Chương 2:
blackrosewinwin
17/07/2021
Ta là Bạch Ức Quân chủ nhân đỉnh Xuy Vũ.Tên của ta bất cứ ai tồn tại trên Ngũ Châu này đều biết.
Trước khi trở thành nhân vật lợi hại như trong thoại bản ta cũng chỉ là một người bình thường.Lên núi tu tiên.Trải qua ba trăm năm khổ cực tu luyện ta có một thân tuyệt học như ngày hôm nay.Sư phụ trước khi mất nói ta là kì tài có một không hai trên đại lục này.Người hy vọng ta có thể ở mãi trên đỉnh Xuy Vũ.Nếu có thể đừng tham gia vào hồng trần.
Ta cũng đã làm theo lời dặn của người được ba trăm năm rồi .Đến năm lẻ một ta bấm quẻ tinh tượng biết tai kiếp của phàm nhân sắp tới.Biết làm sao khi ta cũng là một phàm nhân.Chỉ là sống lâu hơn người thường một ít năm .
Ta không tính rõ tai kiếp này là gì chỉ có thể gắng sức tìm ra được một phàm nhân mệnh số “có thể” chắn được tai kiếp.Tên là Mộ Khanh Trần sẽ sinh ra vào hai mươi năm sau tại trấn Giang Nam.Nhưng vì mệnh “ phúc tinh” không nên có, do đó năm mười hai tuổi sẽ chịu một kiếp số chí mạng.Nếu ta không cứu e là chẳng còn “ phúc tinh” có thể ngăn tai kiếp cho nhân gian này.
Khi ta tìm đến nơi thì trận chiến đã đến hồi kết.Ta chỉ kịp thu hồn Mộ Khanh Trần vào chiếc bình dưỡng hồn mà ta hay mang bên người.Sau đó vung tay phá bỏ Phược Linh Phù.Nhưng lúc đó tính mệnh của mẫu thân Mộ Khanh Trần chỉ còn mong manh như sương sớm.Nàng với lấy tay ta, không kịp trăn trối gì đã ra đi.Nhắm mắt còn chảy xuôi hai hàng lệ.
Ta không ngờ cớ sự lại xảy ra như vậy.Thế gian này sợ là ta chẳng thể làm gì được rồi.Ta đi lang thang không mục đích đến ngọn núi nhỏ có ngôi miếu hoang vắng này.
Vô tình lại gặp được một bà lão đang ôm đứa trẻ chạy vào ngôi miếu đổ nát.Trên người lão bà loan lổ vết máu đen.
Trông thấy ta bà ấy như vớt được cọng cỏ cứu mạng cả cơ thể không thể chống đỡ đổ ập về phía trước.Ta lập tức bay tới đỡ lấy hai bà cháu.Thằng bé nằm trong lòng bà lão đã không còn sinh khí, cơ thể nó lạnh băng.Có vẻ như hai bà cháu đã vượt một đoạn đường khá xa.Bà lão cũng chả khá hơn hơi thở lúc còn lúc mất nhưng vẫn gắng gượng bắt lấy tay ta ánh nhìn cầu cứu.Để bà an lòng ta lập tức gật đầu.
Giống như đã hoàn thành tâm nguyện lão bà tắt thở ngay lập tức.Ta mang xác hai người họ vào trong miếu.Sau đó đứng chờ cách cửa miếu một đoạn không xa.Ta biết kẻ đang đuổi giết hai bà cháu đang đến.
Chưa được một khắc trước mắt ta xuất hiện một vị thanh y tay cầm quẩy trượng khuôn mặt hung thần ác sát.Y ước chừng tám mươi tuổi , tóc bạc xõa tung.Trên đầu cài một cây trâm gỗ.Quẩy trượng y cầm là hình mặt quỷ.Bên trong hốc mắt nó còn lập lòe hai đốm lửa đỏ lung lay theo từng bước chân cũng y.Đến trước mắt ta , y ngạc nhiên chắp tay cung kính chào
“ Thì ra là Bạch lão tiền bối, tiểu nhân có lời chào”
Ta cũng gật đầu đáp lễ
“ Uhm! Biết mặt ta rất ít người, ngươi là ai?”
“ Tiểu bối là cung chủ Ma Thần Cung” Lão tóc bạc đáp.
Ma Thần Cung nghĩa cũng như tên.Chuyên tu luyện công pháp bá đạo.Dù không lạm sát sinh linh vô tội nhưng cách tu đạo luyện công cũng rất tà môn.Đứng đầu trong ngũ đại gia tộc trên Ngũ Châu này.Mà gia chủ Ma Thần Cung Cố Triều.Trưởng bối cao nhất của Ma Thần Cung.Cũng là người có tu vi đứng đầu Ngũ Châu.
Trong khi cung kính chào ta Cố Triều vẫn không quên nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở ngôi miếu.Hiển nhiên hắn vẫn chưa biết hai bà cháu đã chết.Ta lách người chắn tầm mắt của hắn.
“ Không biết Bạch tiền bối hôm nay có nhã hứng đi ngang đây hay là có chuyện gì khác?” Y thu hồi tầm mắt rồi hỏi ta.
“ Cùng mục đích với ngươi , chỉ khác là ta tới cứu người .Còn ngươi lại tới giết người”
Nghe câu trả lời của ta tay cầm quẩy trượng của Cố Triều hơi nắm chặt.
“Đây là chuyện của Cố gia thiết nghĩ Bạch tiền bối không nên quá phận”.Nói rồi hắn lại nhíu mày nhìn ta một với vẻ không hài lòng.
“ Đúng là không liên quan đến ta.Nhưng ta lại muốn dây vào.Ngươi biết tại sao không?” Ta cười hỏi hắn
Cố Triều nhăn nhó nhìn ta “ Vì sao?” Hắn hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
“ Vì ta thích”
Ta hả hê nhìn hắn sau khi nghe xong câu trả lời của ta thì tay run run cả nửa ngày mà chỉ thốt lên được vài chữ không hoàn chỉnh “ ngươi…ngươi…”
Nhìn hắn ngươi.. ngươi vẫn không thêm được chữ nào ta xoay lưng phất tay áo
“ Đây không còn là chuyện của Ma Thần Cung nữa.Ngươi về đi”.
Sau khi bình tĩnh lại Cố Triều cười dài “ Nghe danh Bạch tiền bối đã lâu, nay xin được lĩnh giáo cao chiêu” nói rồi xuất trượng chém về phía ta.
Ta nhảy sang bên tránh , tiện tay ngắt một cành cỏ dài đỡ lấy chiêu đang tới của Cố Triều.
“ Muốn thỉnh giáo ta mà chưa đợi ta đồng ý đã xuất chiêu rồi.Ngươi thật là thiếu lễ độ”
“ Lâu quá ta không vào hồng trần , để ta xem cung chủ của Ma Thần Cung có thể đỡ được mấy chiêu”
Nói rồi ta rót ít linh lực vào ngọn cỏ giao đấu với hắn vài chiêu.Sau đó tiện tay dùng ngọn cỏ đập gãy cái mặt quỷ trên quẩy trượng của hắn.Đầu trượng bể nát.Hai đốm lửa ma trơi thật ra là hai con kim tằm rơi xuống.Kim tằm thân nhỏ bằng một ngón tay nhưng cặp mắt màu đỏ lại rất to .Đây là loại độc vật hung hãn nhất.Khi chưa thành độc vật nó chỉ là con tằm bình thường.Sau khi nhốt một ngàn con tằm trong chiếc lọ nhỏ.Mỗi ngày nhỏ vào đó một lượng máu người nhất định.Chúng sẽ quay ra cắn xé nhau.Đến khi chỉ còn lại một con.Tiếp tục xay chuyễn chín loại lá độc bỏ vào.Mười ngày sau cơ thể nó sẽ chuyển sang màu tím.Lấy con này ra mỗi tháng vào dịp trăng tròn cho nó uống một chén máu tươi của bất cứ người nào nó sẽ xem người đó là chủ nhân.
Chỉ cần nó bò trên da thì người đó tức khắc toàn thân bong tróc da thịt.Chưa đến một khắc lớp da trên người sẽ bị bong ra chết trong vũng máu.Tệ hơn nữa nếu nó cắn một cái thất khiếu chảy máu chết trong một tích tắc.Đó là người thường.Còn đối với người có linh lực kim tằm sẽ lẫn vào trong máu.Hút hết linh lực biến người đó thành một phế nhân.Tâm thần ngơ ngẩn.
Nhìn thấy kim tằm lửa giận trong lòng ta đã bắt đầu bộc phát.Ta dùng linh lực đánh nát cả hai con kim tằm.
“Ngươi dám”
Cố Triều hét lên nhào về phía ta.Ta dùng tay chưởng vào ngực đẩy hắn bay ra xa té nằm trên mặt đất.Nhưng ta chỉ dùng có hai phần linh lực.Ta không muốn giết hắn.Dù sao cũng là chủ một đại gia tộc.
“ Cút đi trước khi ta động sát tâm”.
Hắn lồm cồm bò dậy.Nhìn ta bằng cặp mắt thù hận
“ Ta sẽ không tha cho ngươi” Sau đó dùng miếng ngọc mở truyền tống trận biến mất.
Hắn đã đi khuất ta mới chôn cất bà lão sau đó đến gần quan sát thằng bé.Khuôn mặt non nớt đáng yêu như thế đôi mắt nhắm nghiền kia một khi mở ra sẽ xinh đẹp đến cỡ nào.Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta.Sau khi kiểm tra cẩn thận xác nhận hồn phách đứa trẻ đã hoàn toàn rời đi ta mới quyết định dùng Hồi Hồn Thuật để đem hồn phách của Mộ Khanh Trần nhập vào thân thể đứa bé này.
Đầu tiên ta dùng trận pháp khóa chặt đại môn cộng thêm một tầng kết giới bao bọc toàn bộ không gian bên ngoài miếu.Đối với kết giới này phóng mắt nhìn toàn bộ Ngũ Châu hầu như không ai có thể phá được.Vì đây là thuật pháp nghịch thiên nên khi thi thuật nhất định không được gián đoạn nếu không cả người thi thuật và linh hồn nhận thuật đều sẽ bị tổn hại rất lớn.
Ta cắt ngón tay dùng máu vẽ trận pháp ngay trên mặt đất, linh lực xui theo vết hoa văn máu làm cả trận pháp bừng sáng.Trời đang giữa trưa bỗng trở nên tối sầm.Mây đen vần vũ xoay vòng trên đỉnh miếu .Xung quanh lập tức tối đen, chỉ còn vòng sáng trận pháp kim quan càng ngày càng rực rỡ.
Ta ngồi giữa tâm trận.Xác đứa bé đang lơ lửng ngay tầm mắt của ta.Sau khi đọc khẩu quyết khoảng nửa nén nhang , ta lấy hồn Mộ Khanh Trần ra khỏi bình dưỡng hồn.Linh hồn bình thường tồn tại trong trại thái làn khói trắng không có hình thù gì cả, nhưng hồn của Mộ Khanh Trần lại hết sức đặc biệt là màu vàng kim pha chút sắc tím.Trong thời gian thi pháp đồng thời phải duy trì linh lực chảy xuôi theo hoa văn trận pháp không được gián đoạn.
Ta dùng tay còn lại di chuyển hồn phách Mộ Khanh Trần đặt vào xác đứa trẻ.Nói thì dễ thực tế rất khó.Bởi vì linh hồn này chỉ chấp nhận thể xác Mộ Khanh Trần nên cưỡng ép đưa vào trong thân thể khác quả thực vô cùng vất vả.Khi hồn Mộ Khanh Trần cuối cùng cũng nhập vào xác đứa trẻ sấm chớp bắt đầu đánh xuống.Tia sét đầu tiên đập vào kết giới tung tóe những tia lửa.Sau đó là tia thứ hai, thứ ba… ta đếm tới tia sét thứ bốn mươi bảy kết giới đã bị vỡ tung.Càng về sau thế sét càng mạnh.Không còn gì ngăn cản tia sét thứ bốn mươi tám đã đánh thẳng vào mục tiêu là xác đứa trẻ đang trong quá trình hợp thể với linh hồn của Mộ Khanh Trần.
Ta phất tay tạo kết giới bao quanh trận pháp.Tia sét va chạm kết giới nổ oành xung quanh miếu tan hoang bụi đất.Chỉ còn tia sét cuối cùng.
Ta không cần phải duy trì linh lực vào trận pháp nữa.Ngay khi tia sét thứ bốn mươi chín bổ xuống ta đã bay lên phóng lực thành mũi tên va chạm trực tiếp với tia sét ở trên cao.
“Đùng!!”
Tiếng linh lực va chạm trực tiếp với tia sét làm hoa lửa bay đầy trời.Khoảng không xung quanh miếu đã bị san bằng.Mây đen tản đi .Mặt trời lại ló ra khỏi đụn mây chiếu những ánh sáng rực rỡ xuống mặt đất lởm chởm.
Động thái quá lớn như vậy cường giả trên Ngũ Châu chắc chắc sẽ đến tìm hiểu.Ta cước bộ xuống núi với ý định lập một trận pháp che dấu cả ngọn núi nhỏ này.Sau khi ta hoàn tất mọi chuyện thì đã thấy đứa trẻ tỉnh lại, nó ngồi đó ngẩn người một chốc rồi lấy tay lau nước mắt.Lát sau đứa trẻ đã tung tăng đi xuống trấn nhỏ, ta quyết định sẽ ở đây chờ nó quay về.
Không để ta chờ lâu chốc lát sau ta trông thấy Mộ Khanh Trần chạy trở về trên người nó mặc một bộ đồ ngủ rách tả tơi mặt mũi bầm dập nhem nhuốc.Nếu ta nhớ không lầm lúc nãy rõ ràng đứa trẻ mặc một bộ đồ tơ lụa thượng đẳng làm sao mà lại về thành cái bộ dạng này.
Vì thắc mắc nhỏ đó mà ta quyết định ẩn thân nhằm mục đích kiểm tra xem sự việc như thế nào.Ta ngạc nhiên thấy đứa trẻ loay hoay dùng bùn đất trát lên đầy mặt mũi quần áo, sau đó cầm theo ít bạc vụn rồi lại tiếp tục chạy đi.
Chiều muộn mới trông thấy thằng bé nhảy chân sáo chạy về, vừa đi vừa gặm chiếc bánh bao rất lớn vậy mà bên tay kia còn khệ nệ cầm theo một bịch gì đó to tướng.Khoảnh khắc nó nhìn thấy ta cặp mắt thằng bé sáng rực lên.Giống như nhìn thấy món đồ mình yêu thích.
Khuôn mặt đứa bé tám tuổi đã rất xinh đẹp lại kết hợp đôi mắt to tròn đen láy.Ta nhìn thật thích mắt, cảm giác chuyện mình vừa làm quả thật không tệ.Thế là ta đưa ra quyết định nhận đứa trẻ làm đồ đệ.
**Chú thích
Tên của Bạch Ức Quân trích trong hai bài thơ dưới đây:
VƯƠNG CHI HOÁN
XUẤT TÁI
Hoàng hà viễn hướng bạch vân gian
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương địch hà tu oán dương liểu?
Xuân phong bất độ ngọc môn quan
Trường tương tư kỳ 2
Nhật sắc dục tận hoa hàm yên,
Nguyệt minh như tố sầu bất miên.
Triệu sắt sơ đình phụng hoàng trụ,
Thục cầm dục tấu uyên ương huyền.
Thử khúc hữu ý vô nhân truyền,
Nguyện tuỳ xân phong ký Yên Nhiên.
Ức quân thiều thiều cách thanh thiên,
Tích thì hoành ba mục,
Kim tác lưu lệ tuyền.
Bất tín thiếp trường đoạn,
Qui lai khán thủ minh kính tiền.
Trước khi trở thành nhân vật lợi hại như trong thoại bản ta cũng chỉ là một người bình thường.Lên núi tu tiên.Trải qua ba trăm năm khổ cực tu luyện ta có một thân tuyệt học như ngày hôm nay.Sư phụ trước khi mất nói ta là kì tài có một không hai trên đại lục này.Người hy vọng ta có thể ở mãi trên đỉnh Xuy Vũ.Nếu có thể đừng tham gia vào hồng trần.
Ta cũng đã làm theo lời dặn của người được ba trăm năm rồi .Đến năm lẻ một ta bấm quẻ tinh tượng biết tai kiếp của phàm nhân sắp tới.Biết làm sao khi ta cũng là một phàm nhân.Chỉ là sống lâu hơn người thường một ít năm .
Ta không tính rõ tai kiếp này là gì chỉ có thể gắng sức tìm ra được một phàm nhân mệnh số “có thể” chắn được tai kiếp.Tên là Mộ Khanh Trần sẽ sinh ra vào hai mươi năm sau tại trấn Giang Nam.Nhưng vì mệnh “ phúc tinh” không nên có, do đó năm mười hai tuổi sẽ chịu một kiếp số chí mạng.Nếu ta không cứu e là chẳng còn “ phúc tinh” có thể ngăn tai kiếp cho nhân gian này.
Khi ta tìm đến nơi thì trận chiến đã đến hồi kết.Ta chỉ kịp thu hồn Mộ Khanh Trần vào chiếc bình dưỡng hồn mà ta hay mang bên người.Sau đó vung tay phá bỏ Phược Linh Phù.Nhưng lúc đó tính mệnh của mẫu thân Mộ Khanh Trần chỉ còn mong manh như sương sớm.Nàng với lấy tay ta, không kịp trăn trối gì đã ra đi.Nhắm mắt còn chảy xuôi hai hàng lệ.
Ta không ngờ cớ sự lại xảy ra như vậy.Thế gian này sợ là ta chẳng thể làm gì được rồi.Ta đi lang thang không mục đích đến ngọn núi nhỏ có ngôi miếu hoang vắng này.
Vô tình lại gặp được một bà lão đang ôm đứa trẻ chạy vào ngôi miếu đổ nát.Trên người lão bà loan lổ vết máu đen.
Trông thấy ta bà ấy như vớt được cọng cỏ cứu mạng cả cơ thể không thể chống đỡ đổ ập về phía trước.Ta lập tức bay tới đỡ lấy hai bà cháu.Thằng bé nằm trong lòng bà lão đã không còn sinh khí, cơ thể nó lạnh băng.Có vẻ như hai bà cháu đã vượt một đoạn đường khá xa.Bà lão cũng chả khá hơn hơi thở lúc còn lúc mất nhưng vẫn gắng gượng bắt lấy tay ta ánh nhìn cầu cứu.Để bà an lòng ta lập tức gật đầu.
Giống như đã hoàn thành tâm nguyện lão bà tắt thở ngay lập tức.Ta mang xác hai người họ vào trong miếu.Sau đó đứng chờ cách cửa miếu một đoạn không xa.Ta biết kẻ đang đuổi giết hai bà cháu đang đến.
Chưa được một khắc trước mắt ta xuất hiện một vị thanh y tay cầm quẩy trượng khuôn mặt hung thần ác sát.Y ước chừng tám mươi tuổi , tóc bạc xõa tung.Trên đầu cài một cây trâm gỗ.Quẩy trượng y cầm là hình mặt quỷ.Bên trong hốc mắt nó còn lập lòe hai đốm lửa đỏ lung lay theo từng bước chân cũng y.Đến trước mắt ta , y ngạc nhiên chắp tay cung kính chào
“ Thì ra là Bạch lão tiền bối, tiểu nhân có lời chào”
Ta cũng gật đầu đáp lễ
“ Uhm! Biết mặt ta rất ít người, ngươi là ai?”
“ Tiểu bối là cung chủ Ma Thần Cung” Lão tóc bạc đáp.
Ma Thần Cung nghĩa cũng như tên.Chuyên tu luyện công pháp bá đạo.Dù không lạm sát sinh linh vô tội nhưng cách tu đạo luyện công cũng rất tà môn.Đứng đầu trong ngũ đại gia tộc trên Ngũ Châu này.Mà gia chủ Ma Thần Cung Cố Triều.Trưởng bối cao nhất của Ma Thần Cung.Cũng là người có tu vi đứng đầu Ngũ Châu.
Trong khi cung kính chào ta Cố Triều vẫn không quên nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở ngôi miếu.Hiển nhiên hắn vẫn chưa biết hai bà cháu đã chết.Ta lách người chắn tầm mắt của hắn.
“ Không biết Bạch tiền bối hôm nay có nhã hứng đi ngang đây hay là có chuyện gì khác?” Y thu hồi tầm mắt rồi hỏi ta.
“ Cùng mục đích với ngươi , chỉ khác là ta tới cứu người .Còn ngươi lại tới giết người”
Nghe câu trả lời của ta tay cầm quẩy trượng của Cố Triều hơi nắm chặt.
“Đây là chuyện của Cố gia thiết nghĩ Bạch tiền bối không nên quá phận”.Nói rồi hắn lại nhíu mày nhìn ta một với vẻ không hài lòng.
“ Đúng là không liên quan đến ta.Nhưng ta lại muốn dây vào.Ngươi biết tại sao không?” Ta cười hỏi hắn
Cố Triều nhăn nhó nhìn ta “ Vì sao?” Hắn hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
“ Vì ta thích”
Ta hả hê nhìn hắn sau khi nghe xong câu trả lời của ta thì tay run run cả nửa ngày mà chỉ thốt lên được vài chữ không hoàn chỉnh “ ngươi…ngươi…”
Nhìn hắn ngươi.. ngươi vẫn không thêm được chữ nào ta xoay lưng phất tay áo
“ Đây không còn là chuyện của Ma Thần Cung nữa.Ngươi về đi”.
Sau khi bình tĩnh lại Cố Triều cười dài “ Nghe danh Bạch tiền bối đã lâu, nay xin được lĩnh giáo cao chiêu” nói rồi xuất trượng chém về phía ta.
Ta nhảy sang bên tránh , tiện tay ngắt một cành cỏ dài đỡ lấy chiêu đang tới của Cố Triều.
“ Muốn thỉnh giáo ta mà chưa đợi ta đồng ý đã xuất chiêu rồi.Ngươi thật là thiếu lễ độ”
“ Lâu quá ta không vào hồng trần , để ta xem cung chủ của Ma Thần Cung có thể đỡ được mấy chiêu”
Nói rồi ta rót ít linh lực vào ngọn cỏ giao đấu với hắn vài chiêu.Sau đó tiện tay dùng ngọn cỏ đập gãy cái mặt quỷ trên quẩy trượng của hắn.Đầu trượng bể nát.Hai đốm lửa ma trơi thật ra là hai con kim tằm rơi xuống.Kim tằm thân nhỏ bằng một ngón tay nhưng cặp mắt màu đỏ lại rất to .Đây là loại độc vật hung hãn nhất.Khi chưa thành độc vật nó chỉ là con tằm bình thường.Sau khi nhốt một ngàn con tằm trong chiếc lọ nhỏ.Mỗi ngày nhỏ vào đó một lượng máu người nhất định.Chúng sẽ quay ra cắn xé nhau.Đến khi chỉ còn lại một con.Tiếp tục xay chuyễn chín loại lá độc bỏ vào.Mười ngày sau cơ thể nó sẽ chuyển sang màu tím.Lấy con này ra mỗi tháng vào dịp trăng tròn cho nó uống một chén máu tươi của bất cứ người nào nó sẽ xem người đó là chủ nhân.
Chỉ cần nó bò trên da thì người đó tức khắc toàn thân bong tróc da thịt.Chưa đến một khắc lớp da trên người sẽ bị bong ra chết trong vũng máu.Tệ hơn nữa nếu nó cắn một cái thất khiếu chảy máu chết trong một tích tắc.Đó là người thường.Còn đối với người có linh lực kim tằm sẽ lẫn vào trong máu.Hút hết linh lực biến người đó thành một phế nhân.Tâm thần ngơ ngẩn.
Nhìn thấy kim tằm lửa giận trong lòng ta đã bắt đầu bộc phát.Ta dùng linh lực đánh nát cả hai con kim tằm.
“Ngươi dám”
Cố Triều hét lên nhào về phía ta.Ta dùng tay chưởng vào ngực đẩy hắn bay ra xa té nằm trên mặt đất.Nhưng ta chỉ dùng có hai phần linh lực.Ta không muốn giết hắn.Dù sao cũng là chủ một đại gia tộc.
“ Cút đi trước khi ta động sát tâm”.
Hắn lồm cồm bò dậy.Nhìn ta bằng cặp mắt thù hận
“ Ta sẽ không tha cho ngươi” Sau đó dùng miếng ngọc mở truyền tống trận biến mất.
Hắn đã đi khuất ta mới chôn cất bà lão sau đó đến gần quan sát thằng bé.Khuôn mặt non nớt đáng yêu như thế đôi mắt nhắm nghiền kia một khi mở ra sẽ xinh đẹp đến cỡ nào.Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta.Sau khi kiểm tra cẩn thận xác nhận hồn phách đứa trẻ đã hoàn toàn rời đi ta mới quyết định dùng Hồi Hồn Thuật để đem hồn phách của Mộ Khanh Trần nhập vào thân thể đứa bé này.
Đầu tiên ta dùng trận pháp khóa chặt đại môn cộng thêm một tầng kết giới bao bọc toàn bộ không gian bên ngoài miếu.Đối với kết giới này phóng mắt nhìn toàn bộ Ngũ Châu hầu như không ai có thể phá được.Vì đây là thuật pháp nghịch thiên nên khi thi thuật nhất định không được gián đoạn nếu không cả người thi thuật và linh hồn nhận thuật đều sẽ bị tổn hại rất lớn.
Ta cắt ngón tay dùng máu vẽ trận pháp ngay trên mặt đất, linh lực xui theo vết hoa văn máu làm cả trận pháp bừng sáng.Trời đang giữa trưa bỗng trở nên tối sầm.Mây đen vần vũ xoay vòng trên đỉnh miếu .Xung quanh lập tức tối đen, chỉ còn vòng sáng trận pháp kim quan càng ngày càng rực rỡ.
Ta ngồi giữa tâm trận.Xác đứa bé đang lơ lửng ngay tầm mắt của ta.Sau khi đọc khẩu quyết khoảng nửa nén nhang , ta lấy hồn Mộ Khanh Trần ra khỏi bình dưỡng hồn.Linh hồn bình thường tồn tại trong trại thái làn khói trắng không có hình thù gì cả, nhưng hồn của Mộ Khanh Trần lại hết sức đặc biệt là màu vàng kim pha chút sắc tím.Trong thời gian thi pháp đồng thời phải duy trì linh lực chảy xuôi theo hoa văn trận pháp không được gián đoạn.
Ta dùng tay còn lại di chuyển hồn phách Mộ Khanh Trần đặt vào xác đứa trẻ.Nói thì dễ thực tế rất khó.Bởi vì linh hồn này chỉ chấp nhận thể xác Mộ Khanh Trần nên cưỡng ép đưa vào trong thân thể khác quả thực vô cùng vất vả.Khi hồn Mộ Khanh Trần cuối cùng cũng nhập vào xác đứa trẻ sấm chớp bắt đầu đánh xuống.Tia sét đầu tiên đập vào kết giới tung tóe những tia lửa.Sau đó là tia thứ hai, thứ ba… ta đếm tới tia sét thứ bốn mươi bảy kết giới đã bị vỡ tung.Càng về sau thế sét càng mạnh.Không còn gì ngăn cản tia sét thứ bốn mươi tám đã đánh thẳng vào mục tiêu là xác đứa trẻ đang trong quá trình hợp thể với linh hồn của Mộ Khanh Trần.
Ta phất tay tạo kết giới bao quanh trận pháp.Tia sét va chạm kết giới nổ oành xung quanh miếu tan hoang bụi đất.Chỉ còn tia sét cuối cùng.
Ta không cần phải duy trì linh lực vào trận pháp nữa.Ngay khi tia sét thứ bốn mươi chín bổ xuống ta đã bay lên phóng lực thành mũi tên va chạm trực tiếp với tia sét ở trên cao.
“Đùng!!”
Tiếng linh lực va chạm trực tiếp với tia sét làm hoa lửa bay đầy trời.Khoảng không xung quanh miếu đã bị san bằng.Mây đen tản đi .Mặt trời lại ló ra khỏi đụn mây chiếu những ánh sáng rực rỡ xuống mặt đất lởm chởm.
Động thái quá lớn như vậy cường giả trên Ngũ Châu chắc chắc sẽ đến tìm hiểu.Ta cước bộ xuống núi với ý định lập một trận pháp che dấu cả ngọn núi nhỏ này.Sau khi ta hoàn tất mọi chuyện thì đã thấy đứa trẻ tỉnh lại, nó ngồi đó ngẩn người một chốc rồi lấy tay lau nước mắt.Lát sau đứa trẻ đã tung tăng đi xuống trấn nhỏ, ta quyết định sẽ ở đây chờ nó quay về.
Không để ta chờ lâu chốc lát sau ta trông thấy Mộ Khanh Trần chạy trở về trên người nó mặc một bộ đồ ngủ rách tả tơi mặt mũi bầm dập nhem nhuốc.Nếu ta nhớ không lầm lúc nãy rõ ràng đứa trẻ mặc một bộ đồ tơ lụa thượng đẳng làm sao mà lại về thành cái bộ dạng này.
Vì thắc mắc nhỏ đó mà ta quyết định ẩn thân nhằm mục đích kiểm tra xem sự việc như thế nào.Ta ngạc nhiên thấy đứa trẻ loay hoay dùng bùn đất trát lên đầy mặt mũi quần áo, sau đó cầm theo ít bạc vụn rồi lại tiếp tục chạy đi.
Chiều muộn mới trông thấy thằng bé nhảy chân sáo chạy về, vừa đi vừa gặm chiếc bánh bao rất lớn vậy mà bên tay kia còn khệ nệ cầm theo một bịch gì đó to tướng.Khoảnh khắc nó nhìn thấy ta cặp mắt thằng bé sáng rực lên.Giống như nhìn thấy món đồ mình yêu thích.
Khuôn mặt đứa bé tám tuổi đã rất xinh đẹp lại kết hợp đôi mắt to tròn đen láy.Ta nhìn thật thích mắt, cảm giác chuyện mình vừa làm quả thật không tệ.Thế là ta đưa ra quyết định nhận đứa trẻ làm đồ đệ.
**Chú thích
Tên của Bạch Ức Quân trích trong hai bài thơ dưới đây:
VƯƠNG CHI HOÁN
XUẤT TÁI
Hoàng hà viễn hướng bạch vân gian
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương địch hà tu oán dương liểu?
Xuân phong bất độ ngọc môn quan
Trường tương tư kỳ 2
Nhật sắc dục tận hoa hàm yên,
Nguyệt minh như tố sầu bất miên.
Triệu sắt sơ đình phụng hoàng trụ,
Thục cầm dục tấu uyên ương huyền.
Thử khúc hữu ý vô nhân truyền,
Nguyện tuỳ xân phong ký Yên Nhiên.
Ức quân thiều thiều cách thanh thiên,
Tích thì hoành ba mục,
Kim tác lưu lệ tuyền.
Bất tín thiếp trường đoạn,
Qui lai khán thủ minh kính tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.