Chương 4: Biệt Thự Số 5
Vương Giả Giám Minh
18/07/2023
Bỏ chạy bị bắt tại trận khiến tôi không biết nên làm thế nào, bởi vì lúc như thế này có nói gì cũng chỉ mất công, nhưng tôi vẫn muốn thử. Tôi bèn trèo xuống tường, ngơ ngác hỏi: "Không phải anh đang ngủ à? Sao lại ở đây..."
"Mộng du?"
Sắc mặt Tịnh Nhi có phần thắc mắc.
Tôi mừng thầm trong bụng, không bị vạch trần là được, tôi nói tiếp: "Xem ra lại phát bệnh cũ rồi, hồi trước chỉ đi loanh quanh trong nhà thôi, lần này nguy hiểm này, lỡ mà trèo tường mà ngã thì kiểu gì cũng mất nửa cái mạng, may là em đánh thức anh."
Ả không hỏi thêm, có khi là biết rõ nhưng vờ hồ đồ, ả ta dìu tôi đi qua hai cái xác, đi cửa sau đến trước bàn ăn rồi nói: "Anh Vãn đói rồi phải không? Em bưng thức ăn lên cho anh."
"..."
Tôi vô cùng rầu rĩ, còn về hai cái xác ở phía sau nhà, có lẽ Tịnh Nhi tưởng tôi bị che mắt nên không nhìn thấy, như vậy vừa hay.
Cửa trước cài then, tôi diễn tập trong đầu, quá nguy hiểm, có khả năng ả ta sẽ lao ra khi tôi mở cửa.
Không lâu sau, Tịnh Nhi bưng thức ăn lên bàn.
Tôi liếc mắt một cái rồi muốn nôn, trên bảy cái đĩa là đuôi chuột, vảy rắn, gai nhím, chân nhện, đuôi bọ cạp, lông hoàng bì tử, da cóc không thiếu món nào, đến cơm cũng làm bằng vụn gỗ, khó có thể tưởng tượng được đây chính là đồ ăn ngon lành tối qua.
"Anh Vãn, anh lại ngẩn ra rồi, không ngon miệng ạ?" Tịnh Nhi đưa đũa cho tôi.
"Ừm, bụng anh lại đau rồi..."
Tôi ôm bụng rồi thuận thế trượt xuống đất, nghiến răng: "Mau đỡ anh vào phòng nghỉ một lát đi."
Vẻ tiếc nuối thoáng qua trong mắt Tịnh Nhi, ả đỡ tôi về phòng, nhưng ả cũng nhanh chóng phát hiện ra phần giữa ga giường thiếu mất một mảnh, ả hỏi với giọng âm trầm: "Sao thế này?"
Tôi thót tim, đáp: "Để kỷ niệm lần đầu tiên của chúng ta, anh đã cắt rồi cất đi rồi, hơn nữa người nhà em nhìn thấy cũng không tốt, giặt lại phiền."
"Hứ, anh đền ga giường cho em đi." Tịnh Nhi mỉm cười, đấm ngực tôi một cái, "Xấu quá."
Tôi thầm thở phào, nằm xuống rồi nói: "Mai sẽ lên trấn mua cái mới."
Tịnh Nhi nói đi cất đồ ăn vào nồi rồi sẽ quay lại trông tôi, cửa đóng lại xong, tôi vắt óc nghĩ cách chạy. Tôi cảm thấy có lẽ ả ta bắt đầu nghi ngờ rồi, phòng bị tôi rất kín kẽ.
Tiếng bước chân bên ngoài dần gần lại, tôi vội vàng nhắm mắt vờ ngủ, kết quả lại vô tình ngủ thiếp đi...
Buổi tối tỉnh lại, trời đất đã tối om, có lẽ chú ba vẫn đang chờ tôi ngoài đầu làng, lâu như thế rồi mà vẫn không vào tìm tôi, chú bình tĩnh thật đấy.
Tịnh Nhi ngồi ở đầu giường hỏi: "Còn đau không?"
"Ừm..." Tôi ngồi dậy, vừa lắc đầu vừa hỏi lại: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy rưỡi, em với bố mẹ ăn cơm rồi." Tịnh Nhi mỉm cười, nói: "Chỉ còn anh thôi, đi nào."
Tôi toát mồ hôi lạnh: "Anh muốn ra ngoài cho thoáng đã, bí quá."
"Ăn xong rồi em đi với anh." Tịnh Nhi sầm mặt.
Còn loanh quanh nữa thì e rằng sẽ lật mặt luôn mất, tôi gật đầu bất lực, ra đến phòng khách thấy cơm nước đã bày sẵn. Tôi cầm đũa, gắp một miếng vảy rắn một cách không tình nguyện, còn chưa đưa lên miệng thì nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đoàng ở sân sau, đinh tai nhức óc.
Tịnh Nhi sững ra, ả vội vàng đi ra cửa sau xem tình hình.
Tôi đoán là chú ba tạo động tĩnh để điệu hổ ly sơn. Chờ ả ta ra ngoài rồi, tôi bèn lao vọt ra cổng trước, kéo then cài ra rồi chạy điên cuồng về phía cổng làng. Tuy khoảng cách không xa nhưng lúc này có hai người giấy đang mở cửa nhà và lao ra theo!
Đó là bố mẹ của Tịnh Nhi...
Đừng tưởng người giấy trông thì chậm chạp, thực ra tốc độ không hề chậm chút nào, nhảy một cái rất nhẹ nhàng là có thể trượt ra rất xa. Khi tôi chạy đến rìa cổng làng, phía sau có một bàn tay trắng bệch túm chặt lấy vai tôi!
Kẻ đó rất khỏe, giống như một cái móc sắt túm lấy tôi, giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, chú ba xuất hiện ở phía trước, chú vừa hét bảo tôi cúi đầu xuống vừa hất một chậu nước vào bố mẹ Tịnh Nhi đang ở sau lưng tôi.
Người giấy co giật liên tục rồi trở nên nhăn nhúm, sau đó ngã vật xuống đất, nhiều lần muốn bò dậy nhưng lại bất lực nằm xuống.
"Lên xe, chạy mau!"
Chú ba vứt cái chậu nhựa lại rồi túm lấy tay tôi, kéo đến bên cạnh chiếc xe moto sau tường. Sau khi lên xe, chú đạp ga, lao thẳng vào màn đêm.
Không lâu sau, tôi ngoái đầu lại không nhìn thấy thôn Triệu Lương nữa, cuối cùng cũng thấy yên tâm, hỏi chú: "Chú ba, cháu bị nhốt cả ngày trời mà sao chú không vào cứu cháu?"
Chú ba vừa há miệng đã bị gió thốc vào mặt, chú bèn đi chậm lại, "Chú mà vào thôn là người nuôi xác bên dưới sẽ biết ngay, thế nên chỉ có thể xúi giục một người giấy đi để ý, sau đó chạy lên trấn mua ít pháo về cho nó xách đi đốt."
"Xúi giục ạ?"
"Điều kiện là giúp hồn phách của người dân đó được thoát khỏi trói buộc." Chú ba vừa cười vừa nói: "Chú đã động tay chân lên chỗ pháo đó, có thể phá được gông cùm trên người giấy, nếu thuận lợi thì giờ người đó đang trên đường đi đầu thai rồi. Không nói cái này vội, lấy được đồ chưa?"
"Lấy được rồi."'
Tôi lấy mảnh vải dính máu trong ngực áo ra, hỏi: "Sao nữa ạ?"
"Bỏ vào tay nải của chú, nó có tác dụng lắm, về rồi trả mày sau." Chú ba nói một cách rất hài lòng: "Tối nay tìm một chỗ ngủ đã, mai chúng ta cùng đi làm việc thứ hai."
"Việc gì ạ?"
Tôi không kìm được mà rùng mình, chỉ riêng việc đầu tiên đã suýt nữa làm tôi mất mạng rồi, vậy thì những việc phía sau kiểu gì chẳng đầy rẫy nguy hiểm?
"Căng thẳng cái quần gì?"
Chú ba cười hề hề: "Là việc tốt."
"Tốt đến mức nào ạ?" Tôi vẫn không yên tâm.
"Cưới bạch phú mỹ, bước lên đỉnh cao đời người." Chú ba đọc một câu trên mạng.
Được rồi, chú không chịu nói thì tôi có hỏi cũng mất công.
Mười mấy phút sau thì đến chỗ dừng xe ban sáng, tôi xuống xe rúc vào bên trong khởi động, chú thì lái xe moto theo sau, một trước một sau đi thẳng vào thành phố.
Chiếc xe moto to đùng đó của chú ba là mượn của người ở đây, trả xe xong, chú mua cho tôi một bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài, sau đó chọn một quán ven đường ăn xiên nướng. Đến gần mười hai giờ, tôi hỏi còn làm gì nữa không, chú bảo đi ngủ, rồi kéo tôi đi thuê phòng ở một nhà nghỉ gần đó.
Chú ba vừa nằm lên giường, chiếc đệm mềm đã bị lún xuống một khoảng to, suýt nữa là sập giường. Cũng may là phòng hai giường, tôi thoát được một kiếp.
Chú vừa hút thuốc lá vừa dặn: "Vãn Tử, trên người mày có một lớp thi khí, bây giờ đi vào phòng tắm rồi đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh ít nhất bốn mươi phút, đừng dùng sữa tắm với nước nóng, cẩn thận thi khí xâm nhập vào người."
Chú vừa dứt lời, tiếng ngáy rung trời cất lên, chú ngủ nhanh quá rồi đấy!
Tôi bị dính thi khí? Thế sao được, tôi cởi sạch rồi đi vào phòng tắm ngay lập tức. Soi mình vào gương, quả nhiên trên da như dính keo nến, tôi bắt đầu vội vàng xả nước.
Ban đầu tôi còn lạnh đến run lập cập, lâu rồi cũng quen.
Tôi kiên trì một tiếng đồng hồ, lau nước trên người xong, lớp sáp đó biến mất sạch sẽ, lúc này tôi mới hiểu ra vì sao chú ba lại mua quần áo cho tôi, bởi vì bộ đồ cũ không thể mặc được nữa rồi.
Có lẽ vì có chú ba bản lĩnh đầy mình ở ngay bên cạnh, đêm ấy tôi ngủ rất say.
Hôm sau.
Chú ba gọi tôi dậy từ hơn bảy giờ, chú bảo sắp xếp đồ đạc rồi chuẩn bị vào thành phố làm việc thứ hai. Tôi rửa ráy thật nhanh rồi xuống lầu trả phòng.
...
Chúng tôi lái xe đến thành phố, tôi hỏi có ăn trưa không? Chú ba lắc đầu bảo chừa bụng để tí nữa ăn tiệc, sau đó chú bắt đầu chỉ đường. Hơn nửa tiếng sau, chúng tôi đến khu ngoại ô phía đông thành phố, trước mặt có một ngọn núi nhỏ, dõi mắt nhìn ra, trên đó có mấy chục căn biệt thự.
Đây là khu người giàu!
Tôi thắc mắc nhìn sang chú ba, hỏi: "Ở đây ạ?"
Chú gật đầu, cảm khái: "Sau này nhà mày sẽ ở đây. Chẹp chẹp, một căn biệt thự ở đây phải vài chục triệu, căn đẹp cũng đến gần trăm triệu."
Tôi giật mình lồi cả mắt ra ngoài: "Chú muốn làm gì? Chúng ta không được làm việc phạm pháp đâu đấy."
"Phạm pháp?" Chú ba sững ra rồi cười: "Ha ha, yên tâm đi, hợp pháp, miễn phí."
Tôi thực sự không thể kìm nén được, bèn hỏi: "Rốt cuộc thì việc thứ hai là gì ạ?"
"Lái xe dọc theo con đường vòng quanh núi, đến biệt thự số 5 trên đỉnh đi. Người ta đã nói trước với bảo vệ rồi, không chặn đâu." Chú ba chỉ về phía trước, vừa cười vừa bảo: "Tối qua nói rồi đấy thôi, cưới bạch phú mỹ, bước lên đỉnh cao đời người."
Tôi cười gượng, lúc này rồi mà chú vẫn còn nói linh tinh. Khi tôi lái xe đi tiếp, bảo vệ nhìn biển số xe xong thì vẫy tay cho qua, đúng là không bị cản lại. Tôi lái chầm chậm lên đỉnh núi, nhìn biển chỉ dẫn, rẽ phải là sẽ đến được nơi chúng tôi cần đến.
Chú ba cầm điện thoại lên, chọn người liên hệ rồi gọi sang, nói hai chữ "đến rồi" và cúp máy.
Mấy phút sau, tôi dừng xe lại, nhìn về phía tòa biệt thự số 5 trước mặt. Lúc này cổng lớn mở rộng, một người đàn ông trung niên cao lớn đĩnh đạc đứng đó, nhưng sắc mặt người ấy lại lộ vẻ lo lắng.
"Ông ấy không phải là người đó sao? Tên gì ấy nhỉ..."
Tôi la lên, nhưng nhất thời không nhớ ra được tên của người đàn ông đó, có điều tôi rất có ấn tượng về khuôn mặt này, đó là một thương gia lớn nổi tiếng trong tỉnh, trong tay có rất nhiều công ty, gia sản cũng đến gần chục tỷ. Trên báo hay đăng tin, có điều tin tức chủ yếu là ông ấy lăng nhăng, đổi vợ rất chăm.
Nhưng ông ấy chỉ có một cô con gái, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, nghe nói cô ấy có nhan sắc chim sa cá lặn, không thua kém người nổi tiếng trên tivi!
"Mộng du?"
Sắc mặt Tịnh Nhi có phần thắc mắc.
Tôi mừng thầm trong bụng, không bị vạch trần là được, tôi nói tiếp: "Xem ra lại phát bệnh cũ rồi, hồi trước chỉ đi loanh quanh trong nhà thôi, lần này nguy hiểm này, lỡ mà trèo tường mà ngã thì kiểu gì cũng mất nửa cái mạng, may là em đánh thức anh."
Ả không hỏi thêm, có khi là biết rõ nhưng vờ hồ đồ, ả ta dìu tôi đi qua hai cái xác, đi cửa sau đến trước bàn ăn rồi nói: "Anh Vãn đói rồi phải không? Em bưng thức ăn lên cho anh."
"..."
Tôi vô cùng rầu rĩ, còn về hai cái xác ở phía sau nhà, có lẽ Tịnh Nhi tưởng tôi bị che mắt nên không nhìn thấy, như vậy vừa hay.
Cửa trước cài then, tôi diễn tập trong đầu, quá nguy hiểm, có khả năng ả ta sẽ lao ra khi tôi mở cửa.
Không lâu sau, Tịnh Nhi bưng thức ăn lên bàn.
Tôi liếc mắt một cái rồi muốn nôn, trên bảy cái đĩa là đuôi chuột, vảy rắn, gai nhím, chân nhện, đuôi bọ cạp, lông hoàng bì tử, da cóc không thiếu món nào, đến cơm cũng làm bằng vụn gỗ, khó có thể tưởng tượng được đây chính là đồ ăn ngon lành tối qua.
"Anh Vãn, anh lại ngẩn ra rồi, không ngon miệng ạ?" Tịnh Nhi đưa đũa cho tôi.
"Ừm, bụng anh lại đau rồi..."
Tôi ôm bụng rồi thuận thế trượt xuống đất, nghiến răng: "Mau đỡ anh vào phòng nghỉ một lát đi."
Vẻ tiếc nuối thoáng qua trong mắt Tịnh Nhi, ả đỡ tôi về phòng, nhưng ả cũng nhanh chóng phát hiện ra phần giữa ga giường thiếu mất một mảnh, ả hỏi với giọng âm trầm: "Sao thế này?"
Tôi thót tim, đáp: "Để kỷ niệm lần đầu tiên của chúng ta, anh đã cắt rồi cất đi rồi, hơn nữa người nhà em nhìn thấy cũng không tốt, giặt lại phiền."
"Hứ, anh đền ga giường cho em đi." Tịnh Nhi mỉm cười, đấm ngực tôi một cái, "Xấu quá."
Tôi thầm thở phào, nằm xuống rồi nói: "Mai sẽ lên trấn mua cái mới."
Tịnh Nhi nói đi cất đồ ăn vào nồi rồi sẽ quay lại trông tôi, cửa đóng lại xong, tôi vắt óc nghĩ cách chạy. Tôi cảm thấy có lẽ ả ta bắt đầu nghi ngờ rồi, phòng bị tôi rất kín kẽ.
Tiếng bước chân bên ngoài dần gần lại, tôi vội vàng nhắm mắt vờ ngủ, kết quả lại vô tình ngủ thiếp đi...
Buổi tối tỉnh lại, trời đất đã tối om, có lẽ chú ba vẫn đang chờ tôi ngoài đầu làng, lâu như thế rồi mà vẫn không vào tìm tôi, chú bình tĩnh thật đấy.
Tịnh Nhi ngồi ở đầu giường hỏi: "Còn đau không?"
"Ừm..." Tôi ngồi dậy, vừa lắc đầu vừa hỏi lại: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy rưỡi, em với bố mẹ ăn cơm rồi." Tịnh Nhi mỉm cười, nói: "Chỉ còn anh thôi, đi nào."
Tôi toát mồ hôi lạnh: "Anh muốn ra ngoài cho thoáng đã, bí quá."
"Ăn xong rồi em đi với anh." Tịnh Nhi sầm mặt.
Còn loanh quanh nữa thì e rằng sẽ lật mặt luôn mất, tôi gật đầu bất lực, ra đến phòng khách thấy cơm nước đã bày sẵn. Tôi cầm đũa, gắp một miếng vảy rắn một cách không tình nguyện, còn chưa đưa lên miệng thì nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đoàng ở sân sau, đinh tai nhức óc.
Tịnh Nhi sững ra, ả vội vàng đi ra cửa sau xem tình hình.
Tôi đoán là chú ba tạo động tĩnh để điệu hổ ly sơn. Chờ ả ta ra ngoài rồi, tôi bèn lao vọt ra cổng trước, kéo then cài ra rồi chạy điên cuồng về phía cổng làng. Tuy khoảng cách không xa nhưng lúc này có hai người giấy đang mở cửa nhà và lao ra theo!
Đó là bố mẹ của Tịnh Nhi...
Đừng tưởng người giấy trông thì chậm chạp, thực ra tốc độ không hề chậm chút nào, nhảy một cái rất nhẹ nhàng là có thể trượt ra rất xa. Khi tôi chạy đến rìa cổng làng, phía sau có một bàn tay trắng bệch túm chặt lấy vai tôi!
Kẻ đó rất khỏe, giống như một cái móc sắt túm lấy tôi, giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, chú ba xuất hiện ở phía trước, chú vừa hét bảo tôi cúi đầu xuống vừa hất một chậu nước vào bố mẹ Tịnh Nhi đang ở sau lưng tôi.
Người giấy co giật liên tục rồi trở nên nhăn nhúm, sau đó ngã vật xuống đất, nhiều lần muốn bò dậy nhưng lại bất lực nằm xuống.
"Lên xe, chạy mau!"
Chú ba vứt cái chậu nhựa lại rồi túm lấy tay tôi, kéo đến bên cạnh chiếc xe moto sau tường. Sau khi lên xe, chú đạp ga, lao thẳng vào màn đêm.
Không lâu sau, tôi ngoái đầu lại không nhìn thấy thôn Triệu Lương nữa, cuối cùng cũng thấy yên tâm, hỏi chú: "Chú ba, cháu bị nhốt cả ngày trời mà sao chú không vào cứu cháu?"
Chú ba vừa há miệng đã bị gió thốc vào mặt, chú bèn đi chậm lại, "Chú mà vào thôn là người nuôi xác bên dưới sẽ biết ngay, thế nên chỉ có thể xúi giục một người giấy đi để ý, sau đó chạy lên trấn mua ít pháo về cho nó xách đi đốt."
"Xúi giục ạ?"
"Điều kiện là giúp hồn phách của người dân đó được thoát khỏi trói buộc." Chú ba vừa cười vừa nói: "Chú đã động tay chân lên chỗ pháo đó, có thể phá được gông cùm trên người giấy, nếu thuận lợi thì giờ người đó đang trên đường đi đầu thai rồi. Không nói cái này vội, lấy được đồ chưa?"
"Lấy được rồi."'
Tôi lấy mảnh vải dính máu trong ngực áo ra, hỏi: "Sao nữa ạ?"
"Bỏ vào tay nải của chú, nó có tác dụng lắm, về rồi trả mày sau." Chú ba nói một cách rất hài lòng: "Tối nay tìm một chỗ ngủ đã, mai chúng ta cùng đi làm việc thứ hai."
"Việc gì ạ?"
Tôi không kìm được mà rùng mình, chỉ riêng việc đầu tiên đã suýt nữa làm tôi mất mạng rồi, vậy thì những việc phía sau kiểu gì chẳng đầy rẫy nguy hiểm?
"Căng thẳng cái quần gì?"
Chú ba cười hề hề: "Là việc tốt."
"Tốt đến mức nào ạ?" Tôi vẫn không yên tâm.
"Cưới bạch phú mỹ, bước lên đỉnh cao đời người." Chú ba đọc một câu trên mạng.
Được rồi, chú không chịu nói thì tôi có hỏi cũng mất công.
Mười mấy phút sau thì đến chỗ dừng xe ban sáng, tôi xuống xe rúc vào bên trong khởi động, chú thì lái xe moto theo sau, một trước một sau đi thẳng vào thành phố.
Chiếc xe moto to đùng đó của chú ba là mượn của người ở đây, trả xe xong, chú mua cho tôi một bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài, sau đó chọn một quán ven đường ăn xiên nướng. Đến gần mười hai giờ, tôi hỏi còn làm gì nữa không, chú bảo đi ngủ, rồi kéo tôi đi thuê phòng ở một nhà nghỉ gần đó.
Chú ba vừa nằm lên giường, chiếc đệm mềm đã bị lún xuống một khoảng to, suýt nữa là sập giường. Cũng may là phòng hai giường, tôi thoát được một kiếp.
Chú vừa hút thuốc lá vừa dặn: "Vãn Tử, trên người mày có một lớp thi khí, bây giờ đi vào phòng tắm rồi đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh ít nhất bốn mươi phút, đừng dùng sữa tắm với nước nóng, cẩn thận thi khí xâm nhập vào người."
Chú vừa dứt lời, tiếng ngáy rung trời cất lên, chú ngủ nhanh quá rồi đấy!
Tôi bị dính thi khí? Thế sao được, tôi cởi sạch rồi đi vào phòng tắm ngay lập tức. Soi mình vào gương, quả nhiên trên da như dính keo nến, tôi bắt đầu vội vàng xả nước.
Ban đầu tôi còn lạnh đến run lập cập, lâu rồi cũng quen.
Tôi kiên trì một tiếng đồng hồ, lau nước trên người xong, lớp sáp đó biến mất sạch sẽ, lúc này tôi mới hiểu ra vì sao chú ba lại mua quần áo cho tôi, bởi vì bộ đồ cũ không thể mặc được nữa rồi.
Có lẽ vì có chú ba bản lĩnh đầy mình ở ngay bên cạnh, đêm ấy tôi ngủ rất say.
Hôm sau.
Chú ba gọi tôi dậy từ hơn bảy giờ, chú bảo sắp xếp đồ đạc rồi chuẩn bị vào thành phố làm việc thứ hai. Tôi rửa ráy thật nhanh rồi xuống lầu trả phòng.
...
Chúng tôi lái xe đến thành phố, tôi hỏi có ăn trưa không? Chú ba lắc đầu bảo chừa bụng để tí nữa ăn tiệc, sau đó chú bắt đầu chỉ đường. Hơn nửa tiếng sau, chúng tôi đến khu ngoại ô phía đông thành phố, trước mặt có một ngọn núi nhỏ, dõi mắt nhìn ra, trên đó có mấy chục căn biệt thự.
Đây là khu người giàu!
Tôi thắc mắc nhìn sang chú ba, hỏi: "Ở đây ạ?"
Chú gật đầu, cảm khái: "Sau này nhà mày sẽ ở đây. Chẹp chẹp, một căn biệt thự ở đây phải vài chục triệu, căn đẹp cũng đến gần trăm triệu."
Tôi giật mình lồi cả mắt ra ngoài: "Chú muốn làm gì? Chúng ta không được làm việc phạm pháp đâu đấy."
"Phạm pháp?" Chú ba sững ra rồi cười: "Ha ha, yên tâm đi, hợp pháp, miễn phí."
Tôi thực sự không thể kìm nén được, bèn hỏi: "Rốt cuộc thì việc thứ hai là gì ạ?"
"Lái xe dọc theo con đường vòng quanh núi, đến biệt thự số 5 trên đỉnh đi. Người ta đã nói trước với bảo vệ rồi, không chặn đâu." Chú ba chỉ về phía trước, vừa cười vừa bảo: "Tối qua nói rồi đấy thôi, cưới bạch phú mỹ, bước lên đỉnh cao đời người."
Tôi cười gượng, lúc này rồi mà chú vẫn còn nói linh tinh. Khi tôi lái xe đi tiếp, bảo vệ nhìn biển số xe xong thì vẫy tay cho qua, đúng là không bị cản lại. Tôi lái chầm chậm lên đỉnh núi, nhìn biển chỉ dẫn, rẽ phải là sẽ đến được nơi chúng tôi cần đến.
Chú ba cầm điện thoại lên, chọn người liên hệ rồi gọi sang, nói hai chữ "đến rồi" và cúp máy.
Mấy phút sau, tôi dừng xe lại, nhìn về phía tòa biệt thự số 5 trước mặt. Lúc này cổng lớn mở rộng, một người đàn ông trung niên cao lớn đĩnh đạc đứng đó, nhưng sắc mặt người ấy lại lộ vẻ lo lắng.
"Ông ấy không phải là người đó sao? Tên gì ấy nhỉ..."
Tôi la lên, nhưng nhất thời không nhớ ra được tên của người đàn ông đó, có điều tôi rất có ấn tượng về khuôn mặt này, đó là một thương gia lớn nổi tiếng trong tỉnh, trong tay có rất nhiều công ty, gia sản cũng đến gần chục tỷ. Trên báo hay đăng tin, có điều tin tức chủ yếu là ông ấy lăng nhăng, đổi vợ rất chăm.
Nhưng ông ấy chỉ có một cô con gái, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, nghe nói cô ấy có nhan sắc chim sa cá lặn, không thua kém người nổi tiếng trên tivi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.