Người Thay Thế

Chương 29: Đêm giao thừa-Những ngày trước giông tố(P2)

Điểm dối lừa

13/06/2016

Ngắm pháo hoa giao thừa là việc mà mỗi năm nó đều làm,trước kia thường đi với thằng Long,bé hơn một chút thì đi cùng gia đình,nhưng từ sau khi kết thúc mối tình đầu nó chọn việc ngắm pháo hoa một mình. Ngồi ở một góc quen thuộc,hướng mắt về khoảng không đen kịt của bầu trời,chờ đợi thời khắc những tia pháo hoa nở tung thắp sáng màn đêm,rồi lằng lặng quay về trong khi mọi người vẫn đang hò hét,đang nhìn ngắm,đang cười đùa. Đó có thể đã trở thành một thói quen với nó,mà thói quen là gì,là thứ con người ta muốn làm vào một lúc nào đó,lặp đi lặp lại. Một mình ngắm màn đêm,ngắm quả pháo hoa đầu tiên,nơi ánh pháo hoa đó chứa hình ảnh của mối tình đầu,hình ảnh mà mỗi đêm về vẫn hiẹn lên trong tâm trí nó,hình ảnh mà mỗi khi nhắm mắt lại nó lại tưởng tượng ra. Cho đến một ngày,ngày em đến,vậy có phải đã đến lúc từ bỏ thói quen đó rồi không?

Bước chầm chậm về phía chiếc bàn đã đặt trước,thói quen rồi. Ngồi ngắm từng dòng người dồn về từ mọi phía,gọi một ly cà phê,bỏ một ít đường,thói quen rồi. Trầm tư nhìn về phía xa xăm,nơi mọi người hớn hở chờ đón thời khắc bầu trời ánh lên sắc pháo hoa,thời khắc đánh dấu một năm mới tới,hình như cũng thói quen rồi.

-Chị ơi hết bàn rồi à? Tiếng một cô gái trẻ tầm 17-18 nói với nhân viên phục vụ ngay gần nó,bên cạnh một cô bé nép mình bên cạnh chắc cùng tầm tuổi.

-Dạ hết rồi ạ,bàn ở đây thường đã đặt từ trước. Cô nhân viên lên tiếng,khuôn mặt hai cô bé khá thất vọng.

Nó chả thèm để ý nữa,lại thả tầm nhìn về phía dưới như một thói quen.

-Anh ơi,chỗ anh có ai ngồi chưa ạ.

Nó quay lại khi nghe thấy giọng nho nhỏ ngay bên. Là cô gái trẻ mới nãy,bạn cô ta có vẻ khá ngại ngùng nên đứng nép phía sau.

Nó im lặng,vô thức lắc đầu,không hiểu sao nó lại làm vậy. Chỉ cần một cái gật đầu chẳng phải nó sẽ không bị làm phiền hay sao?chẳng phải nó sẽ được ngồi một mình như thói quen hay sao?

-Anh cho bọn em ngồi chung được không?bọn em chưa có đặt bàn. Cô bé có vẻ ấp úng ngượng ngùng,hai tay đan vào nhau.

-Nếu anh thấy phiền thì thôi vậy. Cô bé nói tiếp như chẳng để nó phải suy nghĩ gì.

Nó im lặng,cầm ly cà phê lên,nhấp một một ít. Hai cô bé có vẻ thất vọng quay đi.

-Các em có thể ngồi đây,anh cũng chỉ có một mình. Nó nhẹ nhàng nói.

-Em cám ơn. Hai cô bé dỏng giạc nói,có vẻ khá mừng rỡ.

Nó chỉ mỉm cười xã giao rồi lại thả tầm mắt về vị trí cũ,nơi từng dòng người đang chen nhau tìm kiếm một vị trí để ngóng chờ thời khắc giao thừa,đó như thói quen,mà không hôm nay nó không ngồi một mình,vẫn có hai cô bé không quen biết mà,coi như đã bỏ một thói quen đi,thói quen một mình đêm giao thừa.

-Bọn em sẽ mời anh chầu này. Một cô bé lên tiếng.

Nó im lặng mỉm cười rồi lắc đầu.

-Coi như cảm ơn anh đã cho tụi em ngồi đây. Cô bé còn lại nói,cơ vẻ rất thành tâm.



Nó vẫn mỉm cười và lắc đầu.

Nó đi vệ sinh,ghé qua quầy lễ tân và tính tiền,dĩ nhiên là cho cả hai cô bé ấy,cái này coi như lì xì năm mới cho hai cô bé đó vậy,và cũng cảm ơn vì nhờ đó nó phá bỏ thói quen một mình,bởi đã đến lúc bỏ đi những thói quen này rồi đúng không?

Nó gọi điện thoại khi những ánh pháo hoa đầu tiên sáng rực trên bầu trời,và dĩ nhiên người ở bên đầu dây kia là em. Một hồi chuông dài vang lên,và em của nó cũng nhấc máy.

-Alo,em đang làm gì đó? Phía bên kia có vẻ khá ồn.

-Em đang đi ăn với anh Đạt và mấy người bạn của anh ấy.

-Em nghe thấy gì không? Nó dám chắc dù bên kia có hơi ồn ào nhưng em cũng sẽ nghe tiếng pháo hoa.

-Tiếng pháo hoa. Giọng em có vẻ hồ hởi.

Nó mỉm cười ngắm nhìn từng ánh pháo hoa,có đỏ,có xanh,có vàng,mọi thứ tô điểm bầu trời đêm giao thừa.

-Người ta nói ước dưới pháo hoa thì điều ước sẽ thành hiện thực đó. Nó bịa thôi,vì trước kia mỗi đêm giao thừa nó đều ngồi một mình đợi chờ ánh pháo hoa đầu tiên để ước một điều nhưng điều ấy chẳng thành sự thật ít ra là cho tới lúc này.

-Thật không,hay là anh bịa đấy.

-Thật,em tin anh không?

-Em ước rồi.

-Ước gì vậy?

-Em ước chúng ta hạnh phúc. Giọng em có vẻ khá vui và đôi chút tự hào.

Nó chỉ cười,một nụ cười hạnh phúc.

-Còn anh ước gì?

-Anh ước em hạnh phúc.

-Gì kỳ vậy,sao không phải là chúng ta?



-Vì với anh chỉ cần em hạnh phúc là anh hạnh phúc.

-Đồ dẻo miệng. Bên kia là nụ cười khúc khích của em,em nó có biết là chỉ những nụ cười như thế của em cũng khiến nó hạnh phúc hay không?

Nó chỉ cười. Những ánh pháo hoa cuối cùng rực rỡ trên bầu trời đêm. Dưới những ánh pháo hoa là nó,con người mà một năm trước vẫn ủ rủ một mình,vẫn tràn đầy tổn thương,vẫn co mình lại như một con thú bị thương,còn bây giờ nó là một kẻ hạnh phúc,hạnh phúc vì có em,vì từng nụ cười của em,từng cử chỉ của em,từng lời nói của em,con thú đó dường như đã lành những vết thương,con thú đó giờ đây tràn đầy sức sống.

-Anh về nha,hết pháo hoa rồi,chúc mừng em năm mới.

-Anh về cẩn thận nha,chúc mừng anh năm mới luôn,em yêu anh.

-Anh cũng yêu em.

Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời,những ánh pháo hoa cuối cùng dần lụi tắt để trả lại sự yên tĩnh cho màn đêm như nó vốn có. Bước từng bước xuống lầu để trở về.

-Anh ơi.

Nó quay lại,là hai cô bé đó.

-Em nói để bọn em mời anh mà.

Nó im lặng cười.

-Vậy bữa sau em sẽ mời nhé. Cô bé cười tươi với nó,một nụ cười trong veo và hình như,hình như có gì đó quen thuộc nơi nụ cười này.

Nó im lặng mấy giây rồi gật đầu,quay người lại,nó đưa tay lên cao ra vẻ tạm biệt rồi bước thật nhanh về phía cửa để hoà vào dòng người mặc cho sau lưng hình như có người gọi nó.

-Có duyên sẽ gặp lại. Nó mỉm cười tự nhủ.

Lấy xe nó chầm chậm đi về,mà không nó không muốn về nó muốn dạo phố. Vô thức nó lại trở về lại ngôi nhà ấy,ngôi nhà khi xưa nó vẫn hay ghé qua,nơi mà sau mỗi đêm giao thừa nó lại vô thức trở về,như một thói quen. Nhìn vào bên trong,ngôi nhà sáng đèn,chắc trong đó là một gia đình hạnh phúc đang quây quần bên nhau. Nó mỉm cười cố gắng thu hết mọi thứ trước mặt vào đầu,chắc hôm nay sẽ là lần cuối nó trở lại đây,cũng đã tới lúc nên bỏ đi những thói quen này.

Chạy qua đầu ngõ,đứng bên kia đường nhìn vào con hẻm lần cuối,nơi nó vẫn hay đứng chờ cô ấy. Bỗng từ con hẻm một chiếc taxi chạy ra,rõ ràng đây là hẻm cụt bình thường chẳng bao giờ taxi chịu chạy vô,mà còn lùi vô trong thì chắc chẳng lái xe nào rãnh,điều này làm nó hơi khó hiểu. Đèn xe rọi vào làm nó khá chói mắt,chiếc taxi đứng lại một lúc ngay hẻm rồi lại rồ máy đi tiếp. Chiếc xe lướt qua nó một cách chầm chậm, bên trong ô cửa kính hình như là một cô gái,trời khá tối,chỉ có ánh đèn đường loe loét nên nó không nhìn rõ nhưng nó linh cảm là một cô gái,nó cũng ngờ ngợ về người con gái trong chiếc xe,có vẻ rất thân thuộc. Nó nhìn theo chiếc taxi cho đến khi bóng chiếc taxi khuất dần trên con đường. Tặc lưỡi,nó đề máy xe trở về,tạm biệt nơi đây,tạm biệt thói quen,tạm biệt quá khứ,tạm biệt em-Cô gái anh đã từng yêu.

Nó cùng chiếc xe từ từ trở về nhà. Hôm nay nó đã không còn cô đơn,đã từ bỏ những thói quen một thời,hôm nay nó biết nó có em bên cạnh,và hôm nay nó biết "chỉ cần em hạnh phúc" nó cũng sẽ hạnh phúc,vậy là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Thay Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook