Chương 75
Trì Đại Tối Cường
15/03/2021
Trong phòng bệnh yên tĩnh hoàn toàn, Du Dã giận đỏ cả mắt, việc buông ra những lời tàn nhẫn đã rút hết toàn bộ sức lực của cậu. Quý Khâm Sinh
cứng đờ ở bên cạnh giường bệnh, gò má dần dần sưng đỏ lên, trong mắt hắn hiện lên vẻ bị tổn thương, cũng có vẻ không hiểu được, mãi cho đến lúc
hắn nghe thấy câu nói kia, không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Quý Khâm Sinh giống như một đứa trẻ cầm kẹo đưa cho người trong lòng, chẳng những không được đáp lại, còn bị hung hăng đẩy cho ngã nhào.
Hắn nhẫn nhịn nỗi khó chịu ở trong lòng, nỗ lực giải thích: "Chuyện của hai năm trước, tôi có nói với em rồi. Tôi không phải là sẽ thật sự kết hôn với Dương Du, nếu em không tin tôi, tôi cũng có thể nhờ cô ấy đến nói chuyện với em."
Du Dã chuyển tầm mắt sang chỗ khác, sắc mặt tuy lạnh lùng và cương quyết, nhưng quai hàm lại khe khẽ run lên, cậu vừa khôi phục được ký ức, cảm xúc vốn là kích động, cơn lửa giận vừa nãy khiến cho cái đầu vốn đã hơi nhức của cậu bị kích thích cho càng đau hơn. Cậu siết chặt vỏ chăn, nhắm nghiền mắt lại, nói một cách khó nhọc: "Tôi vốn dĩ không phải là bởi vì chuyện đó."
Quý Khâm Sinh muốn chạm vào Du Dã, nhưng lại không dám, hắn chậm rãi rút tay về: "Vậy tại sao em như thế với tôi?"
Đầu óc của Du Dã bị phản ứng của Quý Khâm Sinh khuấy tung lên thành một mớ hỗn độn, cậu không biết Quý Khâm Sinh rốt cuộc muốn làm gì, cậu chỉ cảm giác mình hoàn toàn không khống chế nổi đoạn hồi ức đáng sợ kia liên tục xuất hiện ở trong đầu, cậu dần dần không thể tập trung tinh thần được nữa.
Tai ù đi, đầu choáng váng, cơ thể cậu không ngừng run rẩy, đồng thời cậu cảm thấy cả căn phòng bệnh giống như là sắp sập xuống, ngập tràn cảm giác bị áp bức, chóp mũi của cậu dường như lại bắt đầu ngửi thấy mùi của căn nhà xưởng bỏ hoang ấy, cậu vùi cả người vào trong chăn, nhưng lại cảm thấy trên dưới toàn thân đều một lần nữa cảm nhận được cảm giác bị côn trùng và kiến bò qua.
Quý Khâm Sinh có vẻ như vẫn đang nói chuyện, mà mỗi một câu nói, đều bị bóp méo thành một câu rồi lại một câu: tôi không biết cậu ta, tôi không biết cậu ta, tôi không biết cậu ta!
Cậu dường như nghe thấy tiếng cười của hai tên bắt cóc, cậu cảm nhận được cơn đau truyền đến từ trên tay, hết thảy đều không ngừng lôi kéo cậu, bắt cậu phải một lần nữa đối mặt với cơn ác mộng kia.
Du Dã đột nhiên lật tung chăn, lại nôn ra một lần nữa. Cậu không ngừng nôn mửa, toàn là nước trong, cũng chẳng có cách nào nôn ra được nhiều thứ hơn.
Du Dã vừa nôn vừa suýt thì ngã từ trên giường xuống, kết quả là cậu bị Quý Khâm Sinh ôm lấy thật chặt.
Cậu không thể ngậm miệng lại, không có cách nào khiến cho thân thể ngừng co giật liên hồi, cậu muốn đẩy Quý Khâm Sinh ra, người đàn ông này lại cố chấp một cách dị thường mà ôm chặt lấy cậu, cho dù cậu có nôn hết lên người hắn cũng không chịu buông ra.
Bác sĩ lại bị chuông đầu giường gọi vào lần thứ hai, Du Dã được các bác sĩ vây quanh, một lần nữa đỡ cậu trở về giường, qua làn nước muối sinh lý trong mắt, trong tầm nhìn méo mó, cậu nhìn thấy gương mặt của Quý Khâm Sinh dần dần bị che khuất ở phía sau các bác sĩ.
Trong vô thức, Du Dã muốn giơ tay lên kéo góc áo của người kia, cuối cùng vẫn là không có sức lực mà thả tay xuống.
Cậu nhắm mắt lại, thuốc an thần được tiêm vào người, cậu cảm giác nhịp thở từ từ bình ổn trở lại, thân thể đang không ngừng chìm xuống, ý thức dần dần rút đi, trở nên mơ hồ.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, Quý Khâm Sinh đã không còn ở bên cạnh giường. Người ở bên cạnh giường bây giờ là Trình Sở, còn đang cạp táo tây rồm rộp, ăn hết một nửa giỏ trái cây mà chính y mang đến.
Trình Sở thấy cậu mở mắt ra, nuốt táo xuống cái ực: "Tiểu Dã Dã, mày tỉnh rồi đó hả!"
Du Dã chậm rãi ngồi dậy, day day cái trán còn đau âm ỉ, không nói gì.
Trình Sở thấy sắc mặt của cậu u buồn, cũng thu hồi điệu bộ cợt nhả, nghiêm trang nói: "Sao vậy, vẫn khó chịu lắm à?"
Du Dã vẫn chẳng nói lời nào, sự tình quá nhiều, cũng quá sức phức tạp, cậu không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Hơn nữa, cơ bản là bây giờ cậu không muốn nhắc tới những chuyện đó, không muốn lại nghĩ về con người và sự việc liên quan đến những chuyện đó.
Cậu chỉ cảm thấy quanh thân như là có một tấm màng mỏng vô hình, ngăn cách cậu khỏi thế giới hiện thực.
Cậu đờ đẫn một hồi lâu sau mới nói: "Tao muốn xuất viện."
Dứt lời cậu cũng chẳng thèm bận tâm đến phản ứng của Trình Sở, xốc chăn lên liền xuống giường đi làm thủ tục xuất viện. Trình Sở nghệt mặt ra mà đi theo sau lưng cậu, cuối cùng trong lúc lái xe đưa cậu về nhà, không nhịn được hỏi: "Lúc đến tao có tình cờ gặp người đàn ông của mày, mày xuất viện có nên gọi cho hắn một cuộc điện thoại không, hắn nhờ tao nói với mày là hắn sẽ quay lại sau."
Du Dã ngồi trên ghế cạnh tài, lẳng lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi cho đến lúc Trình Sở hỏi lần thứ hai mới tựa như bừng tỉnh: "Không cần, tao và hắn kết thúc rồi."
Thái độ dửng dưng hời hợt của cậu làm cho Trình Sở kinh hãi, Trình Sở không thể tin được mà nói: "Cái quái gì cơ?! Bọn mày đang làm gì vậy?"
Du Dã vẫn cứ chẳng hề đáp lại, Trình Sở lại nhạy bén mà cảm giác được Du Dã có gì đó không ổn, y dè dặt nói: "Mày không sao chứ?"
Lúc này di động của Du Dã rung lên, cậu cầm lên liếc nhìn, dứt khoát bấm từ chối cuộc gọi và chặn số. Trình Sở ở bên cạnh đánh mắt nhìn sang, thấy ở trên ghi chú có viết "Quý Sơn Đầu"*. Họ Quý là người nào, y đại khái cũng đoán được. Trình Sở nuốt khan một cách lúng túng, cảm thấy bầu không khí trong xe quả thực trầm trọng.
Chẳng mấy chốc, điện thoại di động của y cũng vang lên, Du Dã thậm chí còn chẳng cần liếc nhìn màn hình di động của y lấy một cái, đã nói ngay: "Không được bốc máy."
Trình Sở rụt cổ, chỉnh điện thoại di động về chế độ im lặng. Y lái xe chậm lại: "Mày thật sự không muốn nói một chút nào sao?"
Du Dã lắc đầu, cậu thực sự không muốn nói, cậu bây giờ chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn đi về nhà ngủ.
Trên đường yên tĩnh và trầm lặng, Trình Sở đưa người về đến nhà, nhìn thấy Du Dã đi thẳng về phía phòng ngủ, ngay cả chó mèo trên đường cũng chẳng buồn để ý tới, cứ như là một người không cảm nhận được sự tồn tại của thế giới bên ngoài, sau khi đóng cửa lại, không hề bước chân ra một lần nào nữa.
Trình Sở lấy điện thoại di động của y ra, do dự không biết có nên gọi điện cho Quý Khâm Sinh hay không. Y thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người này, trước đây chẳng phải vẫn đang tốt đẹp sao?
Trong nỗi do dự muôn phần, cuộc gọi của Quý Khâm Sinh nhảy vào màn hình di động, Trình Sở cầm di động vuốt một cái, dòm cửa phòng của Du Dã, trốn ra ban công để nghe điện thoại.
Giọng nói của Quý Khâm Sinh ở đầu dây bên kia có chút nôn nóng: "Trình Sở, Du Dã đâu rồi?"
Trình Sở hạ thấp giọng: "Cậu ấy về nhà rồi, bác sĩ cũng phê chuẩn cho cậu ấy xuất viện, trên thân thể hình như không có việc gì, nhưng mà tôi cảm thấy cậu ấy thực sự rất kỳ quái, chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?"
Quý Khâm Sinh ở đầu dây bên kia hít thở nặng nề, im lặng một lúc: "Giá mà tôi cũng biết thì tốt rồi."
Trình Sở câm nín, anh cũng không biết, vậy tôi thì biết cái gì! Quý Khâm Sinh còn nói: "Có thể là bởi vì chuyện của hai năm trước, nhưng em ấy không nên phản ứng mạnh đến như vậy, em ấy rốt cuộc làm sao thế?"
Trình Sở nhạy bén mà bắt được từ khóa 'hai năm trước': "Hai năm trước như nào cơ?"
Chuyện xảy ra hai năm trước, dăm ba câu cũng không nói rõ được. Du Dã là bạn tốt lâu năm của Trình Sở, y chỉ có thể lo việc rỗi hơi, đến chỗ của Quý Khâm Sinh để hỏi cho ra nhẽ.
Trình Sở đã đi từ lúc nào, Du Dã không biết. Cậu chỉ biết là một giấc này cậu không sao ngủ được cho ngon, liên tục gặp ác mộng. Kể từ lúc tỉnh dậy cậu đã nhốt mình vào trong căn phòng nhỏ chuyên để sáng tác, hút thuốc lá như thể không còn thiết sống nữa.
Màn đêm dần dần buông xuống, cậu vặn mở chiếc đèn nhỏ trên bàn, đi tới trước tủ sách, rút cuốn tiểu thuyết viết ở nước Pháp kia ra. Kết cục được viết sau khi cậu trở về nước, đó là nhân vật chính Lục Văn đã chết, vì nữ chính mà chết. Người phụ nữ mà hắn cực kỳ trầm mê kia, lại chẳng buồn liếc nhìn hắn ngã vào trong vũng máu lấy một cái, mà chỉ bung một chiếc ô màu đỏ, từ từ biến mất ở khúc ngoặt của con phố.
Thì ra khi đó cậu đã ám chỉ trước kết cục của chính mình, cậu khép sách lại, tay không bóp tắt điếu thuốc, không chút do dự mà quăng cả sách lẫn thuốc lá vào trong thùng rác.
Cậu đi vào nhà bếp, muốn tìm rượu, lại nhìn thấy trong phòng bếp còn trưng một bó hoa lớn. Mấy ngày trước cậu sợ hoa chết mất, cất công mua một lọ hoa, cắm hoa vào, đặt ở chỗ có nắng đẹp soi chiếu.
Cậu nhìn chằm chằm lọ hoa hồi lâu, cuối cùng nhét luôn cả hoa vào trong thùng rác, tổng vệ sinh nhà cửa một lượt, dọn hết tất cả đồ vật mà Quý Khâm Sinh đã dùng ở nhà cậu ra ngoài, đem vứt cùng với hoa.
Cậu xách túi rác, chuẩn bị ra cửa vứt, vừa kéo cửa ra, thân thể cậu lập tức cứng đờ. Quý Khâm Sinh đứng ở bên ngoài, mùi thuốc lá thoang thoảng bao phủ thành một lớp quanh người, hắn đã bỏ thuốc lá từ lâu, trong vô thức Du Dã chợt nghĩ tới điều đó.
Nhưng rất mau, cậu liền tỏ vẻ không bận tâm lắm mà chuyển tầm mắt sang chỗ khác, như thể nhìn thấy một người không quá quan trọng. Sô-cô-la ở sau lưng cũng nhảy ra theo, lao đến chỗ Quý Khâm Sinh một cách cực kỳ thân thiết
Quý Khâm Sinh ngồi xổm người xuống xoa con cún, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, dường như có ngàn vạn điều muốn nói.*
*nguyên văn: thiên ngôn vạn ngữ.
Du Dã ra lệnh: "Sô-cô-la, đi vào!"
Con chó vẫn ngoáy đuôi rất nhiệt tình, nhìn chủ nhân rồi lại nhìn Quý Khâm Sinh, không nghe lời. Du Dã đóng cửa lại với vẻ mặt không biểu cảm: "Anh đón nó về đi."
Sô-cô-la nhạy bén mà cảm nhận được điều gì đó, nằm rạp xuống kêu la một cách đáng thương.
Quý Khâm Sinh ôm con chó: "Em không cần nó nữa?"
Du Dã: "Không cần nữa."
Quý Khâm Sinh nhìn sang thứ mà cậu đang cầm trên tay, hoa hồng và vài bông hoa khác vẫn đang còn nở rộ chỉa ra từ trong túi nylon màu đen, mỗi một bông đều được hắn tuyển chọn hết sức kỹ càng trong ngày lễ tình nhân đó.
Hắn còn nhớ vẻ mặt của Du Dã lúc nhận được hoa, trên cổ hắn vẫn đang đeo sợi dây chuyền Du Dã tặng cho hắn. Khi đó Du Dã còn nói, anh là của tôi rồi. Vậy mà sao hôm nay, hết thảy cậu đều không cần nữa?
Quý Khâm Sinh lặng im đứng dậy, Du Dã cũng mặc kệ hắn, cậu lướt qua người hắn đi về phía thang máy. Giọng nói của Quý Khâm Sinh đuổi theo từ phía sau: "Chó không cần nữa, hoa cũng không cần nữa, như vậy... " Hắn khựng lại một chút: "Cái này thì sao?"
Du Dã ngoảnh đầu nhìn lại, Quý Khâm Sinh kéo một sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra ngoài, chiếc nhẫn ở trong khung cảnh tối tăm, vẫn hơi hơi lóe sáng.
Du Dã ném túi rác xuống cạnh chân, giơ tay về phía Quý Khâm Sinh.
Đôi mắt của Quý Khâm Sinh thoáng chốc sáng lên, hắn hoảng loạn mà tháo sợi dây chuyền xuống, lại nắm trong tay, không đưa cho Du Dã: "Cái này em vẫn cần, có đúng không?"
Du Dã vẫn giơ tay ra, động tác của Quý Khâm Sinh chậm chạp, hắn thả sợi dây chuyền vào trong lòng bàn tay của cậu một cách dè dặt cẩn thận.
Du Dã cầm sợi dây chuyền kia nhìn một lát, thẳng tay ném ra khỏi lan can ngoài trời. Nhà cậu ở tầng chín, dây chuyền nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối, không có bất kỳ một tiếng động nào.
Cậu rốt cuộc cũng để lộ ra biểu cảm đầu tiên trong buổi tối hôm nay, đó là một nụ cười có chút tàn khốc, cậu nói với Quý Khâm Sinh, người đang bị sốc hoàn toàn, dường như đã chết lặng: "Không cần nữa."
Quý Khâm Sinh giống như một đứa trẻ cầm kẹo đưa cho người trong lòng, chẳng những không được đáp lại, còn bị hung hăng đẩy cho ngã nhào.
Hắn nhẫn nhịn nỗi khó chịu ở trong lòng, nỗ lực giải thích: "Chuyện của hai năm trước, tôi có nói với em rồi. Tôi không phải là sẽ thật sự kết hôn với Dương Du, nếu em không tin tôi, tôi cũng có thể nhờ cô ấy đến nói chuyện với em."
Du Dã chuyển tầm mắt sang chỗ khác, sắc mặt tuy lạnh lùng và cương quyết, nhưng quai hàm lại khe khẽ run lên, cậu vừa khôi phục được ký ức, cảm xúc vốn là kích động, cơn lửa giận vừa nãy khiến cho cái đầu vốn đã hơi nhức của cậu bị kích thích cho càng đau hơn. Cậu siết chặt vỏ chăn, nhắm nghiền mắt lại, nói một cách khó nhọc: "Tôi vốn dĩ không phải là bởi vì chuyện đó."
Quý Khâm Sinh muốn chạm vào Du Dã, nhưng lại không dám, hắn chậm rãi rút tay về: "Vậy tại sao em như thế với tôi?"
Đầu óc của Du Dã bị phản ứng của Quý Khâm Sinh khuấy tung lên thành một mớ hỗn độn, cậu không biết Quý Khâm Sinh rốt cuộc muốn làm gì, cậu chỉ cảm giác mình hoàn toàn không khống chế nổi đoạn hồi ức đáng sợ kia liên tục xuất hiện ở trong đầu, cậu dần dần không thể tập trung tinh thần được nữa.
Tai ù đi, đầu choáng váng, cơ thể cậu không ngừng run rẩy, đồng thời cậu cảm thấy cả căn phòng bệnh giống như là sắp sập xuống, ngập tràn cảm giác bị áp bức, chóp mũi của cậu dường như lại bắt đầu ngửi thấy mùi của căn nhà xưởng bỏ hoang ấy, cậu vùi cả người vào trong chăn, nhưng lại cảm thấy trên dưới toàn thân đều một lần nữa cảm nhận được cảm giác bị côn trùng và kiến bò qua.
Quý Khâm Sinh có vẻ như vẫn đang nói chuyện, mà mỗi một câu nói, đều bị bóp méo thành một câu rồi lại một câu: tôi không biết cậu ta, tôi không biết cậu ta, tôi không biết cậu ta!
Cậu dường như nghe thấy tiếng cười của hai tên bắt cóc, cậu cảm nhận được cơn đau truyền đến từ trên tay, hết thảy đều không ngừng lôi kéo cậu, bắt cậu phải một lần nữa đối mặt với cơn ác mộng kia.
Du Dã đột nhiên lật tung chăn, lại nôn ra một lần nữa. Cậu không ngừng nôn mửa, toàn là nước trong, cũng chẳng có cách nào nôn ra được nhiều thứ hơn.
Du Dã vừa nôn vừa suýt thì ngã từ trên giường xuống, kết quả là cậu bị Quý Khâm Sinh ôm lấy thật chặt.
Cậu không thể ngậm miệng lại, không có cách nào khiến cho thân thể ngừng co giật liên hồi, cậu muốn đẩy Quý Khâm Sinh ra, người đàn ông này lại cố chấp một cách dị thường mà ôm chặt lấy cậu, cho dù cậu có nôn hết lên người hắn cũng không chịu buông ra.
Bác sĩ lại bị chuông đầu giường gọi vào lần thứ hai, Du Dã được các bác sĩ vây quanh, một lần nữa đỡ cậu trở về giường, qua làn nước muối sinh lý trong mắt, trong tầm nhìn méo mó, cậu nhìn thấy gương mặt của Quý Khâm Sinh dần dần bị che khuất ở phía sau các bác sĩ.
Trong vô thức, Du Dã muốn giơ tay lên kéo góc áo của người kia, cuối cùng vẫn là không có sức lực mà thả tay xuống.
Cậu nhắm mắt lại, thuốc an thần được tiêm vào người, cậu cảm giác nhịp thở từ từ bình ổn trở lại, thân thể đang không ngừng chìm xuống, ý thức dần dần rút đi, trở nên mơ hồ.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, Quý Khâm Sinh đã không còn ở bên cạnh giường. Người ở bên cạnh giường bây giờ là Trình Sở, còn đang cạp táo tây rồm rộp, ăn hết một nửa giỏ trái cây mà chính y mang đến.
Trình Sở thấy cậu mở mắt ra, nuốt táo xuống cái ực: "Tiểu Dã Dã, mày tỉnh rồi đó hả!"
Du Dã chậm rãi ngồi dậy, day day cái trán còn đau âm ỉ, không nói gì.
Trình Sở thấy sắc mặt của cậu u buồn, cũng thu hồi điệu bộ cợt nhả, nghiêm trang nói: "Sao vậy, vẫn khó chịu lắm à?"
Du Dã vẫn chẳng nói lời nào, sự tình quá nhiều, cũng quá sức phức tạp, cậu không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Hơn nữa, cơ bản là bây giờ cậu không muốn nhắc tới những chuyện đó, không muốn lại nghĩ về con người và sự việc liên quan đến những chuyện đó.
Cậu chỉ cảm thấy quanh thân như là có một tấm màng mỏng vô hình, ngăn cách cậu khỏi thế giới hiện thực.
Cậu đờ đẫn một hồi lâu sau mới nói: "Tao muốn xuất viện."
Dứt lời cậu cũng chẳng thèm bận tâm đến phản ứng của Trình Sở, xốc chăn lên liền xuống giường đi làm thủ tục xuất viện. Trình Sở nghệt mặt ra mà đi theo sau lưng cậu, cuối cùng trong lúc lái xe đưa cậu về nhà, không nhịn được hỏi: "Lúc đến tao có tình cờ gặp người đàn ông của mày, mày xuất viện có nên gọi cho hắn một cuộc điện thoại không, hắn nhờ tao nói với mày là hắn sẽ quay lại sau."
Du Dã ngồi trên ghế cạnh tài, lẳng lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi cho đến lúc Trình Sở hỏi lần thứ hai mới tựa như bừng tỉnh: "Không cần, tao và hắn kết thúc rồi."
Thái độ dửng dưng hời hợt của cậu làm cho Trình Sở kinh hãi, Trình Sở không thể tin được mà nói: "Cái quái gì cơ?! Bọn mày đang làm gì vậy?"
Du Dã vẫn cứ chẳng hề đáp lại, Trình Sở lại nhạy bén mà cảm giác được Du Dã có gì đó không ổn, y dè dặt nói: "Mày không sao chứ?"
Lúc này di động của Du Dã rung lên, cậu cầm lên liếc nhìn, dứt khoát bấm từ chối cuộc gọi và chặn số. Trình Sở ở bên cạnh đánh mắt nhìn sang, thấy ở trên ghi chú có viết "Quý Sơn Đầu"*. Họ Quý là người nào, y đại khái cũng đoán được. Trình Sở nuốt khan một cách lúng túng, cảm thấy bầu không khí trong xe quả thực trầm trọng.
Chẳng mấy chốc, điện thoại di động của y cũng vang lên, Du Dã thậm chí còn chẳng cần liếc nhìn màn hình di động của y lấy một cái, đã nói ngay: "Không được bốc máy."
Trình Sở rụt cổ, chỉnh điện thoại di động về chế độ im lặng. Y lái xe chậm lại: "Mày thật sự không muốn nói một chút nào sao?"
Du Dã lắc đầu, cậu thực sự không muốn nói, cậu bây giờ chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn đi về nhà ngủ.
Trên đường yên tĩnh và trầm lặng, Trình Sở đưa người về đến nhà, nhìn thấy Du Dã đi thẳng về phía phòng ngủ, ngay cả chó mèo trên đường cũng chẳng buồn để ý tới, cứ như là một người không cảm nhận được sự tồn tại của thế giới bên ngoài, sau khi đóng cửa lại, không hề bước chân ra một lần nào nữa.
Trình Sở lấy điện thoại di động của y ra, do dự không biết có nên gọi điện cho Quý Khâm Sinh hay không. Y thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người này, trước đây chẳng phải vẫn đang tốt đẹp sao?
Trong nỗi do dự muôn phần, cuộc gọi của Quý Khâm Sinh nhảy vào màn hình di động, Trình Sở cầm di động vuốt một cái, dòm cửa phòng của Du Dã, trốn ra ban công để nghe điện thoại.
Giọng nói của Quý Khâm Sinh ở đầu dây bên kia có chút nôn nóng: "Trình Sở, Du Dã đâu rồi?"
Trình Sở hạ thấp giọng: "Cậu ấy về nhà rồi, bác sĩ cũng phê chuẩn cho cậu ấy xuất viện, trên thân thể hình như không có việc gì, nhưng mà tôi cảm thấy cậu ấy thực sự rất kỳ quái, chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?"
Quý Khâm Sinh ở đầu dây bên kia hít thở nặng nề, im lặng một lúc: "Giá mà tôi cũng biết thì tốt rồi."
Trình Sở câm nín, anh cũng không biết, vậy tôi thì biết cái gì! Quý Khâm Sinh còn nói: "Có thể là bởi vì chuyện của hai năm trước, nhưng em ấy không nên phản ứng mạnh đến như vậy, em ấy rốt cuộc làm sao thế?"
Trình Sở nhạy bén mà bắt được từ khóa 'hai năm trước': "Hai năm trước như nào cơ?"
Chuyện xảy ra hai năm trước, dăm ba câu cũng không nói rõ được. Du Dã là bạn tốt lâu năm của Trình Sở, y chỉ có thể lo việc rỗi hơi, đến chỗ của Quý Khâm Sinh để hỏi cho ra nhẽ.
Trình Sở đã đi từ lúc nào, Du Dã không biết. Cậu chỉ biết là một giấc này cậu không sao ngủ được cho ngon, liên tục gặp ác mộng. Kể từ lúc tỉnh dậy cậu đã nhốt mình vào trong căn phòng nhỏ chuyên để sáng tác, hút thuốc lá như thể không còn thiết sống nữa.
Màn đêm dần dần buông xuống, cậu vặn mở chiếc đèn nhỏ trên bàn, đi tới trước tủ sách, rút cuốn tiểu thuyết viết ở nước Pháp kia ra. Kết cục được viết sau khi cậu trở về nước, đó là nhân vật chính Lục Văn đã chết, vì nữ chính mà chết. Người phụ nữ mà hắn cực kỳ trầm mê kia, lại chẳng buồn liếc nhìn hắn ngã vào trong vũng máu lấy một cái, mà chỉ bung một chiếc ô màu đỏ, từ từ biến mất ở khúc ngoặt của con phố.
Thì ra khi đó cậu đã ám chỉ trước kết cục của chính mình, cậu khép sách lại, tay không bóp tắt điếu thuốc, không chút do dự mà quăng cả sách lẫn thuốc lá vào trong thùng rác.
Cậu đi vào nhà bếp, muốn tìm rượu, lại nhìn thấy trong phòng bếp còn trưng một bó hoa lớn. Mấy ngày trước cậu sợ hoa chết mất, cất công mua một lọ hoa, cắm hoa vào, đặt ở chỗ có nắng đẹp soi chiếu.
Cậu nhìn chằm chằm lọ hoa hồi lâu, cuối cùng nhét luôn cả hoa vào trong thùng rác, tổng vệ sinh nhà cửa một lượt, dọn hết tất cả đồ vật mà Quý Khâm Sinh đã dùng ở nhà cậu ra ngoài, đem vứt cùng với hoa.
Cậu xách túi rác, chuẩn bị ra cửa vứt, vừa kéo cửa ra, thân thể cậu lập tức cứng đờ. Quý Khâm Sinh đứng ở bên ngoài, mùi thuốc lá thoang thoảng bao phủ thành một lớp quanh người, hắn đã bỏ thuốc lá từ lâu, trong vô thức Du Dã chợt nghĩ tới điều đó.
Nhưng rất mau, cậu liền tỏ vẻ không bận tâm lắm mà chuyển tầm mắt sang chỗ khác, như thể nhìn thấy một người không quá quan trọng. Sô-cô-la ở sau lưng cũng nhảy ra theo, lao đến chỗ Quý Khâm Sinh một cách cực kỳ thân thiết
Quý Khâm Sinh ngồi xổm người xuống xoa con cún, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, dường như có ngàn vạn điều muốn nói.*
*nguyên văn: thiên ngôn vạn ngữ.
Du Dã ra lệnh: "Sô-cô-la, đi vào!"
Con chó vẫn ngoáy đuôi rất nhiệt tình, nhìn chủ nhân rồi lại nhìn Quý Khâm Sinh, không nghe lời. Du Dã đóng cửa lại với vẻ mặt không biểu cảm: "Anh đón nó về đi."
Sô-cô-la nhạy bén mà cảm nhận được điều gì đó, nằm rạp xuống kêu la một cách đáng thương.
Quý Khâm Sinh ôm con chó: "Em không cần nó nữa?"
Du Dã: "Không cần nữa."
Quý Khâm Sinh nhìn sang thứ mà cậu đang cầm trên tay, hoa hồng và vài bông hoa khác vẫn đang còn nở rộ chỉa ra từ trong túi nylon màu đen, mỗi một bông đều được hắn tuyển chọn hết sức kỹ càng trong ngày lễ tình nhân đó.
Hắn còn nhớ vẻ mặt của Du Dã lúc nhận được hoa, trên cổ hắn vẫn đang đeo sợi dây chuyền Du Dã tặng cho hắn. Khi đó Du Dã còn nói, anh là của tôi rồi. Vậy mà sao hôm nay, hết thảy cậu đều không cần nữa?
Quý Khâm Sinh lặng im đứng dậy, Du Dã cũng mặc kệ hắn, cậu lướt qua người hắn đi về phía thang máy. Giọng nói của Quý Khâm Sinh đuổi theo từ phía sau: "Chó không cần nữa, hoa cũng không cần nữa, như vậy... " Hắn khựng lại một chút: "Cái này thì sao?"
Du Dã ngoảnh đầu nhìn lại, Quý Khâm Sinh kéo một sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra ngoài, chiếc nhẫn ở trong khung cảnh tối tăm, vẫn hơi hơi lóe sáng.
Du Dã ném túi rác xuống cạnh chân, giơ tay về phía Quý Khâm Sinh.
Đôi mắt của Quý Khâm Sinh thoáng chốc sáng lên, hắn hoảng loạn mà tháo sợi dây chuyền xuống, lại nắm trong tay, không đưa cho Du Dã: "Cái này em vẫn cần, có đúng không?"
Du Dã vẫn giơ tay ra, động tác của Quý Khâm Sinh chậm chạp, hắn thả sợi dây chuyền vào trong lòng bàn tay của cậu một cách dè dặt cẩn thận.
Du Dã cầm sợi dây chuyền kia nhìn một lát, thẳng tay ném ra khỏi lan can ngoài trời. Nhà cậu ở tầng chín, dây chuyền nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối, không có bất kỳ một tiếng động nào.
Cậu rốt cuộc cũng để lộ ra biểu cảm đầu tiên trong buổi tối hôm nay, đó là một nụ cười có chút tàn khốc, cậu nói với Quý Khâm Sinh, người đang bị sốc hoàn toàn, dường như đã chết lặng: "Không cần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.