật di chuyển không thể thực hiện.

Mộ Khanh Trần bèn quyết định cùng với y dùng bảo kiếm của mình phi hành.

Bởi vì Chiến Thần từ xưa tới nay mỗi khi muốn đi đâu chỉ cần trong một ý niệm. Nên y không thèm hạ mình phi hành bằng pháp khí.

Do đó Chiến Thần anh minh thần vũ cuối cũng có một chuyện không biết chính là dùng pháp khí để phi hành.

Bình thường Mộ Khanh Trần phi hành một mình chỉ mất một ngày đã đến thành Nhạn Hồi.

Nhưng vị Chiến Thần này khi pháp khí bay lên cao y đã mất thăng bằng mà ngã từ trên cao xuống.

Mộ Khanh Trần hoảng sợ bèn nắm lấy tay để kéo y lên. Ai mà ngờ lại bị té cùng với y.

Hai ngươi rơi từ trên không xuống mặt đất.

Chiến Thần trong lúc nguy cấp vẫn không quên ôm lấy Mộ Khanh Trần một tay che lấy đầu y.

Hai người ôm nhau thành một khối lăn xuống một cái hố sâu. Đến khi quán tính dừng lại Mộ Khanh Trần đã nằm đè trên người Chiến Thần.

Lá cây khô và rác dính dầy trên tóc của hai người.

Trông thấy hình ảnh mình trong mắt đối phương. Tóc tai xơ xác rũ rượi.

Cả hai bèn không hẹn mà cùng bật cười lớn.

“Ha…ha... Ha………….”

Cười xong lại phát hiện mình đang nằm trên người Chiến Thần trong tư thế thân mật như thế, Mộ Khanh Trần bèn lập tức ngồi dậy leo xuống khỏi người hắn.

Để Chiến Thần không trông thấy má y đang đỏ rực vì mắc cỡ. Mộ Khanh Trần lại giả vờ phủi quần áo của mình.

Chiến Thần không muốn vạch trần Mộ Khanh Trần, hắn cũng ngồi dậy kiểm tra xung quanh. Đây là một cái hố mà thợ săn đào để bẫy thú.

Hắn bèn nhún người nhảy lên trên.

Không được.

Chiến Thần thử một lần nữa.

Vẫn không được.

Y thử xòe tay mình ra thì bất ngờ phát hiện, toàn bộ thần lực của mình đã hoàn toàn biến mất. Cả người hắn vậy mà chẳng còn một chút sức mạnh nào.

Bây giờ hắn giống như một người bình thường.

Dù sao phải ra khỏi đây trước.

Mộ Khanh Trần bèn ôm lấy Chiến Thần bay lên khỏi cái hố.

Đứng trên mặt đất nhìn xuống cái hố chỉ sâu khoảng một trượng.

Vậy mà Chiến Thần lại phải nhờ Mộ Khanh Trần đưa hắn lên trên.

Chiến Thần sau khi thử nghiệm n lần. Lúc này hắn bèn chấp nhận sự thật rằng mình đã mất đi toàn bộ thần lực.

“Thế nào?

“Mất hết thần lực rồi.”

Mộ Khanh Trần đến gần ân cần hỏi thăm y.



“Sao lại như vậy?”

“Có thể do ta mới sống lại nên thần lực tạm thời bị mất đi”

“Sống lại?”

Thấy Mộ Khanh Trần vẫn chưa hiểu từ”Sống lại”nghĩa là gì. Chiến Thần bèn thuật lại chuyện trước đây sau một trận chiến mình đã bị chết. Tưởng là cứ thế mà kết thúc. Ai ngờ hắn vậy mà”sống lại”.

“Ngươi đánh nhau với ai?”

“Ta cũng không nhớ rõ.”

“Vậy sao lúc đầu gặp ta ngươi lại hỏi về hung thú Hỗn Độn.”

“Ta cũng không biết. Chỉ là nhớ ra mình có một nhiệm vụ là tiêu diệt Hỗn Độn mà thôi.”

“Chậc! Sao mà ngươi giống một ông già lẩm cẩm vậy. Cái gì cũng không nhớ.”

“Ta cũng không biết.”

“Vậy ngươi có thể gọi Tử La đến hay không?”

“Không biết nữa. Để ta thử xem.”

…….

“Không được”

Mộ Khanh Trần...

Sau khi hai người đến ngồi dưới một gốc cây. Mộ Khanh Trần bèn phân tích cặn kẽ tình hình hai người họ lúc này.

Chiến Thần đã mất đi thần lực, mà Mộ Khanh Trần lại đang bị săn lùng. Nếu hai người còn nghênh ngang dùng pháp khí phi hành như vậy Ma Thần Cung sẽ phát hiện.

Hiện tại chỉ còn Mộ Khanh Trần có pháp lực.

Nhưng Mộ Khanh Trần không đánh lại Cố Triều.

Cho nên quyết định cuối cùng là hai người họ sẽ cùng nhau đi bộ. Đi một cách âm thầm lặng lẽ để tránh tai mắt của mọi người.

Thành ra đoạn đường đi chỉ mất một ngày phi hành đã thành mười ngày đi bộ.

Bọn họ chỉ toàn đi theo đường rừng. Không ghé vào thành trấn nào cả. Vì Mộ Khanh Trần đã là người tu tiên, không nhất thiết phải ăn uống. Mà Chiến Thần thì càng không cần.

Họ đi bộ không ngủ không nghĩ đến ngày thứ ba thì Mộ Khanh Trần đã bắt đầu thấm mệt.

Cơ thể y dù sao cũng chưa được xếp vào hàng ngũ cường giả nên có thể không ăn nhưng không thể không ngủ.

Hôm nay lúc trời tối họ đã đến một khu rừng nhỏ.

Sau khi đi lòng vòng mất một lúc vẫn không tìm được hang động nào sạch sẽ, trông thấy mắt Mộ Khanh Trần vì buồn ngủ mà đã nhíu lại.

Chiến Thần bèn gom một ít lá khô trải thành một tấm thảm nhỏ dưới gốc cây. Sau đó cởi áo khoát ngoài của mình ra trải lên đó. Xong xuôi đâu đấy bèn gọi Mộ Khanh Trần đến.

“Nằm đây ngủ một giấc ta sẽ canh chừng cho ngươi.”

Dù sao cũng đã đi cùng nhau một thời gian. Mộ Khanh Trần chẳng còn e ngại gì cả. Y lập tức nằm xuống.

Chiến Thần bèn ngồi bên cạnh trông chừng cho y.

Mới đầu Mộ Khanh Trần còn an ổn ngủ say. Chốc lát sau chân mày y đã nhíu lại. Tiếng ú ớ bắt đầu phát ra từ miệng của y.

Biết Mộ Khanh Trần lại gặp ác mộng, Chiến Thần chỉ đành nằm xuống bên cạnh, sau đó ôm gọn Mộ Khanh Trần vào lòng. Tay còn không quên nhè nhẹ vỗ lưng cho y.

Như thế y mới an ổn mà chìm vào giấc ngủ.

Y ngủ say đến nỗi không biết được trong khi mình ngủ đã có một vài kẻ đang đi săn trong rừng, phát hiện ra Mộ Khanh Trần giống hình được dán trên cáo thị của Ma Thần Cung.

Cả bọn bèn xúm lại với ý đồ bắt Mộ Khanh Trần về lãnh thưởng.

Nhưng Chiến Thần dù mất hết thần lực nhưng bằng công phu bình thường của mình vẫn đánh cho bọn chúng tan tác.

Sau khi bọn chúng chạy mất Chiến Thần bèn gọi Mộ Khanh Trần thức dậy.

“Khanh Trần, tỉnh dậy”

Sau khi lắc nhẹ bả vai y, Mộ Khanh Trần đã hoàn toàn tỉnh giấc.

“Chúng ta đã bị phát hiện. Phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay.”

Nghe Chiến Thần nói thế Mộ Khanh Trần đã khôi phục khỏi trạng thái ngái ngủ. Nhưng khi nhìn xung quanh y lại bàng hoàng phát hiện đã có một trận chiến xảy ra.

“Ngươi vừa mới đánh nhau?”

Y nhìn Chiến Thần đang lấy áo mình khỏi đám lá sau đó phủi nhẹ rồi từ tốn khoát lên người.

“Uh”

“Sao không gọi ta dậy, ngươi hiện tại đã mất hết thần lực không thể mạo hiểm như thế được.”

“Yên tâm. Bọn chúng chỉ là người bình thường, ta dư sức đối phó.”

Nghe Chiến Thần trả lời một cách thoải mái như thế, tâm trạng đang căng thẳng của Mộ Khanh Trần lập tức thả lỏng.

Nhưng còn chưa định thần đã trông thấy một vết chém cạn trên cổ y.

“Bị thương như thế này mà còn dám nói”.

Trông thấy ánh mắt Mộ Khanh Trần nhìn đến cổ mình, Chiến Thần lúc này mới cảm giác được hình như cũng hơi đau. Y bèn đưa tay quẹt lấy vết thương trên cổ mình.

Mộ Khanh Trần móc trong ngực ra một lọ thuốc trị thương.

Trước khi Phụng Miên đi có đưa cho Mộ Khanh Trần rất nhiều lọ thuốc dùng để trị thương.

Y mở nắp ra, mùi hương ngai ngái từ lọ thuốc bay ra ngoài thành công làm cho Chiến Thần đánh một cái”Ắt xì”thật to.

Trông thấy Chiến Thần bị thương như thế Mộ Khanh Trần bỗng nhiên thấy thật tức giận. Nhưng tiếng”Ắt xì”của y đã thành công làm cơn giận trong lòng Mộ Khanh Trần bay đi mất.

“Thật hết cách với ngươi.”

Sau khi nhón chân lên một lúc vẫn không thể bôi được thuốc cho Chiến Thần.

Mộ Khanh Trần bèn nhìn y ra lệnh.

“Ngồi xuống”

Vậy mà Chiến Thần vẫn rất nghe lời mà ngồi xuống.

Lúc này Mộ Khanh Trần mới nhìn rõ vết thương trên cổ Chiến Thần.

Đây đâu phải là chút vết thương nhỏ.



Nó chính là cái rãnh sâu do một thanh đao bén tạo thành. Vì thời tiết khá lạnh nên máu từ miệng vết thương đã gần như biến thành màu đen.

“Ngươi thật không biết thương tiếc bản thân mình”

Mộ Khanh Trần vừa bôi thuốc vừa càu nhàu.

Toàn bộ sự tập trung của y đều đặt lên vết thương trên cổ Chiến Thần. Mà không biết rằng khi y đang dùng tư thế khom người bôi thuốc cho hắn, có một lọn tóc của đã không an phận mà rơi qua đầu vai Mộ Khanh Trần.

Nó lại đang đong đưa trước mặt Chiến Thần.

Chiến Thần bèn dùng tay tóm lấy lọn tóc của Mộ Khanh Trần đưa đến trước mũi mình.

“Thật là thơm”

Mộ Khanh Trần vẫn đang không ngừng nói.

Đến khi bên tai không nghe thấy tiếng trả lời, động tác bôi thuốc bèn dừng lại.

Y ngoảnh mặt nhìn Chiến Thần đã thấy hắn đang hít hà lọn tóc của mình.

“Ngươi”

Nghe tiếng nói của Mộ Khanh Trần, Chiến Thần giật mình lập tức thả lọn tóc kia ra.

“Ta”

Hai người ấp úng nhìn nhau.

“Cái kia…ngươi... “

Chiến Thần rất thích trông thấy bộ dáng lúng túng của Mộ Khanh Trần.

Nghe y lúng túng mãi không tròn câu hắn bèn rắp tâm trêu ghẹo.

“Cái kia... như thế nào.”

Vừa nói hắn vừa tiến tới một bước.

Mỗi khi chân Chiến Thần tiến tới là lúc Mộ Khanh Trần thụt lùi về phía sau.

Lùi mãi đến khi lưng y đã đập vào thân cây. Hết đường Mộ Khanh Trần mới dừng lại.

Mặt đỏ tai hồng nhìn Chiến Thần.

“Ngươi... đừng đến đây”

Rõ ràng là bộ dáng của một thư sinh chân yếu tay mềm. Đâu giống kiểu con hồ ly đội lốt cừu mà Lục Ly đã hình dung về Mộ Khanh Trần.

Chiến Thần đã áp sát vào người Mộ Khanh Trần. Hắn dùng tay chống vào thân cây giam Mộ Khanh Trần vào giữa.

Chiến Thần ghé sát vào tai Mộ Khanh Trần nói khẽ.

“Tại sao ta lại không được đến đây.”

Nói xong hắn còn cố tình trêu ghẹo mà khom người ghé sát vào mặt Mộ Khanh Trần.

Tưởng là trêu ghẹo Mộ Khanh Trần ai có ngờ đâu khi nhìn mặt Mộ Khanh Trần hắn trông thấy rõ hình ảnh mình trong đôi mắt đang hốt hoảng mở to kia. Sau đó là đến sóng mũi cao thẳng.

Cuối cùng khi trông thấy bờ môi đỏ mọng đang mấp máy. Trong đầu y giống như nghe thấy một tiếng nổ lớn. Toàn bộ mất đã mất kiểm soát.

Mộ Khanh Trần bị giam trong vòng tay Chiến Thần. Bị đôi mắt chứa hàng vạn ngôi sao của hắn nhìn chăm chú vào mình. Y trông thấy ánh mắt kia chuyển từ trên mắt đến mũi mình. Sau khi đến môi của y thì dừng lại thật lâu.

Khi Chiến Thần ngước lên nhìn Mộ Khanh Trần lần nữa y trông thấy đôi mắt đang chứa ngàn vì sao đó bỗng chốc hơi tối đi.

Lòng Mộ Khanh Trần”lộp bộp”. Trái tim từ nãy giờ treo trên cổ họng đã lập tức rớt xuống đất.

“Xong rồi”

Mộ Khanh Trần chỉ kịp nghĩ ra hai chữ đó. Cánh môi đã bị xâm chiếm.

Chiến Thần hôn y một cách mạnh mẽ chiếm đoạt. Không giống như nụ hôn của Bạch Ức Quân. Hắn tấn công thần tốc chiếm lĩnh mọi nơi trong miệng Mộ Khanh Trần.

Như còn chưa thấy đủ Chiến Thần còn ngậm lấy cánh môi của Mộ Khanh Trần như đang ăn một viên kẹo ngon nhất trần đời.

Ngay khi môi Chiến Thần hạ xuống Mộ Khanh Trần đã dùng tay đẩy y ra. Nhưng y giống như tường đồng vách sắt không thể xoay chuyển.

Không những thế y còn bắt lấy hai tay Mộ Khanh Trần khóa chặt chúng trên cao.

“Đừng”

Mà tiếng nói của Mộ Khanh Trần phát ra lại giống như tiếng rên rỉ kích thích máu trong người Chiến Thần lại sôi sùng sục.

Nụ hôn càng cuồng dã hơn, nó mang đầy tính xâm lược, chiếm hữu.

Nhưng sau một khắc bị tấn công bất ngờ Mộ Khanh Trần đã giãy giụa thoát ra.

Y thở hổn hển, bờ môi vì được hôn mà sưng đỏ. Ngón tay y rung rung chỉ vào mặt Chiến Thần.

“Ngươi dám”

Trông thấy lửa giận đã cháy ngùn ngụt trong mắt Mộ Khanh Trần. Chiến Thần lúc này đã lấy lại lý trí.

Hắn hấp tấp bước tới muốn giải thích với Mộ Khanh Trần.

“Khanh Trần! đừng giận nghe ta nói”

Nhưng khi thấy bước chân của y Mộ Khanh Trần đã bay về sau cách hắn một đoạn khá xa.

“Đừng đến gần ta”

Chiến Thần rũ tay im lặng khổ sở nhìn Mộ Khanh Trần.

Mà Mộ Khanh Trần trong cơn tức giận ngập tràn đã chửi mắng Chiến Thần không thương tiếc.

“Ta tưởng ngươi là người quân tử nên không hề đề phòng. Ai ngờ ngươi lại lợi dụng ta như vậy. Uổng cho ta trước đây còn thấy ngươi giống sư phụ của mình. Ta sai rồi. Ngươi chỉ là một kẻ đê tiện không đáng được sánh ngang hàng với sư phụ ta.”

Sau khi tuôn một tràng mắng chửi.

Mộ Khanh Trần bèn dứt khoát biến mất.

Để lại Chiến Thần đang hối hận ngập tràn đứng đó như bức tượng.

Dư âm ngọt ngào vẫn đọng trong khoang miệng, mà người đã giận giữ rời đi.

Chiến Thần tát lên má mình một cái thật mạnh.

Má lập tức sưng đỏ.

Như vẫn chưa hài lòng hắn còn tự sỉ vả mình.

“Đáng đời ngươi lắm. Ngươi là một kẻ không có liêm sĩ. Đường đường là một Chiến Thần lại đi cưỡng hôn người ta như thế, thật là mất mặt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook