Chương 31: Người cũ trở về
Điểm dối lừa
13/06/2016
Đặt chân xuống bến xe miền đông những ngày sau tết quả thực là một cực hình,từ thanh
niên trai tráng cho đến các bậc phụ lão trẻ em tràn ngập khắp mọi nơi.
Người xe nườm nượp,chen lấn nhau dẫn đến cảnh tượng hỗn loạn chưa từng
có. Cũng may nó đã tinh ý nói với em ngày mai mới vô để em khỏi ra đón
nó,khỏi phải chen lấn xô đẩy ở đây và đơn giản nó cũng muốn tạo cho em
một chút bất ngờ,một ngày nó dành trọn vẹn để bên em,để thoả những nhớ
thương,những mong chờ bao nhiêu ngày qua.
Lết thân lên chuyến xe buýt đông nghịt nhưng trong lòng thì vui phơi phới,đơn giản chỉ ít phút nữa thôi nó sẽ được gặp em,thiên thần nhỏ của nó. Lết xuống xe,vác một đống đồ lên lưng,lê thân qua vài con hẻm để về khu trọ làm nó khá mệt nhưng đợi nó ở khu trọ là một bất ngờ. Vừa bước qua cổng thì đã thấy chiếc xe quen quen dựng ngay trước sân bà chủ nhà. Vừa tính ló đầu qua chào bà chủ một tiếng thì .
-Anh về tới rồi à? Giọng em trong trẻo vang lên,bao ngày nay vẫn được nghe giọng em qua điện thoại nhưng sao hôm nay lại khác thế,chút gì đó gần gũi,chút gì đó thân thương,chút gì đó nhớ nhung.
-Ơ,sao em lại ở đây? Nó ngơ ngác trong khi thấy em ngồi cạnh bà chủ,chắc hai bà cháu đang nói chuyện.
-Thì đợi anh chứ sao? Em cười,nụ cười thiên thần mà nó luôn muốn in đậm trong tâm trí.
-Sao em biết anh lên,anh nói mai mới vào mà. Nó ngơ ngác chỉ biết đứng gãi đầu
-Bà nói cho con bé biết đấy,cái thằng lên mà cũng chả báo với người yêu tiếng nào. Bà chủ cười cười nói.
-Dạ ảnh sợ con ra đón mệt nên không báo đó bà,ảnh là ảnh lo cho con đó. Em cười tít mắt chạy tới ôm tay nó.
Nó chả biết nói gì lại đưa tay gãi đầu,mà đâu phải vì ngứa hay chấy rận gì,chẳng qua mỗi lần ngượng hoặc rối trí nó lại vô thức gãi đầu.
-Mày không báo nhưng con bé nó đứng đợi từ sáng sớm,bà thấy mới kêu con bé vô đây đấy.
-Hì hì. Nó không nói gì chỉ cười cười gãi đầu ngượng ngùng,trong khi cả em và bả chủ vẫn hướng ánh mắt châm chọc về phía nó.
-Thôi con với Linh về phòng nha bà. Nó luống cuống chào bà rồi kéo tay em đi trong tiếng cười khúc khích của em và của cả bà chủ.
Mở cửa phòng ra,căn phòng quen thuộc với nó hai năm qua ngay trước mặt,cũng vì trước khi về nó đã dọn dẹp tất cả mọi thứ nên giờ chỉ cần quyét lại thôi là đã sạch sẽ. Em quét nhà trong khi nó lấy đồ vào tắm,chắc tắm xong nó sẽ dẫn em đi chơi bù lại quãng thời gian mà hai đứa xa nhau. Người ta nói yêu xa thì tình cảm dễ phai nhoà nhưng sao nó thấy chẳng đúng gì cả,xa em nó biết nó nhớ em rất nhiều,xa em nó thấy nó yêu em nhiều hơn.
-Anh ơi cái hộp gì đây anh? Tiếng em nói vọng vào trong lúc nó đang tắm.
Cái hộp,cái hộp,cái hộp gì nhỉ,làm gì có cái hộp gì. Mà không... Nó xả nước rồi lao như cắt ra khỏi nhà tắm khi mà đầu tóc cũng chưa kịp khô. Em đang treo mấy bộ quần áo trong balô của nó lên giá treo đồ. Bên cạnh em là chiếc hộp,là những tấm hình,những kỷ vật của quá khứ của nó. Nó bình tĩnh từ từ bước tới bên cạnh giường,chắc em chưa mở ra đâu.
-Cái hộp này đó hả? Nó bình tĩnh hỏi dò em.
-Ừ,trong đó có gì vậy anh? Nó thở phào,vậy là em chưa mở ra,nếu mở ra thì không biết nó sẽ giải thích như thế nào,nó không muốn vì những thứ đáng ra nó phải vứt bỏ từ lâu này mà em bị tổn thương. Mà nó cũng chả hiểu sao hôm qua nó lại ném chiếc hộp vào balô làm gì nữa,để bây giờ lại rơi vô cái cảnh này.
-À.. Ừ đây là hộp quà bạn anh nhờ anh mang vô dùm,vài bữa nữa anh mang sang đưa cho bạn gái nó,khổ yêu xa nó mệt thế đấy. Nó cố gắng bình tĩnh tìm kiếm một lý do mà theo nó thực sự thuyết phục để giải thích cho em.
-Ừ,yêu xa mệt lắm anh nhỉ. Em nói rồi cười hì. Em cười làm nó yên tâm và chắc chắn rằng em chưa mở chiếc hộp ra,vì nếu mở ra thì chắc thái độ của em không như vậy đâu.
Nó chỉ gật đầu rồi với tay đặt cái hộp lên ngăn cao nhất của kệ sách với hi vọng sẽ khuất tầm nhìn của em,và em sẽ không để ý mà đòi nó mở ra. Chắc sau hôm nay nó phải cất cái hộp này ở chỗ khác,mà không phải vứt đi chứ,chẳng hiểu hôm qua nó nghĩ gì mà lại mang vô đây.
Em vào nhà tắm rồi cầm ra theo cái khăn mặt của nó.
-Ngồi xuống em lau đầu cho,người gì tắm xong đầu tóc ướt nhẹp.
Nó ngồi xuống bên cạnh giường,em ngồi sau lau đầu cho nó,nhẹ nhàng,ân cần lau cái đầu đầy nước của nó như người vợ lau đầu cho chồng khi mới tắm xong,quả là đôi vợ chồng son mà. Nó cười thầm hạnh phúc trong bụng mà quên ngay mất chuyện vừa xảy ra,giờ trong từng nơron thần kinh của nó chỉ toàn là những luồn xung điện hạnh phúc mà thôi.
-Anh cười gì vậy? Em vừa lau đầu vừa hỏi nó.
-Không có gì,mà anh thấy em lau đầu cho anh như này giống vợ chồng son không?
-Hi hi,khờ,nói bậy không à. Em ngượng ngùng đánh yêu vào vai nó.
-Anh có yêu em không?
Nó im lặng không nói gì rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt em,khuôn mặt ra vẻ nghiêm trọng. Nó nhìn sâu vào mắt em rồi bất ngờ chồm lên hôn em. Một nụ hôn nhẹ ngay vành môi,em có vẻ hơi bất ngờ nên mắt mở to tròn xoe nhìn nó. Rồi như chẳng để em định thần nó lại tìm đến môi em thật nhanh,một nụ hôn nữa đến,lần này kéo dài hơn,ngọt ngào hơn,nụ hôn thoả nỗi nhớ mong cunhx nó những ngày qua,nụ hôn chất chứa yêu thương nó dành cho em,và nụ hôn cũng mang theo câu trả lời với em rằng"Vâng,anh yêu em, yêu hơn cả bản thân mình". Dường như em đã hết bất ngờ với hành hành động của nó nên khẽ nhắm mắt,đón nhận nụ hôn của nó,nhịp nhàng,nồng ấm. Nụ hôn nhớ mong yêu thương của hai đứa dường như sẽ kéo dài bất tận nếu như em không cắn nó,vâng em cắn vào môi nó,một cú cắn không nhẹ và cũng không quá mạnh nhưng đủ bắt cho nó phải rời môi em ra.
-Sao em cắn anh? Nó hỏi trong khi tay chạm nhẹ vào vết chắn trên môi,may mà không chảy máu.
-Tại anh hư,đồ dâm dê. Em vừa nói vừa quay mặt đi thẳng vào nhà tắm,chắc là định cất khăn đây mà. Và như chẳng để em được đi nó lao tới ôm em từ sau lưng. Cảm giác ôm người con gái mình yêu từ sau lưng là một cảm giác thật sự khó tả,bồi hồi,xao xuyến,nó cứ như chúng ta đang ôm cả thế giới trong vòng tay,những lúc thế này người con gái như nhỏ bé đi,như một thứ mong manh dễ vỡ làm chúng ta trỗi dậy cảm giác muốn bảo bọc.
-Hư mà có đứa nhắm tịt mắt,dâm dê mà có đứa hôn đắm đuối. Nó thì thầm vào tai để chọc quê em.
-Kệ em,bỏ em ra không. Em có vẻ quyết tâm,vùng vằng đòi thoát khỏi vòng tay của nó. Nhưng nào có được,càng vùng vằng nó càng siết chặt vòng tay hơn,và như bất lực em thả lỏng người rồi nhẹ nhàng nép sát vào nó,cả cơ thể em như lọt thỏm vào người nó.
-Thôi bỏ em ra,em xả cái khăn rồi mình đi ăn sáng nha. Em nhẹ nhàng nói,ngượng ngùng,bẻn lẻn,đây đúng là em của nó rồi,nhẹ nhàng,mong manh dễ vỡ.
Nó bỏ em ra sau khi hôn nhẹ lên tóc em. Khoác thêm chiếc áo sơmi,nó và em ra khỏi khu trọ đi ăn sáng. Hôm nay sẽ là một ngày trọn vẹn nó dành cho em. Lại lết ra quán phở mà em với nó hay ăn,gọi hai tô phở nghi ngút khói. Em sớt bánh phở và thịt cho nó,chỉ chừa lại một ít với lý do em sợ mập còn nó thì phải ăn cho mập bởi vì em thích heo. Nó chả hiểu mô tê gì nhưng quen rồi nên nó cũng chấp nhận một cách nhẹ nhàng chứ không miễn cưỡng bắt em ăn cho nhiều vì sợ em ăn ít không đủ sức. Ăn xong em tịch thu cái bóp của nó để trả tiền rồi cầm luôn mặc sự ú ớ của nó.
Kế đến em bắt nó chở đi uống trà sữa,món này nó chả thích mấy nên toàn gọi nước ngọt uống mặc cho em vẫn hay la nó vì sợ nước ngọt uống nhiều làm tiểu đường rồi không tốt,nhưng nó kệ,chứ trà sữa của em thì không ngọt à,trà sữa của em thì không tiểu đường à. Em với nó luyên thuyên đủ thứ chuyện,từ Hà Nội lạnh như thế nào,cho tới bún chả,bún đậu mắm tôm gì đó mặc cho nó có biết mấy món đó thế nào đâu. Rồi chuyện nó ăn tết thế nào,đi chơi những đâu,gia đình khoẻ không,nó đều thành thật kể hết và đương nhiên là không đả động gì đến bức thư hay hộp quà.
Trưa em bắt nó qua siêu thị ăn trưa mặc cho Sài Gòn rộng lớn có bao nhiêu chỗ để đi. Vẫn là món bún bò quen thuộc ngày đầu em và nó cùng nhau đi,nó cố kiếm lại chiếc bàn ngày xưa em và nó vẫn ngồi. Cảm giác trở lại những nơi mà được coi là những kỷ niệm với nó và em thật sự đặc biệt. Nơi đây gợi lại cho nó những cảm xúc khó quên lần đầu gặp em,một cô gái nhí nhảnh,nhẹ nhàng nhưng đầy khó hiểu. Tuy bây giờ nó hiểu em hơn,qua tiếp xúc,qua anh Đạt và còn nhiều nữa nhưng đối với nó em luôn khó hiểu,luôn có một cái gì đó bí ẩn mà nó không tài nào biết,có thể vì những thứ đó mà nó ngày càng bị thu hút bởi em.
Em ăn xong lại lôi nó chơi game,em cười nhiều,vui vẻ nhí nhảnh với nó y như ngày đầu. Nó cũng vui,cũng cười,cũng hoà theo những trò chơi em chơi,hoà theo niềm vui của em. Chơi đủ mọi trò xong em bắt nó dắt đi ăn kem cho khỏi nóng,ăn xong hình như em vẫn chưa hết nóng nên bèn dắt nó thẳng vô nhà sách để đọc ké và hưởng máy lạnh. Nó thì lân la quầy truyện tranh còn em thì lân la nơi mớ tiểu thuyết,em thích đọc tiểu thuyết thì phải,say sưa chăm chú đọc mặc thời gian trôi. Mãi tận chiều tối em với nó mới rời đi ăn tối.
Em bắt nó dắt ra công viên rồi hai đứa từ từ dạo xung quanh,nhẹ nhàng nắm tay nhau,nhẹ nhàng bước,chỉ những thứ đơn giản ấy thôi nhưng sao ấm áp,nhưng sao hạnh phúc thế. Trời về khuya nó và em trở lại với thói quen dạo phố. Nó cầm lái,em ngồi sau ôm nó thật chặt,chiếc xe từ từ nhẹ nhàng đi qua những con phố quen thuộc,những con phố mà nó cùng em đã đi qua hàng chục lần nhưng sao nó vẫn chẳng thấy nhàm chán,chẳng lần nào giống lần nào,có phải vì nó đang có em bên cạnh hay không?
Em tự về nhà mặc cho nó nài nỉ sẽ đưa em về,hoặc sang nhà Mai ngủ. Nó cũng đành nghe theo em vì nó biết em làm vậy cũng vì lo lắng cho nó. Một ngày thật hạnh phúc,thật nhẹ nhàng và bình yên như chính tình yêu mà nó dành cho em,không vồ vập,không thể hiện mà nó thật nhẹ nhàng,êm đềm nhưng cũng đủ nhiều,đủ sâu đậm để nó biết tình yêu của nó dành cho em lớn đến nhường nào.
Những ngày sau em và nó bắt đầu đi học,mặc dù không thể trao nhau những cái ôm những cái hôn,nhưng trong ánh mắt cả nó và em đều cảm nhận được tình cảm nữa kia dành cho mình.
Nhưng người ta vẫn thường nói cuộc sống con người sẽ chẳng bao giờ phẳng lặng như mặt hồ,mà nó luôn cuồn cuộn sóng như mặt biển. Sẽ chẳng có gì để nói nếu như mọi chuyện vẫn cứ như ngày hôm nay,và tình yêu của nó và em trôi qua êm đềm qua mỗi ngày. Và những ngày này,những ngày hạnh phúc êm đềm của nó cũng chỉ giống như một khoảng lặng trước cơn bão,cơn bão thử thách tình yêu của nó và em.
Đó là một buổi trưa,trời Sài Gòn sau tết khá nắng,hôm nay được về sớm nên cả lớp rủ nhau ra trước trường uống nước mía,và lẽ dĩ nhiên là em và nó cũng đi chung với mọi người. Nó thì cười nói với mấy thằng bạn xung quanh,em thì đi cùng mấy cô bạn gái. Đến cổng trường thì nó đột nhiên đứng sững lại,nó bất ngờ bởi người đang đứng kia và người kia chắc hẳn cũng đang rất bất ngờ,bởi tất cả mọi thứ đều hiện lên trên nét mặt ấy,đôi mắt mở tròn nhìn nó,và nó cũng vậy.
Vẫn đôi mắt đó,vẫn nụ cười đó,dường như thời gian vài năm qua không làm thay đổi con người ta quá nhiều,chỉ cần chạm ánh mắt đó nó đã nhận ra. Người con gái ấy đứng đó,súng sính trên người là chiếc váy hoa,bất ngờ và hình như có chút bàng hoàng khi nhìn thấy nó. Hai con người bất động nhìn nhau,ánh mắt ấy nó chẳng thể quên được,bóng dáng ấy nó chẳng thể lẫn vào đâu được. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại,thời gian ngừng trôi,dòng người ngừng đi,những âm thanh nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất,mọi thứ xung quanh cũng nhạt dần nhạt dần rồi biến mất,chỉ còn lại đây hai con người sững sờ nhìn về phía nhau,cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ,đầy bàng hoàng và dường như nằm ngoài tưởng tượng và tính toán của hai người. Nó vô thức bước gần lại từng bước từng bước,còn cô ấy đứng đó,như đang phân vân,nửa muốn bước tới,nửa muốn chạy đi. Rồi như một thôi thúc vô hình,cô ấy bước từng bước,từng bước một,từ từ,chậm rãi,rồi từng bước nhanh dần,rồi trở thành những bước chạy. Một cái ôm thật chặt từ người con gái ấy,nó chỉ bất động,dường như mọi thứ là quá bất ngờ và nó không kịp suy nghĩ rằng mình đang làm gì. Bởi vì cô gái ấy,người đang ôm nó ngay đây,ngay lúc này là Thanh,mối tình đầu của nó. THANH đã trở về.
Lết thân lên chuyến xe buýt đông nghịt nhưng trong lòng thì vui phơi phới,đơn giản chỉ ít phút nữa thôi nó sẽ được gặp em,thiên thần nhỏ của nó. Lết xuống xe,vác một đống đồ lên lưng,lê thân qua vài con hẻm để về khu trọ làm nó khá mệt nhưng đợi nó ở khu trọ là một bất ngờ. Vừa bước qua cổng thì đã thấy chiếc xe quen quen dựng ngay trước sân bà chủ nhà. Vừa tính ló đầu qua chào bà chủ một tiếng thì .
-Anh về tới rồi à? Giọng em trong trẻo vang lên,bao ngày nay vẫn được nghe giọng em qua điện thoại nhưng sao hôm nay lại khác thế,chút gì đó gần gũi,chút gì đó thân thương,chút gì đó nhớ nhung.
-Ơ,sao em lại ở đây? Nó ngơ ngác trong khi thấy em ngồi cạnh bà chủ,chắc hai bà cháu đang nói chuyện.
-Thì đợi anh chứ sao? Em cười,nụ cười thiên thần mà nó luôn muốn in đậm trong tâm trí.
-Sao em biết anh lên,anh nói mai mới vào mà. Nó ngơ ngác chỉ biết đứng gãi đầu
-Bà nói cho con bé biết đấy,cái thằng lên mà cũng chả báo với người yêu tiếng nào. Bà chủ cười cười nói.
-Dạ ảnh sợ con ra đón mệt nên không báo đó bà,ảnh là ảnh lo cho con đó. Em cười tít mắt chạy tới ôm tay nó.
Nó chả biết nói gì lại đưa tay gãi đầu,mà đâu phải vì ngứa hay chấy rận gì,chẳng qua mỗi lần ngượng hoặc rối trí nó lại vô thức gãi đầu.
-Mày không báo nhưng con bé nó đứng đợi từ sáng sớm,bà thấy mới kêu con bé vô đây đấy.
-Hì hì. Nó không nói gì chỉ cười cười gãi đầu ngượng ngùng,trong khi cả em và bả chủ vẫn hướng ánh mắt châm chọc về phía nó.
-Thôi con với Linh về phòng nha bà. Nó luống cuống chào bà rồi kéo tay em đi trong tiếng cười khúc khích của em và của cả bà chủ.
Mở cửa phòng ra,căn phòng quen thuộc với nó hai năm qua ngay trước mặt,cũng vì trước khi về nó đã dọn dẹp tất cả mọi thứ nên giờ chỉ cần quyét lại thôi là đã sạch sẽ. Em quét nhà trong khi nó lấy đồ vào tắm,chắc tắm xong nó sẽ dẫn em đi chơi bù lại quãng thời gian mà hai đứa xa nhau. Người ta nói yêu xa thì tình cảm dễ phai nhoà nhưng sao nó thấy chẳng đúng gì cả,xa em nó biết nó nhớ em rất nhiều,xa em nó thấy nó yêu em nhiều hơn.
-Anh ơi cái hộp gì đây anh? Tiếng em nói vọng vào trong lúc nó đang tắm.
Cái hộp,cái hộp,cái hộp gì nhỉ,làm gì có cái hộp gì. Mà không... Nó xả nước rồi lao như cắt ra khỏi nhà tắm khi mà đầu tóc cũng chưa kịp khô. Em đang treo mấy bộ quần áo trong balô của nó lên giá treo đồ. Bên cạnh em là chiếc hộp,là những tấm hình,những kỷ vật của quá khứ của nó. Nó bình tĩnh từ từ bước tới bên cạnh giường,chắc em chưa mở ra đâu.
-Cái hộp này đó hả? Nó bình tĩnh hỏi dò em.
-Ừ,trong đó có gì vậy anh? Nó thở phào,vậy là em chưa mở ra,nếu mở ra thì không biết nó sẽ giải thích như thế nào,nó không muốn vì những thứ đáng ra nó phải vứt bỏ từ lâu này mà em bị tổn thương. Mà nó cũng chả hiểu sao hôm qua nó lại ném chiếc hộp vào balô làm gì nữa,để bây giờ lại rơi vô cái cảnh này.
-À.. Ừ đây là hộp quà bạn anh nhờ anh mang vô dùm,vài bữa nữa anh mang sang đưa cho bạn gái nó,khổ yêu xa nó mệt thế đấy. Nó cố gắng bình tĩnh tìm kiếm một lý do mà theo nó thực sự thuyết phục để giải thích cho em.
-Ừ,yêu xa mệt lắm anh nhỉ. Em nói rồi cười hì. Em cười làm nó yên tâm và chắc chắn rằng em chưa mở chiếc hộp ra,vì nếu mở ra thì chắc thái độ của em không như vậy đâu.
Nó chỉ gật đầu rồi với tay đặt cái hộp lên ngăn cao nhất của kệ sách với hi vọng sẽ khuất tầm nhìn của em,và em sẽ không để ý mà đòi nó mở ra. Chắc sau hôm nay nó phải cất cái hộp này ở chỗ khác,mà không phải vứt đi chứ,chẳng hiểu hôm qua nó nghĩ gì mà lại mang vô đây.
Em vào nhà tắm rồi cầm ra theo cái khăn mặt của nó.
-Ngồi xuống em lau đầu cho,người gì tắm xong đầu tóc ướt nhẹp.
Nó ngồi xuống bên cạnh giường,em ngồi sau lau đầu cho nó,nhẹ nhàng,ân cần lau cái đầu đầy nước của nó như người vợ lau đầu cho chồng khi mới tắm xong,quả là đôi vợ chồng son mà. Nó cười thầm hạnh phúc trong bụng mà quên ngay mất chuyện vừa xảy ra,giờ trong từng nơron thần kinh của nó chỉ toàn là những luồn xung điện hạnh phúc mà thôi.
-Anh cười gì vậy? Em vừa lau đầu vừa hỏi nó.
-Không có gì,mà anh thấy em lau đầu cho anh như này giống vợ chồng son không?
-Hi hi,khờ,nói bậy không à. Em ngượng ngùng đánh yêu vào vai nó.
-Anh có yêu em không?
Nó im lặng không nói gì rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt em,khuôn mặt ra vẻ nghiêm trọng. Nó nhìn sâu vào mắt em rồi bất ngờ chồm lên hôn em. Một nụ hôn nhẹ ngay vành môi,em có vẻ hơi bất ngờ nên mắt mở to tròn xoe nhìn nó. Rồi như chẳng để em định thần nó lại tìm đến môi em thật nhanh,một nụ hôn nữa đến,lần này kéo dài hơn,ngọt ngào hơn,nụ hôn thoả nỗi nhớ mong cunhx nó những ngày qua,nụ hôn chất chứa yêu thương nó dành cho em,và nụ hôn cũng mang theo câu trả lời với em rằng"Vâng,anh yêu em, yêu hơn cả bản thân mình". Dường như em đã hết bất ngờ với hành hành động của nó nên khẽ nhắm mắt,đón nhận nụ hôn của nó,nhịp nhàng,nồng ấm. Nụ hôn nhớ mong yêu thương của hai đứa dường như sẽ kéo dài bất tận nếu như em không cắn nó,vâng em cắn vào môi nó,một cú cắn không nhẹ và cũng không quá mạnh nhưng đủ bắt cho nó phải rời môi em ra.
-Sao em cắn anh? Nó hỏi trong khi tay chạm nhẹ vào vết chắn trên môi,may mà không chảy máu.
-Tại anh hư,đồ dâm dê. Em vừa nói vừa quay mặt đi thẳng vào nhà tắm,chắc là định cất khăn đây mà. Và như chẳng để em được đi nó lao tới ôm em từ sau lưng. Cảm giác ôm người con gái mình yêu từ sau lưng là một cảm giác thật sự khó tả,bồi hồi,xao xuyến,nó cứ như chúng ta đang ôm cả thế giới trong vòng tay,những lúc thế này người con gái như nhỏ bé đi,như một thứ mong manh dễ vỡ làm chúng ta trỗi dậy cảm giác muốn bảo bọc.
-Hư mà có đứa nhắm tịt mắt,dâm dê mà có đứa hôn đắm đuối. Nó thì thầm vào tai để chọc quê em.
-Kệ em,bỏ em ra không. Em có vẻ quyết tâm,vùng vằng đòi thoát khỏi vòng tay của nó. Nhưng nào có được,càng vùng vằng nó càng siết chặt vòng tay hơn,và như bất lực em thả lỏng người rồi nhẹ nhàng nép sát vào nó,cả cơ thể em như lọt thỏm vào người nó.
-Thôi bỏ em ra,em xả cái khăn rồi mình đi ăn sáng nha. Em nhẹ nhàng nói,ngượng ngùng,bẻn lẻn,đây đúng là em của nó rồi,nhẹ nhàng,mong manh dễ vỡ.
Nó bỏ em ra sau khi hôn nhẹ lên tóc em. Khoác thêm chiếc áo sơmi,nó và em ra khỏi khu trọ đi ăn sáng. Hôm nay sẽ là một ngày trọn vẹn nó dành cho em. Lại lết ra quán phở mà em với nó hay ăn,gọi hai tô phở nghi ngút khói. Em sớt bánh phở và thịt cho nó,chỉ chừa lại một ít với lý do em sợ mập còn nó thì phải ăn cho mập bởi vì em thích heo. Nó chả hiểu mô tê gì nhưng quen rồi nên nó cũng chấp nhận một cách nhẹ nhàng chứ không miễn cưỡng bắt em ăn cho nhiều vì sợ em ăn ít không đủ sức. Ăn xong em tịch thu cái bóp của nó để trả tiền rồi cầm luôn mặc sự ú ớ của nó.
Kế đến em bắt nó chở đi uống trà sữa,món này nó chả thích mấy nên toàn gọi nước ngọt uống mặc cho em vẫn hay la nó vì sợ nước ngọt uống nhiều làm tiểu đường rồi không tốt,nhưng nó kệ,chứ trà sữa của em thì không ngọt à,trà sữa của em thì không tiểu đường à. Em với nó luyên thuyên đủ thứ chuyện,từ Hà Nội lạnh như thế nào,cho tới bún chả,bún đậu mắm tôm gì đó mặc cho nó có biết mấy món đó thế nào đâu. Rồi chuyện nó ăn tết thế nào,đi chơi những đâu,gia đình khoẻ không,nó đều thành thật kể hết và đương nhiên là không đả động gì đến bức thư hay hộp quà.
Trưa em bắt nó qua siêu thị ăn trưa mặc cho Sài Gòn rộng lớn có bao nhiêu chỗ để đi. Vẫn là món bún bò quen thuộc ngày đầu em và nó cùng nhau đi,nó cố kiếm lại chiếc bàn ngày xưa em và nó vẫn ngồi. Cảm giác trở lại những nơi mà được coi là những kỷ niệm với nó và em thật sự đặc biệt. Nơi đây gợi lại cho nó những cảm xúc khó quên lần đầu gặp em,một cô gái nhí nhảnh,nhẹ nhàng nhưng đầy khó hiểu. Tuy bây giờ nó hiểu em hơn,qua tiếp xúc,qua anh Đạt và còn nhiều nữa nhưng đối với nó em luôn khó hiểu,luôn có một cái gì đó bí ẩn mà nó không tài nào biết,có thể vì những thứ đó mà nó ngày càng bị thu hút bởi em.
Em ăn xong lại lôi nó chơi game,em cười nhiều,vui vẻ nhí nhảnh với nó y như ngày đầu. Nó cũng vui,cũng cười,cũng hoà theo những trò chơi em chơi,hoà theo niềm vui của em. Chơi đủ mọi trò xong em bắt nó dắt đi ăn kem cho khỏi nóng,ăn xong hình như em vẫn chưa hết nóng nên bèn dắt nó thẳng vô nhà sách để đọc ké và hưởng máy lạnh. Nó thì lân la quầy truyện tranh còn em thì lân la nơi mớ tiểu thuyết,em thích đọc tiểu thuyết thì phải,say sưa chăm chú đọc mặc thời gian trôi. Mãi tận chiều tối em với nó mới rời đi ăn tối.
Em bắt nó dắt ra công viên rồi hai đứa từ từ dạo xung quanh,nhẹ nhàng nắm tay nhau,nhẹ nhàng bước,chỉ những thứ đơn giản ấy thôi nhưng sao ấm áp,nhưng sao hạnh phúc thế. Trời về khuya nó và em trở lại với thói quen dạo phố. Nó cầm lái,em ngồi sau ôm nó thật chặt,chiếc xe từ từ nhẹ nhàng đi qua những con phố quen thuộc,những con phố mà nó cùng em đã đi qua hàng chục lần nhưng sao nó vẫn chẳng thấy nhàm chán,chẳng lần nào giống lần nào,có phải vì nó đang có em bên cạnh hay không?
Em tự về nhà mặc cho nó nài nỉ sẽ đưa em về,hoặc sang nhà Mai ngủ. Nó cũng đành nghe theo em vì nó biết em làm vậy cũng vì lo lắng cho nó. Một ngày thật hạnh phúc,thật nhẹ nhàng và bình yên như chính tình yêu mà nó dành cho em,không vồ vập,không thể hiện mà nó thật nhẹ nhàng,êm đềm nhưng cũng đủ nhiều,đủ sâu đậm để nó biết tình yêu của nó dành cho em lớn đến nhường nào.
Những ngày sau em và nó bắt đầu đi học,mặc dù không thể trao nhau những cái ôm những cái hôn,nhưng trong ánh mắt cả nó và em đều cảm nhận được tình cảm nữa kia dành cho mình.
Nhưng người ta vẫn thường nói cuộc sống con người sẽ chẳng bao giờ phẳng lặng như mặt hồ,mà nó luôn cuồn cuộn sóng như mặt biển. Sẽ chẳng có gì để nói nếu như mọi chuyện vẫn cứ như ngày hôm nay,và tình yêu của nó và em trôi qua êm đềm qua mỗi ngày. Và những ngày này,những ngày hạnh phúc êm đềm của nó cũng chỉ giống như một khoảng lặng trước cơn bão,cơn bão thử thách tình yêu của nó và em.
Đó là một buổi trưa,trời Sài Gòn sau tết khá nắng,hôm nay được về sớm nên cả lớp rủ nhau ra trước trường uống nước mía,và lẽ dĩ nhiên là em và nó cũng đi chung với mọi người. Nó thì cười nói với mấy thằng bạn xung quanh,em thì đi cùng mấy cô bạn gái. Đến cổng trường thì nó đột nhiên đứng sững lại,nó bất ngờ bởi người đang đứng kia và người kia chắc hẳn cũng đang rất bất ngờ,bởi tất cả mọi thứ đều hiện lên trên nét mặt ấy,đôi mắt mở tròn nhìn nó,và nó cũng vậy.
Vẫn đôi mắt đó,vẫn nụ cười đó,dường như thời gian vài năm qua không làm thay đổi con người ta quá nhiều,chỉ cần chạm ánh mắt đó nó đã nhận ra. Người con gái ấy đứng đó,súng sính trên người là chiếc váy hoa,bất ngờ và hình như có chút bàng hoàng khi nhìn thấy nó. Hai con người bất động nhìn nhau,ánh mắt ấy nó chẳng thể quên được,bóng dáng ấy nó chẳng thể lẫn vào đâu được. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại,thời gian ngừng trôi,dòng người ngừng đi,những âm thanh nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất,mọi thứ xung quanh cũng nhạt dần nhạt dần rồi biến mất,chỉ còn lại đây hai con người sững sờ nhìn về phía nhau,cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ,đầy bàng hoàng và dường như nằm ngoài tưởng tượng và tính toán của hai người. Nó vô thức bước gần lại từng bước từng bước,còn cô ấy đứng đó,như đang phân vân,nửa muốn bước tới,nửa muốn chạy đi. Rồi như một thôi thúc vô hình,cô ấy bước từng bước,từng bước một,từ từ,chậm rãi,rồi từng bước nhanh dần,rồi trở thành những bước chạy. Một cái ôm thật chặt từ người con gái ấy,nó chỉ bất động,dường như mọi thứ là quá bất ngờ và nó không kịp suy nghĩ rằng mình đang làm gì. Bởi vì cô gái ấy,người đang ôm nó ngay đây,ngay lúc này là Thanh,mối tình đầu của nó. THANH đã trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.