Chương 19:
blackrosewinwin
04/08/2021
Mộ Khanh Trần trông thấy cuộc nói chuyện giữa người và bướm y bất giác bật cười.
Nghe tiếng cười của y Lục Thủy đi đến bốc một miếng bánh bỏ vào miệng.
“Cười gì. Lúc nãy ai còn đòi chết đòi sống không chịu ăn cơm.”
“Ngươi nói không lại Tử La bây giờ trút giận lên đầu ta sao?”
Lục Thủy ăn thêm một cái bánh nữa.
Sau đó xoa sạch tay rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn Mộ Khanh Trần.
“Nói ta nghe trên đường đã xảy ra chuyện gì mà ngươi trở nên cực đoan như vậy?”
Mộ Khanh Trần dừng đũa nhìn Lục Thủy một chút sau đó kể hết mọi chuyện cho y nghe.
“Ma Thần Cung lại ghê gớm như vậy sao?”
“Do lúc đó Mặc Triều Bạch đã mất đi thần lực. Nếu không làm gì có chuyện đó xảy ra”
“Biết rồi. Người của ngươi là mạnh nhất. Vô địch thiên hạ. Được chưa?”
Mộ Khanh Trần đẩy mạnh vai Lục Thủy.
“Ai là người của ta. Ngươi bớt ăn nói hàm hồ đi”
“Vậy ai lúc nãy tưởng người ta chết rồi còn đòi nhịn ăn nhịn uống chết theo hả?”
Lời nói của Lục Thủy đã đâm trúng tim đen của Mộ Khanh Trần. Y buông đũa xuống nhìn Lục Thủy.
“Nhìn gì? Muốn giết người giệt khẩu sao?”
“Bộ dáng ta lúc nãy thật sự giống như ngươi nói sao?”
“Không tin? Đợi ta một lát”
Lục Thủy mở cửa ra ngoài, chốc lát sau khi hắn quay lại trên tay đã cầm theo một chiếc gương
đồng.
“Tự soi đi”
Vứt cái gương cho Mộ Khanh Trần xong, Lục Thủy leo lên chiếc giường lúc nãy Mộ Khanh Trần đã nằm.
“Ăn xong thì biến đi. Ta vì ngươi mà đã lặn lội từ Lục Nguyệt Sơn Trang không ngủ không nghĩ đến nơi này. Bây giờ ta phải ngủ bù”
“Được rồi. Ngươi cứ ngủ đi”
Mộ Khanh Trần cầm chiếc gương lên xem, đã trông thấy hình ảnh một thư sinh đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt tiều tụy đang nhìn mình.
Thật đúng như lời Lục Thủy nói.
Khi Mộ Khanh Trần ăn xong tiếng ngáy của Lục Thủy đã bắt đầu giòn tan.
Y đến gần kéo chăn đắp cho Lục Thủy.
Sau đó thu dọn bàn ăn mở cửa phòng đem ra ngoài.
Có lẽ do tâm tình, nên Mộ Khanh Trần trông thấy cảnh sắc bên ngoài hôm nay thật đẹp.
Hoa Diệp Hà Sơn vào buổi tối càng thêm đẹp đẽ.
Mộ Khanh Trần quyết định sáng mai sẽ đi thỉnh an cốc chủ Triều Nhai.
Dù sao đã ở đây mấy ngày mà vẫn chưa gặp cốc chủ để cảm ơn, thật quá không có lễ độ.
Vì đã ngủ liên tục ba ngày nên Mộ Khanh Trần không cảm thấy buồn ngủ.
Y bắt đầu đi lang thang khắp nơi.
Đến khi đi đến rừng trúc mới phát hiện vậy mà Triều Âm vẫn còn chưa ngủ.
“Đã muộn thế này mà sư huynh vẫn chưa ngủ sao?”
Thấy người đến là Mộ Khanh Trần Triều Âm bèn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
“Đến đây ngồi xuống chúng ta cùng uống một chén rượu nào”
Sau đó thật sự rót cho Mộ Khanh Trần một chén.
“Cảm ơn sư huynh”
Mộ Khanh Trần cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
“Thế nào rượu có ngon không?”
“Có chút ngọt”
“Rượu này ta mới ủ bằng hoa Diệp Hà Sơn nên vị còn chưa đậm đà lắm”
“Sư huynh thật khéo tay”
“Đâu có, chỉ là lúc rãnh rỗi nên tìm trò tiêu khiển thôi”
Triều Âm tiếp tục rót rượu cho Mộ Khanh Trần.
“Đệ đã thấy khỏe hơn chưa?”
“Đa tạ sư huynh quan tâm. Đệ hiện tại đã hoàn toàn bình phục”
Hai người uống với nhau vài chén rượu sau đó nói về nhiều rất thứ linh tinh, đến khi trời hửng sáng Mộ Khanh Trần mới về đến phòng.
Lục Thủy đã ngủ dậy rồi, đang cùng với Phụng Miên đánh cờ ở bàn đá trước phòng Mộ Khanh Trần.
“Ngươi lại thua nữa rồi”
Lục Thủy tức giận vò đầu.
Trông thấy Mộ Khanh Trần đi đến đèn vẫy tay gọi y.
“Đến đây đánh giúp ta một ván. Ta đánh không lại cô ấy”
“Ngươi có cầu cứu cũng vô dụng thôi. Trong Thanh Vân Cốc này chẳng ai là đối thủ của ta đâu”
Phụng Miên tràn đầy tự tin nói với Lục Thủy.
“Ngươi cứ chờ đó Mộ Khanh Trần sẽ hạ gục ngươi”
Lục Thủy nhường chỗ cho Mộ Khanh Trần còn mình thì ngồi ghế bên cạnh.
“Ta có ý này. Chơi như vậy không vui hay là chúng ta cá cược”
“Ngươi toàn chơi thua mà cũng bày đặt cho ý kiến sao?”
Phụng Miên bĩu môi chê bai Lục Thủy.
“Lần này là Mộ Khanh Trần đánh với ngươi. Thế nào sợ thua y nên không dám cá chứ gì?”
“Ai nói ta không dám?”
Phụng Miên liếc về phía Mộ Khanh Trần.
Sau đó tiếp tục nói.
“Nếu ta thắng thì sao?”
Mộ Khanh Trần uống vào vài ly rượu hoa Diệp Hà Sơn tâm trạng cũng khá thoải mái nên vui vẻ hùa theo hai người bọn họ.
“Vậy nếu ta thắng thì thế nào?”
Lục Thủy nhìn hai người bọn họ đôi co qua lại bèn dứt khoát đứng ra phân xử.
“Nếu Mộ Khanh Trần thắng cô sẽ phải đưa cho chúng ta năm trăm lượng bạc. Thế nào?”
“Tưởng gì. Được ta chấp thuận. Còn nếu ta thắng thì sao?”
Mộ Khanh Trần gom những con cờ đen đang hỗn loạn trên bàn sau ván thua của Lục Thủy, bỏ vào hộp gỗ.
“Cô muốn gì?”
Phụng Miên cũng gom những con cờ trắng bỏ vào hộp của mình.
“Nếu ta thắng ta muốn…”
Sau vài giây ngập ngừng Phụng Miên bèn dứt khoát nói ra.
“Ta muốn Mộ Khanh Trần hôn ta một cái”
Lục Thủy trợn mắt nhìn Phụng Miên.
Y không ngờ cô gái này lại mạnh dạn như vậy.
“Không được”
Câu trả lời dứt khoát của Mộ Khanh Trần làm Phụng Miên tức giận.
“Ngươi không dám”
“Không phải ta không dám mà làm như thế sẽ tổn hại thanh danh của cô”
“Ta không sợ”
“Nhưng ta sợ”
“Ngươi thật đáng ghét”
Bỏ lại câu nói đó Phụng Miên chạy biến mất.
“Này”
Lục Thủy muốn chạy theo nhưng Mộ Khanh Trần đã kéo y lại.
“Cứ kệ cô ấy. Thà đau ngắn còn hơn đau dài”
“Ngươi cũng biết cô ấy thích mình”
Mộ Khanh Trần trợn mắt nhìn Lục Thủy.
“Ta đâu phải như ngươi”
Lục Thủy hầm hừ:
“Mộ Khanh Trần có tin ta đoạn tuyệt quan hệ với ngươi không”
“Ngươi dám”
Trông thấy Lục Thủy đùng đùng đứng dậy định bỏ đi.
“Được rồi là ta sai. Ngươi hài lòng chưa?”
Lúc này Lục Thủy mới chịu ngồi xuống.
“Biết sợ như thế ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao. Cứ phải đợi ta dùng biện pháp mạnh”
Khi đã hết giận Lục Thủy lại tiếp tục phát huy ưu thế nói không ngừng nghĩ của mình.
“Dù sao cũng là một cô nương. Ngươi không thể cứng rắn như thế. Lỡ đâu người ta bị ám ảnh tâm lý, sau này lại chẳng dám thích ai khác. Lúc đó nó ngươi có chịu trách nhiệm không?”
“Cùng nhau đánh một ván nào”
Hai người vừa chơi cờ nhưng vẫn không quên chuyện của Phụng Miên.
“Nếu ta cứ mãi không chịu nói rõ, cô ấy sẽ không buông xuống được. Ta rất cảm kích cô ấy vì đã nhiều lần cứu mạng ta. Nhưng mà ơn cứu mạng và tình cảm không thể gộp chung làm một được.”
“Ta đương nhiên tán đồng suy nghĩ của ngươi. Nhưng vì sao ngươi không thể dùng lời lẽ uyển chuyển để nói, cứ phải cứng nhắc như thế?”
“Vậy nếu ngươi là ta lúc nãy ngươi sẽ trả lời thế nào?”
“Cạch”
Một con cờ đen hạ xuống từ tay Mộ Khanh Trần.
Lục Thủy vẫn vân vê cờ trắng trong tay mình.
“Nếu ta là ngươi ta sẽ thua một lần tặng cho cô nàng một nụ hôn. Ha…ha... “
Đàng hoàng chưa được lâu Lục Thủy lại quay trở về với bản tính lưu manh của mình.
“Ngươi thật chẳng ra gì. Tới ngươi đó”
“Từ từ ngươi phải để ta suy nghĩ chớ.”
Vậy mà Mộ Khanh Trần và Lục Thủy thật sự bỏ qua chuyện của Phụng Miên, hăng say đánh cờ cùng nhau đến tận buổi chiều.
Sau đó hai người theo lời mời của Triều Âm cùng nhau uống rượu.
Địa điểm lần này lại ở trong một khu rừng trúc xanh mướt.
Triều Âm và Phụng Miên đã ngồi chờ bọn họ từ trước.
Lúc đầu bốn người còn nói chuyện khách sáo với nhau.
Nhưng sau khi qua vài tuần rượu hơi men bốc lên đầu, làm cho tinh thần mọi người phá lệ phấn chấn.
Phụng Miên thân là nữ tử nhưng uống rượu lại cực giỏi.
Đến khi ba người đã bắt đầu lâng lâng nhưng cô nàng vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Lục Thủy bá vai Triều Âm đôi mắt lờ đờ nhìn Phụng Miên.
“Cô thật sự là sư muội ruột thịt của Triều Âm sư huynh đúng không? Sao ta thấy hai người chẳng giống nhau chút nào vậy hả?”
Nghe Lục Thủy nói thế Mộ Khanh Trần mới nhìn kĩ hai người bọn họ.
Đúng là giống như lời của Lục Thủy, hai người họ chẳng có nét nào tương đồng.
Triều Âm có khuôn mặt rất nhỏ, mắt phượng hẹp dài. Cộng với khí chất mềm mại trên người trông y rất khó phân biệt được nam nữ.
Nhưng Phụng Miên thì khác, cô nàng có gương mặt trái xoan thanh tú với đôi mắt to tròn. Hai người ngồi cạnh nhau như thế nét tương phản càng rõ rệt.
“Nào nào cạn ly nam tử các ngươi sao còn lề mề hơn phụ nữ bọn ta thế”
Biết Phụng Miên không muốn tiếp tục đề tài này. Lục Thủy bèn không nhiều lời nữa, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Thật ra ta không phải là con ruột của Cốc Chủ. Ta được người nhặt về khi còn nhỏ.”
Triều Âm không e ngại mà giải thích với hai người.
Nghe Triều Âm nói thế Mộ Khanh Trần bất giác liên tưởng đến hoàn cảnh của mình. Đồng bệnh tương liên, y cụng nhẹ ly của mình vào ly rượu của Triều Âm.
“Ta với huynh cùng cảnh ngộ, nào chúng ta cạn một ly”
Không ngờ Mộ Khanh Trần lại có hoàn cảnh giống mình.
Triều Âm giơ ly rượu trong tay về phía Mộ Khanh Trần.
“Thì ra Mộ sư đệ cũng được Bạch Sư Phụ nhặt về. Nào chúng ta cùng nhau uống.”
Phụng Miên tròn mắt nhìn Mộ Khanh Trần.
“Ta còn tưởng ngươi là công tử danh gia vọng tộc nào đó, ai ngờ lại có thân thế đáng thương như thế. Đến đây cùng nhau uống.”
Lục Thủy cũng chen miệng vào.
“Uống rượu không nhắc chuyện cũ. Cùng uống nào”
Chuyện cũ đó như một khúc nhạc đệm nho nhỏ nhanh chóng trôi qua trong tiệc rượu của mọi người. Trong bầu không khí vui vẻ như thế Mộ Khanh Trần trông thấy bướm tím Tử La bay tới.
Nhưng nó không đến gần mọi người mà chỉ bay lòng vòng bên ngoài rừng trúc.
“Tử La! Đến đây!”
Mộ Khanh Trần xòe lòng bàn tay ra. Nhưng đợi một lúc sau nó vẫn không chịu bay đến.
“Để ta ra ngoài xem thử”
Y đứng lên đi ra khỏi rừng trúc, Lục Thủy cũng nối gót theo sau.
Khi trông thấy Mộ Khanh Trần đã đến gần mình. Tử La bèn đậu trên ngón tay y. Sau đó nhả ra một chuỗi câu nói.
“Cẩn thận kẻ bên cạnh ngươi”
Câu nói của bướm Tử La làm cả Mộ Khanh Trần và Lục Thủy hoàn toàn bất ngờ. Mộ Khanh Trần hỏi nhỏ bướm tím.
“Chủ nhân sai ngươi đến cảnh báo cho bạn ta sao?”
Bướm tím lại tiếp tục nhả ra từng chữ.
“Không phải. Là ta tự đến.”
Mộ Khanh Trần còn muốn hỏi thêm nhưng có vẻ như bướm tím không muốn nói về vấn đề này nữa. Nó bay khỏi tay Mộ Khanh Trần rồi lại đậu xuống đầu vai của Lục Thủy.
Trông thấy bướm tím quen thuộc với mình như thế, nụ cười của Lục Thủy toét đến tận mang tai.
Nhưng chưa kịp để Lục Thủy nói gì Tử La lại tiếp tục vỗ cánh bay đi mất.
Để lại Mộ Khanh Trần vẫn đang ngẩn người vì câu Tử La vừa nói.
Tại sao bướm tím lại chủ động bay đến chỉ để nhắn nhủ việc này. Không lẽ trong Thanh Vân Cốc không hề hiền hòa như vẻ ngoài của nó.
Bướm tím vừa mất dạng, Triều Âm đã đứng bên cạnh Lục Thủy và Mộ Khanh Trần.
“Con bướm đó còn biết nói à. Hay thật.”
Mộ Khanh Trần nhìn thấy đôi mắt Triều Âm lóe sáng một cách rất quỷ dị. Vì mới nghe lời nhắc nhở của Tử La nên y đã bắt đầu dè chừng Triều Âm.
Nhưng Mộ Khanh Trần chưa kịp suy nghĩ thêm thì phía sau hòn giả sơn truyền đến một tiếng động thật nhẹ.
“Ai?”
Triều Âm quát lên sau đó vung tay về phía trước. Một luồn khí đen mạnh mẽ từ tay hắn phóng ra cả một hòn giả sơn trước mặt vậy mà tan thành tro bụi.
“Cố Triều”
Không hẹn mà Lục Thủy và Mộ Khanh Trần đều giật mình nhìn nhau.
“Ngươi không ở Ma Thần Cung hô mưa gọi gió, lại đến Thanh Vân Cốc của ta lén lút núp trong bóng tối là muốn làm cái gì đây?”
Triều Âm vẫn bộ dáng thong thả giống như trước mặt hắn không phải là Cố Triều mà chỉ là một tên thủ hạ nhãi nhép.
“Đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như ngươi mà dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu như vậy. Ta thật là được Thanh Vân Cốc khai sáng rồi.”
“Thanh Vân Cốc không đến lượt ngươi quản. Nói đi ngươi đến đây làm gì?”
“Giao Mộ Khanh Trần cho ta. Ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này”
Ngay khi Có Triều xuất hiện đầu óc Mộ Khanh Trần đã bắt đầu suy tính.
Theo như mô tả của Phụng Miên người mắt tím đem y đến Thanh Vân Cốc chắc chắn là Trầm Du. Pháp lực Trầm Du ra sao Mộ Khanh Trần ở Đông Hải với y năm năm đã hiểu rõ.
Bất cứ ai trên ngũ châu này đều không phải là đối thủ của Trầm Du. Vì thế chuyện Trầm Du bị theo dõi hoàn toàn không thể xảy ra.
Nên chắc chắn Cố Triều có nội gián ẩn nấp tại Thanh Vân Cốc.
Bằng không làm sao mà Mộ Khanh Trần vừa tới đây vài ngày, hôm nay hắn lại lập tức tới bắt người.
Mà chuyện làm cho Mộ Khanh Trần nghi ngờ hơn chính là việc Triều Âm lại có thể phát hiện Cố Triều đang lén lút ẩn mình tại hòn giả sơn.
Phải biết rằng kể từ sau khi sư phụ Bạch Ức Quân ra đi, võ công của Cố Triều đã được xếp vào hàng cường giả. Nếu là cốc chủ Thanh Vân Cốc phát hiện ra lão thì Mộ Khanh Trần còn có thể chấp nhận.
Đằng này Triều Âm mới chỉ hơn y có vài tuổi, không lý nào võ công hắn lại đạt tới cảnh giới ngang ngửa Cố Triều.
Thêm một nghi vấn nữa chính là luồn khí đen mà Triều Âm đánh ra lúc nãy. Mộ Khanh Trần cảm giác được nó hết sức tà môn.
Dù Triều Âm được cố chủ Thanh Vân Cốc nhặt về, nhưng võ công của y lại được chính cốc chủ truyền thụ. Thanh Vân Cốc chuyên về hành y cứu người, làm sao có thể truyền thừa võ công tà môn như thế.
Chuyện ngày càng trở nên quỷ dị. Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn biết hiện tại mình không thể liên lụy Thanh Vân Cốc.
Y bèn đi đến đối diện Cố Triều, với ý định giải quyết chuyện này dứt khoát một lần.
Nhưng Triều Âm vươn tay chặn ngang ngực Mộ Khanh Trần.
“Để ta giải quyết”
“Nhưng mà”
Triều Âm vẫn không loạn nói với Mộ Khanh Trần.
“Nếu còn gọi ta một tiếng sư huynh thì hãy mau lùi ra sau.”
“Nghe lời Triều Âm sư huynh. Ngươi ra đây với ta”
Lục Thủy thấy Mộ Khanh Trần vẫn dằn co với Triều Âm bèn kéo Mộ Khanh Trần ra sau. Nhưng họ vẫn đứng ở khoảng cách đủ gần để có thể ra tay khi cần thiết.
“Nếu ta không giao người thì sao?”
“Ta sẽ san bằng Thanh Vân Cốc”
“Ngươi đã già quá rồi, cũng nên chết đi thôi.”
Dứt lời một chưởng đánh về phía Cố Triều.
Không ai biết Triều Âm ra tay lúc nào chỉ nghe tiếng gió vụt qua, sau đó Cố Triều đã ngã lăn ra đất. Ngực bị rạch một đường, mà từ trong vết rách kia từng tia khí đen bay ra ngoài.
“Triều Âm, ngươi dám dùng độc với ta”
“Còn không đi. Có tin ta giết ngươi tại nơi này hay không?”
Nhìn thấy đôi mắt Triều Âm lóe lên ánh sáng lạnh, Cố Triều không dám nói gì thêm lập tức mở truyền tống trận chạy mất.
Nghe tiếng cười của y Lục Thủy đi đến bốc một miếng bánh bỏ vào miệng.
“Cười gì. Lúc nãy ai còn đòi chết đòi sống không chịu ăn cơm.”
“Ngươi nói không lại Tử La bây giờ trút giận lên đầu ta sao?”
Lục Thủy ăn thêm một cái bánh nữa.
Sau đó xoa sạch tay rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn Mộ Khanh Trần.
“Nói ta nghe trên đường đã xảy ra chuyện gì mà ngươi trở nên cực đoan như vậy?”
Mộ Khanh Trần dừng đũa nhìn Lục Thủy một chút sau đó kể hết mọi chuyện cho y nghe.
“Ma Thần Cung lại ghê gớm như vậy sao?”
“Do lúc đó Mặc Triều Bạch đã mất đi thần lực. Nếu không làm gì có chuyện đó xảy ra”
“Biết rồi. Người của ngươi là mạnh nhất. Vô địch thiên hạ. Được chưa?”
Mộ Khanh Trần đẩy mạnh vai Lục Thủy.
“Ai là người của ta. Ngươi bớt ăn nói hàm hồ đi”
“Vậy ai lúc nãy tưởng người ta chết rồi còn đòi nhịn ăn nhịn uống chết theo hả?”
Lời nói của Lục Thủy đã đâm trúng tim đen của Mộ Khanh Trần. Y buông đũa xuống nhìn Lục Thủy.
“Nhìn gì? Muốn giết người giệt khẩu sao?”
“Bộ dáng ta lúc nãy thật sự giống như ngươi nói sao?”
“Không tin? Đợi ta một lát”
Lục Thủy mở cửa ra ngoài, chốc lát sau khi hắn quay lại trên tay đã cầm theo một chiếc gương
đồng.
“Tự soi đi”
Vứt cái gương cho Mộ Khanh Trần xong, Lục Thủy leo lên chiếc giường lúc nãy Mộ Khanh Trần đã nằm.
“Ăn xong thì biến đi. Ta vì ngươi mà đã lặn lội từ Lục Nguyệt Sơn Trang không ngủ không nghĩ đến nơi này. Bây giờ ta phải ngủ bù”
“Được rồi. Ngươi cứ ngủ đi”
Mộ Khanh Trần cầm chiếc gương lên xem, đã trông thấy hình ảnh một thư sinh đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt tiều tụy đang nhìn mình.
Thật đúng như lời Lục Thủy nói.
Khi Mộ Khanh Trần ăn xong tiếng ngáy của Lục Thủy đã bắt đầu giòn tan.
Y đến gần kéo chăn đắp cho Lục Thủy.
Sau đó thu dọn bàn ăn mở cửa phòng đem ra ngoài.
Có lẽ do tâm tình, nên Mộ Khanh Trần trông thấy cảnh sắc bên ngoài hôm nay thật đẹp.
Hoa Diệp Hà Sơn vào buổi tối càng thêm đẹp đẽ.
Mộ Khanh Trần quyết định sáng mai sẽ đi thỉnh an cốc chủ Triều Nhai.
Dù sao đã ở đây mấy ngày mà vẫn chưa gặp cốc chủ để cảm ơn, thật quá không có lễ độ.
Vì đã ngủ liên tục ba ngày nên Mộ Khanh Trần không cảm thấy buồn ngủ.
Y bắt đầu đi lang thang khắp nơi.
Đến khi đi đến rừng trúc mới phát hiện vậy mà Triều Âm vẫn còn chưa ngủ.
“Đã muộn thế này mà sư huynh vẫn chưa ngủ sao?”
Thấy người đến là Mộ Khanh Trần Triều Âm bèn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
“Đến đây ngồi xuống chúng ta cùng uống một chén rượu nào”
Sau đó thật sự rót cho Mộ Khanh Trần một chén.
“Cảm ơn sư huynh”
Mộ Khanh Trần cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
“Thế nào rượu có ngon không?”
“Có chút ngọt”
“Rượu này ta mới ủ bằng hoa Diệp Hà Sơn nên vị còn chưa đậm đà lắm”
“Sư huynh thật khéo tay”
“Đâu có, chỉ là lúc rãnh rỗi nên tìm trò tiêu khiển thôi”
Triều Âm tiếp tục rót rượu cho Mộ Khanh Trần.
“Đệ đã thấy khỏe hơn chưa?”
“Đa tạ sư huynh quan tâm. Đệ hiện tại đã hoàn toàn bình phục”
Hai người uống với nhau vài chén rượu sau đó nói về nhiều rất thứ linh tinh, đến khi trời hửng sáng Mộ Khanh Trần mới về đến phòng.
Lục Thủy đã ngủ dậy rồi, đang cùng với Phụng Miên đánh cờ ở bàn đá trước phòng Mộ Khanh Trần.
“Ngươi lại thua nữa rồi”
Lục Thủy tức giận vò đầu.
Trông thấy Mộ Khanh Trần đi đến đèn vẫy tay gọi y.
“Đến đây đánh giúp ta một ván. Ta đánh không lại cô ấy”
“Ngươi có cầu cứu cũng vô dụng thôi. Trong Thanh Vân Cốc này chẳng ai là đối thủ của ta đâu”
Phụng Miên tràn đầy tự tin nói với Lục Thủy.
“Ngươi cứ chờ đó Mộ Khanh Trần sẽ hạ gục ngươi”
Lục Thủy nhường chỗ cho Mộ Khanh Trần còn mình thì ngồi ghế bên cạnh.
“Ta có ý này. Chơi như vậy không vui hay là chúng ta cá cược”
“Ngươi toàn chơi thua mà cũng bày đặt cho ý kiến sao?”
Phụng Miên bĩu môi chê bai Lục Thủy.
“Lần này là Mộ Khanh Trần đánh với ngươi. Thế nào sợ thua y nên không dám cá chứ gì?”
“Ai nói ta không dám?”
Phụng Miên liếc về phía Mộ Khanh Trần.
Sau đó tiếp tục nói.
“Nếu ta thắng thì sao?”
Mộ Khanh Trần uống vào vài ly rượu hoa Diệp Hà Sơn tâm trạng cũng khá thoải mái nên vui vẻ hùa theo hai người bọn họ.
“Vậy nếu ta thắng thì thế nào?”
Lục Thủy nhìn hai người bọn họ đôi co qua lại bèn dứt khoát đứng ra phân xử.
“Nếu Mộ Khanh Trần thắng cô sẽ phải đưa cho chúng ta năm trăm lượng bạc. Thế nào?”
“Tưởng gì. Được ta chấp thuận. Còn nếu ta thắng thì sao?”
Mộ Khanh Trần gom những con cờ đen đang hỗn loạn trên bàn sau ván thua của Lục Thủy, bỏ vào hộp gỗ.
“Cô muốn gì?”
Phụng Miên cũng gom những con cờ trắng bỏ vào hộp của mình.
“Nếu ta thắng ta muốn…”
Sau vài giây ngập ngừng Phụng Miên bèn dứt khoát nói ra.
“Ta muốn Mộ Khanh Trần hôn ta một cái”
Lục Thủy trợn mắt nhìn Phụng Miên.
Y không ngờ cô gái này lại mạnh dạn như vậy.
“Không được”
Câu trả lời dứt khoát của Mộ Khanh Trần làm Phụng Miên tức giận.
“Ngươi không dám”
“Không phải ta không dám mà làm như thế sẽ tổn hại thanh danh của cô”
“Ta không sợ”
“Nhưng ta sợ”
“Ngươi thật đáng ghét”
Bỏ lại câu nói đó Phụng Miên chạy biến mất.
“Này”
Lục Thủy muốn chạy theo nhưng Mộ Khanh Trần đã kéo y lại.
“Cứ kệ cô ấy. Thà đau ngắn còn hơn đau dài”
“Ngươi cũng biết cô ấy thích mình”
Mộ Khanh Trần trợn mắt nhìn Lục Thủy.
“Ta đâu phải như ngươi”
Lục Thủy hầm hừ:
“Mộ Khanh Trần có tin ta đoạn tuyệt quan hệ với ngươi không”
“Ngươi dám”
Trông thấy Lục Thủy đùng đùng đứng dậy định bỏ đi.
“Được rồi là ta sai. Ngươi hài lòng chưa?”
Lúc này Lục Thủy mới chịu ngồi xuống.
“Biết sợ như thế ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao. Cứ phải đợi ta dùng biện pháp mạnh”
Khi đã hết giận Lục Thủy lại tiếp tục phát huy ưu thế nói không ngừng nghĩ của mình.
“Dù sao cũng là một cô nương. Ngươi không thể cứng rắn như thế. Lỡ đâu người ta bị ám ảnh tâm lý, sau này lại chẳng dám thích ai khác. Lúc đó nó ngươi có chịu trách nhiệm không?”
“Cùng nhau đánh một ván nào”
Hai người vừa chơi cờ nhưng vẫn không quên chuyện của Phụng Miên.
“Nếu ta cứ mãi không chịu nói rõ, cô ấy sẽ không buông xuống được. Ta rất cảm kích cô ấy vì đã nhiều lần cứu mạng ta. Nhưng mà ơn cứu mạng và tình cảm không thể gộp chung làm một được.”
“Ta đương nhiên tán đồng suy nghĩ của ngươi. Nhưng vì sao ngươi không thể dùng lời lẽ uyển chuyển để nói, cứ phải cứng nhắc như thế?”
“Vậy nếu ngươi là ta lúc nãy ngươi sẽ trả lời thế nào?”
“Cạch”
Một con cờ đen hạ xuống từ tay Mộ Khanh Trần.
Lục Thủy vẫn vân vê cờ trắng trong tay mình.
“Nếu ta là ngươi ta sẽ thua một lần tặng cho cô nàng một nụ hôn. Ha…ha... “
Đàng hoàng chưa được lâu Lục Thủy lại quay trở về với bản tính lưu manh của mình.
“Ngươi thật chẳng ra gì. Tới ngươi đó”
“Từ từ ngươi phải để ta suy nghĩ chớ.”
Vậy mà Mộ Khanh Trần và Lục Thủy thật sự bỏ qua chuyện của Phụng Miên, hăng say đánh cờ cùng nhau đến tận buổi chiều.
Sau đó hai người theo lời mời của Triều Âm cùng nhau uống rượu.
Địa điểm lần này lại ở trong một khu rừng trúc xanh mướt.
Triều Âm và Phụng Miên đã ngồi chờ bọn họ từ trước.
Lúc đầu bốn người còn nói chuyện khách sáo với nhau.
Nhưng sau khi qua vài tuần rượu hơi men bốc lên đầu, làm cho tinh thần mọi người phá lệ phấn chấn.
Phụng Miên thân là nữ tử nhưng uống rượu lại cực giỏi.
Đến khi ba người đã bắt đầu lâng lâng nhưng cô nàng vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Lục Thủy bá vai Triều Âm đôi mắt lờ đờ nhìn Phụng Miên.
“Cô thật sự là sư muội ruột thịt của Triều Âm sư huynh đúng không? Sao ta thấy hai người chẳng giống nhau chút nào vậy hả?”
Nghe Lục Thủy nói thế Mộ Khanh Trần mới nhìn kĩ hai người bọn họ.
Đúng là giống như lời của Lục Thủy, hai người họ chẳng có nét nào tương đồng.
Triều Âm có khuôn mặt rất nhỏ, mắt phượng hẹp dài. Cộng với khí chất mềm mại trên người trông y rất khó phân biệt được nam nữ.
Nhưng Phụng Miên thì khác, cô nàng có gương mặt trái xoan thanh tú với đôi mắt to tròn. Hai người ngồi cạnh nhau như thế nét tương phản càng rõ rệt.
“Nào nào cạn ly nam tử các ngươi sao còn lề mề hơn phụ nữ bọn ta thế”
Biết Phụng Miên không muốn tiếp tục đề tài này. Lục Thủy bèn không nhiều lời nữa, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Thật ra ta không phải là con ruột của Cốc Chủ. Ta được người nhặt về khi còn nhỏ.”
Triều Âm không e ngại mà giải thích với hai người.
Nghe Triều Âm nói thế Mộ Khanh Trần bất giác liên tưởng đến hoàn cảnh của mình. Đồng bệnh tương liên, y cụng nhẹ ly của mình vào ly rượu của Triều Âm.
“Ta với huynh cùng cảnh ngộ, nào chúng ta cạn một ly”
Không ngờ Mộ Khanh Trần lại có hoàn cảnh giống mình.
Triều Âm giơ ly rượu trong tay về phía Mộ Khanh Trần.
“Thì ra Mộ sư đệ cũng được Bạch Sư Phụ nhặt về. Nào chúng ta cùng nhau uống.”
Phụng Miên tròn mắt nhìn Mộ Khanh Trần.
“Ta còn tưởng ngươi là công tử danh gia vọng tộc nào đó, ai ngờ lại có thân thế đáng thương như thế. Đến đây cùng nhau uống.”
Lục Thủy cũng chen miệng vào.
“Uống rượu không nhắc chuyện cũ. Cùng uống nào”
Chuyện cũ đó như một khúc nhạc đệm nho nhỏ nhanh chóng trôi qua trong tiệc rượu của mọi người. Trong bầu không khí vui vẻ như thế Mộ Khanh Trần trông thấy bướm tím Tử La bay tới.
Nhưng nó không đến gần mọi người mà chỉ bay lòng vòng bên ngoài rừng trúc.
“Tử La! Đến đây!”
Mộ Khanh Trần xòe lòng bàn tay ra. Nhưng đợi một lúc sau nó vẫn không chịu bay đến.
“Để ta ra ngoài xem thử”
Y đứng lên đi ra khỏi rừng trúc, Lục Thủy cũng nối gót theo sau.
Khi trông thấy Mộ Khanh Trần đã đến gần mình. Tử La bèn đậu trên ngón tay y. Sau đó nhả ra một chuỗi câu nói.
“Cẩn thận kẻ bên cạnh ngươi”
Câu nói của bướm Tử La làm cả Mộ Khanh Trần và Lục Thủy hoàn toàn bất ngờ. Mộ Khanh Trần hỏi nhỏ bướm tím.
“Chủ nhân sai ngươi đến cảnh báo cho bạn ta sao?”
Bướm tím lại tiếp tục nhả ra từng chữ.
“Không phải. Là ta tự đến.”
Mộ Khanh Trần còn muốn hỏi thêm nhưng có vẻ như bướm tím không muốn nói về vấn đề này nữa. Nó bay khỏi tay Mộ Khanh Trần rồi lại đậu xuống đầu vai của Lục Thủy.
Trông thấy bướm tím quen thuộc với mình như thế, nụ cười của Lục Thủy toét đến tận mang tai.
Nhưng chưa kịp để Lục Thủy nói gì Tử La lại tiếp tục vỗ cánh bay đi mất.
Để lại Mộ Khanh Trần vẫn đang ngẩn người vì câu Tử La vừa nói.
Tại sao bướm tím lại chủ động bay đến chỉ để nhắn nhủ việc này. Không lẽ trong Thanh Vân Cốc không hề hiền hòa như vẻ ngoài của nó.
Bướm tím vừa mất dạng, Triều Âm đã đứng bên cạnh Lục Thủy và Mộ Khanh Trần.
“Con bướm đó còn biết nói à. Hay thật.”
Mộ Khanh Trần nhìn thấy đôi mắt Triều Âm lóe sáng một cách rất quỷ dị. Vì mới nghe lời nhắc nhở của Tử La nên y đã bắt đầu dè chừng Triều Âm.
Nhưng Mộ Khanh Trần chưa kịp suy nghĩ thêm thì phía sau hòn giả sơn truyền đến một tiếng động thật nhẹ.
“Ai?”
Triều Âm quát lên sau đó vung tay về phía trước. Một luồn khí đen mạnh mẽ từ tay hắn phóng ra cả một hòn giả sơn trước mặt vậy mà tan thành tro bụi.
“Cố Triều”
Không hẹn mà Lục Thủy và Mộ Khanh Trần đều giật mình nhìn nhau.
“Ngươi không ở Ma Thần Cung hô mưa gọi gió, lại đến Thanh Vân Cốc của ta lén lút núp trong bóng tối là muốn làm cái gì đây?”
Triều Âm vẫn bộ dáng thong thả giống như trước mặt hắn không phải là Cố Triều mà chỉ là một tên thủ hạ nhãi nhép.
“Đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như ngươi mà dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu như vậy. Ta thật là được Thanh Vân Cốc khai sáng rồi.”
“Thanh Vân Cốc không đến lượt ngươi quản. Nói đi ngươi đến đây làm gì?”
“Giao Mộ Khanh Trần cho ta. Ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này”
Ngay khi Có Triều xuất hiện đầu óc Mộ Khanh Trần đã bắt đầu suy tính.
Theo như mô tả của Phụng Miên người mắt tím đem y đến Thanh Vân Cốc chắc chắn là Trầm Du. Pháp lực Trầm Du ra sao Mộ Khanh Trần ở Đông Hải với y năm năm đã hiểu rõ.
Bất cứ ai trên ngũ châu này đều không phải là đối thủ của Trầm Du. Vì thế chuyện Trầm Du bị theo dõi hoàn toàn không thể xảy ra.
Nên chắc chắn Cố Triều có nội gián ẩn nấp tại Thanh Vân Cốc.
Bằng không làm sao mà Mộ Khanh Trần vừa tới đây vài ngày, hôm nay hắn lại lập tức tới bắt người.
Mà chuyện làm cho Mộ Khanh Trần nghi ngờ hơn chính là việc Triều Âm lại có thể phát hiện Cố Triều đang lén lút ẩn mình tại hòn giả sơn.
Phải biết rằng kể từ sau khi sư phụ Bạch Ức Quân ra đi, võ công của Cố Triều đã được xếp vào hàng cường giả. Nếu là cốc chủ Thanh Vân Cốc phát hiện ra lão thì Mộ Khanh Trần còn có thể chấp nhận.
Đằng này Triều Âm mới chỉ hơn y có vài tuổi, không lý nào võ công hắn lại đạt tới cảnh giới ngang ngửa Cố Triều.
Thêm một nghi vấn nữa chính là luồn khí đen mà Triều Âm đánh ra lúc nãy. Mộ Khanh Trần cảm giác được nó hết sức tà môn.
Dù Triều Âm được cố chủ Thanh Vân Cốc nhặt về, nhưng võ công của y lại được chính cốc chủ truyền thụ. Thanh Vân Cốc chuyên về hành y cứu người, làm sao có thể truyền thừa võ công tà môn như thế.
Chuyện ngày càng trở nên quỷ dị. Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn biết hiện tại mình không thể liên lụy Thanh Vân Cốc.
Y bèn đi đến đối diện Cố Triều, với ý định giải quyết chuyện này dứt khoát một lần.
Nhưng Triều Âm vươn tay chặn ngang ngực Mộ Khanh Trần.
“Để ta giải quyết”
“Nhưng mà”
Triều Âm vẫn không loạn nói với Mộ Khanh Trần.
“Nếu còn gọi ta một tiếng sư huynh thì hãy mau lùi ra sau.”
“Nghe lời Triều Âm sư huynh. Ngươi ra đây với ta”
Lục Thủy thấy Mộ Khanh Trần vẫn dằn co với Triều Âm bèn kéo Mộ Khanh Trần ra sau. Nhưng họ vẫn đứng ở khoảng cách đủ gần để có thể ra tay khi cần thiết.
“Nếu ta không giao người thì sao?”
“Ta sẽ san bằng Thanh Vân Cốc”
“Ngươi đã già quá rồi, cũng nên chết đi thôi.”
Dứt lời một chưởng đánh về phía Cố Triều.
Không ai biết Triều Âm ra tay lúc nào chỉ nghe tiếng gió vụt qua, sau đó Cố Triều đã ngã lăn ra đất. Ngực bị rạch một đường, mà từ trong vết rách kia từng tia khí đen bay ra ngoài.
“Triều Âm, ngươi dám dùng độc với ta”
“Còn không đi. Có tin ta giết ngươi tại nơi này hay không?”
Nhìn thấy đôi mắt Triều Âm lóe lên ánh sáng lạnh, Cố Triều không dám nói gì thêm lập tức mở truyền tống trận chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.