Chương 45
Điểm dối lừa
13/06/2016
Cuộc đời đôi
khi được định đoạt chỉ bởi một khoảnh khắc và có lẽ cũng chỉ cần một
khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ định đoạt được một mối quan hệ. Khoảnh
khắc trái tim thắt lại khi nhìn thấy bóng dáng em lúc nãy đủ cho nó biết tình cảm nó dành cho em là gì. Đã có lúc nó nghi ngờ thứ tình cảm ấy
không phải là tình yêu nhưng bây giờ thì không thể khác được. Nhưng
chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc ấy nó lại lựa chọn hành động theo một
cách rất khác, khác xa những gì trái tim nó cảm nhận. Giây phút ấy trong tâm trí nó không hiện lên những kỷ niệm đẹp, những cái ôm, những tiếng
cười của em mà lại hiện ra hình ảnh một người cha cùng những lời nói tối qua. Buồn cười thật, rất nhiều ngày trước nó mong mọi thứ quay lại như
trước kia để rồi bây giờ chỉ một cái ôm, một câu " anh yêu em " thôi là
đủ để mọi thứ trở lại, vậy mà.....
Nó cứ chạy xe trong vô định. Kể từ khi ra khỏi quán cà phê ấy nó coi như đã đánh mất một nửa của mình. Điện thoại trong túi nó reo.
- Alo !
- Xong việc chưa? Qua nhà cậu tao đi, mọi người làm sắp xong rồi nè.
Khẽ liếc chiếc màn hình điện thoại, đã gần 11 giờ rồi. Vậy là nó đã chạy vô thức trong hơn một tiếng đồng hồ. Mà đây là đâu? Nó liếc nhìn tấm bảng của một cửa hiệu bên đường. Cộng hoà - Tân Bình.
- Ừ xong rồi, giờ tao qua liền.
- Nhanh nha! Địa chỉ tao gửi vào tin nhắn cho mày rồi đó.
- Ừ!
Dập máy, nó mở điện thoại và chạy về địa chỉ nhà cậu thằng Long. Con người là vậy đó, nhiều khi đau đến xé lòng nhưng vẫn luôn cho mọi người thấy vẻ ngoài bình thường, vẫn cố tỏ vẻ là mình ổn.
Đến nhà cậu của Long thì cũng hơn 11 rưỡi, chắc giờ này mọi thứ đã xong hết rồi. Ngại thật, đã đi ăn ké mà không giúp được gì, may mà mới nãy nó cũng kịp tạt qua siêu thị mua ít trái cây mang đến nếu không thì chắc không có mặt mũi nào nhìn ai quá. Hít một hơi thật sâu rồi cố nở một nụ cười gượng gạo, nó bấm chuông rồi dắt xe vô sân.
- Thằng Quang đó hả? Tiếng mợ thằng Long nói khi nó lúi húi dắt xe vào.
- Dạ con đây, cô chú có khoẻ không ạ?
- Cô chú vẫn khoẻ, bữa nay nhìn lớn tướng quá ta. Nhớ hồi xưa nhìn còm còm vậy mà giờ ra dáng người lớn rồi đó. Mợ tất tả chạy ra, nhìn mợ không mấy thay đổi, trông vẫn như mấy năm trước.
Nó không biết nói gì, chỉ im lặng gãi đầu cười trừ.
- Thôi vô nhà đi con, mà mày qua đây chơi được rồi bày vẻ làm gì cho tốn kém. Dì trách khi nhìn thấy mớ trái cây nó cầm trên tay.
- Dạ.. Nó gãi đầu cười rồi theo mợ vào nhà.
Vừa vào nhà nó bắt gặp Thanh, Thanh đang bưng mấy món ăn để bày biện ra bàn. Một chút khựng lại khi hai ánh mắt chạm nhau, rồi nhanh chóng cả hai đều cố gắng lẫn tránh ánh nhìn của đối phương. Thoáng buồn, có lẽ mọi thứ giữa nó và Thanh sẽ chẳng bao giờ có thể bình thường được. Chỉ vài ngày nhưng sao nó thấy Thanh có vẻ tiều tuỵ đi nhiều, ánh mắt buồn bã vẫn thường trực dù cho đôi môi vẫn luôn thường trực nụ cười. Nhưng chắc có lẽ Thanh cũng như nó, cũng chỉ đang cố gắng nở những nụ cười gượng gạo mà thôi. Càng nhìn thấy Thanh những lúc này nó lại càng thấy có lỗi với người con gái ấy. Không phải người con gái nào cũng có thể nuôi dưỡng tình cảm dành cho một người trong ngần ấy năm, cũng không phải người con gái nào cũng đủ dũng khí để lặn lội gần nửa vòng trái đất để tìm tình yêu của mình. Vậy mà.......
Nó vô trong nhà phụ thằng Long với Thanh dọn mọi thứ ra bàn. Thằng Long không nói gì chỉ chốc chốc nhìn nó rồi lại quay sang nhìn Thanh, có lẽ thằng bạn nó đủ tinh tế và hiểu cả hai để nhận ra những gì đang diễn ra giữa nó và Thanh. Nó cố gắng tươi cười thật tự nhiên trong cả bữa ăn, lúc thì gắp cho cậu thằng Long, rồi cả mợ và có khi là.... Thanh. Cố gắng thể hiện mọi thứ thật tự nhiên để sao cho Thanh thấy thoải mái nhất, nhưng sâu thẳm đâu đó nó vẫn thấy sự gượng gạo ở cả hai bên. Nhưng ít ra nó tự tin rằng đã che giấu thành công một số thứ, đó là những ngỗn ngang, vụn vỡ đang thường trực bên trong nó. Che giấu những vụn vỡ còn vương lại từ khi gặp lại em quả thực chẳng dễ dàng gì nhưng cũng không thể vì nó mà bữa ăn mất vui được, dù gì thì đây cũng được coi là một bữa ăn đoàn tụ bởi đã 3-4 năm kể từ lần cuối nó gặp cậu và mợ. Nhưng trên hết nó không muốn ai phải lo lắng cho nó. Đã nợ Thanh quá nhiều nên nó chẳng thể để người con gái này bận tâm về những chuyện của nó, nó muốn những ngày còn lại của Thanh ở Việt Nam diễn ra một cách thỏai mái nhất. Còn thằng Long thì khác, nó sẽ tâm sự với thằng bạn nhưng chắc chắn không phải bây giờ. Với nó bây giờ chưa phải lúc để yếu mềm, đây là lúc nó phải làm chủ mọi thứ để tất cả có thể kết thúc tốt đẹp, hoặc nó nghĩ như vậy sẽ tốt đẹp....
Bữa ăn xong xuôi thì cả cậu và dì đi nghỉ trưa để lại ba đứa nó. Thằng Long có vẻ muốn tạo chút riêng tư cho nó và Thanh nên cũng lặng lẽ lên phòng với cái cớ nghỉ trưa. Nó coi tivi còn Thanh bấm điện thoại, có lẽ cả hai đều đang trốn tránh lẫn nhau.
- Khi nào em về bên kia? Nó vu vơ hỏi cho dù mắt vẫn ra vẻ chăm chú vào cái màn hình tivi.
- Dạ... Cuối tuần này anh ạ.
- Ừ, thế có về quê để chào mọi người trước khi đi không ?
- Dạ chắc khỏi, em về đây cũng chẳng ai biết cả. Giọng Thanh có vẻ trùng xuống, nó cảm nhận rõ sự buồn bã trong từng lời nói được phát ra.
Nó chẳng biết nói gì cả, có lẽ mọi thứ đã hơi nghiệt ngã với cả hai để rồi giờ đây tất cả đều như đang dang dở với cả Thanh và nó. Đối với nó thì mọi chuyện có lẽ chả đến mức tệ, tình cảm của nó với Thanh có lẽ chỉ là chút tiếc nuối, chút hoài niệm khi xưa. Nhưng còn Thanh thì có lẽ những ngày ở Việt Nam, những thứ nó mang lại quả thực sẽ làm tổn thương người con gái này rất nhiều. Không biết bao nhiêu dũng khí và tình yêu đủ để một người con gái có thể làm những điều như Thanh nhưng sau tất cả mọi thứ dường như đã chẳng còn ý nghĩa gì.
Mọi thứ cứ thế diễn ra trong im lặng, cả hai người ai cũng cố gắng tỏ ra bận rộn với thứ mình đang làm dù cho chắc hẳn tâm trí lại đang nghĩ về những việc khác.
- Anh xin lỗi. Nó chủ động lên tiếng.
- Tại sao lại xin lỗi? Thanh có vẻ ngạc nhiên nhìn về nó.
- Anh biết em về đây là vì chuyện gì, cũng chỉ tại anh mà thôi. Nó thở dài, có lẽ cũng phải có một chút gì đó rõ ràng giữa cả hai, không muốn mọi thứ cứ nhập nhằng giữa có hoặc không. Và trên hết nó muốn mọi chuyện được giải quyết vì hai ngày tới có lẽ có một số chuyện nó cần phải làm.
- Sao anh lại nói vậy? Anh có lỗi gì đâu. Thanh cố gắng cười gượng, có lẽ đây cũng chỉ là một câu xã giao mà thôi.
- Hazzz . Nó thở dài lần nữa rồi lặng lẽ bước ra ngoài cửa, đặt ly nước bên cạnh xong nó ngồi bệt xuống thềm nhìn những tia nắng trưa len lỏi qua tán cây trước nhà. Rút từ trong túi ra bao thuốc, những lúc thế này có lẽ nó cần một chút khói thuốc.
- Mọi thứ không nên gượng ép, em đã nghe hết mọi chuyện về anh và...Linh rồi. Thanh khẽ bước tới ngồi kế bên nó. Không biết có phải nó nhạy cảm hay không nhưng khi Thanh nhắc tới tên em thì tim nó lại nhói lên, biết bao cảm xúc nó đang đè chặt như muốn bùng nổ ra. Kéo một hơi thuốc dài, nó nhắm mắt cố kìm nén bản thân.
- Tình cảm cũng vậy, em không trách anh hay gì cả. Em về đây cũng chỉ muốn được nhìn thấy anh thêm một lần nữa, thấy anh vẫn sống tốt, khoẻ mạnh. Vậy là tốt lắm rồi.
- ........
- Lúc trước em cứ nghĩ rằng tình yêu bọ xít của tuổi học trò chỉ là những rung động đầu đời và có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới ai. Em vẫn nghĩ thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ còn thời gian thì chúng ta lại có rất nhiều. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau em đã thấy mình lầm. Anh biết không? Lúc em bước lên máy bay em chả thấy buồn mấy đâu, em háo hức viễn cảnh đặt chân đến một nơi mới. Nhưng rồi mọi thứ nó lạ lẫm, không bạn bè, không người quen, những lúc đó em lại nhớ anh. Lúc đó em muốn về lại Việt Nam ngay nhưng thực sự là không thể... Khi ấy em mới thấy mỗi giây mỗi phút bên người mình yêu quý giá đến nhường nào.
- Vậy bây giờ ? Nó cố tản lờ mọi chuyện bởi dù gì thì đó cũng là quá khứ. Nhưng câu nói về sự quý giá của những phút giây bên người mình yêu cứ luẩn quẩn trong đầu nó.
- Mọi thứ quen dần sau một thời gian đầu bỡ ngỡ. Hihi. Em cũng có vài người bạn thân, đang học ở một ngôi trường tốt và có một công việc part time như bao người ở đó. Chỉ là không có... Anh. Thanh cuối đầu mân mê đầu ngón tay, mặt cúi gằm. Chữ "Anh" phát ra một cách đầy buồn bã, chắc có lẽ Thanh đã hi vọng rất nhiều khi trở về. Nhưng rồi tất cả chỉ là.... hư vô.
- .....
- Một thời gian em cố gắng quên anh, cố gắng mở lòng để yêu một người khác. Anh ấy là một người gốc Việt. Là hàng xóm và cũng là người giúp đỡ trong khoảng thời gian đầu em ở bên đó.
- Cậu ấy tên gì ?
- Kelvin, anh ấy cũng bằng tuổi em và anh.
- Ừ, vậy hai người giờ thế nào rồi. Nó thấy trong lòng chút nhẹ nhàng, ít ra cũng có một người quan tâm để Thanh không cảm thấy quá cô đơn ở xứ người.
- Đã có lúc em cố gắng để thử mở lòng, cố yêu anh ấy nhưng cố gắng mấy thì rốt cuộc cũng không thể được....
- ...... Nó chỉ im lặng châm tiếp một điếu thuốc. Có lẽ nó chỉ biết thở dài. Đúng là tình cảm con người không theo một quy luật nào cả và tình cảm của nó với Thanh giống như một trò đùa, trò đùa của số phận. Số phận sắp xếp Thanh xa nó rồi lại để nó gặp em, để nó yêu em nhưng lại tiếp tục mang em đi và đưa Thanh về. Có phải kiếp trước nó phạm tội gì để bây giờ ông trời mang đến sự nghiệt ngã như vậy. Dường như những người nó yêu đều theo một cách nào đó rời đi khi mọi thứ đang tốt đẹp, còn nó cũng chỉ bất lực nhìn theo mà chẳng thể làm gì. Chắc đó là số phận của nó rồi.
Thanh cũng lặng im ngắm nhìn những tia nắng trưa len lỏi qua những tán cây, không khí xung quanh bình yên đến lạ thường. Bỗng Thanh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nó, mọi thứ giống như những ngày cả hai còn bên nhau. Ngồi cạnh nhau, tựa đầu vào nhau nhưng sao bây giờ dường như mọi thứ đã lỗi nhịp, hai con tim gần nhau như vậy nhưng chẳng còn chung nhịp đập.
Đến chiều nó chở Thanh về, thằng Long thì viện cớ muốn ở lại nhà cậu nên nó chẳng thể từ chối nhiệm vụ đưa Thanh đi mua một ít đồ làm quà khi trở về Mỹ. Cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi thì cả hai sẽ cách nhau cả nửa vòng trái đất và có thể cũng chẳng có cơ hội gặp nhau thêm nữa nên nó cũng không muốn tránh mặt Thanh, nó muốn những ngày còn lại trôi qua thật êm đềm và nhẹ nhàng nhất đối với cả hai. Có thể đây là tất cả những gì nó có thể làm để bù đắp cho Thanh, bởi nó nợ người con gái này quá nhiều.
Tuy nói là đi mua quà nhưng chủ yếu đi chơi là chính, cả hai theo sự chỉ dẫn của Google đến những nơi mà Thanh muốn đi. Sau buổi trưa hôm nay dường như Thanh có vẻ thoải mái hơn, ánh mắt và khuôn mặt không còn buồn mà thay vào đó là nét tinh nghịch vui vẻ như ngày nào. Có thể cô ấy đang gượng ép chính bản thân mình nhưng nó cũng mong Thanh có thể nghĩ mọi chuyện một cách thông suốt. Và sẽ vẫn là Thanh như ngày xưa, rất vô tư hồn nhiên như ánh nắng mặt trời thuở ban mai.
Còn nó, tuy bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường nhưng bên trong là hỗn độn những cảm xúc bị dồn nén đang chờ bộc phát. Sự vụn vỡ từ cuộc gặp buổi sáng vẫn còn vương lại trong lòng làm nó không khỏi khó chịu. Ngoài ra còn một chút hối hận đối với người con gái bên cạnh, nó cố gắng làm mọi thứ thật bình thường để coi như một chút bù đắp cho cô ấy nhưng xem ra cũng không che dấu được nhiều. Đó là những lúc nhìn vu vơ vô hồn những dòng xe trên phố mặc cho người con gái đối diện nhìn với ánh mắt khó hiểu, là những câu " anh sao vậy?", " anh có vẻ mệt đúng không?" . Đáp lại chỉ là " anh ổn" hoặc những nụ cười trừ mặc sự khó hiểu của Thanh. Nó không ổn, hoàn toàn không ổn nhưng nó phải diễn, phải làm nhân vật cho cái màn kịch nó tự dựng ra sáng nay mặc dù cũng chả thích thú gì. Có lẽ phải chờ tới khi em đi màn kịch này mới có thể kết thúc được, chẳng biết nó có hối hận hay không với quyết định của mình nhưng với nó dường như chẳng có lựa chọn nào cả. Mọi thứ cứ thế đến tận tối, sau khi ăn xong nó đưa Thanh trở lại khách sạn rồi về. Thanh vẫn thế, đứng vẫy chào cho tới khi nó đi khuất bóng mới chịu vào như thói quen cũ năm nào. Tự cười, có lẽ người con gái năm xưa đã trở về và nó hi vọng Thanh sẽ luôn như vậy, như ánh nắng mai năm nào.
Thằng Long ở nhà cậu nên nó cũng chẳng muốn về nhà, giờ nó sợ phải ở một mình bởi những lúc đó nó lại suy nghĩ về em. Đành chạy xe dạo phố một mình vậy. Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà nó lại băng qua những con phố quen thuộc, chắc có lẽ phần nào đó trong nó muốn vậy. Đi qua những chốn cũ khiến những hình ảnh của em cứ bất chấp sự ngăn cản của nó mà hiện về, những kỷ niệm của hai đứa cứ chập chờn trong tâm trí làm cả đầu óc nó càng hỗn độn hơn. Rồi cứ như thế nó đi trong vô định cho tới khi đến một nơi, nơi có lẽ đã thành một phần kỷ niệm của cả hai. Chẳng hiểu sao nó lại chạy ra đây, dường như nó muốn ra đây để có thể bản thân được thoải mái yếu đuối. Cả ngày hôm nay cố gắng mạnh mẽ, cố gắng bình thường nhưng dường như mọi thứ đã quá sức chịu đựng. Chạy lại về nơi lần đầu trao nhau nụ hôn, về nơi in dấu bao kỷ niệm của nó và em. Về lại nơi đánh dấu những bước đầu tiên trên con đường chung của cả hai, có lẽ con đường đó không trọn vẹn nhưng chắc chắn mãi mãi nó không hối hận những ngày tháng cùng em đi chung trên con đường ấy.
Chạy tới gần giữa cầu thì nó chợt nhận ra phía trước là chiếc xe quen thuộc đang được dựng bên lề. Bên cạnh thành cầu là bóng dáng một người con gái đang nhìn về phía xa xăm, mà sao bóng dáng ấy thân quen đến lạ lùng. Cố nhìn thật kỹ thì nó nhận ra là em nhưng tại sao em lại ra đây, có phải em cũng như nó? Có phải em cũng tìm về nơi này để có thể thoải mái yếu đuối, thoải mái sống thật với tình cảm của mình?
Nó cố chạy thật chậm thật chậm trên cầu, lướt qua em một cách từ từ để cố gắng nhìn em thật lâu. Bóng dáng em nhỏ dần và khuất dạng khi nó chạy qua một quãng xa. Bỗng nó trả số rồi kéo ga thật nhanh chạy lên phía trước tìm kiếm chỗ quay đầu xe để quay lại nơi ấy. Rồi lại như lúc nãy nó cố gắng chạy thật chậm, đôi mắt chắm chú nhìn theo bóng dáng ấy. Em vẫn thế, vẫn đứng như bất động nhìn về phía xa nơi chỉ toàn là bóng đen của màn đêm. Bao bọc xung quanh là những ánh đèn đường vàng vọt và có lẽ cả sự cô đơn, buồn bã. Có lẽ cô gái ấy đang thấy cô đơn, đang thấy tốn thương. Lỗi cũng ở nó nhưng nó biết làm gì bây giờ.
Nó dừng xe ngay phía bên kia đường, chăm chú ngắm nhìn bóng hình người con gái nó yêu. Rồi tâm trí nó dần bị xâm chiếm bởi những hình ảnh, những kỷ niệm ngày nào. Hình ảnh cô gái nhỏ nhắn đứng dưới mưa sau những ngày biến mất lại thường trực nơi đây, những cảm xúc vỡ oà khi đón nhận nụ hôn đầu tiên của cả hai, hơi ấm từ cái ôm cứ vương vấn trong tâm trí nó.
Bỗng trong một thoáng chốc nó muốn kết thúc tất cả mọi chuyện. Tiềm thức muốn nó chạy thật nhanh sang bên kia đường để ôm em, để sửa chữa lại những thứ mà nó làm hồi sáng. Có lẽ đây là giây phút hiếm hoi mà lý trí chẳng thể thắng được tình cảm trong nó. Nó đang định tắt máy để làm cái việc đang le lói trong đầu thì bỗng.... Chẳng hiểu sao mọi thứ vừa mới nhen nhóm trong đầu tắt ngúm, nó cúi đầu vít ga. Chiếc xe chạy đi mặc cho nó vẫn cố ngoái đầu nhìn cái bóng dáng quen thuộc của em xa dần. Có lẽ cuộc tình của cả hai cũng sẽ giống như những thứ nó bỏ lại phía sau, sẽ mãi trôi vào dĩ vãng.
Nó cứ chạy xe trong vô định. Kể từ khi ra khỏi quán cà phê ấy nó coi như đã đánh mất một nửa của mình. Điện thoại trong túi nó reo.
- Alo !
- Xong việc chưa? Qua nhà cậu tao đi, mọi người làm sắp xong rồi nè.
Khẽ liếc chiếc màn hình điện thoại, đã gần 11 giờ rồi. Vậy là nó đã chạy vô thức trong hơn một tiếng đồng hồ. Mà đây là đâu? Nó liếc nhìn tấm bảng của một cửa hiệu bên đường. Cộng hoà - Tân Bình.
- Ừ xong rồi, giờ tao qua liền.
- Nhanh nha! Địa chỉ tao gửi vào tin nhắn cho mày rồi đó.
- Ừ!
Dập máy, nó mở điện thoại và chạy về địa chỉ nhà cậu thằng Long. Con người là vậy đó, nhiều khi đau đến xé lòng nhưng vẫn luôn cho mọi người thấy vẻ ngoài bình thường, vẫn cố tỏ vẻ là mình ổn.
Đến nhà cậu của Long thì cũng hơn 11 rưỡi, chắc giờ này mọi thứ đã xong hết rồi. Ngại thật, đã đi ăn ké mà không giúp được gì, may mà mới nãy nó cũng kịp tạt qua siêu thị mua ít trái cây mang đến nếu không thì chắc không có mặt mũi nào nhìn ai quá. Hít một hơi thật sâu rồi cố nở một nụ cười gượng gạo, nó bấm chuông rồi dắt xe vô sân.
- Thằng Quang đó hả? Tiếng mợ thằng Long nói khi nó lúi húi dắt xe vào.
- Dạ con đây, cô chú có khoẻ không ạ?
- Cô chú vẫn khoẻ, bữa nay nhìn lớn tướng quá ta. Nhớ hồi xưa nhìn còm còm vậy mà giờ ra dáng người lớn rồi đó. Mợ tất tả chạy ra, nhìn mợ không mấy thay đổi, trông vẫn như mấy năm trước.
Nó không biết nói gì, chỉ im lặng gãi đầu cười trừ.
- Thôi vô nhà đi con, mà mày qua đây chơi được rồi bày vẻ làm gì cho tốn kém. Dì trách khi nhìn thấy mớ trái cây nó cầm trên tay.
- Dạ.. Nó gãi đầu cười rồi theo mợ vào nhà.
Vừa vào nhà nó bắt gặp Thanh, Thanh đang bưng mấy món ăn để bày biện ra bàn. Một chút khựng lại khi hai ánh mắt chạm nhau, rồi nhanh chóng cả hai đều cố gắng lẫn tránh ánh nhìn của đối phương. Thoáng buồn, có lẽ mọi thứ giữa nó và Thanh sẽ chẳng bao giờ có thể bình thường được. Chỉ vài ngày nhưng sao nó thấy Thanh có vẻ tiều tuỵ đi nhiều, ánh mắt buồn bã vẫn thường trực dù cho đôi môi vẫn luôn thường trực nụ cười. Nhưng chắc có lẽ Thanh cũng như nó, cũng chỉ đang cố gắng nở những nụ cười gượng gạo mà thôi. Càng nhìn thấy Thanh những lúc này nó lại càng thấy có lỗi với người con gái ấy. Không phải người con gái nào cũng có thể nuôi dưỡng tình cảm dành cho một người trong ngần ấy năm, cũng không phải người con gái nào cũng đủ dũng khí để lặn lội gần nửa vòng trái đất để tìm tình yêu của mình. Vậy mà.......
Nó vô trong nhà phụ thằng Long với Thanh dọn mọi thứ ra bàn. Thằng Long không nói gì chỉ chốc chốc nhìn nó rồi lại quay sang nhìn Thanh, có lẽ thằng bạn nó đủ tinh tế và hiểu cả hai để nhận ra những gì đang diễn ra giữa nó và Thanh. Nó cố gắng tươi cười thật tự nhiên trong cả bữa ăn, lúc thì gắp cho cậu thằng Long, rồi cả mợ và có khi là.... Thanh. Cố gắng thể hiện mọi thứ thật tự nhiên để sao cho Thanh thấy thoải mái nhất, nhưng sâu thẳm đâu đó nó vẫn thấy sự gượng gạo ở cả hai bên. Nhưng ít ra nó tự tin rằng đã che giấu thành công một số thứ, đó là những ngỗn ngang, vụn vỡ đang thường trực bên trong nó. Che giấu những vụn vỡ còn vương lại từ khi gặp lại em quả thực chẳng dễ dàng gì nhưng cũng không thể vì nó mà bữa ăn mất vui được, dù gì thì đây cũng được coi là một bữa ăn đoàn tụ bởi đã 3-4 năm kể từ lần cuối nó gặp cậu và mợ. Nhưng trên hết nó không muốn ai phải lo lắng cho nó. Đã nợ Thanh quá nhiều nên nó chẳng thể để người con gái này bận tâm về những chuyện của nó, nó muốn những ngày còn lại của Thanh ở Việt Nam diễn ra một cách thỏai mái nhất. Còn thằng Long thì khác, nó sẽ tâm sự với thằng bạn nhưng chắc chắn không phải bây giờ. Với nó bây giờ chưa phải lúc để yếu mềm, đây là lúc nó phải làm chủ mọi thứ để tất cả có thể kết thúc tốt đẹp, hoặc nó nghĩ như vậy sẽ tốt đẹp....
Bữa ăn xong xuôi thì cả cậu và dì đi nghỉ trưa để lại ba đứa nó. Thằng Long có vẻ muốn tạo chút riêng tư cho nó và Thanh nên cũng lặng lẽ lên phòng với cái cớ nghỉ trưa. Nó coi tivi còn Thanh bấm điện thoại, có lẽ cả hai đều đang trốn tránh lẫn nhau.
- Khi nào em về bên kia? Nó vu vơ hỏi cho dù mắt vẫn ra vẻ chăm chú vào cái màn hình tivi.
- Dạ... Cuối tuần này anh ạ.
- Ừ, thế có về quê để chào mọi người trước khi đi không ?
- Dạ chắc khỏi, em về đây cũng chẳng ai biết cả. Giọng Thanh có vẻ trùng xuống, nó cảm nhận rõ sự buồn bã trong từng lời nói được phát ra.
Nó chẳng biết nói gì cả, có lẽ mọi thứ đã hơi nghiệt ngã với cả hai để rồi giờ đây tất cả đều như đang dang dở với cả Thanh và nó. Đối với nó thì mọi chuyện có lẽ chả đến mức tệ, tình cảm của nó với Thanh có lẽ chỉ là chút tiếc nuối, chút hoài niệm khi xưa. Nhưng còn Thanh thì có lẽ những ngày ở Việt Nam, những thứ nó mang lại quả thực sẽ làm tổn thương người con gái này rất nhiều. Không biết bao nhiêu dũng khí và tình yêu đủ để một người con gái có thể làm những điều như Thanh nhưng sau tất cả mọi thứ dường như đã chẳng còn ý nghĩa gì.
Mọi thứ cứ thế diễn ra trong im lặng, cả hai người ai cũng cố gắng tỏ ra bận rộn với thứ mình đang làm dù cho chắc hẳn tâm trí lại đang nghĩ về những việc khác.
- Anh xin lỗi. Nó chủ động lên tiếng.
- Tại sao lại xin lỗi? Thanh có vẻ ngạc nhiên nhìn về nó.
- Anh biết em về đây là vì chuyện gì, cũng chỉ tại anh mà thôi. Nó thở dài, có lẽ cũng phải có một chút gì đó rõ ràng giữa cả hai, không muốn mọi thứ cứ nhập nhằng giữa có hoặc không. Và trên hết nó muốn mọi chuyện được giải quyết vì hai ngày tới có lẽ có một số chuyện nó cần phải làm.
- Sao anh lại nói vậy? Anh có lỗi gì đâu. Thanh cố gắng cười gượng, có lẽ đây cũng chỉ là một câu xã giao mà thôi.
- Hazzz . Nó thở dài lần nữa rồi lặng lẽ bước ra ngoài cửa, đặt ly nước bên cạnh xong nó ngồi bệt xuống thềm nhìn những tia nắng trưa len lỏi qua tán cây trước nhà. Rút từ trong túi ra bao thuốc, những lúc thế này có lẽ nó cần một chút khói thuốc.
- Mọi thứ không nên gượng ép, em đã nghe hết mọi chuyện về anh và...Linh rồi. Thanh khẽ bước tới ngồi kế bên nó. Không biết có phải nó nhạy cảm hay không nhưng khi Thanh nhắc tới tên em thì tim nó lại nhói lên, biết bao cảm xúc nó đang đè chặt như muốn bùng nổ ra. Kéo một hơi thuốc dài, nó nhắm mắt cố kìm nén bản thân.
- Tình cảm cũng vậy, em không trách anh hay gì cả. Em về đây cũng chỉ muốn được nhìn thấy anh thêm một lần nữa, thấy anh vẫn sống tốt, khoẻ mạnh. Vậy là tốt lắm rồi.
- ........
- Lúc trước em cứ nghĩ rằng tình yêu bọ xít của tuổi học trò chỉ là những rung động đầu đời và có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới ai. Em vẫn nghĩ thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ còn thời gian thì chúng ta lại có rất nhiều. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau em đã thấy mình lầm. Anh biết không? Lúc em bước lên máy bay em chả thấy buồn mấy đâu, em háo hức viễn cảnh đặt chân đến một nơi mới. Nhưng rồi mọi thứ nó lạ lẫm, không bạn bè, không người quen, những lúc đó em lại nhớ anh. Lúc đó em muốn về lại Việt Nam ngay nhưng thực sự là không thể... Khi ấy em mới thấy mỗi giây mỗi phút bên người mình yêu quý giá đến nhường nào.
- Vậy bây giờ ? Nó cố tản lờ mọi chuyện bởi dù gì thì đó cũng là quá khứ. Nhưng câu nói về sự quý giá của những phút giây bên người mình yêu cứ luẩn quẩn trong đầu nó.
- Mọi thứ quen dần sau một thời gian đầu bỡ ngỡ. Hihi. Em cũng có vài người bạn thân, đang học ở một ngôi trường tốt và có một công việc part time như bao người ở đó. Chỉ là không có... Anh. Thanh cuối đầu mân mê đầu ngón tay, mặt cúi gằm. Chữ "Anh" phát ra một cách đầy buồn bã, chắc có lẽ Thanh đã hi vọng rất nhiều khi trở về. Nhưng rồi tất cả chỉ là.... hư vô.
- .....
- Một thời gian em cố gắng quên anh, cố gắng mở lòng để yêu một người khác. Anh ấy là một người gốc Việt. Là hàng xóm và cũng là người giúp đỡ trong khoảng thời gian đầu em ở bên đó.
- Cậu ấy tên gì ?
- Kelvin, anh ấy cũng bằng tuổi em và anh.
- Ừ, vậy hai người giờ thế nào rồi. Nó thấy trong lòng chút nhẹ nhàng, ít ra cũng có một người quan tâm để Thanh không cảm thấy quá cô đơn ở xứ người.
- Đã có lúc em cố gắng để thử mở lòng, cố yêu anh ấy nhưng cố gắng mấy thì rốt cuộc cũng không thể được....
- ...... Nó chỉ im lặng châm tiếp một điếu thuốc. Có lẽ nó chỉ biết thở dài. Đúng là tình cảm con người không theo một quy luật nào cả và tình cảm của nó với Thanh giống như một trò đùa, trò đùa của số phận. Số phận sắp xếp Thanh xa nó rồi lại để nó gặp em, để nó yêu em nhưng lại tiếp tục mang em đi và đưa Thanh về. Có phải kiếp trước nó phạm tội gì để bây giờ ông trời mang đến sự nghiệt ngã như vậy. Dường như những người nó yêu đều theo một cách nào đó rời đi khi mọi thứ đang tốt đẹp, còn nó cũng chỉ bất lực nhìn theo mà chẳng thể làm gì. Chắc đó là số phận của nó rồi.
Thanh cũng lặng im ngắm nhìn những tia nắng trưa len lỏi qua những tán cây, không khí xung quanh bình yên đến lạ thường. Bỗng Thanh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nó, mọi thứ giống như những ngày cả hai còn bên nhau. Ngồi cạnh nhau, tựa đầu vào nhau nhưng sao bây giờ dường như mọi thứ đã lỗi nhịp, hai con tim gần nhau như vậy nhưng chẳng còn chung nhịp đập.
Đến chiều nó chở Thanh về, thằng Long thì viện cớ muốn ở lại nhà cậu nên nó chẳng thể từ chối nhiệm vụ đưa Thanh đi mua một ít đồ làm quà khi trở về Mỹ. Cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi thì cả hai sẽ cách nhau cả nửa vòng trái đất và có thể cũng chẳng có cơ hội gặp nhau thêm nữa nên nó cũng không muốn tránh mặt Thanh, nó muốn những ngày còn lại trôi qua thật êm đềm và nhẹ nhàng nhất đối với cả hai. Có thể đây là tất cả những gì nó có thể làm để bù đắp cho Thanh, bởi nó nợ người con gái này quá nhiều.
Tuy nói là đi mua quà nhưng chủ yếu đi chơi là chính, cả hai theo sự chỉ dẫn của Google đến những nơi mà Thanh muốn đi. Sau buổi trưa hôm nay dường như Thanh có vẻ thoải mái hơn, ánh mắt và khuôn mặt không còn buồn mà thay vào đó là nét tinh nghịch vui vẻ như ngày nào. Có thể cô ấy đang gượng ép chính bản thân mình nhưng nó cũng mong Thanh có thể nghĩ mọi chuyện một cách thông suốt. Và sẽ vẫn là Thanh như ngày xưa, rất vô tư hồn nhiên như ánh nắng mặt trời thuở ban mai.
Còn nó, tuy bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường nhưng bên trong là hỗn độn những cảm xúc bị dồn nén đang chờ bộc phát. Sự vụn vỡ từ cuộc gặp buổi sáng vẫn còn vương lại trong lòng làm nó không khỏi khó chịu. Ngoài ra còn một chút hối hận đối với người con gái bên cạnh, nó cố gắng làm mọi thứ thật bình thường để coi như một chút bù đắp cho cô ấy nhưng xem ra cũng không che dấu được nhiều. Đó là những lúc nhìn vu vơ vô hồn những dòng xe trên phố mặc cho người con gái đối diện nhìn với ánh mắt khó hiểu, là những câu " anh sao vậy?", " anh có vẻ mệt đúng không?" . Đáp lại chỉ là " anh ổn" hoặc những nụ cười trừ mặc sự khó hiểu của Thanh. Nó không ổn, hoàn toàn không ổn nhưng nó phải diễn, phải làm nhân vật cho cái màn kịch nó tự dựng ra sáng nay mặc dù cũng chả thích thú gì. Có lẽ phải chờ tới khi em đi màn kịch này mới có thể kết thúc được, chẳng biết nó có hối hận hay không với quyết định của mình nhưng với nó dường như chẳng có lựa chọn nào cả. Mọi thứ cứ thế đến tận tối, sau khi ăn xong nó đưa Thanh trở lại khách sạn rồi về. Thanh vẫn thế, đứng vẫy chào cho tới khi nó đi khuất bóng mới chịu vào như thói quen cũ năm nào. Tự cười, có lẽ người con gái năm xưa đã trở về và nó hi vọng Thanh sẽ luôn như vậy, như ánh nắng mai năm nào.
Thằng Long ở nhà cậu nên nó cũng chẳng muốn về nhà, giờ nó sợ phải ở một mình bởi những lúc đó nó lại suy nghĩ về em. Đành chạy xe dạo phố một mình vậy. Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà nó lại băng qua những con phố quen thuộc, chắc có lẽ phần nào đó trong nó muốn vậy. Đi qua những chốn cũ khiến những hình ảnh của em cứ bất chấp sự ngăn cản của nó mà hiện về, những kỷ niệm của hai đứa cứ chập chờn trong tâm trí làm cả đầu óc nó càng hỗn độn hơn. Rồi cứ như thế nó đi trong vô định cho tới khi đến một nơi, nơi có lẽ đã thành một phần kỷ niệm của cả hai. Chẳng hiểu sao nó lại chạy ra đây, dường như nó muốn ra đây để có thể bản thân được thoải mái yếu đuối. Cả ngày hôm nay cố gắng mạnh mẽ, cố gắng bình thường nhưng dường như mọi thứ đã quá sức chịu đựng. Chạy lại về nơi lần đầu trao nhau nụ hôn, về nơi in dấu bao kỷ niệm của nó và em. Về lại nơi đánh dấu những bước đầu tiên trên con đường chung của cả hai, có lẽ con đường đó không trọn vẹn nhưng chắc chắn mãi mãi nó không hối hận những ngày tháng cùng em đi chung trên con đường ấy.
Chạy tới gần giữa cầu thì nó chợt nhận ra phía trước là chiếc xe quen thuộc đang được dựng bên lề. Bên cạnh thành cầu là bóng dáng một người con gái đang nhìn về phía xa xăm, mà sao bóng dáng ấy thân quen đến lạ lùng. Cố nhìn thật kỹ thì nó nhận ra là em nhưng tại sao em lại ra đây, có phải em cũng như nó? Có phải em cũng tìm về nơi này để có thể thoải mái yếu đuối, thoải mái sống thật với tình cảm của mình?
Nó cố chạy thật chậm thật chậm trên cầu, lướt qua em một cách từ từ để cố gắng nhìn em thật lâu. Bóng dáng em nhỏ dần và khuất dạng khi nó chạy qua một quãng xa. Bỗng nó trả số rồi kéo ga thật nhanh chạy lên phía trước tìm kiếm chỗ quay đầu xe để quay lại nơi ấy. Rồi lại như lúc nãy nó cố gắng chạy thật chậm, đôi mắt chắm chú nhìn theo bóng dáng ấy. Em vẫn thế, vẫn đứng như bất động nhìn về phía xa nơi chỉ toàn là bóng đen của màn đêm. Bao bọc xung quanh là những ánh đèn đường vàng vọt và có lẽ cả sự cô đơn, buồn bã. Có lẽ cô gái ấy đang thấy cô đơn, đang thấy tốn thương. Lỗi cũng ở nó nhưng nó biết làm gì bây giờ.
Nó dừng xe ngay phía bên kia đường, chăm chú ngắm nhìn bóng hình người con gái nó yêu. Rồi tâm trí nó dần bị xâm chiếm bởi những hình ảnh, những kỷ niệm ngày nào. Hình ảnh cô gái nhỏ nhắn đứng dưới mưa sau những ngày biến mất lại thường trực nơi đây, những cảm xúc vỡ oà khi đón nhận nụ hôn đầu tiên của cả hai, hơi ấm từ cái ôm cứ vương vấn trong tâm trí nó.
Bỗng trong một thoáng chốc nó muốn kết thúc tất cả mọi chuyện. Tiềm thức muốn nó chạy thật nhanh sang bên kia đường để ôm em, để sửa chữa lại những thứ mà nó làm hồi sáng. Có lẽ đây là giây phút hiếm hoi mà lý trí chẳng thể thắng được tình cảm trong nó. Nó đang định tắt máy để làm cái việc đang le lói trong đầu thì bỗng.... Chẳng hiểu sao mọi thứ vừa mới nhen nhóm trong đầu tắt ngúm, nó cúi đầu vít ga. Chiếc xe chạy đi mặc cho nó vẫn cố ngoái đầu nhìn cái bóng dáng quen thuộc của em xa dần. Có lẽ cuộc tình của cả hai cũng sẽ giống như những thứ nó bỏ lại phía sau, sẽ mãi trôi vào dĩ vãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.