Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng
Chương 21
Hồng Phi Nhan
08/05/2014
Cảm giác Triển Vân là một người cực kỳ cực đoan, hắn có thể lãnh khốc bất cần nhân tình, có thể nổi giận đến gà bay chó sủa, cũng có thể ôn nhu săn sóc đến làm cho người ta say mê.
Bất quá toàn bộ sự ôn nhu của hắn là đối với Vân Vương phi, mà chỉ có một phần nhỏ ôn nhu vẫn là lấy hình thức thô lỗ biểu đạt cho nàng. Tựa như hắn quyết liệt bôi thuốc cho nàng, cũng giống như hắn nói hắn sẽ không để nàng chịu tội không.
Từ nhỏ nàng chịu tội đã nhiều, còn chưa có ai thương tiếc, thủ lĩnh dùng phương thức tàn khốc nhất huấn luyện nàng và các sát thủ khác.
Nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, nàng nhớ thủ lĩnh nuôi một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu, nàng đem con thỏ nhỏ kêu Tiểu Bạch.
Mỗi ngày luyện công xong, mặc kệ mệt thế nào nàng vẫn sẽ đi chiếu cố nó, cho nó ăn cà rốt, mỗi ngày sẽ cùng nó nói chuyện, mặc kệ nó nghe không hiểu được, nàng vẫn ngốc nghếch nói.
Nàng thích nhìn bộ dáng con thỏ trắng nhỏ đáng yêu ăn cà rốt, thích xem bộ dáng nó dùng móng vuốt nhỏ rửa mặt, thực thích, bởi vì rất đáng yêu.
Nhưng có một ngày thủ lĩnh đem con thỏ trắng nhỏ đáng yêu kia đặt ở trước mặt nàng, lạnh lùng ra lệnh nàng giết chết Tiểu Bạch.
Vì sao muốn giết chết Tiểu Bạch, nó đáng yêu như vậy, im lặng như vậy, cũng không có làm sai cái gì, nàng không chịu, nàng lắc đầu, nàng dùng thân thể nhỏ bảo vệ Tiểu Bạch.
Thủ lĩnh không có tức giận, nhưng mặt nạ thủ lĩnh phát ra cảm giác áp bức bén ngót, trong mắt lộ ra sát khí.
Cuối cùng nàng thỏa hiệp, bởi vì thủ lĩnh nói, nếu nàng không động thủ, thủ lĩnh liền tìm người đem con thỏ băm, làm thành bánh bao cho nàng ăn, sau đó sẽ đem nàng quăng vào trong hậu viện làm cơm trưa cho bày sói.
Sói ở hậu viện, hung ác cỡ nào, từng có bạn của nàng bị quăng vào, nàng tận mắt thấy một thân thể nhỏ giống nàng bị xé rách, nhai nuốt, máu tươi tanh đỏ, âm thanh của xương cốt bị gãy. . . . Làm nàng hôn mê mấy ngày.
Tiểu Bạch là bằng hữu của nàng, duy nhất, nàng không cần ăn Tiểu Bạch, không bằng nàng cho Tiểu Bạch một cái chết nhẹ nhàng hơn, cho nên dùng dao găm của thủ lĩnh, tự tay chặt đầu Tiểu Bạch, lần đầu tiên nàng biết mình có thể ác như vậy.
Tiểu Bạch không bao giờ ăn cà rốt nữa, cũng sẽ không nghe nàng nói, nàng dùng sinh mệnh Tiểu Bạch, đổi lấy cuộc sống yên ổn cho mình. Nàng không muốn chết, đó là lần đầu tiên nàng hiểu được, chính mình nếu muốn sinh tồn sẽ phải trả giá lớn, có lẽ cái giá kia sẽ là sinh mệnh người khác.
Thủ lĩnh dùng phương thức huấn luyện tàn nhẫn cùng kịch liệt nhất đối với các nàng, người với người trong lúc đó không thể có yêu, không thể có liên quan, có chỉ là quan hệ hợp tác, có khi là tuyệt đối phục tùng.
Mặc kệ nhiều khổ nhiều mệt, chỉ có thể tự mình thừa nhận, không ai đến quan tâm tốt xấu của ngươi, Vân Vương phi quan tâm nàng không phải thiệt tình, nhưng Triển Vân hơi thô lỗ, thế nhưng có thể cảm giác thật sự được. . . quan tâm.
Nàng là sát thủ, không cần được người quan tâm, lại không biết vì sao bởi vì một câu của Triển Vân còn có tấm lưng kia mà nội tâm xúc động sâu sắc.
Chẳng lẽ người trong bầy sói chính là sói, ở bầy dê sẽ biến thành dê, không, sẽ không nàng vẫn là một sát thủ máu lạnh, một con sói hung ác. . . . Sói mẹ.
Tử Hàm tự giễu ở trong lòng một chút, ai! Nghĩ nhiều như vậy làm gì, thu thập tâm tình, lên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh đến giữa trưa, một tiểu binh trẻ tuổi da ngăm đen đưa cơm cho Tử Hàm, thực ngại ngùng, nhìn cũng không dám liếc nhìn nàng một cái, đem cơm canh giúp nàng xong, liền vội vội vàng rời đi, giống như nàng là cọp mẹ ăn thịt người.
Dùng qua bữa trưa, Tử Hàm một mình nghênh đón đêm tối, nàng nghĩ đến tiểu binh ngại ngùng kia còn có thể đưa tới bữa tối, nhưng người tới lại là Vân Vương gia.
Lần này đến, chiến giáp hắn cũng chưa mặc, một thân áo ngoài màu đỏ thắm, chân đi giày da mềm mại, một bộ trang phục bình thường, lại toả ra hương vị mãnh liệt của nam nhân, hắn thực anh tuấn, thực không chịu được phải nhìn xem.
Mà ngay cả tư thế hắn bưng đồ ăn đi tới cũng lộ ra vài phần tiêu sái cùng khí phách, cước bộ vững vàng, người cầm đầu quân tự tay đưa cơm, đãi ngộ cao đến dọa người.
Nghiêng người nằm ở nơi đó Tử Hàm chậm rãi ngồi dậy, đi giày dưới chân, hướng Triển Vân hành lễ.
Nàng có phải nha hoàn hay không, hắn cũng không phải chủ tử, chủ tử lại tự tay vì nàng xử lý miệng vết thương, tự tay đưa tới đồ ăn, quan hệ chủ tớ này có chút mơ hồ, thân phận địa vị có chút điên đảo rồi, hết thảy đều có chút rối loạn.
"Ăn cơm đi." Triển Vân y như cũ đem đồ ăn đặt ở trên bàn cách giường không xa, thân hình cao lớn cũng đã ngồi xuống.
Cùng nhau dùng bữa? Một nha hoàn cùng một Vương gia ngồi cùng một chỗ? Tử Hàm còn có chút đúng mực, chần chờ không chịu tiến lên.
"Nô tỳ là hạ nhân làm sao có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với Vương gia, này không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Trong ánh mắt Triển Vân để lộ sự bình tĩnh không tầm thường, môi mỏng nhấc lên, lời nói nhỏ nhẹ nhưng khó có thể xem thường, "Hiện tại không phải ở vương phủ, nghi lễ tạm miễn, ngươi chỉ cần nghe lời của ta là tốt rồi."
"Vương gia là chủ tử, nô tỳ sẽ nghe lời Vương gia." Kỳ thật nàng thực không xứng với chức nha hoàn, một chút ý thức làm nha hoàn đều không có, nào có một nha hoàn dám cùng chủ tử la to, giương nanh múa vuốt.
Triển Vân cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, rồi sau đó ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen lộ ra mệnh lệnh, thẳng tắp nhìn Tử Hàm, "Uh, tốt lắm, nghe lời cứ bước tới đây ăn cơm."
Ánh mắt mệnh lệnh kia mãnh liệt đắc ý, Tử Hàm có thể nào không có cảm giác, cúi đầu nói: "Vậy nô tỳ cảm tạ Vương gia." Dứt lời Tử Hàm cũng đi đến bên cạnh bàn, ngồi ở đối diện Triển Vân.
A! Đang là hành quân đánh giặc, miệng Vương gia này vẫn là rất có lộc ăn, nhìn một chút, bữa tối của Triển Vân có bánh ngọt, rau cần chua, canh trăm tuổi[1], thịt đỏ khô[2], còn có hai phần mì, bất quá đối với Vương gia tôn quý mà nói, những đồ ăn này cũng bất quá là đồ ăn bình thường, không tính là cái gì, nhưng đối với cuộc sống của quân lính trong doanh trại có tương đương như vậy không?.
Tử Hàm có chút hoài nghi, đây là đánh giặc sao, chủ tướng cầm quân lại nhàn rỗi cùng nàng dùng bữa.
"Ăn đi, thất thần làm cái gì." Triển Vân ăn một ngụm đồ ăn, nhắc nhở Tử Hàm đang ngẩn người.
"Vâng!" Tử Hàm cầm lấy chiếc đũa, ăn một miếng thịt thái, tuy rằng xưng không hơn mỹ vị, cũng rất ngon miệng, có lẽ người đang trong hoàn cảnh gian nan, nên nhanh thích ứng với mọi việc.
Triển Vân ăn một miếng, đột nhiên hỏi: "Nói chuyện của ngươi trước đây đi."
Thần thái môi mỏng ăn mỳ của Triển Vân, cũng là thực tao nhã cao quý, hoàn toàn không giống tính cách thô lỗ kia của hắn.
Nhưng Triển Vân đột nhiên nói một câu này, thiếu chút nữa làm cho Tử Hàm đem mỳ sợi sặc đến lỗ mũi.
Nàng thu lại cảm xúc, không hiện nửa điểm không ổn, chính là nghi hoặc nói: "Mới trước đây chính là như vậy, Vương gia làm sao đột nhiên muốn biết chuyện này."
Triển Vân bỏ thêm đồ ăn vào miệng, nhai vài cái, con ngươi đen nhìn về phía Tử hàm, "Đây là mệnh lệnh, ngươi chỉ cần trả lời, không có quyền hỏi lại."
Bịa ra, chuyện này lúc trước đã sớm bịa tốt, sắc mặt Tử Hàm tối tăm, cúi đầu nói: "Nô tỳ từ rất nhỏ đã không có cha mẹ, cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, hát rong mà sống, bất quá sau đó gia gia cũng đã chết. . . . Nô tỳ cũng không có người thân, mới trước đây ấn tượng sâu nhất đúng là khi cùng gia gia xin cơm, lớn một chút nữa liền hát rong, cũng không có gì đặc biệt."
"Đã đi qua chỗ nào." Triển Vân cúi đầu ăn cơm, hắn cũng giấu đi thần sắc khó hiểu trong con ngươi đen.
Bất quá toàn bộ sự ôn nhu của hắn là đối với Vân Vương phi, mà chỉ có một phần nhỏ ôn nhu vẫn là lấy hình thức thô lỗ biểu đạt cho nàng. Tựa như hắn quyết liệt bôi thuốc cho nàng, cũng giống như hắn nói hắn sẽ không để nàng chịu tội không.
Từ nhỏ nàng chịu tội đã nhiều, còn chưa có ai thương tiếc, thủ lĩnh dùng phương thức tàn khốc nhất huấn luyện nàng và các sát thủ khác.
Nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, nàng nhớ thủ lĩnh nuôi một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu, nàng đem con thỏ nhỏ kêu Tiểu Bạch.
Mỗi ngày luyện công xong, mặc kệ mệt thế nào nàng vẫn sẽ đi chiếu cố nó, cho nó ăn cà rốt, mỗi ngày sẽ cùng nó nói chuyện, mặc kệ nó nghe không hiểu được, nàng vẫn ngốc nghếch nói.
Nàng thích nhìn bộ dáng con thỏ trắng nhỏ đáng yêu ăn cà rốt, thích xem bộ dáng nó dùng móng vuốt nhỏ rửa mặt, thực thích, bởi vì rất đáng yêu.
Nhưng có một ngày thủ lĩnh đem con thỏ trắng nhỏ đáng yêu kia đặt ở trước mặt nàng, lạnh lùng ra lệnh nàng giết chết Tiểu Bạch.
Vì sao muốn giết chết Tiểu Bạch, nó đáng yêu như vậy, im lặng như vậy, cũng không có làm sai cái gì, nàng không chịu, nàng lắc đầu, nàng dùng thân thể nhỏ bảo vệ Tiểu Bạch.
Thủ lĩnh không có tức giận, nhưng mặt nạ thủ lĩnh phát ra cảm giác áp bức bén ngót, trong mắt lộ ra sát khí.
Cuối cùng nàng thỏa hiệp, bởi vì thủ lĩnh nói, nếu nàng không động thủ, thủ lĩnh liền tìm người đem con thỏ băm, làm thành bánh bao cho nàng ăn, sau đó sẽ đem nàng quăng vào trong hậu viện làm cơm trưa cho bày sói.
Sói ở hậu viện, hung ác cỡ nào, từng có bạn của nàng bị quăng vào, nàng tận mắt thấy một thân thể nhỏ giống nàng bị xé rách, nhai nuốt, máu tươi tanh đỏ, âm thanh của xương cốt bị gãy. . . . Làm nàng hôn mê mấy ngày.
Tiểu Bạch là bằng hữu của nàng, duy nhất, nàng không cần ăn Tiểu Bạch, không bằng nàng cho Tiểu Bạch một cái chết nhẹ nhàng hơn, cho nên dùng dao găm của thủ lĩnh, tự tay chặt đầu Tiểu Bạch, lần đầu tiên nàng biết mình có thể ác như vậy.
Tiểu Bạch không bao giờ ăn cà rốt nữa, cũng sẽ không nghe nàng nói, nàng dùng sinh mệnh Tiểu Bạch, đổi lấy cuộc sống yên ổn cho mình. Nàng không muốn chết, đó là lần đầu tiên nàng hiểu được, chính mình nếu muốn sinh tồn sẽ phải trả giá lớn, có lẽ cái giá kia sẽ là sinh mệnh người khác.
Thủ lĩnh dùng phương thức huấn luyện tàn nhẫn cùng kịch liệt nhất đối với các nàng, người với người trong lúc đó không thể có yêu, không thể có liên quan, có chỉ là quan hệ hợp tác, có khi là tuyệt đối phục tùng.
Mặc kệ nhiều khổ nhiều mệt, chỉ có thể tự mình thừa nhận, không ai đến quan tâm tốt xấu của ngươi, Vân Vương phi quan tâm nàng không phải thiệt tình, nhưng Triển Vân hơi thô lỗ, thế nhưng có thể cảm giác thật sự được. . . quan tâm.
Nàng là sát thủ, không cần được người quan tâm, lại không biết vì sao bởi vì một câu của Triển Vân còn có tấm lưng kia mà nội tâm xúc động sâu sắc.
Chẳng lẽ người trong bầy sói chính là sói, ở bầy dê sẽ biến thành dê, không, sẽ không nàng vẫn là một sát thủ máu lạnh, một con sói hung ác. . . . Sói mẹ.
Tử Hàm tự giễu ở trong lòng một chút, ai! Nghĩ nhiều như vậy làm gì, thu thập tâm tình, lên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh đến giữa trưa, một tiểu binh trẻ tuổi da ngăm đen đưa cơm cho Tử Hàm, thực ngại ngùng, nhìn cũng không dám liếc nhìn nàng một cái, đem cơm canh giúp nàng xong, liền vội vội vàng rời đi, giống như nàng là cọp mẹ ăn thịt người.
Dùng qua bữa trưa, Tử Hàm một mình nghênh đón đêm tối, nàng nghĩ đến tiểu binh ngại ngùng kia còn có thể đưa tới bữa tối, nhưng người tới lại là Vân Vương gia.
Lần này đến, chiến giáp hắn cũng chưa mặc, một thân áo ngoài màu đỏ thắm, chân đi giày da mềm mại, một bộ trang phục bình thường, lại toả ra hương vị mãnh liệt của nam nhân, hắn thực anh tuấn, thực không chịu được phải nhìn xem.
Mà ngay cả tư thế hắn bưng đồ ăn đi tới cũng lộ ra vài phần tiêu sái cùng khí phách, cước bộ vững vàng, người cầm đầu quân tự tay đưa cơm, đãi ngộ cao đến dọa người.
Nghiêng người nằm ở nơi đó Tử Hàm chậm rãi ngồi dậy, đi giày dưới chân, hướng Triển Vân hành lễ.
Nàng có phải nha hoàn hay không, hắn cũng không phải chủ tử, chủ tử lại tự tay vì nàng xử lý miệng vết thương, tự tay đưa tới đồ ăn, quan hệ chủ tớ này có chút mơ hồ, thân phận địa vị có chút điên đảo rồi, hết thảy đều có chút rối loạn.
"Ăn cơm đi." Triển Vân y như cũ đem đồ ăn đặt ở trên bàn cách giường không xa, thân hình cao lớn cũng đã ngồi xuống.
Cùng nhau dùng bữa? Một nha hoàn cùng một Vương gia ngồi cùng một chỗ? Tử Hàm còn có chút đúng mực, chần chờ không chịu tiến lên.
"Nô tỳ là hạ nhân làm sao có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với Vương gia, này không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Trong ánh mắt Triển Vân để lộ sự bình tĩnh không tầm thường, môi mỏng nhấc lên, lời nói nhỏ nhẹ nhưng khó có thể xem thường, "Hiện tại không phải ở vương phủ, nghi lễ tạm miễn, ngươi chỉ cần nghe lời của ta là tốt rồi."
"Vương gia là chủ tử, nô tỳ sẽ nghe lời Vương gia." Kỳ thật nàng thực không xứng với chức nha hoàn, một chút ý thức làm nha hoàn đều không có, nào có một nha hoàn dám cùng chủ tử la to, giương nanh múa vuốt.
Triển Vân cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, rồi sau đó ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen lộ ra mệnh lệnh, thẳng tắp nhìn Tử Hàm, "Uh, tốt lắm, nghe lời cứ bước tới đây ăn cơm."
Ánh mắt mệnh lệnh kia mãnh liệt đắc ý, Tử Hàm có thể nào không có cảm giác, cúi đầu nói: "Vậy nô tỳ cảm tạ Vương gia." Dứt lời Tử Hàm cũng đi đến bên cạnh bàn, ngồi ở đối diện Triển Vân.
A! Đang là hành quân đánh giặc, miệng Vương gia này vẫn là rất có lộc ăn, nhìn một chút, bữa tối của Triển Vân có bánh ngọt, rau cần chua, canh trăm tuổi[1], thịt đỏ khô[2], còn có hai phần mì, bất quá đối với Vương gia tôn quý mà nói, những đồ ăn này cũng bất quá là đồ ăn bình thường, không tính là cái gì, nhưng đối với cuộc sống của quân lính trong doanh trại có tương đương như vậy không?.
Tử Hàm có chút hoài nghi, đây là đánh giặc sao, chủ tướng cầm quân lại nhàn rỗi cùng nàng dùng bữa.
"Ăn đi, thất thần làm cái gì." Triển Vân ăn một ngụm đồ ăn, nhắc nhở Tử Hàm đang ngẩn người.
"Vâng!" Tử Hàm cầm lấy chiếc đũa, ăn một miếng thịt thái, tuy rằng xưng không hơn mỹ vị, cũng rất ngon miệng, có lẽ người đang trong hoàn cảnh gian nan, nên nhanh thích ứng với mọi việc.
Triển Vân ăn một miếng, đột nhiên hỏi: "Nói chuyện của ngươi trước đây đi."
Thần thái môi mỏng ăn mỳ của Triển Vân, cũng là thực tao nhã cao quý, hoàn toàn không giống tính cách thô lỗ kia của hắn.
Nhưng Triển Vân đột nhiên nói một câu này, thiếu chút nữa làm cho Tử Hàm đem mỳ sợi sặc đến lỗ mũi.
Nàng thu lại cảm xúc, không hiện nửa điểm không ổn, chính là nghi hoặc nói: "Mới trước đây chính là như vậy, Vương gia làm sao đột nhiên muốn biết chuyện này."
Triển Vân bỏ thêm đồ ăn vào miệng, nhai vài cái, con ngươi đen nhìn về phía Tử hàm, "Đây là mệnh lệnh, ngươi chỉ cần trả lời, không có quyền hỏi lại."
Bịa ra, chuyện này lúc trước đã sớm bịa tốt, sắc mặt Tử Hàm tối tăm, cúi đầu nói: "Nô tỳ từ rất nhỏ đã không có cha mẹ, cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, hát rong mà sống, bất quá sau đó gia gia cũng đã chết. . . . Nô tỳ cũng không có người thân, mới trước đây ấn tượng sâu nhất đúng là khi cùng gia gia xin cơm, lớn một chút nữa liền hát rong, cũng không có gì đặc biệt."
"Đã đi qua chỗ nào." Triển Vân cúi đầu ăn cơm, hắn cũng giấu đi thần sắc khó hiểu trong con ngươi đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.