Chương 5
Điểm dối lừa
06/06/2016
Tỉnh dậy sau
một ngày mệt mỏi và đầy khó hiểu thì đã 8 giờ tối,vơ lấy cái điện thoại
thì có 3 cuộc gọi nhỡ,2 tin nhắn.một cuộc gọi nhỡ của mẹ,tức tốc gọi lại thì bị mắng một trận vì tội ngủ ngáy không đúng giờ giấc,lại còn chưa
ăn uống bị bắt đi ăn,một cuộc của thằng bạn trong hội chơi game,chắc lại kêu log acc đây mà,khỏi gọi lại và một cuộc của L,chưa gọi vội.2 tin
nhắn một của mẹ với nội dung trách móc sao gọi không bắt máy,tin còn lại là của L.
-sao gọi cho bạn thân không được vậy?.tay chân thế nào rồi?
Ngập ngừng nó gọi lại cho L. Thực sự bây giờ nó khá hứng thú với L,không phải hứng thú tình cảm nam nữ,mà nó tò mò về L,mới chỉ gặp có một ngày mà cô nàng này đem đến cho nó khá nhiều khó hiểu.
-Gọi Quang có việc gì không? L bắt máy sau vài hồi chuông vang lên
-Gọi cho bạn thân xem cái tay thế nào rồi?
-Cái này sao làm khó được bạn thân của L,còn khoẻ như voi.
-Xuỳ!yếu mà thích thể hiện.thôi làm gì làm đi.L còn chút chuyện làm dở.
-Uk.pp bạn thân.
Mỉm cười trước cái cô nàng này,thật khiến người khác tò mò. Tắm xong nó đi bộ tới quán ăn,đánh chén no nê nó rảo bước về. Chả có hứng thú với game nó đặt lưng nằm ngủ,hôm nay ngủ sớm một bữa vậy. Nhưng nào có được,chằn chọc cả tiếng vẫn không ngủ được,tự nhiên từng hình ảnh về em lại hiện về.
Thở dài,thật sự nó chán nản,từ ngày em ra đi hầu như chả mấy khi nó được yên giấc. Nó buộc phải làm bạn với game,ngồi trước màn hình máy tính tới khi mệt nhoài rồi mới đặt lưng ngủ được. Trước kia mỗi tối nhớ em ngủ không được nó đều lang thang ngoài phố,bây giờ cũng vậy,nó thay đồ ra khỏi nhà lang thang.
Đường Sài Gòn về khuya có cảm giác mát hơn,tuy là đã khuya nhưng xe cộ còn khá nhiều,từng dòng người qua lại nhưng vẫn không làm bớt sự trống trãi trong nó. Nực cười thật,cả buổi ngày còn chả suy nghĩ gì,còn đi chơi bình thường nhưng sao giờ nó lại nhớ em. Từ khi em đi nó vẫn thường như vậy,những ngày đông lạnh nó nhớ em,nó nhớ từng cái nắm tay của nó và em,trời nóng nó lại nhớ nụ cười rạng rỡ của em khi đi bên nó,trời mưa nó nhớ lần nó và em tắm mưa,đi trong mưa.
Nó vẫn vậy,dù cũng đã một thời gian trôi qua nhưng với nó vẫn như ngày hôm qua,cảm giác vẫn vậy,suy nghĩ vẫn vậy,chỉ có em không biết bây giờ thế nào,cách nhau cả nữa vòng trái đất không biết giờ này em có nhớ đến nó như nó nhớ em không? Quả thật cái bóng của em quá lớn trong nó.
Còn nhớ những ngày đó nó ghét em,nó hận em,cũng như bao kẻ thất tình khác,nó ngập trong men,vùi đầu vào thuốc lá mong quên đ. Nhưng rồi ngày qua ngày nó nhận ra những thứ đó chả giúp gì được cho nó,nó đốt thuốc thì từng hình ảnh em hiện về trong từng làn khói,nó say thì đến khi tỉnh nó lại nhớ em. Từng ngày trôi qua nó bình tâm lại,nó học cách chấp nhận cuộc sống không em nhưng sao khó quá,gần hai năm rồi mà nó vẫn chẳng thể nào quên được em. Có thể với nó em là cả bầu trời,từng quan trọng nhất,là mối tình đầu mà không phải dễ gì mà quên được
Lang thang đến tận khuya nó trở về nhà,vẫn hình bóng em lởn vỡn trong đầu nó,vẫn nụ cười ấy,vẫn ánh mắt ấy,em như ám ảnh nó.
Ngày hôm sau và cả những ngày sau đó nó bắt đầu lên lớp đúng giờ hơn,nói chuyện nhiều hơn với L,còn L thì cũng tỏ ra thân mật với nó hơn,nói chuyện với nó nhiều hơn. Điều này làm cả lớp thấy khá ngạc nhiên,một thằng trước giờ lạnh lùng là thế mà giờ lại nói nhiều đến vậy,mấy đứa con trai thì cười đểu cho rằng nó tán L,tụi con gái thì xì xào,còn nó thì kệ,ít ra từ lúc em đi L là người con gái đầu tiên làm nó tò mò.
Nó quyết định tìm hiểu một chút về L,nhưng chẳng được gì,lũ con gái cũng chẳng ai chơi thực sự thân với L,lũ con trai thì đương nhiên cười cợt nó,một số thành phần GATO với cách L đối xử với nó thì còn chả ưa nó ra mặt. Chả thu được gì từ cái đám này nó tìm đên thằng lớp trưởng,năn nỉ gãy lưỡi cộng thêm một tuần ăn sáng chỉ để đổi lấy một cái địa chỉ. Thôi thì biết nhà đã rồi tính.
Tìm tới địa chỉ của thằng lớp trưởng nó bắt gặp một căn nhà khá lớn,trước nhà là một khoảng sân nhỏ có một số cây cảnh ở trước,đặc biệt hơn là phía trước sân có đặt một cái xích đu trắng,trong nhà có vẻ không có ai hết. Nó quay về mà hầu như chả thu được gì.
Một tuần trôi qua,tay nó cũng khỏi.Một tuần nó với L chính thức trở thành "bạn thân",một tuần ngày nào cũng nói chuyện nhưng vẫn không thể nào hiểu thêm được quá nhiều về cô nàng này,L quá khó hiểu hoặc có thể L cố che dấu tất cả trước nó và chỉ hé mở từ từ ra trong tương lai hoặc khi thích hợp. Lên lớp nó vẫn vậy vẫn gục đầu ngủ cả buổi học,nhưng có chút khác biệt là nó không cần đi sớm vì mỗi lúc đi học đều được L để dành chỗ sau lưng,một chỗ lý tưởng để ngủ,có người phía trên luôn chăm chỉ ngồi thẳng che cho nó,không phải lên giảng đường ko được ngủ hay thầy cô bắt phạt chỉ là nó không muốn ngta khó chịu khi thấy nó ko chú ý đến cái kiến thức cái nhiệt huyết mà họ truyền cho thế hệ trẻ,mẹ nó là giáo viên nên nó hiểu điều gì mà người giáo viên khó chịu nhất,đó là khi mình hăng say nổ lực truyền dạy kiến thức,nhưng dưới kia học sinh mình không thèm quan tâm đến sự hăng say,sự nổ lực đó.
Cuối tuần đó tụi nó được nhận giải,đồng hạng 3 bóng đá nam,thêm cái giải thủ môn xuất sắc của nó,cũng tự hào chứ.Tất cả được 700k,lớp nó quyết định tổ chức đi ăn nhậu ăn mừng.Thời gian là chiều tối thứ 7,kế hoạch là ăn uống chơi bời để coi như xả strees chuẩn bị cho kỳ thi kết thúc môn sắp tới. Cả lớp nó có vẻ khá hào hứng vì dù gì lớp nó cũng chưa có dịp đi chơi chung bao giờ
(Còn tiếp)
-sao gọi cho bạn thân không được vậy?.tay chân thế nào rồi?
Ngập ngừng nó gọi lại cho L. Thực sự bây giờ nó khá hứng thú với L,không phải hứng thú tình cảm nam nữ,mà nó tò mò về L,mới chỉ gặp có một ngày mà cô nàng này đem đến cho nó khá nhiều khó hiểu.
-Gọi Quang có việc gì không? L bắt máy sau vài hồi chuông vang lên
-Gọi cho bạn thân xem cái tay thế nào rồi?
-Cái này sao làm khó được bạn thân của L,còn khoẻ như voi.
-Xuỳ!yếu mà thích thể hiện.thôi làm gì làm đi.L còn chút chuyện làm dở.
-Uk.pp bạn thân.
Mỉm cười trước cái cô nàng này,thật khiến người khác tò mò. Tắm xong nó đi bộ tới quán ăn,đánh chén no nê nó rảo bước về. Chả có hứng thú với game nó đặt lưng nằm ngủ,hôm nay ngủ sớm một bữa vậy. Nhưng nào có được,chằn chọc cả tiếng vẫn không ngủ được,tự nhiên từng hình ảnh về em lại hiện về.
Thở dài,thật sự nó chán nản,từ ngày em ra đi hầu như chả mấy khi nó được yên giấc. Nó buộc phải làm bạn với game,ngồi trước màn hình máy tính tới khi mệt nhoài rồi mới đặt lưng ngủ được. Trước kia mỗi tối nhớ em ngủ không được nó đều lang thang ngoài phố,bây giờ cũng vậy,nó thay đồ ra khỏi nhà lang thang.
Đường Sài Gòn về khuya có cảm giác mát hơn,tuy là đã khuya nhưng xe cộ còn khá nhiều,từng dòng người qua lại nhưng vẫn không làm bớt sự trống trãi trong nó. Nực cười thật,cả buổi ngày còn chả suy nghĩ gì,còn đi chơi bình thường nhưng sao giờ nó lại nhớ em. Từ khi em đi nó vẫn thường như vậy,những ngày đông lạnh nó nhớ em,nó nhớ từng cái nắm tay của nó và em,trời nóng nó lại nhớ nụ cười rạng rỡ của em khi đi bên nó,trời mưa nó nhớ lần nó và em tắm mưa,đi trong mưa.
Nó vẫn vậy,dù cũng đã một thời gian trôi qua nhưng với nó vẫn như ngày hôm qua,cảm giác vẫn vậy,suy nghĩ vẫn vậy,chỉ có em không biết bây giờ thế nào,cách nhau cả nữa vòng trái đất không biết giờ này em có nhớ đến nó như nó nhớ em không? Quả thật cái bóng của em quá lớn trong nó.
Còn nhớ những ngày đó nó ghét em,nó hận em,cũng như bao kẻ thất tình khác,nó ngập trong men,vùi đầu vào thuốc lá mong quên đ. Nhưng rồi ngày qua ngày nó nhận ra những thứ đó chả giúp gì được cho nó,nó đốt thuốc thì từng hình ảnh em hiện về trong từng làn khói,nó say thì đến khi tỉnh nó lại nhớ em. Từng ngày trôi qua nó bình tâm lại,nó học cách chấp nhận cuộc sống không em nhưng sao khó quá,gần hai năm rồi mà nó vẫn chẳng thể nào quên được em. Có thể với nó em là cả bầu trời,từng quan trọng nhất,là mối tình đầu mà không phải dễ gì mà quên được
Lang thang đến tận khuya nó trở về nhà,vẫn hình bóng em lởn vỡn trong đầu nó,vẫn nụ cười ấy,vẫn ánh mắt ấy,em như ám ảnh nó.
Ngày hôm sau và cả những ngày sau đó nó bắt đầu lên lớp đúng giờ hơn,nói chuyện nhiều hơn với L,còn L thì cũng tỏ ra thân mật với nó hơn,nói chuyện với nó nhiều hơn. Điều này làm cả lớp thấy khá ngạc nhiên,một thằng trước giờ lạnh lùng là thế mà giờ lại nói nhiều đến vậy,mấy đứa con trai thì cười đểu cho rằng nó tán L,tụi con gái thì xì xào,còn nó thì kệ,ít ra từ lúc em đi L là người con gái đầu tiên làm nó tò mò.
Nó quyết định tìm hiểu một chút về L,nhưng chẳng được gì,lũ con gái cũng chẳng ai chơi thực sự thân với L,lũ con trai thì đương nhiên cười cợt nó,một số thành phần GATO với cách L đối xử với nó thì còn chả ưa nó ra mặt. Chả thu được gì từ cái đám này nó tìm đên thằng lớp trưởng,năn nỉ gãy lưỡi cộng thêm một tuần ăn sáng chỉ để đổi lấy một cái địa chỉ. Thôi thì biết nhà đã rồi tính.
Tìm tới địa chỉ của thằng lớp trưởng nó bắt gặp một căn nhà khá lớn,trước nhà là một khoảng sân nhỏ có một số cây cảnh ở trước,đặc biệt hơn là phía trước sân có đặt một cái xích đu trắng,trong nhà có vẻ không có ai hết. Nó quay về mà hầu như chả thu được gì.
Một tuần trôi qua,tay nó cũng khỏi.Một tuần nó với L chính thức trở thành "bạn thân",một tuần ngày nào cũng nói chuyện nhưng vẫn không thể nào hiểu thêm được quá nhiều về cô nàng này,L quá khó hiểu hoặc có thể L cố che dấu tất cả trước nó và chỉ hé mở từ từ ra trong tương lai hoặc khi thích hợp. Lên lớp nó vẫn vậy vẫn gục đầu ngủ cả buổi học,nhưng có chút khác biệt là nó không cần đi sớm vì mỗi lúc đi học đều được L để dành chỗ sau lưng,một chỗ lý tưởng để ngủ,có người phía trên luôn chăm chỉ ngồi thẳng che cho nó,không phải lên giảng đường ko được ngủ hay thầy cô bắt phạt chỉ là nó không muốn ngta khó chịu khi thấy nó ko chú ý đến cái kiến thức cái nhiệt huyết mà họ truyền cho thế hệ trẻ,mẹ nó là giáo viên nên nó hiểu điều gì mà người giáo viên khó chịu nhất,đó là khi mình hăng say nổ lực truyền dạy kiến thức,nhưng dưới kia học sinh mình không thèm quan tâm đến sự hăng say,sự nổ lực đó.
Cuối tuần đó tụi nó được nhận giải,đồng hạng 3 bóng đá nam,thêm cái giải thủ môn xuất sắc của nó,cũng tự hào chứ.Tất cả được 700k,lớp nó quyết định tổ chức đi ăn nhậu ăn mừng.Thời gian là chiều tối thứ 7,kế hoạch là ăn uống chơi bời để coi như xả strees chuẩn bị cho kỳ thi kết thúc môn sắp tới. Cả lớp nó có vẻ khá hào hứng vì dù gì lớp nó cũng chưa có dịp đi chơi chung bao giờ
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.