Người Thắng Cuộc

Chương 66

Trì Đại Tối Cường

23/02/2021

Du Dã tỉnh lại từ trong cơn mơ hồ, bàn tay lộ ra ngoài chăn bông của cậu cảm nhận được sự mát lạnh, cậu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là mùi thuốc lá.

Quý Khâm Sinh hầu như không hút thuốc, mà đó cũng chỉ là hầu như, chứng tỏ là vẫn hút, chỉ là rất hiếm khi, bản thân hắn thì không thích mùi thuốc lá.

Cửa kính sát đất đang mở, một nửa phản chiếu vào trong, một nửa mở rộng ra ngoài. Bên cạnh lan can dài, Quý Khâm Sinh đưa lưng về phía cậu, mặc vào một chiếc áo sơ mi không cài cúc, quần sáng màu, đi chân đất.

Gió đêm không ngừng thổi tung áo sơ mi của hắn, còn có thuốc lá.

Du Dã thò tay mò vào trong chăn, bên dưới của cậu là sạch sẽ, đã được rửa ráy qua, nhưng sờ vào thấy mềm nhũn, có vẻ như vẫn khép chưa được khít cho lắm, có chút sưng.

Cậu liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, cách thời gian cậu ngất đi, chỉ mới hai tiếng.

Du Dã vén chăn lên xuống sàn, khom vòng eo nhức mỏi xuống, mặc vào một chiếc quần thể thao, ngay cả khi dưới háng trống trơn, hông cũng không bị cọ xát.

Đêm nay động tác của Quý Khâm Sinh có phần thô bạo, quyết liệt, lúc ôm lấy tấm lưng của người đàn ông này, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim gấp gáp của hắn, còn có sự bất an chôn giấu bên dưới những nụ hôn nóng bỏng và liên miên không dứt.

Quý Khâm Sinh đang bất an về điều gì? Có liên quan đến mẩu tin nhắn thoại trên Wechat của người phụ nữ kia sao?

Cậu giẫm lên sàn nhà, yên lặng mà bước tới. Cậu định khẽ khàng vươn tay ra ôm lấy người này từ phía sau, hù người yêu giật nảy mình.

Kết quả người bị hù là chính cậu, Quý Khâm Sinh đột nhiên xoay người, ôm trọn lấy cậu vào lòng.

Du Dã dụi mặt lên bả vai của Quý Khâm Sinh: "Anh sao vậy, anh không phải là không hút thuốc ư?"

Bàn tay mang mùi thuốc lá của Quý Khâm Sinh nhéo vành tai của cậu, xoa tóc cậu: "Không có việc gì, tôi chỉ là hơi khó ngủ, làm ồn đến em?"

Du Dã lắc đầu, nào có ồn đâu, người này vốn dĩ chẳng hề nói chuyện, chỉ là cậu hiện tại thích ôm người ngủ, bên cạnh cứ không có người, là cậu tỉnh rồi.

Cậu yên lặng cúi đầu, Quý Khâm Sinh cũng không nói gì hết, chỉ ôm lấy cậu, thật giống như có thể ôm như vậy cả đời.

Hai người bọn họ trong tâm đều có sự, tâm sự của Quý Khâm Sinh cậu không biết, tâm sự của cậu là Quý Khâm Sinh. Nhưng rất có sự ăn ý ngầm chính là, bọn họ đều không định mở miệng, chỉ ôm nhau như vậy, cảm nhận được hơi thở và mùi hương của đối phương.

Quý Khâm Sinh không thể cứ ở lại thị trấn nhỏ này mãi, hắn sắp nhập học rồi, lúc này lớp học tiếng Pháp của hắn lại gửi đến tin nhắn mới, thầy giáo lên cơn động kinh, giao bài tập về nhà mới, yêu cầu phiên dịch hoàn chỉnh một bộ phim điện ảnh tiểu chúng, với thời lượng dài một tiếng.

Cho dù có là Quý Khâm Sinh, cũng bởi vì vậy mà thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, nhưng vẫn là phải làm.

Quý Khâm Sinh bận rộn làm bài tập, không có thời gian đi chơi cùng cậu. Du Dã cũng có việc riêng của mình để làm, vào những ngày rảnh rỗi, cậu vốn nên đóng cửa ở nhà viết lách, chỉ là hiện tại cậu không có linh cảm, cho nên thường xuyên cưỡi chiếc xe đạp của Quý Khâm Sinh dạo quanh thị trấn nhỏ, đến lúc gần chập tối mới trở về.

Quý Khâm Sinh thông thường sẽ đứng ở trong sân vừa tưới hoa vừa đợi cậu, cậu chủ Quý bây giờ cũng là một người biết tưới hoa, dưới sự cầm tay chỉ dạy của Du Dã.

Ngày hôm ấy cũng như vậy, Quý Khâm Sinh ở lại trong nhà, Du Dã đi cùng với ứng dụng chỉ đường, tai nghe thì nhét trong tai, di động thì đút trong túi quần, vừa nghe nhạc vừa cưỡi xe đạp.

Tâm sự của Quý Khâm Sinh dường như càng lúc càng nặng, nửa đêm hôm qua cậu lại một lần tỉnh giấc, phát hiện Quý Khâm Sinh còn đang hút thuốc lá. Chỉ là lần này cậu đã không ngồi dậy, cậu không định gây thêm áp lực cho một Quý Khâm Sinh đã sẵn có tâm sự nặng nề, chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Cậu nghe thấy tiếng cửa kính sát đất được khép lại một cách nhẹ nhàng, Quý Khâm Sinh đi tắm, sau đó đánh răng sạch sẽ, mới nhẹ tay nhón chân trở về giường. Chăn bị vén lên, tấm đệm lún xuống, Quý Khâm Sinh cúi xuống để lại một nụ hôn trên huyệt thái dương của cậu, thở dài.

Cậu bỗng dưng hiểu ra rồi, có lẽ tâm sự của Quý Khâm Sinh là cậu. Kể cả khi không phải là cậu, cũng có một phần liên quan đến cậu.

Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?

Du Dã mải suy nghĩ lung tung đến nỗi ngay cả di động của mình rơi mất từ lúc nào cũng không biết, ở thời điểm phát hiện ra, bài nhạc bên tai đã ngừng phát từ lâu, trên lỗ tai chỉ còn sót lại dây tai nghe trơ trọi.

Du Dã sốt ruột chết mất thôi, Quý Khâm Sinh sẽ gọi điện cho cậu vào những khoảng thời gian cố định, hiện tại đã sắp đến giờ rồi, mà di động của cậu lại biến mất.

Du Dã cấp tốc đạp xe, chạy về nhà. Nhưng một khi con người đã gặp vận xui, uống ngụm nước lạnh cũng mắc răng, họa vô đơn chí.

Cậu tông phải một chiếc ô tô trong lúc quay về tìm, may mắn thay là không nghiêm trọng, chỉ bị xây xát nhẹ.



Những chiếc xe chạy trong thị trấn, tốc độ của xe đều khá chậm. Nếu đi nhanh hơn một chút nữa, kết cục sẽ khó nói.

Người thì không có việc gì, nhưng bánh trước của chiếc xe đạp lại thế chỗ cho cậu mà bị bánh xe ô tô đè lên, đã biến dạng.

Tim của Du Dã đập rất nhanh, bò từ dưới đất lên, kiểm tra những vết trầy xước trên người mình. Cậu cảm thấy tứ chi đều đau một cách bỏng rát, còn rất tê dại.

Một người hoảng hốt bước xuống xe, tầm mắt đối diện với cậu, cả hai người đều đứng hình.

Người đàn ông tuấn tú văn nhã, đeo kính cận ở trước mắt này, là quá khứ của Du Dã, Từ Dục.

Cậu liếc một cái về phía ghế cạnh tài, còn có một người phụ nữ đang ngồi ở đó, cũng bày ra vẻ mặt kinh hãi tương tự. Câu biết người phụ nữ này, là vợ đã cưới của Từ Dục.

Quả đúng là năm hạn xui xẻo.

Từ Dục rảo bước đi tới, còn cách cậu khoảng chừng một mét thì dừng lại, có vẻ như đang đắn đo không biết nên tiếp cận cậu như thế nào, nhưng ánh mắt lại dần dần ấm lên, giống hệt như cách y nhìn cậu lúc trước, chứa đựng sự lưu luyến và không dám tin tưởng.

Du Dã bị ánh mắt này nhìn đến phát bực, còn có chút hoảng loạn.

Tên khốn này tại sao cũng đến đây, còn trùng hợp đến như vậy, cũng ở trong thị trấn này. Nhỡ đâu để cho Từ Dục đụng phải Quý Khâm Sinh, rồi lại nói nhăng nói cuội một phen, thế thì tiêu rồi.

Người phụ nữ trên xe cũng xuống theo, mặc một chiếc đầm dài, còn ôm bụng bầu to tướng.

Tầm mắt của Du Dã dừng ở trên người của người phụ nữ, tập trung vào bụng của cô ta và nán lại một hồi, sau đó khóe miệng của cậu khẽ nhếch lên, nở một nụ cười có đôi phần châm biếm.

Giờ thì ổn rồi, cậu không cần phải lo lắng rằng Từ Dục sẽ nói nhăng nói cuội ở trước mặt Quý Khâm Sinh nữa, xét cho cùng thì vợ của y vẫn còn đang ở đây, hẳn là y sẽ không dám gây chuyện.

Từ Dục do dự hỏi cậu: "Anh thế nào rồi, có cần đi bệnh viện không."

Du Dã lắc đầu, đỡ xe dậy, thế rồi lại có chút thương xót cho chiếc xe, đây chính là xe của Quý Khâm Sinh, dựa vào đâu mà để cho Từ Dục tông hỏng.

Cậu thản nhiên đưa tay ra, bảo Từ Dục đền tiền xe và chi phí thuốc thang là đủ rồi.

Từ Dục len lén liếc mắt nhìn cậu, móc ví tiền ra, lấy ra một xấp dày cộm đưa đến bên tay cậu, hỏi cậu rằng đã đủ chưa.

Du Dã nể mặt người vợ mang thai của y, không có ý định gây khó dễ. Cậu lấy ra vài tờ, lại đưa trả về: "Đủ rồi."

Cậu bị mất điện thoại di động, bèn mượn điện thoại di động của Từ Dục, muốn gọi điện cho Quý Khâm Sinh.

Cậu tin chắc là Từ Dục không dám quấy rầy cậu, người này không có lá gan đó, vì thế cũng chẳng suy nghĩ nhiều.

Trong điện thoại, Quý Khâm Sinh hỏi cậu tại sao lại dùng dãy số khác, Du Dã giải thích sự tình một cách ngắn gọn, nói rằng mình cũng không bị thương nghiêm trọng, hiện tại đang mượn di động của chủ xe để gọi điện cho hắn, nhờ Quý Khâm Sinh đến đón cậu, cậu đang chờ hắn ở một công viên.

Có lẽ là do biểu cảm của cậu trong lúc nói chuyện điện thoại quá sức rõ ràng, khi Du Dã đưa trả chiếc di động, Từ Dục thế mà lại hỏi cậu với giọng điệu có phần chua chát: "Bạn gái mới của anh?"

Du Dã hời hợt gật đầu, không đáp lời, Từ Dục nhận lại chiếc điện thoại di động, liếc nhìn điện thoại, toan nói gì đó.

Lúc này người phụ nữ ở bên cạnh y bước đến, kéo kéo ống tay áo của y, đồng thời còn lườm Du Dã bằng một ánh mắt cảnh giác.

Từ Dục dường như cảm thấy hơi phiền phức, quẳng cho người phụ nữ một cái nhìn lạnh nhạt, hất tay cô ra: "Cô xuống đây làm cái gì, lên xe?"

Mí mắt của người phụ nữ thoáng chốc đỏ lên, nhìn Từ Dục, lại nhìn Du Dã, cuối cùng cắn răng trở vào trong xe, cửa xe bị đóng sầm lại.

Trong lòng Du Dã không phải là không có sự thương cảm, chỉ là Từ Dục làm công tác bảo mật thực sự rất tốt, còn chưa chia tay với cậu, mà đã kết hôn rồi, cậu thậm chí còn chẳng có lấy một cơ hội để đi báo cho cô gái kia là cô bị lừa hôn.

Người ta đã nên vợ nên chồng, mà lại đi nhắc nhở thì dường như cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, trái lại sẽ bị hiểu nhầm là có ý đồ riêng.



Hiện tại xem ra, người phụ nữ này cũng đã hiểu rõ tường tận Từ Dục là loại người như thế nào.

Cũng đã kết hôn gần hai ba năm rồi nhỉ, ấy thế mà còn chịu mang thai cho Từ Dục.

Cậu càng nghĩ, trong lòng lại càng chán ghét Từ Dục, cảm thấy mắt mình thực sự là bị mù, làm thế nào mà lại nhìn trúng loại người như vậy.

Từ Dục liếc nhìn màn hình đi động, ngón tay vừa mới thao tác ở trên đó vài cái, Du Dã đã lạnh lùng mở miệng nói: "Đừng nghĩ đến chuyện lưu số, tôi đã xóa dãy số đi rồi."

Động tác của Từ Dục ngừng lại một cách lúng túng, có chút lo lắng mà nhìn thương tích trên người cậu, duỗi tay ra muốn chạm vào cậu. Du Dã nhanh nhẹn lùi về phía sau một bước: "Từ Dục, lo mà làm người cho tử tế đi."

Từ Dục nhìn cậu với sắc mặt lúng túng, ỷ vào việc vợ mình đã trở về xe, nơi đây lại là nước ngoài: "Bạn gái mới của anh, là đàn ông chứ gì."

Du Dã không định tiếp tục nói nhảm với y, đỡ xe đạp dậy, tiền vừa cất kỹ là rời đi ngay.

Cậu vừa đi vừa cảm nhận được thương tích ở trên người mình thật sự rất đau, hy vọng rằng một lát nữa Quý Khâm Sinh sẽ không bị thương tích ở trên người cậu dọa cho giật mình.

Giọng nói của Từ Dục đuổi theo từ phía sau: "A Dã, anh không đổi số điện thoại chứ."

Du Dã không trả lời, Từ Dục lại nói: "Tôi biết anh không đổi, anh là một người luyến cựu*."

*luyến cựu: thích cũ, hoài niệm, luyến tiếc những cái cũ, không nỡ vứt bỏ.

Du Dã chỉ cảm thấy ngứa răng, ở đâu ra cái thứ mặt dày như vậy nhỉ, số điện thoại mà đổi thì phiền phức lắm, liên kết với nhiều tài khoản và thẻ ngân hàng như vậy, có liên quan cục cứt gì đến luyến cựu, sẽ không phải là còn có thể lôi cậu vào, cảm thấy cậu còn nhớ mong y đấy chứ.

Cậu sao có thể còn nhớ đến một kẻ tiện nhân, nực cười.

Du Dã cũng không thèm quay đầu lại, lo lắng cho vết thương mà đạp xe chậm rãi ở trên đường, mãi cho đến lúc có mặt ở địa điểm đã hẹn với Quý Khâm Sinh.

Cậu ngồi không chẳng làm gì mà đợi ở bên cạnh một đài phun nước, chỉ là tạo hình quả thực có hơi đáng sợ, chỗ trầy da lúc nãy đã bắt đầu rỉ máu.

Trong khoảng thời gian này cậu còn suýt nữa thì dọa khóc một đứa trẻ, tuy rằng cậu khi ấy là tốt bụng giúp người bắt lại một quả bóng bay bị gió thổi đi.

Du Dã ngồi trên thành của đài phun nước, chiếc xe đạp bị hỏng kia kề sát bên người, đếm xem đài phun nước rốt cuộc lên lên xuống xuống bao nhiêu lần, có bao nhiêu đứa trẻ con qua lại, có bao nhiêu nam, có bao nhiêu nữ.

Chờ đến lần thứ 108 nước trong đài phun lên, hạ xuống, Quý Khâm Sinh xuất hiện ở đầu bên kia của đài phun nước, chạy về phía cậu với sắc mặt khó coi.

Thế này thì nhanh quá, chỗ cậu ngồi đợi cách nhà một khoảng nhất định cơ mà.

Quý Khâm Sinh chắc không phải là đã đua xe trong thị trấn đâu nhỉ?

Quý Khâm Sinh hơi thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt, sau khi đã kiểm tra thân thể của cậu một cách tỉ mỉ và kỹ càng, lại cương quyết yêu cầu cậu đi bệnh viện khám lại một lần, xem có bị thương gì ở bên trong hay không.

Du Dã cảm thấy quá là nghiêm trọng hóa, hơn nữa khám bệnh ở nước ngoài vừa phiền phức vừa tốn kém, nói không chừng còn phải xếp hàng chờ, việc gì phải khổ như thế.

Có ai ngờ Quý Khâm Sinh bởi vì vậy mà lần đầu tiên quát cậu, nói bây giờ là cái gì quan trọng?! Là tiền bạc hay là thời gian hả?! Là người quan trọng, người nếu như không còn, cần tiền bạc và thời gian chó má để làm cái gì nữa?!

Du Dã lần đầu tiên nghe thấy Quý Khâm Sinh chửi bậy, bị ăn một cú sốc. Đồng thời cậu cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, lẳng lặng đi theo Quý Khâm Sinh đến bệnh viện kiểm tra, may là lúc đến, không cần phải xếp hàng.

Sau một hồi kiểm tra tới kiểm tra lui, trời cũng đã sập tối.

Điện thoại di động của Du Dã được thay mới vào ngày hôm sau, cậu nhận được vài tin nhắn từ một đầu số xa lạ.

- "Bạn trai mới của anh chính là Quý Khâm Sinh?"

- "A Dã, hắn và em thì có gì khác biệt."

==============================================

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Thắng Cuộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook