Chương 30: "Mạch" thông minh
Mật Ngữ Ca
19/02/2023
Lăng Duệ thật sự rất cuồng màu xanh, một nam nhân nhưng lại có chấp
niệm quá lớn với màu sắc. Quần áo, vật dụng hàng ngày của cậu ấy đều có
liên quan đến màu này. Vĩnh Hy trước kia còn từng trêu chọc cậu một
khoảng thời gian rất lâu dù lần nào cũng sẽ bị Triết Hạn bật lại
Mãi đến một lần Triết Hạn kể với cậu, vì khi Lăng Duệ bảy tuổi bị mẹ ruột bỏ lại cô nhi viện. Lúc đó cậu bé ấy đã được mẹ mặc cho một bộ đồ mới màu xanh da trời vô cùng xinh đẹp. Từ đó Lăng Duệ luôn cho rằng chỉ cần cậu ấy mặc đồ màu xanh thì khi mẹ quay lại sẽ dễ dàng tìm lại mình
Sau câu chuyện đó, Vĩnh Hy cũng không bao giờ đem chuyện màu sắc ra trêu chọc nữa. Trong một lần sinh nhật của Lăng Duệ, Vĩnh Hy đã giúp Triết Hạn tìm được một thợ dệt thủ công cực kỳ nổi tiếng, dệt tay một chiếc khăn xanh coban có họa tiết dấu thập trắng làm quà tặng. Chiếc khăn ấy luôn được Lăng Duệ đeo trên cổ tay không rời... Cho đến chuyến đi Nam Kinh định mệnh, Lăng Duệ lại để chiếc khăn ấy ở lại với Triết Hạn... Sau đó vĩnh viễn cậu ấy cũng không quay về nữa...
Kí ức ấy vẫn mãi làm Vĩnh Hy luôn nhớ rõ trong lòng. Người con trai chân thành, thiện lương ấy mãi mãi cậu cũng sẽ không quên được
Có lẽ hiện tại Triết Hạn cũng giống vậy, Vĩnh Hy cho rằng anh chỉ đang muốn tìm một nhân tình làm thế thân cho Lăng Duệ. Cũng không biết lý do vì sao, anh lại chọn Cung Tuấn. Giữa 2 người đó có gì giống nhau thì Vĩnh Hy nhìn không ra được. Nhưng những thói quen của Lăng Duệ là Triết Hạn đang miễn cưỡng chuyển lên người Cung Tuấn... Đành vậy, để cho cậu ấy vui vẻ một chút... Đợi một thời gian nữa thì sẽ phải tỉnh táo lại thôi
...
Trên chiếc xe Maybach Exelero, Cung đại thiếu gia đang ngã người nhìn ra cửa kính. Trong lòng cậu đang ôm một người, không ai khác chính là Tam thiếu gia của Ngân hàng Lộ Phong Trương Triết Hạn. Đôi mắt của của anh vô định nhìn về phía trước, Triết Hạn nhớ lại lời Vĩnh Hy nói với anh lúc nãy khi anh và Cung Tuấn chuẩn bị rời đi
Nhân lúc Cung Tuấn không để ý, Vĩnh Hy đã nói với anh một câu... "Giấc mộng nào rồi cũng phải tàn... Đừng tự lừa dối bản thân cậu nữa"
Triết Hạn bỗng nhiên siết chặt lấy vòng eo của Cung Tuấn
"Phải... Sớm muộn gì giấc mộng này cũng sẽ tàn... Nhưng hãy cho anh thêm chút thời gian nữa... Chỉ một chút nữa thôi... Được ở bên người anh yêu thêm chút nữa... Sau đó... sau đó, anh sẽ dứt khoát rời đi..."
Cung Tuấn cảm nhận được cái ôm của Triết Hạn đang siết lại, cậu dịu dàng hôn lên tóc anh
_Anh sao vậy...? Ôm cứng lấy tôi làm gì?
_Ôm chặt một chút... Thì người sẽ không đi mất...
Triết Hạn vùi mặt vào lòng cậu mà trả lời, ở nơi đây anh có thể nghe thấy rõ nhịp tim của cậu đang đập
_Muốn ở cạnh tôi đến vậy à... Yên tâm, tôi sẽ không đi Bắc Kinh nữa
Cung Tuấn mỉm cười ôm anh vào lòng, nhưng ở nơi anh không nhìn thấy... nụ cười của cậu lại không hề kéo đến khoé mắt. Trong ánh mắt ấy giờ chỉ toàn là bóng đêm và cô độc. Cũng không biết từ lúc nào mọi lời yêu thương của anh đã không còn lay động được trái tim cậu nữa
Thật ra mỗi chúng ta... Ai cũng sẽ có thể cảm nhận được người đầu ấp tay gối cạnh mình có đang thật lòng yêu mình hay không... Chỉ là có người sẽ chọn cách vạch trần sự thật... Và cũng sẽ có người chọn cách sống trong sự giả dối ấy
...
Những ngày kế tiếp diễn ra khá yên bình, Cung Tuấn dù đã biết Vĩnh Hy và anh chỉ là bạn. Nhưng cậu đối với Vĩnh Hy vẫn luôn không hảo cảm, vì ấn tượng vào lần đầu gặp mặt đã rất tệ. Triết Hạn ngược lại cũng khá hài lòng vì việc này. Chỉ cần hai người họ càng ít gặp nhau, càng ít khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho anh giải quyết
Vĩnh Hy đến đây cũng là vì công việc. Một bệnh viện mới của Mạch gia đang sắp khánh thành ở Thành Đô. Đợi tuần sau cắt băng xong, Mạch đại thiếu gia sẽ về lại Giang Tây. Lúc đó lo lắng của Triết Hạn cũng sẽ được dẹp yên, Vĩnh Hy là người thông minh, hiện tại cậu ấy vẫn chưa phát hiện sự thật nhưng cũng đã nghi ngờ Triết Hạn. Cậu ấy chỉ cho rằng anh muốn tìm hình bóng của Lăng Duệ trên người Cung Tuấn. Việc này thì Vĩnh Hy cũng sẽ không phản đối nhưng nếu cậu ấy biết lý do thật sự sau chuyện này... e là cậu ấy sẽ lôi anh về Giang Tây mất
...
_Mạch tổng... Cảm ơn cậu đã dành chút thời gian để đến đây... Được hợp tác với Blue là vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi
Viện trưởng của Viện tim mạch Tứ Xuyên đích thân tiễn người xuống sảnh. Hôm nay Vĩnh Hy đến đây để khảo sát, trước khi gia đình cậu đầu tư vào bệnh viện này. Chào từ biệt với viện trưởng kia xong, cậu và thư kí dự tính về luôn khách sạn để thay đổi quần áo. Vì trưa nay cậu có hẹn sẽ ăn trưa và đánh golf với Triết Hạn
Nhưng lúc sắp rời khỏi cửa bệnh viện, một bóng dáng đã làm cậu chú ý
_Đó không phải là Cung Tuấn sao?
Vĩnh Hy lẩm bẩm thắc mắc. Cậu nhìn thấy Cung đại thiếu gia xuất hiện ở tầng hai của sảnh bệnh viện. Vĩnh Hy cũng có chút hiếu kì nhưng nghĩ lại vẻ mặt khó chịu của Cung Tuấn mỗi khi gặp cậu thì Mạch thiếu nhà ta cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh. Cậu nghĩ thầm cứ kệ cậu ta đi, ko liên quan đến mình
Chỉ là cậu chưa kịp quay đi thì nhìn thấy Triết Hạn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cung Tuấn. Vĩnh Hy khó hiểu trong lòng
"Rõ ràng là đã hẹn cùng nhau ăn cơm, chẳng phải cậu ta nói đợi mình ở sân golf rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?"
Vĩnh Hy tiến đến chỗ Cung Tuấn đang đứng ở tầng hai,
Dự định sẽ kéo Triết Hạn đi luôn một thể, nhất định sẽ chọc tức được tên Cung thiếu gia kia
_Trương Triết Hạn, cậu nhớ tôi đến vậy à? Đến tận đây để đón người..?
Vĩnh Hy vừa bước đến đã từ sau lưng ôm lấy vai Triết Hạn. Cậu còn cố tỏ ra thân thiết để chọc tức Cung Tuấn. Cứ tưởng sẽ chọc được đối phương nhưng khuôn mặt Cung Tuấn nhìn cậu lại chỉ toàn là kinh ngạc
_Cậu nhìn lầm người rồi...
Một giọng nói xa lạ vang lên làm Vĩnh Hy giật mình buông tay ra. Lúc này cậu mới nhìn kĩ người đang đứng trước mặt mình... Đây... đây không phải là Triết Hạn, khuôn mặt rất giống nhưng vẫn không phải
_Sao... sao có thể như vậy?
Mạch đại thiếu gia hoảng hốt đến mức vô thức mà lùi lại hai ba bước. Cung Tuấn lúc này có chút khó xử mà lên tiếng
_Đây là anh họ của tôi... Trương Mẫn... Chứ không phải Triết Hạn...
Hôm nay cậu đến tái khám tim định kì. Cung phu nhân và Trương Mẫn không an tâm muốn đi cùng để xác nhận tình trạng của cậu có phải đã chắc chắn ổn định không. Nhưng nửa đường mẹ cậu có việc đột xuất nên không đến được. Chỉ còn có Trương Mẫn đến giám sát. Lúc Trương Mẫn chưa đi Pháp thì anh vẫn luôn là người chăm sóc và theo dõi sức khỏe Cung Tuấn
Nhìn thấy anh mắt dò xét của Trương Mẫn, Cung Tuấn tiếp tục giới thiệu
_Còn đây là Giám đốc điều hành của tập đoàn Blue Mạch Vĩnh Hy... Là bạn thân của Triết Hạn
_Ồ... Đến bạn thân mà vẫn nhận nhầm tôi và Trương Triết Hạn sao?
Trương Mẫn nhếch mép mỉm cười nhìn Vĩnh Hy. Nhưng giờ phút Vĩnh Hy đã không còn quan tâm những chuyện khác nữa. Mọi suy nghĩ trong đầu cậu hiện tại đang vô cùng rối loạn. Có rất nhiều chuyện thắc mắc xuất hiện và cũng có rất nhiều chuyện cậu từng nghĩ chưa thông thì hiện tại cũng đã có câu trả lời
_Chỉ là trùng hợp nên hai người họ có chút giống nhau thôi
Cung Tuấn thấy vẻ mặt kinh ngạc đến thảng thốt của Vĩnh Hy nên liền lên tiếng giải thích
_Trùng hợp...?
Vĩnh Hy đột nhiên tức giận khi nghe hai chữ này. Cậu không nói một câu nào nữa mà lập tức quay lưng bỏ đi
"Trương Triết Hạn... Thì ra cậu vẫn chưa từng hết bệnh"
Mãi đến một lần Triết Hạn kể với cậu, vì khi Lăng Duệ bảy tuổi bị mẹ ruột bỏ lại cô nhi viện. Lúc đó cậu bé ấy đã được mẹ mặc cho một bộ đồ mới màu xanh da trời vô cùng xinh đẹp. Từ đó Lăng Duệ luôn cho rằng chỉ cần cậu ấy mặc đồ màu xanh thì khi mẹ quay lại sẽ dễ dàng tìm lại mình
Sau câu chuyện đó, Vĩnh Hy cũng không bao giờ đem chuyện màu sắc ra trêu chọc nữa. Trong một lần sinh nhật của Lăng Duệ, Vĩnh Hy đã giúp Triết Hạn tìm được một thợ dệt thủ công cực kỳ nổi tiếng, dệt tay một chiếc khăn xanh coban có họa tiết dấu thập trắng làm quà tặng. Chiếc khăn ấy luôn được Lăng Duệ đeo trên cổ tay không rời... Cho đến chuyến đi Nam Kinh định mệnh, Lăng Duệ lại để chiếc khăn ấy ở lại với Triết Hạn... Sau đó vĩnh viễn cậu ấy cũng không quay về nữa...
Kí ức ấy vẫn mãi làm Vĩnh Hy luôn nhớ rõ trong lòng. Người con trai chân thành, thiện lương ấy mãi mãi cậu cũng sẽ không quên được
Có lẽ hiện tại Triết Hạn cũng giống vậy, Vĩnh Hy cho rằng anh chỉ đang muốn tìm một nhân tình làm thế thân cho Lăng Duệ. Cũng không biết lý do vì sao, anh lại chọn Cung Tuấn. Giữa 2 người đó có gì giống nhau thì Vĩnh Hy nhìn không ra được. Nhưng những thói quen của Lăng Duệ là Triết Hạn đang miễn cưỡng chuyển lên người Cung Tuấn... Đành vậy, để cho cậu ấy vui vẻ một chút... Đợi một thời gian nữa thì sẽ phải tỉnh táo lại thôi
...
Trên chiếc xe Maybach Exelero, Cung đại thiếu gia đang ngã người nhìn ra cửa kính. Trong lòng cậu đang ôm một người, không ai khác chính là Tam thiếu gia của Ngân hàng Lộ Phong Trương Triết Hạn. Đôi mắt của của anh vô định nhìn về phía trước, Triết Hạn nhớ lại lời Vĩnh Hy nói với anh lúc nãy khi anh và Cung Tuấn chuẩn bị rời đi
Nhân lúc Cung Tuấn không để ý, Vĩnh Hy đã nói với anh một câu... "Giấc mộng nào rồi cũng phải tàn... Đừng tự lừa dối bản thân cậu nữa"
Triết Hạn bỗng nhiên siết chặt lấy vòng eo của Cung Tuấn
"Phải... Sớm muộn gì giấc mộng này cũng sẽ tàn... Nhưng hãy cho anh thêm chút thời gian nữa... Chỉ một chút nữa thôi... Được ở bên người anh yêu thêm chút nữa... Sau đó... sau đó, anh sẽ dứt khoát rời đi..."
Cung Tuấn cảm nhận được cái ôm của Triết Hạn đang siết lại, cậu dịu dàng hôn lên tóc anh
_Anh sao vậy...? Ôm cứng lấy tôi làm gì?
_Ôm chặt một chút... Thì người sẽ không đi mất...
Triết Hạn vùi mặt vào lòng cậu mà trả lời, ở nơi đây anh có thể nghe thấy rõ nhịp tim của cậu đang đập
_Muốn ở cạnh tôi đến vậy à... Yên tâm, tôi sẽ không đi Bắc Kinh nữa
Cung Tuấn mỉm cười ôm anh vào lòng, nhưng ở nơi anh không nhìn thấy... nụ cười của cậu lại không hề kéo đến khoé mắt. Trong ánh mắt ấy giờ chỉ toàn là bóng đêm và cô độc. Cũng không biết từ lúc nào mọi lời yêu thương của anh đã không còn lay động được trái tim cậu nữa
Thật ra mỗi chúng ta... Ai cũng sẽ có thể cảm nhận được người đầu ấp tay gối cạnh mình có đang thật lòng yêu mình hay không... Chỉ là có người sẽ chọn cách vạch trần sự thật... Và cũng sẽ có người chọn cách sống trong sự giả dối ấy
...
Những ngày kế tiếp diễn ra khá yên bình, Cung Tuấn dù đã biết Vĩnh Hy và anh chỉ là bạn. Nhưng cậu đối với Vĩnh Hy vẫn luôn không hảo cảm, vì ấn tượng vào lần đầu gặp mặt đã rất tệ. Triết Hạn ngược lại cũng khá hài lòng vì việc này. Chỉ cần hai người họ càng ít gặp nhau, càng ít khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho anh giải quyết
Vĩnh Hy đến đây cũng là vì công việc. Một bệnh viện mới của Mạch gia đang sắp khánh thành ở Thành Đô. Đợi tuần sau cắt băng xong, Mạch đại thiếu gia sẽ về lại Giang Tây. Lúc đó lo lắng của Triết Hạn cũng sẽ được dẹp yên, Vĩnh Hy là người thông minh, hiện tại cậu ấy vẫn chưa phát hiện sự thật nhưng cũng đã nghi ngờ Triết Hạn. Cậu ấy chỉ cho rằng anh muốn tìm hình bóng của Lăng Duệ trên người Cung Tuấn. Việc này thì Vĩnh Hy cũng sẽ không phản đối nhưng nếu cậu ấy biết lý do thật sự sau chuyện này... e là cậu ấy sẽ lôi anh về Giang Tây mất
...
_Mạch tổng... Cảm ơn cậu đã dành chút thời gian để đến đây... Được hợp tác với Blue là vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi
Viện trưởng của Viện tim mạch Tứ Xuyên đích thân tiễn người xuống sảnh. Hôm nay Vĩnh Hy đến đây để khảo sát, trước khi gia đình cậu đầu tư vào bệnh viện này. Chào từ biệt với viện trưởng kia xong, cậu và thư kí dự tính về luôn khách sạn để thay đổi quần áo. Vì trưa nay cậu có hẹn sẽ ăn trưa và đánh golf với Triết Hạn
Nhưng lúc sắp rời khỏi cửa bệnh viện, một bóng dáng đã làm cậu chú ý
_Đó không phải là Cung Tuấn sao?
Vĩnh Hy lẩm bẩm thắc mắc. Cậu nhìn thấy Cung đại thiếu gia xuất hiện ở tầng hai của sảnh bệnh viện. Vĩnh Hy cũng có chút hiếu kì nhưng nghĩ lại vẻ mặt khó chịu của Cung Tuấn mỗi khi gặp cậu thì Mạch thiếu nhà ta cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh. Cậu nghĩ thầm cứ kệ cậu ta đi, ko liên quan đến mình
Chỉ là cậu chưa kịp quay đi thì nhìn thấy Triết Hạn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cung Tuấn. Vĩnh Hy khó hiểu trong lòng
"Rõ ràng là đã hẹn cùng nhau ăn cơm, chẳng phải cậu ta nói đợi mình ở sân golf rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?"
Vĩnh Hy tiến đến chỗ Cung Tuấn đang đứng ở tầng hai,
Dự định sẽ kéo Triết Hạn đi luôn một thể, nhất định sẽ chọc tức được tên Cung thiếu gia kia
_Trương Triết Hạn, cậu nhớ tôi đến vậy à? Đến tận đây để đón người..?
Vĩnh Hy vừa bước đến đã từ sau lưng ôm lấy vai Triết Hạn. Cậu còn cố tỏ ra thân thiết để chọc tức Cung Tuấn. Cứ tưởng sẽ chọc được đối phương nhưng khuôn mặt Cung Tuấn nhìn cậu lại chỉ toàn là kinh ngạc
_Cậu nhìn lầm người rồi...
Một giọng nói xa lạ vang lên làm Vĩnh Hy giật mình buông tay ra. Lúc này cậu mới nhìn kĩ người đang đứng trước mặt mình... Đây... đây không phải là Triết Hạn, khuôn mặt rất giống nhưng vẫn không phải
_Sao... sao có thể như vậy?
Mạch đại thiếu gia hoảng hốt đến mức vô thức mà lùi lại hai ba bước. Cung Tuấn lúc này có chút khó xử mà lên tiếng
_Đây là anh họ của tôi... Trương Mẫn... Chứ không phải Triết Hạn...
Hôm nay cậu đến tái khám tim định kì. Cung phu nhân và Trương Mẫn không an tâm muốn đi cùng để xác nhận tình trạng của cậu có phải đã chắc chắn ổn định không. Nhưng nửa đường mẹ cậu có việc đột xuất nên không đến được. Chỉ còn có Trương Mẫn đến giám sát. Lúc Trương Mẫn chưa đi Pháp thì anh vẫn luôn là người chăm sóc và theo dõi sức khỏe Cung Tuấn
Nhìn thấy anh mắt dò xét của Trương Mẫn, Cung Tuấn tiếp tục giới thiệu
_Còn đây là Giám đốc điều hành của tập đoàn Blue Mạch Vĩnh Hy... Là bạn thân của Triết Hạn
_Ồ... Đến bạn thân mà vẫn nhận nhầm tôi và Trương Triết Hạn sao?
Trương Mẫn nhếch mép mỉm cười nhìn Vĩnh Hy. Nhưng giờ phút Vĩnh Hy đã không còn quan tâm những chuyện khác nữa. Mọi suy nghĩ trong đầu cậu hiện tại đang vô cùng rối loạn. Có rất nhiều chuyện thắc mắc xuất hiện và cũng có rất nhiều chuyện cậu từng nghĩ chưa thông thì hiện tại cũng đã có câu trả lời
_Chỉ là trùng hợp nên hai người họ có chút giống nhau thôi
Cung Tuấn thấy vẻ mặt kinh ngạc đến thảng thốt của Vĩnh Hy nên liền lên tiếng giải thích
_Trùng hợp...?
Vĩnh Hy đột nhiên tức giận khi nghe hai chữ này. Cậu không nói một câu nào nữa mà lập tức quay lưng bỏ đi
"Trương Triết Hạn... Thì ra cậu vẫn chưa từng hết bệnh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.