Chương 65
Úy Không
02/07/2021
Đợi Lâm Khải Kiệt cúp điện thoại xong, quay lại
xe của hắn ta, đoàn người nhanh chóng rời đi, lúc này Hứa Húc mới từ từ
hít thở lấy lại bình tĩnh bước ra từ phía sau thân xe, đứng ngây người
một hồi, nhìn qua đoàn xe sang trọng vừa mới rời đi, nhẹ nhõm thở phào,
sắc mặt lại có chút hoảng sợ mà tái nhợt.
Vừa nãy mặc dù Lâm Khải Kiệt không chỉ rõ tên họ, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cô cũng biết hắn ta đang nói đến ai.
Cô nhanh chóng rút điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trình Phóng.
“Có việc gì sao?” Đầu kia nhận máy rất nhanh.
Hứa Húc nói: “Tôi vừa mới nghe được Lâm Khải Kiệt gọi điện thoại cho người khác, nói rằng muốn Mạc Vĩ biến mất, Mạc Vĩ có khả năng gặp nguy hiểm.”
Trình Phóng vẫn còn giữ được bình tĩnh: “Nếu quả thật là như vậy, thì đúng như Mạc Vĩ đã dự đoán trước rồi, hành động của Mạc Vĩ lúc sáng ở hội sở rùm beng như vậy, đoán chừng Lâm Khải Kiệt thật sự nghĩ rằng trong tay anh ta có chứng cứ gì đó. Trên người hắn ta cõng nhiều tội như vậy, chắc chẳn là sợ bứt dây động từng, cho nên muốn giải quyết Mạc Vĩ cho xong chuyện. Yên tâm đi, anh sẽ cho người theo dõi Mạc Vĩ.”
Hứa Húc nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Anh muốn thu thập chứng cứ thì phải mau lên, Mạc Vĩ gây chuyện như vậy, Lâm Khải Kiệt chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, chỉ sợ là chứng cứ có thể huỷ được sẽ bị thủ tiêu mất.”
Trình Phóng nói: “Hắn ta không phải phạm tội lần đầu, đã quen với việc tiêu huỷ chứng cứ rồi, dù gì thì có tiền mua tiên cũng được. Anh cũng không phải là cảnh sát trinh sát hay hình sự, bây giờ cũng chỉ một thân một mình điều tra, làm gì có chuyện muốn tìm chứng cứ thì chứng cứ xuất hiện chứ, dù gì dựa vào những tin đồn thất thiệt thì cũng có chút thu hoạch coi như là đi mò đá qua sông vậy.” Nói xong, lại khẽ cười một tiếng, “Ngược lại đại luật sư Bách nhà em là cao thủ thu thập chứng cứ, bằng không em để cậu ấy giúp đỡ chút đi?”
Sắc mặt Hứa Húc sa sầm, tức giận nói: “Mấy người làm công ăn lương tiền thuế người dân như anh còn trông đợi vào luật sư giúp anh thu thập bằng chứng, còn mặt mũi nhìn người sao?”
Trình Phóng cười: “Anh chỉ đang đùa chút thôi, anh còn lo lắng cậu ấy sẽ đứng về phía Lâm Khải Kiệt giúp hắn ta tiêu huỷ chứng cứ ấy chứ!”
Hứa Húc: “Anh có thể đừng nghĩ xấu về anh ấy như vậy có được hay không? Cho dù anh ấy bào chữa cho kẻ xấu, đứng trên toà án lạnh lùng vô tình, đó cũng là những hành động nằm trong phạm vi pháp luật cho phép, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện đã biết còn cố tình vi phạm.”
“Hiễu rõ, dù sao hình tượng của Bách Đông Thanh trong lòng em là không thể bắt bẻ.”
Hứa Húc lười nhiều lời với anh ta, dù sao những chuyện này cũng không phải là chuyện mà cô có thể lo được, chỉ là vừa nãy nghe được cuộc nói chuyện của Lâm Khải Kiệt cho nên vẫn còn hơi xúc động lẫn kinh ngạc mà thôi.
Sau khi cúp điện thoại, hít thở một hơi thật sâu, nếu như nói những tin hắc liên quan đến Lâm Khải Kiệt trước đây chỉ là những tin đồn thất thiệt, thì sau chuyện này cũng có thể xác đọnh, nhưng tin đồn thất thiệt kia vốn dĩ đều có dấu vết để lần theo.
Mạc Tân khi còn sống có khi đã thật sự bị Lâm Khải Kiệt xâm hại.
Một cô gái nghèo vừa tốt nghiệp đại học bị cấp trên có tiền có bối cảnh khi dễ, bởi vì nhu nhược hoặc là nguyên nhân khó nói nào khác, lại không dám phản kháng cũng không dám báo cảnh sát, sau đó mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng ngay trong đêm đó lại lựa chọn kết thúc cuộc đời của mình. Đối với Lâm Khải Kiệt mà nói, xâm hại một cô gái hẳn là cũng không phải chuyện gì lớn, có khi Mạc Tân cũng không phải là người đầu tiên, dù sao trên đời này, có tiền thì giải quyết chuyện gì cũng dễ dàng. Thế nhưng anh em Mạc gia hiển nhiên không phải loại người cúi đầu trước tiền bạc.
Trước khi vụ án kết thúc, Lâm Khải Kiệt còn tưởng đâu một lần vất vả nhàn nhã cả đời, những tội ác mà hắn ta đã làm đã bị chôn vui dưới lòng đất cùng với Mạc Tân, thế nhưng hắn ta không thể ngờ rằng Mạc Vĩ sẽ đào chuyện này ra.
Nếu như nháo đến mức lên toà định tội, ba năm năm năm tù là không thể tránh khỏi, đối với kẻ có tiền như hắn ta, tính mạng của những người như Mạc Vĩ hẳn là không giá trị bằng thời gian ba năm năm năm của hắn ta.
Hứa Húc mang theo cõi lòng rối như tơ vò mà lên lầu. Trong phòng bệnh, Bách Đông Thanh đang ngồi tựa lên đầu giường, chậm rãi húp cháo. Trợ lý Vương ngồi bên cạnh báo cáo công việc với anh.
Vào thời điểm này mà còn không quên công việc, Hứa Húc cũng thật sự phục anh luôn rồi.
Bách Đông Thanh nghe được tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn thấy cô quay trở lại, có chút bất ngờ hỏi: “Sao em quay lại rồi?”
Hứa Húc tức giận: “Em không thể quay lại à?”
Bách Đông Thanh nhẹ cười cười: “Anh không sao thật mà, chờ lát nữa là có thể xuất viện rồi.”
Hứa Húc đi tới, đưa mắt nhìn trợ lý Vương bên cạnh, đồng chí tiểu Vương rất biết thời thế nhanh chóng đứng dậy: “Anh, vậy em không quấy rầy anh và chị dâu nữa, về công ty trước đây.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Sáng sớm nay đã gọi cậu dậy, làm phiền rồi, không có việc gì thì về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
“Em biết, cám ơn anh!”
Trợ lý Vương cầm túi tài liệu đi ra ngoài, Bách Đông Thanh nhìn Hứa Húc đang đứng bên giường, nở nụ cười làm lạnh, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, chậm rại di chuyển gối đầu nằm xuống.
Hứa Húc nghiêm mặt nhìn động tác của anh: “Có muốn em đắp chăn kín mặt giúp anh luôn không?”
Bách Đông Thanh dừng động tác ngồi yên, bởi vì động đến vết thương nên đau đến nhe răng trợn mắt.
Hứa Húc cau mày nói: “Anh đừng cử động lung tung có được không?”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, thành thành thật thật ngồi tựa lên đầu giường không động đậy nữa, mở to đôi mắt đen láy, ngẩng đầu nhìn cô.
Hứa Húc ngồi xuống bên cạnh anh, giọng điệu chậm rãi, chân thành nói: “Có phải trong lòng anh cảm thấy em không cho anh lui tới với Lâm Khải Kiệt là đang cố tình gây sự, thậm chí rất ngây thơ có đúng không? Dù sao xã hội bên ngoài cũng chỉ là một tấm lưới quan hệ, mọi người có công việc thì gặp nhau, nhất là khi có mối quan hệ trọng yếu, tự mình giữ khoảng cách vốn là không thể nào. Cho nên anh mới trước mặt thì đồng ý với em, sau lưng liền chạy đi ăn chơi thâu đêm suốt sáng với hắn ta.”
Bách Đông Thanh nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Em tin tưởng anh, anh không giống với loại người như Lâm Khải Kiệt khiến em chán ghét đâu. Nhưng mà có đôi lúc, muốn làm một số việc, nhất định phải tạm thời thoả hiệp một vài chuyện.”
Hứa Húc gật đầu: “Được, em tin tưởng anh, nhưng sau này anh không được giấu em nữa. Anh có biết sáng này lúc ở đồn cảnh sát, sau khi Mạc Vĩ được thả ra, em mới biết được người bị đâm là anh, em lo lắng biết bao nhiêu anh có biết không?”
Bách Đông Thanh cười khẽ, nắm chặt tay cô: “Anh thật sự không sao mà.”
Hứa Húc bĩu môi, hỏi: “Vết thương còn rất đau đúng không?”
Bách Đông Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không giận anh nữa, thì anh sẽ hết đau.”
“Anh còn trả giá với em nữa đúng không? Em thấy anh đúng là hư hỏng nhiều rồi đấy.” Hứa Húc nhéo tay anh một cái, trừng mắt đứng đó nói, “Được rồi, chờ anh khoẻ lại rồi tính sổ với anh sau.”
Hứa Húc trừng mắt liếc anh một cái, nghĩ nghĩ, lại hạ giọng nói: “Vừa nãy ở dưới đầu em nghe được Lâm Khải Kiệt muốn Mạc vĩ biến mất, chỉ sợ lời Mạc Vĩ nói hắn ta khi dễ Mạc Tân là sự thật. Nhưng mà em đã nói cho Trình Phóng biết rồi, anh ta vẫn luôn tự mình điều tra Lâm Khải Kiệt, hi vọng anh ta có thể nhanh chóng thu thập được chứng cứ gì đó.”
Bách Đông Thanh trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gần đây em và Trình Phóng thân thiết quá nhỉ!”
Hứa Húc cười khẽ: “Em cũng là vì bản án của Mạc Tân mới có chút lui tới với anh ta.” Dừng một chút, lại cố ý nói, “Chỉ là anh ta để ý chuyện lần này như vậy, thật đúng là để em phải lau mắt mà nhìn. Trước đây cảm thấy anh ta muốn làm công tố viên, đơn giản là muốn tìm kiếm cảm giác thành công, nhưng bây giờ nhìn thái độ của anh ta đối với Mạc Vĩ, cảm giác rất có tinh thần trượng nghĩa, trừ gian diệt ác, làm chút chuyện cho người dân.”
Bách Đông Thanh yên lặng nhìn cô một chút, dịch người xuống dưới chăn, một tay che mắt: “Anh muốn ngủ một lát!”
Hứa Húc cười ghé sát vào một bên gối đầu của anh, dùng tay chọt chọt gương mặt anh: “Ghen rồi à?”
Bách Đông Thanh trầm giọng nói: “Không có.”
Hứa Húc lại nhéo nhéo lỗ tai anh: “Không có thật à?”
“Một chút.”
“Thật sự chỉ một chút?”
Bách Đông Thanh lấy tay ra nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Rất nhiều.”
“Được rồi! Em không hề có chút hứng thú nào với anh ta.” Hứa Húc đặt bàn tay anh vào trong chăn, “Nhìn quầng thâm mắt của anh này, sắp thành quốc bảo rồi, tối hom qua chơi suốt đêm vui sướng lắm nhỉ! Tranh thủ thời gian ngủ đi, em ở đây chăm sóc anh, nghỉ ngơi xong rồi chúng ta cùng xuất viện, anh không biết em chán ghét bệnh viện đến mức nào đâu, khi em còn bé mẹ em bị bệnh, phải nằm viện hơn nữa năm trời, nguy kịch nhiều lần, sau đó em ngửi được mùi thuốc sát trùng là cảm thấy sợ hãi.”
Bách Đông Thanh nhìn cô, chân thành nói: “Sau này anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cách xa bệnh viện một chút.”
…
Buổi chiều xuất viện, đúng là không có gì nghiêm trọng, nhưng dù gì cũng phải khâu mười mấy mũi, cử động rất khó khăn. Đương nhiên bản thân Bách Đông Thanh không cảm thấy gì, chỉ là trên đường đi, từ lên xe xuống xe đến lên lầu xuống lầu, Hứa Húc đều cẩn thận từng li từng tí dìu anh đi, người không biết còn tưởng rằng anh bị trọng thương dữ dội lắm!
Đối với Hứa Húc chuyện bé xé ra to, đại luật sư Bách cũng không biết phải làm sao, lại sợ chính mình nói vài câu rồi chọc cô giận, chỉ có thể thành thành thật thật lấy lòng để cô muốn làm gì thì làm.
Buổi tối, bởi vì lao động chính trong nhà bị thương, Hứa Húc liền đảm nhận trách nhiệm thường ngày của anh, đang bận rộn thu dọn phòng ngủ, lúc nhìn thấy Bách Đông Thanh vốn đang ngồi trên ghế sô pha chập chững đi về phía phòng tắm, cô nhanh chóng vứt máy hút bụi xuống, giật lấy quần áo trên tay anh: “Anh làm gì đấy?”
“Đi tắm mà!”
“Đi tắm sao không gọi em giúp?”
Bách Đông Thanh có chút dở khóc dở cười: “Anh chỉ là bị quẹt một dao ở bụng, tay chân còn lành lặn mà!”
“Vậy cũng không được, lỡ như vết thương bị anh làm dính nước thì làm sao?” Cô cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân dìu anh vào phòng tắm, “Anh tự cởi quần áo đi! Em đổ nước.”
Bởi vị bị thương nên không thể tắm gội cũng không thể ngâm bồn, chỉ có thể đứng đấy dùng khăn mặt lau người, Bách Đông Thanh vừa chậm rãi cởi quần áo, vừa nhìn cô chằm chằm.
Hứa Húc nhìn động tác của anh có chút khó chịu, cười nói: “Không phải anh không muốn đấy chứ? Muốn thành vợ chồng luôn rồi, cả người anh từ trên xuống dưới có chỗ nào là em chưa thấy qua đâu!”
“…Không phải.” Bách Đông Thanh nhìn cô một cái, có đôi lúc cô mơ mơ màng màng, anh sẽ ôm cô vào phòng tắm giúp cô tắm rửa, dường như cảm thấy đó chuyện đương nhiên. Thế nhưng bây giờ hai người đổi vị trí cho nhau, chính mình trở thành người bị động để cô chăm sóc, đột nhiên đã cảm thấy có chút không quen.
Hứa Húc cầm khăn mặt đã thấm nước quay người, nhìn thân thể trần truồng có chút cứng đờ đứng đó, không vui lên tiếng: “Không phải anh thật sự thẹn thùng đấy chứ?!”
Bách Đông Thanh giơ cao hai tay, để cô thuận tiện kỳ lưng cho mình, khẽ cười nói: “Sau khi ba mẹ anh không còn nữa, hình như chưa có người nào thật sự quan tâm anh như thế này, có chút không quen.”
Hứa Húc run lên, nghĩ đến mấy năm nay quả thật vẫn luôn là anh chăm sóc cho cô, có lẽ là cảm thấy anh luôn luôn có thể quản lý sắp xếp tất cả mọi chuyện, cô cũng không nghĩ tới chính mình nên làm gì cho anh, vẫn cứ yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Cho tới thời điểm này, dường như cô mới ý thức được, anh cũng chỉ là một người bình thường, không phải người sắt, những năm này đương nhiên cũng cảm thấy vất vả mệt nhọc.
Cô cẩn thân lau rửa thân thể của anh từng li từng tí, cười nói: “Vậy anh phải tập cho quen đi, sau này nếu cảm thấy mệt mỏi cứ nói với em, để em chăm sóc cho anh. Chờ anh già rồi, em sẽ bưng trà đổ nước cho anh.”
Bách Đông Thanh nhìn xuống đỉnh đầu của cô, khoé miệng cong lên một nụ cười tươi, trầm mặc nửa ngày, mới dịu dàng nói: “Được.”
Hứa Húc ngẩng đầu nhìn anh một chút, ra vẻ nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh phải nghe lời một chút, mấy ngày nay tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà tịnh dưỡng, đừng nghĩ đến công việc, càng đừng nghĩ đến việc đàn đúm với Lâm Khải Kiệt.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Ừ.”
Vừa nãy mặc dù Lâm Khải Kiệt không chỉ rõ tên họ, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cô cũng biết hắn ta đang nói đến ai.
Cô nhanh chóng rút điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trình Phóng.
“Có việc gì sao?” Đầu kia nhận máy rất nhanh.
Hứa Húc nói: “Tôi vừa mới nghe được Lâm Khải Kiệt gọi điện thoại cho người khác, nói rằng muốn Mạc Vĩ biến mất, Mạc Vĩ có khả năng gặp nguy hiểm.”
Trình Phóng vẫn còn giữ được bình tĩnh: “Nếu quả thật là như vậy, thì đúng như Mạc Vĩ đã dự đoán trước rồi, hành động của Mạc Vĩ lúc sáng ở hội sở rùm beng như vậy, đoán chừng Lâm Khải Kiệt thật sự nghĩ rằng trong tay anh ta có chứng cứ gì đó. Trên người hắn ta cõng nhiều tội như vậy, chắc chẳn là sợ bứt dây động từng, cho nên muốn giải quyết Mạc Vĩ cho xong chuyện. Yên tâm đi, anh sẽ cho người theo dõi Mạc Vĩ.”
Hứa Húc nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Anh muốn thu thập chứng cứ thì phải mau lên, Mạc Vĩ gây chuyện như vậy, Lâm Khải Kiệt chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, chỉ sợ là chứng cứ có thể huỷ được sẽ bị thủ tiêu mất.”
Trình Phóng nói: “Hắn ta không phải phạm tội lần đầu, đã quen với việc tiêu huỷ chứng cứ rồi, dù gì thì có tiền mua tiên cũng được. Anh cũng không phải là cảnh sát trinh sát hay hình sự, bây giờ cũng chỉ một thân một mình điều tra, làm gì có chuyện muốn tìm chứng cứ thì chứng cứ xuất hiện chứ, dù gì dựa vào những tin đồn thất thiệt thì cũng có chút thu hoạch coi như là đi mò đá qua sông vậy.” Nói xong, lại khẽ cười một tiếng, “Ngược lại đại luật sư Bách nhà em là cao thủ thu thập chứng cứ, bằng không em để cậu ấy giúp đỡ chút đi?”
Sắc mặt Hứa Húc sa sầm, tức giận nói: “Mấy người làm công ăn lương tiền thuế người dân như anh còn trông đợi vào luật sư giúp anh thu thập bằng chứng, còn mặt mũi nhìn người sao?”
Trình Phóng cười: “Anh chỉ đang đùa chút thôi, anh còn lo lắng cậu ấy sẽ đứng về phía Lâm Khải Kiệt giúp hắn ta tiêu huỷ chứng cứ ấy chứ!”
Hứa Húc: “Anh có thể đừng nghĩ xấu về anh ấy như vậy có được hay không? Cho dù anh ấy bào chữa cho kẻ xấu, đứng trên toà án lạnh lùng vô tình, đó cũng là những hành động nằm trong phạm vi pháp luật cho phép, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện đã biết còn cố tình vi phạm.”
“Hiễu rõ, dù sao hình tượng của Bách Đông Thanh trong lòng em là không thể bắt bẻ.”
Hứa Húc lười nhiều lời với anh ta, dù sao những chuyện này cũng không phải là chuyện mà cô có thể lo được, chỉ là vừa nãy nghe được cuộc nói chuyện của Lâm Khải Kiệt cho nên vẫn còn hơi xúc động lẫn kinh ngạc mà thôi.
Sau khi cúp điện thoại, hít thở một hơi thật sâu, nếu như nói những tin hắc liên quan đến Lâm Khải Kiệt trước đây chỉ là những tin đồn thất thiệt, thì sau chuyện này cũng có thể xác đọnh, nhưng tin đồn thất thiệt kia vốn dĩ đều có dấu vết để lần theo.
Mạc Tân khi còn sống có khi đã thật sự bị Lâm Khải Kiệt xâm hại.
Một cô gái nghèo vừa tốt nghiệp đại học bị cấp trên có tiền có bối cảnh khi dễ, bởi vì nhu nhược hoặc là nguyên nhân khó nói nào khác, lại không dám phản kháng cũng không dám báo cảnh sát, sau đó mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng ngay trong đêm đó lại lựa chọn kết thúc cuộc đời của mình. Đối với Lâm Khải Kiệt mà nói, xâm hại một cô gái hẳn là cũng không phải chuyện gì lớn, có khi Mạc Tân cũng không phải là người đầu tiên, dù sao trên đời này, có tiền thì giải quyết chuyện gì cũng dễ dàng. Thế nhưng anh em Mạc gia hiển nhiên không phải loại người cúi đầu trước tiền bạc.
Trước khi vụ án kết thúc, Lâm Khải Kiệt còn tưởng đâu một lần vất vả nhàn nhã cả đời, những tội ác mà hắn ta đã làm đã bị chôn vui dưới lòng đất cùng với Mạc Tân, thế nhưng hắn ta không thể ngờ rằng Mạc Vĩ sẽ đào chuyện này ra.
Nếu như nháo đến mức lên toà định tội, ba năm năm năm tù là không thể tránh khỏi, đối với kẻ có tiền như hắn ta, tính mạng của những người như Mạc Vĩ hẳn là không giá trị bằng thời gian ba năm năm năm của hắn ta.
Hứa Húc mang theo cõi lòng rối như tơ vò mà lên lầu. Trong phòng bệnh, Bách Đông Thanh đang ngồi tựa lên đầu giường, chậm rãi húp cháo. Trợ lý Vương ngồi bên cạnh báo cáo công việc với anh.
Vào thời điểm này mà còn không quên công việc, Hứa Húc cũng thật sự phục anh luôn rồi.
Bách Đông Thanh nghe được tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn thấy cô quay trở lại, có chút bất ngờ hỏi: “Sao em quay lại rồi?”
Hứa Húc tức giận: “Em không thể quay lại à?”
Bách Đông Thanh nhẹ cười cười: “Anh không sao thật mà, chờ lát nữa là có thể xuất viện rồi.”
Hứa Húc đi tới, đưa mắt nhìn trợ lý Vương bên cạnh, đồng chí tiểu Vương rất biết thời thế nhanh chóng đứng dậy: “Anh, vậy em không quấy rầy anh và chị dâu nữa, về công ty trước đây.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Sáng sớm nay đã gọi cậu dậy, làm phiền rồi, không có việc gì thì về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
“Em biết, cám ơn anh!”
Trợ lý Vương cầm túi tài liệu đi ra ngoài, Bách Đông Thanh nhìn Hứa Húc đang đứng bên giường, nở nụ cười làm lạnh, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, chậm rại di chuyển gối đầu nằm xuống.
Hứa Húc nghiêm mặt nhìn động tác của anh: “Có muốn em đắp chăn kín mặt giúp anh luôn không?”
Bách Đông Thanh dừng động tác ngồi yên, bởi vì động đến vết thương nên đau đến nhe răng trợn mắt.
Hứa Húc cau mày nói: “Anh đừng cử động lung tung có được không?”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, thành thành thật thật ngồi tựa lên đầu giường không động đậy nữa, mở to đôi mắt đen láy, ngẩng đầu nhìn cô.
Hứa Húc ngồi xuống bên cạnh anh, giọng điệu chậm rãi, chân thành nói: “Có phải trong lòng anh cảm thấy em không cho anh lui tới với Lâm Khải Kiệt là đang cố tình gây sự, thậm chí rất ngây thơ có đúng không? Dù sao xã hội bên ngoài cũng chỉ là một tấm lưới quan hệ, mọi người có công việc thì gặp nhau, nhất là khi có mối quan hệ trọng yếu, tự mình giữ khoảng cách vốn là không thể nào. Cho nên anh mới trước mặt thì đồng ý với em, sau lưng liền chạy đi ăn chơi thâu đêm suốt sáng với hắn ta.”
Bách Đông Thanh nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Em tin tưởng anh, anh không giống với loại người như Lâm Khải Kiệt khiến em chán ghét đâu. Nhưng mà có đôi lúc, muốn làm một số việc, nhất định phải tạm thời thoả hiệp một vài chuyện.”
Hứa Húc gật đầu: “Được, em tin tưởng anh, nhưng sau này anh không được giấu em nữa. Anh có biết sáng này lúc ở đồn cảnh sát, sau khi Mạc Vĩ được thả ra, em mới biết được người bị đâm là anh, em lo lắng biết bao nhiêu anh có biết không?”
Bách Đông Thanh cười khẽ, nắm chặt tay cô: “Anh thật sự không sao mà.”
Hứa Húc bĩu môi, hỏi: “Vết thương còn rất đau đúng không?”
Bách Đông Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không giận anh nữa, thì anh sẽ hết đau.”
“Anh còn trả giá với em nữa đúng không? Em thấy anh đúng là hư hỏng nhiều rồi đấy.” Hứa Húc nhéo tay anh một cái, trừng mắt đứng đó nói, “Được rồi, chờ anh khoẻ lại rồi tính sổ với anh sau.”
Hứa Húc trừng mắt liếc anh một cái, nghĩ nghĩ, lại hạ giọng nói: “Vừa nãy ở dưới đầu em nghe được Lâm Khải Kiệt muốn Mạc vĩ biến mất, chỉ sợ lời Mạc Vĩ nói hắn ta khi dễ Mạc Tân là sự thật. Nhưng mà em đã nói cho Trình Phóng biết rồi, anh ta vẫn luôn tự mình điều tra Lâm Khải Kiệt, hi vọng anh ta có thể nhanh chóng thu thập được chứng cứ gì đó.”
Bách Đông Thanh trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gần đây em và Trình Phóng thân thiết quá nhỉ!”
Hứa Húc cười khẽ: “Em cũng là vì bản án của Mạc Tân mới có chút lui tới với anh ta.” Dừng một chút, lại cố ý nói, “Chỉ là anh ta để ý chuyện lần này như vậy, thật đúng là để em phải lau mắt mà nhìn. Trước đây cảm thấy anh ta muốn làm công tố viên, đơn giản là muốn tìm kiếm cảm giác thành công, nhưng bây giờ nhìn thái độ của anh ta đối với Mạc Vĩ, cảm giác rất có tinh thần trượng nghĩa, trừ gian diệt ác, làm chút chuyện cho người dân.”
Bách Đông Thanh yên lặng nhìn cô một chút, dịch người xuống dưới chăn, một tay che mắt: “Anh muốn ngủ một lát!”
Hứa Húc cười ghé sát vào một bên gối đầu của anh, dùng tay chọt chọt gương mặt anh: “Ghen rồi à?”
Bách Đông Thanh trầm giọng nói: “Không có.”
Hứa Húc lại nhéo nhéo lỗ tai anh: “Không có thật à?”
“Một chút.”
“Thật sự chỉ một chút?”
Bách Đông Thanh lấy tay ra nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Rất nhiều.”
“Được rồi! Em không hề có chút hứng thú nào với anh ta.” Hứa Húc đặt bàn tay anh vào trong chăn, “Nhìn quầng thâm mắt của anh này, sắp thành quốc bảo rồi, tối hom qua chơi suốt đêm vui sướng lắm nhỉ! Tranh thủ thời gian ngủ đi, em ở đây chăm sóc anh, nghỉ ngơi xong rồi chúng ta cùng xuất viện, anh không biết em chán ghét bệnh viện đến mức nào đâu, khi em còn bé mẹ em bị bệnh, phải nằm viện hơn nữa năm trời, nguy kịch nhiều lần, sau đó em ngửi được mùi thuốc sát trùng là cảm thấy sợ hãi.”
Bách Đông Thanh nhìn cô, chân thành nói: “Sau này anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cách xa bệnh viện một chút.”
…
Buổi chiều xuất viện, đúng là không có gì nghiêm trọng, nhưng dù gì cũng phải khâu mười mấy mũi, cử động rất khó khăn. Đương nhiên bản thân Bách Đông Thanh không cảm thấy gì, chỉ là trên đường đi, từ lên xe xuống xe đến lên lầu xuống lầu, Hứa Húc đều cẩn thận từng li từng tí dìu anh đi, người không biết còn tưởng rằng anh bị trọng thương dữ dội lắm!
Đối với Hứa Húc chuyện bé xé ra to, đại luật sư Bách cũng không biết phải làm sao, lại sợ chính mình nói vài câu rồi chọc cô giận, chỉ có thể thành thành thật thật lấy lòng để cô muốn làm gì thì làm.
Buổi tối, bởi vì lao động chính trong nhà bị thương, Hứa Húc liền đảm nhận trách nhiệm thường ngày của anh, đang bận rộn thu dọn phòng ngủ, lúc nhìn thấy Bách Đông Thanh vốn đang ngồi trên ghế sô pha chập chững đi về phía phòng tắm, cô nhanh chóng vứt máy hút bụi xuống, giật lấy quần áo trên tay anh: “Anh làm gì đấy?”
“Đi tắm mà!”
“Đi tắm sao không gọi em giúp?”
Bách Đông Thanh có chút dở khóc dở cười: “Anh chỉ là bị quẹt một dao ở bụng, tay chân còn lành lặn mà!”
“Vậy cũng không được, lỡ như vết thương bị anh làm dính nước thì làm sao?” Cô cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân dìu anh vào phòng tắm, “Anh tự cởi quần áo đi! Em đổ nước.”
Bởi vị bị thương nên không thể tắm gội cũng không thể ngâm bồn, chỉ có thể đứng đấy dùng khăn mặt lau người, Bách Đông Thanh vừa chậm rãi cởi quần áo, vừa nhìn cô chằm chằm.
Hứa Húc nhìn động tác của anh có chút khó chịu, cười nói: “Không phải anh không muốn đấy chứ? Muốn thành vợ chồng luôn rồi, cả người anh từ trên xuống dưới có chỗ nào là em chưa thấy qua đâu!”
“…Không phải.” Bách Đông Thanh nhìn cô một cái, có đôi lúc cô mơ mơ màng màng, anh sẽ ôm cô vào phòng tắm giúp cô tắm rửa, dường như cảm thấy đó chuyện đương nhiên. Thế nhưng bây giờ hai người đổi vị trí cho nhau, chính mình trở thành người bị động để cô chăm sóc, đột nhiên đã cảm thấy có chút không quen.
Hứa Húc cầm khăn mặt đã thấm nước quay người, nhìn thân thể trần truồng có chút cứng đờ đứng đó, không vui lên tiếng: “Không phải anh thật sự thẹn thùng đấy chứ?!”
Bách Đông Thanh giơ cao hai tay, để cô thuận tiện kỳ lưng cho mình, khẽ cười nói: “Sau khi ba mẹ anh không còn nữa, hình như chưa có người nào thật sự quan tâm anh như thế này, có chút không quen.”
Hứa Húc run lên, nghĩ đến mấy năm nay quả thật vẫn luôn là anh chăm sóc cho cô, có lẽ là cảm thấy anh luôn luôn có thể quản lý sắp xếp tất cả mọi chuyện, cô cũng không nghĩ tới chính mình nên làm gì cho anh, vẫn cứ yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Cho tới thời điểm này, dường như cô mới ý thức được, anh cũng chỉ là một người bình thường, không phải người sắt, những năm này đương nhiên cũng cảm thấy vất vả mệt nhọc.
Cô cẩn thân lau rửa thân thể của anh từng li từng tí, cười nói: “Vậy anh phải tập cho quen đi, sau này nếu cảm thấy mệt mỏi cứ nói với em, để em chăm sóc cho anh. Chờ anh già rồi, em sẽ bưng trà đổ nước cho anh.”
Bách Đông Thanh nhìn xuống đỉnh đầu của cô, khoé miệng cong lên một nụ cười tươi, trầm mặc nửa ngày, mới dịu dàng nói: “Được.”
Hứa Húc ngẩng đầu nhìn anh một chút, ra vẻ nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh phải nghe lời một chút, mấy ngày nay tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà tịnh dưỡng, đừng nghĩ đến công việc, càng đừng nghĩ đến việc đàn đúm với Lâm Khải Kiệt.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.