Chương 43
Điểm dối lừa
13/06/2016
Khắp căn phòng là sự im ắng đến lạ thường, sự tĩnh lặng ấy đến từ màn đêm bên ngoài
cửa sổ và cũng đến từ sự im lặng của chính hai con người bên trong. Chú
Thành mời nó một điếu thuốc, lần này không còn từ chối nữa mà thay vào
đó chậm rãi châm lửa và thưởng thức hương vị ấy. Từng làn khói đắng ngắt men dần xuống cuống phổi làm cả khí quản nó bắt đầu nóng bừng lên, đầu
óc đang căng thẳng của nó dần dần giãn ra. Đấy là lý do khiến nó cần đến thuốc lá mỗi khi buồn, bởi chỉ khi khói thuốc len lỏi vào từng tế bào
mới khiến đầu óc nó thôi suy nghĩ.
Cả hai người đàn ông trầm ngâm nhả từng làn khói thuốc vào không trung vô tình tạo ra một cảm giác ngột ngạt đến buồn bã . Chú Thành hướng đôi mắt trũng sâu bởi những vết tích của thời gian về phía tấm ảnh của gia đình, tấm ảnh được treo trang trọng trong căn phòng nhưng trên đó lại hằn lên nỗi buồn cùng sự rạng nứt của gia đình. Có lẽ chú ấy vẫn đang hoài niệm về quá khứ, về những ngày tháng hạnh phúc cùng những người thân yêu ngay tại căn nhà này. Bên phía đối diện là nó, im lặng nhìn từng làn khói phả ra mỗi lúc một nhiều, bên trong làn khói ấy thấp thoáng hình ảnh hai người con gái, một người của ngày xưa và một người của hiện tại. Bỗng nhiên chú Thành dụi điếu thuốc còn đang dang dở rồi phả một hơi dài vào không khí, còn nó cũng cố rít những hơi cuối cùng của điếu thuốc trên tay. Có lẽ với cả hai nãy giờ đã đủ lâu để bình tĩnh và tiếp tục những thứ còn đang dang dở.
- Từ trước cho đến giờ, dù chú đã đánh mất nhiều thứ nhưng chỉ có ba thứ khiến chú thực sự tiếc nuối. Cháu có biết là gì không?
Nó im lặng không trả lời. Nó không biết những điều chú muốn nói tới là gì nhưng đối với một người đàn ông đã đi qua hơn hai phần ba cuộc đời thì thứ khiến họ cảm thấy hối tiếc khi mất đi chắc hẳn là rất quan trọng.
- Thứ nhất là người phụ nữ chú yêu, người đã cùng chú chung sống hơn hai mươi năm, nếm đủ mọi đắng cay trong cuộc đời.
-...... Nó im lặng, xung quanh chỉ còn tiếng từng làn khói bốc lên từ điếu thuốc đang cháy dở trên tay
- Thứ hai là người con trai chú luôn yêu quý và cuối cùng là cô con gái bé nhỏ của chú.
Chú Thành thở dài rồi lại đốt thêm một điếu thuốc và hướng đôi mắt u buồn về phía bức ảnh treo trên tường, bức ảnh của cả gia đình. Bức ảnh ấy có em, có anh Đạt, có mẹ em và người đàn ông bị băng dính che kín mặt nhưng nó dám chắc đó là chú Thành.
- Ông trời đã cướp bà ấy đi khỏi chú, chú đã từng rất hận ông ta. Nhưng rồi thứ chú hận nhất lại là bản thân mình bởi chính chú đã tự tay đánh mất đi hai thứ quý giá còn lại.
- Cả anh Đạt và Linh vẫn là con của chú mà. Nó cố gắng an ủi người đàn ông đối diện dù nó biết câu nói này chả có nghĩa lý gì.
Cứ tưởng đó sẽ có một chút an ủi nào đó cho chú Thành nhưng dường như không phải vậy. Đáp lại nó chỉ là một nụ cười đầy méo mó trên gương mặt của một người đàn ông khốn khổ, người không chỉ mất đi những thứ quý giá nhất với mình mà có lẽ hàng ngày người đàn ông ấy cũng đang sống trong sự cô đơn và dằn vặt vì một vài sai lầm nào đó trong quá khứ. Nó thấy đâu đó trong nụ cười ấy là sự cô đơn đến cùng cực và cả đau xót, mỏi mệt. Thời gian có thể khiến những vết thương lành lại, có thể xoa dịu nỗi đau nhưng những vết thương dù lành vẫn để lại sẹo, những nỗi đau có thể được xoa dịu chứ chẳng thể mất đi và có cả những vết thương chẳng bao giờ lành. Và đây là nỗi đau ấy, nỗi đau mà vết thương nó gây ra dường như chẳng bao giờ có thể lành lại - nỗi đau gia đình, nỗi đau với những thứ quý giá nhất cuộc đời của mỗi người.
- Năm con bé 15 tuổi ta mất đi thứ quý giá đầu tiên. Bà ấy là người chung sống cùng ta hơn hai mươi năm, bên ta từ thuở hàn vi cho tới khi tiền tài sự nghiệp có đủ. Năm con bé 16 tuổi ta đánh mất nốt cả con bé và anh nó, có lẽ cũng bởi một quyết định quá sức ấu trĩ và dại dột của ta. Có chăng đó là sự trừng phạt cho tất cả những gì ta gây ra. Giờ đây có lẽ điều an ủi lớn nhất là ta đã không làm tổn thương bất cứ ai khi bà ấy còn sống.
Nó không hiểu lắm về những gì chú Thành nói, nhưng qua những thứ nó biết, nó cảm cảm nhận được thì đây có lẽ là khoản thời gian thực sự khó khăn với bản thân chú Thành. Nhưng có lẽ thứ ám ảnh nó nhất chính là ánh mắt chú, một ánh mắt chất chứa sự hối tiếc và cũng không thiếu buồn bã trong đó.
- Thôi bỏ mấy chuyện này qua một bên đi. Cháu đã đọc mọi thứ rồi đúng không?
Chú Thành dụi điếu thuốc rồi nghiêm túc nhìn về nó. Nó im lặng khẽ gật đầu.
- Tốt, bây giờ con bé đang ở bên nhà bé Mai. Chắc cháu biết bé Mai đúng không?
- Dạ cháu biết.
- Bây giờ cháu có thể kiếm con bé ngay lập tức nếu muốn. Nhưng cháu có thể khoan làm chuyện đó được không? Chú muốn chuyện con bé du học diễn ra suôn sẻ bởi chú sợ nó sẽ bỏ lỡ cơ hội thêm một lần nữa.
- Chuyện này... Cháu.... Cháu. Nó gãi đầu phân vân, thực sự thì ngay lúc này nó vẫn không biết sau hôm nay nó sẽ làm gì nên chuyện chú Thành vừa nói không khỏi khiến nó có chút bất ngờ.
- Không phải là chú cấm đoán hai đứa nhưng...
- Không phải vậy nhưng... chuyện này....
Bỗng chú Thành đứng bật dậy, bước ra khỏi ghế rồi quỳ xuống ngay trước mặt nó. Quá đổi bất ngờ trước hành động đó, nó chỉ kịp đúng dậy rồi cũng theo quán tính quỳ xuống trước người đàn ông đáng tuổi bố mình. Những gì nó được dạy bảo từ nhỏ không cho phép nó để một người lớn tuổi như chú phải quỳ trước mình.
- Chú....
- Đừng nói gì cả, xin hãy nghe chú nói. Chú Thành cắt ngang ngay khi nó vừa mở miệng.
- Chú xin cháu hãy để chú được thực hiện di nguyện cuối cùng của bà ấy. Cháu hãy để Linh được thực hiện những gì là ước mơ từ nhỏ của nó và cũng là ước nguyện của hai vợ chồng ta.
Chú Thành cuối gằm mặt nói, bên trong từng lời nói phát ra từ chú nó thấy đầy sự thành tâm. Trong giây phút ấy nó im lặng, chú Thành cũng vậy. Dường như chú Thành muốn dành cho nó một chút ít thời gian để suy nghĩ, còn nó thì đơn giản là không biết làm gì ngay lúc này. Nhưng có lẽ khi đang ở một thế như thế này thì không có nhiều lựa chọn cho nó thì phải.
- Chú đã làm nhiều điều mà chính bản thân cũng không thể tha thứ cho chính mình, nhưng ngay bây giờ chắc chú sẽ lại phải làm thêm một điều mà bản thân không thể tha thứ cho mình nữa, đó là cầu xin cháu.
-..... Nó im lặng. Ngay lúc này nó chẳng biết nên làm gì, nó biết khi một người đàn ông bỏ qua mọi thứ để chấp nhận cầu xin một cậu bé đáng tuổi con mình thì có lẽ đối với ông ấy thứ đó thực sự rất quan trọng, quan trọng hơn cả tự trọng và niềm kiêu hãnh.
- Chú biết tình cảm của cả hai, nhưng xin cháu.....
-..... Nó vẫn im lặng
- Không phải chia tay mãi mãi mà chỉ là đợi sau khi Linh đi thôi. Lúc đó chú sẽ nói tất cả, sẽ để hai đứa tiếp tục. Nhưng bây giờ....
Nó chẳng biết phải làm gì chỉ khẽ thở dài.
- Chú đứng dậy đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
Dường như cảm nhận được nó sắp làm gì nên nét mặt chú Thành có vẻ giãn ra đôi chút, nó vội đưa tay đỡ láy chú Thành. Người đàn ông đã quá ngũ tuần run rẩy trong tay nó, đâu đó trong nó thực sự cảm kích người đàn ông này. Không phải điều gì cũng có thể khiến một người đàn ông thành công trong sự nghiệp chấp nhận quỳ gối cầu xin trước một cậu nhóc, nhưng có lẽ với chú ấy thì Linh hay thậm chí cả anh Đạt còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình. Bỗng chốc nó bị rơi vào một thế tiến thoái lưỡng nan, một phần trong thâm tâm thôi thúc nó không để Linh đi nhưng nó cũng chẳng biết có nên từ chối người đàn ông đã quỳ gối cầu xin mình.
- Nếu cháu không chịu chú cũng không trách cháu đâu, nhưng mong cháu hãy suy nghĩ một chút về những lời chú nói.
- Chú hãy để cho cháu thời gian suy nghĩ được không ạ.
- Ngày kia con bé bay ra Hà Nội rồi, có thể sẽ không về đây nữa .
- Tại sao lại không trở lại đây nữa chú?
- Con bé ra Hà Nội thăm anh nó và có thể từ đó đi qua bên kia luôn. Mọi thủ tục hầu như đã xong nên ta muốn con bé sang sớm hơn một chút để ổn định mọi thứ.
Nó khẽ gật đầu rồi im lặng. Ngay lúc này có nhiều thứ khiến nó suy nghĩ, từ những thứ em ghi trong cuốn sổ cho tới sự việc diễn ra những ngày qua. Mà không chỉ có vậy khi giờ đây là cả những lời chú Thành nói, mọi thứ làm như lẫn lộn và khiến nó phân vân không biết nên làm gì . Có lẽ với một cậu bé còn quá non nớt và chưa trải đời nhiều thì việc sống theo cảm tính là điều đương nhiên, để rồi bây giờ khi đứng trước một mớ hỗn độn mà con người ta cần tới sự tỉnh táo và sáng suốt để suy nghĩ, lựa chọn thì đối với nó là điều không thể.
Nào là cái quỳ gối và lời khẩn cầu của chú Thành, là di nguyện của mẹ em và còn cả ước mơ của chính em nữa. Nó phải làm sao đây? Đơn giản giữ em ở lại hay là để em đi xa rồi chờ đợi mọi chuyện. Chẳng thứ nào khiến nó thực sự thoải mái khi lựa chọn cả, và với đầu óc đang hỗn loạn ngay lúc này nó cũng chẳng thể suy nghĩ được bất cứ chuyện gì. Có lẽ nó cần thời gian để suy nghĩ và lựa chọn một điều gì đó tốt cho tất cả.
- Cháu xin phép chú, giờ chắc cháu phải về.
- Đợi chú một chút để chú gọi anh lái xe đưa cháu về. Chú Thành xốt xắn đứng dậy.
- Dạ thôi khỏi chú, cháu muốn đi dạo một chút nên chú cứ để cháu tự lo. Nó xua tay trấn an chú Thành
- Nếu vậy.... cháu hãy cố suy nghĩ những lời chú nói, thành thật thì chú cũng không có quyền gì để chen vào chuyện của hai đứa nhưng....
- Cháu hiểu mà, cháu sẽ suy nghĩ. Nó cắt ngang câu nói của chú Thành, nó biết và hiểu những gì chú ấy đang làm. Có thể nó là người ngoài nhưng ít nhiều cũng hiểu những thứ chú Thành đang làm là vì ai.
Chú Thành tiễn nó ra tới cổng. Bất giác nó quay lại, có một thứ nó muốn hỏi.
- Tại sao chú cho cháu biết mọi thứ, chẳng phải nếu cháu không biết thì Linh sẽ suôn sẻ đi hay sao? Nhỡ đâu cháu muốn giữ Linh ở lại thì sao?
- Đó là lựa chọn ở cháu. Nhưng nếu mọi chuyện như cháu nói thì ít ra chú cũng đang làm một việc mà một người đàn ông nên làm. Còn nếu không thì chú cũng sẽ không áy náy vì không cho cháu biết những thứ đúng ra cháu phải biết.
Nó ậm ừ gật đầu rồi xin phép ra về. Ngoảnh mặt bước từng bước chậm rãi bỏ lại sau lưng là cánh cổng đã đóng kín, là căn nhà với nhiều câu chuyện. Nó cứ bước vô định trong con hẻm tối đen chỉ hiu hắt vài vệt sáng vàng vọt của những bóng đèn đường. Những nhà hàng xóm đều đã tắt đèn khiến con hẻm thêm phần vắng vẻ, chắc bây giờ đã khuya lắm rồi. Bỗng đằng sau có tiếng xe máy, một tiếng xe quen thuộc. Chiếc xe vọt lên rồi dừng trước mặt nó, là chiếc xe của nó và người lái là thằng Long. Nó khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng nhận ra việc thằng Long đã theo nó tới tận đây.
- Mày có sao không? May mà mày ra chứ tao tính tới đập cửa rồi. Cứ tưởng mày có chuyện gì. Thằng long vừa cởi hỏi vừa lướt mắt khắp cơ thể nó như để chắc chắn rằng nó không gặp vấn để gì.
- Tao không sao? Nó chẳng muốn nói nhiều hay giải thích gì bởi đơn giản đây là chuyện riêng và nó không muốn ai phải lo lắng cho mình.
- Có thật không đó? Mà có chuyện gì vậy? Ông ta là ai ? Tại sao lại đưa mày tới đây? Thằng Long cả một tràng, mắt khẽ liếc về phía nơi nó vừa bước ra.
- Mấy giờ rồi? Nó cố lảng tránh mớ câu hỏi của thằng bạn bởi đơn giản đây chưa phải lúc để nói ra.
- Hơn 11 giờ rồi.
Nó lặng lẽ leo lên xe ngồi phía sau, thằng Long tuy vẫn mang một khuôn mặt đầy khó hiểu nhưng cũng biết ý lên phía trước chở nó. Cơ thể mệt mỏi rã rời còn đầu óc thì rồi loạn, điều duy nhất nó muốn bay giờ là kiếm một nơi để tĩnh tâm suy nghĩ mọi chuyện, để xem bản thân nó muốn gì sau tất cả. Chiếc xe từ từ đi ra khỏi con hẻm, nó uể oải gục đầu lên vai thằng Long, mắt mông lung nhìn về hai bên đường. Từng cảnh vật hai bên cứ trôi dần trôi dần về phía sau còn nó thì vẫn vô thức với từng dòng suy nghĩ mà nó không tài nào vứt ra khỏi đầu. Bỗng nó ngồi thẳng dậy vỗ vai thằng Long.
- Dừng lại, dừng lại.
- Có chuyện gì vậy?
- Dừng lại. Nó nói như hét lên vậy, dù không hiểu gì nhưng Thằng Long cũng vội vã tấp xe vào ven đường mặc dù không biết thằng điên ngồi sau là nó đang tính làm gì.
- Ra phía sau ngồi.
Nó nói như ra lệnh, thằng Long cũng chả thắc mắc mà nhanh chóng ngồi ra phía sau. Nó leo ra trước cầm lái rồi vít một hơi ga dài khiến chiếc xe lao vun vút trong đêm. Chiếc xe nhanh chóng băng qua những con phố vắng vẻ, nó cố gắng đi thật nhanh như sợ chậm một chút sẽ lỡ mất một chuyện gì đó. Cũng may là đêm nay không có bóng dáng một anh công an nào cả, nếu không chắc có lẽ cả hai thằng đều sẽ phải về đồn ngủ vì tội đua xe. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước nơi mà nó muốn đến. Căn nhà đã tắt đèn nhưng cửa sổ tầng hai vẫn còn sáng, chắc hẳn chủ nhân căn phòng đó vẫn còn thức. Dựng xe bên phía đối diện, nó dựa hông vào chiếc xe, mắt nhìn chăm chú vào căn phòng ấy. Thằng Long đứng bên cạnh nhìn nó như muốn có một lời giải thích.
- Có thuốc không cho tao một điếu. Nó hỏi thằng Long bởi chẳng hiểu sao lúc này nó muốn một chút thuốc dù rằng khi nãy ở nhà chú Thành nó đã hút không ít. Thằng Long không nói gì chỉ rút hai điếu rồi châm lửa cùng hút với nó.
- Đây là đâu? Thằng Long hỏi sau khi cả hai đã nhâm nhi quá nửa điếu thuốc trên tay.
- Nhà Mai.
- Sao mày lại tới đây?
Nó khẽ mỉm cười, nó cũng chả biết tại sao bây giờ nó lại đứng đây. Có lẽ đơn giản chỉ là bản thân muốn thế và nó cũng chẳng thể nào giải thích được cho mình chứ đừng nói là cho ai.
- Tao cũng không biết, chỉ biết là tao muốn tới đây.
Cả hai lại chìm vào im lặng thêm một khoảng thời gian dài, thỉnh thoảng sự im lặng đó bị phá vỡ bởi những tiếng thở dài cũng nó hoặc tiếng rít thuốc trong đêm.
- Nếu sắp tới tao đi du học thì mày nghĩ sao?
- Tốt chứ sao, du học lúc nào chả tốt. Nhưng sao mày lại nói thế? Có chuyện gì à?
- Không, chỉ hỏi vui vậy thôi. Về đi mày khuya rồi. Nó cười nhạt rồi lên xe.
Vừa đề máy để về thì điện thọai trong túi nó rung lên. Là Mai gọi, cũng chả quan tâm nhiều nó bấm nút nghe.
- Alo.
- Quang hả, mai rãnh không tui có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì nói luôn đi cần gì mai. Nó thoáng nhìn lên phòng Mai rồi tự hỏi xem có chuyện gì mà giờ này Mai còn hẹn nó.
- Thôi mai nói, nhớ nhé. Mai tui nhắn ông địa chỉ. Không đi là ông chết với tui.
Nó không nói gì chỉ ừ một tiếng. Hôm nay với nó có lẽ đã quá mệt mỏi, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến giờ đây nó cũng chẳng quan tâm xem chuyện Mai muốn nói là gì. Ngày mai ra sao kệ nó, giờ nó mệt mỏi rồi. Đi xe về tới phòng trọ, nó và thằng Long không nói gì chỉ lặng lẽ lên giường ngủ. Nó muốn giấc ngủ đến thật nhanh để đầu óc không phải suy nghĩ, còn thằng Long chắc biết nó có chuyện nên cũng chọn cách im lặng. Con người nó khép kín không muốn chia sẽ nhiều nên cho dù có hỏi cũng vô ích, thế nên thằng bạn nó luôn chọn cách im lặng và chờ đợi nó tự nói ra.
Cố nhắm mắt ngủ nhưng cứ trằn trọc mãi, đầu óc thì cứ suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện. Đành gối tay nhìn lên trần nhà, phòng tắt điện tối thui làm thứ duy nhất nó thấy được chỉ là màn đêm đen kịt. Nằm một lúc lâu vẫn chẳng thể nào ngủ được lại thấy thèm thuốc nên nó đành lật đật mò dậy ra cái bàn cạnh cửa sổ ngồi hút thuốc. Sẵn tiện mở lap lên nghe nhạc hoặc lướt facebook để giết thời gian, dù gì thì thể nào cả đêm nay nó cũng sẽ chẳng ngủ được. Chẳng biết có phải vô tình hay cố ý mà nó dừng lại trước một dòng trạng thái kèm một đường link, đọc xong nó rê chuột click vào đường link và chờ đợi. Một bài hát vang lên, một giọng nam khá trầm và ấm cùng lời hát da diết buồn thảm làm tim nó thắt lại, từng câu từng chữ như xoáy sâu vào những thứ đang xảy ra với nó. Bài hát như viết cho riêng nó vậy.
Khẽ nhắm mắt để cảm nhận mọi thứ, có lẽ nó nên làm vậy. Với tay kiếm bao thuốc thì bên trong chẳng còn điếu nào, chẳng lẽ giờ lại đi ngủ mà chắc gì sẽ ngủ tiếp được khi trong nó là hỗn độn bao nhiêu là cảm xúc. Thở dài, nó đành lóc cóc mở cửa ra một shop 24 giờ gần đó mua gói thuốc. Xách ra tính tiền thì đập vào mắt nó là chai volka để ngay gần quầy, cũng chả biết nghĩ gì thế là tính luôn thêm chai rượu mang về. Có lẽ đó như là một thói quen, một thói quen mà có lẽ đã lâu lắm rồi nó mới lặp lại. Thói quen của những ngày tháng xưa ấy, những ngày tháng đã khắc từng vết dao vào con tim chưa kịp trưởng thành của nó. Và có lẽ sau đêm nay con tim nó sẽ lại chằng chịt thêm những vết cắt nữa.
Khi về thì thấy thằng Long ngồi đợi trước cửa, thấy nó thằng Long chẳng nó gì chỉ lắc đầu đứng dậy đi vào. Nó lại ngồi với bản nhạc và điếu thuốc trên tay, sau lưng nó thằng bạn chỉ vọng lại một câu kèm tiếng thở dài.
- Mày lại như vậy rồi.
Nó chẳng quan tâm lắm bởi bây giờ trên tay nó là điếu thuốc vẫn đang cháy, còn bên tai nó là những xúc cảm trong từng câu hát và trong nó là những hình ảnh của em. Từng câu hát cứ thế vang lên kéo theo từng kỷ niệm của cả hai hiện về, những tối rong ruổi qua những con phố, những tiếng nói những nụ cười cứ ùa về trong tâm trí. Rồi chẳng hiểu sao nước mắt nó rơi, nó không khóc nhưng khuôn mặt nó thì thấm đẫm nước mắt. Có lẽ em và nó nên như vậy.....
Cả hai người đàn ông trầm ngâm nhả từng làn khói thuốc vào không trung vô tình tạo ra một cảm giác ngột ngạt đến buồn bã . Chú Thành hướng đôi mắt trũng sâu bởi những vết tích của thời gian về phía tấm ảnh của gia đình, tấm ảnh được treo trang trọng trong căn phòng nhưng trên đó lại hằn lên nỗi buồn cùng sự rạng nứt của gia đình. Có lẽ chú ấy vẫn đang hoài niệm về quá khứ, về những ngày tháng hạnh phúc cùng những người thân yêu ngay tại căn nhà này. Bên phía đối diện là nó, im lặng nhìn từng làn khói phả ra mỗi lúc một nhiều, bên trong làn khói ấy thấp thoáng hình ảnh hai người con gái, một người của ngày xưa và một người của hiện tại. Bỗng nhiên chú Thành dụi điếu thuốc còn đang dang dở rồi phả một hơi dài vào không khí, còn nó cũng cố rít những hơi cuối cùng của điếu thuốc trên tay. Có lẽ với cả hai nãy giờ đã đủ lâu để bình tĩnh và tiếp tục những thứ còn đang dang dở.
- Từ trước cho đến giờ, dù chú đã đánh mất nhiều thứ nhưng chỉ có ba thứ khiến chú thực sự tiếc nuối. Cháu có biết là gì không?
Nó im lặng không trả lời. Nó không biết những điều chú muốn nói tới là gì nhưng đối với một người đàn ông đã đi qua hơn hai phần ba cuộc đời thì thứ khiến họ cảm thấy hối tiếc khi mất đi chắc hẳn là rất quan trọng.
- Thứ nhất là người phụ nữ chú yêu, người đã cùng chú chung sống hơn hai mươi năm, nếm đủ mọi đắng cay trong cuộc đời.
-...... Nó im lặng, xung quanh chỉ còn tiếng từng làn khói bốc lên từ điếu thuốc đang cháy dở trên tay
- Thứ hai là người con trai chú luôn yêu quý và cuối cùng là cô con gái bé nhỏ của chú.
Chú Thành thở dài rồi lại đốt thêm một điếu thuốc và hướng đôi mắt u buồn về phía bức ảnh treo trên tường, bức ảnh của cả gia đình. Bức ảnh ấy có em, có anh Đạt, có mẹ em và người đàn ông bị băng dính che kín mặt nhưng nó dám chắc đó là chú Thành.
- Ông trời đã cướp bà ấy đi khỏi chú, chú đã từng rất hận ông ta. Nhưng rồi thứ chú hận nhất lại là bản thân mình bởi chính chú đã tự tay đánh mất đi hai thứ quý giá còn lại.
- Cả anh Đạt và Linh vẫn là con của chú mà. Nó cố gắng an ủi người đàn ông đối diện dù nó biết câu nói này chả có nghĩa lý gì.
Cứ tưởng đó sẽ có một chút an ủi nào đó cho chú Thành nhưng dường như không phải vậy. Đáp lại nó chỉ là một nụ cười đầy méo mó trên gương mặt của một người đàn ông khốn khổ, người không chỉ mất đi những thứ quý giá nhất với mình mà có lẽ hàng ngày người đàn ông ấy cũng đang sống trong sự cô đơn và dằn vặt vì một vài sai lầm nào đó trong quá khứ. Nó thấy đâu đó trong nụ cười ấy là sự cô đơn đến cùng cực và cả đau xót, mỏi mệt. Thời gian có thể khiến những vết thương lành lại, có thể xoa dịu nỗi đau nhưng những vết thương dù lành vẫn để lại sẹo, những nỗi đau có thể được xoa dịu chứ chẳng thể mất đi và có cả những vết thương chẳng bao giờ lành. Và đây là nỗi đau ấy, nỗi đau mà vết thương nó gây ra dường như chẳng bao giờ có thể lành lại - nỗi đau gia đình, nỗi đau với những thứ quý giá nhất cuộc đời của mỗi người.
- Năm con bé 15 tuổi ta mất đi thứ quý giá đầu tiên. Bà ấy là người chung sống cùng ta hơn hai mươi năm, bên ta từ thuở hàn vi cho tới khi tiền tài sự nghiệp có đủ. Năm con bé 16 tuổi ta đánh mất nốt cả con bé và anh nó, có lẽ cũng bởi một quyết định quá sức ấu trĩ và dại dột của ta. Có chăng đó là sự trừng phạt cho tất cả những gì ta gây ra. Giờ đây có lẽ điều an ủi lớn nhất là ta đã không làm tổn thương bất cứ ai khi bà ấy còn sống.
Nó không hiểu lắm về những gì chú Thành nói, nhưng qua những thứ nó biết, nó cảm cảm nhận được thì đây có lẽ là khoản thời gian thực sự khó khăn với bản thân chú Thành. Nhưng có lẽ thứ ám ảnh nó nhất chính là ánh mắt chú, một ánh mắt chất chứa sự hối tiếc và cũng không thiếu buồn bã trong đó.
- Thôi bỏ mấy chuyện này qua một bên đi. Cháu đã đọc mọi thứ rồi đúng không?
Chú Thành dụi điếu thuốc rồi nghiêm túc nhìn về nó. Nó im lặng khẽ gật đầu.
- Tốt, bây giờ con bé đang ở bên nhà bé Mai. Chắc cháu biết bé Mai đúng không?
- Dạ cháu biết.
- Bây giờ cháu có thể kiếm con bé ngay lập tức nếu muốn. Nhưng cháu có thể khoan làm chuyện đó được không? Chú muốn chuyện con bé du học diễn ra suôn sẻ bởi chú sợ nó sẽ bỏ lỡ cơ hội thêm một lần nữa.
- Chuyện này... Cháu.... Cháu. Nó gãi đầu phân vân, thực sự thì ngay lúc này nó vẫn không biết sau hôm nay nó sẽ làm gì nên chuyện chú Thành vừa nói không khỏi khiến nó có chút bất ngờ.
- Không phải là chú cấm đoán hai đứa nhưng...
- Không phải vậy nhưng... chuyện này....
Bỗng chú Thành đứng bật dậy, bước ra khỏi ghế rồi quỳ xuống ngay trước mặt nó. Quá đổi bất ngờ trước hành động đó, nó chỉ kịp đúng dậy rồi cũng theo quán tính quỳ xuống trước người đàn ông đáng tuổi bố mình. Những gì nó được dạy bảo từ nhỏ không cho phép nó để một người lớn tuổi như chú phải quỳ trước mình.
- Chú....
- Đừng nói gì cả, xin hãy nghe chú nói. Chú Thành cắt ngang ngay khi nó vừa mở miệng.
- Chú xin cháu hãy để chú được thực hiện di nguyện cuối cùng của bà ấy. Cháu hãy để Linh được thực hiện những gì là ước mơ từ nhỏ của nó và cũng là ước nguyện của hai vợ chồng ta.
Chú Thành cuối gằm mặt nói, bên trong từng lời nói phát ra từ chú nó thấy đầy sự thành tâm. Trong giây phút ấy nó im lặng, chú Thành cũng vậy. Dường như chú Thành muốn dành cho nó một chút ít thời gian để suy nghĩ, còn nó thì đơn giản là không biết làm gì ngay lúc này. Nhưng có lẽ khi đang ở một thế như thế này thì không có nhiều lựa chọn cho nó thì phải.
- Chú đã làm nhiều điều mà chính bản thân cũng không thể tha thứ cho chính mình, nhưng ngay bây giờ chắc chú sẽ lại phải làm thêm một điều mà bản thân không thể tha thứ cho mình nữa, đó là cầu xin cháu.
-..... Nó im lặng. Ngay lúc này nó chẳng biết nên làm gì, nó biết khi một người đàn ông bỏ qua mọi thứ để chấp nhận cầu xin một cậu bé đáng tuổi con mình thì có lẽ đối với ông ấy thứ đó thực sự rất quan trọng, quan trọng hơn cả tự trọng và niềm kiêu hãnh.
- Chú biết tình cảm của cả hai, nhưng xin cháu.....
-..... Nó vẫn im lặng
- Không phải chia tay mãi mãi mà chỉ là đợi sau khi Linh đi thôi. Lúc đó chú sẽ nói tất cả, sẽ để hai đứa tiếp tục. Nhưng bây giờ....
Nó chẳng biết phải làm gì chỉ khẽ thở dài.
- Chú đứng dậy đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
Dường như cảm nhận được nó sắp làm gì nên nét mặt chú Thành có vẻ giãn ra đôi chút, nó vội đưa tay đỡ láy chú Thành. Người đàn ông đã quá ngũ tuần run rẩy trong tay nó, đâu đó trong nó thực sự cảm kích người đàn ông này. Không phải điều gì cũng có thể khiến một người đàn ông thành công trong sự nghiệp chấp nhận quỳ gối cầu xin trước một cậu nhóc, nhưng có lẽ với chú ấy thì Linh hay thậm chí cả anh Đạt còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình. Bỗng chốc nó bị rơi vào một thế tiến thoái lưỡng nan, một phần trong thâm tâm thôi thúc nó không để Linh đi nhưng nó cũng chẳng biết có nên từ chối người đàn ông đã quỳ gối cầu xin mình.
- Nếu cháu không chịu chú cũng không trách cháu đâu, nhưng mong cháu hãy suy nghĩ một chút về những lời chú nói.
- Chú hãy để cho cháu thời gian suy nghĩ được không ạ.
- Ngày kia con bé bay ra Hà Nội rồi, có thể sẽ không về đây nữa .
- Tại sao lại không trở lại đây nữa chú?
- Con bé ra Hà Nội thăm anh nó và có thể từ đó đi qua bên kia luôn. Mọi thủ tục hầu như đã xong nên ta muốn con bé sang sớm hơn một chút để ổn định mọi thứ.
Nó khẽ gật đầu rồi im lặng. Ngay lúc này có nhiều thứ khiến nó suy nghĩ, từ những thứ em ghi trong cuốn sổ cho tới sự việc diễn ra những ngày qua. Mà không chỉ có vậy khi giờ đây là cả những lời chú Thành nói, mọi thứ làm như lẫn lộn và khiến nó phân vân không biết nên làm gì . Có lẽ với một cậu bé còn quá non nớt và chưa trải đời nhiều thì việc sống theo cảm tính là điều đương nhiên, để rồi bây giờ khi đứng trước một mớ hỗn độn mà con người ta cần tới sự tỉnh táo và sáng suốt để suy nghĩ, lựa chọn thì đối với nó là điều không thể.
Nào là cái quỳ gối và lời khẩn cầu của chú Thành, là di nguyện của mẹ em và còn cả ước mơ của chính em nữa. Nó phải làm sao đây? Đơn giản giữ em ở lại hay là để em đi xa rồi chờ đợi mọi chuyện. Chẳng thứ nào khiến nó thực sự thoải mái khi lựa chọn cả, và với đầu óc đang hỗn loạn ngay lúc này nó cũng chẳng thể suy nghĩ được bất cứ chuyện gì. Có lẽ nó cần thời gian để suy nghĩ và lựa chọn một điều gì đó tốt cho tất cả.
- Cháu xin phép chú, giờ chắc cháu phải về.
- Đợi chú một chút để chú gọi anh lái xe đưa cháu về. Chú Thành xốt xắn đứng dậy.
- Dạ thôi khỏi chú, cháu muốn đi dạo một chút nên chú cứ để cháu tự lo. Nó xua tay trấn an chú Thành
- Nếu vậy.... cháu hãy cố suy nghĩ những lời chú nói, thành thật thì chú cũng không có quyền gì để chen vào chuyện của hai đứa nhưng....
- Cháu hiểu mà, cháu sẽ suy nghĩ. Nó cắt ngang câu nói của chú Thành, nó biết và hiểu những gì chú ấy đang làm. Có thể nó là người ngoài nhưng ít nhiều cũng hiểu những thứ chú Thành đang làm là vì ai.
Chú Thành tiễn nó ra tới cổng. Bất giác nó quay lại, có một thứ nó muốn hỏi.
- Tại sao chú cho cháu biết mọi thứ, chẳng phải nếu cháu không biết thì Linh sẽ suôn sẻ đi hay sao? Nhỡ đâu cháu muốn giữ Linh ở lại thì sao?
- Đó là lựa chọn ở cháu. Nhưng nếu mọi chuyện như cháu nói thì ít ra chú cũng đang làm một việc mà một người đàn ông nên làm. Còn nếu không thì chú cũng sẽ không áy náy vì không cho cháu biết những thứ đúng ra cháu phải biết.
Nó ậm ừ gật đầu rồi xin phép ra về. Ngoảnh mặt bước từng bước chậm rãi bỏ lại sau lưng là cánh cổng đã đóng kín, là căn nhà với nhiều câu chuyện. Nó cứ bước vô định trong con hẻm tối đen chỉ hiu hắt vài vệt sáng vàng vọt của những bóng đèn đường. Những nhà hàng xóm đều đã tắt đèn khiến con hẻm thêm phần vắng vẻ, chắc bây giờ đã khuya lắm rồi. Bỗng đằng sau có tiếng xe máy, một tiếng xe quen thuộc. Chiếc xe vọt lên rồi dừng trước mặt nó, là chiếc xe của nó và người lái là thằng Long. Nó khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng nhận ra việc thằng Long đã theo nó tới tận đây.
- Mày có sao không? May mà mày ra chứ tao tính tới đập cửa rồi. Cứ tưởng mày có chuyện gì. Thằng long vừa cởi hỏi vừa lướt mắt khắp cơ thể nó như để chắc chắn rằng nó không gặp vấn để gì.
- Tao không sao? Nó chẳng muốn nói nhiều hay giải thích gì bởi đơn giản đây là chuyện riêng và nó không muốn ai phải lo lắng cho mình.
- Có thật không đó? Mà có chuyện gì vậy? Ông ta là ai ? Tại sao lại đưa mày tới đây? Thằng Long cả một tràng, mắt khẽ liếc về phía nơi nó vừa bước ra.
- Mấy giờ rồi? Nó cố lảng tránh mớ câu hỏi của thằng bạn bởi đơn giản đây chưa phải lúc để nói ra.
- Hơn 11 giờ rồi.
Nó lặng lẽ leo lên xe ngồi phía sau, thằng Long tuy vẫn mang một khuôn mặt đầy khó hiểu nhưng cũng biết ý lên phía trước chở nó. Cơ thể mệt mỏi rã rời còn đầu óc thì rồi loạn, điều duy nhất nó muốn bay giờ là kiếm một nơi để tĩnh tâm suy nghĩ mọi chuyện, để xem bản thân nó muốn gì sau tất cả. Chiếc xe từ từ đi ra khỏi con hẻm, nó uể oải gục đầu lên vai thằng Long, mắt mông lung nhìn về hai bên đường. Từng cảnh vật hai bên cứ trôi dần trôi dần về phía sau còn nó thì vẫn vô thức với từng dòng suy nghĩ mà nó không tài nào vứt ra khỏi đầu. Bỗng nó ngồi thẳng dậy vỗ vai thằng Long.
- Dừng lại, dừng lại.
- Có chuyện gì vậy?
- Dừng lại. Nó nói như hét lên vậy, dù không hiểu gì nhưng Thằng Long cũng vội vã tấp xe vào ven đường mặc dù không biết thằng điên ngồi sau là nó đang tính làm gì.
- Ra phía sau ngồi.
Nó nói như ra lệnh, thằng Long cũng chả thắc mắc mà nhanh chóng ngồi ra phía sau. Nó leo ra trước cầm lái rồi vít một hơi ga dài khiến chiếc xe lao vun vút trong đêm. Chiếc xe nhanh chóng băng qua những con phố vắng vẻ, nó cố gắng đi thật nhanh như sợ chậm một chút sẽ lỡ mất một chuyện gì đó. Cũng may là đêm nay không có bóng dáng một anh công an nào cả, nếu không chắc có lẽ cả hai thằng đều sẽ phải về đồn ngủ vì tội đua xe. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước nơi mà nó muốn đến. Căn nhà đã tắt đèn nhưng cửa sổ tầng hai vẫn còn sáng, chắc hẳn chủ nhân căn phòng đó vẫn còn thức. Dựng xe bên phía đối diện, nó dựa hông vào chiếc xe, mắt nhìn chăm chú vào căn phòng ấy. Thằng Long đứng bên cạnh nhìn nó như muốn có một lời giải thích.
- Có thuốc không cho tao một điếu. Nó hỏi thằng Long bởi chẳng hiểu sao lúc này nó muốn một chút thuốc dù rằng khi nãy ở nhà chú Thành nó đã hút không ít. Thằng Long không nói gì chỉ rút hai điếu rồi châm lửa cùng hút với nó.
- Đây là đâu? Thằng Long hỏi sau khi cả hai đã nhâm nhi quá nửa điếu thuốc trên tay.
- Nhà Mai.
- Sao mày lại tới đây?
Nó khẽ mỉm cười, nó cũng chả biết tại sao bây giờ nó lại đứng đây. Có lẽ đơn giản chỉ là bản thân muốn thế và nó cũng chẳng thể nào giải thích được cho mình chứ đừng nói là cho ai.
- Tao cũng không biết, chỉ biết là tao muốn tới đây.
Cả hai lại chìm vào im lặng thêm một khoảng thời gian dài, thỉnh thoảng sự im lặng đó bị phá vỡ bởi những tiếng thở dài cũng nó hoặc tiếng rít thuốc trong đêm.
- Nếu sắp tới tao đi du học thì mày nghĩ sao?
- Tốt chứ sao, du học lúc nào chả tốt. Nhưng sao mày lại nói thế? Có chuyện gì à?
- Không, chỉ hỏi vui vậy thôi. Về đi mày khuya rồi. Nó cười nhạt rồi lên xe.
Vừa đề máy để về thì điện thọai trong túi nó rung lên. Là Mai gọi, cũng chả quan tâm nhiều nó bấm nút nghe.
- Alo.
- Quang hả, mai rãnh không tui có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì nói luôn đi cần gì mai. Nó thoáng nhìn lên phòng Mai rồi tự hỏi xem có chuyện gì mà giờ này Mai còn hẹn nó.
- Thôi mai nói, nhớ nhé. Mai tui nhắn ông địa chỉ. Không đi là ông chết với tui.
Nó không nói gì chỉ ừ một tiếng. Hôm nay với nó có lẽ đã quá mệt mỏi, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến giờ đây nó cũng chẳng quan tâm xem chuyện Mai muốn nói là gì. Ngày mai ra sao kệ nó, giờ nó mệt mỏi rồi. Đi xe về tới phòng trọ, nó và thằng Long không nói gì chỉ lặng lẽ lên giường ngủ. Nó muốn giấc ngủ đến thật nhanh để đầu óc không phải suy nghĩ, còn thằng Long chắc biết nó có chuyện nên cũng chọn cách im lặng. Con người nó khép kín không muốn chia sẽ nhiều nên cho dù có hỏi cũng vô ích, thế nên thằng bạn nó luôn chọn cách im lặng và chờ đợi nó tự nói ra.
Cố nhắm mắt ngủ nhưng cứ trằn trọc mãi, đầu óc thì cứ suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện. Đành gối tay nhìn lên trần nhà, phòng tắt điện tối thui làm thứ duy nhất nó thấy được chỉ là màn đêm đen kịt. Nằm một lúc lâu vẫn chẳng thể nào ngủ được lại thấy thèm thuốc nên nó đành lật đật mò dậy ra cái bàn cạnh cửa sổ ngồi hút thuốc. Sẵn tiện mở lap lên nghe nhạc hoặc lướt facebook để giết thời gian, dù gì thì thể nào cả đêm nay nó cũng sẽ chẳng ngủ được. Chẳng biết có phải vô tình hay cố ý mà nó dừng lại trước một dòng trạng thái kèm một đường link, đọc xong nó rê chuột click vào đường link và chờ đợi. Một bài hát vang lên, một giọng nam khá trầm và ấm cùng lời hát da diết buồn thảm làm tim nó thắt lại, từng câu từng chữ như xoáy sâu vào những thứ đang xảy ra với nó. Bài hát như viết cho riêng nó vậy.
Khẽ nhắm mắt để cảm nhận mọi thứ, có lẽ nó nên làm vậy. Với tay kiếm bao thuốc thì bên trong chẳng còn điếu nào, chẳng lẽ giờ lại đi ngủ mà chắc gì sẽ ngủ tiếp được khi trong nó là hỗn độn bao nhiêu là cảm xúc. Thở dài, nó đành lóc cóc mở cửa ra một shop 24 giờ gần đó mua gói thuốc. Xách ra tính tiền thì đập vào mắt nó là chai volka để ngay gần quầy, cũng chả biết nghĩ gì thế là tính luôn thêm chai rượu mang về. Có lẽ đó như là một thói quen, một thói quen mà có lẽ đã lâu lắm rồi nó mới lặp lại. Thói quen của những ngày tháng xưa ấy, những ngày tháng đã khắc từng vết dao vào con tim chưa kịp trưởng thành của nó. Và có lẽ sau đêm nay con tim nó sẽ lại chằng chịt thêm những vết cắt nữa.
Khi về thì thấy thằng Long ngồi đợi trước cửa, thấy nó thằng Long chẳng nó gì chỉ lắc đầu đứng dậy đi vào. Nó lại ngồi với bản nhạc và điếu thuốc trên tay, sau lưng nó thằng bạn chỉ vọng lại một câu kèm tiếng thở dài.
- Mày lại như vậy rồi.
Nó chẳng quan tâm lắm bởi bây giờ trên tay nó là điếu thuốc vẫn đang cháy, còn bên tai nó là những xúc cảm trong từng câu hát và trong nó là những hình ảnh của em. Từng câu hát cứ thế vang lên kéo theo từng kỷ niệm của cả hai hiện về, những tối rong ruổi qua những con phố, những tiếng nói những nụ cười cứ ùa về trong tâm trí. Rồi chẳng hiểu sao nước mắt nó rơi, nó không khóc nhưng khuôn mặt nó thì thấm đẫm nước mắt. Có lẽ em và nó nên như vậy.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.