Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng
Chương 63: Không cần mập mờ
Hồng Phi Nhan
08/05/2014
Triển Vân nhìn qua bộ dáng thân mật khăng khít của Tử Hàm và Vô Ngân, đáy lòng có loại cảm giác thống khổ không chịu nổi, xen lẫn tức giận không hiểu, rất muốn một tay bắt Tử Hàm kéo vào trong ngực, rời xa nam nhân yêu nghiệt kia.
Nàng làm sao có thể lại trên đường côn khai cùng nam nhân khác gần gũi nong nóng, muốn giận lại không biết phát tác như thế nào, hai mắt âm trầm quét Tử Hàm vài lần, vừa nhìn về phía Vô Ngân một chút, người nam nhân này đến đây lúc nào, là vì đi theo Tử Hàm sao?
Tử Hàm thật sự đã yêu người nam nhân trước mắt này ư, ghen tỵ thiêu đốt lòng của hắn, đau không cách nào hô hấp. Tay Triển Vân nắm thành quyền, cuối cùng hai mắt nhíu lại, đông lạnh nhìn Tử Hàm chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi có bằng hữu, sao không mời đến trong vương phủ ngồi một chút.”
“Ách. . .” Nàng cũng là mới biết được, huống hồ Vương Phủ cũng không phải nhà nàng, có thể tùy tiện mời người đi vào ngồi một chút sao?
Triển Vân nhìn một bộ dạng muốn nói lại thôi của Tử Hàm, lại nói: “Đương nhiên, có lẽ trong lúc này nói chuyện dễ dàng hơn chút ít.”
Vô Ngân yêu nghiệt cười nói: “Tử Hàm bất quá là nha hoàn, làm sao dám làm càn để tại hạ tùy tiện đi trong vương phủ như thế, kỳ thật gặp mặt trong này như Vương gia nói, thật sự không tệ, tại hạ thay mặt Tử Hàm tạ ơn Vương gia ưu ái.”
Ngươi và Tử Hàm liên hệ thế nào , phải dùng tới ngươi cảm kích, Triển Vân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, “Không cần!”
“Vương gia. . . . .” Tử Hàm cắt đứt lời nói ngấm ngầm hay công khai của hai người.
“Tốt lắm, bổn vương còn có việc đi vào triều, các ngươi chậm rãi trò chuyện.” Ngực Triển Vân buồn bực, không muốn nói thêm cái gì nữa, liền nhấc chân rời đi.
Tử Hàm nhìn qua bóng dáng rời đi của Triển Vân, đau lòng kịch liệt, cảm thấy lời của hắn rất rất đau đớn người.
“Ta đi trở về, hôm nào gặp ngươi.” Tử Hàm nói xong không để ý tới Vô Ngân nữa, trực tiếp bỏ đi.
Vô Ngân đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng rời đi của Tử Hàm.
Ánh mắt của nàng dùng để chứa nam nhân khác, cũng không liếc hắn thêm một cái, mà cả ánh mắt hắn lại đầy Tử Hàm, không tha cho những nữ nhân khác, nhân quả luân hồi. . . .
———
Tử Hàm thực hiện hứa hẹn, cách hai ba ngày lại tới nhà trọ Vọng Nguyệt, vấn an Vô Ngân, có ngắn ngủi gặp nhau, tính cả Vô Song ba người, nói chuyện phiếm vài câu hoặc là đánh cờ, giết thời gi¬an.
Triển Vân như trước ân ái cùng Vân Vương Phi, nàng mắt không thấy tâm không đau, vừa vặn đến chỗ Vô Ngân hít thở không khí.
Khi Triển Vân và Tâm nhi cùng một chỗ, luôn luôn chút ít không yên lòng, thỉnh thoảng sẽ đứng ở cửa ra vào hướng ra phía ngoài nhìn quanh, không biết đang lo nghĩ cái gì.
Lòng Tâm nhi một mảnh ảm đạm, mơ hồ đã nhận ra một loại khí tức bất thường, chẳng lẽ Triển Vân động tình với Tử Hàm.
Nàng biết, mấy ngày nay Tử Hàm thường xuyên ra ngoài, tựa hồ quen một nam tử kỳ lạ, chẳng lẽ Triển Vân lo nghĩ, là vì cái này?
Trực giác của nữ nhân là trời sinh, tuy là mẫn cảm mà chuẩn xác, Tâm nhi nhìn qua bóng dáng Triển Vân đứng ở cửa, trong nội tâm xông lên một hồi hận ý.
Nàng không thể đợi thêm nữa, nàng không thể ngồi mà đợi chết, Tâm nhi nắm chặt bàn tay nhỏ bé, móng tay đâm vào trong máu thịt lại hồn nhiên không biết.
Tối rồi, tối nay Triển Vân không ngủ ở trong Lan Hoa các của Tâm nhi, Tâm nhi cũng sớm đi ngủ.
Trong vương phủ một mảnh yên tĩnh, đêm vốn nên đen nhánh, lại bởi vì tuyết trắng chưa tan mà trở nên sáng ngời.
Tử Hàm đã trở lại, bị Vô Ngân và Vô Song quấn quít lấy, đợi đến hiện tại mới về, dù sao trở lại Vương Phủ cũng không chuyện, chậm chút trở về thì phải làm thế nào đây.
Lặng yên đi về phía chỗ ngủ của mình, trong phòng lại lóe lên ánh nến.
Tử Hàm không khỏi buồn bực, chẳng lẽ có người ở bên trong, nàng đẩy cửa ra, ánh mắt nghi hoặc định ở bóng lưng cao lớn cường tráng đứng bên trong phòng.
“Vương gia. . . Đã trễ như vậy, tại sao ngài lại ở chỗ này.” Tử Hàm sửng sốt một chút, lập tức nghi vấn.
Triển Vân xoay người lại, quay mắt về phía Tử Hàm, trong con ngươi đen ẩn nhẫn quá nhiều tâm tình, môi mỏng khẽ mở, trầm giọng nói: “Ta tới bắt một con mèo thích trộm đồ tanh nửa đêm.”
Mèo thích trộm đồ tanh? Đêm không trở về nhà? Người này nói cái gì, khẩu khí bình thản, chậm rãi nói: “Chút tự do ấy ta không có sao ? Nô tỳ là nha hoàn, hoặc nô tỳ nên nói là công cụ thay thế, nhưng là, nô tỳ không phải độc chiếm, không đáng Vương gia nói nô tỳ đi trộm tinh?”
Triển Vân chỉ cần nhớ tới Tử Hàm rất có thể cùng cái nam nhân yêu nghiệt kia cả ngày cùng một chỗ, lòng của hắn liền bực bội cùng thống khổ không hiểu, hơi hổn hển quát: “Không cần phải dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta, trong đêm khuya cùng nam nhân khác một mình ở cùng một chỗ, không phải trộm tinh là cái gì?”
Tử Hàm trầm thấp thở dài, hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây, đã không thích nàng, nàng đã có thể duy trì một khoảng cách rồi, vì sao hắn chính là không chịu buông tha nàng, không nên mập mờ không rõ như vậy.
Tử Hàm sâu kín thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: “Vương gia, đêm đã khuya, ngài là không phải nên trở về nghỉ ngơi sao? Ở lại chỗ nô tỳ sợ không thích hợp, Vân Vương Phi biết khó tránh khỏi hiểu lầm.”
“Điểm ấy không cần ngươi nhắc nhở.” Triển Vân sắc mặt giận dữ, “Từ nay về sau không cho ngươi tùy tiện ra phủ, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Hạn chế tự do thân thể, dựa vào cái gì? Tử Hàm nhìn chằm chằm vào con mắt Triển Vân, mỗi chữ mỗi câu không chút nào yếu thế nói: “Vương gia, vì cái gì, vì cái gì đối với ta như vậy, ngài không biết là hơi quá sao? Không nên nói với nô tỳ, bởi vì nô tỳ là nha hoàn, ngài là chủ tử, cho nên nhất định phải nghe ngài, nha hoàn rất nhiều, ngài vì sao chỉ mệnh lệnh nô tỳ như vậy? Nếu như ngài yêu Vân Vương Phi, không cách nào yêu nô tỳ, xin mời ngài không cần mập mờ không rõ như vậy để biểu hiện ra một bộ dáng quan tâm, như vậy nô tỳ sẽ cho rằng ngài yêu nô tỳ, cho nên, xin ngài. . . Đi ra ngoài!”
“Ngươi. . . .” Triển Vân nghe lời nói của Tử Hàm…, lại nói không ra lời, đúng vậy a, chính mình là đang làm cái gì, nửa đêm canh ba tới nơi này, chờ, là vì cái gì.
Lại vì Tử Hàm đi ra ngoài gặp người đàn ông kia, giống như vợ con của mình hồng hạnh ra tường, ghen ghét, lửa giận, đau lòng, những cảm giác chưa bao giờ có mấy ngày qua một mực thiêu đốt lên, xé rách lòng cùng linh hồn của hắn, làm cho hắn đau nhức chưa bao giờ có.
Triển Vân càng nghĩ càng giận, tàn nhẫn nói: “Đúng vậy a, ngươi bất quá là nha hoàn, một tiện thiếp thay ta sanh con cũng không xứng, ta cần gì phải quan tâm nhiều như vậy, một nữ nhân ngay cả sanh con giùm nam nhân cũng chịu, chuyện gì làm không được.”
Triển Vân cho rằng Tử Hàm cùng Vô Ngân nhất định đã không nói ra quan hệ, hoặc là Tử Hàm đã yêu Vô Ngân.
Ý nghĩ này càng làm cho hắn hỏng mất, coi như nói ra lời như vậy, sẽ làm chính mình dễ chịu chút ít, chính là những lời này đau nhói Tử Hàm, cũng đồng dạng làm thương tổn chính mình, đau lòng khó nhịn. . .
Lời nói của Triển Vân khiến cho Tử Hàm mất đi lý trí, mặt mũi nàng tràn đầy bi thương, chỉ vào phương hướng cửa, giận hô: “Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài. . . Ta làm cái gì không cần ngươi quan tâm.”
“Rất tốt, ngươi thích làm gì thì làm.” Sắc mặt Triển Vân tái nhợt, bước đi ra ngoài.
Tử Hàm thống khổ nhắm mắt lại, tại sao phải như vậy, giống như tất cả cũng thay đổi hương vị, chủ tớ lại không trên không dưới, tình nhân không có ngọt ngào hạnh phúc, là người nên hận, né ra, lại chiếu cố không muốn như thế, cãi nhau cũng là loại khắc khẩu của tình nhân. . . Điên rồi nàng nhất định là điên rồi, nguyên lai một mực sẽ không yêu nàng, yêu lại khiến tâm chết như vậy, điên cuồng như vậy. . . Ai tới cứu nàng.
Nàng làm sao có thể lại trên đường côn khai cùng nam nhân khác gần gũi nong nóng, muốn giận lại không biết phát tác như thế nào, hai mắt âm trầm quét Tử Hàm vài lần, vừa nhìn về phía Vô Ngân một chút, người nam nhân này đến đây lúc nào, là vì đi theo Tử Hàm sao?
Tử Hàm thật sự đã yêu người nam nhân trước mắt này ư, ghen tỵ thiêu đốt lòng của hắn, đau không cách nào hô hấp. Tay Triển Vân nắm thành quyền, cuối cùng hai mắt nhíu lại, đông lạnh nhìn Tử Hàm chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi có bằng hữu, sao không mời đến trong vương phủ ngồi một chút.”
“Ách. . .” Nàng cũng là mới biết được, huống hồ Vương Phủ cũng không phải nhà nàng, có thể tùy tiện mời người đi vào ngồi một chút sao?
Triển Vân nhìn một bộ dạng muốn nói lại thôi của Tử Hàm, lại nói: “Đương nhiên, có lẽ trong lúc này nói chuyện dễ dàng hơn chút ít.”
Vô Ngân yêu nghiệt cười nói: “Tử Hàm bất quá là nha hoàn, làm sao dám làm càn để tại hạ tùy tiện đi trong vương phủ như thế, kỳ thật gặp mặt trong này như Vương gia nói, thật sự không tệ, tại hạ thay mặt Tử Hàm tạ ơn Vương gia ưu ái.”
Ngươi và Tử Hàm liên hệ thế nào , phải dùng tới ngươi cảm kích, Triển Vân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, “Không cần!”
“Vương gia. . . . .” Tử Hàm cắt đứt lời nói ngấm ngầm hay công khai của hai người.
“Tốt lắm, bổn vương còn có việc đi vào triều, các ngươi chậm rãi trò chuyện.” Ngực Triển Vân buồn bực, không muốn nói thêm cái gì nữa, liền nhấc chân rời đi.
Tử Hàm nhìn qua bóng dáng rời đi của Triển Vân, đau lòng kịch liệt, cảm thấy lời của hắn rất rất đau đớn người.
“Ta đi trở về, hôm nào gặp ngươi.” Tử Hàm nói xong không để ý tới Vô Ngân nữa, trực tiếp bỏ đi.
Vô Ngân đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng rời đi của Tử Hàm.
Ánh mắt của nàng dùng để chứa nam nhân khác, cũng không liếc hắn thêm một cái, mà cả ánh mắt hắn lại đầy Tử Hàm, không tha cho những nữ nhân khác, nhân quả luân hồi. . . .
———
Tử Hàm thực hiện hứa hẹn, cách hai ba ngày lại tới nhà trọ Vọng Nguyệt, vấn an Vô Ngân, có ngắn ngủi gặp nhau, tính cả Vô Song ba người, nói chuyện phiếm vài câu hoặc là đánh cờ, giết thời gi¬an.
Triển Vân như trước ân ái cùng Vân Vương Phi, nàng mắt không thấy tâm không đau, vừa vặn đến chỗ Vô Ngân hít thở không khí.
Khi Triển Vân và Tâm nhi cùng một chỗ, luôn luôn chút ít không yên lòng, thỉnh thoảng sẽ đứng ở cửa ra vào hướng ra phía ngoài nhìn quanh, không biết đang lo nghĩ cái gì.
Lòng Tâm nhi một mảnh ảm đạm, mơ hồ đã nhận ra một loại khí tức bất thường, chẳng lẽ Triển Vân động tình với Tử Hàm.
Nàng biết, mấy ngày nay Tử Hàm thường xuyên ra ngoài, tựa hồ quen một nam tử kỳ lạ, chẳng lẽ Triển Vân lo nghĩ, là vì cái này?
Trực giác của nữ nhân là trời sinh, tuy là mẫn cảm mà chuẩn xác, Tâm nhi nhìn qua bóng dáng Triển Vân đứng ở cửa, trong nội tâm xông lên một hồi hận ý.
Nàng không thể đợi thêm nữa, nàng không thể ngồi mà đợi chết, Tâm nhi nắm chặt bàn tay nhỏ bé, móng tay đâm vào trong máu thịt lại hồn nhiên không biết.
Tối rồi, tối nay Triển Vân không ngủ ở trong Lan Hoa các của Tâm nhi, Tâm nhi cũng sớm đi ngủ.
Trong vương phủ một mảnh yên tĩnh, đêm vốn nên đen nhánh, lại bởi vì tuyết trắng chưa tan mà trở nên sáng ngời.
Tử Hàm đã trở lại, bị Vô Ngân và Vô Song quấn quít lấy, đợi đến hiện tại mới về, dù sao trở lại Vương Phủ cũng không chuyện, chậm chút trở về thì phải làm thế nào đây.
Lặng yên đi về phía chỗ ngủ của mình, trong phòng lại lóe lên ánh nến.
Tử Hàm không khỏi buồn bực, chẳng lẽ có người ở bên trong, nàng đẩy cửa ra, ánh mắt nghi hoặc định ở bóng lưng cao lớn cường tráng đứng bên trong phòng.
“Vương gia. . . Đã trễ như vậy, tại sao ngài lại ở chỗ này.” Tử Hàm sửng sốt một chút, lập tức nghi vấn.
Triển Vân xoay người lại, quay mắt về phía Tử Hàm, trong con ngươi đen ẩn nhẫn quá nhiều tâm tình, môi mỏng khẽ mở, trầm giọng nói: “Ta tới bắt một con mèo thích trộm đồ tanh nửa đêm.”
Mèo thích trộm đồ tanh? Đêm không trở về nhà? Người này nói cái gì, khẩu khí bình thản, chậm rãi nói: “Chút tự do ấy ta không có sao ? Nô tỳ là nha hoàn, hoặc nô tỳ nên nói là công cụ thay thế, nhưng là, nô tỳ không phải độc chiếm, không đáng Vương gia nói nô tỳ đi trộm tinh?”
Triển Vân chỉ cần nhớ tới Tử Hàm rất có thể cùng cái nam nhân yêu nghiệt kia cả ngày cùng một chỗ, lòng của hắn liền bực bội cùng thống khổ không hiểu, hơi hổn hển quát: “Không cần phải dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta, trong đêm khuya cùng nam nhân khác một mình ở cùng một chỗ, không phải trộm tinh là cái gì?”
Tử Hàm trầm thấp thở dài, hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây, đã không thích nàng, nàng đã có thể duy trì một khoảng cách rồi, vì sao hắn chính là không chịu buông tha nàng, không nên mập mờ không rõ như vậy.
Tử Hàm sâu kín thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: “Vương gia, đêm đã khuya, ngài là không phải nên trở về nghỉ ngơi sao? Ở lại chỗ nô tỳ sợ không thích hợp, Vân Vương Phi biết khó tránh khỏi hiểu lầm.”
“Điểm ấy không cần ngươi nhắc nhở.” Triển Vân sắc mặt giận dữ, “Từ nay về sau không cho ngươi tùy tiện ra phủ, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Hạn chế tự do thân thể, dựa vào cái gì? Tử Hàm nhìn chằm chằm vào con mắt Triển Vân, mỗi chữ mỗi câu không chút nào yếu thế nói: “Vương gia, vì cái gì, vì cái gì đối với ta như vậy, ngài không biết là hơi quá sao? Không nên nói với nô tỳ, bởi vì nô tỳ là nha hoàn, ngài là chủ tử, cho nên nhất định phải nghe ngài, nha hoàn rất nhiều, ngài vì sao chỉ mệnh lệnh nô tỳ như vậy? Nếu như ngài yêu Vân Vương Phi, không cách nào yêu nô tỳ, xin mời ngài không cần mập mờ không rõ như vậy để biểu hiện ra một bộ dáng quan tâm, như vậy nô tỳ sẽ cho rằng ngài yêu nô tỳ, cho nên, xin ngài. . . Đi ra ngoài!”
“Ngươi. . . .” Triển Vân nghe lời nói của Tử Hàm…, lại nói không ra lời, đúng vậy a, chính mình là đang làm cái gì, nửa đêm canh ba tới nơi này, chờ, là vì cái gì.
Lại vì Tử Hàm đi ra ngoài gặp người đàn ông kia, giống như vợ con của mình hồng hạnh ra tường, ghen ghét, lửa giận, đau lòng, những cảm giác chưa bao giờ có mấy ngày qua một mực thiêu đốt lên, xé rách lòng cùng linh hồn của hắn, làm cho hắn đau nhức chưa bao giờ có.
Triển Vân càng nghĩ càng giận, tàn nhẫn nói: “Đúng vậy a, ngươi bất quá là nha hoàn, một tiện thiếp thay ta sanh con cũng không xứng, ta cần gì phải quan tâm nhiều như vậy, một nữ nhân ngay cả sanh con giùm nam nhân cũng chịu, chuyện gì làm không được.”
Triển Vân cho rằng Tử Hàm cùng Vô Ngân nhất định đã không nói ra quan hệ, hoặc là Tử Hàm đã yêu Vô Ngân.
Ý nghĩ này càng làm cho hắn hỏng mất, coi như nói ra lời như vậy, sẽ làm chính mình dễ chịu chút ít, chính là những lời này đau nhói Tử Hàm, cũng đồng dạng làm thương tổn chính mình, đau lòng khó nhịn. . .
Lời nói của Triển Vân khiến cho Tử Hàm mất đi lý trí, mặt mũi nàng tràn đầy bi thương, chỉ vào phương hướng cửa, giận hô: “Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài. . . Ta làm cái gì không cần ngươi quan tâm.”
“Rất tốt, ngươi thích làm gì thì làm.” Sắc mặt Triển Vân tái nhợt, bước đi ra ngoài.
Tử Hàm thống khổ nhắm mắt lại, tại sao phải như vậy, giống như tất cả cũng thay đổi hương vị, chủ tớ lại không trên không dưới, tình nhân không có ngọt ngào hạnh phúc, là người nên hận, né ra, lại chiếu cố không muốn như thế, cãi nhau cũng là loại khắc khẩu của tình nhân. . . Điên rồi nàng nhất định là điên rồi, nguyên lai một mực sẽ không yêu nàng, yêu lại khiến tâm chết như vậy, điên cuồng như vậy. . . Ai tới cứu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.