Chương 72
blackrosewinwin
06/06/2022
Một tháng liên tiếp sáng nào Mặc Triều Bạch cũng làm khách tại phủ thái tử Mạch Ngôn. Dù cho suốt buổi thái tử rất kiệm lời Mặc Triều Bạch hỏi gì y chỉ ậm ừ cho có lệ. Mắt cũng chẳng thèm nhìn lấy Mặc Triều Bạch một lần. Nhưng Mặc Triều Bạch vẫn cảm thấy thực sự vui vẻ.
Chúng tiên trên thiên đình đã bắt đầu bàn tán về mối quan hệ của hai người.
Tháng thứ hai Mặc Triều Bạch đã học được làm được một loại bánh ngọt. Nghe Thiên Quân nói thái tử rất thích ăn loại bánh này. Bỏ ra biết bao công sức cuối cùng mẻ bánh đầu tiên đã ra lò. Vốn dĩ Mặc Triều Bạch muốn tỉa nó thành một bông hoa đào, nhưng làm cả ngày vẫn không được. Vậy là dứt khoát bỏ qua khâu tạo hình. Dù sao ăn ngon là được rồi. Mặc Triều Bạch nhớ rõ khi còn ở nhân gian Mộ Khanh Trần rất dễ ăn. Chỉ cần là đồ ngọt đều được. Sáng nay Mặc Triều Bạch lại đến điện thái tử trên tay còn cầm theo một đĩa bánh. Đặt xuống bàn đã khiến Đào Đào trợn tròn mắt.
"Chiến thần ngài nói đây chính là thứ gì a?"
Mặc Triều Bạch biết bánh mình làm rất xấu xí, nhìn chẳng ra hình thù gì. Nên cũng hơi ngại ngùng.
"Ta đã ăn rồi, rất ngon. Mạch Ngôn ngươi ăn thử một miếng xem."
Mạch Ngôn bỏ quyển sách trên bàn. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Triều Bạch.
"Ta có cho phép ngươi gọi tên ta sao?"
"À."
Cảm nhận bầu không khí đang bị đóng băng. Đào Đào lập tức đi tới châm trà vào ly của Mạch Ngôn. Lại tiếp tục cầm bình trà ý đồ muốn rót cho chiến thần một ly. Nhưng chưa kịp hành động đã bị thái tử ngăn lại.
"Không được!"
Thái Tử không cho phép, Đào Đào chỉ còn biết yên lặng lùi ra sau lưng Mạch Ngôn.
Mục đích Mặc Triều Bạch đến đây không phải là để uống trà. Chỉ muốn cho Mạch Ngôn nếm thử thành quả của mình. Nhưng khi nghe lời nói lạnh lẽo của y, làm nội tâm đang hưng trí bừng bừng Mặc Triều Bạch bỗng dưng chùng xuống. Mà Mạch Ngôn vẫn cứ không đến xỉa. Tiếp tục dán mắt vào quyển sách của mình.
Không khí yên lặng đang bao trùm thì công chúa Cửu Hoa đi vào xách theo một chiếc lồng nhỏ. Vừa thấy chiến thần Cửu Hoa rất nhã nhặn mà thi lễ. Sau đó như rất quen thuộc mà đi qua chỗ Mạch Ngôn.
"Mạch ca ca, hôm nay ta có làm cho huynh một ít bánh ngọt!"
Nói rồi tự nhiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Mạch Ngôn, bàn tay nhỏ xinh mở cặp lồng. Từng đĩa bánh xanh đỏ đẹp mắt được bày ra trên bàn. Vô tình làm cho đĩa bánh mà Mặc Triều Bạch mang qua càng thêm thảm hại. Mạch Ngôn lúc này mới rời khỏi trang sách, nhẹ nhàng hỏi Cửu Hoa.
"Sao hôm nay muội lại đến đây? Tại sao không ở Thanh Khâu theo lão phu tử đọc sách!"
Công chúa đưa chiếc khăn lụa của mình cho Mộ Khanh Trần lau tay.
"Lão phu tử có việc nên nghĩ vài ngày. Ta thuận tiện theo gia gia lên đây thăm huynh."
Nói rồi nhìn về phía Mặc Triều Bạch.
"Chiến thần cũng ăn thử bánh tiểu nữ làm, không ngon lắm nhưng Mạch ca ca rất thích."
Mặc Triều Bạch trông thấy ngón tay trắng nõn của Mạch Ngôn bốc một chiếc bánh trong đĩa của công chúa Cửu Hoa, bỏ vào miệng nhẹ nhàng nhai nuốt. Khuôn mặt Mạch Ngôn khi nói chuyện với Cửu Hoa cũng nhu hòa vài phần. Không lạnh lẽo như khi y tiếp xúc với mình, tâm trạng Mặc Triều Bạch đang chùng xuống lại càng thêm thểu não.
"Ta có việc xin phép đi trước!"
Nói xong cũng không dám nhìn vào gương mặt của Mạch Ngôn. Sợ rằng sẽ đau lòng mà trông thấy nét vui mừng khi mình rời khỏi. Ăn vào chiếc bánh của Cửu Hoa nhưng Mạch Ngôn lại chẳng nghe ra có mùi vị gì. Cố ý để cho Mặc Triều Bạch tức giận nhưng đồng thời cũng làm cho y tâm trí không yên.
Thấy Mạch Ngôn không đụng đến chiếc bánh thứ hai, Cửu Hoa cũng không hiểu ra sao. Bình thường thái tử rất thích ăn bánh do mình làm. Như thế nào hôm nay thần sắc lại không vui như thế.
Liếc thấy có một đĩa bánh không rõ hình thù trên bàn. Cửu Hoa dùng giọng điệu nhăn nhó mà nói với Đào Đào.
"Đây là cái gì a? ngươi dám cho thái tử ăn loại bánh như thế này à!"
Đào Đào từ sau lưng thái tử nhanh nhẹn chạy đến cầm đĩa bánh lên.
"Dạ tiểu tiên sẽ mang bỏ đi!"
Nói thế nhưng tâm đã cảm thấy đau lòng giùm chiến thần. Bàn tay chiến thần tam giới chỉ chuyên cầm roi đi thu phục yêu ma. Mà bây giờ lại cố tình làm bánh đến cho thái tử. Đủ biết tình ý trong này như thế nào.
Đáng tiếc.
"Đem vào phòng!"
Đào Đào xách đĩa bánh đi được vài bước chân đã nghe tiếng thái tử căn dặn. Lập tức vui vẻ mà cầm đĩa bánh đi ngược về phía phòng.
"Mạch ca ca, bánh đó làm sao mà ăn. Ăn vào chẳng may đau bụng thì sao?"
Tâm trạng Mạch Ngôn hiện tại rất không tốt, nhưng vẫn biết công chúa quan tâm lo lắng cho mình. Không tiện trả lời nên chuyển sang chuyện khác.
"Khi nào thì muội về Thanh Khâu?"
Cửu Hoa phụng phịu.
"Chưa gì đã muốn đuổi muội đi rồi!"
"Không phải!"
Nghe câu trả lời của Mạch Ngôn, Cửu Hoa rất vui mà nắm tay áo y lúc lắc.
"Gia gia cho phép ta ở đây ba tháng. Ta có thể ở tại viện của Mạch ca ca không?"
Kèm theo gương mặt ngọt ngào nhìn Mạch Ngôn.
"Không tiện!"
Cửu Hoa ỉu xìu ngồi xuống ghế.
"Vậy muội ở đâu?"
"Có một thiên điện bỏ trống cách nơi này không xa, ta sẽ cho người dọn dẹp. Muội cứ thoải mái ở bên ấy!"
Nghe nói cách nơi ở của Mạch Ngôn không xa, Cửu Hoa hoàn toàn vui vẻ mà gật đầu. Hai người ngồi nói chuyện rất lâu, sau đó còn ăn trưa cùng nhau. Chờ dọn xong thiên điện trời cũng tối hẳn. Mạch Ngôn rất ân cần mà tự thân đưa Cửu Hoa đến tận cửa điện.
Mười ngày tiếp theo Mặc Triều Bạch không đến điện thái tử mà liên tục đánh cờ với Thái Ất Chân Nhân. Vừa đánh vừa tranh thủ lấy thông tin của Mạch Ngôn.
"Ta nói vị Cửu Hoa công chúa này cũng rất si tình. Còn tự tay làm trà đưa đến điện thái tử. Nghe nói thái tử rất thích, chỉ uống duy nhất loại trà do chính tay công chúa làm."
Mặc Triều Bạch hạ quân đen vào bàn cờ.
"Chân Nhân đang nói đến lại trà làm bằng nhụy sen!"
"Là trà Bách Diệp!"
Thái Ất Chân Nhân sửa lời y tay lưu loát đặt một con cờ trắng xuống.
"Mà sao chiến thần biết loại trà đó."
Mặc Triều Bạch cười cười.
"Tình cờ trông thấy!"
Đâu phải chỉ là tình cờ. Còn nhớ hôm mang bánh đến, lúc Đào Đào rót trà cho Mạch Ngôn vừa vặn Mặc Triều Bạch trông thấy có một nhụy sen trôi nổi trong chén của y. Thì ta là trà do chính tay công chúa làm nên Mạch Ngôn mới không cho mình uống. Biết rõ nguyên do tâm Mặc Triều Bạch đau ê ẩm.
"Chiến thần ngài lại thua rồi!"
Suy nghĩ trôi nổi một lúc mà đã thua Thái Ất Chân Nhân những hai ván liền.
"Kỹ nghệ đánh cờ của Chân Nhân càng ngày càng cao, ta sắp không đuổi kịp rồi."
Thái Ất Chân Nhân vuốt chòm râu bạc của mình.
"Đâu có đâu có, là do chiến thần có suy nghĩ trong lòng. Nên không tập trung đánh cờ mà thôi!"
Thật ra chuyện ly trà cũng không như suy nghĩ của Mặc Triều Bạch. Mạch Ngôn chẳng nhỏ mọn đến mức một ly trà cũng ngại cho y. Do trà Bách Diệp thiên về vị ngọt, chỉ lúc nào không ngủ được y mới uống vài ly. Mà Mặc Triều Bạch từ xưa tới nay ghét nhất thứ gì có vị ngọt, nên Mạch Ngôn mới không cho Đào Đào rót cho Mặc Triều Bạch. Ai mà biết lại làm cho chiến thần suy nghĩ đâm đầu vào vách tường. Buồn bực mất mấy ngày.
Đã mười ngày không gặp Mạch Ngôn. Tâm Mặc Triều Bạch dần dần thả lỏng. Chỉ là một ly trà, không uống cũng được.
Ngày thứ mười một chiến thần lại đến điện thái tử. Tay còn cầm theo một gói giấy dầu. Đào Đào từ lúc hóa hình đến bây giờ chưa từng đến nhân gian. Nên khi nghe Mặc Triều Bạch nói đây là đùi gà nướng mua về từ nhân gian. Hai mắt đã sáng như ngọn đèn. Mặc Triều Bạch móc ra một chiếc đùi gà cho Đào Đào.
"Oa!"
Vui mừng vì được chiến thần cho ăn. Nhưng Đào Đào vẫn chưa ăn ngay mà để cái đùi vào một chiếc đĩa nhỏ. Hành động của Đào Đào làm Mặc Triều Bạch cũng thấy lạ lùng mà hỏi.
"Sao lại không ăn?"
"Lần đầu tiên được nhận quà từ chiến thần, lại còn là đùi gà dưới nhân gian, tiểu tiên để dành."
Câu trả lời ngô nghê của Đào Đào thành công làm Mặc Triều Bạch bật cười.
"Không cần cất, lần sau ta sẽ mua thêm cho ngươi một phần."
"Đa tạ chiến thần!"
"Thái tử nhà ngươi đâu?"
Nghe hỏi đến thái tử mắt Đào Đào không tự giác mà dè dặt nhìn Mặc Triều Bạch.
"Thái tử đang đi dạo với công chúa Cửu Hoa ở rừng đào sau hậu viện."
"À."
"Nhưng mà chiến thần chờ một lát hai người họ sẽ nhanh thôi. Hoa đào ấy mà, có gì đâu để ngắm!"
Mặc Triều Bạch biết Đào Đào sợ mình buồn nên ra sức nói đỡ cho Mạch Ngôn.
"Vậy ta về trước!"
Rồi đi ra khỏi điện thái tử.
Đào Đào nhìn thấy gói giấy vẫn để trên bàn bèn cầm lấy chạy theo.
"Chiến thần, người quên cái này!"
Mặc Triều Bạch liếc nhẹ về chiếc túi giấy đang nằm trong tay tiểu tiên đồng.
"Ta mua cho thái tử nhà ngươi dùng."
"Vậy.."
Thấy Đào Đào lộ vẻ khó xử. Mặc Triều Bạch bèn nói thêm.
"Nếu thái tử không thích thì Đào Đào có thể giữ lại. Khi nào có dịp xuống trần gian ta lại mua về cho ngươi."
Đào Đào vui vẻ xách túi trở về.
Gặp lại Mạch Ngôn chỉ mới một thời gian ngắn, nhưng Mặc Triều Bạch biết Mạch Ngôn ghét mình biết bao nhiêu. Đùi gà này e rằng y còn chẳng thèm nhìn đến chứ nói gì đến việc y ăn nó.
Mặc Triều Bạch vừa đi một lúc thì Mạch Ngôn và công chúa cũng đi về ngồi vào bàn đá. Trông thấy Đào Đào ôm trong tay gói giấy dầu. Mạch Ngôn tâm như nở hoa chắc chắn rằng Mặc Triều Bạch đã ghé qua đây. Mười ngày nay Mạch Ngôn cũng nghe phong phanh Mặc Triều Bạch đánh cờ với Thái Ất Chân Nhân. Y biết chuyện hôm trước đã làm Mặc Triều Bạch rất buồn nên cố tình không qua chỗ mình một thời gian.
Hỏi chuyện Đào Đào mới chứng thực được Mặc Triều Bạch đã đem từ trần gian về đây cho mình.
Không có Mặc Triều Bạch ở đây Mạch Ngôn cũng chẳng thèm vờ vịt. Trong túi còn vừa đúng hai cái, có lẽ Mặc Triều Bạch muốn mang đến ăn cùng với y. Mạch Ngôn cầm lấy một chiếc đưa cho Cửu Hoa, còn lại một chiếc tự mình ăn sạch sẽ. Đúng là hương vị mà y vẫn thường hoài niệm. Giống như khi xưa trong tiểu viện nhỏ. Mặc Triều Bạch mua về cả hai người hạnh phúc ngồi bên cạnh nhau ăn rất ngon lành.
Phần của Mạch Ngôn đã ăn sạch mà chiếc đùi gà trong tay Cửu Hoa vẫn còn y nguyên.
"Sao muội không ăn?"
Cửu Hoa ngượng ngùng để đùi gà trên bàn. Dùng khăn lau sạch sẽ bàn tay của mình.
"Muội không thích ăn cái này."
Dù sao cô cũng là công chúa Thanh Khâu. Lại đang có tình ý với thái tử, không lẽ trước mặt người mình thích lại cầm lấy đùi gà mà ăn như thế. Nghĩ thôi cũng làm cho Cửu Hoa phải ngại ngùng.
"Không ăn thì bỏ đi!"
Nghe ra giọng nói ẩn ẩn tức giận của Mạch Ngôn. Cửu Hoa liếc nhẹ Đào Đào. Tiểu tiên đồng hiểu y đi đến thu dọn chiếc đùi gà bỏ trên bàn.
"Không phải Mạch ca ca không thích ăn thịt hay sao? Hôm nay lại phá lệ ăn món này."
Đang bực bội Cửu Hoa bỏ phí một chiếc đùi gà. Nhưng nghĩ lại cô nương gia hình như cũng chẳng có ai thích ăn thịt như thế. Nên Mạch Ngôn cũng thôi tức giận.
"Lâu rồi không ăn món tư vị của nhân gian thế này."
Mà lại là món do Mặc Triều Bạch đem về, nên ăn vào đương nhiên cảm giác rất ngon.
Chúng tiên trên thiên đình đã bắt đầu bàn tán về mối quan hệ của hai người.
Tháng thứ hai Mặc Triều Bạch đã học được làm được một loại bánh ngọt. Nghe Thiên Quân nói thái tử rất thích ăn loại bánh này. Bỏ ra biết bao công sức cuối cùng mẻ bánh đầu tiên đã ra lò. Vốn dĩ Mặc Triều Bạch muốn tỉa nó thành một bông hoa đào, nhưng làm cả ngày vẫn không được. Vậy là dứt khoát bỏ qua khâu tạo hình. Dù sao ăn ngon là được rồi. Mặc Triều Bạch nhớ rõ khi còn ở nhân gian Mộ Khanh Trần rất dễ ăn. Chỉ cần là đồ ngọt đều được. Sáng nay Mặc Triều Bạch lại đến điện thái tử trên tay còn cầm theo một đĩa bánh. Đặt xuống bàn đã khiến Đào Đào trợn tròn mắt.
"Chiến thần ngài nói đây chính là thứ gì a?"
Mặc Triều Bạch biết bánh mình làm rất xấu xí, nhìn chẳng ra hình thù gì. Nên cũng hơi ngại ngùng.
"Ta đã ăn rồi, rất ngon. Mạch Ngôn ngươi ăn thử một miếng xem."
Mạch Ngôn bỏ quyển sách trên bàn. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Triều Bạch.
"Ta có cho phép ngươi gọi tên ta sao?"
"À."
Cảm nhận bầu không khí đang bị đóng băng. Đào Đào lập tức đi tới châm trà vào ly của Mạch Ngôn. Lại tiếp tục cầm bình trà ý đồ muốn rót cho chiến thần một ly. Nhưng chưa kịp hành động đã bị thái tử ngăn lại.
"Không được!"
Thái Tử không cho phép, Đào Đào chỉ còn biết yên lặng lùi ra sau lưng Mạch Ngôn.
Mục đích Mặc Triều Bạch đến đây không phải là để uống trà. Chỉ muốn cho Mạch Ngôn nếm thử thành quả của mình. Nhưng khi nghe lời nói lạnh lẽo của y, làm nội tâm đang hưng trí bừng bừng Mặc Triều Bạch bỗng dưng chùng xuống. Mà Mạch Ngôn vẫn cứ không đến xỉa. Tiếp tục dán mắt vào quyển sách của mình.
Không khí yên lặng đang bao trùm thì công chúa Cửu Hoa đi vào xách theo một chiếc lồng nhỏ. Vừa thấy chiến thần Cửu Hoa rất nhã nhặn mà thi lễ. Sau đó như rất quen thuộc mà đi qua chỗ Mạch Ngôn.
"Mạch ca ca, hôm nay ta có làm cho huynh một ít bánh ngọt!"
Nói rồi tự nhiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Mạch Ngôn, bàn tay nhỏ xinh mở cặp lồng. Từng đĩa bánh xanh đỏ đẹp mắt được bày ra trên bàn. Vô tình làm cho đĩa bánh mà Mặc Triều Bạch mang qua càng thêm thảm hại. Mạch Ngôn lúc này mới rời khỏi trang sách, nhẹ nhàng hỏi Cửu Hoa.
"Sao hôm nay muội lại đến đây? Tại sao không ở Thanh Khâu theo lão phu tử đọc sách!"
Công chúa đưa chiếc khăn lụa của mình cho Mộ Khanh Trần lau tay.
"Lão phu tử có việc nên nghĩ vài ngày. Ta thuận tiện theo gia gia lên đây thăm huynh."
Nói rồi nhìn về phía Mặc Triều Bạch.
"Chiến thần cũng ăn thử bánh tiểu nữ làm, không ngon lắm nhưng Mạch ca ca rất thích."
Mặc Triều Bạch trông thấy ngón tay trắng nõn của Mạch Ngôn bốc một chiếc bánh trong đĩa của công chúa Cửu Hoa, bỏ vào miệng nhẹ nhàng nhai nuốt. Khuôn mặt Mạch Ngôn khi nói chuyện với Cửu Hoa cũng nhu hòa vài phần. Không lạnh lẽo như khi y tiếp xúc với mình, tâm trạng Mặc Triều Bạch đang chùng xuống lại càng thêm thểu não.
"Ta có việc xin phép đi trước!"
Nói xong cũng không dám nhìn vào gương mặt của Mạch Ngôn. Sợ rằng sẽ đau lòng mà trông thấy nét vui mừng khi mình rời khỏi. Ăn vào chiếc bánh của Cửu Hoa nhưng Mạch Ngôn lại chẳng nghe ra có mùi vị gì. Cố ý để cho Mặc Triều Bạch tức giận nhưng đồng thời cũng làm cho y tâm trí không yên.
Thấy Mạch Ngôn không đụng đến chiếc bánh thứ hai, Cửu Hoa cũng không hiểu ra sao. Bình thường thái tử rất thích ăn bánh do mình làm. Như thế nào hôm nay thần sắc lại không vui như thế.
Liếc thấy có một đĩa bánh không rõ hình thù trên bàn. Cửu Hoa dùng giọng điệu nhăn nhó mà nói với Đào Đào.
"Đây là cái gì a? ngươi dám cho thái tử ăn loại bánh như thế này à!"
Đào Đào từ sau lưng thái tử nhanh nhẹn chạy đến cầm đĩa bánh lên.
"Dạ tiểu tiên sẽ mang bỏ đi!"
Nói thế nhưng tâm đã cảm thấy đau lòng giùm chiến thần. Bàn tay chiến thần tam giới chỉ chuyên cầm roi đi thu phục yêu ma. Mà bây giờ lại cố tình làm bánh đến cho thái tử. Đủ biết tình ý trong này như thế nào.
Đáng tiếc.
"Đem vào phòng!"
Đào Đào xách đĩa bánh đi được vài bước chân đã nghe tiếng thái tử căn dặn. Lập tức vui vẻ mà cầm đĩa bánh đi ngược về phía phòng.
"Mạch ca ca, bánh đó làm sao mà ăn. Ăn vào chẳng may đau bụng thì sao?"
Tâm trạng Mạch Ngôn hiện tại rất không tốt, nhưng vẫn biết công chúa quan tâm lo lắng cho mình. Không tiện trả lời nên chuyển sang chuyện khác.
"Khi nào thì muội về Thanh Khâu?"
Cửu Hoa phụng phịu.
"Chưa gì đã muốn đuổi muội đi rồi!"
"Không phải!"
Nghe câu trả lời của Mạch Ngôn, Cửu Hoa rất vui mà nắm tay áo y lúc lắc.
"Gia gia cho phép ta ở đây ba tháng. Ta có thể ở tại viện của Mạch ca ca không?"
Kèm theo gương mặt ngọt ngào nhìn Mạch Ngôn.
"Không tiện!"
Cửu Hoa ỉu xìu ngồi xuống ghế.
"Vậy muội ở đâu?"
"Có một thiên điện bỏ trống cách nơi này không xa, ta sẽ cho người dọn dẹp. Muội cứ thoải mái ở bên ấy!"
Nghe nói cách nơi ở của Mạch Ngôn không xa, Cửu Hoa hoàn toàn vui vẻ mà gật đầu. Hai người ngồi nói chuyện rất lâu, sau đó còn ăn trưa cùng nhau. Chờ dọn xong thiên điện trời cũng tối hẳn. Mạch Ngôn rất ân cần mà tự thân đưa Cửu Hoa đến tận cửa điện.
Mười ngày tiếp theo Mặc Triều Bạch không đến điện thái tử mà liên tục đánh cờ với Thái Ất Chân Nhân. Vừa đánh vừa tranh thủ lấy thông tin của Mạch Ngôn.
"Ta nói vị Cửu Hoa công chúa này cũng rất si tình. Còn tự tay làm trà đưa đến điện thái tử. Nghe nói thái tử rất thích, chỉ uống duy nhất loại trà do chính tay công chúa làm."
Mặc Triều Bạch hạ quân đen vào bàn cờ.
"Chân Nhân đang nói đến lại trà làm bằng nhụy sen!"
"Là trà Bách Diệp!"
Thái Ất Chân Nhân sửa lời y tay lưu loát đặt một con cờ trắng xuống.
"Mà sao chiến thần biết loại trà đó."
Mặc Triều Bạch cười cười.
"Tình cờ trông thấy!"
Đâu phải chỉ là tình cờ. Còn nhớ hôm mang bánh đến, lúc Đào Đào rót trà cho Mạch Ngôn vừa vặn Mặc Triều Bạch trông thấy có một nhụy sen trôi nổi trong chén của y. Thì ta là trà do chính tay công chúa làm nên Mạch Ngôn mới không cho mình uống. Biết rõ nguyên do tâm Mặc Triều Bạch đau ê ẩm.
"Chiến thần ngài lại thua rồi!"
Suy nghĩ trôi nổi một lúc mà đã thua Thái Ất Chân Nhân những hai ván liền.
"Kỹ nghệ đánh cờ của Chân Nhân càng ngày càng cao, ta sắp không đuổi kịp rồi."
Thái Ất Chân Nhân vuốt chòm râu bạc của mình.
"Đâu có đâu có, là do chiến thần có suy nghĩ trong lòng. Nên không tập trung đánh cờ mà thôi!"
Thật ra chuyện ly trà cũng không như suy nghĩ của Mặc Triều Bạch. Mạch Ngôn chẳng nhỏ mọn đến mức một ly trà cũng ngại cho y. Do trà Bách Diệp thiên về vị ngọt, chỉ lúc nào không ngủ được y mới uống vài ly. Mà Mặc Triều Bạch từ xưa tới nay ghét nhất thứ gì có vị ngọt, nên Mạch Ngôn mới không cho Đào Đào rót cho Mặc Triều Bạch. Ai mà biết lại làm cho chiến thần suy nghĩ đâm đầu vào vách tường. Buồn bực mất mấy ngày.
Đã mười ngày không gặp Mạch Ngôn. Tâm Mặc Triều Bạch dần dần thả lỏng. Chỉ là một ly trà, không uống cũng được.
Ngày thứ mười một chiến thần lại đến điện thái tử. Tay còn cầm theo một gói giấy dầu. Đào Đào từ lúc hóa hình đến bây giờ chưa từng đến nhân gian. Nên khi nghe Mặc Triều Bạch nói đây là đùi gà nướng mua về từ nhân gian. Hai mắt đã sáng như ngọn đèn. Mặc Triều Bạch móc ra một chiếc đùi gà cho Đào Đào.
"Oa!"
Vui mừng vì được chiến thần cho ăn. Nhưng Đào Đào vẫn chưa ăn ngay mà để cái đùi vào một chiếc đĩa nhỏ. Hành động của Đào Đào làm Mặc Triều Bạch cũng thấy lạ lùng mà hỏi.
"Sao lại không ăn?"
"Lần đầu tiên được nhận quà từ chiến thần, lại còn là đùi gà dưới nhân gian, tiểu tiên để dành."
Câu trả lời ngô nghê của Đào Đào thành công làm Mặc Triều Bạch bật cười.
"Không cần cất, lần sau ta sẽ mua thêm cho ngươi một phần."
"Đa tạ chiến thần!"
"Thái tử nhà ngươi đâu?"
Nghe hỏi đến thái tử mắt Đào Đào không tự giác mà dè dặt nhìn Mặc Triều Bạch.
"Thái tử đang đi dạo với công chúa Cửu Hoa ở rừng đào sau hậu viện."
"À."
"Nhưng mà chiến thần chờ một lát hai người họ sẽ nhanh thôi. Hoa đào ấy mà, có gì đâu để ngắm!"
Mặc Triều Bạch biết Đào Đào sợ mình buồn nên ra sức nói đỡ cho Mạch Ngôn.
"Vậy ta về trước!"
Rồi đi ra khỏi điện thái tử.
Đào Đào nhìn thấy gói giấy vẫn để trên bàn bèn cầm lấy chạy theo.
"Chiến thần, người quên cái này!"
Mặc Triều Bạch liếc nhẹ về chiếc túi giấy đang nằm trong tay tiểu tiên đồng.
"Ta mua cho thái tử nhà ngươi dùng."
"Vậy.."
Thấy Đào Đào lộ vẻ khó xử. Mặc Triều Bạch bèn nói thêm.
"Nếu thái tử không thích thì Đào Đào có thể giữ lại. Khi nào có dịp xuống trần gian ta lại mua về cho ngươi."
Đào Đào vui vẻ xách túi trở về.
Gặp lại Mạch Ngôn chỉ mới một thời gian ngắn, nhưng Mặc Triều Bạch biết Mạch Ngôn ghét mình biết bao nhiêu. Đùi gà này e rằng y còn chẳng thèm nhìn đến chứ nói gì đến việc y ăn nó.
Mặc Triều Bạch vừa đi một lúc thì Mạch Ngôn và công chúa cũng đi về ngồi vào bàn đá. Trông thấy Đào Đào ôm trong tay gói giấy dầu. Mạch Ngôn tâm như nở hoa chắc chắn rằng Mặc Triều Bạch đã ghé qua đây. Mười ngày nay Mạch Ngôn cũng nghe phong phanh Mặc Triều Bạch đánh cờ với Thái Ất Chân Nhân. Y biết chuyện hôm trước đã làm Mặc Triều Bạch rất buồn nên cố tình không qua chỗ mình một thời gian.
Hỏi chuyện Đào Đào mới chứng thực được Mặc Triều Bạch đã đem từ trần gian về đây cho mình.
Không có Mặc Triều Bạch ở đây Mạch Ngôn cũng chẳng thèm vờ vịt. Trong túi còn vừa đúng hai cái, có lẽ Mặc Triều Bạch muốn mang đến ăn cùng với y. Mạch Ngôn cầm lấy một chiếc đưa cho Cửu Hoa, còn lại một chiếc tự mình ăn sạch sẽ. Đúng là hương vị mà y vẫn thường hoài niệm. Giống như khi xưa trong tiểu viện nhỏ. Mặc Triều Bạch mua về cả hai người hạnh phúc ngồi bên cạnh nhau ăn rất ngon lành.
Phần của Mạch Ngôn đã ăn sạch mà chiếc đùi gà trong tay Cửu Hoa vẫn còn y nguyên.
"Sao muội không ăn?"
Cửu Hoa ngượng ngùng để đùi gà trên bàn. Dùng khăn lau sạch sẽ bàn tay của mình.
"Muội không thích ăn cái này."
Dù sao cô cũng là công chúa Thanh Khâu. Lại đang có tình ý với thái tử, không lẽ trước mặt người mình thích lại cầm lấy đùi gà mà ăn như thế. Nghĩ thôi cũng làm cho Cửu Hoa phải ngại ngùng.
"Không ăn thì bỏ đi!"
Nghe ra giọng nói ẩn ẩn tức giận của Mạch Ngôn. Cửu Hoa liếc nhẹ Đào Đào. Tiểu tiên đồng hiểu y đi đến thu dọn chiếc đùi gà bỏ trên bàn.
"Không phải Mạch ca ca không thích ăn thịt hay sao? Hôm nay lại phá lệ ăn món này."
Đang bực bội Cửu Hoa bỏ phí một chiếc đùi gà. Nhưng nghĩ lại cô nương gia hình như cũng chẳng có ai thích ăn thịt như thế. Nên Mạch Ngôn cũng thôi tức giận.
"Lâu rồi không ăn món tư vị của nhân gian thế này."
Mà lại là món do Mặc Triều Bạch đem về, nên ăn vào đương nhiên cảm giác rất ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.