Chương 22: Angel
Điểm dối lừa
13/06/2016
Nó cựa mình
tỉnh dậy khi cảm thấy gì đó ấm nóng trên môi. Mở mắt ra thì thấy em đang hôn nó,một nụ hôn nhẹ nhàng. Thấy nó mở mắt em giật mình,nhảy lên
giường trùm chăn kín cả người,chắc tại ngượng đây. Nhìn ra cửa sổ thì
trời còn tối,nhìn đồng hồ thì mới có 5 giờ sáng. Mỉm cười ngồi dậy
khoanh tay trên giường,nó kê đầu nhìn em đang lấp ló trong chăn như đang muốn trốn nó. Lâu lâu em lại hé chăn nhìn nó,rồi lại lập tức trốn khi
thấy nó vẫn nhìn vào em.
-Nhìn gì vậy? Em ngại ngùng nói nho nhỏ trong khi vẫn rúc trong chăn trốn nó.
-Nhìn em. Nó cười hiền trả lời.
-Không cho nhìn. Em ngoi đầu ra khỏi chăn nhìn nó.
-Không cho cũng nhìn thì làm sao?Nãy có người chưa ai cho mà cũng hôn lén kìa. Nó cười gian trêu em.
-Kệ em. Em hất hàm thách thức nó.
Nó im lặng không nói gì,chỉ bất động như vậy ngắm em. Em của nó đẹp quá,bấy lâu nay cũng biết em đẹp nhưng sắc đẹp bình thường của em khác xa những lúc thế này. Nhìn em mỏng manh,đôi mắt ngập trần hạnh phúc,hai bên má ửng đỏ vì ngại,nó mãi ngắm nhìn em cứ như kẻ tham lam muốn thu hết hình ảnh của em bây giờ làm của riêng nó.
-Nhìn gì mà ghê vậy? Em ngượng ngùng nói.
-Em đẹp lắm em biết không? Nó vẫn si mê ngắm nhìn thiên thân của nó.
-Cái này em biết,ai cũng nói hết mà.
-Không,giờ trông em như thiên thần,angel ấy.
-Là sao? Em hỏi nó nhưng trong mắt ánh lên niềm vui sướng.
-Trong sáng,hiền dịu,tinh nghịch nhưng quan trọng nhất em biết là gì không?
-Là gì?
-Là vì em là người anh yêu.
Nó rướn người lên hôn nhẹ vào môi em,một nụ hôn ngắn ngủi nhưng đầy thi vị,em của nó nằm bất động,hai mắt mở to vì bất ngờ nhưng vẫn đón nhận đôi môi của nó một cách nồng nhiệt nhất. Rời khỏi môi em nó mới để ý thấy má em ửng đỏ lên tỏ vẻ ngượng ngùng,đôi tay bấu chặt mân mê cái chăn.
Nó mỉm cười đưa tay vuốt bên tóc mai đang rủ xuống trên gương mặt thiên thần của em,lại rướn người hôn nhẹ vào trán em,nó ghé vào bên tai thì thầm với em.
-Hứa với anh hãy luôn là angel của anh em nhé!
Em chỉ mỉm cười,một nụ cười chất chứa hạnh phúc rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Trời còn sớm nên nó và em quyết định nằm ngủ tiếp,trời sáng đợi bác sĩ khám lại thêm một lượt rồi sẽ về. Em nằm sát ra phía ngoài chiếc giường nhìn nó,đôi mắt nó và em gặp nhau,dù không nói bất cứ điều gì,dù mọi thứ xung quanh im lặng nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau chất chứa không biết bao nhiêu yêu thương. Nó thấy nó yêu em nhiều hơn qua từng giờ từng phút,từng khoảnh khắc ngắm nhìn em.
Trời sáng,em lay nó dậy,thì ra em đã dậy từ sớm đi mua đồ cho nó ăn. Nó chỉ việc vào VSCN xong rồi ra ăn,cả bàn chải và kem đánh răng đều được em chuẩn bị sẵn cho nó. Em của nó sao mà chu đáo quá vậy.
Tầm gần trưa thì nó xuất viện,nó và em đi xuống căn tin bệnh viện ăn trưa xong rồi về,vì cả xe nó và em đều để ở trường nên cả hai đi taxi về phòng trọ nó. Khu trọ của nó sạch sẽ nhưng bà chủ khá khó tính,đặc biệt là với người lạ nên vừa bước vô nó đã dắt em vô nhà bà chủ ở đầu khu trọ để xin phép.
-Bà ơi,con có cô bạn cùng lớp qua chơi bà ạ.
-Bà ơi,con là Linh,bạn của Quang,Quang mới từ bệnh viện về nên con đưa Quang về ạ.
-Ờ,Quang có sao không con? Bà chủ tỏ vẻ quan tâm hỏi han nó.
-Dạ cũng không sao rồi ạ.
-Ừ,thôi hai đứa vào đi.
Nó ở khu trọ cũng khá hiền,lâu lâu cũng qua nhà bà chủ sửa dùm bà mấy thứ lặt vặt trong nhà, nó về quê cũng hay mang quà lên cho bà nên bà chủ cũng quý nó lắm.
Mở cửa bước vào phòng thì nó chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ,còn em thì tủm tỉm che miệng cười. Quần áo nó thì vứt lung tung,tô mì tối hôm kia ăn dỡ trước khi phi ra đường gặp em còn chưa dọn,cọng mì nở to chắc phải bằng đầu ngón tay. Em nói nó ngồi xuống giường nghỉ,còn em đi dọn mấy thứ xung quanh,từ chén bát cho đến quần áo đang vứt lung tung của nó. Nhìn em dọn dẹp mà lòng nó ngập tràn hạnh phúc,cứ ngỡ như việc đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ,còn em người đang dọn dẹp kia sẽ là người vợ thân thương của nó.
Dọn dẹp một hồi thì mọi thứ cũng đâu vào đấy,em ngồi lên giường với nó,với tay lấy trái cây gọt cho nó ăn,xong rồi hai đứa nằm ôm nhau ngủ trưa, lần đầu tiên được nằm ôm em,em lọt thỏm trong vòng tay nó,đầu dụi dụi vào ngực như những chú cún con rúc vào người mẹ,mắt em khép hờ,tay choàng qua ôm nó. Khẽ vén tóc em sang,hôn nhẹ lên trán,cả nó và em đều dần chìm vào giấc ngủ,giấc ngủ hạnh phúc.
Bị đánh thức bởi một nụ hôn của em,nó chỉ im lặng hưởng thụ từng chút từng chút một đôi môi em,đôi môi căng mọng tràn nhựa sống rồi bỗng nó thấy đau nhói vành môi,em cắn nó.
-Dám giả vờ ngủ hả? Em nói khi vừa rời vành môi nó ra.
-Có người tranh thủ hôn trộm. Nó cười chọc quê em.
-Ai nói hôn trộm,môi kia là của em,em hôn khi nào là việc của em,ai dám nói em trộm. Em dở giọng đanh đá ra hù nó.
-Ừ,của em,tất cả là của em.
Nó siết chặt vòng tay ôm em vào lòng,cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của em phát ra,cảm nhận tình yêu nó dành cho em.
Nằm một lúc thì em đi về,nó cũng không giữ vì biết hai ngày qua em khổ sở vì nó rồi nên nó cũng muốn em về nhà nghỉ ngơi,tình yêu của nó và em còn cả quãng đường dài phía trước mà chứ đâu phải chỉ một hai tiếng ngắn ngủi nơi đây. Trước khi em về còn dặn nó đủ điều từ việc ăn uống như thế nào cho tới thuốc thang phải uống ra sao. Nó chỉ mỉm cười gật đầu rồi tiễn em ra cổng bắt taxi,qua nhà bà chủ em có vô chào,có vẻ bà chủ có thiện cảm với em nên cũng nói cười hỏi han em vài điều,còn dặn em bữa sau rãnh cứ qua chơi nữa.
Nó trở về phòng sau khi đợi chiếc taxi đi khuất bóng trong con hẻm,ngả người ra giường nó lại thấy nhớ em,nhớ vành môi ấm áp của em,nhớ khuôn mặt thiên thần của em,vài phút trước mới gặp nhau mà giờ đã thấy nhớ,đúng là mới yêu có khác. Nó tự cười rồi lại chìm vào giấc ngủ,chắc do tác dụng của thuốc chứ bình thường nó đâu ngủ nhiều như thế.
Tối nó online nói chuyện với em,hai đứa nói chuyện đến tận khuya thì em bắt nó đi ngủ sớm với lý do mới bệnh,còn nó cũng không cho em thức thêm với lý do nhan sắc. Nhìn lên lịch thì thấy còn vài ngày nữa tới noel,noel đầu tiên của nó với em,nó quyết định chuẩn bị một món quà thật bất ngờ dành cho em,dành cho tình yêu bé nhỏ của nó.
-Nhìn gì vậy? Em ngại ngùng nói nho nhỏ trong khi vẫn rúc trong chăn trốn nó.
-Nhìn em. Nó cười hiền trả lời.
-Không cho nhìn. Em ngoi đầu ra khỏi chăn nhìn nó.
-Không cho cũng nhìn thì làm sao?Nãy có người chưa ai cho mà cũng hôn lén kìa. Nó cười gian trêu em.
-Kệ em. Em hất hàm thách thức nó.
Nó im lặng không nói gì,chỉ bất động như vậy ngắm em. Em của nó đẹp quá,bấy lâu nay cũng biết em đẹp nhưng sắc đẹp bình thường của em khác xa những lúc thế này. Nhìn em mỏng manh,đôi mắt ngập trần hạnh phúc,hai bên má ửng đỏ vì ngại,nó mãi ngắm nhìn em cứ như kẻ tham lam muốn thu hết hình ảnh của em bây giờ làm của riêng nó.
-Nhìn gì mà ghê vậy? Em ngượng ngùng nói.
-Em đẹp lắm em biết không? Nó vẫn si mê ngắm nhìn thiên thân của nó.
-Cái này em biết,ai cũng nói hết mà.
-Không,giờ trông em như thiên thần,angel ấy.
-Là sao? Em hỏi nó nhưng trong mắt ánh lên niềm vui sướng.
-Trong sáng,hiền dịu,tinh nghịch nhưng quan trọng nhất em biết là gì không?
-Là gì?
-Là vì em là người anh yêu.
Nó rướn người lên hôn nhẹ vào môi em,một nụ hôn ngắn ngủi nhưng đầy thi vị,em của nó nằm bất động,hai mắt mở to vì bất ngờ nhưng vẫn đón nhận đôi môi của nó một cách nồng nhiệt nhất. Rời khỏi môi em nó mới để ý thấy má em ửng đỏ lên tỏ vẻ ngượng ngùng,đôi tay bấu chặt mân mê cái chăn.
Nó mỉm cười đưa tay vuốt bên tóc mai đang rủ xuống trên gương mặt thiên thần của em,lại rướn người hôn nhẹ vào trán em,nó ghé vào bên tai thì thầm với em.
-Hứa với anh hãy luôn là angel của anh em nhé!
Em chỉ mỉm cười,một nụ cười chất chứa hạnh phúc rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Trời còn sớm nên nó và em quyết định nằm ngủ tiếp,trời sáng đợi bác sĩ khám lại thêm một lượt rồi sẽ về. Em nằm sát ra phía ngoài chiếc giường nhìn nó,đôi mắt nó và em gặp nhau,dù không nói bất cứ điều gì,dù mọi thứ xung quanh im lặng nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau chất chứa không biết bao nhiêu yêu thương. Nó thấy nó yêu em nhiều hơn qua từng giờ từng phút,từng khoảnh khắc ngắm nhìn em.
Trời sáng,em lay nó dậy,thì ra em đã dậy từ sớm đi mua đồ cho nó ăn. Nó chỉ việc vào VSCN xong rồi ra ăn,cả bàn chải và kem đánh răng đều được em chuẩn bị sẵn cho nó. Em của nó sao mà chu đáo quá vậy.
Tầm gần trưa thì nó xuất viện,nó và em đi xuống căn tin bệnh viện ăn trưa xong rồi về,vì cả xe nó và em đều để ở trường nên cả hai đi taxi về phòng trọ nó. Khu trọ của nó sạch sẽ nhưng bà chủ khá khó tính,đặc biệt là với người lạ nên vừa bước vô nó đã dắt em vô nhà bà chủ ở đầu khu trọ để xin phép.
-Bà ơi,con có cô bạn cùng lớp qua chơi bà ạ.
-Bà ơi,con là Linh,bạn của Quang,Quang mới từ bệnh viện về nên con đưa Quang về ạ.
-Ờ,Quang có sao không con? Bà chủ tỏ vẻ quan tâm hỏi han nó.
-Dạ cũng không sao rồi ạ.
-Ừ,thôi hai đứa vào đi.
Nó ở khu trọ cũng khá hiền,lâu lâu cũng qua nhà bà chủ sửa dùm bà mấy thứ lặt vặt trong nhà, nó về quê cũng hay mang quà lên cho bà nên bà chủ cũng quý nó lắm.
Mở cửa bước vào phòng thì nó chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ,còn em thì tủm tỉm che miệng cười. Quần áo nó thì vứt lung tung,tô mì tối hôm kia ăn dỡ trước khi phi ra đường gặp em còn chưa dọn,cọng mì nở to chắc phải bằng đầu ngón tay. Em nói nó ngồi xuống giường nghỉ,còn em đi dọn mấy thứ xung quanh,từ chén bát cho đến quần áo đang vứt lung tung của nó. Nhìn em dọn dẹp mà lòng nó ngập tràn hạnh phúc,cứ ngỡ như việc đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ,còn em người đang dọn dẹp kia sẽ là người vợ thân thương của nó.
Dọn dẹp một hồi thì mọi thứ cũng đâu vào đấy,em ngồi lên giường với nó,với tay lấy trái cây gọt cho nó ăn,xong rồi hai đứa nằm ôm nhau ngủ trưa, lần đầu tiên được nằm ôm em,em lọt thỏm trong vòng tay nó,đầu dụi dụi vào ngực như những chú cún con rúc vào người mẹ,mắt em khép hờ,tay choàng qua ôm nó. Khẽ vén tóc em sang,hôn nhẹ lên trán,cả nó và em đều dần chìm vào giấc ngủ,giấc ngủ hạnh phúc.
Bị đánh thức bởi một nụ hôn của em,nó chỉ im lặng hưởng thụ từng chút từng chút một đôi môi em,đôi môi căng mọng tràn nhựa sống rồi bỗng nó thấy đau nhói vành môi,em cắn nó.
-Dám giả vờ ngủ hả? Em nói khi vừa rời vành môi nó ra.
-Có người tranh thủ hôn trộm. Nó cười chọc quê em.
-Ai nói hôn trộm,môi kia là của em,em hôn khi nào là việc của em,ai dám nói em trộm. Em dở giọng đanh đá ra hù nó.
-Ừ,của em,tất cả là của em.
Nó siết chặt vòng tay ôm em vào lòng,cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của em phát ra,cảm nhận tình yêu nó dành cho em.
Nằm một lúc thì em đi về,nó cũng không giữ vì biết hai ngày qua em khổ sở vì nó rồi nên nó cũng muốn em về nhà nghỉ ngơi,tình yêu của nó và em còn cả quãng đường dài phía trước mà chứ đâu phải chỉ một hai tiếng ngắn ngủi nơi đây. Trước khi em về còn dặn nó đủ điều từ việc ăn uống như thế nào cho tới thuốc thang phải uống ra sao. Nó chỉ mỉm cười gật đầu rồi tiễn em ra cổng bắt taxi,qua nhà bà chủ em có vô chào,có vẻ bà chủ có thiện cảm với em nên cũng nói cười hỏi han em vài điều,còn dặn em bữa sau rãnh cứ qua chơi nữa.
Nó trở về phòng sau khi đợi chiếc taxi đi khuất bóng trong con hẻm,ngả người ra giường nó lại thấy nhớ em,nhớ vành môi ấm áp của em,nhớ khuôn mặt thiên thần của em,vài phút trước mới gặp nhau mà giờ đã thấy nhớ,đúng là mới yêu có khác. Nó tự cười rồi lại chìm vào giấc ngủ,chắc do tác dụng của thuốc chứ bình thường nó đâu ngủ nhiều như thế.
Tối nó online nói chuyện với em,hai đứa nói chuyện đến tận khuya thì em bắt nó đi ngủ sớm với lý do mới bệnh,còn nó cũng không cho em thức thêm với lý do nhan sắc. Nhìn lên lịch thì thấy còn vài ngày nữa tới noel,noel đầu tiên của nó với em,nó quyết định chuẩn bị một món quà thật bất ngờ dành cho em,dành cho tình yêu bé nhỏ của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.