Chương 68
blackrosewinwin
06/06/2022
Bảy trăm năm sau.
Hôm nay trên chín tầng trời bỗng dưng xuất hiện một luồn ánh sáng vàng rực rỡ. Nó chiếu thẳng vào điện của chiến thần Bạc Vân. Đến tận một ngày sau ánh sáng mới từ từ tan đi. Cùng với đó từng tiếng chuông vang vọng khắp tầng trời. Vô số thần tiên trên trời đều tụ tập ngày đêm ngoài điện chiến thần. Ai cũng biết điềm lành báo đến, chứng tỏ chiến thần một lần nữa tái sinh.
Khuất sau tòa điện sừng sững của chiến thần, chính là một khu rừng xanh mướt. Bình thường nơi này hoàn toàn yên tĩnh. Chẳng nghe ra một tiếng động nhỏ của bất cứ sinh vật gì. Nhưng hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt. Trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu. Những vòng dây màu nâu đang quấn chặt trên thân cây to lớn lại bắt đầu nở ra những bông hoa màu tím. Hoa nở hương thơm tản ra khắp ngõ ngách trong rừng. Bướm tím Tử La sốt ruột mà bay lượn vòng vòng xung quanh thân cây.
Thân cây này chính là chân thân thật sự của chiến thần Bạc Vân. Loài cây này tên là Xương Cuồng. Không ai biết loài cây này xuất hiện từ lúc nào. Kể cả Bạc Vân khi y bắt đầu có linh tính đã thấy chỉ có một mình mình tồn tại. Xương Cuồng đứng một chỗ hấp thụ linh khí đất trời mà nhìn mọi thứ thay đổi ngàn năm vạn năm. Từ trời đất hỗn độn sơ khai, đến khi dần dần tu thành thân thể có máu thịt. Lúc này hồng hoang đã bắt đầu được khai sáng, thiên giới đã xuất hiện Thiên Quân đầu tiên. Thiên Quân nhìn Xương Cuồng một lúc. Sau đó đặt cho tên là Mặc Triều Bạch. Rồi dẫn y đi chinh chiến khắp nơi. Lại tiếp tục trải qua rất nhiều năm, Thiên Quân lập hậu. Dưới đất con người đã bắt đầu hình thành, sinh hoạt, tu luyện. Trải qua thời gian thử thách có nhiều người đã đắc đạo phi thăng lên trời.
Bấy giờ Mặc Triều Bạch đã thay Thiên Quân nam chinh bắc chiến. Đánh bại yêu ma quỷ quái trên thế gian. Thiết lập hòa bình cho tam giới. Thiên Quân bèn thưởng cho Mặc Triều Bạch một toàn điện tại Cửu Trùng Thiên. Lập cho y một biệt hiệu mà từ đó người người đều gọi, chính là chiến thần Bạc Vân.
Lại nói đến hiện tại.
Trận chiến bảy trăm năm về trước đã tiêu hao toàn bộ thần lực của Mặc Triều Bạch. Cùng với thân thể của mình cũng tan biến đi. Nhưng chân thân là cây Xương Cuồng vẫn còn. Cho nên y ngủ yên trong chân thân của mình đến hôm nay mới hoàn toàn thức giấc. Mặc Triều Bạch bước ra từ trong chân thân của mình. Vẫn là khuôn mặt tuấn tú vô song, bộ giáp bạc rực rỡ bao lấy toàn thân. Đôi mắt chứa ngàn vạn ngôi sao trên trời lấp lánh nhìn Tử La.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Tử La vui mừng đậu trên bờ vai của Mặc Triều Bạch.
"Vừa đúng bảy trăm năm."
Vừa mới tỉnh lại, trí nhớ của Mặc Triều Bạch vẫn còn bị thiếu sót. Chỉ có thể nhớ được quảng thời gian từ hỗn độn đến khi y đánh bại tứ đại hung thú. Mặc Triều Bạch cười cười vươn vai thư giãn.
"Chỉ mới bảy trăm năm mà thôi!"
Chớp mắt Mặc Triều Bạch đã xuất hiện trước điện chiến thần của mình.
Không ngờ trước điện lại có rất nhiều thần tiên tụ tập. Nhìn thấy Mặc Triều Bạch mọi người lập tức hoan hô vang dội. Không vui mừng sao được. Vị chiến thần này đã vì thiên giới mà lập được biết bao đại công. Toàn thể chúng tiên trên thiên giới này, không có ai là không ngưỡng mộ và tin tưởng y.
"Chúc mừng chiến thần Bạc Vân đã hồi phục thần lực!"
"Chúc mừng!"
Thái ất Chân Nhân thân thiết vừa đi đến vừa vuốt chòm râu bạc của mình.
"Bạc Vân! lâu rồi chúng ta còn chưa đánh cờ với nhau đâu!"
Thấy chúng tiên nhiệt tình với mình như thế, Mặc Triều Bạch cũng khách sáo chào hỏi với tất cả mọi người. Nhưng nghe mọi người đều gọi mình là Bạc Vân, không hiểu sao Mặc Triều Bạch lại cảm thấy hết sức xa lạ. Trong ký ức xa xôi Mặc Triều Bạch rõ ràng nghe có người gọi mình là "Mặc Triều Bạch".
Giọng nói này rất thân thiết, quen thuộc đến mức dù không nhớ là ai nhưng trái tim của Mặc Triều Bạch lại rung động từng hồi.
Xã giao chào hỏi với toàn thể chúng tiên gia một lượt. Khi Mặc Triều Bạch quay về tẩm điện của mình thì trời đã tối đen. Tiểu tiên đồng trong viện đang nối đuôi nhau thắp sáng từng ngọn đèn lồng. Mặc Triều Bạch phi thân lên nằm trên nóc điện. Mắt nhìn về phía dãi ngân hà xa xa. Kỳ lạ! từ xưa đến nay Mặc Triều Bạch đều một mình nơi này. Tại sao chỉ ngủ có bảy trăm năm mà y lại có cảm giác nơi này xa lạ như thế. Trống trải giống như bên người mình thiếu một thứ gì đó quan trọng. Một vị tiên đồng bỗng dưng xuất hiện lơ lửng giữa không trung. Tay bưng một chiếc mâm ngọc, trên đó là một thiệp mời lấp lánh. Thì ra là Thiên Quân, sau khi nghe Mặc Triều Bạch sống lại. Đã vô cùng vui mừng sắp đặt một bữa tiệc tại hồ Bích Trì vào ngày mai.
"Về báo lại Thiên Quân mai ta sẽ đến!"
"Dạ!"
Tiên đồng nghe xong câu trả lời lập tức biến mất.
Chốc lát sau Mặc Triều Bạch đã ngồi đối diện với Trầm Du tại đảo nhỏ giữa biển Đông Hải.
"Dạ Tịch đâu?"
Trầm Du thấy người đến là Mặc Triều Bạch cũng không bất ngờ. Hắn thừa biết với chân thân là cây cổ thụ Xích Cuồng. Chẳng kẻ nào trên tam giới này có thể tiêu diệt được Mặc Triều Bạch.
"Đang trong quá trình nhập xác, muốn thấy hắn e rằng ngươi phải chờ thêm trăm năm."
Nhưng lạ ở chỗ Mặc Triều Bạch lại hoàn toàn bình thường. Cả buổi nói chuyện không hề có nửa chữ nhắc đến Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch cứ cảm thấy ánh mắt Trầm Du nhìn mình có điểm gì đó rất lạ. Định bụng bỏ qua, nhưng càng về sau ánh mắt đó lại càng không thể hiểu nổi. Vậy là Mặc Triều Bạch quyết định hỏi cho ra lẽ.
"Ngươi định nhìn ta bằng ánh mắt đó đến khi nào?"
"A! ngươi vậy mà lại nhìn ra."
Mặc Triều Bạch lườm Trầm Du.
"Ngươi cứ trắng trợn mà nhìn ta suốt buổi như thế. Muốn không biết cũng khó!"
Rồi với tay tự rót cho mình một chén trà. Lại bỗng dưng khựng lại giữa chừng. Trong đầu y chập chờn xuất hiện một đôi tay trắng nõn cầm chén trà đưa đến cho mình.
"Này! Mặc Triều Bạch ngươi có nghe ta nói gì không?"
Trầm Du thấy Mặc Triều Bạch bỗng dưng thất thần. Lung lay gọi mấy lần mới kéo sự chú ý của Mặc Triều Bạch quay về.
"Hả"
"Làm gì mà thất thần như thế!"
Mặc Triều Bạch vẫn còn chìm đắm trong ảo ảnh một lúc, mới quay đầu nhìn về phía Trầm Du.
"Có phải ta đã quên đi một người quan trọng hay không?"
Trầm Du hoàn toàn không chắc chắn về chuyện tình cảm giữa Mặc Triều Bạch và Mộ Khanh Trần.
"Ta cũng không biết đó có phải là người quan trọng của ngươi hay không."
Dù gì từ thuở xa xưa Mặc Triều Bạch đã là một chiến thần lạnh lùng. Bỗng dưng một ngày xuống trần đầu thai thành Bạch Ức Quân lại quan tâm đến Mộ Khanh Trần. Sau này trở thành Mặc Triều Bạch tiếp tục đi cùng Mộ Khanh Trần một đoạn thời gian ngắn ngủi như thế. Trầm Du vẫn còn đang nghĩ có phải do Mặc Triều Bạch nhất thời bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của Bạch Ức Quân nên mới yêu Mộ Khanh Trần hay không.
Vì thế từ nãy đến giờ Trầm Du lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Nửa muốn cho Mặc Triều Bạch biết, nửa lại không muốn. Sợ y sau khi nghe xong với bản tính lạnh lùng của mình, lại gạt đi tình cảm của Mộ Khanh Trần. Tuy ít khi gặp Mộ Khanh Trần, nhưng nghe y gọi mình một tiếng sư thúc. Trái tim Trầm Du chẳng thể xem như không có gì.
"Ngươi quên hết mọi chuyện rồi hả?"
Mặc Triều Bạch nhíu mày.
"Chỉ nhớ được đến quãng thời gian gϊếŧ chết tứ đại hung thú."
Tay y dây nhẹ chân mày của mình.
"Có lẽ do ta ngủ hơi lâu nên có vài kí ức chưa kịp nhớ ra!"
"Đợi ta một lúc!"
Trầm Du đi vào bếp. Lát sau bưng lên một chén trà bốc khói.
"Uống cái này, an thần tĩnh tâm. Ngủ một giấc sẽ từ từ nhớ ra mọi chuyện."
"Cảm ơn ngươi!"
Mặc Triều Bạch bưng chén trà uống cạn.
Sau đó Mặc Triều Bạch rời khỏi Đông Hải. Nhưng không về điện chiến thần của mình, mà bay đến ngồi trên mỏm đá nhô ra trên sông Ngân Hà. Im lặng nhìn hàng vạn ngôi sao nhấp nháy. Một lúc sau cảm thấy mi mắt hơi nặng, trực tiếp chống cằm nhắm mắt lại.
Một giấc ngủ này gợi lại toàn bộ ký ức về Mộ Khanh Trần. Đến khi Mặc Triều Bạch giật mình tỉnh dậy bên tai như vẫn còn nghe văng vẳng tiếng la hét của Mộ Khanh Trần.
"Mặc Triều Bạch ta hận người!"
Khuôn mặt Mộ Khanh Trần lúc đó đều là nước mắt. Trong đôi mắt luôn sáng rực rỡ nhìn Mặc Triều Bạch chỉ còn là mờ mịt. Mặc Triều Bạch lảo đảo đứng lên, theo mỗi bước chân máu trong tim như đóng băng lại. Hắn đã lại tiếp tục bỏ rơi Mộ Khanh Trần. Để y chứng kiến mình hoàn toàn tan biến trước mắt.
"Khanh Trần ta lại làm ngươi đau lòng rồi."
Mặc Triều Bạch một đường xuống địa phủ. Mượn sổ sinh tử tra soát một lúc lâu, vẫn không tìm ra hồn phách của Mộ Khanh Trần. Hỏi lão Diêm Vương cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Không yên tâm lại đi về phía cầu Nại Hà kéo từng quỷ sai và cả Mạnh Bà đến hỏi. Vẫn là cái lắc đầu như vậy. Khanh Trần của ta không thể vô cớ không thấy tăm hơi như thế.
Vẫn chưa nản lòng Mặc Triều Bạch trở về thiên giới, đi vội vàng đến điện Ti Mệnh Tinh Quân. Mượn sổ sách Ti Mệnh kiểm tra dò kỹ từng trang, vẫn chẳng thể thấy cái tên Mộ Khanh Trần.
Thật là vô lý hết sức!
Trong cơn tức giận Mặc Triều Bạch đã đánh cho chiếc bàn ngọc trong điện Ti Mệnh chỉ còn một đống bột vụn.
Làm cho Ti Mệnh đang cười tươi như hoa đứng kế bên hoảng hồn mà lùi lại vài bước.
"Chiến thần! người phải hết sức bình tĩnh. Điện của ta chứa rất nhiều công văn giấy tờ của thiên đình. Ngài đừng làm cho nó nổ tung a!"
Mặc Triều Bạch lúc này mới nhớ ra mình đang đứng ở nơi nào. Tay lập tức thu về, cười cười nói với Ti Mệnh.
"Ta sơ ý quá, thành thật xin lỗi!"
Ti Mệnh lấy ống tay áo lau mồ hôi không hề xuất hiện ở trán mình.
"Không có gì!"
Ngay khi Mặc Triều Bạch ảo não xoay người đi. Ti Mệnh nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Mặc Triều Bạch bèn gọi y trở lại.
"Chiến thần dừng bước, ta đoán người đang tìm mệnh của một người phàm đúng không?"
Nghe Ti Mệnh nói thế, nghĩ rằng Ti Mệnh chuyên quản mệnh số của phàm nhân chắc chắn biết cách để tìm người. Nên Mặc Triều Bạch lập tức trả lời.
"Ta đã xuống địa phủ nhưng vẫn không tìm thấy tên y, trên sổ sinh mệnh của ngươi cũng không có."
"Nếu vậy chiến thần có thể tìm đến Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ngài ấy có một tảng đá, chỉ cần đứng nhìn vào đó có thể soi ra những người từng có liên hệ với bản thân mình."
"Đa tạ Ti Mệnh tinh quân đã chỉ điểm!"
Lời nói vừa ra người đã biến mất.
Hôm nay trên chín tầng trời bỗng dưng xuất hiện một luồn ánh sáng vàng rực rỡ. Nó chiếu thẳng vào điện của chiến thần Bạc Vân. Đến tận một ngày sau ánh sáng mới từ từ tan đi. Cùng với đó từng tiếng chuông vang vọng khắp tầng trời. Vô số thần tiên trên trời đều tụ tập ngày đêm ngoài điện chiến thần. Ai cũng biết điềm lành báo đến, chứng tỏ chiến thần một lần nữa tái sinh.
Khuất sau tòa điện sừng sững của chiến thần, chính là một khu rừng xanh mướt. Bình thường nơi này hoàn toàn yên tĩnh. Chẳng nghe ra một tiếng động nhỏ của bất cứ sinh vật gì. Nhưng hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt. Trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu. Những vòng dây màu nâu đang quấn chặt trên thân cây to lớn lại bắt đầu nở ra những bông hoa màu tím. Hoa nở hương thơm tản ra khắp ngõ ngách trong rừng. Bướm tím Tử La sốt ruột mà bay lượn vòng vòng xung quanh thân cây.
Thân cây này chính là chân thân thật sự của chiến thần Bạc Vân. Loài cây này tên là Xương Cuồng. Không ai biết loài cây này xuất hiện từ lúc nào. Kể cả Bạc Vân khi y bắt đầu có linh tính đã thấy chỉ có một mình mình tồn tại. Xương Cuồng đứng một chỗ hấp thụ linh khí đất trời mà nhìn mọi thứ thay đổi ngàn năm vạn năm. Từ trời đất hỗn độn sơ khai, đến khi dần dần tu thành thân thể có máu thịt. Lúc này hồng hoang đã bắt đầu được khai sáng, thiên giới đã xuất hiện Thiên Quân đầu tiên. Thiên Quân nhìn Xương Cuồng một lúc. Sau đó đặt cho tên là Mặc Triều Bạch. Rồi dẫn y đi chinh chiến khắp nơi. Lại tiếp tục trải qua rất nhiều năm, Thiên Quân lập hậu. Dưới đất con người đã bắt đầu hình thành, sinh hoạt, tu luyện. Trải qua thời gian thử thách có nhiều người đã đắc đạo phi thăng lên trời.
Bấy giờ Mặc Triều Bạch đã thay Thiên Quân nam chinh bắc chiến. Đánh bại yêu ma quỷ quái trên thế gian. Thiết lập hòa bình cho tam giới. Thiên Quân bèn thưởng cho Mặc Triều Bạch một toàn điện tại Cửu Trùng Thiên. Lập cho y một biệt hiệu mà từ đó người người đều gọi, chính là chiến thần Bạc Vân.
Lại nói đến hiện tại.
Trận chiến bảy trăm năm về trước đã tiêu hao toàn bộ thần lực của Mặc Triều Bạch. Cùng với thân thể của mình cũng tan biến đi. Nhưng chân thân là cây Xương Cuồng vẫn còn. Cho nên y ngủ yên trong chân thân của mình đến hôm nay mới hoàn toàn thức giấc. Mặc Triều Bạch bước ra từ trong chân thân của mình. Vẫn là khuôn mặt tuấn tú vô song, bộ giáp bạc rực rỡ bao lấy toàn thân. Đôi mắt chứa ngàn vạn ngôi sao trên trời lấp lánh nhìn Tử La.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Tử La vui mừng đậu trên bờ vai của Mặc Triều Bạch.
"Vừa đúng bảy trăm năm."
Vừa mới tỉnh lại, trí nhớ của Mặc Triều Bạch vẫn còn bị thiếu sót. Chỉ có thể nhớ được quảng thời gian từ hỗn độn đến khi y đánh bại tứ đại hung thú. Mặc Triều Bạch cười cười vươn vai thư giãn.
"Chỉ mới bảy trăm năm mà thôi!"
Chớp mắt Mặc Triều Bạch đã xuất hiện trước điện chiến thần của mình.
Không ngờ trước điện lại có rất nhiều thần tiên tụ tập. Nhìn thấy Mặc Triều Bạch mọi người lập tức hoan hô vang dội. Không vui mừng sao được. Vị chiến thần này đã vì thiên giới mà lập được biết bao đại công. Toàn thể chúng tiên trên thiên giới này, không có ai là không ngưỡng mộ và tin tưởng y.
"Chúc mừng chiến thần Bạc Vân đã hồi phục thần lực!"
"Chúc mừng!"
Thái ất Chân Nhân thân thiết vừa đi đến vừa vuốt chòm râu bạc của mình.
"Bạc Vân! lâu rồi chúng ta còn chưa đánh cờ với nhau đâu!"
Thấy chúng tiên nhiệt tình với mình như thế, Mặc Triều Bạch cũng khách sáo chào hỏi với tất cả mọi người. Nhưng nghe mọi người đều gọi mình là Bạc Vân, không hiểu sao Mặc Triều Bạch lại cảm thấy hết sức xa lạ. Trong ký ức xa xôi Mặc Triều Bạch rõ ràng nghe có người gọi mình là "Mặc Triều Bạch".
Giọng nói này rất thân thiết, quen thuộc đến mức dù không nhớ là ai nhưng trái tim của Mặc Triều Bạch lại rung động từng hồi.
Xã giao chào hỏi với toàn thể chúng tiên gia một lượt. Khi Mặc Triều Bạch quay về tẩm điện của mình thì trời đã tối đen. Tiểu tiên đồng trong viện đang nối đuôi nhau thắp sáng từng ngọn đèn lồng. Mặc Triều Bạch phi thân lên nằm trên nóc điện. Mắt nhìn về phía dãi ngân hà xa xa. Kỳ lạ! từ xưa đến nay Mặc Triều Bạch đều một mình nơi này. Tại sao chỉ ngủ có bảy trăm năm mà y lại có cảm giác nơi này xa lạ như thế. Trống trải giống như bên người mình thiếu một thứ gì đó quan trọng. Một vị tiên đồng bỗng dưng xuất hiện lơ lửng giữa không trung. Tay bưng một chiếc mâm ngọc, trên đó là một thiệp mời lấp lánh. Thì ra là Thiên Quân, sau khi nghe Mặc Triều Bạch sống lại. Đã vô cùng vui mừng sắp đặt một bữa tiệc tại hồ Bích Trì vào ngày mai.
"Về báo lại Thiên Quân mai ta sẽ đến!"
"Dạ!"
Tiên đồng nghe xong câu trả lời lập tức biến mất.
Chốc lát sau Mặc Triều Bạch đã ngồi đối diện với Trầm Du tại đảo nhỏ giữa biển Đông Hải.
"Dạ Tịch đâu?"
Trầm Du thấy người đến là Mặc Triều Bạch cũng không bất ngờ. Hắn thừa biết với chân thân là cây cổ thụ Xích Cuồng. Chẳng kẻ nào trên tam giới này có thể tiêu diệt được Mặc Triều Bạch.
"Đang trong quá trình nhập xác, muốn thấy hắn e rằng ngươi phải chờ thêm trăm năm."
Nhưng lạ ở chỗ Mặc Triều Bạch lại hoàn toàn bình thường. Cả buổi nói chuyện không hề có nửa chữ nhắc đến Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch cứ cảm thấy ánh mắt Trầm Du nhìn mình có điểm gì đó rất lạ. Định bụng bỏ qua, nhưng càng về sau ánh mắt đó lại càng không thể hiểu nổi. Vậy là Mặc Triều Bạch quyết định hỏi cho ra lẽ.
"Ngươi định nhìn ta bằng ánh mắt đó đến khi nào?"
"A! ngươi vậy mà lại nhìn ra."
Mặc Triều Bạch lườm Trầm Du.
"Ngươi cứ trắng trợn mà nhìn ta suốt buổi như thế. Muốn không biết cũng khó!"
Rồi với tay tự rót cho mình một chén trà. Lại bỗng dưng khựng lại giữa chừng. Trong đầu y chập chờn xuất hiện một đôi tay trắng nõn cầm chén trà đưa đến cho mình.
"Này! Mặc Triều Bạch ngươi có nghe ta nói gì không?"
Trầm Du thấy Mặc Triều Bạch bỗng dưng thất thần. Lung lay gọi mấy lần mới kéo sự chú ý của Mặc Triều Bạch quay về.
"Hả"
"Làm gì mà thất thần như thế!"
Mặc Triều Bạch vẫn còn chìm đắm trong ảo ảnh một lúc, mới quay đầu nhìn về phía Trầm Du.
"Có phải ta đã quên đi một người quan trọng hay không?"
Trầm Du hoàn toàn không chắc chắn về chuyện tình cảm giữa Mặc Triều Bạch và Mộ Khanh Trần.
"Ta cũng không biết đó có phải là người quan trọng của ngươi hay không."
Dù gì từ thuở xa xưa Mặc Triều Bạch đã là một chiến thần lạnh lùng. Bỗng dưng một ngày xuống trần đầu thai thành Bạch Ức Quân lại quan tâm đến Mộ Khanh Trần. Sau này trở thành Mặc Triều Bạch tiếp tục đi cùng Mộ Khanh Trần một đoạn thời gian ngắn ngủi như thế. Trầm Du vẫn còn đang nghĩ có phải do Mặc Triều Bạch nhất thời bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của Bạch Ức Quân nên mới yêu Mộ Khanh Trần hay không.
Vì thế từ nãy đến giờ Trầm Du lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Nửa muốn cho Mặc Triều Bạch biết, nửa lại không muốn. Sợ y sau khi nghe xong với bản tính lạnh lùng của mình, lại gạt đi tình cảm của Mộ Khanh Trần. Tuy ít khi gặp Mộ Khanh Trần, nhưng nghe y gọi mình một tiếng sư thúc. Trái tim Trầm Du chẳng thể xem như không có gì.
"Ngươi quên hết mọi chuyện rồi hả?"
Mặc Triều Bạch nhíu mày.
"Chỉ nhớ được đến quãng thời gian gϊếŧ chết tứ đại hung thú."
Tay y dây nhẹ chân mày của mình.
"Có lẽ do ta ngủ hơi lâu nên có vài kí ức chưa kịp nhớ ra!"
"Đợi ta một lúc!"
Trầm Du đi vào bếp. Lát sau bưng lên một chén trà bốc khói.
"Uống cái này, an thần tĩnh tâm. Ngủ một giấc sẽ từ từ nhớ ra mọi chuyện."
"Cảm ơn ngươi!"
Mặc Triều Bạch bưng chén trà uống cạn.
Sau đó Mặc Triều Bạch rời khỏi Đông Hải. Nhưng không về điện chiến thần của mình, mà bay đến ngồi trên mỏm đá nhô ra trên sông Ngân Hà. Im lặng nhìn hàng vạn ngôi sao nhấp nháy. Một lúc sau cảm thấy mi mắt hơi nặng, trực tiếp chống cằm nhắm mắt lại.
Một giấc ngủ này gợi lại toàn bộ ký ức về Mộ Khanh Trần. Đến khi Mặc Triều Bạch giật mình tỉnh dậy bên tai như vẫn còn nghe văng vẳng tiếng la hét của Mộ Khanh Trần.
"Mặc Triều Bạch ta hận người!"
Khuôn mặt Mộ Khanh Trần lúc đó đều là nước mắt. Trong đôi mắt luôn sáng rực rỡ nhìn Mặc Triều Bạch chỉ còn là mờ mịt. Mặc Triều Bạch lảo đảo đứng lên, theo mỗi bước chân máu trong tim như đóng băng lại. Hắn đã lại tiếp tục bỏ rơi Mộ Khanh Trần. Để y chứng kiến mình hoàn toàn tan biến trước mắt.
"Khanh Trần ta lại làm ngươi đau lòng rồi."
Mặc Triều Bạch một đường xuống địa phủ. Mượn sổ sinh tử tra soát một lúc lâu, vẫn không tìm ra hồn phách của Mộ Khanh Trần. Hỏi lão Diêm Vương cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Không yên tâm lại đi về phía cầu Nại Hà kéo từng quỷ sai và cả Mạnh Bà đến hỏi. Vẫn là cái lắc đầu như vậy. Khanh Trần của ta không thể vô cớ không thấy tăm hơi như thế.
Vẫn chưa nản lòng Mặc Triều Bạch trở về thiên giới, đi vội vàng đến điện Ti Mệnh Tinh Quân. Mượn sổ sách Ti Mệnh kiểm tra dò kỹ từng trang, vẫn chẳng thể thấy cái tên Mộ Khanh Trần.
Thật là vô lý hết sức!
Trong cơn tức giận Mặc Triều Bạch đã đánh cho chiếc bàn ngọc trong điện Ti Mệnh chỉ còn một đống bột vụn.
Làm cho Ti Mệnh đang cười tươi như hoa đứng kế bên hoảng hồn mà lùi lại vài bước.
"Chiến thần! người phải hết sức bình tĩnh. Điện của ta chứa rất nhiều công văn giấy tờ của thiên đình. Ngài đừng làm cho nó nổ tung a!"
Mặc Triều Bạch lúc này mới nhớ ra mình đang đứng ở nơi nào. Tay lập tức thu về, cười cười nói với Ti Mệnh.
"Ta sơ ý quá, thành thật xin lỗi!"
Ti Mệnh lấy ống tay áo lau mồ hôi không hề xuất hiện ở trán mình.
"Không có gì!"
Ngay khi Mặc Triều Bạch ảo não xoay người đi. Ti Mệnh nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Mặc Triều Bạch bèn gọi y trở lại.
"Chiến thần dừng bước, ta đoán người đang tìm mệnh của một người phàm đúng không?"
Nghe Ti Mệnh nói thế, nghĩ rằng Ti Mệnh chuyên quản mệnh số của phàm nhân chắc chắn biết cách để tìm người. Nên Mặc Triều Bạch lập tức trả lời.
"Ta đã xuống địa phủ nhưng vẫn không tìm thấy tên y, trên sổ sinh mệnh của ngươi cũng không có."
"Nếu vậy chiến thần có thể tìm đến Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ngài ấy có một tảng đá, chỉ cần đứng nhìn vào đó có thể soi ra những người từng có liên hệ với bản thân mình."
"Đa tạ Ti Mệnh tinh quân đã chỉ điểm!"
Lời nói vừa ra người đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.