Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Chương 58

Úy Không

02/07/2021

Hai tháng sau đó, vụ án của Lâm Khải Kiệt vẫn chưa hề giảm nhiệt trên các trang mạng xã hội, những tin hắc liên quan đến quá khứ của Lâm Khải Kiệt mọc lên như nấm sau mưa.

Tin tức một khi đã tràn ra ngoài, muốn ngăn chặn cũng rất khó khăn, tiền bạc ngay lúc này cũng không làm được gì, huống gì hành động chi tiền bịt miệng vốn là cái gai trong mắt dư luận, ngay tiếp theo đó những lời chửi rủa nhằm vào Bách Đông Thanh, cũng vang lên không dứt bên tai.

Mà bản thân Bách Đông Thanh ngoại trừ những vụ án gây tranh cãi kia ra, thì không còn tin tức gì khác có thể bôi xấu được nữa, thậm chí blogger nặc danh sau khi biết chuyện của anh còn có đánh giá khách quan. Nhưng chính vì không có tin hắc nên là có thể hắc ngược lại vì sao quá trong sạch.

Sau khi thân thế bối cảnh trưởng thành của anh bị đào ra ánh sáng, đám anh hùng bàn phím trên mạng đều điên cuồng bàn tán, còn có câu chuyện con nhà liệt sĩ thanh niên năm tốt, sau khi trưởng thành bước ra ngoài xã hội, dần dần trở nên hám danh hám lợi. Một người đàn ông hai mươi tám tuổi nhận chức vị đối tác của một công ty luật, thật sự là rất đáng giá cho mọi người dựng chuyện về quá khứ của anh.

Thậm chí còn có dân mạng bịa rằng anh vì muốn trèo cao, mà dụng tâm tìm một người bạn gái giàu có.

Hứa Húc thật sự là dở khóc dở cười, người bạn gái như cô đây gia cảnh cũng có thể coi là không tệ, nhưng ở bên nhau nhiều năm, đừng nói là không hề giúp đỡ sự nghiệp của anh một chút nào, ngay cả tiền sinh hoạt cũng là xài tiền của anh, dù sao với tiền lương sáu ngàn tệ của cô, mua cái túi đắt một chút cũng tiếc đứt ruột đứt gan.

Thế nhưng đối diện với những lời chửi rủa này, Bách Đông Thanh lại không có bất kỳ phản ứng gì, anh vẫn như cũ đi làm rồi bận rộn tăng ca, cũng không bàn về tình tiết vụ án với Hứa Húc, dường như đây chỉ một vụ án bình thường như bao vụ khác.

Hứa Húc thì ngược lại bởi vì phải đi theo tình hình tiến triển của bán án, đã rất nhiều lần ghé thăm Mạc Vĩ, có mấy lần còn đụng phải Trình Phóng, còn phỏng vấn anh ta dưới cương vị công tố viên một vài lần.

Lúc còn đi học, cái nhìn của Hứa Húc đối với chuyện Trình Phóng tâm tâm niệm niệm làm công tố viên, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ anh ta làm những chuyện này là vì tinh thần trọng nghĩa, chỉ xem như là một thanh niên phú nhị đại muốn có chút quan quyền mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy anh ta vì một bản án không tính là quan trọng mà hao tâm tổn trí, phí sức ngược xuôi, thật là có chút bất ngờ.

Anh ta đã không còn là một anh thanh niên ngây thơ dại dột năm nào nữa, một Trình kiểm hai mươi tám tuổi giải quyết sự việc thận trọng chu đáo, thành thục đến mức dường như có chút khó mà theo kịp.

Dù sao ngoài thắc mắc cá nhân này, nói tới quan hệ công việc đơn thuần, thì hai người chung đụng cũng có thể xem như hoà hợp.

Chớp mắt đã gần đến ngày mở phiên toà vị án, đây là lần đầu tiên Hứa Húc dự thính vụ án của Bách Đông Thanh với tư cách phóng viên truyền thông. Cũng không biết là bởi vì một tầng quan hệ này, hay là chờ đợi kết quả cuối cùng, cô lại có chút hồi hộp.

Buổi sáng hai người cùng nhau ra ngoài, cô lại nhịn không được cất tiếng hỏi: “Em nghe Trình Phóng nói anh ta rất có lòng tin với vụ án này, muốn Lâm Khải Kiệt ngồi tù hai ba năm là không thành vấn đề, rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?”

Vấn đề này trong vòng mấy ngày gần đây cô đã hỏi rất nhiều lần rồi, câu trả lời của Bách Đông Thanh cũng không khác nhau là mấy.

Sắc mặt của anh có chút không nói rõ chăm chú nhìn cô, vẫn như trước đó nói: “Anh biết em muốn nhìn thấy loại người như Lâm Khải Kiệt bị trừng trị. Thế nhưng dựa theo chứng cứ mới nhất anh nắm được trong tay, có thể là không có cách nào đạt được kết quả mà em mong muốn rồi.”

Về phần chứng cứ mới nhất, anh cũng không nói rõ thêm. Hứa Húc cũng không tiện truy vấn, dù sao đây cũng là đặc thù công việc của anh.

Hai người mỗi người đi một ngả đến công ty của mình, sau đó lại đại diện hai thân phận khác nhau đi tới Toà án phía nam.

… bỏ qua thân phận mang tính đặc thù của bị cáo, vụ án này thật ra chỉ là một vụ án hình sự thích hợp với những chương trình pháp luật đêm khuya. Có giám sát có ký lục nghi phạm, có khẩu cung của bị cáo, vốn dĩ đã rõ ràng, ngay cả nhân chứng cũng không cần thiết.

Nhưng mà bởi vì bị cáo là một phú nhị đại tiếng xấu vang xa người người đều biết, thế nên bản án thu hút dự chú ý của dư luận, đương nhiên là các kênh truyền thông khắp nơi chen nhau mà tới.



Những phóng viên từ các đài truyền thông khác nhau cầm thẻ dự thính như Hứa Húc đi vào ngồi chưa được bao lâu, khắp nơi trong khán phòng đều đã kín chỗ.

Mười giờ đúng, phiên xử thẩm vấn chính thức bắt đầu.

Bách Đông Thanh mặc áo choàng luật sư màu đen ngồi tại ghế dành cho luật sư bào chữa, có chút cau mày, từ sau khi ngồi xuống anh chỉ cúi đầu tập trung nghiên cứu tài liệu trong tay. Cho đến khi thư kỳ toà án gọi đến tên anh, sau khi trả lời xong, không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên đưa mắt nhìn hàng ghế dự thính, rất nhanh sau đó, chuẩn xác tìm được vị trí của Hứa Húc, sắc mặt có chút khó nói, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Đây là lần đầu tiên Hứa Húc nhìn thấy anh trong bộ áo choàng luật sự, vẫn là khuôn mặt chính mình không thể quen thuộc hơn, chỉ là toàn thân tản ra một loại cảm giác lạnh lùng nghiêm túc làm cô cảm thấy có chút xa lạ, chỉ bấy nhiêu đó thôi người khác đã có thể xác định được, đây là một luật sư tài ba chuyên nghiệp.

Trình Phóng mặc đồng phục nhân viên công tố ngồi ở phía đối diện dành cho công tố viên, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc đồng phục tương tự dành cho kiểm sát trưởng. Đang lúc Hứa Húc nhìn về phía anh ta, khoé miệng của anh ta có chút cong lên, bộ dáng đắc thắng, anh ta nhìn về phía cô nhẹ gật đầu rồi quay đi.

Hứa Húc lại nhìn đến hàng ghế đầu, Mạc Vĩ yên lặng ngồi bên trái hàng ghế dành cho bị hại, chắc hẳn là lần đầu tiên đến những nơi thế này, sống lưng thẳng tắp, bả vai có chút căng thẳng, nhìn qua khá là bứt rứt bất an, cho đến khi anh mắt anh ta nhìn về phía Trình Phóng, nhận được cái gật đầu ra hiệu, thì mới thoáng yên tâm một chút.

Mà Lâm Khải Kiệt ngồi ở vị trí bị cáo, bởi vì đã tìm được luật sư bảo lãnh tại ngoại, hôm nay đến vẫn là bộ quần áo thường ngày, thần sắc nhẹ nhõm, mặc dù lúc mới vào có lên tiếng xin lỗi, nhưng rõ ràng chỉ là nói cho có lệ, vẻ mặt như đã chắc chắn bản thân mình sẽ không ngồi tù.

Nhưng mà thần sắc thoải mái của hắn ta dần dần biến mất theo hướng điều tra thẩm vấn của bồi thẩm đoàn.

Bắt đầu từ lúc Trình Phóng đặt câu hỏi, quan hệ của anh ta và Mạc Tân, cho đến đêm đó vốn là không uống rượu, cho đến khi bỏ rơi một cô gái ở ngoài trời lạnh giá phải chăng đã dự đoán được tính chất nguy hiểm của hành động đó, từng câu hỏi tiến hành theo tư duy logic mà chất lượng, kín đáo mà nghiêm cẩn.

Trước khi anh ta đứng trước vành móng ngựa thì đã có sự chuẩn bị, thế nhưng Trình Phóng là cao thủ hùng biện, lại quá am hiểu phương thức đặt câu hỏi. Mới đầu Lâm Khải Kiệt còn có thể chống đỡ, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Trình Phóng dẫn dụ rơi vào bẫy, dường như mỗi câu trả lời đều đi ngược lại với dự tính ban đầu, biến thành câu trả lời mà đối phương mong muốn. Thậm chí rất nhanh sau đó đã bị hướng dẫn đến mức thừa nhận tội trạng trước đây mà trên mạng đã tố cáo hắn ta.

Một việc xấu tổn hại hình tượng cứ như vậy phơi bày trên toà, đến mức người ta còn cảm thấy câu xin lỗi của hắn ta với người nhà nạn nhân có chút buồn cười.

Lâm Khải Kiệt vốn dĩ ung dung thoải mái, không bao lâu sau đầu đã đổ đầy mồ hôi, lúc này mới nhớ tới Bách Đông Thanh quay đầu xin giúp đỡ. Một vài câu hỏi của Trình Phóng hiển nhiên đã đi quá xa so với bản chất của vụ án, làm luật sư biện hộ, Bách Đông Thanh có quyền đề xuất ý kiến phản đối, nhưng mà đến bây giờ anh cũng chưa từng can ngăn, thậm chí còn làm như không thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Lâm Khải Kiệt.

Hứa Húc nhíu mày nhìn xem sắc mặt bĩnh tĩnh thậm chí có chút tiêu cực của người đàn ông, trong lòng nảy sinh một chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ anh đang cố ý? Cố ý phản ứng tiêu cực, thua trận trong vụ án này, đưa loại cặn bã như Lâm Khải Kiệt này vào nhà giam?

Nhưng hiển nhiên là không có khả năng này, bởi vì thể theo yêu cầu của Lâm gia, tên Lâm Khải Kiệt này là con trai duy nhất của dòng tộc, một ngày trong tù cũng không thể ngồi. Cho dù là bị phạt tù đi chăng nữa, thì cũng sẽ kháng án tới cùng, đến lúc này luật sư biện hộ là Bách Đông Thanh tất nhiên sẽ bị thay đổi, vậy thì cách làm tiêu cực của anh không có ý nghĩa gì cả.

Bên phía công tố viên dường như đã sử dụng tới phương pháp ép cung, sắc mặt Lâm Khải Kiệt càng lúc càng lo lắng, nhất là khi luật sư biện hộ đặt câu hỏi qua loa, sự bực bội của hắn ta dành cho Bách Đông Thanh đã viết rõ trên mặt.

Tới khi được biện hộ, Bách Đông Thanh ngoại trừ kiên trì biện hộ vô tội như lúc ban đầu, so với dáng vẻ hùng hùng hổ hổ phát biểu của Trình Phóng, anh thậm chí còn không đụng tới cây bút để ghi chép chuẩn bị phản bác, chỉ nói vài câu qua loa rồi kết thúc phiên hùng biện, không hề có phong thái của luật sư ưu tú chút nào.

Bên phía công tố tấn công mạnh mẽ không lộ chút sơ hở, dường như đều khiến cho tất cả mọi người dự thính ở đây, bao gồm cả Mạc Vĩ, có chút hi vọng được nhìn thấy Lâm Khải Kiệt ác giả ác báo, đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ có Hứa Húc vẫn mang vẻ mặt căng thẳng, không hề có dấu hiệu thả lỏng, cô không nhúc nhích một mực nhìn xem Bách Đông Thanh.



Bởi vì cô không hề quên những lời anh nói với cô mấy ngày gần đây.

Đến phiên trình bày cuối cùng của luật sư bào chữa, Bách Đông Thanh đứng lên, trầm mặc một lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mạc Vĩ đang ngồi ở ghế bị hại, lại đưa mắt nhìn Hứa Húc, trên mặt xuất hiện một tia biểu cảm do dự cùng khổ sở, cuối cùng vẫn quay đầu nhìn về phía bồi thẩm đoàn.

“Ngài chánh án! Hai vị đồng thẩm phán, tôi hiện giờ đang có một phần chứng cứ mới muốn nộp lên.”

Chánh án gật gật đầu, nhân viên công tác ở toà án nhận lấy văn kiện trong tay anh rồi trình lên.

Bách Đông Thanh nói: “Lúc người chết bị ngộ sát, trong những hiện vật được tìm thấy ở hiện trường vụ án có một chiếc điện thoại đã bị hư hại, tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của chiếc điện thoại di động này, thì khoảng chừng mười hai giờ mười phút đến mười hai giờ hai mươi phút, nạn nhận đã dùng điện thoại di động này gọi cho anh trai, tổng cộng đã gọi ba lần, chỉ là dãy số gọi đến không có ai nghe máy, hẳn là đang ở trạng thái tắt máy. Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là, ghi chép hiện trường vụ án đã ghi rõ chuyện xảy ra giữa bị cáo và nạn nhân rơi vào khoảng mười một giờ năm mươi, điều này cho thấy hai mươi phút sau khi bị bị cáo đẩy nạn nhân vẫn còn sống, cũng không té xuống nước, cũng có nghĩa là việc nạn nhân chết đuối không có liên quan trực tiếp đến bị cáo.”

Lời này vừa được nói ra, không chỉ hàng ghế dự thính phát ra âm thanh xôn xao, mà ngày cả sắc mặt bồi thẩm đoàn cùng đoàn công tố viên đều trở nên vô cùng bất ngờ.

Bách Đông Thanh hơi khựng lại một chút, lại nói: “Một phần chứng cứ này còn có báo cáo chẩn bệnh tâm lý, chuyện xảy ra vào hai tháng trước, nạn nhân đã từng đi khám bác sĩ tâm lý, được chẩn đoán chính xác bị bệnh trầm cảm, thậm chí đã từng xuất hiện khuynh hướng tự sát mặc dù rất nhỏ. Vì vậy có lý do để suy đoán, sau khi nạn nhận bị ngã xuống ven đường, bệnh trầm cảm phát tác dẫn đến việc tự sát.”

Người đầu tiên ngồi ở hàng ghế dự thính là Mạc Vĩ đứng lên quát to một tiếng: “Không thể nào! Không thể nào!”

Mà Lâm Khải Kiệt ngồi ở ghế bị cáo, không nhịn được cười ha hả, sắc mặt không khống chế được trở nên điên cuồng: “Tôi bị oan! Tôi bị oan! Con đàn bà kia chết không liên quan đến tôi!”

Khán phòng vốn dĩ đang yên tỉnh, nhất thời bị náo động, chánh án nhanh chóng dùng búa gõ để duy trì trật tự.

Mà Bách Đông Thanh người vừa mới vứt viên đá xuống mặt hồ nhìn qua vẫn có vẻ bình tĩnh, nói xong cũng ngồi xuống.

Hứa Húc nhìn anh một chút, lại nhìn về phía Mạc Vĩ ngồi đằng trước bên trái, người đàn ông trẻ tuổi lúc này đã sụp đổ, cúi người khóc rống lên.

Nếu như chứng cứ Bách Đông thanh cung cấp là sự thật, thì ý nghĩa của nó như thế nào đối với người đàn ông cùng em gái mình sống nương tựa lẫn nhau này, không cần nói cũng biết.

Vào đêm khuya lúc em gái xảy ra chuyện, có lẽ anh ta đã tắt điện thoại, cho nên từ trước đến nay không hề biết, trước khi em gái mình lựa chọn kết thúc cuộc sống đã gọi cho mình ba cuộc điện thoại.

Nếu như lúc ấy anh ta không lỡ mất ba cuộc điện thoại này, thì sinh mạng của em gái hẳn là sẽ không đi đến kết cục như hiện tại.

Đột nhiên xuất hiện chân tướng thế này, so với việc Mạc Tân tử vong ngoài ý muốn còn tàn nhẫn hơn gấp mấy lần. Cũng khó trách vừa nãy Bách Đông Thanh có biểu cảm do dự khổ sở như vậy.

Hứa Húc đã nghĩ đến rất nhiều kết quả không mấy lạc quan, ví dụ như Bách Đông Thanh sẽ sử dụng những kỹ xảo trong nhiều năm làm luật sư của anh để giành phần thắng, hoặc như biện hộ tích cực để thẩm phán nhìn thấy sự chủ động bồi thường của Lâm Khải Kiệt mà phán nhẹ vài năm.

Thế nhưng kết quả sau cùng lại là, Lâm Khải Kiệt không hề có liên quan gì đến cái chết của Mạc Tân, hắn ta trở thành một người bị oan.

Dù sao ai ai cũng biết, nếu như không phải hắn ta đẩy ngã cô gái đáng thương kia rồi lái xe rời đi, Mạc Tân chắc chắn sẽ không phải chết trong bóng đêm oan uổng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook